Già Thiên

Chương 1379: Chương 1379: Thi loạn




Trong Luân Hải hai đoạn Tiên Xích bình ổn, lưu động ra thanh huy mênh mông, có vẻ thực bình thản.

Diệp Phàm ở phía sau ra tay tranh đoạt Đế binh cùng Đại Thánh, không khác gì cướp thức ăn trong miệng hổ. Một khi bại lộ chính là tới một hồi tai nạn.

Nơi đây đại loạn, tất cả mọi người đều tìm cách lấy Yêu Hoàng Xích, loại đồ vật này không thể dùng sức mạnh đoạt lấy, chỉ có thể tiến hành trao đổi và kết nối với nó, bằng không ngay cả Đại Thánh đều bị đánh thành bụi bậm.

- A Di Đà Phật!

Lão tăng hàng mi vàng miệng tụng phật hiệu, dưới chân Tử kim phật kiều kéo dài ra, một cổ tín ngường lực tinh thuần và tường hòa lưu động vờn quanh đoạn Tiên Xích cuối cùng.

Lão tăng đạo hạnh cao thâm, thân thể lão được bao phủ trong vầng phật quang, phụ trợ lão bảo tướng trang nghiêm, chư thiên Bồ Tát, cổ Phật hiển hóa trên đỉnh đầu lão.

Bọn họ cùng tụng Cổ Kinh, cùng kết nối với Yêu Hoàng Xích, như muốn dẫn vào Phật môn, trở thành đạo khí hộ giáo.

“Ầm!”

Một cái đại đỉnh chìm nổi, Chủ thần đến từ tổ chức Thần ra taỵ. Hắn thúc động binh khí, trên vách đỉnh hiện lên các loại đồ án, tiên dân thượng cổ, tranh hoa điểu ngư trùng, mưa gió sấm sét đều hiện ra.

Trong đó ẩn chứa một loại sinh cơ lúc vạn vật sơ khai, khai thiên lập địa, hóa thành một cổ tiên tinh chảy vào đoạn Tiên Xích kia dường như tiến hành tu bổ cho nó.

“Keng keng!”

Cường giả áo bào đen đến từ Địa phủ không cam lòng lạc hậu, cổ quan run rẩy dữ dội, vang lên một đoạn táng kinh, như là lòng mang kính ý tế điệu Yêu Hoàng.

Các Đại Thánh đồng loạt hành động, cùng thi triển thủ đoạn tranh đoạt đoạn Tiên Xích cuối cùng, về phần bốn đoạn trước rơi vào trong tay người nào, không ai biết được. Dựa theo lẽ thường mà nói, hẳn là cũng rơi vào trong tay bọn họ.

Diệp Phàm nhíu mày suy nghĩ: “Đoạn Tiên Xích này không chỉếm được rồi! Mấy vị Đại Thánh cùng tranh đoạt, đúng lúc này mà cướp thức ăn trong miệng hổ hơn phân nửa xảy ra vấn đề lớn!”

“Ầm!”

Lão tăng đến từ A Di Đà cổ tinh vực tế ra một cái bình bát, phật quang chiếu rọi sáng rực lên, bên trong lại có rất nhiều yêu văn, thể chữ như chân long, như kỳ lân.

Chủ thần của tổ chức Thần không cam lòng tụt lại phía sau, trên cái đại đỉnh kia vạn linh cùng hiện ra cộng minh với Yêu Hoàng Xích kia, muốn được nó tán thành.

Đồng thời trong lúc đó, Bách Kiếp đạo nhân ngồi xếp bằng trên hư không, ngâm tụng Yêu Kinh. Hắn là lão yêu chân chính, máu trong cơ thể chen chúc lao xuống, dùng thân phận của Đại Thánh Yêu tộc tiến hành kêu gọi.

Tại địa phương này, thần phong gào rít giận dữ, các Đại Thánh mỗi người đều hiển lộ thần thông, hô phong hoán vũ, vãi xuống Tế đàn, tiến hành một hồi so tài chí cường.

Diệp Phàm không một tiếng động lui về phía sau xen lẫn trong rất nhiều tu sĩ rời Đế binh sơn, xuất hiện ở một vùng cổ địa khác trong phần mộ. Hắn không muốn bị cuốn vào trường phong ba cuối cùng kia.

Sau nửa canh giờ, tấm màn lớn hạ xuống, một đoạn Tiên Xích cuối cùng bị người thu được, khắp vùng núi khôi phục bình tĩnh.

Các Đại Thánh sắc mặt đều lạnh lùng, nhìn không ra dao động nỗi lòng, không biết trong trường so tài vừa rồi, cuối cùng người nào có thu hoạch. Năm đoạn Đế binh tất cả đều biến mất không thấy.

- Chúng ta phải ra ngoài đi, không tiến tới nữa!

Có bộ phận tu sĩ kêu lên. Địa phương này quá mức nguy hiểm, bọn họ không muốn xâm nhập vào lăng mộ Đại Đế, sợ uổng mạng vô ích tại đây.

Bọn họ là tán tu, không có đầu lĩnh cường đại nào che chở. Mặt khác các lộ đại quân coi như bình tĩnh, không có tiếng động lớn rầm rĩ, bởi vì bọn họ được Đại Thánh hộ tộc điều động tới.

Một đạo lại một đạo thần niệm cường đại quét tới, muốn nhìn xuyên qua vô số tu sĩ ở đây. Có Đại Thánh không cam lòng, muốn tìm ra Yêu Hoàng Xích đã rơi vào trong tay người nào.

Đại quân các tộc tiếp tục đi ra, rời vùng núi này, hướng tới một phương vị khác. Đột nhiên phía trước truyền đến một dao động kịch liệt mà quỷ dị.

Ở nơi đó, có một ngọn núi lớn vắt ngang trên hư không, một đầu thật Xích Long lớn quay quanh trên không trong một cổ động.

Tọa kỵ của Yêu Hoàng!

Đúng là con Xích Long trước đó hiển hóa, nó cư ngụ chỗ này, ngay trên vòm trời phía sau ngọn núi Đế binh. Lúc này dao động cực lớn trấn áp mọi người, ngay cả Đại Thánh đều trong lòng run lên, cẩn thận đối kháng.

- Cháu lớn! Chớ quên lão thúc!

Bách Kiếp đạo nhân tinh mắt, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Long Mã, đang chìm nổi ở ngay miệng động rồng, từng đợt từng đợt long khí lượn lờ quanh nó.

Các Đại Thánh đều trầm mặc suy nghĩ, lần này quan sát gần gũi mới phát hiện, Xích Long cũng không phải là chân thân, mà là một cỗ tinh khí bất diệt bao quanh một đoạn lạc ấn.

Nó căn bản không phải sinh mệnh thể, mà chỉ là tọa kỵ của Yêu Hoàng lưu lại một đoạn ấn ký mà thôi.

Nghĩ kỳ lại cũng đúng, ngay cả Yêu Hoàng một thế hệ đều kết thúc trong ảm đạm, thì tọa kỵ của hắn sao có thể sống đến bây giờ, tất nhiên sớm đã trở thành bụi bậm trong năm tháng.

Hình thể ngọn núi này rất giống một phần mộ cổ, nguy nga bàng bạc treo ở giữa thiên địa, là phần mộ dành riêng mai táng con Xích Long.

Trên thực tế, con tọa kỵ này đã chết trước Yêu Hoàng, mặc dù nó có nghịch thiên mấy đi nữa cùng không phải Đại đế, không có khả năng sống lâu hơn, không thể làm bạn với Yêu Hoàng đi chinh chiến Tiên lộ, không đi hết một đoạn năm tháng cuối cùng kia.

Có lẽ trước đó, là Yêu Hoàng tự tay chôn con tọa kỵ chết già của mình, lập bia mộ cho nó trong vùng đất này.

Sau năm tháng dài lâu, một con Long Mã khác xuất hiện đã dẫn động bộ phận tinh khí của Xích Long lưu lại trong phần mộ, nên phóng về phía đồng bạn, giao hòa với nhau.

Có thể nói, đây là một hồi may mắn lớn của Long Mã. Đây là kế thừa của đồng loại, là tâm pháp của tổ tộc Long Mã lưu lại, được Yêu Hoàng một thế hệ cải tiến qua, người thường không chỉếm được.

Chư hùng hâm mộ, cho dù có thu được đoạn Tiên Xích cũng khẳng định không lớn hơn so với thu hoạch của Long Mã. Nó nhận được kế thừa vượt qua muôn đời, tắm rửa thanh tẩy trong tinh khí của Xích Long.

Khiến người ta không cam lòng chính là, khó có thể tới gần, nơi đó có Long Mã bộ tộc lạc ấn, người thường khó có thể chạm đến.

“Ầm...”

Trong dòng sông lớn cuồn cuộn, một dòng chảy từ trong cổ mạch xa xa lao ra, đây là Hoàng tuyền. Mọi người cố ý tránh đi, muốn đi tới trước thăm dò các nơi khác, nhưng đúng là vẫn còn gặp lại.

Dòng sông lớn cuồn cuộn này quang co uốn khúc, chảy quanh dãy núi xuyên qua rất nhiều chỗ trong cổ vực khắp khu lăng tẩm.

Nói là một tòa phần mộ có chút không đủ, đây là một mảnh thế giới chân thật có đủ núi rừng sông suối vạn vật, có cổ dược cắm rễ trong khe đá, có ngọn núi lớn đứng sừng sững giữa tầng mây...

- Ngao...

Bổng nhiên truyền đến một tiếng rú dài, trên thượng du dòng sông kia truyền đến tiếng gào rú tê tâm liệt phế, một con sinh vật có cánh dơi, thân thể như vượn ma bay qua ngang trời.

- Đây là Thi Mị!

Một lão tu sĩ cả kinh kêu lên.

Đây là một sinh vật thái cổ chỉ có nơi cực âm tuyệt địa mới có thể sinh ra, là chí tà chí ác, xưng được với một loại lệ quỷ, hung ác điên cuồng ghê gớm nhất.

- Không chỉ có một con, nơi đó có cả một đám!

Mọi người cả kinh kêu lên, đây là một tộc đàn lớn, một số cả vật thể đều là lông trắng, không có cánh dơi, hình dạng như lão thi bay múa ngang trời. Còn có một số thì giống nhau thân thể phát ra màu tím, vảy dầy đặc, có sừng dài, có cánh dơi.

Những con này đều xem như là Thi Mị, mang theo tử khí ngập trời, gào thét mà tới, đất rung núi lở, nước sông sôi sục.

- Tụng kinh!

Hộ đạo giả Nhân tộc hạ lệnh.

Mọi người trước khi vào đây đã sớm đoán trước trong loại lăng tẩm có âm khí này hơn phân nửa có sinh ra sinh vật, mà lại có thể cực độ cường đại, Độ Nhân Kinh các loại không độ hóa được chúng.

Gần cả trăm lộ nhân mã cùng nhau tụng kinh, giống như kinh văn Diệp Phàm tụng, đây không phải là Độ Nhân Kinh trọn vẹn không sứt mẻ.

Thậm chí, ngay cả kinh văn Diệp Phàm thu được ở địa cầu cũng không phải đầy đủ. Chỉ có chiếc đèn thân người mặt quỷ kia tụng ra mới là áo nghĩa kinh văn nguyên thủy trọn vẹn nhất, hắn chỉ mới phát hiện sau này.

Truyền đến từng tràng tiếng gào rú, dòng sông mênh mông cuồn cuộn kia nhưng lại từ trong nước vọt lên vô số sinh linh quỷ dị, hoặc tóc tai bù xù, hoặc toàn thân lân giáp dữ tợn, tất cả đều tản ra tử khí.

Chúng sinh tụng kinh, từng đạo kinh văn truyền ra phát sáng trên hư không, đối với những sinh vật này mà nói như là thiên kiếp giáng xuống, làm cho chúng hoảng sợ, tiến hành kháng cự.

- Grào...

Truyền đến tiếng rú gào ngập trời, ở thượng du dòng sông bay tới mấy con sinh vật diện mạo quái dị, mỗi con giống như Thiên Lôi, bộ lông toàn thân lóe ra kim quang mờ nhạt.

Đây là từ tử khí sinh ra máu thịt, rồi sau đó hóa thành Âm Thần, mỗi con đều cực kỳ khủng bố, ánh mắt xé rách hư không, chống lại Đại Thánh đều không sợ.

Một tiếng nổ vang, càn khôn sụp đổ, Âm Thần xông tới va chạm, đại chiến với chư thánh, vừa tới chính là tuyệt sát tối khủng bố, cường đại như Ngưu Ma Vương đều thiếu chút nữa bị giết chết.

Hắn bị hai con Âm Thần trước sau công kích, nếu không nhờ có Kim Cương Trác phát uy, thì nguy rồi. Mọi người đều biến sắc, cùng không dám phân tâm, các Đại Thánh đồng loạt phóng tới công tới phía trước.

Triển khai kịch chiến, một đóa lại một đóa hoa máu bắn ra. Mặt khác các lộ đại quân thì tụng kinh, hóa thành từng đợt từng đợt thần quang bổ về phía những con Thi MỊ này.

Đại chiến tới đột ngột như thế, từ thượng du dòng sông kia bay tới mấy tồn tại như Thiên Lôi, bộ lông màu vàng sáng óng ánh, chiến lực kinh người, địa vị có thể sánh ngang với Đại Thánh.

Hoàng tuyền nước sôi sùng sục, không dứt vang lên tiếng gào thét khủng bố, càng ngày càng xuất hiện nhiều Âm Linh, công tới hướng mọi người.

Tiếng tụng kinh, tiếng quỷ khóc thần gào... đủ các loại âm thanh xen lẫn, làm cho địa phương này trở thành một mảnh tiếng động lớn ầm ĩ. Âm khí cùng sinh khí cùng tồn tại hóa thành hai khí âm dương lưu động.

Trong lòng mọi người đều chìm xuống, bao gồm Đại Thánh đều lộ thần sắc ngưng trọng, đây là lăng tẩm của Đại đế cổ, ngày nay lại lục tục nhìn thấy nhiều thi quỷ như vậy cùng không phải là điềm tốt gì.

Bọn họ không dám tường tượng, nếu như thi thể Đế sinh ra biến hóa nghịch thiên, thì đừng nói là bọn họ, cho dù là cường giả vạn giới chư thiên đều tới đây cùng vô dụng!

- Bày trận! Dùng kinh văn vô thượng độ hóa thi loạn thế gian!

Một vị Hộ đạo giả quát lớn.

Đại kỳ phần phật, đón gió phấp phới, mọi người bắt đầu bố trí sát trận, giết chết Âm Linh, đồng thời không ngừng tụng kinh triển khai một hồi chinh phạt lớn.

“Ầm!”

Đại chiến mở ra, chư hùng tiến công, từng đợt từng đợt đạo văn đan vào dầy đặc trong hư không, hóa thành một tấm lưới hủy diệt phủ chụp về hướng Thi MỊ.

Đồng thời, tiếng tụng kinh càng thêm lớn, như là chư thần đang ngâm xướng, có từng đạo đạo hư ảnh Thần Ma đứng trên không trung.

“Đúng là lúc này!” Diệp Phàm thầm nghĩ, rồi vô thanh vô tức thối lui, tất cả mọi người bị kiềm chế ở trong này, ngày nay năng lượng nổi lên mãnh liệt, đúng là thời điểm cứu Bàng Bác thoát vây.

Trên đỉnh đầu Diệp Phàm cái đỉnh chìm nổi, buông xuống Vạn Vật Mẫu Khí, cùng có tín ngưỡng lực tinh thuần như thác nước tuôn chảy ra, dùng nó thủ hộ chính mình, ngăn cản các loại thần quang diệt sát, vượt qua dòng sông, rời khôi lăng mộ Đế.

Sau đó, hắn lấy ra từng tòa trận thai bố trí sẵn từ trước, sắp xếp trên hư không xây dựng một cái vực môn thật lớn.

Bên trong lăng tẩm, âm dương nhị khí lưu động, hóa thành lực lượng hai màu đen trắng bị Diệp Phàm hấp dẫn tới, không ngừng lao ra, ngay sau đó hắn lại bày ra mấy chục tòa pháp trận, để củng cố xây dựng thành một thông đạo.

Đương nhiên, đây đều là trước đó hắn đã chuẩn bị sẵn, bằng không tới hiện trường mới bố trí thì không kịp.

Đại Thánh cùng chiến đấu với Âm Thần, chúng sinh hỗn chiến cùng Âm Linh, bên trong thế giới phần mộ từng mảng sát trận... đủ các loại lực lượng cuồng bạo nhất hỗn loạn tấn công, cuồn cuộn mãnh liệt tuôn ra.

Diệp Phàm không có trì hoãn, bởi vì không thể để phí mảy may thời gian nào, phải nắm bắt cơ hội khó có được, thu hút đi lực lượng khủng bố này.

Tọa độ không gian đã sớm định vị từ trước, thông đạo vực môn mới xây dựng kia sáng rực lên, lực lượng cuồng bạo thẳng hướng tuôn vào.

“Ầm!”

Lực lượng cả vùng phong ba hỗn loạn lao ra, trực tiếp đánh về hướng khối đại lục cổ, nơi đó đúng là chỗ Bàng Bác bị nhốt. Trong lúc nhất thời núi rừng nổ tung, quần tinh rung chuyển.

- Thật sự đến đây rồi! Hắn muốn cứu tên nam nhân bị nhốt tên là Bàng Bác kia đi ra!

Trong bóng tối, có người trên đại lục cổ lạnh lùng nói.

- Thánh thể của Táng Đế Tinh rốt cục đến đây rồi!

Ở một phương vị khác, xuất hiện một hư ảnh mơ hồ, ánh mắt lãnh liệt.

Giờ khắc này không ít người bị kinh động, sớm chờ đợi đã lâu ngày, bởi vì đoán trước hắn nhất định sẽ xuất hiện.

Chỉ có điều là, ai ai cũng không nghĩ tới, hắn có thể dẫn theo một lực lượng cuồng bạo như vậy công kích phần mộ giả của Đại đế cổ, khiến mọi người đều sợ run.

- Chủ thượng đi rồi sao, không biết có rời phần mộ chân chính của Đại đế cổ tới đây không?

Trong đó một thế lực rõ ràng là đám người Kỳ Lân Thánh sứ cùng Chu Tước Thánh sứ.

Cùng lúc đó, tại lăng tẩm của Yêu Hoàng chân chính nứt nẻ, dòng sông sôi cuồn cuộn, lại có một số Thi MỊ vọt ra.

Mà ở trước đại lục cổ Bàng Bác bị nhốt, Diệp Phàm cười lạnh, lòng có cảm nhận, hắn biết trong bóng tối có một số cao thủ cực kỳ lợi hại đã đến từ trước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.