Dưới ánh trăng, Vũ Hóa Tiên Nhai mờ ảo, mấy đại
Vương giả giao chiến, thần vực, bí thuật thượng cổ, đạo ngân đồng loạt hiện
lên, vô cùng kịch liệt.
Sau khi Thanh cổ đạo nhân hạ xuống, đầu tiên
là vẫy tay một cái, hút tới một đạo nguyên thần từ trong người Chính Đức đạo
nhân, mọi người vô cùng kinh dị vì trong nguyên thần này dường như còn có một hồn.
- Chính Đức đạo nhân thật đáng sợ, đáng tiếc lại
gặp phải Doãn Thiên Đức, có thể lưu lại một đạo nguyên thần là khá lắm rồi!
Yến Nhất Tịch nói, không lâu trước bọn họ nhìn
thấy một đạo thần hồn chạy ra, tránh thoát một kiếp.
- Trong nguyên thần còn có một hồn khác, Tam
Khuyết đạo nhân của Minh Lĩnh Cổ đạo quan quả nhiên đáng sợ!
Y Khinh Vũ giật mình.
- Tam Khuyết đạo nhân của Trường Sinh Quan
đích xác tu chất ngút trời, nhưng cũng không có gì đặc biệt đâu! Đúng không?
Lệ Thiên không để ý nói.
- Ngươi không biết Tam Khuyết đạo nhân rồi! Thế
gian nàỵ có rất ít người biết bí mật người này, mà nay hắn còn chưa đạt tới
viên mần. mấy trăm năm sau thì khó nói lắm...
Y Khinh Vũ nói ra một bí mật kinh người.
Như thế nào là “tam khuyết”?! Là ám chỉ thiế
ba hồn! Hắn thuở nhỏ được quan chủ Minh Lĩnh cổ đạo quan lựa chọn, thích hợp học
bí điển vô thượng của bọn họ, khiến cao thủ tuyệt thế khác phụ trợ.
Ba thần hồn của hắn phân biệt ký sinh ở trong
cơ thể hai vị cao thủ cái thế khác, tiến hành tẩm bổ và đạo hóa. Đến một ngày
chúng sẽ quy về bản thể, tới lúc đó hắn chính là một đạo nhân hoàn chỉnh, “vô
khuyết”!
- Có loại bí mật này...
Diệp Phàm kinh dị.
- Một khi trở thành đạo nhân vô khuyết, hắn sẽ
tự động trở thành chủ nhân Minh Lĩnh! Tuy nhiên đó là chuyện mấy trăm năm sau,
hiện tại lại không quá đặc biệt. Hắn tu luyện chính là Trường Sinh Kinh viễn cổ,
rất tốn thời gian.
- Nói như vậy một hồn khác trong đạo nguyên thần
vừa rồi là của Tam Khuyết đạo nhân sao?!
Thanh cổ đạo nhân ra tay, mở ra Trường Sinh
Quyết, mặt biển nổi sóng, vô lượng tinh khí từ trong lòng biển nổi lên, sinh
sôi mành liệt không thôi.
Quang Minh Vương điểm tay ra, một đạo tiên
quang bất diệt bay tới. Đây là tiên thiên quang minh khí của hắn, thần thuật có
thể làm tan biến các loại bí thuật.
Trong biển rộng bốc lên ức vạn đạo khí trời,
khắp đại dương như đang thiêu đốt, Thanh cổ đạo nhân cũng điểm tay ra, hơn vạn
cơn sóng tinh khí vọt tới, va chạm với thần quang.
- Cũng không phải quá kịch liệt! Không hề đáng
sợ bằng cuộc chiến của Nhân Vương bên kia!
Lệ Thiên nói.
- Bọn họ chỉ mới đang thăm dò nhau mà thôi, tiếp
theo mới là quyết đấu sinh tử!
Diệp Phàm nói.
Quả nhiên, một cảnh tượng kinh người lập tức
xuất hiện, hai người đối chưởng, hư không sụp đổ, mai một. Nếu nơi này không phải
là Vũ Hóa Tiên Nhai thì đã sớm bị hủy diệt rồi.
Công kích của bọn họ vô cùng kinh người, đánh
xuyên qua thời không, phá ra một đường hầm, xuyên qua sát trận thượng cổ do mười
tám cổ thuyền tạo ra, cũng tránh thoát Thánh binh Trường Sinh cổ đạo quan. Hai
người phá toái hư không, như Vũ Hóa Phi Tiên vậy.
Bọn họ hiện ra phía trên mặt biển, rời khỏi
phiến chiến trường kia. Một kích kinh thế lại tạo ra một thông đạo, lóe lên từng
mảnh nhỏ thời gian.
- Lực lượng thật đáng sợ, người như vậy quá cường
đại, không thể dự lượng! Đây mới chân chính là Vương giả đại thành, lúc năy
cũng chỉ là trêu đùa mà thôi!
Hai vị đại cao thủ hiếm có đối thủ đương thời
đứng đối diện nhau, tuy rằng rất bình tĩnh nhưng sát khí vô hình mãnh liệt. Lại
một tiếng nổ lớn vang lên, cả hai tiếp tục lao vào nhau.
Thanh cổ đạo nhân phóng ra thần vực. Trường
Sinh Kinh ẩn chứa tự nhiên chỉ đạo, biển xanh liên miên, cả Đông Hải đều như biến
thành tràng vực của hắn.
Quang Minh Vương hét lớn một tiếng, toàn thân
nở rộ thần huy, Quang Minh Thần vực xuất hiện, sáng lóa chói mắt, như một thần
hoàn bất hủ.
Đây là một trận chiến kinh thế, hai bên không
hề lưu thủ, dùng thần vực đại chiến, mỗi lần va chạm đều khiến thiên địa như
quay về thời hồng hoang.
Đây là quyết đấu về đạo, dùng cảm ngộ tự thân
thăng hoa và chém giết. Mỗi lần va chạm đều có những cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện.
Một tiếng đại đạo hòa minh, hơn vạn viên Cổ
Tinh lóe ra, giữa bọn họ như đang diễn biến một mảnh tinh vực, có bí lực của
khai thiên lập địa.
Lại một kích nữa, những thứ này liền biến mất.
Sinh cơ nháy mắt xuất hiện, cỏ cây um tùm, một
gốc thần mộc xuất hiện, cứng cáp như rồng, vò cây nứt nẻ, xuyên qua hai giới
tiên phàm, muôn đời bất hủ, mỗi phiến lá đều khắc vào đạo văn, buông xuống đạo
quang.
Đây là một gốc kiến mộc, là đại thụ thông
thiên, do hai đạo ngân của hai đại cao thủ cộng minh hóa ra, thần bí mà đáng sợ.
Kích thứ ba đánh ra, hết thảy lại biến mất.
Lần này, bọn họ quy về vĩnh hằng, hắc ám khôn
cùng, vô cùng rét lạnh, như đi tới chung điểm của cổ vũ trụ, gặp phải điểm cuối
sinh mệnh.
Đây là cuộc quyết đấu đáng sợ của Vương giả đại
thành, không biết dùng ngôn từ nào để diễn tả sự rung động loại này, những người
cảnh giới khác nếu tiến vào khẳng định không có hy vọng sinh tồn, nhoáng cái lập
tức hóa thành bụi bặm.
Mỗi một lần hai người giao thủ đều cộng minh đại
đạo, hình thành những cảnh tượng không thể tưởng tượng được.
- Quang Minh Vương, giao cổ kinh Tiên gia cho
Trường Sinh Quan ta thì bỏ qua việc này, bằng không đừng trách bần đạo vô tình.
Thanh cổ đạo nhân đạm mạc nói. Đây là một đạo
nhân có phong cách cổ xưa, như không thuộc thời đại này.
- Ngươi cho rằng nếu đã rơi vào tay bổn vương
mà còn có thể giao ra sao?!
Quang Minh Vương bao phủ trong thần quang, như
thần minh dục hỏa trọng sinh, mái tóc hắn rối tung dưới hoàng quan, hai mắt như tinh vực
ovo tận, đang diễn biến bí mật khai thiên.
Ông!
Thanh cổ đạo nhân không nhiều lời, trên đầu vọt
lên một cỗ tiên thiên đạo tinh, hóa thành một đám mây, Thánh binh viễn cổ Đạo
Quan cũng lập tức xuất hiện.
Trong nháy mắt này, lực lượng to lớn, khí thế
bàng bạc, âm thanh thiên đạo như thác nước cùng nhau buông xuống, cả tòa cổ đạo
quan ngưng tụ thần huy bất hủ.
Quang Minh Vương cũng quát khẽ một tiếng,
trong cơ thể vọt lên mảnh phiến ánh sáng chói mắt.
- Ngươi mượn tới đây một kiện Thánh binh?!
Ánh mắt Thanh cổ đạo nhân hơi nhíu lại, đối
phương dù không hiển hóa ra bộ dáng binh khí này nhưng tuyệt đối là uy lực tuyệt
luân, không thể đo lường!
Trường Sinh cổ đạo quan là một đại khí phong
cách cổ xưa, mỗi tấm ngói viên gạch đều khắc ấn ký của Thánh nhân, lúc này có vạn
đạo thần lực như dải tơ buông xuống.
Bên kia, Thiên Yêu Vương vô cùng không cam
lòng, bỏ qua nửa trang cổ kinh Tiên gia, huyết nhiễm trời cao, gần như bị giết
chết, bỏ lại một phần thân thể mà chạy trốn.
Mà lúc này, trên Vũ Hóa Tiên Nhai, Nhân Vương
thần uy ngạo thế đang đại chiến Kim Ô Vương. Hai người đều nhanh chóng đánh ra
chân hỏa, quyết tâm giải quyết ân oán hai ngàn năm trước.
Mười tám chiến thuyền lạnh như băng trấn áp tới,
là sát trận của Thánh nhân thượng cổ, chỉ hơn không kém so với Thánh binh.
Nhân Vương mặc một bộ ngân bào, đầu đội thần
quan bạch ngọc, mái tóc bạc trắng, thân hình cao lớn khôi ngô, long hành hổ bộ.
Phía trước, thái dương tinh hòa thiêu đốt, hừng
hực một mảnh, Kim Ô Vương cũng có dáng người cao lớn, như một chiến thần trung
niên, ánh mắt lăng lệ như đao, nắm lấy Ô Sí Lưu Kim Đảng khiến mười phương run
rẩy.
Mối hận cũ, hận mới kéo dài hai ngàn năm lúc
này hoàn toàn bùng nổ, không chết không ngừng. Giữa hai người đang có nửa trang
Thần Linh cổ kinh lơ lửng.
Ầm!
Kim Ô Vương ra tay, huy động Ô Sí Lưu Kim Đảng
như đánh tan cả một mảnh tinh vực, dùng lực lượng ức vạn quân đánh xuống, hào
quang chiếu rọi cổ kim, có một loại khí cơ thần minh.
Xa xa, Diệp Phàm biến sắc. Tới tận lúc này hắn
mới hiểu được Kim Ô Vương đáng sợ cỡ nào, so với hình chiếu của hắn thì không
biết cường đại hơn bao nhiêu lần!?
Một kích này đủ để giết chết ngàn vạn tên Lục
Nha! Đây như một ma thần, cường đại khiến linh hồn người ta run rẩy.
Mà nay, với cảnh giới của Diệp Phàm hiện tại,
tuyệt đối không có hy vọng chống đỡ, dù hắn có Bát cấm cũng không thể, cảnh giới
kém quá xa.
Hơn nữa, nhân vật bực này ai mà không có một
quá khứ kinh diễm, bằng không lấy gì mà vượt qua một cửa kia?! Tất cả đều có đại
nghị lực, đại vận khí và cũng có khả năng Thất cấm.
Đại chiến tới hồi gay cấn.
Dù đối với biển rộng hay Vũ Hóa Tiên Nhai thì
đây đúng là một hồi đại kiếp nạn, Vương giả đại thành đang phân sinh tử.
- Nếu cứ đánh thế này lâu thì tất nhiên sẽ
kinh động tán tu hải ngoại, đến lúc đó sẽ lại càng phiền toái.
Lệ Thiên nói.
Nơi này sát ngay biển, với sát khí kinh thế
như thế này, khí tức Vương giả đại thàn xuyên thấu trời cao thì hơn phân nửa sẽ
khiến Hải tộc cảm ứng được.
Đông Hải có một ít truyền thuyết vô tận, một
ít Thánh nhân thượng cổ đều từ nơi này đi ra biển, mà hải ngoại cũng có một
Vương giả, nếu một hai người tiến vào sẽ càng phức tạp.
- Doãn Thiên Đức lại xuất chiến! Hắn không dám
trì hoàn, sợ xuất hiện biến cố bất ngờ!
Yến Nhất Tịch nói.
Trong chiến trường, thân ảnh khô gầy kia tái
hiện, trên người hắn nổi lên đạo khí đáng sợ, dấu đi tất cả khí cơ, dù Vương giả
đại thành cũng không thể nhìn thấu.
Lúc này, Doàn Thiên Đức lấy ra một cái đào
quán, đứng thẳng trên Vũ Hóa Tiên Nhai khiến Diệp Phàm lúc đầu còn tưởng là
Thôn Thiên Ma Quán, sau nhìn lại mới nhận ra là không phải.
Nhưng trong nháy mắt, hắn liền chấn kinh! Trên
đào quán này cómọt chữ “Phong”, là văn tự Tiên Tần cổ, đến từ một tinh không
khác.
Doãn Thiên Đức mở ra đào quán, lập tức có một
đạo ô quang vọt lên, nối liền trời đất, một đầu man ngưu thật lớn xuất hiện,
như muốn áp tháp thiên địa, sừng sững giữa hư không.
Cả người nó tỏa sáng, da lông bóng loáng như sa tanh, hai sừng
như khoát đao, mạnh mẽ hữu lực, như có thể khai thiên lập địa.
Đây là một con thanh ngưu thật lớn, nó phát ra
một tiếng ngưu hống, lập tức cuồng phong gào thét, cát bay đá chạy, cảnh tượng
dọa người.
Trong nháy mắt, hắn hóa thành một cự hán khôi
ngô hùng tráng với một chiếc sừng trên đầu, toàn thân đầy ngưu mao màu xanh,
trên khuôn mặt vẫn giữ mắt ngưu, mũi ngưu, hòa hình không hoàn chinh, mây đen
quấn thân.
Diệp Phàm lúc này ngây người ra, đây đúng là một
Ngưu Ma Vương, măng vố cường tráng.
- Ngưu Thần Vương ta cuối cùng cũng đi ra!
Một tiếng gầm nhẹ vang lên, như tiếng sầm rền,
chấn động thiên địa.
Không chỉ nói mấy vị Vương giả đại thành,
chính là Doãn Thiên Đức cũng sợ run. Một tay hắn cầm đào quán, một tay cầm đạo
giản, hết nhìn đi nhìn lại rồi nhìn lên con măng ngưu kia.
- Rời khỏi Hàm Cốc Quan, Tây hành, đây là bao
nhiêu năm sau rồi...
Vị Ngưu Thần Vương này lẩm bẩm một câu.
Xa xa, Diệp Phàm thiếu chút nữa phải nhảy dựng
lên:
- *&A%$, đó có phải là... con trâu kia...
Lúc này trong lòng hắn nổi sóng, cảm thấy vô
cùng khó tin, hai ngàn năm trăm năm trước, Lão Tử rời Hàm Cốc Quan đi về phía
Tây, tử khí hạo đăng ba vạn dặm, biến mất khỏi Trung Quốc cổ.
Chẳng lẽ danh từ Hàm Cốc Quan có còn có ý
nghĩa khác?! Lão Tử cưỡi trâu đi về phía Tây, dựa theo trước mắt mà xem thì
chính là đi vào Tinh Vực a!
Tây xuất Hàm Cốc Quan, đi qua Bắc Đẩu, đi tới
Tử Vi Cổ Tinh Vực. Như vậy, một đường “Tây hành” này thật đúng là đủ kinh người.
Diệp Phàm nhìn chằm chằm con trâu này, thầm
nghĩ chẳng lẽ nó đúng là tọa ky của Lão Tử, bị phong ấn trong đào quán sao?!