Huyết khí hoàng kim bùng lên, Diệp Phàm vững
như núi, chỉ hai quyền đã lập tức xử lý hai cường giả đạo thống phương tây, dọa
đám đông phát lạnh.
Sương mù màu xám sôi trào ngập trời, một người
tu đạo phương tây lớn tuổi mặt đầy nếp nhăn, ánh mắt xám xịt, cực kỳ già yếu
như bước ra từ địa ngục.
Hắn là người dẫn đầu đám chấp pháp giả này, thực
lực hùng mạnh khủng bố.
Toàn bộ diễn võ trường bị bao phủ, hắn như ma
thần tản ra uy thế ngập trời, dọa nhiều người hoảng sợ. Xuyên thấu qua khí tức
dày đặc, gặp phải cái bóng gầy còm làm người ta run sợ tận linh hồn.
Ầm!
Tiếng xích sắt truyền ra, tuy rằng thân thể của
lão gầy còm, nhưng dọa người như một con sư tử, trong tay kéo dây xích đỏ tươi
thật dài như rèn từ địa ngục, tản ra khí cơ dọa người.
- Địa Ngục Trói Buộc!
Một khi bị loại cấm thuật này dính vào, sợi
xích sẽ như dòi ăn vào tận xương, phá hủy sức sống kẻ địch, cắt bỏ đạo hạnh, từng
có thời bị coi là đại ác thuật, trời đất không tha, bị người ta phỉ nhổ.
Đây là một lão giả Hóa Long trọng thiên thứ bảy,
có địa vị rất cao ở phương tây, có thể khóa vượt mấy cảnh giới nhỏ, bởi vậy
không sợ. Sợi xích đỏ tươi phát ra tiếng chói tai, lao tới như một con rắn.
- Đây là chủ ta thẩm phán tận thế với ngươi!
Mái tóc hắn rối tung, mắt như tro tàn, giọng
nói vô tình, trang nghiêm trịnh trọng lớn tiếng tuyên bố.
Sợi xích đỏ như máu càng khiếp người, mọi người
như nghe được tiếng quỷ khóc gào thét, giống như mở ra cánh cửa luyện ngục.
Lúc này, âm phong gào thét, sóng to ngập trời,
thi thể vô tận hiện ra, rất nhiều Thần Ma, thiên sứ không đầu hiện ra, bao phủ
nơi này.
Rống...
Cảnh tượng dọa người, cùng tiếng gào thét thật
lớn, hơn nữa có tiếng cửa đá nặng nề bị đẩy ra, giống như Tử thần bước khỏi địa
ngục, sắp chém lấy sinh mệnh của Diệp Phàm.
Một cỗ khí tức đáng sợ nháy mắt lan khắp ngõ
ngách, lạnh lẽo đông cứng ba ngàn dặm, âm trầm như điện phủ Diêm La phủ xuống
thế gian, khí tức hủy diệt làm nhiều người phát run.
Dây xích lao tới, sắp quấn vào người Diệp
Phàm.
Hắn sừng sững tại chỗ, thẳng đến khi dây xích
máu sắp chọc thủng trái tim, hắn mới vươn tay chộp lấy dây xích to.
Rắc!
Hắn dùng sức kéo một cái, tiếp đó rung mạnh,
chấp pháp giả đạo thống phương tây kia lập tức phun máu, dây xích thẳng băng,
sau đó tan vỡ.
Như một khối máu đông rơi xuống, dây xích tan
thành mấy chục đoạn, dễ dàng vỡ vụn, hơn nữa một đoạn cuối cùng căng thẳng ra
như một cây trường mâu.
Phốc!
Đoạn xích sắt đỏ đậm như máu còn sắc bén hơn
mũi mâu, xuyên thủng đầu người kia, màu trắng đỏ trào ra, chỉ để lại một cái
xác chết ngửa đầu ngã xuống.
Quá tùy tiện, nhưng chính vì thế mà tràn ngập
rung động, một người dẫn đầu chấp pháp giả phương tây bị diệt, không chút dây
đưa.
- Ngươi là người nào?
Mấy người khác lui bước, tràn ngập hoảng sợ
không dám tin chuyện này.
Diệp Phàm không nói, nhìn bọn họ như người chết,
thân thể không động đậy chút nào.
Tay hắn lóe lên cổ phù, đan vào một mảnh đạo
văn, làm cho ánh mắt mấy người kia càng trống rỗng, nhìn chằm chằm.
Cái này vốn là thể hiện đạo hạnh, đến cảnh giới
như Diệp Phàm, pháp vừa ra đạo hạnh tự quay quanh, sẽ đan vào diệu lý thiên địa
hóa thành ký hiệu.
Nhưng mà mấy người này lại nhầm là phù triện đạo
môn, nghĩ lầm Diệp Phàm dùng Pháp bảo cực mạnh hủy diệt dây xích máu, giết đầu
lĩnh chấp pháp.
Còn những người khác, trừ một số ít người như
Tê Nhật đạo nhân, Côn Lôn chưởng giáo Tuyết Trần... không ai nhìn rõ, trong
lòng chấn động.
- Vận dụng Cơn giận lôi đình, phán quyết hắn!
Một lão già cả người nhăn nheo không ra hình
quát to.
Diệp Phàm ngoắc tay, chộp lấy dấu ấn thức hải
của một người, đọc lấy những tình huống muốn biết, sau đó đánh tan.
Mọi người trợn mắt há mồm, cái này giống như
thần thoại, hắn rốt cuộc có phải là người hay không? Nhấc tay dễ dàng xóa sổ mấy
chấp pháp giả hùng mạnh đạo thống phương tây như nghiền nát một con kiến.
Quả thật là thần nhân, đúng là đại thần thông
xứng danh, đông đảo Giáo chủ cũng không đấu lại, là tồn tại khó gặp địch thủ
đương thời.
- Nhìn hắn rất trẻ tuổi, huyết khí tràn đầy
như biển, không thể nào đạt tới cảnh giới như vậy, vì sao mạnh đến thế?
Đây là câu hỏi rung động của moiị người.
- Hừ?
Diệp Phàm quay đầu, nhìn trong đám người có một
người khoác áo choàng muốn bước đi, khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh, lại
chỉ ra một cái.
- Ngươi sẽ hối hận, chủ ta giáng thế, Thập Tự
Quân chinh đông sẽ hủy diệt ngươi!
Một gã cường giả đạo thống phương tây cuối
cùng không cam lòng hét lên, nhưng vẫn không trốn khôi ngón tay vàng đè xuống,
bùm một cái hóa thành băi máu.
- Thập Tự Quân chinh đông, thật là uy phong,
xem ra ta đi tay hóa thành, hay là các ngươi viễn chinh phương đông có hiệu quả.
Diệp Phàm khẽ giọng nói.
Trong lòng hắn có chút dao động, thông qua dấu
ấn trí nhớ cũng những cấm khí quyển trục này, hắn sâu sắc hiểu được đạo thống
phương tây chiếm hết ưu thế ở thời đại mạt pháp, lợi dụng niệm lực tu hành, có
cá biệt đương thời có thể trở thành đại thần thông.
Có lẽ, nói không chừng có người đánh được một
trận với hắn.
Hơn nữa, nhìn một đoạn trí nhớ của tên đầu
lĩnh, hắn mơ hồ đoán được đạo thống phương tây có lẽ không thiếu người thượng cổ
không đi.
Hắn cũng không sợ hãi, ở Bắc Đẩu đối mặt đông
đảo đại địch cũng có thể tung hoành thiên hạ, uy chấn năm địa vực, còn sợ đạo
thống phương tây thời đại mạt pháp hay sao.
Tiểu Tùng tinh quái ló đầu ra, ánh mắt đen, bộ
lông tím mịn như lụa, bộ dạng không làm người ta chú ý cũng không được.
- Mang theo một con sóc tím, là hắn... Đại thần
thông hiển hóa ở Cửu Giang, khó tránh mạnh đến thế!
Không ít người kinh hô.
Diệp Phàm trở thành tiêu điềm, tất cả ánh mắt
đều nhìn tới, rất nhiều người lộ ra dị sắc. Không ít nữ đệ tử trẻ tuổi các giáo
ánh mắt lấp lánh, một tu sĩ siêu phàm nhập thánh như thế muốn không chấn động
thiên hạ cũng không được.
- Trận đấu tiếp tục!
Thượng Thanh Phái chưởng giáo tuyên bố.
Tiếp đó, hắn cùng Tê Nhật đạo nhân, Côn Lôn
chưởng giáo Tuyết Trần, Tiên Kiếm Môn chủ, Chu Hoàng nhất mạch tộc chủ đứng dậy,
mời Diệp Phàm vào Cửu Tiêu Vạn Phúc cung, đây là thánh cung trên Mao Sơn.
Xảy ra chuyện lớn như thế, một mình Diệp Phàm
làm cho cả đại hội phủ một tầng thần bí, những người này sao không chấn động được.
- Xin hỏi vị đạo hữu này...
Ở trong tổ đình Mao Sơn, mấy vị chưởng giáo
không nhịn được lên tiếng, tuy rằng kính sợ, nhưng có những lời phải hỏi.
Nơi này tự nhiên có người Diệp Phàm quen biết,
Vạn Yêu cốc Đại cốc chủ lão hạc nhắc nhở hắn, ra tay như thế có thễ dẫn tới phiền
phức, Thập Tự Quân chinh đông sẽ là một trận họa lớn.
Diệp Phàm cười, nói:
- Đã là năm nào rồi, còn Thập Tự Quân chinh
đông, không khỏi điên cuồng quá, bọn họ thật sự dám phái đại quân tới Trung thổ
diệt ta hay sao? Nếu quả là vậy, đến bao nhiêu ta giết bấy nhiêu.
Hơn nữa, hắn đưa ra nghi vấn, những người đạo
thống phương tây này có chút giống đọa lạc thiên sứ, lẽ ra phải đối lập với
Thánh kỵ sĩ thập tự mới đúng.
- Đều là chung một đạo thống, ánh sáng đối lập
với bóng tối, cách nói thiên đường cùng địa ngục là muốn làm người ta kinh và sợ,
có hy vọng, có tuyệt vọng, mới có đủ tín ngưỡng.
- Vậy sao, ta thật có chút mong chờ, các Thần
Kỵ Sĩ đến đây, Thánh nữ xuất hiện đi, Thập Tự Quân chinh đông tới đi, ta chờ
các ngươi tới tinh lọc.
Diệp Phàm nói.
Đám người Tê Nhật đạo trưởng, Tuyết Trần chưởng
giáo, Tiên Kiếm Môn chủ nghe vậy đều hoảng sợ, người này có lai lịch gì, cuối
cùng hắn chờ mong cái gì?