Sương mù màu xám tràn lan che mặt trời, tản ra
khí tử vong, nhưng nhanh chóng bị mấy lão già kia thu vào người, ánh mắt tro
tàn kinh người thiếu mất dao động cảm xúc của con người.
Người Thượng Thanh Phái xuất hiện, hai lão đạo
sĩ ra nghênh đón, đưa bọn họ vào một tòa đạo quan, cao thủ như vậy tự nhiên là
khách quý, phải đối đãi cẩn thận.
Diệp Phàm đứng nhìn từ bên cạnh, không lên tiếng
nhìn bọn họ bước đi. Rất nhiều người xôn xao, thiên địa tinh khí khô cạn, đạo
thống phương tây thu nạp niệm lực mượn dùng tu hành, chiếm ưu thế ở thời đại mạt
pháp.
- Tần Hán thần tiên phủ, Lương Đường Tể tướng
gia. Trong động ở một ngày, trên đời đã trăm năm, cố nhân xưa đều không còn.
Một lão đạo sĩ lẩm bẩm, nhìn khắp Mao Sơn, hắn
cao lớn, đội tử quan, mặc áo bào bát quát, hiếm thấy ở thời đại này, rõ ràng
quanh năm ở trong núi.
Diệp Phàm kinh dị, trên đời này vẫn còn có cao
thủ, người này tuyệt đối không yếu, có lẽ đã hơn ngàn tuổi, tuyệt đối thuộc dị
số trên đời.
- Trời ạ, chẳng lẽ là... Tê Nhật đạo nhân,
ngài ấy còn sống, không phải trăm năm trước đã tọa hóa rồi sao, hôm nay đã hơn
một ngàn hai trăm tuổi rồi.
- Đó là nhân vật cấp Thái Sơn Bắc Đẩu, là một
vị đại thần thông tiếng tăm lừng lẫy, ngài ấy cũng xuất hiện ở đây.
Nhân vật lão tiền bối rung động, còn môn đồ đệ
tử của bọn họ hoàn toàn ngây người, kinh ngạc không dám lên tiếng, tất cả đứng ở
xa xa.
Tiếng chuông nổ vang, đạo môn đỉnh cao nhất
Mao Sơn mở rộng, một đám đạo sĩ liền ra nghênh đón, bái kiến vị tiền bối cao
nhân này.
Nhân vật bậc này xuất hiện, đẩy đại hội lần
này lên đỉnh cao trào, tiếng ồn xôn xao, thật đáng mong chờ.
- Toàn Chân Đạo chưởng giáo đến!
Có người kinh hô, tiếng nhạc cổ vang lên, hôm
nay Toàn Chân đạo giáo chiếm cứ nửa giang sơn, bá chủ phía bắc, thân phận chưởng
giáo tự nhiên rất cao, không mấy người sánh vai.
- Đại hội người tu đạo nhiều năm chưa mở, lần
này không tầm thường. Giáo chủ Côn Lôn, Tê Nhật đạo nhân, Toàn Chân chưởng
giáo... nhiều đại nhân vật giá lâm như vậy.
Chân trời bị mây lửa nhuộm đỏ, tiếng hoàng hót
rung trời, tộc trưởng Chu Hoàng nhất mạch đã đến, dẫn theo kiều nữ trong tộc, dẫn
đến một trận chấn động.
Mao Sơn, mây mù lượn lờ, núi non không cao những
tú nhã, nước trong vắt thanh tú.
Đại hội người tu đạo lần này ảnh hưởng quá lớn,
có rất đông tu sĩ đến đây, các tòa đạo cung biệt viện đều có người ở, sắp không
chứa hết.
Phía sau Mao Sơn có các ngọn núi, đỉnh cốc,
cung, quan, điện, vũ... đủ thứ kiến trúc đạo giáo lớn nhỏ lên hơn ba trăm chỗ,
đúng là một chỗ thắng cảnh, hôm nay đều kín mít.
Yên tĩnh bị quấy rầy, nhiều nơi ồn ào, người
ra vào quá đông, người tu đạo Luân Hải đến Hóa Long đỉnh phong nhiều không đếm
hết, đến từ đủ các giáo.
Diệp Phàm lại như siêu thoát thế ngoại, không
nghe những tạp âm này, đứng trên ngọn núi thấp nhìn những người không liên quan
tới mình.
Sương mờ nhẹ như bông, trời chiều như tranh vẽ,
sắc thái sặc sỡ, hắn không nhúc nhích như bức tượng, nghe được đạo âm từ thượng
cổ, cảm giác "Hoa phi đạo thổ ba ngàn dặm, người ở mười hai tầng Dao
Trì".
Thoáng cái mấy ngày, Diệp Phàm nhìn mặt trời mọc,
ngắm mây màu, ở trong đạo quan, bốn ngày sau rốt cuộc đại hội người tu đạo bắt
đầu.
Giáo chủ khắp nơi tụ tập, sự kiện này rất lớn,
cao nhân đều hiện thân, khiến người ta vô cùng chờ mong. Rất nhiều người trẻ tuổi
thiên tư bất phàm xuất hiện, làm người ta kinh diễm.
Cửu Tiêu Vạn Phúc cung là cung khuyết ở đỉnh
núi cao nhất khu đất lành Mao Sơn, to lớn hùng hồn, xây dựng trong những năm
Tam Mao chân quân vũ hóa thời Tây Hán.
Ở trước đạo cung to lớn này, có một vùng đất
trống trải, là diễn võ trường do Tam Mao chân quân mở ra, có đạo ngân mạnh mẽ bảo
vệ, khó bị tổn hại.
Đại hội người tu đạo, các giáo trước tiên bàn
bạc vấn đề mà mọi người phải đối mặt, thiên địa tinh khí khô cạn, tương lai làm
sao tu hành?
Mỗi người mỗi ý phát biểu, nhưng không có biện
pháp chân chính, ngay cả đại thần thông thượng cổ cũng không thể giải quyết,
đương thời tự nhiên không thể giải trừ đại họa.
Chương trình hội nghị nhạt nhẽo nhanh chóng kết
thúc, kế tiếp mới là tiêu điểm mọi người chú ý - so đấu, chủ yếu đến tham dự sự
kiện này là vì xem cao thủ tranh hùng.
Cái gọi là đại hội người tu đạo, là một sự kiện
tràn ngập so đấu, đại chiến nhiệt huyết lấy người trẻ tuổi quyết đấu, các phái
thời cổ vì trao đổi luận bàn, hôm nay diễn hóa thành cạnh tranh.
Cường giả tranh hùng, ai cao ai thấp, ai mạnh
ai yếu, mỗi lần đều phải chia cao thấp, trận đấu mỗi năm càng kịch liệt hơn, mất
đi ước nguyện ban đầu thời cổ.
Diệp Phàm ngồi ở xa, lẳng lặng nhìn, hắn cũng
bước đi từ Luân Hải, Đạo Cung Bí Cảnh, giờ nhìn lại có một cảm xúc khác.
Keng... Keng...
Kiếm quang ngập trời, phi kiếm muốn chém đứt bầu
trời, tung hoàng bay múa, Thục Sơn Tiên Kiếm Môn Chiêm Nhất Phàm đánh đâu thắng
đó, liên tục đánh bại mười hai cao thủ cùng thế hệ.
- Bước qua tầng thiên đó, Hóa Long sơ cảnh, thật
là làm người ta khó tưởng tượng, sợ rằng mấy nhân vật lão tiền bối đương thời
cũng không có mấy ai trấn áp được hắn.
Có người than thở.
Chiêm Nhất Phàm nhảy lên rời diễn võ trường, một
trận chiến không ai chống nổi, thăng cấp thẳng tiến, khắp nơi chú ý.
Bên khác, Long Tiểu Tước cũng thẳng tiến,
không ai chống nổi, yêu khí mênh mông, huyết khí màu tím tràn ngập, chiến lực mạnh
mẽ chấn nhiếp khắp chốn.
Dan tới rất nhiều nữ tu sĩ ánh mắt sáng lấp
lánh, người hùng mạnh như thế rất có thể sẽ thành đệ nhất nhân Yêu tộc tương
lai, thiên hạ tôn sùng.
Từng có người chưa phải đại thần thông Yêu tộc
tiên đoán, kẻ này không phải vật trong ao, mục tiêu chót vót, tương lai một bước
lên trời, thiên địa cũng không thể cản trở.
- Đáng tiếc, Trường Bạch Sơn Nguyên Thủy Long
Động Thiên Yêu thể không đến, nếu không sẽ biết được ai mạnh ai yếu, ai là đệ
nhất cao thủ Yêu tộc tương lai.
- Đúng đó, không biết sao Trường Bạch nhất mạch
lại không phái người tới, nghe nói tự đóng núi, không cho người ngoài đi vào,
đúng là khó hiểu xảy ra chuyện gì.
Mọi người than thở Long Tiểu Tước kinh diễm,
cũng nhắc tới một vị kỳ tài ngút trời khác của Yêu tộc, đều rất là tiếc nuối,
không thể thấy tận mắt thể chất trong truyền thuyết.
- Long Tiểu Tước cao minh ở chỗ ngộ tính của hắn,
giải thích đạo sâu đậm hơn xa người cùng lứa, Thiên Yêu thể vượt ở thể chất
siêu tuyệt, không ai sánh với hắn được.
- Không, các ngươi nhìn vừa rồi hắn thi triển
một thức trong Long Tước Đồ Thần Lục, tử khí cuồn cuộn, sấm động trời cao, rõ
ràng lĩnh ngộ chân nghĩa đến tuyệt hảo.
Nhiều người kinh hô, Long Tiểu Tước giữa sân
như Yêu Thần cổ sống lại, màu da đồng cổ, tóc rối tung, cao to cứng cáp, ánh mắt
như điện, cùng lúc chiến đấu mười ba cao thủ, lực áp quần hùng.
Long Tước tử khí sôi trào khắp nơi như biển,
bao phủ thiên địa, vẽ ra một mảnh lôi điện chói mắt, ầm ầm điếc tai, uy lực mạnh
mẽ trấn áp mọi người.
Mọi người than thở, đạo pháp cao thấp ít có ai
trong đời trẻ tuổi sánh bằng, có tộc nhân từng nói hắn rất giống sơ tổ, đáng tiếc
sinh không đúng thời.
Diệp Phàm yên lặng nhìn, âm thầm gật đầu, nhìn
cường giả Yêu tộc trẻ tuổi này quả thật phi phàm, nếu sinh ra ở Bắc Đẩu có lẽ sẽ
trở thành một người khó lường.
Tử khí mênh mông bao phủ khắp nơi, mười ba đại
địch đều bị Long Tiểu Tước trấn áp, hắn từ trên trời giáng xuống, tóc rối tung,
cơ thể đồng cổ sáng lên khỏe mạnh.
Rất nhiều nữ đệ tử trẻ tuổi các phái kinh hô,
mắt lóe sáng kinh diễm. Hắn mạnh mẽ phát từ sâu bên trong, yêu khí ngập thiên hạ
khiến các đối thủ run rẩy, làm người ta sợ hãi rung động, độc tôn cùng thế hệ.
Xoạt!
Ánh mắt lạnh lẽo của hắn nhìn về phía Diệp
Phàm trong đám người, không hề che giấu địch ý, khẽ nói:
- Ta muốn so tay với ngươi.
Diệp Phàm lắc đầu, hắn không thể đồng ý, đến cảnh
giới như hắn đã không có ý muốn ra tay nữa, cũng không muốn bóp chết thiên tài
này.
Ánh mắt Long Tiểu Tước bắn ra thần quang, cực
kỳ kinh người, bước thẳng tới trước ra tay với Diệp Phàm trong đám người, vận dụng
toàn lực, địch ý nồng đậm.
Hắn cao lớn oai hùng ra tay toàn lực, tử huyết
toàn thân sôi trào, huyết mạch Yêu Thần hoàn toàn sống lại đánh rách bầu trời,
ánh mắt khiến người ta sợ hãi.
Diệp Phàm ngẩn ra, nhìn khí thế của hắn nhớ đến
một người xưa - Kim Sí Tiểu Bằng Vương, trên người bọn họ đều có một loại dã
tính.
Hơn nữa đều viết rõ trên mặt, không hề che giấu,
lòng có địch ý thì thẳng thừng ra tay.
Đáng tiếc, tiểu Bằng Vương kỳ tài ngút trời chết
trong khảo nghiệm Đại Thánh viễn cổ thiết đặt, nuốt hận mà chết, không thể xuất
hiện trong chiến trận tranh hùng.
Mọi người kinh hô, toàn bộ trốn tránh, ngay cả
nhân vật lão tiền bối đương thời cũng không mấy ai trấn áp được Long Tiểu Tước,
huyết khí màu tím mênh mông như sóng to ập tới, cả khu vực này chỉ còn lại Diệp
Phàm.
Hắn không tránh né, chỉ vươn một ngón tay, khoảng
khắc phóng to như một cây cột hoàng kim đè xuống, nháy mắt đánh tan huyết khí
màu tím ngập trời.
Ầm!
Ngón tay vàng dài cả chục trượng đánh xuống,
đánh bay Long Tiểu Tước, tiếp đó đẩy thẳng đến trước tới gần bộ tộc Long Tước mới
ngừng.
Mọi người kinh hãi, không biết ở đâu ra một
cao thủ.
Diệp Phàm giảng ở Linh Bảo Phái, trảm Đại Yêu ở
Trường Bạch Sơn Nguyên Thủy Long Động, cũng không truyền ra bên ngoài, bởi vậy
đa số không nhận ra hắn.
"Bộ tộc các ngươi muốn giết ta?"
Hắn dùng thần niệm truyền âm, nhìn đám người Đại
Hạ Long Tước.
- Đạo hữu bớt giận, không phải như vậy, chúng
ta chỉ muốn tra ra người hiển hóa tộc ta ở chi nhánh Cửu Giang rốt cuộc là thần
thánh phương nào, không muốn trả thù.
Một lão yêu trong tộc giải thích.
- Không liên quan với người tộc ta, ta chỉ muốn
xem ngươi mạnh cỡ nào.
Long Tiểu Tước cũng lên tiếng.
Diệp Phàm dùng thần niệm mạnh mẽ đảo qua thức
hải mấy người, không nói dối, tuy có chút địch ý, nhưng còn không tới mức sinh
ra ý niệm giết hắn.
- Nếu đã vậy, thôi đi, theo ngươi mấy chiêu.
Hắn vẫn dùng một ngón tay vàng, như một cây gậy
hoàng kim chọc trời, mỗi lần vung lên liền có đạo văn lóe lên, đè bầu trời rung
động.
Long Tiểu Tước mắt bốc lửa như dã thú, thẳng
tiến không lùi bày ra các bí thuật Yêu Thần, chống lại ngón tay này.
Phần đông tu sĩ nơi này giật mình, ngẩn người,
phải có tu vi mạnh mẽ cỡ nào, chẳng lẽ Hóa Long đại viên mãn, hay là bước vào
Tiên Thai Bí Cảnh? Bằng không làm sao như thế được.
Mọi người bộ tộc Đại Hạ Long Tước hoảng sợ, sợ
Diệp Phàm ra tay sát thủ, nhưng nhìn một lát liền biết là đang chỉ điểm, người
thanh niên này đang diễn hóa Thánh quyết Yêu tộc, gián tiếp truyền pháp.
Diệp Phàm gặp Long Tiểu Tước, liền nghĩ tới
Kim Sí Tiểu Bằng Vương, không nhịn được dùng Đấu Chiến Thánh Pháp diễn hóa
Thiên Yêu Đồ Thánh quyết, tùy tiện chỉ điểm một chút.
Keng!
Một đạo kiếm quang bay ra, Chiêm Nhất Phàm ra
tay đánh về phía Diệp Phàm, một thanh phi kiếm xé trời bắn tới.
Cùng lúc, Hoàng thiên nữ ánh mắt sáng lấp
lánh, kinh diễm thiên hạ, lao tới kéo theo kiếp hòa ngập trời, lan tới cường giả
thần bí đứng vững vàng phía trước.
Tiếp đó, Côn Lôn Song Ngư cũng ra tay, Hữu Vi
Ngư phiêu dật xuất trần thi triển huyền công, Ngạn Tiểu Ngư nhẹ nhàng như,
khuynh thành tuyệt thế, đôi tay nõn nà ngự pháp.
Diệp Phàm tự nhiên lưu tình, đối xử bình đẳng,
hắn dùng kiếm ý Xích Tùng Tử đỡ chiêu Chiêm Nhất Phàm, diễn hóa kỳ ảo Dao Trì
chặn Côn Lôn Song Ngư.
Mọi người ngây dại, rốt cuộc người kia là ai,
một mình chặn đứng năm đại cao thủ trẻ tuổi tuyệt đỉnh đương thời.
Nhất là những người trẻ tuổi, tất cả rung động
không dám tin, quả thật nghe như thần thoại mà.
Diệp Phàm áp chế tu vi ở Hóa Long tầng thiên
thứ chín, nhưng mọi người nhìn thấy vẫn là thần uy lẫm liệt, quá mức chấn động.
Ầm!
Đột nhiên, đúng lúc này mấy người đạo thống
phương tây ra tay, mỗi người đều cầm một cuộn giấy mở ra, quét về phía Diệp
Phàm.
Không ngờ là mấy món cấm khí, ẩn chứa pháp lực
cực lớn, mỗi một tấm đều có chú ngữ xa xưa nhất, lực lượng hủy diệt.
Cấm khí chỉ có thể sử dụng vài lần, uy lực đặc
biệt mạnh thì chỉ một lần sẽ tự hủy, rõ ràng mấy tấm giấy kia là thứ sau, pháp
lực tràn tới như biển.
Ánh mắt Diệp Phàm phát lạnh, hắn áp chế Hóa
Long trọng thiên thứ chín là vì muốn xem những người này có dám giết hắn hay
không, lúc này ra tay không chút lưu tình.
Một bàn tay vàng to lớn trực tiếp đập nát mấy
tấm cổ đồ, sau đó đập nát tên cường giả tây phương lớn tuổi thành thịt vụn.
Phốc!
Tiếp đó, hắn lật tay, lại đập nát một tấm cấm
khí khác, cối xay vàng to lớn lướt qua, một người thừa kế đạo thống phương tây
hùng mạnh cũng bị đập thành thịt nát.
Mọi người ngây dại.
- Đến Trung thổ giết ta, lá gan của các ngươi
thật là không nhỏ, dám giương oai ở nơi này, ta sẽ tự đi phương tây một chuyến.
Diệp Phàm lạnh lùng nói.