Già Thiên

Chương 711: Chương 711: Đoạn Mộc Nhai




Đêm trăng sáng, mặt sông phẳng lặng, sóng nước lăn tăn.

Những cánh hoa bay đầy trời, lấp lánh dưới ánh trăng, mùi hương nhè nhẹ thổi lướt qua mũi khiến cả người thoải mái.

Xe kéo bay ngang trời, quấn quanh những cánh hoa, lấp lánh ánh sáng, dưới ánh trăng như cung Quảng Hàn, xuất trần lộng lẫy.

Y Khinh Vũ, một cô gái như lạc thần, là đệ nhất mỹ nhân Tử Vi Cổ Tinh Vực không cần tranh cãi, những nữ tử tự phụ phong thái tuyệt thế cũng phải tự xấu hổ.

Nàng ngọc cơ tiên cốt, mỗi lần đi ra đều gây oanh động, không hề ngoại lệ, mỗi người gặp dung mạo đều chấn động, mơ hồ như Cửu Thiên Huyền Nữ chuyển thế, khiến tâm tình người ta lay động, ngay cả hóa thạch cũng phải động lòng.

Đối với nàng, không có miêu tả hoa lệ, cũng không có tranh vẽ truyền lưu hậu thế, nhưng phong thái kinh diễm thế gian, như thần nguyệt giữa trời, đông người ái mộ. Nam tử một đời trẻ tuổi đều vì nàng mà mê muội, thậm chí xảy ra rất nhiều quyết đấu, dẫn đến không ít sóng gió.

- Nàng từ Quảng Hàn cung, bao nhiêu người tới cửa cầu hôn đều bị từ chối, là ước mơ của rất nhiều con cháu đệ tử Thần triều mà không thể với tới.

Yến Nhất Tịch khẽ than.

Quảng Hàn cung, truyền thừa xa xưa làm cho Diệp Phàm cũng phải giật mình, vô cùng kinh ngạc hòi:

- Vậy thì vì sao lại trở thành đạo lữ tương lai của Doãn Thiên Đức?

- Diệp huynh hiểu biết quá ít với đại địch này, không biết hắn đáng sợ tới mức nào, Doàn Thiên Đức có thể chấn nhiếp đương thời.

Yến Nhất Tịch nói.

- Mạnh đến thế...

- Đương nhiên, khi thật sự đối mặt, huynh sẽ càng sợ hãi hơn nhiều.

Yến Nhất Tịch nghiêm túc cảnh cáo.

Diệp Phàm vuốt cằm, có được truyền thừa Lão Tử, hiểu được tu hành nhất khí hóa tam thanh, chắc chắn phải là một cao thủ tuyệt thế, xem ra cực kỳ đáng sợ.

Yến Nhất Tịch nói chỉ có một mình Doãn Thiên Đức dùng tu vi ngạo thị xông qua Tiên Khuyết mà vạn năm không ai thông qua được, liên tục vượt một trăm lẻ tám thiên quan sinh từ, kinh động Thái thượng giáo chủ Quảng Hàn cung xuất quan, cuối cùng đáp ứng lời cầu hôn này.

Dưới ánh trăng, hai chiếc xe bay đi, cánh hoa lượn lờ mang theo hương thơm vô tận, lưu lại ánh sáng thần bí.

- Đáng tiếc, tuyệt sắc thiên hương như thế, đệ nhất mỹ nhân đương thời lại sắp thành đạo lữ của Doãn Thiên Đức.

Yến Nhất Tịch rất tiếc nuối.

Hắn mở quạt, trên đó có vẽ đều là những mỹ nhân chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa, tất cả đều là quốc sắc thiên hương, là những người đẹp nhất đương thời.

Trong đó có một cô gái đặc biệt nhất, chỉ có thân hình thon thả mơ hồ trong sương mù bao phủ, không nhìn rố ràng, không thấy được thần sắc tướng mạo.

- Đó là Y Khinh Vù, tuy rằng ta gặp qua, nhưng không cách nào miêu tả được, trở thành tâm ma của ta, không thể vẽ ra thì sẽ không thể chứng đạo.

Diệp Phàm nghe vậy buồn cười, nói:

- Tên dâm tặc như ngươi nhớ thương đạo lữ của Doãn Thiên Đức thì cứ nói thẳng, còn ai oán thảm thiết như thế.

- Ôi, không nên dùng ánh mắt phàm nhân của ngươi để giải thích đạo tâm trong sáng của ta, biển người mênh mông, tri âm khó tìm.

Yến Nhất Tịch nói.

- Oa, oa, oa...

Một con quạ đen bay qua, không ngừng kêu giữa trời.

- Tri âm của ngươi tới rồi kìa.

Diệp Phàm cười to.

Nhưng mà Yến Nhất Tịch lại biến sắc, trầm giọng nói:

- Đại đệ tử của Thiên Yêu mỗ mỗ đến rồi.

- Thiên Yêu mỗ mỗ?

Trong lòng Diệp Phàm cả kinh, rất mẫn cảm với bốn chữ này.

- Đúng thế, là một tên Yêu chủ đáng sợ, chính là Thiên Yêu thể, được xưng Thiên Yêu mỗ mỗ, người trên đời đều e ngại, hôm nay không có ai dám chọc tới.

Thiên Yêu mỗ mỗ có bốn đại đệ tử, đều đã thành danh ngàn năm, một đám pháp lực ngập trời, tuy rằng không xây dựng môn phái, nhưng khiến đại giáo khắp nơi đều kiêng kỵ.

Một chiếc xe cổ thanh đồng chở một khối thi thể bay ngang trời, phun nuốt ánh trăng, một đám quạ đen kéo xe, tràn đầy điềm xấu.

- Đó là đại đệ tử của Thiên Yêu mỗ mỗ - Tà Thi, tương truyền là di thể của cường giả khoáng thế thượng cổ có được thông linh tu luyện thành.

Thiên Yêu mỗ mỗ có được thể chất cực hạn trong Yêu tộc, không có mấy ai trên đời dám chọc tới, ngay cả bốn đại đệ tử cũng khiến mọi người tránh xa.

Không bao lâu sau, hai người thấy một số cường giả bay qua, hoặc là yêu khí ngập trời, hoặc là pháp lực như biển, tất cả đều là nhân vật cấp giáo chủ.

Rò ràng, mọi người đều tới vì một trang Thần Linh cổ kinh, tất cả đều muốn xem cuối cùng là gì, thử một lần cơ hội nhìn trộm huyền bí thiên cơ.

Đoạn Mộc Nhai, là một vùng nguy hiểm ở Lạc Tinh Hà, dày đặc đá ngầm, dòng nước chảy xiết, dòng sông hẹp hòi.

Đương nhiên, cái này căn bản không khó gì với tu sĩ, nó kỳ lạ ở chỗ giữa có một sườn núi gỗ, có một gốc cây to thông thiên thời thượng cổ bị đánh nát mà thành.

- Một vùng núi gỗ như thế, gốc cổ thụ đó phải lớn cỡ nào!

Diệp Phàm cả kinh.

Nước sông chảy xiết, một mảnh vách đá đen dài mấy trăm trượng, cao đến ngàn thước sừng sừng ở đó, không nhìn kỹ không khác gì vách núi đá.

- Tương truyền đây là một gốc thụ vương, trải qua trăm kiếp, chỉ là không thể hóa hình, cuối cùng bị đánh chết ở nơi này. Nghe nói có liên quan tới Lạc Tinh Hà, bên trong thai nghén một cái trứng Chân Long, vạn kiếp sau sẽ xuất thế, trong quá trình này thì không ai có thể chứng đạo.

Lúc này, gần Đoan Mộc Nhai dày đặc bóng người, có không biết bao nhiêu cao thủ ẩn nấp, mọi người đều nhìn chằm chằm vách đá.

- Nhân Vương Điện cùng Trường Sinh Quan thượng cổ thật sự tới đây, quả thật muốn trao đổi cổ kinh ở nơi này hay sao?

Yến Nhất Tịch cả kinh.

Trên vách núi đen, có một lão nhân tóc bạc sáng như tuyết, tinh thần khóe mạnh đắm chìm trong ánh trăng như một lão tiên ông, đó là phó điện chủ Nhân Vương Điện,một hóa thạch sống hơn ba ngàn tuổi, tinh khí dồi dào...

- Đó là Tam Khuỵết đạo nhân!

Yến Nhất Tịch thần sắc ngưng trọng chỉ điểm cho Diệp Phàm.

Một đạo sĩ trẻ tuổi đạp ánh trăng bước tới, đạo y xanh nhạt phần phật, bên trên thêu âm dương bát quái đồ, ngẫu nhiên phản xạ ánh sáng như mặt gương.

Làn da trắng nõn thoạt nhìn tuấn lãng, có phong thái xuất trần, khí chất vượt- trội tuổi tác của hắn, tựa như cao nhân đắc đạo tu hành xa xưa.

Đạo danh là Tam Khuyết, tham công tạo hóa, hôm nay trong đời trẻ tuổi đã có thể đại biểu Trường Sinh Quan, mang theo thánh vật vô thượng Thần Linh cổ kinh đến đây.

Phó điện chủ Nhân Vương Điện đứng trên vách núi với Tam Khuyết đạo nhân, dùng lễ tiết ngang hàng đối đãi, đủ để nói rố Tam Khuyết đạo nhân đáng sợ.

- Ôi, rốt cuộc vẫn để lộ phong phanh, là chỗ nào xảy ra vấn đề, là ai làm lộ bí mật?

Hóa thạch Nhân Vương Điện nhíu mày.

Hai người không bỏ chạy, mà đều cẩn thận lấy ra một cái hộp gỗ, đều có hình thức xa xưa, điêu long khắc phượng, nâng trong tay muốn trao đổi.

Khắp nơi đều yên lặng, chỉ có tiếng Lạc Tinh Hà chảy đi, không còn chút tạp âm khác. Trên Đoạn Mộc Nhai, ánh trăng sáng ngời, hai vị tuyệt thế cao thủ nâng hộp gỗ đồng thời đưa tới trước.

Trong bóng tối có không biết bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm, không dám thở mạnh, kiên nhẫn chờ đợi khoảng khắc xem có cơ hội hay không.

Ầm!

Đột nhiên, một bàn tay to màu đen vươn ra từ hư không, bao phủ toàn bộ Đoạn Mộc Nhai, muốn bắt cả Tam Khuyết đạo nhân và hóa thạch Nhân Vương Điện.

Đó là người nào, dám đồng thời ra tay với hai vị cao thủ tuyệt thế? Mọi người mở to mắt.

Ầm!

Tam Khuyết đạo nhân cùng lão hóa thạch Nhân Vương Điện đều tự đánh ra một chưởng, đồng thời thu hồi hộp gỗ, lớn tiếng hét to.

Trong hư không im lặng xuất hiện một cái khe màu đen to lớn, lại một bàn tay màu tím chộp xuống cướp lấy Thần Linh cổ kinh.

- Oa, oa, oa...

Quạ đen kêu to kéo một chiếc xe đồng chở một khối thi thể xuất hiện, nhưng ra tay là bốn bóng người.

Bốn đại đệ tử của Thiên Yêu mỗ mỗ đều tới, trốn ở trong xe đồng loạt ra tay tham gia vào chuyện này.

- Thiên Yêu mỗ mỗ đã tới, cũng được, tuy rằng các ngươi có thể sánh với giáo chủ, nhưng vẫn còn không được.

Một tiếng nói trong trẻo lạnh lùng truyền ra, trên bầu trời vươn ra một bàn tay màu trắng chụp lên Đoạn Mộc Nhai, đánh bay bốn người trong xe thanh đồng.

- Cường giả tụ tập, ra tay thì tối thiếu cũng là cấp hóa thạch.

Yến Nhất Tịch nhỏ giọng nói.

Mộc Nhai đen trở thành một vùng loạn lạc, hư không liên tục cắt rời, đầu tiên là bàn tay vươn ra, tiếp đó là người thật phủ xuống.

- Đó là Ngô Đạo Khuyết!

Có người kinh hô.

Nhận ra thân phận của người đó, chính là một vị tán tu đáng sợ nhất Lô Châu, trong một đêm di chuyển chiến đấu tám ngàn dặm, diệt sạch sẽ trên dưới hai đại giáo.

- Thiên Hồ thượng nhân, không phải hắn đã sớm tọa hóa hay sao?

Lại có một người bị nhận ra, chính là Cửu Vĩ Thiên Hồ tương truyền đã tọa hóa hơn ngàn năm trước, một vị lão Yêu chủ tuyệt thế của Yêu tộc, thực lực sâu không lường được.

Người đời đều truyền, đạo quan thượng cổ ở Minh Lĩnh cùng Nhân Vương Điện truyền thừa xa xưa nhất đều nắm giữ nửa trang cổ kinh, là vật của thần linh, có bí mật trường sinh bất tử, cho nên hôm nay dẫn tới tu sĩ đáng sợ nhất liên tục xuất hiện.

Ầm!

Mộc Nhai đen bị đông đảo cao thủ không xuất thế quyết đấu, ầm ầm tan vỡ, mảnh vỡ bay đầy trời, đó là một gốc thụ vương trường tồn từ xa xưa, cứng rắn hơn nham thạch vô số lần, đại năng cũng khó mà đánh vỡ, nay đã bị hủy diệt.

Một bàn tay màu tím bay lên trời chộp lấy cái hộp gỗ, đương trường bị đánh nát, nhưng bên trong là trống rỗng.

- Bị lừa rồi!

Chiếc hộp gỗ khác cũng bị người ta cướp lấy, mở ra cùng rỗng tuếch, không có gì cả.

Lúc này, Tam Khuyết đạo nhân cùng lão già Nhân Vương Điện cũng mờ nhạt, chẳng qua là một hơi tiên thiên nguyên khí biến thành mà không phải người thật.

- Chết tiệt, tin tức là giả, bọn họ không hề tới đây trao đổi.

- Đuổi theo!

Đông đảo cao thủ lao lên, biến mất trong trời đêm, tuyệt thế cao thủ trong truyền thuyết vừa đi, bóng người xuất hiện, lộ ra hành tung của rất nhiều người.

- Cao thủ thần bí họ Diệp kia cũng đến, sau khi chém giết cửu thái tử tộc Kim Ô cùng hóa thân của Lục Nha, hắn còn dám đến nơi này.

Có người nhận ra, không ít người nhìn về phía Lạc Tinh Hà.

- Kỳ quái, hôm nay không có người bộ tộc Kim Ô đến, chẳng lẽ biết trước tin tức hay sao, biết rố nơi này không có Thần Linh cổ kinh?

Trong lòng Diệp Phàm khó hiểu.

- Nghe nói gần đây tộc Kim Ô có chuyện bí ẩn kinh thiên liên quan tới hưng thịnh của bộ tộc bọn họ, có lẽ không phân công được.

- Là bí mật gì, còn quan trọng hơn Thần Linh cổ kinh?

Diệp Phàm khó hiểu.

- Tương truyền là Bất Tử Phù Tang Thần Thụ trong truyền thuyết, bọn họ đang xác nhận tính xác thực của tin tức này.

Yến Nhất Tịch nhỏ giọng nói.

Đột nhiên, hắn biến sắc, đúng lúc này có một nam tử trẻ tuổi mặc thần y ngũ sắc đáp xuống, hắc hắc cười nói:

- Sư huynh, đã lâu không gặp, vẫn khôe chứ?

Sắc mặt Yến Nhất Tịch liền trầm xuống, nói:

- Sư tôn đã tọa hóa nhiều năm, ngươi và ta đều hồng trần luyện tâm, tu đại đạo khác biệt, không còn có quan hệ gì nữa.

- Ta nghe nói Y Khinh Vũ trở thành tâm ma của huynh, là sư đệ nên giải ưu vì sư huynh, hôm nay chúng ta liên thủ bắt lấy đệ nhất mỹ nhân có được không?

Nam tử trẻ tuổi mặc thần y ngũ sắc vẻ mặt tà khí nói.

- Ta tu vô tình đạo, ngươi tu nhân dục thiên công, nay đã sa đọa thành đại ma, đạo không chung không đi cùng lối!

Yến Nhất Tịch nghiêm khắc cự tuyệt.

- Ha ha, vô tình cùng nhân dục còn không phải chỉ trong ý niệm, huynh thật là không thú vị.

Nói rồi, nam tử thần y ngũ sắc quay sang Diệp Phàm nói:

- Diệp huynh, hai ta như tri âm đã lâu, hôm nay rốt cuộc gặp được, không bằng chúng ta liên thủ bắt lấy Y Khinh Vũ, để cho tên khốn Doãn Thiên Đức kia nổi điên đi.

Diệp Phàm vừa định từ chối, nhưng lúc này trời phủ cánh hoa, từ không xa có một chiếc xe bay tới đáp xuống.

- Ngươi chính là Diệp Phàm?

Một tỳ nữ bay ra hòi.

- Ha ha, đệ nhất mỹ nhân Y Khinh Vũ muốn ra tay với ngươi, Diệp huynh, vừa lúc chúng ta liên thủ bắt nàng ta.

Nam tử thần y ngũ sắc cười to nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.