Đây là một loại khuyết điểm do đời người, thật
sự là khiến người ta khó có thể chấp nhận, Yêu Hoàng một thế hệ ôm lòng tiếc nuối,
kết thúc trong ảm đạm, trong hư không lạnh lẽo tiễn đưa binh khí làm bạn chinh
chiến cả đời với mình, rồi chôn trong mảnh đất vàng.
Mà chính Yêu Hoàng cũng sống không bao lâu,
lúc tuổi già tới, nguyên thần bị năm tháng khắc ra từng đạo từng đạo ngân, thân
thể tự nhiên cũng sẽ không thể ở lại lâu dài, trừ phi hai người chia lìa.
Yêu Hoàng bị thương, Lượng Thiên Xích bị gãy
thành năm đoạn, lưu lại một hồi nuối tiếc, nam nhân tuyệt thế này gần cả trăm vạn
năm trước đã kết thúc trong ảm đạm. Đáng tiếc cho Tuyết Nguyệt Thanh một chí
tôn thần vĩ như vậy!
Quầng sáng tan đi, dấu chân trên Tế đàn Thần
Ma biến mất, đến tận đây uy áp mênh mông bàng bạc dần tiêu tán đi, chỉ để lại
năm đoạn gãy của Yêu Hoàng Xích.
Năm đoạn gãy Đế binh ghi lại tất cả dấu vết trận
chiến năm xưa ấy, đáng tiếc thần linh ẩn bên trong gần như tan biến, ngày nay
chỉ còn lại chút mảnh vỡ lạc ấn mà thôi.
Đại Thánh đứng lên, chư hùng cùng không dập đầu
nữa, tất cả đều nhìn chằm chằm các đoạn gãy Yêu Hoàng Xích, nó là dùng Vũ Hóa
Thanh Kim luyện chế thành, mặt trên có mảng lớn dấu nứt như lông chim, giống
như phi tiên.
Cường giả Địa phủ, Chủ thần cầm cái đỉnh đồng
mà đến, cùng với mấy vị Đại Thánh khác gần như cùng một lúc ra tay, đều tự vươn
ra một bàn tay to chộp tới phía trước, đều muốn đoạt đoạn gãy Đế binh.
Mỗi người đều nội liễm sát niệm, phóng thích
tường hòa. Mặc dù là Thần Ma hắc bào đến từ Địa phủ, bàn tay to đen nhánh đầy
lông đen dài kia cũng không để lộ ra thánh huy.
Xa xa, mọi người đều cực kỳ hâm mộ, cũng chỉ
có nhân vật cấp số này mới có thể tranh đoạt đoạn gãy Đế binh, những người khác
có muốn cũng không cần nghĩ tới, ở niên đại không có Đế này Đại Thánh là tồn tại
tuyệt đỉnh.
Sáu bảy bàn tay to đồng thời hạ xuống, mắt thấy
sắp nắm được mấy đoạn binh gãy... Thế nhưng đúng lúc này một cổ sát ý ngập trời
thổi quét tới, quét ngang trên Tế đàn Thần Ma, có muốn ngăn lại cũng không được!
Mọi người đều rúng động, tạo ra cảnh tượng này
là phải giết biết bao nhiêu sinh linh mới có thể tạo thành, mọi người đều như
nhìn thấy thây chất thành núi máu chảy thành sông, máu tươi tung tóe ngập trời,
xương trắng chất thành núi.
“Ai vậy?”
Tại thời khắc mấu chốt này mà lại dám thô bạo
như thế, vận dụng sát ý đáng sợ nhất với ý đồ kích hoạt các đoạn gãy Đế binh,
nhằm vào mấy vị Đại Thánh.
“Ầm!”
Sáu bảy vị Đại Thánh xoay người bước đi, đều từ
trong thân thể hóa thành từng đạo hư ảnh lưu lại tàn quang trên không trung, tất
cả đều xé rách vòm trời cao, rút lui về phía cuối chân trời.
Bọn họ vô cùng phẫn nộ! Đây rõ ràng là muốn
tính kế bọn họ, muốn một lưới bắt hết mấy người, toàn bộ hại chết.
Đế uy đáng sợ xuất hiện, các đoạn gãy Yêu
Hoàng Xích bị kích hoạt phát ra ráng mây xanh, bay lên lạc ấn trong thiên địa.
Năm đoạn gãy nhằm về phía năm phương vị bất đồng, quét ngang mọi người.
“Phốc!”
Thạch nhân Thánh linh là bi kịch nhất, trên
người hắn có cây thước từ Tiên Lệ Lục Kim chế thành, ở trong cơ thể hắn không
chịu khuất phục, tản phát ra một lũ thần uy, kết quả lập tức bị bám sát.
Một đạo thần mang hiện lên, nửa người thạch
nhân bị xuyên qua, máu tươi chảy đầm đìa, rơi xuống trong hư không làm cho núi
rừng phía dưới bị phá hủy không thành hình dạng gì.
Thạch nhân thét to, tự mình ra tay chém xéo xuống
vai, chặt đứt một nửa thân thể, phòng ngừa bị động hóa đạo, rồi sau đó cực
nhanh hạ xuống dùng hết khả năng rất nhanh chữa trị thạch thể.
Hắn là tồn tại chí cường trong Đại Thánh, trước
nay chưa bao giờ chật vật giống như hôm nay, không nghĩ tới liên tục bị thương
nặng, khiến hắn lửa giận bốc lên ngập trời, nhưng không thể không ẩn nhẫn lại.
“Xoạt!”
Ngưu Ma Vương cũng bị đánh trúng, ngoại trừ tổn
thất một khối hóa thân, còn bị đập nát một cánh tay, máu Đại Thánh rơi văi làm
cho sắc mặt hắn khó xem đến cực điểm.
Thần Ma hắc bào của Địa phủ rống giận, tìm kiếm
thủ phạm, hắn gần như bị một đoạn binh gãy đóng đinh, vội dùng một khối thần
thi tế luyện nhiều năm thay thế, tránh thoát một kiếp.
Chủ thần của tổ chức Thần cũng sắc mặt khó
coi, trên cái đỉnh đồng xuất hiện một lỗ thủng lớn bằng nắm tay, hắn cùng gặp
phải một lần tập kích cực kỳ nguy hiểm.
- Là Đại Ma Thần! Chỉ có hắn mới có sát khí
như vậy! Hắn từng hủy diệt một viên Sinh mệnh cổ tinh, sinh linh chết đi vô số!
Có người kêu lên.
Nếu thật đúng như thế, Đại Ma Thần rất khủng bố,
dám hạ độc thủ nhằm vào Đại Thánh quả nhiên là to gan lớn mật! Việc này đã
không thể dùng từ đoạt thức ăn trong miệng hổ để hình dung.
Mà phải nói là hành vi nghịch thiên!
Mặc dù hắn rất cường đại, là một trong chí tôn
trẻ tuổi trên cổ lộ Nhân tộc, đánh khắp tinh lộ không đối thủ, nhưng cũng không
có khả năng khiêu chiến với Đại Thánh tuyệt đỉnh. Mà lúc này, dám ra tay cần phải
có một loại quyết đoán lớn.
Đại quân các tộc đến đây gần cả trăm lộ, mỗi một
lộ nhân mã đều vô cùng đông đúc, khi cổ khí tức thây chất thành núi máu chảy
thành sông kia biến mất, trong lúc nhất thời cũng khó có thể tìm được.
Hơn nữa, lúc này các tộc đại loạn, chỉ bằng
vào tiếng rống giận của Đại Thánh đã không làm nên chuyện gì, mọi người đều bắt
đầu tự chạy trối chết, tự nhiên càng kích động dậy lên sát kiếp.
“Phốc! Phốc!”...
Đây là một mảng máu nhuộm càn khôn, đoạn gãy Đế
binh chấn động chính là một màn mưa máu bay tán loạn, cường giả ngã xuống lớp lớp,
khó có thể ngăn cản loại Đế uy này.
- Có lẽ không phải Đại Ma Thần mà là Nhân
Vương ra tay, dẫn động đoạn gãy Đế binh!
Có người kêu lớn.
Hiện trường sớm đã hỗn loạn, đối với đại đa số
người mà nói: trước mắt là ai ra tay không trọng yếu, mọi người đều tranh nhau
cùng chạy trối chết, muốn rời khỏi vùng đất ma đẫm máu này, chỉ chậm một bước đều
có thể sẽ ngâ xuống.
Chỉ có mấy vị Đại Thánh vừa rồi tức giận, phẫn
hận người trong bóng tối rắp tâm hại người kia, không ngờ dám hạ độc thủ với bọn
họ như thế. Quả thật nuốt không trôi cục tức này.
Bọn họ linh giác mẫn tuệ sâu sắc, nhưng cũng
không thể ở trong đám đông người như vậy tập trung người kia, chỉ biết hắn là một
tên hậu bối, là một trong mấy chí tôn trẻ tuôi trên cổ lộ Nhân tộc.
- Đại Ma Thần ở đâu? Lão Ngưu ta đánh chết
tươi ngươi!
Ngưu Ma Vương rống to, trợn trừng đôi mắt trâu
to đùng như là hai viên đại tinh áp súc ở nơi đó.
- Nhân Vương! Ta thật muốn nhìn xem, ngươi có
đáng xưng Vương trong đám người hay không!
Thạch nhân Thánh linh cũng phát ra thanh âm lạnh
lẽo, tràn ngập lành liệt cùng tàn khốc.
Hai người này dĩ nhiên không phải thật sự lập
tức liền xác định kẻ ngầm ra thủ, nhưng nếu đã có người nói là Đại Ma Thần hoặc
Nhân Vương gây nên, như vậy bọn họ xem như chính là hai người đó thì có sao? Dù
sao đó là chí tôn trẻ tuổi của Nhân tộc, ngày nay gạt bỏ một hai người càng tốt,
tránh cho tương lai trở thành mối họa lớn.
- A Di Đà Phật! Thiện tai, thiện tai!
Lão tăng đến từ A Di Đà cổ tinh vực miệng tụng
phật hiệu, đôi hàng lông mi vàng cụp xuống, ngăn cản hai đại cường giả, nói:
- Ai là người ra tay còn không thể xác định,
thỉnh hai vị không nên lỗ mãng!
Ngưu Ma Vương kêu lên:
- Trọc đầu, ngươi nói dễ nghe! Một đám thằng
nhóc nhỏ chưa mọc râu mà dám cười trên đầu trên cổ chúng ta, còn muốn che chở
cho chúng hay sao?
- Hòa thượng! Lo tu hành đi, đừng xen vào việc
của người khác! Đây khẳng định là mấy tên trẻ tuổi Nhân tộc các ngươi làm ra,
lá gan quá lớn đấy!
Một vị Tà Thần cũng thần sắc âm trầm, nói:
- Cứ dứt khoát giết cái sạch sẽ là xong!
- Ở trên cổ lộ Nhân tộc ta e ràng được vô lễ với
người vô lễ!
Hộ đạo giả Nhân tộc đều đứng dậy, ngăn cản bọn
họ.
- A...
Liên tiếp vang lên tiếng kêu thảm thiết, năm
đoạn Đế binh đều bay vụt lên, tạo thành sát kiếp thật lớn, máu tươi văng tung
tóe khắp nơi, vô cùng thê thảm.
Ngay cả Đại Thánh đều không chống lại được,
không dám ở lâu tất cả tránh ở trong đám người vừa rút lui vừa quan sát. Cảnh
tượng lúc này quá mức khủng bố.
Duy nhất khiến người ta bình tĩnh lại, chính
là một lát sau năm đoạn Đế binh dường như có một tia thanh tỉnh, quay về lại
suy nghĩ nào đó từ muôn đời trước, giết chóc dần dần đình chỉ.
Thần linh chân chính bện trong Yêu Hoàng Xích
đã tan biến, còn lại chỉ là chút tàn niệm, nhiều năm qua tẩm bổ, tái sinh trưởng
đã sớm biển dị, không còn là Đế binh ngày xưa.
- Cung nghênh Tiên Xích trở về vị trí cũ!
Người trùm áo đen của Địa phủ phát ra một tiếng
rống to, miệng tụng chân kinh, không ngờ là một đoạn Yêu văn của thái cổ, lưu động
ra một dao động kỳ dị thức tỉnh lại ký ức của Đế binh.
“Keng” một tiếng, một đoạn gãy Tiên Xích bay
vào bên trong cỗ quan đồng thau, va chạm vang lên một tiếng nổ, nhưng cùng
không phải chân chính công kích.
Đó là một đoạn thần văn Yêu tộc, là Yêu Hoàng
lưu lại. Ai cũng không nghĩ tới người của Địa phủ lại nắm giữ được một đoạn, toả
sáng cảm nghĩ tốt của Tiên Xích.
Nhưng mà, một mảng sương máu cuồn cuộn mãnh liệt
quét tới, sát phạt khí ngập trời, trong nháy mắt đánh vào trong quan tài.
“Rắc!”
Không hề nghi ngờ, đây là một hồi tai nạn,
Tiên Xích trong quan tài đồng thau bị kích động đánh xuyên qua, cả vật thể cỗ
quan nứt nẻ, xuất hiện một lỗ thủng lớn.
- Ai?
Người trùm áo đen của Địa phủ quát to lanh
lãnh, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Chủ thần cầm cái đỉnh.
Địa phương này hoàn toàn hỗn loạn, các đoạn
gãy Yêu Hoàng Xích không còn cuồng bạo như trước, các Đại Thánh bắt đầu thi triển
hết thủ đoạn muốn làm chúng bình tĩnh trở lại, dẫn tới bên cạnh mình.
Bỗng nhiên vô tri vô giác, Tiên Xích đã ít đi
một đoạn, không có người nào biết nó đi về đâu? Các Đại Thánh đều lộ sắc mặt
khó coi tới cực điểm.
Trong bóng tối, Diệp Phàm cùng nhíu mày một
cái, chẳng lẽ là Đại Ma Thần, hay là Nhân Vương ra tay? Có thể khẳng định, ban
đầu hạ độc thủ nhằm vào các Đại Thánh đích xác là một vị trong chí tôn trẻ tuổi
một thế hệ.
Diệp Phàm lặng lè tụng một đoạn kinh văn, vốn
là từ trong cỗ quan tài chín con rồng kéo, chỉ thấy có một cổ tinh khí thần
tràn ra, cũng không có thần niệm hay thanh âm gì. Đồng thời, hắn vận dụng bí
quyết chữ “Binh”, là bí thuật chừ “binh” tối cao nắm trong tay vạn vật thiên địa
này, tiến hành triệu hoán một đoạn gãy Tiên Xích.
Đây không phải là giam cầm, mà là một loại
trao đổi, bí quyết chữ “Binh” kết nối cùng một đoạn gãy Tiên Xích, trong nháy mắt
làm cho xao động của nó giảm yếu bớt tới cực hạn.
Kinh văn trong cỗ quan tài chín con rồng kéo
cùng không mãnh liệt lắm, nhưng thật ra Thanh Đế cửu trảm cùng với tâm kinh liền
phát huy ra thần hiệu. Đây là một bộ phận cương lĩnh nội dung quan trọng, Diệp
Phàm trao đổi cùng Bàng Bác từ trước.
Dưới tác dụng song trọng của Yêu đế tâm kinh
cùng với bí quyết chữ “Binh”, thần huy nhoáng lên một cái một đoạn Tiên Xích liền
biến mất, xuất hiện trong cơ thể hắn.
Đoạn gãy Yêu Hoàng Xích thứ hai bỗng không
biên mất, ai cũng không biết nó chìm sâu vào trong Luân Hải của Diệp Phàm, ở
nơi đó có một gốc cây Thanh Liên ba lá run lên, lập tức làm cho đoạn Đế binh
này hoàn toàn yên tĩnh.
Mà Diệp Phàm thì lại nhảy dựng trong lòng, hắn
trầm mặc một hồi lâu.
Gần như trong nháy mắt, khi Diệp Phàm phục hồi
tinh thần lại, đoạn gãy thứ ba của Tiên Xích biến mất, không thấy bóng dáng,
không biết rơi vào trong tay người nào.
Mọi người đều biết, khẳng định không có khả
năng dùng thủ đoạn cường thế áp bức Tiên Xích, bằng không nhất định sẽ rơi vào
kết cục bị Yêu Hoàng Xích đánh thành tro tàn.
Mọi người tin chắc rằng người thu được, nếu
không phải có được bí pháp của Yêu Hoàng lưu lại trên đời này, thì chính là có
quan hệ rất mật thiết cùng Yêu tộc, nên có thể làm thức tỉnh lại ký ức cũ của
Tiên Xích, chiếm được tán thành.
Các Đại Thánh đều thần sắc lạnh xuống, nhìn
không ra hỉ nộ ái ố gì, không biết trong bọn họ ai đã thu được, tất cả đều
không nói một lời, đều ngấm ngầm kêu gọi hai đoạn Đế binh còn lại.
Diệp Phàm ngưng thần, lẳng lặng tụng Thanh Đế
Cổ Kinh, cùng bí quyết chữ “Binh” câu dẫn một đoạn Tiên Xích khác. Lần này hắn
gặp lực cản thật lớn, bởi vì có người thần bí nào khác cũng đang kết nối với
Yêu Hoàng Xích.
“Vù!”
Thanh hà chợt lóe sáng một cái, tiên huy xé
rách hư không, đoạn Tiên Xích thứ bốn biến mất, kết quả cuối cùng là chìm sâu
vào trong Luân Hải của Diệp Phàm, bị hắn thành công thu được.
Tổng cộng có năm đoạn Đế binh, mà lúc này hai
đoạn Tiên Xích trong đó rơi vào tay Diệp Phàm. Điều này làm cho hắn cùng cảm thấy
bất ngờ. Tại đây, không dưới mười một vị Đại Thánh, không ngờ lại thu được hai
đoạn Yêu Hoàng Xích, quả thực ra ngoài ý liệu của hắn.
“Xoát!”
Ở trong Luân Hải của hắn, cây Thanh Liên kia
nhẹ nhàng lay động, hai đoạn Tiên Xích đều bình tĩnh lại, mơ hồ lưu động phát
ra một loại thanh huy, có vẻ thực bình thản.