Dáng người Bàng Bác rất cao lớn, so với người
thường phải cao hơn hai ba cái đầu, mày rậm mắt to, làn da màu đồng cổ, rất có
cảm giác mạnh mẽ. Lúc này trong lòng hắn vô cùng kích động.
Tuy nhiên thần sắc hắn lại phi thường bỉnh
tĩnh, không muốn người khác nhận ra mà phòng bị, tiến tới gần liền huých Diệp
Phàm một cái, truyền âm nói:
- Có thể nghĩ ra cả thứ này, để ta xem xem.
Bàng Bác và Diệp Phàm giống nhau, đều là vỉ cửu
long kéo quan mà tới, đi qua tinh không cổ lộ tới thế giới này, đối với chiếc
quan tài này có cảm xúc đặc biệt.
- Các ngươi xem tên béo kia đang làm gì?
Xa xa có người trố mắt nhìn, tròng mắt suýt nữa
là rớt ra.
- $%, kẻ nào nói ta béo đó. Đây là hùng tráng,
không phải là béo. Các ngươi trợn to mắt ra mà nhìn cho kỹ đi.
Bàng Bác tức giận. Cánh tay của hắn còn to hơn
cả chân người khác, đúng thực là cường tráng vô cùng.
- Vừa rồi hắn cắn quan tài.
Người khác không để ý, kể lại chuyện vừa nhìn
thấy.
- Đúng là rắn thật.
Bàng Bác lẩm bẩm một câu.
Diệp Phàm cũng không biết nói gì. Bàng Bác
đúng là giật gân, lại tới cắn một miếng trên vách Đồng Quan. Thử độ cứng của
hàm răng sao? Khiến Diệp Phàm hắn phải ngây ngốc.
- $#, gần đây vẫn ăn ván quan tài. Hành động
theo thói quen thôi, đôi khi không nhận ra.
Bàng Bác cũng cảm thấy hơi xấu hổ.
- Về sau ta tìm Long Tủy cho ngươi.
Diệp Phàm nói.
- Không sao đâu. Bất Tử cổ Trà Thụ chính là Thần
Thụ ngộ đạo đệ nhất, tuy rằng bị luyện thành ván quan tài nhưng vẫn có tác dụng
kỳ diệu. Ta cũng bị thiên lôi đánh, chuẩn bị tiến vào Tiên Thai Bí Cảnh.
Bàng Bác nói rất kiên cường.
- Tên kia ngay cả quan tài cũng muốn ăn, về
sau tránh xa hắn một chút.
Có đại nhân vật cảnh báo đệ tử, cảm thấy đó là
một nhân mà, tính tình không giống người thường lắm.
Rất nhiều người ở xa xa không biết nói gì,
nhìn chằm chằm vào Bàng Bác, cảm thấy đúng là một vị đại hán hùng vĩ như vậy,
không ngờ lại khiến người ta phát khiếp.
Có người của Vương gia cười lớn. Trong đó có một
người trung niên chắp tay sau lưng đi về phía trước nói:
- Đeo quan tài tới là đã có chuẩn bị rồi sao?
Biết là phải chết còn muốn đánh một trận à?
- Đây là chuẩn bị cho các ngươi.
Lý Hắc Thủy truyền âm ra từ giữa đám đông. Cực
kỳ bất mãn với thể gia cổ xưa của Bắc Nguyên này.
Bàng Bác lắc đầu nói:
- Bọn chúng không xứng với Đồng Quan này, làm
gì có chuyện đưa cho chúng dùng.
Ở bên trong Đồng Quan có chôn cất một tồn tại
không thể phỏng đoán nổi, không chỉ nói là bọn họ mà ngay cả một vị Thánh nhân
viễn cổ cũng không có tư cách tiến vào.
- Ha ha...
Bát tổ Cơ gia cười lớn, cũng không nói gì
nhưng lại tỏ rõ ý đồ là châm chọc Diệp Phàm không biết tự lượng sức.
Diệp Phàm đeo Đồng Quan trên lưng tiến lên, mỗi
bước hạ xuống đều lưu lại một dấu chân trên hư không, khiến rất nhiều người biển
sắc. Thân thể mạnh mẽ như vậy tuyệt đối đã vượt qua Thánh chủ rồi.
Bọn họ nghĩ đây là Diệp Phàm muốn thị uy,
không biết là thực sự Đồng Quan rất nặng, còn đáng sợ hơn cả một ngọn núi, đủ để
đè bẹp Giáo chủ xuống đất.
Diệp Phàm thân là Thánh thể vẫn cảm thấy phải
cổ hết sức. Tuy nhiên sau khi rời khỏi cấm địa Thái cổ thì pháp lực của hắn
khôi phục, có thể cùng chống đỡ với thân thể, không phải cố bước từng bước như
trước nữa.
- Nếu tới thăm Cơ gia ta thì vào đi.
Một vị nguyên lão của Cơ gia mở miệng. Đây là
một người quen cũ của huyền cổ Vương Đằng, mặt không thay đổi chút nào.
- Khách từ xa tới, xin mời vào đi.
Cơ gia bát tổ cũng nói, trên mặt hiện lên nụ
cười lạnh.
Cơ gia có Hư Không cổ Kính, chấn nhiếp muôn đời,
dù là người có thần thông cực mạnh, tu vi nghịch thể, một khi tiến vào cũng sẽ
bị trấn áp, có thể ví như đầm rồng hang hổ.
Cơ gia bát tổ mời như vậy cũng không phải là tốt
đẹp gì, mang theo một tia lạnh lùng, giống như muốn gậy ông đập lưng ông vậy.
- Tiểu Diệp Tử không nên đi vào.
Lý Hắc Thủy từ xa xa truyền âm nhắc nhở. Hắn
biết sự đáng sợ của Hư Không Kính, đến lúc đó dù có bí quyết chữ Hành thì muốn
chạy trốn cũng không thể.
- Nếu đã tới đây thì tất nhiên phải vào, cúi đầu
trước Hư Không Đại đế của Cơ gia.
Diệp Phàm mang Đồng Quan sau lưng, thật sự định
đi vào.
Mọi người vô cùng kinh hãi. Vốn tưởng hắn phải
kết thúc ở bên ngoài Cơ gia, không ngờ lại thật sự dám đi vào. Thế gia thái cổ
tương đương với một cấm địa, nếu xảy ra xung đột thì có vào mà không có ra.
Ánh mắt của Cơ gia bát tổ sững lại. Hắn vốn
còn định chế nhạo Diệp Phàm nhát gan, lúc này căn bản không thể nói ra được nữa.
Đối phương không hề sợ hãi, khiến hắn không còn nói gì được.
- Mời vào bên trong.
Một lão tu sĩ của Cơ gia dẫn đường, sau đó mọi
người đều đi sâu vào thể gia thái cổ. Quãng đường này áp lực rất lớn, có rất
nhiều cao thủ đại biểu cho các thể lực lớn.
- Diệp Phàm ngươi có ý gì đây. Đeo cổ quan
trên lưng như vậy đi vào Thánh địa, đó là bất kính với Cơ gia đó.
Một người của Vương gia mở miệng, còn chưa đi
vào đã làm khó giữa đường.
Diệp Phàm căn bản không thèm để ý tới hắn,
cùng đám người Bàng Bác, Lý Hắc Thủy đi về phía trước, coi hắn như không khí.
- Thánh thể kia, ta nói nói ngươi đó. Ngươi có
nghe thấy hay không?
Nam nhân này cũng không lớn tuổi lắm, là đường
đệ của Vương Đằng, tính tình nóng nảy.
- Ngươi là cái quái gì, còn không cút ra xa
cho ta.
Diệp Phàm liếc hắn một cái giống như nhìn một
con ruồi bọ, hơi hơi nhíu mày.
- Ngươi...
Nam nhân trẻ tuổi này giận dữ. Diệp Phàm phá
hoại thạch phường của bọn họ ở Bắc Vực, khiến cả tộc đều phẫn hận, lúc này tất
nhiên phải tức giận rồi.
- Nơi này là chỗ của ngươi sao? Tiền bối của
Cơ gia còn không nói nhiều, ngươi cho ngươi là ai? Cút!
Diệp Phàm quát khẽ một tiếng, người này liền lảo
đảo một cái, cảm thấy đầu kêu ong ong, ngã lăn ra đất.
Khí thể của Diệp Phàm rất bức người, quát khẽ
một tiếng liền chấn động một thể hệ thanh niên Vương gia, khiến nhiều người
kinh sợ.
- Diệp tiểu hữu, lão hủ cũng muốn hỏi, tại sao
ngươi lại đeo quan tài tiến vào Cơ gia ta.
Cơ gia bát tổ nói, thần sắc không tốt, có ý đồ
mượn cớ gây sự.
- Ngươi với ta đều là tu sĩ, còn hỏi những
chuyện này sao? Đây là binh khí của ta, cũng giống như thánh kiểm của bọn họ
thôi.
Diệp Phàm bỉnh thản đáp.
Còn chưa tiến vào đại sảnh của Cơ gia mà không
khí đã hơi khẩn trương, khiến những tu sĩ tới đây muốn xem chuyện vui lại càng
chờ mong trận chiến hôm nay.
Cơ gia bát tổ không nói thêm gì nữa, dẫn mọi
người bước trên mây mà đi, tiến vào một vùng trời quang mây tạnh, đi vào bên
trong một thiên cung to lớn.
Rất nhiều cường giả vừa rồi còn không đi ra
ngoài, ví dụ như chủ của Cơ gia, Xích Long đạo nhân, huyền tổ Vương gia. Một
nhân vật hậu bối tới, đám nhân vật già cả ít khi ra đón, trừ phi là có mục đích
khác. Ngoài ra Tử Thiên Đô, Nam Yêu, Tề Họa Thủy và một số nhân kiệt thiếu niên
khác cũng đều vững như Thái Sơn, vẫn ngồi ngay ngắn trong đại sảnh như cũ.
Lúc này Diệp Phàm vác quan tài tiến vào, lập tức
hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Có người tràn ngập địch ý, có người lộ vẻ sầu
lo, có người thờ ơ.
Keng.
Một tiếng kim loại giòn tan vang lên. Diệp
Phàm đặt cổ quan trên mặt đất, khiến cả đại sảnh lay động, suýt nữa bị cuốn
lên. Nếu không có trận văn thì nơi này chắc chắn phải sụp đổ rồi.
Tất cả mọi người đều chấn động. Đồng Quan này
rốt cục nặng tới đâu chứ? Mà người đặc biệt khiếp sợ nhất chính là Nam Yêu, đồng
tử bắn ra hai luồng kỳ quang, dán mắt lên cổ quan.
Diệp Phàm lần đầu tới Cơ gia, cũng không có thất
lễ, thi lễ với một số nguyên lão, sau đó bái kiến mấy cố nhân như Xích Long đạo
nhân.
- Ngươi là Thánh thể Diệp Phàm?
Một tu sĩ lớn tuổi đứng dậy nhìn hắn.
Bàng Bác nhắc nhở Diệp Phàm đây là một vị thúc
thúc của Vương Đằng, thực lực cường đại, nắm quyền lớn trong Vương gia, lúc này
đang đứng trên bậc thang âm trầm nhìn xuống.
- Ngươi có việc gì không?
Diệp Phàm lạnh nhạt hỏi.
- Ngươi giết tộc đệ của ta là Vương Thành
Phong, chém cháu ta là Vương Trùng, lại san bằng thạch phường của tộc ta tại Bắc
Vực. Ngươi nói ta tìm ngươi làm gì?
Ánh mắt Vương Thành Vân hung ác, lớn tiếng chất
vấn.
- Ta nói ngươi ăn no rửng mỡ không có chuyện
không làm.
Diệp Phàm đơn giản đáp lại, sau đó tìm một cái
bàn ngồi xuống.
Vương Thành Vân tức sùi bọt mép, sầm mặt xuống
lao tới lập tức, tỏa ra pháp lực mãnh liệt ngập trời, giống như sát thần bức tới
gần.
Đại cường đạo thứ năm Ngô Đạo đứng dậy. Hắn được
Lý Hắc Thủy, Ngô Trung Thiên mời tới, bức lại Vương Thành Vân, sợ Diệp Phàm có
chuyên.
- Ngươi muốn động thủ sao?
Diệp Phàm chào Ngô Đạo, sau đó liếc xéo Vương
Thành Vân, sau đó nói:
- Đây là Cơ gia, không chấp nhận cho ngươi làm
càn.
Hắn quát lớn một nhân vật cao tuổi, căn bản
không để ý, càng không sợ hãi. Loại giọng điệu này khiến rất nhiều người kinh dị.
Thần sắc Vương Thành Vân lạnh lẽo. Đây đúng là
chuyện chưa từng có. Một tiểu bối lại dám răn dạy hắn như vậy, đúng là ngược đời
giống như mặt trời mọc phía tây vậy.
- Giết tộc nhân của ta, còn dám tới nơi này.
Ngươi đúng là tự đi tìm được chết.
Hai mắt Vương Thành Nhân bắn ra hai luồng ánh
sáng dọa người.
- Xung đột với các ngươi nên ta cũng không có
gì để nói. Ta chỉ có thể nói là người của Vương gia các ngươi gieo gió gặt bảo,
đều đáng chết cả.
Diệp Phàm chẳng khách khí gì.
Đám người Cơ gia ra mặt cản lại, sợ song
phương sẽ động thủ ở nơi này. Dù sao cũng đều là khách cả, nếu vung tay động
chân cũng không tốt lắm. Thân là chủ nhân cũng không thể không chú ý tới mặt
mũi được.
- Giết đệ đệ của ta, hôm nay còn dám tới đây,
rõ là muốn khiêu khích. Ta thỉnh cầu Thánh chủ Cơ gia cho chúng ta một sân đấu
để giải quyết chuyện này.
Phụ thân của Vương Đằng cũng đứng lên, đi
nhanh về hướng bên này.
- Gọi Vương Đằng ra đây.
Diệp Phàm nói. Hôm nay hắn tới vì Bắc Đế, chỉ
cần giết hắn là giải quyết được tất cả.
Cơ gia bát tổ không hề thay đổi sắc mặt, nói:
- Ngươi muốn làm gì, chẳng lẽ tới Cơ gia ta để
giết người sao?
Hắn xem nhẹ chuyện người của Vương gia khiêu
khích, lại chụp mũ cho Diệp Phàm.
- Đạo tổ dù đã qua đời như thần thổ nơi Đại đế
năm xưa tu luyện cũng không thể bị khinh thường. Người nào dám mạo phạm thì Hư
Không cổ Kính sẽ không cho hắn sinh tồn nữa.
Loại uy hiếp này thì ai mà không sợ chứ? Biết
rõ là trong vùng cổ địa này, thánh quang của Hư Không Kính sẽ giáng xuống bất cứ
lúc nào, không ai có thể chống cự nổi.
- Ta tới gặp Tử Nguyệt. Vừa rồi là Vương gia
khiêu khích ta trước, ta chỉ đáp lại bọn họ mà thôi.
Diệp Phàm ung dung nói, đặt tay trên Đồng
Quan.
- Tử Nguyệt sắp đính hôn rồi, ngươi muốn gặp
nàng là rất vô lễ đó.
Vương Thành Khôn mở miệng thần sắc lạnh lùng.
Đó là con dâu tương lai của Vương gia nên hắn khá bất mãn.
- Xin Thánh chủ Cơ gia cho ta gặp mặt Tử Nguyệt
một lần.
Diệp Phàm vẫn nói.
Cơ gia bát tổ cười lạnh, định nói gì đó nhưng
lại bị cản lại. Thánh chủ Cơ gia đi tới nói:
- Để Tử Nguyệt tới đây.
Một gã con cháu trẻ tuổi kinh ngạc, nhìn
thoáng qua Diệp Phàm rồi sau đó bay đi rất nhanh, tiến về phía một vùng lầu quỳnh
điện ngọc.
Thần sắc mọi người ở đây thay đổi, không ngờ
Thánh chủ Cơ gia lại đồng ý, cảm thấy hơi bất ngờ, sau đó đều suy ngẫm một
chút.
- Để Đằng nhi xuất quan, nhanh lên.
Vương Thành Khôn truyền âm cho một gã đệ tử.
Không bao lâu sau, một cô gái áo tím giống như
tiên tử bay tới, mái tóc đen bồng bềnh như mây trên trời, gương mặt xinh đẹp
như ngọc, đôi mắt to long lanh ẩn chứa sao ữời.
Tuy nhiên hôm nay Cơ Tử Nguyệt không mở miệng
cười, má lúm đồng tiền cũng không hiện ra, thiếu đi vẻ tươi tắn ngày xưa, hàm
răng trắng bóng cũng không lộ ra nữa.
- Tử Nguyệt.
Diệp Phàm đeo Đồng Quan rất lớn trên lưng, đi
tới đón nàng.
- Tiểu Diệp Tử.
Miệng nhỏ của Cơ Tử Nguyệt há thành chữ o,
nhìn chằm chằm vào cổ quan kia, giật mình không nói ra lời.
- Ta nghe nói có người bắt buộc ngươi đính
hôn. Ta tới vì muốn giúp ngươi.
Cơ Tử Nguyệt nghe thấy những lời này, đôi mắt
to liền biến thành hình trăng lưỡi liềm, má lúm đồng tiền hiện ra, lộ nụ cười động
lòng ngươi, hàm răng trắng như ngọc lấp lánh.
Diệp Phàm tiếp tục nói:
- Chỉ cần ngươi lắc đầu không đồng ý thì hôm
nay không ai có thể mang ngươi đi. Ai cũng không cản nổi.
Những lời này vừa thốt lên liền khiến tất cả mọi
người đều chấn động. Bọn họ rất giật mình, không ngờ hắn lại dám nói như vậy.
Ầm ầm.
Một chiếc chiến xa màu vàng màu vàng rung động
từ phía xa xa, tỏa ra hào quang vạn trượng. Một thân ảnh hùng vĩ đứng trên đó,
giống như Thiên để giáng trần, tóc đen tung bay, long phượng kêu vang trên đầu,
tỏa ra thánh quang tràn ngập.
Bắc Đế xuất hiện, điều khiến chiến xa đi tới,
mạnh mẽ vô cùng, thần quang tỏa ra cuồn cuộn mãnh liệt.
- Thánh thể ngươi tới tìm chết sao?
Giọng nói của Vương Đằng lạnh lùng truyền tới,
chấn động mấy trăm dặm.
Diệp Phàm không nhìn hắn mà nhìn gương mặt
xinh đẹp của Cơ Tử Nguyệt, nói:
- Tử Nguyệt ngươi có đồng ý không?
- Ta đương nhiên không đồng ý.
Cơ Tử Nguyệt lớn tiếng nói, nở nụ cười đối với
Diệp Phàm, trông vô cùng động lòng người, khiến ngay cả vầng mặt trời trên cao
cũng như ảm đạm đi.
- Tốt lắm, vậy ta giết hắn.
Diệp Phàm xoay người đối mặt với Vương Đằng.