Một đạo ánh sáng vọt ra, một đạo nguyên thần
bay ra hóa thành một con Kim Ô nhỏ, vỗ cánh bay đi.
Diệp Phàm vươn tay phải, như rồng lật gầm trời
chộp xuống, nguyên thần vàng kia giãy giụa, tan vỡ thành một mảnh khói, tiêu
tan giữa không trung.
Ở Bắc Hải xa xôi, giữa đại dương màu đen, chân
thân Lục Nha chấn động, ánh mắt bắn ra hai tia sắc bén, nhìn Lô Châu xa xa.
- Là ai giết hóa thân của ta?
Giữa đại đương đen, sóng biển cuồn cuộn, đủ loại
cổ thú hung hãn tới lui, nguy hiểm vượt xa lục địa, có đủ các dị chủng Thiên
Yêu thượng cổ.
- Từ sau khi Đại đế biến mất, ngay cả Bất Tử
Thần Dược cũng tuyệt tích, nay có manh mối Thần Thụ Bất Tử duy nhất trong truyền
thuyết, chuyện này quan trọng hơn, ngày sau mới tính chuyện nhân quả này.
Lục Nha chân thân chợt lóe lên biến mất ở sâu
trong Bắc Hải, nháy mắt không thấy bóng.
Dưới đài Thiên Lang, tám mươi mốt cây cờ hoàng
kim giáng từ trên trời xuống, đánh ầm ầm xuống mặt đất, tia lửa bắn tung tóe, mỗi
một cây đều sáng chói.
Hóa thân Lục Nha đã chết, bị Diệp Phàm xé chết
tươi, nhưng bảo kỳ này vẫn còn nguyên vẹn, vừa nhìn là biết thần vật, bằng
không năm đó sẽ không khiến năm vị giáo chủ lấy máu nhuộm cờ.
- Hoàng Kim Bảo Kỳ của tộc Kim Ô!
Ánh mắt nhiều người đỏ lên, hận không thể lập
tức lao lên cướp đoạt, năm đó Lục Nha dùng lá cờ này quét ngang các vực, không
gì cản nổi, rất nhiều người Lô Châu đều run sợ.
Mỗi một cây cờ đều có thêu một con Kim Ô, màu
sắc sáng lạn sống động, truyền từ xưa đến nay vẫn không bị hủy diệt, đủ để nói
lên bảo kỳ bất phàm.
Còn nay dù mọi người rất xúc động, nhưng không
ai dám tranh đoạt, bởi vì nó là củ khoai lang phòng tay, ai lấy được cũng sẽ
gánh họa lớn.
Không nói Diệp Phàm trước mắt thực lực sâu
không lường được, liên tục chém hai vị thái tử Kim Ô. Chỉ là nghĩ chuyện sau
này, cũng khiến người ta không dám lộn xộn, nếu tộc Kim Ô hỏi tội, sẽ là chuyện
to bằng trời, chắc chắn phải xui xẻo mấy kiếp.
Trên đài là một mảnh lặng ngắt, đám người biết
lần này chọc thủng trời rồi, người trẻ tuổi Diệp Phàm kia khấy động mưa gió.
Một trận này, chém đầu hai vị thái tử Kim Ô,
mười mấy cao thủ Kim Ô đều bị từng mũi tên bắn chết, đây là một trận động đất,
sẽ dẫn tới dư chấn khủng khiếp.
Bộ tộc Kim Ô hung hãn cỡ nào, cửu thái tử bị
chém, những ca ca của hắn làm sao chịu được, mọi như đã như thấy trước được cục
diện Cửu Ô đồng loạt xuất trận đại loạn thiên hạ.
Hơn nữa, lão Kim Ô trong tộc là người nào? Khi
còn trẻ tuổi dám cướp thần nữ Nhân Vương Điện, đến nay tham công tạo hóa, không
biết đã đáng sợ đến mức nào.
"Tộc Kim Ô cao thủ như mây, tuyệt đỉnh cường
giả xuất hiện lớp lớp, sẽ có một trận đại loạn."
Mọi người ý thức được người trẻ tuổi tên Diệp
Phàm này sẽ nhấc lên một cơn mưa bào dừ dội, trở thành tiêu điểm chú ý của người
đời.
Nơi này có đủ các truyền nhân đại giáo, cũng
có những kiều nữ nhìn về phía Diệp Phàm đều lộ ra dị sắc, đó là một người dám
ra tay với Kim Ô Thần triều, bọn họ khó mà bình tĩnh được.
Một trận chiến này, Thiên Lang sơn trang chấn
động, tu sĩ Lô Châu kinh hãi, cái tên Diệp Phàm một trận chiến danh chấn thiên
hạ, khắp nơi đều biết.
Lão Lang Thần ngồi không yên, đi ra từ một tòa
cung điện xa xưa, cùng mấy tu sĩ thân phận dọa người xuất hiện, đích thân đến
hiện trường.
Mọi người kinh hô, nhận ra mấy vị lão giả,
trong đó có một người là phó điện chủ Nhân Vương Điện, đã thọ ba ngàn một trăm
tuổi.
Những người khác dù là không biết, nhưng có thể
chắc chắn đều có thân phận kinh người, bằng không làm sao đi chung một chỗ được.
- Kim Ô tộc đã chết hai vị thái tử...
Lão Lang Thần sừng sờ, thật không ngờ chuyện
này lại lớn đến thế.
Ai cũng biết chuyện đã náo động tới mức không
thể cứu vãn, nhất định tộc Kim Ô sẽ nổi trận lôi đình.
Nhưng mà đương sự lại không để ý, đáp xuống
thiên thai rộng lớn, thu hồi tám mươi mốt cây cờ hoàng kim, quan sát cẩn thận.
Hào quang vàng chói phóng ra, rực rỡ chiếu rọi
cả người Diệp Phàm, lá cờ phấp phới phát ra một loại khí tức hồng hoang, Kim Ô
trên lá cờ như muốn vỗ cánh bay ra.
Trong lòng Diệp Phàm kinh ngạc, đúng là bảo bối,
khó trách có thể vây giết năm vị giáo chủ, nếu hắn không có bí quyết chữ Hành
mà bị giam trong trận kỳ thì có lẽ cũng phải nuốt hận.
- Vị đạo hữu này...
Lão Lang Thần cân nhắc nói, lên tiếng ngang
hàng, nhưng không biết nói gì.
Diệp Phàm bày ra thực lực đó, người ở đây tự
nhiên không muốn đắc tội tự kiếm chuyện, tộc Kim Ô tự nhiên sẽ ra tay, người
khác không muốn nhúng chân vào vũng nước đục này.
Cuối cùng, mọi người trở về Thiên Lang sơn
trang, thọ yến bắt đầu, rất nhiều người thinh thoảng đánh giá Diệp Phàm, đều cảm
thấy rất quái dị, nhưng ít có người dám ngồi chung với hắn.
Mọi người biết đó không phải phù dung sớm nở tối
tàn, chính là một đời thiên kiêu quật khởi, nếu có thể chống được bộ tộc Kim Ô
thì thành tựu tương lai là không nói hết được.
Cuối cùng là một Doãn Thiên Đức thứ hai, hay
là anh tài chết sớm? Đây là câu hòi trong lòng mọi người.
- Huynh đài chọc ra họa lớn mà vẫn còn trấn định
như thế, thật là bội phục mà.
Rốt cuộc, một người trẻ tuổi tuấn tú mặc bảo y
màu xanh nhạt đi tới.
- Ngươi ngồi cùng với ta, không sợ người tộc
Kim Ô trách tội hay sao?
Diệp Phàm cười nói.
Đó là một nam tử mỉm cười rất mê người, rất có
lực sát thương với thiếu nữ, hàm răng trắng tuyết, cử chỉ nho nhà, rất có khí
chất.
Không ít người đều nhìn sang, nhất là có một số
cô gái khe khẽ thì thầm, đang lén bình luận.
- Hiện giờ ta có quyết chiến với huynh đài, bộ
tộc Kim Ô cũng sẽ không có hảo cảm với ta.
Hắn một thân áo trắng như tranh, thần tuấn như
ngọc, mỉm cười rất có mị lực.
- Ồ, là vì sao?
- Bởi vì tại hạ ta một người phong nhà. từng
cùng du lịch một thời gian với tiểu công chúa tộc Kim Ô, bọn họ hận không thể lột
da ta.
Diệp Phàm cười cười, nam tử áo trắng phong lưu
phóng khoáng này quả nhiên có chút cá tính lực lượng.
- Tại hạ Yến Nhất Tịch.
Nam tử áo trắng tự giới thiệu, nói:
- Trời đất chứng giám, ta thật sự không làm
chuyện xin lỗi tộc Kim Ô.
- Hắn chính là Yến Nhất Tịch đại danh đỉnh đỉnh,
lướt vạn bụi hoa không dính mảnh lá.
- Nhất Tịch là hắn, độ lục dục hồng trần,
trong lòng tu vô tình.
Trong lòng Diệp Phàm giật mình, Yến Nhất Tịch
rất không đơn giản, từ lời mọi người xôn xao có thể nghe ra được một chút, một
thân độ hồng trần, tu đạo tâm bất động.
Người này rất mạnh, Lục Nha cùng Tam Khuyết đạo
nhân trước sau đuổi giết hắn tám vạn dặm, cũng để hắn chạy mất, là một đời kỳ
tài trẻ tuổi, thực lực sâu không lường được.
Diệp Phàm nghe những lời nói chuyện, không
khôi mỉm cười nói:
- Ngươi đã làm chuyện người trời căm phẫn gì
mà khiến người ta hận như vậy?
- Con người của ta thích mọi thích mọi thứ tốt
đẹp, nhất là mỹ nữ, cho đó là phong cảnh xinh đẹp nhất thế gian, luôn dùng ánh
mắt thưởng thức đối đài, nhưng người ta lại không hiểu được.
Yến Nhất Tịch thở dài.
Không phải một tên dâm tặc còn gì? Diệp Phàm
oán thầm, khó trách lại bị Lục Nha đuổi giết, đồng hành với tiểu công chúa tộc
Kim Ô, một tên khốn như thế dính vào thì ai mà không gấp được.
- Không nên dùng ánh mắt không tinh thuần của
ngươi cân đo đạo tâm trong sáng của ta, có trời đất làm chứng, ta thật sự chưa
từng có lỗi với một cô gái nào.
Yến Nhất Tịch nói.
Diệp Phàm nghe người bên ngoài nhỏ giọng xôn
xao cũng hiểu được, người này cũng không hạ lưu. tuy rằng kết giao toàn giai lệ
khuynh thành, nhưng sẽ không làm bậy, nói chuyện ngắm cảnh rất có phong độ.
Lướt vạn bụi hoa không dính mảnh lá cây, nói
có tình hay vô tình, hắn ngẫu nhiên có tình yêu, luyện tâm trong hồng trần lục
dục, chỉ là vì cầu đạo.
Mặc kệ nói sao, đây là một kỳ tài phi phàm, kết
giao đủ mọi mỹ nhân thiên hạ, rất được các cô gái hoan nghênh. Đương nhiên,
cũng có vì hắn mà đau thương, cũng có người hận hắn thấu xương, xảy ra rất nhiều
chuyện.
- Diệp huynh giết cửu thái tử Kim Ô, không sợ
tai họa giáng xuống hay sao, tộc Kim Ô đủ sức nhìn xuống thiên hạ đấy.
Yến Nhất Tịch mỉm cười nói.
- Ngay cả ngươi không rố trong sạch với tiểu
công chúa tộc Kim Ô còn có thể sống sót, vận số của ta sẽ không kém như thế chứ?
Diệp Phàm cười nói.
- Ta và công chúa Kim Ô rất thuần khiết.
- Phải, thuần khiết như băng tuyết, gặp lửa là
tan thành một vũng nước đục. Lời này ngươi đi nói với Lục Nha đi.
Tuy rằng mới quen, nhưng Diệp Phàm cũng không
có ấn tượng xấu với người này, cũng không có gì cố kỵ.
- Ôi, người biết thưởng thức những thứ xinh đẹp
trên đời này luôn bị người ta hiểu lâm, cuối cùng là thời đại bi ai, hay là ta
bất đắc dĩ?
Yến Nhất Tịch nói.
- Trên đời có một loại tặc, được đặt cho cái
tên nhã nhặn là hái hoa, rất là thân với ngươi, sẽ không thiếu tri âm đâu.
- Danh sĩ thật sự tự nhiên phong lưu, nhưng
không hạ lưu, đừng so sánh ta với đám người không có hàm lượng kỹ thuật kia.
Yến Nhất Tịch nghiêm trang phản bác.
Ở xa xa có nhiều người lộ ra thần sắc quái dị,
khe khẽ xôn xao, hai người ngồi chung khiến người ta cảm thấy rất bất ngờ.
- Diệp huynh tới Thiên Lang sơn trang là vì một
trang Thần Linh cổ kinh kia?
Yến Nhất Tịch nâng ly khẽ hỏi.
- Cái gì?
Diệp Phàm cả kinh.
- Huynh thật là vừa đến đúng lúc.
Yến Nhất Tịch kinh ngạc, tiếp đó lẩm bẩm:
- Cửu Thái tử Kim Ô thật đúng là không hay ho
mà, gặp phải huynh đây.
- Thần Linh cổ kinh... là chuyện gì?
Diệp Phàm truy hỏi.
- Nghe nói Tam Khuyết đạo nhân tiến hành trao
đổi nửa trang cổ kinh với nửa trang của Nhân Vương Điện, cùng tìm hiểu đại đạo.
Minh Lĩnh có một tòa đạo quan thượng cổ tên là
Trường Sinh, truyền thừa xa xưa đến mức không tìm rò nguồn gốc, mỗi đời chỉ có
mấy người mà thôi, nhưng cực kỳ hùng mạnh, không ai dám chọc.
Tương truyền bọn họ có cất giữ nửa trang cổ kinh,
cực kỳ thần bí, ẩn chứa đạo tắc vô thường. Còn Nhân Vương Điện cũng có nửa
trang, nghe nói hai cái có thể hợp nhất, có được áo nghĩa bất tử.
Trường sinh bất tử, ai mà không muốn làm được,
nhưng từ xưa đến nay có ai làm được chứ? Ngay cả Đại đế cổ cũng phải chết,
trang cổ kinh thần bí này tự nhiên dẫn người ta chú ý, bị người ta nhớ thương.
Nếu không phải Trường Sinh cổ đạo quan cùng
Nhân Vương Điện trường tồn xa xưa quá đáng sợ, có lẽ đã sớm bị người ta cướp đi
rồi, nay hợp nhất lại thì tự nhiên khiến người đời chú ý.
- Phó điện chủ Nhân Vương Điện đi ngang qua
đây, khiến bao nhiêu là ánh mắt nhìn chằm chằm.
Yến Nhất Tịch nói.
- Chẳng lẽ thật sự có nửa trang tiên kinh hay
sao?
Diệp Phàm vuốt cằm, nhìn về phía Thiên Lang cổ
cung.
- Sao, động lòng phải không, chúng ta có thể
đi xem một chút, nhất định sẽ rất náo nhiệt.
Yến Nhất Tịch mỉm cười nói.
- Gọi ta cùng đi, ngươi không sợ gặp phải người
tộc Kim Ô, đến lúc đó xui xẻo theo ta?
- Chính là vì ngươi càng thu hút hận thù, ta mới
muốn đi cùng ngươi, thật sự gặp phải họ thì nhất định sẽ bỏ ta mà đuổi giết
ngươi.
Yến Nhất Tịch cười nói, thần thái như ngọc
sáng chói khiến mấy cô gái những bàn cạnh đó ngẩn người.
- Tên dâm tặc này.
Diệp Phàm nguyền rùa.
Lạc Tinh Hà dài đến mấy chục vạn dặm, rất nổi
danh ở Lô Châu, tương truyền có rất nhiều Cổ Tinh rơi xuống, nước sông ẩn chứa
thần lực Cổ Tinh, mỗi khi đêm xuống đều sáng lấp lánh.
Đây là đêm trăng tròn, Diệp Phàm cùng Yến Nhất
Tịch ngồi trên chiếc thuyền nan, ngồi uống rượu dưới trăng, đã rời khỏi Thiên
Lang sơn trang mấy ngày.
- Xem ra chúng ta không đi nhầm hướng, chính
là ở Lạc Tinh Hà này, huynh xem, có những tu sĩ mạnh mẽ thường đi tới.
Yến Nhất Tịch nói.
Bỗng nhiên, trên bầu trời rủ xuống những cánh
hoa, những mảnh lấp lánh dưới ánh trăng xinh đẹp, tràn ngập hương thơm.
Một chiếc xe ngọc như nguyệt thần lướt ngang
trời, bao phủ trong biển hoa lấp lánh, tiên khí ngập trời mộng ảo dưới ánh
trăng.
Yến Nhất Tịch ngẩng đầu nhìn, thần sắc khác
thường như đang nhìn bảo vật xinh đẹp nhất trên đời.
- Đó là ai?
Diệp Phàm hỏi.
- Đó là đệ nhất mỹ nữ xinh đẹp nhất Tử Vi Cổ
Tinh Vực, không có một trong, cũng là đạo lữ tương lai của Doãn Thiên Đức, đại
địch khoáng thế của ngươi, đủ để đè ép giáo chủ thiên hạ không thở nổi.