Đến khi Diệp Phàm chinh chiến qua mười năm, dọc
đường đi ngang qua rất nhiều Tử Vực, trải qua gần cả trăm lần khổ sở mới về lại
cổ lộ Nhân tộc.
Ngày nay rốt cục phải quay về, nhưng hắn nắm
giữ tọa độ tinh hệ cũng không chuẩn xác lắm.
Đường về Bắc Đẩu rất xa xôi. Năm đó, tu sĩ
tinh vực Vĩnh Hằng viễn chinh Bắc Đẩu là một đường thôi diễn và dò tìm đường
đi, dọc đường không ngừng chỉnh lý, cũng không có tọa độ xác thực.
Diệp Phàm ngày xưa thu được tổ tọa độ mơ hồ
này, nói:
- Mặc dù không có tính chính xác, nhưng cũng
không sai biệt lắm!
Đoàn người đứng trên Thần quang thai, yên lặng
nhìn từ xa, trên bài đá bắn ra hào quang bốn phía, phát ra tia sáng sáng lạn, rồi
mang theo bọn họ xé rách hư không, biến mất khôi nơi này.
Khoảnh khắc cuối cùng, bọn họ quay đầu nhìn lại
con đường phía sau, hết thảy đều lưu tại trong lòng. Trong cuộc đời có hơn phân
nửa thời gian đều vượt qua ở trong này, huyết chiến vượt tinh hà, một đường
đánh giết, để lại hồi ức không bao giờ phai mờ.
Tin tức Thánh thể Nhân tộc rời đi truyền bá ở
trên mấy chục cổ lộ, dẫn tới rất nhiều người đều thở phào nhẹ nhổm, cảm giác
như gỡ bỏ được tảng đá lớn đè nặng trong lòng.
Đương nhiên cũng có không ít tu sĩ tiếc nuối,
đặc biệt là trẻ tuổi một thế hệ Nhân tộc.
- Ôi! Diệp tiền bối lại rời đi rồi, còn tưởng
rằng ông ấy định đi vào Thiên lộ chung cực, chinh chiến đến cảnh giới Đế chứ!
- Ngươi biết cái gì, con đường đó rất không tầm
thường, có lẽ còn chưa tới thời điểm quyết đấu, ngày sau tự nhiên sẽ có một hồi
quyết chiến đại thế huy hoàng nhất, toàn bộ chí cường giả trên vũ trụ đều sẽ xuất
hiện!
- Đại thế hoàng kim đã bắt đầu, hào quang hừng
hực nhất sắp nở rộ, hồi đại chiến đáng sợ nhất sắp sửa mở màn. Chúng ta thật chờ
mong được xem một hồi Thần chiến tuyệt thế này!
Một số cao thủ Nhân tộc tự nhiên hy vọng Diệp
Phàm phóng ra tia sáng kỳ dị, phóng ra lực lượng vô địch quét ngang tinh không,
leo lên tới tuyệt đỉnh.
Diệp Phàm đi xa, nhưng ở trong tinh không lại
có rất nhiều truyền thuyết về hắn. Rất nhiều năm sau, mọi người còn truyền bá
uy danh của hắn quét ngang các tộc không đối thủ.
Thánh thể Nhân tộc lưu lại một ca khúc huy
hoàng, rồi ung dung rời đi.
Trong tinh không rộng lớn, tinh tú sáng lạn
che giấu biết bao nhiêu bí mặt, từ xưa đến nay hết cường giả này tới cường giả
khác thăm dò, chung quy cả đời cũng đi không đến cuối.
Bóng tối vũ trụ vỡ ra, hiện ra một bãi đá giản
dị, phía trên đứng rất nhiều thân ảnh: là đám Diệp Phàm, Cơ Tử Nguyệt, Long Mã
đi tới một bến bờ tinh không khác.
- Đã về tới rồi sao?
Cơ Tử Nguyệt khẽ nói, thanh âm run run, cách
biệt hơn một trăm năm, càng gần lại quê hương tâm tình càng nôn nóng.
Nhưng mà, nàng nhìn thấy trước mắt vẫn là bóng
tối vô tận, ánh sáng tinh tú thực mong manh. Nơi này cũng không phải một đại lục
sinh mệnh, vẫn như cũ còn ở trong vũ trụ.
- Chúng ta không phải bị lạc rồi chứ?
Long Mã biến sắc, nó nhưng ghét nhất phát sinh
loại chuyện này.
- Không thể trở lại Bắc Đẩu sao?
Cơ Tử Nguyệt nói kèm theo giọng run run.
- Yên tâm, không xa nữa đâu!
Diệp Phàm nhìn ra xa phía trước, nhìn chằm chằm
vào mảng tinh hà, ở nơi đó có một loại khí cơ thần bí tỏa lan đến đây.
Thần quang thai lại một lần nữa xé rách hư
không, chở bọn họ nhằm về phía chỗ sâu trong tinh không mờ mịt.
Lần này khoảng cách thực ngắn, bọn họ xuất hiện
trong một vùng sao sáng. Xa thấy phía trước từng mảng tinh tú, trong đó có một
viên tinh tú khổng lồ tràn ngập khí tức sinh mệnh.
- Thật sự... Đã về tới rồi!
Cơ Tử Nguyệt kích động, trong mắt có nước mắt
doanh tròng. Rời nhà nhiều năm như vậy, nàng vô cùng nhớ nhung cha mẹ, thường ở
trong mộng bừng tỉnh.
- Hắc hắc! Bổn tọa lại về tới rồi! Phiến thiên
địa này làm tốt chuẩn bị sợ run đi!
Long Mã làm ra một bộ dáng ngạo nghễ khoác lác
nói.
- Nơi này... chính là Táng Đế Tinh?!
Bất kể là đám Thánh giả Hắc Hùng hay là Hoàng
Kim sư tử, đều vô cùng hướng tới viên cổ tinh, này, muốn nhìn xem đến tột cũng
thế nào. Nơi đây rốt cuộc có ma lực gì, mà lại khiến các vị Đại đế hết người
này tới người kia đều lựa chọn nơi này làm chỗ táng thân. Đồng thời cũng đoán
trước nơi này sắp mở ra con đường thành tiên. Ngày nay rốt cục sắp nhìn thấy tận
mắt.
Tinh tú cực lớn chậm rãi chuyển động, như là dựng
dục một Thần thai thật lớn, chờ đợi thời cơ xuất thế, phát ra khí cơ sinh mệnh
rất cường thịnh, mặc dù còn cách rất xa, cũng có thể cảm nhận được, khiến mọi
người đều kính sợ.
- Về nhà rồi!
Diệp Phàm nói với Cơ Tử Nguyệt, biết nàng khẳng
định rất nhớ nhung người nhà.
Đoàn người bọn họ như là mấy chục ngôi sao
băng xẹt qua vòm trời, giây lát liền đi vào phụ cận viên đại tinh này, nhìn ra
xa xa phía trước.
- Ồ!
Đột nhiên, Diệp Phàm vừa động trong lòng, vô
cùng kinh hãi.
- Làm sao vậy?
Cơ Tử Nguyệt chớp chớp đôi mắt to, hỏi hắn.
- Các ngươi xem, các đại lục trên viên cổ tinh
này có phải bố cục theo quy luật hay không?
Diệp Phàm chỉ tới phía trước nói. Ngày xưa hắn
cũng từng có nghi hoặc, nhưng không mẫn cảm giống như hôm nay vậy.
Trung Châu, Đông Hoang, Tây Mạc, Nam Lĩnh, Bắc
Nguyên năm khối đại lục tiếp nối lại cũng một chỗ, hình dạng rất bất phàm. Nếu
như cải biến một phen, tăng thêm vài nét vẽ liền rất giống Ngũ sắc Tế Đàn.
Trên thực tế, năm khối đại lục mỗi cái có một
màu sắc riêng, nếu như bỏ đi cây cối, đất đai, núi đá các thứ trên bề mặt quả đất,
thì phân biệt thật sự rất giống mấy loại màu sắc đối ứng với Ngũ sắc Tế Đàn.
- Cái này...
Mọi người càng nghĩ lại càng kinh hãi, thêm tu
chinh một chút, còn thật sự bố trí cẩn thận một phen, thật sự sẽ rất giống!
Nếu là thực có một Ngũ sắc Tế Đàn khổng lồ như
vậy... Quả thực nghe mà rợn cả người! Cái dạng tọa độ gì mới có thể khởi động
được nó, rốt cuộc đi thông tới phương nào, chẳng lẽ đi thẳng tới Tiên vực?!
Bắc Đẩu cũng không khác địa phương khác, viên
cổ tinh này thật lớn vượt bậc, mà năm khối đại lục này rất có thể là cơ sở của
một tòa tế đàn, quả thật khiến người ta nghĩ tới mà khiếp sợ.
- Lĩnh giáo rồi! Mới vừa đến đây liền cho
chúng ta một hạ mã uy, không hổ là Táng Đế Tinh!
Đám Thánh giả Hắc Hùng đều thở dài.
Bọn họ hạ xuống, đã đi vào không gian ngoài
viên đại tinh này. Mới vừa tới gần liền cảm nhận được sát khí xông lên tận trời,
có người đang đại chiến kịch liệt với nhau.
Bọn họ bay tới phía trước, nơi đó là chiến trường
Vực ngoại, xưa nay rất nhiều trận đại chiến ở Bắc Đẩu tất cả đều triển khai ở
đây, mũi đao gãy đoạn, tàn chung các thứ trôi nổi, cũng có rất nhiều xương cốt
thật lớn.
Đây là một đám người đang hỗn chiến, chủng tộc
đều không giống nhau, có Kim Ô, có Giao long, có cường giả hình người, có cổ
thú khác thường, có Cổ tộc Bắc Đẩu, nhiều tới bảy tầm chục người, chiến thật kịch
liệt.
Ở quá khứ mà nói, đây xem như một hồi đại chiến,
nhưng ở trong tinh không Diệp Phàm gặp được nhiều lắm, ngày nay đã gần như chết
lặng. Vả lại tu vi bản thân hắn tăng lên bực này, nhìn thấy thế đều bình thản
vô vị.
- Ầm!
Ở chỗ xa hơn, truyền đến dao động vô cùng khủng
bố, có Đại Thánh đang quyết đấu!
Khi Diệp Phàm bọn họ tới nơi, thắng bại đã
phân, một người đẫm máu trốn vào Vực ngoại, người còn lại cười lạnh một tiếng
cũng không đuổi theo, từ đó biến mất, buông xuống Bắc Đẩu.
Long Mã hít một hơi khí lạnh, vội vàng liếc
nhìn theo, liền thấy được cảnh này. Ngày nay Bắc Đẩu hỗn loạn có thể nghĩ mà biết,
cũng không biết đến đây bao nhiêu Thánh hiền cổ.
Bọn họ đi ngang qua chiến trường Vực ngoại, gặp
được mười mấy chỗ chiến đấu, hỗn loạn không chịu nổi, máu tươi bay tung, vô
cùng kịch liệt.
Thời đại chiến quốc tới rồi, Bắc Đẩu nghênh
đón một thời loạn thế!
Không hề nghi ngờ, con đường thành tiên mở ra
tác động thần kinh của vô số người. Chư thánh Vực ngoại giá lâm, sinh ra đủ loại
mâu thuẫn, thường xuyên bùng nổ đại chiến đổ máu.
- Từ biệt một trăm mấy chục năm, ta đã trở về
rồi!
Diệp Phàm lẩm bẩm tự nói.
Năm đó, có thể nói nguyên nhân xa xứ là không
riêng gì hắn muốn bước lên cổ lộ tinh không thử luyện, còn bởi vì trên người hắn
mang cái đỉnh đồng xanh, từng bị chư thánh đồng lòng đuổi giết.
Ngày nay, hắn không còn là một tiểu tu sĩ năm
đó, đã có thể bễ nghễ thiên hạ, mặc dù nhìn thấy Đại Thánh đều không cần lùi bước!
Bị bức phải rời đi, ngày nay trở về, hắn bình
tĩnh lạ thường, chuyển ánh mắt nhìn quét cả viên tinh tú thần bí này.
- Người phía trước có nhìn thấy một con ngân
mãng cảnh giới Thánh nhân chạy trốn hay không?
Xa xa truyền đến tiếng hô quát.
Một đám người đến gần, cũng có quát lớn bảo bọn
họ tránh đường. Đây là một đám nhân vật cường đại, khống chế một chiếc chiến
thuyền đồng, một vị Thánh Vương lĩnh quân, phía sau là bốn vị Thánh nhân, trên
thuyền đứng đầy tu sĩ rất là cường thế.
Đoàn người Diệp Phàm hờ hững. Bọn họ không có
phóng thích uy áp, một câu cũng không nói, lẳng lặng đứng ở tại chỗ, căn bản
không có ý né tránh.
Chiến thuyền dài tới mấy trăm trượng đột nhiên
dừng lại, vị Thánh Vương kia lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, cảm giác được một trận bất
an, rồi sau đó ôm quyền, vội vàng nhận lỗi, nói:
- Chư vị thứ lỗi, chúng ta không có ý gì khác,
dưới tình thế cấp bách nên không lựa lời nói. Thỉnh quý vị không lấy làm phiền
lòng, chúng ta lập tức rút đi!
Dứt lời, chiến thuyền lập tức quay đầu. Vị cường
giả cấp Thánh Vương này xin lỗi, khống chế chiến thuyền bay nhanh lui về phía
sau. Tránh xa bọn họ.
- Lão tổ làm sao vậy? Những người đó đáng sợ lắm
sao, chúng ta đại biếu Câu Trần cổ tinh, thực nếu phát sinh xung đột, bọn họ sẽ
không sợ người của Câu Trần Tinh chúng ta sao?
- Câm miệng! Ngươi biết cái gì, vừa rồi đó là
một đám Vương của Thánh nhân, ngay cả một Thánh nhân cũng không có!
Diệp Phàm bọn họ hạ xuống phía dưới, liên tiếp
gặp thoáng qua tầm chiếc chiến thuyền. Không thể không nói, loạn thế tới nơi có
người trên mấy chiếc chiến thuyền địch ý rất đậm, suýt nữa động thủ.
Chiếc chiến thuyền thứ chín bay vèo lướt qua bọn
họ, đây là một đám cường giả Cổ tộc, khiếp sợ khí thế của Diệp Phàm bọn họ
không hề động thủ, nhưng người trên thuyền lại không kiềm nổi thoáng nhìn lại một
lát.
Trong đó một nam nhân trung niên ba đầu sáu tay
giống như Thần Ma, phi thường uy vũ, là cường giả mới xuất hiện danh chấn Cổ tộc
mấy năm gần đây, hắn nhìn lại xem, bỗng nhiên biến sắc.
- Ta... không nhìn làm chứ?
Hắn muốn nhìn ra xa, tiếp tục cẩn thận phân biệt,
nhưng bóng dáng Diệp Phàm đã biến mất, hắn không khỏi nhíu chặt hàng chân mày,
hồ nghi một trận.
- Mục Ni ngươi làm sao vậy?
Một lão tổ vương hỏi. Hắn rất vừa lòng tên đệ
tử này! Nếu không tính chư thánh Vực ngoại, Mục Ni là một trong mười đại cao thủ
mới xuất hiện của Cổ tộc những năm gần đây.
- Vừa rồi bóng dáng người kia thoạt nhìn rất
quen mắt, giống như một người ngày xưa!
Mục Ni lộ vẻ mặt ngưng trọng.
- Giống ai?
Lão nhân hỏi.
- Thánh thể Nhân tộc! Người ngày xưa gần như
đánh vỡ bầu trời!
Mục Ni đáp.
- Cái gì?!
Lão nhân vô cùng kinh ngạc, phi thường rung động,
nói:
- Ngươi tin tưởng không nhìn làm chứ?
- Chỉ nhìn thấy một cái bóng dáng bên hông,
không thể xác định, dù sao năm đó chỉ là ở rất xa nhìn thấy qua một lần. Hắn đối
với đám người đồng lứa chúng ta này mà nói quá mức đáng sợ!
Mục Ni nói.
Ngày xưa, Diệp Phàm tung hoành tứ hải, đại chiến
thiên hạ, cũng Cổ tộc bùng phát chiến đấu hết lần này tới lần khác. Khi còn
chưa đạt tới Thánh nhân, đã phá vỡ rào cản Thánh vực, bắt đầu Đồ Thánh!
Mà đối với trẻ tuổi một thế hệ Cổ tộc mà nói, hắn
giống như là một tòa núi lớn đè nặng ở trong lòng mọi người, làm cho bọn họ
không thở nổi, là một địch thủ đáng sợ nhất đứng sừng sững ở trong lòng bọn hắn.
Chém Nguyên cổ, giết chết Thiên Hoàng tử. chiến
tích kinh người như vậy đủ để chấn nhiếp cổ kim, làm cho lớp trẻ tuổi một thế hệ
tuyệt vọng. Con nối dòng của Cổ Hoàng cũng không phải là đối thủ của hắn, vậy
ai còn có thể tranh phong? Có thể nghĩ mà biết áp lực đè nặng trong lòng bọn họ
biết nhường nào.
- Hẳn không phải là hắn chứ? Hắn đã bước trên
cổ lộ, mặc dù không chết trận ở Vực ngoại, cũng phải chờ đạt tới cảnh giới Đại
Thánh mới có thể trở về, thời gian mới không bao lâu như vậy, ta nghĩ không có
khả năng đâu?!
Lão nhân chau mày nói.
- Thật sự rất giống!
Mục Ni nói.
- Một thế hệ các ngươi này đúng thật là đều bị
hắn hại rồi! Luôn cảm nhận áp lực của hắn quá nặng, trong lòng lưu lại bóng ma,
điều này thật không tốt lắm!
Lão tổ vương lắc đầu.
- Ta có cảm giác đúng thật là hắn!
Mục Ni kiên trì nói.
Lão tổ vương nghe giọng nói của hắn càng ngày
càng khẳng định, sắc mặt không thể không ngưng trọng, nói:
- Nếu thật sự là hắn, thì sẽ có một hồi mưa
máu gió tanh. Thánh thể Nhân tộc hơn phân nửa sẽ gây nên sóng gió ngập trời!
- Có cần phải nói cho các tộc khác biết không?
Mục Ni hỏi.
- Quản bọn họ làm chi! Không phải chuyện của
chúng ta, cứ lẳng lặng chờ xem! Không! Lập tức phong bể sơn môn, ở bên ngoài dù
có máu loãng đầy trời, cũng đừng cho tộc nhân đi ra ngoài!
Lão tổ vương hạ quyết tâm nói, rồi sau đó lập
tức ra lệnh quay đầu thuyền phóng đi trở về bản tộc, hắn cảm thấy vấn đề rất
nghiêm trọng.
Diệp Phàm buông xuống trên vùng đất Đông
Hoang, nhìn cảnh núi sông tráng lệ ở nơi này, trong lòng suy nghĩ hàng vạn hàng
nghìn lần, lại một lần nữa trở lại nơi đây, không biết sẽ có cái gì đang chờ đợi
hắn.
Nơi này cách cấm địa Thái cổ không xa lắm, hắn
thoáng nhìn ngọn núi bên ngoài Cấm địa Sinh Mệnh xa xa, không ngờ lại xuất hiện
rất nhiều động phủ. Có người phỏng đoán con đường thành tiên có thể sẽ mở ra ở
đây, nên một đám Thánh nhân thực lực cường đại chờ đợi ở chỗ này.
Diệp Phàm nhìn một vòng rồi không có dừng lại
lâu, đoàn người tiếp tục đi về hướng phương xa.
- Ồ! Người kia là ai, còn có con ngựa kia...
Trời ạ, chẳng lẽ là Thánh thể Nhân tộc đã trở lại?!
Trong đó một người trẻ tuổi Cổ tộc lẩm bẩm
nói, mặt đầy vẻ hoảng sợ.
- Thật sự... là hắn ư?
Bên cạnh còn có một người nhìn chằm chằm theo
tàn ảnh biến mất ở phía chân trời, suy nghĩ đến xuất thần, sau đó nghiêm mặt
nói:
- Không có quan hệ với chúng ta!