Ở ngoài Vực ngoại, Diệp Phàm gặp đại họa giáng
xuống, sắp gặp cảnh thân tử đạo tiêu.
Ai cùng không có khả năng đánh chết tươi chín
vị Đại Đế thiếu niên. Từ xưa tới nay chưa có người như vậy. Bời vì bọn họ chính
là đại biểu cho nhừng người mạnh nhất rồi.
- Có thể giết một người đã không uổng công trảm
đạo rồi.
Diệp Phàm vung hai tay lên, từ từ chuyển động,
diễn biến ra một đạo ngân thái cực. Hình tròn màu vàng vô cùng tự nhiên xuất hiện,
bao phủ lấy hắn. Đây là thần hình của hắn.
Hừu pháp, vô pháp, hừu đạo, vô đạo đều chi ở một
ý niệm.
Hắn dứt bỏ tạp niệm, trong lòng yên tĩnh, tâm
cảnh siêu thoát xuất hiện, diễn biến ra quỹ tích của đạo, bình thản vô cùng. Vạn
niệm về thần, vô ưu vô ưu, một lòng hóa đạo.
Ầm!
Chín vị Đại Đế trẻ tuổi không có khả năng cho
hắn làm vậy. Bọn họ ra tay vô tình, muốn giết chết Diệp Phàm, đánh ra đế quyền.
Nhưng lần này Diệp Phàm cùng không đối phó trực
tiếp với bọn họ mà đột nhiên vọt lên bầu trời, đánh thẳng về phía ngọn nguồn của
thiên kiếp, đánh sâu vào trong vòm trời, trực tiếp phá kiếp.
Ông.
Hư thể của chín vị Đại đế Nhân tộc đều run
lên. Bọn họ là chín tia chóp hình người giáng xuống từ trung tâm lôi hải, đều
đã bị chấn động, công kích lập tức chậm lại.
Diệp Phàm muốn muốn bức bách bọn họ thì đúng
là không có khả năng. Hắn chi có thể tiếp tục hành động, thân thể uốn lượn, hóa
thành một đạo long hình, khiến thái cực đạt tới hoàn mỹ.
Cùng lúc đó, trong cơ thể hắn phát ra tiếng chấn
động lách cách. Luân Hải, Đạo Cung, Tứ Cực, Hóa Long, Tiên Thai, ngũ đại bí cảnh
đều có đạo ngân thượng cổ truyền ra, lớn tới khôn cùng, bao phủ toàn thân thể hắn
và thái cực hoàng kim, chấn động ra thần quang kinh thế.
- Siêu thoát thân thể, dựng hóa đạo ta, tạo
thành bàn ngà chân chính.
Hắn thầm kêu to, rất nhiều cổ kinh dung hợp,
khiến năm Bí Cảnh dung hợp làm một, hóa thành thánh đạo.
Dưới vòm trời, bên trong lôi hải, các loại ký
hiệu hiện lên dày đặc. Đạo ngân đan xen. Diệp Phàm bị phong ấn trong đó, tỏa ra
hào quang vô tận. Thái cực hoàng kim chìm nổi, chiếu sáng rực rỡ chói mắt.
Ở trên đinh đầu Diệp Phàm là một cái đinh lơ lửng
giừa trời, cùng có hoa văn hiện lên, kết hợp làm một như không thể chia cách với
thân thể hắn vậy.
Mà lúc này chín vị Đại đế cùng đều bay lên
theo hắn, tới gần chín đại tinh thần bí trên bầu trời kia.
- Sinh ra đạo của ta.
Diệp Phàm rống to, trong có thể có mấy bộ kinh
nghĩa đã được tìm hiểu nhiều năm, luôn luôn không ngừng nỗ lực, muốn chúng hợp
nhất, dùng bản thân như long cốt xuyên qua toàn bộ nhưng cùng vẫn không thành
công.
Hôm nay bị buộc tới tình cảnh này, hắn đã đi tới
bước đập nồi chìm thuyền, không tiếc vào tuyệt địa liều chết, nối liền nhừng bộ
kinh văn kia, luyện tất cả trong lòng lò.
- A...
Diệp Phàm kêu to. Uy lực của cửu đế là không
thể chống nổi, đồng thời đánh ra một chưởng, cường đại tới mức hắn không thể chống
nổi. Mặc dù đổi lại là Vô Thủy, Độc Nhân, Phục Hi mà vào trường hợp của hắn
cùng sẽ bị hủy diệt.
Phụt!
Thái cực hoàng kinh nổ tung, phù văn trên đó dều
bị xóa sổ, ảm đạm đi rất nhanh. Chân thân của hắn lại nổ tung một lần nữa.
Nhưng cùng không chi có thể. Từ trong đầu hắn lao ra một luồng sáng chói mắt.
Một Diệp Phàm khác vượt qua không gian lao
lên. Đây là Đạo ta độc nhất vô nhị của hắn, mạnh mẽ phá xá mà ra. Mái tóc đen
tung bay, ánh mắt lạnh lùng, dung hợp tất cả cổ kinh vào trong lò, làm bản thân
thêm lớn mạnh.
Thế nhảy lên của hắn không thể ngăn cản nổi,
ôm đinh vọt thoát khói sự vây công của chín vị Đại đế, lao về phía chín viên đại
tinh thần bí.
Đạo ta của Diệp Phàm thấy rò cửu tinh rất kỳ
quái, tự dưng xuất hiện trên bầu trời là hoàn toàn không phù hợp với quy luật
thiên văn, giống như chín vầng mặt trời hiện ra vậy.
Hắn đánh tới một quyền, dùng lực lượng của
toàn thần. Luân Hải sôi trào, ngũ tạng thông minh, tứ chi rực rỡ, sau đó trải
qua đại long ở cột sống nhằm về phía Tiên Thai, nhất niệm cửu chuyển. Các kinh
văn hóa làm một, hoàn toàn để hắn sử dụng.
Một quyền đánh ra khiến tinh vực thất sắc. Đại
tinh phía trên kia lập tức chấn động, tràn ngập ra một loại đế quy, giáng xuống
cuồn cuộn mãnh liệt.
- Đúng là có vấn đề mà.
Diệp Phàm đã hiểu ra. Đây chính là nguồn gốc
sinh ra đạo ngân của cửu đế. Muốn đánh chết cửu đế thì không bằng trực tiếp đập
tan đại tinh này.
Ảm!
Đạo tạ của Diệp Phàm đánh tiếp một đòn, thanh
thế tất nhiên kinh động cả tinh vực, khiến nhật nguyệt tinh tú đều ảm đạm đi. Vực
ngoại mờ mịt này chỉ còn mình hắn.
- Đinh tấn công.
Đinh trên đầu hắn cùng vọt tới, giống như nắm
tay đánh về phía đại tinh. Một đòn này mang tính chất hủy diệt, tinh tú thần bí
lóe sáng. Một đạo tia chóp hình người bay tới, ngăn cản chiêu này nhưng cuối
cùng cùng chậm một bước rồi.
Ảm!
Đại tinh này bị đánh nứt ra, hóa thành một màn
mưa ánh sáng khủng bố, bị Đạo ta của Diệp Phàm tấn công vỡ nát, suýt nữa là tan
biến. Mà tia chóp hình người kia cùng ảm đạm đi.
Cái gọi là cửu tinh xếp hành chính là căn
nguyên của chín loại đạo ngân. Chúng chính là chín cửa có thể tiếp dẫn các loại
bí pháp của Đại Đế trẻ tuổi.
Diệp Phàm hủy diệt đi một cửa thì tất nhiên sẽ
khiến một vị Đại Đế trẻ tuổi biến mất, không thể tồn tại trong không gian lôi hải
này nữa.
Đúng lúc này thì tám viên đại tinh còn lại
cùng rối loạn. Bời vì chúng gắn với nhau thành một tuyết, có sự kiềm chế lẫn
nhau. Mà lúc này mất đi một viên, lập tức quỹ tích trở nên không ổn định.
Tám tia chóp hình người khác cùng vì tám đại
tinh lay động mà không tiến tới công kích nữa, chỉ ngăn cản Diệp Phàm lại mà
thôi, không cho hắn tiếp tục tới gần.
- Thiên đạo hừu tổn.
Diệp Phàm tự nói. Vạn vật vốn không hoàn mỹ, đều
có tỳ vết nào đó. Đánh tan dị tượng trảm đạo có thể làm tan ră áp lực do chín vị
Đại Đế trẻ tuổi mang lại.
Nhưng hắn vừa sinh ra ý nghĩ này, trong lòng
còn chưa bình tĩnh lại thì một viên đại tinh rực rỡ bỗng nhiên xuất hiện, chiếu
sáng hừng hực.
Cửu tinh trọn vẹn, lại nối thành một đường, một
lần nữa trở thành kỳ cảnh, vắt ngang phiến tinh vực này, khiến học giả thiên
văn có nghiên cứu tới trọc đầu cùng không hiểu nổi.
Một nừ tử vô cùng xinh đẹp xuất hiện, bước từng
bước đi tới, giống như nừ thiên thần thượng cổ tới trái đất, thần uy mênh mông
cuồn cuộn, khiến khắp tinh không đều rung chuyển.
Diệp Phàm không nhìn thấy hình dáng nàng, bị
khí tức của đại đạo cản trở, chỉ thấy thân thể vô song này đang đứng ngạo nghễ
trần thế, có một loại khí chất tuyệt
Đây là một nừ tử nhưng ngạo nghễ thiên hạ, nhất
là khi đôi mắt nhìn lại dường như không xem chư đế vào đâu, duy ngã độc tôn,
siêu nhiên thoát tục.
Giờ khắc này Diệp Phàm rùng mình một cái. Độc
Nhân Đại đế tới rồi. Nàng đúng là nữ tử này, trên đầu còn có Thôn Thiên Ma Quán
lơ lửng.
Độc Nhân cả đời tranh hùng thiên hạ, có thiên
từ trác tuyệt muôn đòi, có thể giết thần linh ngoài cửu thiên nhưng cùng không
trường sinh, ở lại hồng trần chỉ vì đợi" ngươi" trở về.
Diệp Phàm cảm thấy đầu đau như búa bổ. Vừa xử
được một vị Đại đế thì lại có một người khác còn mạnh hơn. Lông tóc hắn đều dựng
ngược cả lên. Hắn có nhân quả quá sâu với Độc Nhân này, ngay cả đinh trên đầu hắn
cùng đều liên hệ với đối phương. Ngày nay phải đối mặt như vậy thì cùng không
phải là chuyện tốt.
Độc Nhân có phong thái tuyệt thế, bước từng bước
đi tới, mặc dù là tia chóp hình người nhưng lại có dấu vết của đại đạo, không
giống người bình thường chút nào.
- Chẳng lẽ thật sự phải đánh chết chín vị Đại
Đế trẻ tuổi thật sao? Hủy diệt cửu tinh cùng vô dụng, lại đưa tới người độc ác
hơn à.
Diệp Phàm tự nhủ.
Ảm!
Đúng lúc này thì Độc Nhân đứng trên cao nhìn
xuống chư thiên đánh tới nhưng lại xảy ra một chuyện vô cùng quỷ dị. Nàng mang
theo tiên quang vạn trượng đánh tan tành một vị Đại đế không biết tên.
- Nàng giết một vị Đại Đế trẻ tuổi rồi?
Diệp Phàm khiếp sợ. Tia chớp nhìn người này
quá quỷ dị. Độc Nhân tại sao lại làm chuyện này? Thật sự là người có thiên tư
trác tuyệt trong đám đế vương, giết chết một vị vương giả.
- Nàng muốn trợ giúp ta sao?
Hắn ngẩn người ra.
Ảm!
Lúc này Độc Nhân lại ra tay với hắn. Phi Tiên
Quyết chiếu rọi cổ kim, đánh thẳng ra giừa phiến vũ trụ này, không hề lưu tình
chút nào, muốn đánh nát hắn.
Diệp Phàm lạnh lùng, phản kích rất nhanh. Đối
phương chỉ là một tia dấu vết của đạo mà thôi, có thể trợ giúp hắn nhưng căn bản
không phải là người có suy nghĩ. Lúc này hắn chỉ còn cách chống lại.
- Hỏng rồi.
Đạo ta của Diệp Phàm chấn động. Hắn vừa mạnh mẽ
dung họp mấy bộ cổ kinh, hòa họp trong lò, lúc này lại xảy ra vấn đề lớn, khiến
đạo ta như sắp tan rã.
Cùng lúc đó Độc Nhân công kích tới. Hắn vội
vàng dùng đinh bảo vệ trước người. Nhưng lúc này Vô Thủy lại ra tay đánh về
phía hắn.
- Đều là đám quái vật.
Đạo ta của Diệp Phàm líu lưỡi. BỊ hai tồn tại
nghịch thiên này đồng thời công kích thì đúng là một loại thể nghiệm khác thường.
Khi nhìn thấy Phục Hi Đại đế cùng di động thì hắn lập tức có sự lựa chọn sáng
suốt.
Để cho đạo ta tan rã, không chống lại đám người
này. Nguyên thần ôm đinh vọt ra. Người nhỏ màu vàng cắt qua hư không, giống như
ánh sáng nghịch chuyển lao khỏi vòng vây, tiến vào trong đám xương cốt huyết nhục
vỡ nát ở phía xa xa, rất nhanh tổ họp lại.
Xoẹt xoẹt....
Trong tia chóp hình người có hai luồng biến mất,
cùng không phải có người đánh thương chúng mà lui lại. Đại tinh tương ứng cùng ảm
đạm đi.
- Chẳng lẽ vừa rồi Đại Đế trẻ tuổi kia cùng phải
là bị Độc Nhân giết mà tới lúc phải đi rồi sao?
Thần quang trong mắt Diệp Phàm lóe lên. Hắn thấy
được hy vọng.
- Đúng, nhất định là như vậy. Đều là Đại đế, đều
là người mạnh nhất từ cổ chí kim, bất luận kẻ muốn giết chết đối phương đều
không thể chi dùng một kích được.
Trong lòng hắn tự nhủ.
Hắn thấy được hy vọng trảm đạo. Nhân lực cùng
có lúc hết, trời đất cùng vậy. Đại đạo hừu tổn, có thể đánh với nhiều người như
vậy, kiên trì tới cuối cùng đã có thể coi là vang dội cổ kim, đảo ngược chém đại
đạo rồi.
- Đánh tới khi trời không thể giáng thiên phạt
xuống được nữa mới thôi.
Ầm!
Nhưng Diệp Phàm còn đang mong đợi thì lại có
ba viên đại tinh đột nhiên xuất hiện rực rỡ, khiến cửu tinh tề tụ.
Một hòa thượng mặc tăng y xuất hiện. Diệp Phàm
lúc này ngẩn ra. Nhà sư có thể chứng đạo là ai chứ? Tất nhiên là A Di Đã Phật
chứ còn nghi ngờ gì nữa.
Ở bên cạnh là một người cầm long kiếm sắc bén
tuyệt thế, sát khí tràn ngập. Đó là Thái Hoàng Kiếm. Người này không cần nói
cùng biết.
Người thứ ba còn phát sáng hơn cả mặt trời, mỗi
tấc cơ thể đều có Xích Dương bao phủ, khiến người ta không thể nhìn thẳng vào.
Diệp Phàm thấy hình dáng mơ hồ của hắn nhưng cùng đoán ra đây là Thái Dương
Thánh Hoàng.
Tiễn được mấy người thì lại có mấy người tới.
Nhừng người này cùng từng tới tinh không này sao? Trái tim Diệp Phàm lạnh ngắt.
Thế thì phải hóa giải thế nào đây?
- Không có biện pháp gì. Chi có cách dùng đạo
ta ngự trị trên chư đạo mới được.
Diệp Phàm không còn ôm ảo tưởng gì nữa. Hắn
chi có thể dựa vào bản thân. Nhân ma thái cổ ở Huỳnh Hoặc cổ Tinh đã từng nói với
hắn, nếu thông hiểu đạo lý của chư kinh thì là chuyện tốt nhưng không dung hợp
làm một được thì tất có đại họa.
Mấy năm nay hắn luôn luôn tiêu hóa mấy bộ cổ
kinh, hấp thu tinh hoa của chư đế, khai sáng ra đạo, có thể nói là chuẩn bị đã
sung túc, có thể vừa rồi sinh ra đạo ta có chút vấn đề mà thôi.
- Lần này nhất định phải thành công, tại thần
hình sáng tạo ra đạo ta.
Chín vị Đại Đế trẻ tuổi ập tới gần, đối với Diệp
Phàm chính là một loại rèn luyện khó có thể tưởng tượng nổi, bức bách hắn không
thể không hóa sinh một lần nữa, sinh ra đạo ta.
- Đạo của ta...
Lúc này Diệp Phàm phải chịu đựng đau đớn không
thể tưởng tượng, tan xương nát thịt mấy lần tạo ra đạo ta, chém ra từ chân
thân.
Lần lượt thất bại, lại tiếp tục bắt đầu. Căn
nguyên sinh mệnh của hắn gần như khô kiệt, chi vì muốn vượt qua chư đạo mà
không thể chịu khuất phục.
Cuối cùng ngay cả thệ ngã của hắn cùng tinh lại,
trong cơ thể dường như có thêm một nguyên thần.
Thệ ngã, chân ngã đều là bản ngã. Còn có đạo
ta, ba người liên tục thay đổi, giống như ba sinh mạng một ở quá khứ, một ở hiện
tại, một người đứng ở tương lai. Các loại kỳ cảnh hiện ra.
Khi Diệp Phàm bị giết một lần nữa thì thệ ngã
liền mặc niệm, thân thể chân ngã bị đánh nát tại chỗ, đạo ta ngồi ngay ngắn ở
tương lai ngộ đạo.
Thân thể chân ngã bị đánh nát, máu màu vàng
phun ra, xương cốt trắng như tuyết vỡ nát, phân tán khắp nơi, không lập tức tổ
họp lại.
Trong thiên địa, trong lôi hải, thệ ngã, bản
ngã, đạo ta cùng tụng kinh ngộ đạo. Mỗi một khối huyết nhục, một mảnh xương vụn,
một giọt máu màu vàng đều bừng sáng.
Chi trong khoảnh khắc, thân thể, xương cốt,
máu tươi không ngừng phân giải, hóa thành từng viên cổ tinh, tạo thành một dải
ngân hà rực rỡ, có đại tinh mênh mông, trở thành một loại thắng cảnh.