- Huynh đài là người phương nào?
Bàng Bác hỏi, người này rất thần bí, nhưng lại
nói ra lời nói quái dị như vậy.
- Một kẻ tranh hơn thua trong cõi trần khổ hải.
Người tới được bao phù trong một màn sương mờ
hư vô mờ ảo, thoạt nhìn thật sự rất phi phàm.
- Đạo hữu quả nhiên là cao nhân, mỗi lời nói mỗi
cử độnc đều có ý cảnh!
Bàng Bác nói.
Nam nhân trong màn sương mù hỗn độn mỉm cười,
nói:
- Đạo huynh là đang aiễu cợt ta sao?
- Không dám!
Bàng Bác lập nghiêm sắc mặt, thinh giáo người
này, vì sao chi nhìn thẳng vào một vị trí số “năm mươi”, đến tột cũng có ảo diệu
gì.
- Số của Đại Diễn là năm mươi! Tuy nhiên ta muốn
tranh mà nó mất rồi! Kỳ thật, cũng không có ý cảnh cao sâu, chỉ là cạnh tranh với
người đồng loại, nhận thức chuẩn số này, liền muốn kết hợp cũng mình!
Nam nhân nói.
Mọi người nhất trí cảm thấy người này tất
nhiên cực kỳ cường đại, bởi vì cảm nhận được hắn sâu không lường được, như là đại
dương mênh mông mà thông minh khôn cùng.
- Xin hỏi Đạo huynh có phải là Hỗn Độn thể
trong truyền thuyết thời đại thần thoại hay không?
Cơ Hạo Nguyệt đột nhiên lên tiếng, nhìn chằm
chằm vào người này.
- Đẻ chư vị thất vọng rồi, ta chỉ là phàm thể
một giới, không có thiên phú huyết mạch gì đặc biệt, vừa rồi nguyên nhân chỉ là
đi băng qua từ một mảng hỗn độn rồi đến đây, mang ra theo phiến sương mù này.
Người tới lắc đầu. màn sương mù hỗn độn tán
đi, lộ ra hình dáng.
Đây là một thanh niên thoạt nhìn thực bình thường.
chưa nói tới cao lớn. càng không thể nói rõ anh vĩ, tướng mạo rất bình thường,
là một thành viên trong chúng sinh, không có một chút chỗ thần kỳ gì.
Không chỉ lời nói bất phàm, mà còn có cặp mất
thực trong suốt, giống như hai hốc nước trong sáng mà thấu triệt.
Cơ Tử nguyệt ngầm gật đầu ra hiệu với mọi người,
người này đúng thật là một phàm thể, cũng không có căn nguyên huyết mạch đặc biệt
gì, nhưng cảnh giới cường đại đến khó tin.
- Xin hỏi tôn tính đại danh của huynh đài?
Bàng Bác hỏi.
Người thanh niên dung mạo bình thường này cười
cười, đáp:
- Trương Bách Nhẫn! (tên của Ngọc Hoàng Thượng
Để)
Hắn là phàm thể một giới, hiểu được thiên địa
tự nhiên, thực lực cường đại đến kinh thế hãi tục.
Mà tên của hắn đích xác khiến Bàng Bác lộ vẽ
quái lạ. khóe miệng co giật, trước lắc đầu không thể tin, rồi sau đó lai gât đầu.
Diệp Phàm cũng ngẩn người ra, còn thật sự nhìn
lại xem. Đúng lúc này, sát kiếm màu đỏ sậm đeo sau lưng hắn boong boong rung động,
tự động bay ra khỏi vỏ,
lộ ra từng đợt từng đợt tiên quang.
Trương Bách Nhẫn kinh ngạc, nói:
- Chăng lẽ là một trong bốn thanh sát kiếm có
thể sát tiên của Linh Bảo Thiên Tôn?
Hắn không tự kìm hãm được thối lui ra sau vài
bước, như là muốn lui ra một khoảng cách an toàn, không muốn đứng quá gần Diệp
Phàm.
- Huynh đài thật sự là tên này?
Bàng Bác còn thật sự hỏi.
- Tên là do cha mẹ đặt ra. Vả lại ta không hiển
lộ thanh danh gì, cũng chỉ là một cái tên hiệu bình thường mà thôi, tất yếu phải
giả mạo sao?!
Trương Bách Nhẫn nói.
Diệp Phàm, Bàng Bác, Long Mã hai mặt nhìn
nhau, cái tên của người này đối với bọn họ mà nói, nghe giống như sấm sét vang
trong tai!
- Huynh đài cảm thấy số năm mươi này tốt lắm
sao?
Cơ Tử Nguyệt cười nhàn nhạt hỏi.
Trương Bách Nhẫn lắc lắc đầu. nói:
- Là ta rơi xuống tiểu thừa, lòng còn chấp niệm!
Đạo pháp tự nhiên không nên chấp ý, thuận theo tự nhiên mà làm, phát ra từ bản
tâm, mới có thể từng bước phù hợp đến gần với đạo, tiến tới vượt qua đạo!
Những lời này vừa ra, lập tức làm cho mọi người
đều cả kinh, ngay cả Cổ Kim Bằng trầm mặc nhất đều không kiềm nổi vỗ cánh, trên
cánh tản phát ra từng đợt từng đợt sáng mờ.
Trương Bách Nhẫn cất bước, đi vào trước Tinh
Bia. thực tùy ý khắc lên tên của mình, xếp vị trí thứ năm mươi bốn, ctúng thật
là thuận theo tự nhiên.
Điều này làm cho mười hai thánh giả đều rất
kinh ngạc! Người này làm cho người ta có cảm giác thực ung dung và thần bí, vừa
rồi còn đang thở dài tiếc nuối, chí trong giây lát liền buông bỏ hết thảy.
- Đạo hữu dường như nhận biết Đế Hoàng này, hắn
là ai vậy, vì sao dùng một cái tên như vậy?
Long Mã hỏi, chỉ vào vị trí thứ năm mươi của người kia.
Trương Bách Nhẫn lắc đầu. nói:
- Ta chưa bao giờ gặp người này, hoàn toàn không
biết về hắn. Chỉ là thấy cái tên này liền nghĩ tới một ít truyền thuyết linh
tinh mà thôi!
- Ô! Còn có truyền thuyết? Mong được huynh đài
chỉ giáo!
Bàng Bác khách sáo hỏi.
- Cái này ở thời thái cổ, người này lần đầu xuất
hiện đã làm ra động tĩnh rất lớn, một mình hắn giết chết tất cả Đại Thánh đương
thời!
Trương Bách Nhẫn nói.
- Cái gì?
Mọi người cả kinh kêu lên.
Khắp bầu trời, tuy rằng Sinh mệnh cổ tinh cực kỳ
hiếm thấy, nhưng thế giới nhỏ có sinh linh không phải ít. được xưng là vạn vực
chư thiên. Nếu Đại Thánh khắp vũ trụ đều xuất hiện, số lượng có lề sẽ phi thường
kinh người.
- Ta biếu đạt có hơi lầm lẫn, ta là nói, hắn từng
đứng ở nơi này, đưa lưng về phía hùng quan đối mặt với chư hùng, rồi giết chết tất
cả thí luyện giả tới nơi đây!
Trương Bách Nhẫn nói.
Mặc dù là vậy, cũng quá mức khủng bố và kinh
người, đủ để chấn nhiếp thế gian. Đây phải là một nhân vật cường đại đến cỡ nào?!
Mọi người sợ run.
- Bị giết bao nhiêu người?!
Cơ Hạo Nguyệt nghiêm túc hỏi.
- Năm mươi bốn người!
Trương Bách Nhẫn bình tĩnh đáp.
Mọi người ngẩn ngơ, theo sách cổ ghi lại, từng
có một lần nhân số thí luyện ít nhất, cộng năm mươi lăm người tới trước hùng quan
cuối cùng khắc ra dấu ấn chân thân.
Nói như vậy, Đế Hoàng tìms xuất hiện một đời,
giết chết năm mươi bốn người khác.
- Cuối cùng kết quả như thế nào, hắn chưa
thành Đế sao?
Thánh giả Hắc Hùng trong mười hai thánh giả trầm
giọng hỏi.
- Hắn chi nhìn tòa hùng quan này khẽ thở dài một
tiếng, chưa từng đi vào, liền xoay người rời đi!
Trương Bách Nhẫn nói.
- Cái này...
Mọi người lộ ra dị sắc, người này làm việc thật
đúng là làm người ta không thể nấm lấy được. Trực tiếp ở trước cửa hùng quan giết
chết tất cả người cạnh tranh, rồi sau đó liền rời đi, thật khiến người ta cảm
thấy sâu sắc khó lường.
Đây đến tột cũng có phải là cũng một người hay
không, một người ở thời thái cổ, một người ở đời này, thời đại chênh lệch quá lớn.
Đương nhiên cũng không phải không có khả năng, tối thiếu có thể dụng thần
nguyên tự phong, đến giờ sống lại.
- Vị này chính là Diệp đạo huynh thì phải? Ta
du lịch khắp các vực, ở không ít địa phương đều nghe được tên của huynh, hôm
nay vừa thấy, quả nhiên rất cao sâu. càng nổi bật hơn danh tiếng!
Trong con ngươi trong sáng của Trương Bách Nhẫn,
trong suốt như thủy tinh khắc thành, nhìn chằm chằm vào máu huyết, xương cốt, tạng
phủ của Diệp Phàm.
Diệp Phàm hoàn lễ, vả lại toàn thân xuất hiện
một mảng sáng bóng, trong nháy mắt ngăn cách hết thảy, làm cho người này không
thể nhìn thấu, đồng thời Nguyên Thiên Nhãn phát ra từng đợt từng đợt tiên
quang, nhìn về phía Trương Bách Nhẫn.
- Các vị xin cáo từ! Ngày khác gặp lại trên
Thiên lộ, nguyện phân tranh cũng chư quân đế hình, ngày sau chiến cho thống
khoái!
Trương Bách Nhẫn ôm quyền chào, xé mở vòm trời,
xé hư không mà đi.
Tinh Bia cao ngất trong mây, trong suốt phát
sáng, nầm mươi bốn người lưu lại tên. mỗi một cái tên không phải là nhỏ, vô
cùng cường đại.
Thái Sơ, Doãn Thiên Đức, Kim Thiền Tử, Bạch Y
Thần Vương Khương Thái Hư, Nhân Ma Đông Phương Thái Nhất, Đế Hoàng, Trương Bách
Nhẫn, trong năm mươi bốn cái tên, chỉ có những cái tên này bọn họ hoặc từng gặp
mặt, hoặc từng nghe nói qua, những người khác hết thảy không biết.
Nhưng như vậy là đủ rồi, người họ biết không
có người nào là tầm thường, mỗi người đều là nhân kiệt cái thế. Có thể nghĩ mà
biết, con đường tương lai sẽ gian khổ đến cỡ nào.
Diệp Phàm bọn họ nhìn hùng quan, trong lòng
suy nghĩ hàng vạn hàng nghìn lần.
Xưa nay, mỗi một vạn năm Thiên lộ sẽ mở ra một
lần, nhưng cũng không phải là mỗi lần đều có thể xuất hiện một vị Đại đế, có lẽ
hơn mười vạn năm đều không thể nhìn thấy, kiếp này sẽ có không đây?
- Mặc dù đánh đi vào, cuối cùng lên đinh cao
cũng không khẳng định có thể thành Đế!
Hoàng Kim sư tử than nhẹ một tiếng.
Cơ Hạo Nguyệt nói:
- Kiếp này sẽ không như bình thường. xưa nay
ít thấy. Ngay cả loại người như Đe Hoàng đều tập trung tới kiếp này, sẽ khủng bố
hơn so với tất cả thời thịnh thế phồn hoa nào ở dĩ văng.
- Không biết Bắc Đẩu ngày nay như thế nào?
Cơ Tử Nguyệt khẽ nói. Nàng có chút nhớ nhà, nhớ
tới cha mẹ, hoài niệm từng cảnh vật ở thế giới kia, rất muốn trở về.
Diệp Phàm nghe vậy ngẩng đầu, nói:
- Chúng ta đã đánh tới con đường chung điếm
này rồi, có thể trở về, nhìn thử xem Bắc Đẩu Tinh Vực ngày nay như thế nào!
Mọi người đều chấn động, lần này ra đi chính
là hơn một trăm năm, phần lớn thời gian tuổi thanh xuân đều hao phí trên cổ lộ,
ai nấy đều muốn trở về nhìn lại xem sao.
- Trên thực tế, Bắc Đẩu có lẽ còn tàn khốc hơn
so với nơi này: con đường thành tiên sắp mở ra, cũng không biết thu hút tới bao
nhiêu anh kiệt cái thế, thậm chí sẽ có Chuẩn đế xuất hiện!
- Đúng vậy! Ngay cả tồn tại trong bảy đại cấm
địa Sinh Mệnh đều có thể sẽ xuất hiện!
- Ta nghĩ, những người lưu danh trên Đế lộ
này, có lẽ đều đã chạy tới nơi đó. Dù sao cũng là con đường thành tiên muôn đời
ít thấy sắp mở ra!
Đám Bàng Bác, Long Mã lộ ra vẻ măt ngưng trọng, còn thật sự bàn luận.
- Chúng
ta thật sự cần phải trở về!
Diệp Phàm tiến lên, khắc tên trên Tinh Bia,
quang hoa bắn ra bốn phía, không có danh hiệu gì, chỉ có hai chữ đơn giản: Diệp
Phàm.
- Con đường này ta định rồi! Tương lai gặp ở đại
hội chư hùng vũ trụ!
Đây là câu nói của hắn vang vọng ở trước hùng quan.
Chỉ có hắn để lại tên, tuy không phải Đại
Thánh, nhưng hắn dựng thân ở lĩnh vực cấm kỵ, không thể yếu kém so với Đại
Thánh bậc thấp nên đạt tới yêu cầu.
về phần những người khác thì còn kém một đường.
Dù sao có rào cản trước Đại Thánh, vả lại bản thân còn chưa leo tới cảnh giới
Thánh Vương đại viên mãn. căn bản không có khả năng đạt tới yêu cầu.
- Hãy chiếu cố muội muội ta!
Cơ Hạo Nguyệt còn thật sự nhìn Diệp Phàm nói,
hắn không muốn trở về, phải lưu lại chờ cảnh giới tiếp tục tiến thêm một bước,
phải ghi tên trên Tinh Bia.
- Ca ca!
Cơ Tử nguyệt mếu máo, mặc dù vẫn kêu la. phải
trấn áp ca ca vạn ác của mình, nhưng khi thực sự sắp chia ly cũng khó tách rời.
- Chúng ta rời đi lâu lắm, muội nên trở về
thăm!
Cơ Hạo Nguyệt nói, thần sắc kiên nghị, tiễn
nàng lên đường.
Long Mã đĩnh đạc nói:
- Ta nói này, đại cừu ca của Diệp Phàm chấp nhất
như vậy làm chi, nghĩ lại quay về Bắc Đẩu đi, vạn nhất vượt qua con đường thành
tiên mở ra, nói không chừng trực tiếp thành tiên, còn tranh nhau Đế vị làm chi?
Nếu như không thể thành tiên, tiếp tục tới nơi này để chống lại toàn bộ kỳ tài
ngút trời của vũ trụ. đánh giết cũng Thái Sơ, Đế Hoàng, Trương Bách Nhẫn cho thống
khoái!
- Diệp từ! Ta cũng định ở lại!
Đột nhiên, Bàng Bác cũng nói không đi, cũng phải
tiếp tục đi lịch lãm, qua một thời gian đến ạhi tên trên Tinh Bia.
- Được rồi!
Diệp Phàm gật đầu.
Long Mã ủ rũ, nói:
- Các ngươi hăng hái như thế, chẳng phải là làm
cho bổn tọa không có ý tiến thủ, chí tôn ta này nhất định thành tiên thực bị tổn
thương!
- Chúng ta ở con đường phía trước chờ hai người
các ngươi!
Diệp Phàm nói.
- Hay là quên đi, không tu ra công pháp vô địch,
không khai sáng ra pháp quán thế, quay về Bắc Đẩu có thể sẽ còn nguy hiểm hơn!
Bàng Bác lắc lắc đầu, cố ý độc hành mà đi.
Cơ Hạo Nguyệt cũng như thế, mấy ngày qua luôn
luôn suy nghĩ phải làm thế nào vượt ra khỏi pháp của tổ tiên, vượt thoát ra hiểu
được đạo của chính mình.
Cứ như vậy, Diệp Phàm bọn họ ra đi, đi rất chậm,
không phải lập tức quay về. Trong hai mươi năm kế tiếp, bọn họ đi vào cổ lộ của
các cường tộc khác, tung hoành trong các tinh vực khác nhau.
Hai mươi năm này, tràn ngập chiến đấu, đao
quang kiếm ảnh. máu nhuộm tinh không, gặp được rất nhiều đại địch đến từ chủng
tộc bất đồng, Diệp Phàm danh chấn thiên hạ khiến các vực khiếp sợ!
Rồng cuốn lên, ngựa hí dài, hai mươi năm tung hoành,
ai có thể chống đỡ cùng họ?
Đối với tu sĩ tinh không mà nói, chú định là một
đoạn năm tháng khó có thể phai mờ: Diệp Phàm khí nuốt tinh hà, đại chiến với kẻ
địch thập phương, bôn tẩu trên các cổ lộ, va cham với cường giả các chủng tộc
khác nhau.
Chưa từng vận dụng kiếm tiên, chỉ dựa vào
chính hắn. đánh ra cái tên vô địch, làm cho mấy chục cổ lộ đều trầm lặng.
Hai chữ Diệp Phàm vang vọng các vực, trở thành
một cái tên vô địch. Trong thời gian đó từng có năm sáu người đánh tới cửa. đều
là từng thấy qua tên họ trên Tinh Bia, không biết là tộc nào.
Ngày nay, chân thân gặp nhau Diệp Phàm đánh
ngang mà qua, mưa máu bay tán loạn, viết lên hai chữ vô địch huy hoàng.
Hai mươi năm, Cơ Tử Nguyệt, Long Mã, Tiểu Bất
Điểm, Cổ Kim Bằng... ai ai cũng tạo thành uy danh hiến hách. Đoàn người đánh
đâu thắng đó, không gì cản nổi.
- Đi thôi! Đến lúc nên quay về Bắc Đẩu nhìn thử
xem, ngày nay nơi đó ra sao, cố nhân ngày xưa như thế nào...
Rốt cục, Diệp Phàm bước trên đường về, sắp trở
về Táng Đế Tinh thần bí nhất!
- Con đường thành tiên, ta đến đây!
Long Mã hí vang.