Tọa kỵ của Lão Tử, một con thanh ngưu thật lớn
hóa thành đầu trâu thân người, khôi ngô cao lớn, âm thanh như tiếng trống, ù ù
rung động.
- Tây xuất Hàm Cốc Quan, lão ngưu ngủ say nhiều
năm, giờ đã là năm nào rồi?
Âm thanh của con thanh ngưu như tiếng sấm, đứng
dưới đêm trăng quét mắt nhìn bốn phía.
Nhừng người nơi này ai ai cũng ngẩn người, đây
tuyệt đối là một Vương giả đại thành nhưng không ngờ quái dị như vậy, ai đã
phong ấn hắn ?
Doãn Thiên Đức cũng suy nghĩ thất thần. Hắn hiển
nhiên có chút hiểu biết với đào quán nhưng thả ra một kẻ to con thế này đúng là
ngoài ý nghĩ.
Đạo giản trong hắn có ghi lại một ít tình huống
liên quan, bằng không hắn cũng không xuất ra đúng lúc này. Nhưng hắn chỉ hận không
thể nắm lấy cổ con trâu này mà hỏi cho rố ràng.
Nhân Vương, Kim Ô Vương ngừng tay, dù sao một
đạo ngưu ma xuất hiện giữa bọn họ cũng là một uy hiếp không nhỏ, không tiếp tục
giao đấu.
Xa xa, Thanh cổ đạo nhân và Quang Minh Vương vẫn
tiếp tục giao chiến, không hề bị ảnh hưởng, dốc hết sở học ra quyết phân sinh tử.
- Ngưu ca...
Diệp Phàm rất muốn hô lên một câu như vậy. Đây
chính là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một người, không, phải nói là một con trâu
tới từ tinh không khác.
Tuy nhiên, hắn thủy chung vẫn nhẫn xuống. Dù
sao nơi này còn có mấy Vương giả đại thành, tuy con trâu này cũng cảnh giới
Vương giả nhưng hơn phân nửa không thể một mình chiến quần hùng, lực áp chư
vương được.
Hơn nữa, nó do Doãn Thiên Đức phóng xuất, có lẽ
còn bị đối phương khống chế, hơn phân nửa sẽ sinh ra biến cố. Diệp Phàm chỉ có
thể quan khán từ xa, dù máu huyết sôi trào cũng đành phải bình tĩnh chờ đợi.
- Ngươi là ai?
Kim Ô Vương hờ hững hỏi. Dù tới thêm một nhân
vật cường đại nhưng hắn vẫn vô cùng lãnh khốc, như mọt Yêu thần chuyển sinh.
- Ngưu Thần Vương... Chưa từng nghi nói qua! Đến
từ nơi nào? Chẳng lẽ là tán tu hải ngoại?
Toàn thân Nhân Vương lóe sáng, chân đạp tường
vân, vô cùng uy nghiêm.
Thanh ngưu này rốt cục trở nên trầm tĩnh, một
đôi ngưu nhăn thật lớn nhìn quanh nói:
- Ai triệu hoán bản vương ra đây? Ồ, thì ra là
ngươi!
Hắn nhìn thẳng Doãn Thiên Đức, thấy đào quán
trong tay hắn liền chắp tay sau lưng cẩn thận nhìn.
- Nói đi, muốn ta làm gì? Lão ngưu không phải
là chân thân, chỉ có một canh giờ, nhưng ngươi cứ yên tâm, bản vương pháp lực
vô biên, có thể hoàn thành tâm nguyện của ngươi!
Thanh ngưu này nghiêm trang, uy nghiêm vô
cùng, như biến thành người khác.
- Mong Ngưu Vương ra tay, cướp lấy nửa trang bảo
kinh kia!
Thanh âm Doãn Thiên Đức trầm thấp, khàn khàn.
Hắn lúc này đã trấn định lại, dù thanh ngưu này có chút quái dị nhưng cũng
không vì vậy mà hắn dao động tâm tư.
- Được, bản ngưu lưu lại chiến lực một canh giờ
là phòng ngừa người kế thừa chết non tham dự Hội Đại Hiểm, xem ra ngươi không cần
phải thủ hộ, để bản vương hoàn thành tâm nguyện của ngươi!
Thanh ngưu này nói, sau đó rống lớn một tiếng,
mặt biển dậy sóng, ào ào xô bờ.
- Khoác lác!
Kim Ô Vương hờ hững, sắc mặt không hề thay đổi.
- Khẩu khí thật quá lớn!
Nhân Vương cũng cười lạnh.
- Các ngươi dám khinh thường bản vương!? Nhiều
năm không xuất thế, sau thời đại Hàm Cốc quan, cũng không còn ai nhận ra ta rồi!
Đầu thanh ngư này hừ lạnh, sau đó phát ra âm
ba măng ngưu.
- Hống...
Một tiếng rống lớn vang lên, tinh tú đầy trời
cũng như phải rơi xuống, thần uy khiến người ta cực độ sợ hãi, tuyệt đối là
Vương giả đại thành tuyệt đỉnh.
Một phân thân lưu lại không ngờ có thực lực
như vậy, thật đúng là dọa người. Ngưu Vương đại thành hai ngàn năm, nếu còn sống
nhất định sẽ càng đáng sợ.
Kim Ô Vương chấn động tay phải, một vũ dực màu
vàng thật lớn, sáng lạn như tiên kim hiện lên, vỗ ra cuồng phong bạo vũ, áp chế
âm ba này.
- Không phải chỉ nửa trang cổ kinh sao? Ồ? Là do Hoàng Huyết Xích
Kim luyện thành, khí phách thật lớn! Năm đó chúng ta tìm khắp thiên hạ cũng
không tìm thấy chút nào!
Thanh ngưu trừng mắt, vươn một bàn tay khổng lồ
tràn ngập lông lá chụp về phía trước.
Ờ xa không, tâm thần Diệp Phàm thật không bình
tĩnh. Đó chính là tọa ky của một vị cổ nhân có đại trí tuệ của Trung Quốc - Lão
Tổ, qua hai ngàn năm lại hiển hóa ra ở tinh không này, thật khiến người ta sợ
hãi.
Keng!
Kim Ô Vương ra tay rố ràng rất lãnh khốc, há mồm
phun ra một thái tinh chi tinh, hóa thành một gốc Phù Tang Thần Thụ màu vàng,
lóe ra quang hoa đầy trời, bắn thẳng về phía đại thủ của thanh ngưu.
Ngưu Thần Vương kêu lên một tiếng, phun ra một
ngụm bạch khí, hóa thành một mảnh thần ngân của đạo, bay tới ngăn cản Phù Tang
Thần Thụ.
Bất kể là Phù Tang Thần Thụ hay đạo ngân đều
là tiếp xúc của đạo, là lý giải về đạo của Vương giả đại thành, dùng một loại tối
căn nguyên quyết đấu.
- Hỗn nguyên nhất khí đại lực ngưu vương công!
Một tiếng rống lớn lại vang lên, đầu trâu thân
người của hắn hóa lớn, như một ngọn núi sừng sững giừa hư không, yêu khí ngập
trời.
Từ điều này có thể thấy được uy thế khủng bố của
thanh ngưu, khiến Kim Ô Vương như Yêu thần chuyển thế cũng cảm thấy phải cố hết
sức. Hắn chưa từng gặp phải Vương giả nào có lực lượng mạnh mẽ như vậy, chỉ
riêng lực lượng mà nói thì cũng khiến hắn khó có thể chịu đựng nổi.
Ông!
Kim Ô Vương huy động Ô Sí Lưu Kim Đảng, trực
tiếp tế ra Thánh binh viễn cổ, loại uy thế khủng bố này lại hiển lộ, áp tháp
chư thiên vạn cổ.
Thanh ngưu rống một tiếng, hơi hiện ra vẻ kinh
hãi. Hắn không thể không tránh đi phong mang, ngay cả mười tám chiến thuyền
cũng phải chật vật tránh né.
- Tiểu tử, đem Thánh binh cho ta, bản vương
còn chưa phải Thánh nhân, còn cần tới nó.
Doãn Thiên Đức lúc này lặng lẽ truyền âm nói
gì đó với hắn, lập tức khiến hắn khinh thường.
- Đã biết ngươi không được tốt đẹp gì! Bỏ đi,
chức trách này xong thì bản vương cũng theo gió mà tan, mắt không thấy, tâm
không phiền nữa!
Hắn rất nhanh đi tới trước người Doãn Thiên Đức,
dường như thu lấy một kiện Thánh binh nhưng lập tức thu vào trong cơ thể, không
hiện rố thế gian, dùng nó đối kháng Ô Sí Lưu Kim Đảng.
Doãn Thiên Đức dường như lại nói gì với thanh
ngưu rồi chợt biến mất tại chỗ.
- Yên tâm, chỉ cần Thánh binh trên tay, cả thiên hạ là của ta, nửa
trang cổ kinh này tất vào trong tay ta!
Thanh ngưu đại phát thần uy.
- Tên khốn khiếp Doãn Thiên Đức đúng là muốn
làm gì chứ? Hắn không ngờ gọi ra một Ngưu Ma Vương, đúng là không có thiên lý
a!
Lệ Thiên căm hận.
Mấy người Yến Nhất Tịch lại không nói gì.
- Lão Tử, Thích Ca Mâu Ni, các ngươi rốt cục
đi đâu, để lại một dấu chân thế này?
Diệp Phàm suy tư, sự việc hôm nay khiến hắn rất
chấn động.
- Nguyên chủ nhân Bát Cảnh Cung rốt cuộc có
lai lịch như thế nào? Đây là con trâu của hắn sao?
Lệ Thiên hỏi. Hắn nghe Diệp Phàm tự nhủ rất
nhiều, cũng nghĩ ra đôi chút.
- Hắn tới từ một chỗ tinh không khác, là một vị
cổ nhân ở cố hương ta. Chuyện đã xảy ra rất lâu rồi, khiến nhận thức của ta
cũng điên đảo.
Diệp Phàm than khẽ, sau đó đột nhiên biến sắc:
- Không ổn, chúng ta nên động thủ.
Cùng lúc đó, Y Khinh Vũ nói:
- Doãn Thiên Đức có thể đi đoạt nửa trang Tiên
kinh còn lại.
- Không tính nhiều như vậy, hiện tại phải ra
tay, bằn không hơn phân nửa nửa trang Thần Linh cổ kinh còn lại sẽ bị Doãn
Thiên Đức mưu đoạt!
Yến Nhất Tịch nhìn chằm chằm hư không trên mặt
biển. Lúc này, động tác của Thanh cổ đạo nhân và Quang Minh Vương dường như chậm
lại, do đại chiến mấy ngàn hiệp nên cả hai đều có vẻ mệt mỏi.
Đột nhiên dị biến phát sinh, nửa trang cổ kinh
mà Quang Minh Vương đoạt được liền phát ra ánh sáng màu đỏ đầy trời, vô cùng chói
mắt, lập tức chạy ra khỏi bàn tay hắn.
Nửa trang Hoàng Huyết Xích Kim truyền ra tiếng
phượng hót hoàng minh, một đáo tường vân từ bên trong hiện lên, hóa thành một đạo
nhân ảnh, cầm nó bay đi.
- Nhất Khí Hóa Tam Thanh!
Diệp Phàm trầm giọng nói.
Quang Minh Vương hét dài, miếng ăn lên miệng
còn bị cướp mất khiến hắn tức giận vô cùng, bắn ra Quang Minh Thần thuật, một đạo
cũng đủ chưng khô vạn dặm biển xanh, ngàn vạn đạo cùng bắn ra, như muốn nghịch
loạn thiên cổ.
Nửa trang Hoàng Huyết Xích Kim này là do Doãn
Thiên Đức cướp được từ tay Chính Đức đạo nhân, sau bị Quang Minh Vương đánh bị
thương mà trốn đi, hiển nhiên có một khí ẩn tàng trong đó, ở thời khắc mấu chốt
cướp đi.
Thanh cổ đạo nhân quát khẽ một tiếng, cùng
Quang Minh Vương đuổi theo. Tuy nhiên, lúc này có hai đạo thân ảnh bay tới, một
người là tuổi già sức yếu, mái đầu bạc trắng, cầm quải trượng trong tay, một
người là đại hán với râu quai nón mạnh mẽ, uy vũ sinh phong.
Đây là hai vị Vương giả đột nhiên ra tay khiến
cả Thanh cổ đạo nhân và Quang Minh Vương đều kinh hãi, không ngờ còn có người
khác xuất hiện.
Ầm!
Lão già đầu bac cầm quải trượng chịu một kích,
lập tức hộc máu miệng, bay ngược ra sau. Đại hán râu quai nón cũng bị đánh văng
đi, ngăn không được hai vị Vương giả đại thành.
Tuy nhiên như vậy cũng đủ trì hoăn tốc độ của
bọn họ, căn bản không sợ chết, lại lao lên.
- Quả nhiên là Nhất Khí Hóa Tam Thanh. Dù đạo
nguyên khí bị chấn nát nhưng không liên quan tới bản thể. Dù Doãn Thiên Đức hy
sinh bọn họ cũng không sao cả!
Mấy người Yến Nhất Tịch biến sắc!
- Không sao, hiện tại đuổi theo, chờ khi lũ
hóa thân kia biến mất sẽ cướp đoạt, khiến hắn mất miếng mồi đi!
Diệp Phàm rốt cục động thân, thu mấy người vào
trong Thánh binh viễn cổ rồi thi triển bí quyết chữ Hành, nhanh chóng đuổi theo.
Đương kim thiên hạ, ngoại trừ Thánh nhân thì
không ai có thể so tốc độ với Diệp Phàm. Thực lực hắn tiến nhanh, lý giải đối với
đạo càng sâu sắc, bí quyết chữ Hành như mộng như ảo, tốc độ cực nhanh.
Ánh trăng sáng tò, trên biển rộng có hai đạo
thân ảnh bay nhanh về phía trước. Lũ hóa thân của Doãn Thiên Đức quả nhiên có cấm
thuật, hao phí tinh khí chạy trốn. Thân mình là Vương giả, chỉ cần rời xa mấy vị
Vương giả địa thành thì nửa trang cổ kinh lập tức thuộc về hắn.
Nhất Khí Hóa Tam Thanh cũng có hạn chế, sau
không lâu sẽ bị phai nhạt. Nhưng nó đi tới một cổ trận đài, thành công chìm
vào, muốn vượt không mà đi.
Ờ giờ khắc này, Diệp Phàm không thể không ra
tay, từ hư không đột nhiên xuất hiện, một Viên Thái Cực hoàng kim chói mắt hiện
ra, hai điểm âm dương là Thần Nữ Lô và Quảng Hàn Khuyết, là hai kiện Thánh binh
chí dương và chí âm.
Ầm!
Khoảnh khắc khi Viên Thái Cực hoàng kim ép xuống,
lũ phân thân của Doãn Thiên Đức vừa tiến nhập hư không trên tòa cổ trận đài liền
bị chấn ra.
Hai mắt Doãn Thiên Đức bắn ra hai đạo thần
quang, vô cùng lăng lệ. Ở thời khắc mấu chốt này không ngờ có người chặn giết hắn
khiến hắn sắp thành lại bại.
Lúc này, không chi nói chiến đấu, dù chỉ là bảo
trì hình thể cũng quá khó khăn với hắn, nhanh chóng hư nhạt, sắp không tồn tại
nữa.
Diệp Phàm từ trên trời giáng xuống, một tay
vươn ra, chụp lấy nửa trang cổ kinh, không cho nó phản kháng.
Đôi mắt Doãn Thiên Đức lạnh như băng, trơ mắt
nhìn nhưng không có cách nào ngăn cản. Đây là một loại phẫn nộ không biết miêu
tả bằng lời nào.
Hao tổn tâm cơ đoạt được Thần Linh cổ kinh, mắt
thấy sắp thành công nhưng lại thất bại trong gang tấc, khiến người ta sinh ra một
loại đại hận không thể đo lường.
Ầm!
Một tay Diệp Phàm chụp lấy Hoàng Huyết Xích
Kim, trong tay nóng bòng, phượng minh hoàng ngâm, ánh đỏ nhiễm trời cao, sáng lạn
chói mắt.
Doãn Thiên Đức rống lớn một tiếng, thật sự
không cam lòng tới cực điểm nhưng lại bát lực, thân thể đang dần biến mất.
Ầm!
Cuối cùng, thần quang trong mắt Diệp Phàm
nhoáng lên, chụp tay một cái khiến hắn dập nát, biến mất nơi này.