Trước thiên cung có mây tía bốc lên, ánh sáng
an lành, mây ngũ sắc tràn ngập. Lời nói của Diệp Phàm sang sảng, đinh tai nhức
óc, tiến thẳng vào trái tim người khác.
- Ta chém hắn.
Ba chữ này giống như ba thanh thiên kiếm đâm
vào trái tim người ta, khiến mọi người đều giật mình, toàn thân run rẩy.
Sự tự tin, khí thế chưa từng có từ trước tới
nay khiến người ta cảm nhận được một sự kiên định, không có gì không phá nổi.
Đây là một sức mạnh kỳ dị to lớn.
- Khoác loác.
Vương Thành Khôn suy nghĩ rất nhiều. Hắn cảm
thấy có chút dị thường. Diệp Phàm mạnh mẽ và tự tin quá mức. Hắn lập tức mở miệng
nói trước Vương Đằng, muốn dùng lời lẽ áp bức lại.
Hắn là một nhân vật tuyệt đỉnh, tu vi kinh thế,
trong những nhân vật cấp Giáo chủ cũng rất có danh tiếng, ít người địch nổi, trải
qua không biết bao nhiêu trận đại chiến rồi.
- Phụ thân, để ta tới đi. Hôm nay nhất định
thánh huyết sẽ cạn sạch, thây nằm dưới chân ta. Trong thời đại chư vương xuất
hiện, hắn sẽ là kẻ đầu tiên bị xóa tên trên con đường ta thành Đại đế.
Thần sắc Vương Đằng lạnh lùng, khống chế chiến
xa màu vàng cổ tiến tới.
- Ta chờ lâu lắm rồi đó!
Diệp Phàm nói.
- Tiểu Diệp Tử...
Cơ Tử Nguyệt nắm tay áo hắn, đôi mắt to linh động
tràn ngập vẻ lo âu. Diệp Phàm có thể tới đây khiến nàng rất vui vẻ nhưng nàng
cũng không an tâm nổi. Bắc Đế quá cường đại, thế hệ trẻ khó có người là địch thủ.
Chiến xa màu vàng cổ có khắc nhật nguyệt tinh
tú, điểu thú ngư trùng, bao gồm vạn linh, như có thể trấn áp các giới, rong ruổi
phóng tới, ánh sáng bao phủ thiên địa. Bắc Đế ngồi tại trung tâm, Chân Long và
Thần Hoàng bay múa quanh người.
Mọi người đều kinh dị. Vương Đằng này thật sự
có tư thái của bậc đế vương. Loại khí tức duy ngã độc tôn này thật khiếp người,
ngay cả nhiều nhân vật cao tuổi cũng không thể nhìn thẳng vào hắn.
- Xùy xùy, tưởng là thần khí gì chứ?
Đúng lúc này thì một tiếng nói rất không hài
hòa vang lên. Bàng Bác mở miệng:
- Năm đó ta cũng có một chiếc, tuy rằng chỉ có
hai bánh xe nhưng cũng là hàng hiệu Chim bồ câu đó.
Những người ở nơi này tất nhiên không biết hắn
nói tới một chiếc xe thể thao rất rách nát, trên xe ra chỉ có mỗi chuông là
không kêu nhưng cũng hiểu rằng lời nói của hắn chẳng hay ho gì.
Bàng Bác vừa giải thích hàng hiệu Chim bồ câu,
đám người Lý Hắc Thủy liền cười vang. Đám người Vương gia giận dữ, Vương Thành
Khôn cũng lộ vẻ khinh miệt, nói:
- Con trai ta tư chất ngút trời, mấy con ếch
ngồi đáy giếng các ngươi đừng có huênh hoang.
- Chớ chọc ta, con ta là Vương Đằng đó.
- Dám đối đầu với ta à? Con ta sẽ xử ngươi. Nó
họ Vương, tên là dê con "Đằng" không, có tư chất của Đại đế đó.
Bàng Bác, Lý Hắc Thủy, Khương Hoài Nhân đều
châm chọc. Không nói tới chuyện khác, từ hôm nay trở đi nhất định câu "con
ta là Vương Đằng" cũng bởi vậy mà vang danh thiên hạ.
Bắc Đế khống chế chiến xa đi tới, kim quang che
lấp mặt trời. Chín con Chân Long, chín con Thần Hoàng, chín con Bạch Hổ, chín
con Huyền Vũ chia ra bốn phương, nơi nơi đều là mây tía. Hắn ở trung ương trông
giống như Đại đế vậy.
Giờ phút này ánh mắt Vương Đằng lạnh lùng, mái
tóc đen rối tung xõa xuống trước ngực và sau lưng, dáng người hùng vĩ tràn ngập
một cảm giác áp bách, khiếp tâm hồn người khác, nhìn quét khắp mọi người.
- Thánh thể, ngươi dám đánh với ta sao?
Lời nói của hắn không cao nhưng lại truyền khắp
mọi ngõ ngách, khiến mọi người trong phạm vi trăm dặm đều có thể nghe thấy.
- Ngươi đã là cái gì? Ta muốn giết ngươi còn
phải ra sức sao?
Diệp Phàm lớn tiếng đáp. Đối chọi gay gắt, từng
bước bước về phía trước, giống như Chiến Thần mài mài trường tồn, cả người tỏa
ra ánh sáng nhiều màu, trong vắt không tỳ vết. Thiên địa bốn phương cũng run rẩy
theo bước chân của hắn.
Có rất nhiều người không thể tiến vào Cơ gia bởi
không có tư cách này nhưng ở bên ngoài sơn môn nghe thấy vậy liền xôn xao cả
lên. Mọi người biết một trận chiến giữa Bắc Đế và Thánh thể đã không thể tránh
nổi rồi.
Tức tức đầu tiến truyền ra các nơi của Nam Vực.
Một trận đại chiến kinh thiên sắp sửa diễn ra, cũng không biết có bao nhiêu người
đang chú ý và chờ mong nữa.
- Giết chết Vương Đằng, giết chết ngụy đế này.
Tưởng mình là cổ đế chuyển thế thật sao? Chỉ là một tên cuồng đồ mà thôi.
Bàng Bác kêu to, không hề sợ hãi, tạo thanh thế
rất lớn.
- Chém ngụy đế, chém con dê con của Bắc
Nguyên.
Đám người Lý Hắc Thủy, Liễu Khấu phụ họa, tiếng
nói vang vọng tận mây xanh, khiến mọi người xao động.
- Chư vị, phải bình tĩnh khắc chế.
Một vị nguyên lão của Cơ gia đứng lên, không
muốn mấy người này chiến đấu ở Cơ gia. Dù sao họ cũng đều là khách.
- Cơ huynh, đây không phải là chúng ta gây
chuyện mà là Thánh thể tạo nên, không thể không ra tay giết hắn.
Phụ thân Vương Đằng là Vương Thành Khôn nói.
- Rắm chó không kêu. Các ngươi khiêu khích trước
lại còn đổ vấy cho người khác. Đây là phong cách hành xử của Vương gia sao?
Bàng Bác thô lỗ nói đúng chỗ yếu hại.
Người của Vương gia cả giận. Thân là thế gia
thái cổ, còn chưa có ai dám bất kính với bọn họ như vậy. Nhiều lần nhằm vào bọn
họ, dù là truyền nhân của Yêu đế cũng không được.
- Còn muốn ra tay giết ta sao?
Bàng Bác cười lạnh.
- Ta giết ngươi trước.
Một vị cao thủ của Vương gia lao ra, thỉnh cầu
nguyên lão của Cơ gia cho mượn một cái sân để giải quyết việc này.
- Việc đã tới nước này thì để cho bọn họ giải
quyết đi, bằng không cũng phải rời khỏi nơi này chém giết.
Bát tổ của Cơ gia nói. Hắn ước gì Vương gia
đánh chết tươi Diệp Phàm luôn.
Rất nhiều khách quý cũng mở miệng, yêu cầu cho
phép một trận chiến này diễn rạ. Bọn họ muốn xem nhất chính là trận chiến giữa
Thánh thể và Bắc Đế, lúc này tất nhiên không hy vọng lạnh lẽ rút về, đều muốn
nhìn thấy cảnh long tranh hổ đấu.
Thánh chủ Cơ gia nhìn Xích Long đạo nhân và mấy
người Vương gia, thấy bọn họ cũng không phản đối, gật đầu đáp ứng, cung cấp một
sân đấu.
Nơi này lập tức ồn ào lên. Sau đó trong tiếng
bàn tán của mọi người, sương mù mãnh liệt trước thiên cung lập tức giãn ra, tạo
thành một khoảng sân lớn. Một Diễn Võ Trường ẩn hình xuất hiện.
- Ta giết hắn trước.
Một cường giả của Vương gia đi tới, nhằm về hướng
Bàng Bác, muốn động thủ với hắn.
- Ngươi muốn giết ai?
Diệp Phàm bước từng bước đi tới, cầm Đồng Quan
mà đứng, lập tức ngăn đường hắn.
- Tất nhiên là muốn giết hắn.
Đây là một vị đại năng, tuy chỉ mới thăng cấp
vào Tiên Thai tầng hai không bao lâu nhưng cảnh giới cũng rất cao, không giống
những người khác, muốn đánh chết tươi Bàng Bác khác.
Ông.
Diệp Phàm không nói gì, ra tay đối với kẻ này,
ngăn cản đường đi của hắn, vận chuyển lực lượng toàn thân, cầm Đồng Quan trong
tay, chân đạp bí quyết chữ Hành đánh xuống.
Đám người phụ thân Vương Đằng không có ý ngăn
cản, cố ý như vậy để người này thử chút hư thực của Diệp Phàm. Bởi vì bọn họ
cũng chưa thể nhận ra cơ thể.
- Phục Ma Trận.
Người nọ hét lớn một tiếng, miệng phun ra ba
mươi sáu ngọn Đồng Đăng, giống như một đám ma trơi, lóe lên ánh sáng xanh mượt,
bao phủ Diệp Phàm.
Mỗi một ngọn Đồng Đăng đều là một đạo thánh kiếm,
hỏa diễm bắn ra là kiếm khí, mang theo sương mù hỗn độn, khiến người ta cực kỳ
sợ hãi, có lực công kích khủng bố siêu cấp.
Tâm thần mọi người chấn động. Đây là một kiện
bí bảo, tuyệt đối là cường đại siêu cấp, lợi hại hơn nhiều so với binh khí của
Thánh chủ bình thường, bởi vì có cả khí hỗn độn, tất là báu vật.
Nhưng lực công kích đáng sợ đánh lên trên Đồng
Quan lại chỉ rung động leng keng, căn bản không thể có chút tác dụng nào. Hoa
văn khắc trên Đồng Quan lóe sáng, hoàn toàn xóa đi tất cả công kích.
Ầm!
Cùng lúc đó Diệp Phàm giống như một vị thiên
thần bước tới từng bước một, khiến trời rung đất chuyển. Đồng Quan rất nặng nề
nhưng khi hắn vận chuyển khí huyết màu vàng toàn thân lên thì vẫn có thể vung
lên, đập xuống thật mạnh.
Áp bách chư thiên.
Loại khí thế kinh người này khiến người ta
trong khoảnh khắc cảm thấy như một vị thần vĩnh hằng giáng trần, dùng lực lượng
diệt yêu tà, cả người tỏa ra kim quang vạn trượng, bao phủ hết thế gian.
Đồng Quan phá vạn pháp, đánh nát vạn linh, vừa
động là không gì cản nổi. Trên bề mặt của nó tràn ngập những hoa văn và vết rỉ
sét, lấp lánh ánh sáng thần bí, bài trừ tất cả.
Ở phía trước, tất cả Đồng Đăng đều tan nát, dưới
một đòn này liền trở thành những mảnh đồng vụn. Đạo văn tan biến, dầu cạn đèn tắt,
không còn tồn tại nữa.
Cao thủ của Vương gia há mồm phun ra một đạo
tinh khí căn nguyên, dùng pháp lực vận chuyển mười mấy loại bí thuật, giống như
một vùng trời xanh mênh mông ép xuống, đối kháng với đồng quan.
Nhưng khiến người ta kinh sợ chính là bất kể Pháp
bảo hay là bí thuật do căn nguyên tinh khí hóa thành đều giống như giấy hồ, bị
nó đánh cho tan nát.
Phụt!
Một luồng máu bắn ra. Diệp Phàm cầm Đồng Quan
trong tay vung lên, đạp một vị đại năng chết tươi, hóa thành thịt nát.
Lúc đầu toàn trường lặng ngắt như tờ, sau đó
sôi trào lên. Một vị đại năng của Vương gia bị đánh chết. Thế này chả phải là
hoàn toàn làm mất hết mặt mũi của bọn họ sao?
Mọi người đều biết Thánh thể đã có thể đấu một
trận với Bắc Đế, chắc chắn là một trận quyết đấu kinh thế, sẽ không có chuyện
nghiêng về một bên, kinh diễm toàn trường.
Thần sắc Vương Thành Khôn âm trầm, truyền âm
nói:
- Các ngươi có chú ý không? Đạo văn trên Đồng
Quan kia có điều cổ quái, giam cầm hư không, sau khi bị tập trung là không thể
tránh nổi.
Bọn họ biết đó là một sự thực đáng sợ. Một
binh khí như vậy thì ít nhất cũng phải là một thần binh Vương giả, bước đầu
sinh ra lực lượng pháp tắc của thần linh.
- Vương Đằng ngươi định trốn tới khi nào?
Diệp Phàm quát hỏi, dựng quan tài mà đứng, khiến
toàn trường cảm thấy quái dị khiếp người. Tới hiện giờ không ai không kinh hãi.
Giáo chủ khắp nơi đều rất kiêng kị. Thánh thể trưởng thành quá nhanh, đã không
thể ngăn cản được nữa.
Ánh mắt Cơ Tử Nguyệt sáng bừng lên, lộ ra nụ
cười động lòng người, hết sạch lo lắng, vô cùng vui vẻ, trông giống hệt một
tinh linh áo tím hoạt bát.
Thần sắc Nam Yêu trịnh trọng, đôi mắt bắn ra
ánh sáng yêu dị, nhìn chằm chằm vào Đồng Quan. Hắn cảm nhận được chiếc quan tài
này và cấm địa Thái cổ có nguồn gốc rất lớn.
Bên cạnh hắn, Tề Họa Thủy xinh đẹp vô cùng,
điên đảo chúng sinh, đôi mắt chớp động những tia sáng kỳ dị, nhìn chằm chằm vào
phía trước, cảm thấy rất ngạc nhiên.
Thiếu chủ Tử Thiên Đô từ Thần Linh Cốc ở bên
kia nhìn chằm chằm vào Đồng Quan này, giống như nhớ lại ký ức rất xa xưa. Dáng
vẻ của hắn rất đẹp đẽ, cao lớn thanh tú, ánh mắt tràn ngập ánh sáng thần thánh,
cũng có vẻ khác thường.
Xa xa, hầu tử cầm đại côn, hỏa nhăn kim tinh,
ngồi trên một chiếc ghế, cũng cảm thấy yên lòng.
…
Ngoài ra thì Dao Trì Thánh nữ đứng xa xa, ánh
mắt chớp động, ánh sáng ngũ sắc tỏa ra, chú ý tới chiến trường.
Rất nhiều người thế hệ trẻ tới đây. Lớp nhân vật
cao tuổi cũng rất trịnh trọng. Xích Long, Bức Vương, Tiên Hạc Vương, các đại cường
đao và không ít Giáo chủ đều chấn động.
Chiến xa màu vàng phát ra tiếng sấm. Bắc Đế lộ
sát khí, mái tóc đen tung bay. Hắn đi tới trung ương của sân đấu, đối diện với
Diệp Phàm. Tới tận lúc này trận đấu mới không thể tránh nổi nữa.
- Ta tất sẽ nghiền nát ngươi dưới bánh xe, tế
anh linh của Vương tộc ta, xóa tên ngươi khỏi thế gian.
Bắc Đế nổi giận. Diệp Phàm làm tổn thương
Vương gia, khiến sát khí của hắn bốc lên lạnh như trời đông giá rét.
Diệp Phàm cũng không nói gì, quay đầu lại nói
với Cơ Tử Nguyệt:
- Ta giúp ngươi chém hắn.
- Kiêu ngạo. Đây rò là lao đầu vào chỗ chết. Hắn
không sống qua hôm nay đâu.
Người của Vương gia đều mắng Diệp Phàm, trợ uy
cho Bắc Đế.
- Sinh mạng của Thánh thể ngươi đã sắp kết
thúc, còn muốn luận bàn với con cháu của Vương tộc ta. Ngươi nhiều nhất chỉ là
khối đá lót đường thôi.
- Cái gì mà Thánh thể một khi đại thành sẽ là
vô địch chứ. Điều kiện đầu tiên là phải đại thành. Nếu vào lúc không có Đại đế
còn được, sinh ra cùng thời kỳ với người có tư chất của cổ đế chuyển thế của tộc
ta đúng là bi ai của hắn.
Diệp Phàm động thủ với Bắc Đế, hai người ra
tay nhanh như chớp giật, mọi người đều không nhìn rò, chỉ thấy tiếng động vang
vọng truyền khắp vạn giới.
Ầm!
Hư không vô tận sụp đổ, hoàn toàn sụp đổ, xuất
hiện không biết bao nhiêu vực sâu màu đen, hướng tới tận những nơi vĩnh hằng
không biết tới, cs âm thanh như trời long đất lở phát ra, có tinh tú lóe sáng.
Đó là vũ trụ vô ngần.
Đây là một kích của Vương Đằng. Hắn giống như
cổ đế, đôi mắt mở ra vô tận, giống như tinh không vĩnh hằng, rực rỡ một vùng.
Chân Long, Thần Hoàng, Bạch Hổ, Huyền Vũ cùng
xuất hiện, chiếm cứ tinh không, chân thực hiện lên, khủng bố vô cùng. Thần
quang vô tận bao phủ toàn bộ nơi này.
Rất nhiều Giáo chủ đều kinh hãi. Một kích đáng
sợ như vậy thì dù là bọn họ cũng khó có thể chịu nổi. Sự cường đại của Bắc Đế
khiến mọi người đều sợ hãi.
Diệp Phàm đạp bí quyết chữ Hành, xuyên qua hư
không vĩnh hằng, hiện ra ở một vùng thiên địa khác, không hề bị tổn thương, cầm
Đồng Quan trong tay mà đứng.
Vương Thành Khôn rất tự phụ, nói:
- Chỉ giãy giụa phí công mà thôi. Dưới chiến lực
kinh thế của con ta thì Thánh thể căn bản chẳng là gì, nhất định máu sẽ nhuốm
thần thồ, thây nằm dưới chân Đằng nhi, từ đó bị xóa tên, trở thành một đống
xương khô trên con đường con ta thành đế.
Lời nói của hắn còn chưa dứt thì đại chiến
càng kinh người hơn đã bắt đầu rồi. Vương Đằng cầm Thiên Đế Kiếm trong tay, điều
khiến chiến xa màu vàng, dùng hai kiện cổ binh trấn áp Diệp Phàm.
Cùng lúc đó hai mắt hắn bừng lên thần mang,
Thiên Nhãn Võ đạo mở ra, không gì không phá nổi, bắt đầu gạt bỏ thân thể hữu
hình của Diệp Phàm.
Một đòn này kinh thiên động địa. Không gian ở
giữa hai người có hải dương thần lực bao phủ, khiến toàn trường gần như sôi
trào.
Keng.
Diệp Phàm vung Đồng Quan, va chạm với chiến xa
màu vàng cổ và Thiên Đế Kiếm, phát ra tiếng chấn động mãnh liệt. Rất nhiều người
kêu to, hai tai đổ máu, rút lui về phía sau.
Thần đảo lơ lửng giữa tầng trời này lập tức bị
đánh thủng. Vương Đằng và chiến xa màu vàng bị đập rơi xuống, bụi mù bốc lên tận
trời.
Thiên Nhãn Võ đạo của hắn cũng không có hiệu
quả gì. Ở mi tâm của Diệp Phàm có một người nhỏ màu vàng có Vạn Vật Mẫu Khí đỉnh
bao phủ, cầm trong tay một hồ lô màu đen, dùng sức phất ra ngoài.
Một đạo thần quang chói mắt từ sâu trong hồ lô
màu đen bay ra, giống như một luồng thần quang chém hết vạn vật trong thiên địa.
Người bên ngoài thấy mi tâm của Diệp Phàm giống
như mở ra một con mắt dựng đứng, đánh nát ánh sáng từ Thiên Nhãn Võ đạo, bắn về
phía trước.
Phụt.
Luồng thần quang này lập tức đục thủng cánh
tay Vương Đằng, hừng hực thiêu đốt, tỏa ra nhiệt độ khủng bố dọa người.
Xoẹt!
Vương Đằng rất quyết đoán, giơ Thiên Đế Kiếm
chém rớt cánh tay phải, máu tươi bắn ra tung tóe.
- Đằng nhi...
Vương Thành Khôn kêu to. Vừa rồi hắn còn đang
nói Thánh thể chỉ là hòn đá lót đường, không tính là gì, sẽ bị giết chết, không
ngờ Bắc Đế lại bị mất một cánh tay trước.
Bên kia Diệp Phàm đang đứng đó, Đồng Quan chìm
nổi, hư không đều mờ tỏ không ngừng, cả người như đứng trong vũ trụ thượng cổ vậy.
Huyền Không Đảo của Cơ gia bị đánh xuyên, cổ
chiến xa rơi xuống, bụi mù bốc lên tận trời, đá vỡ tung tận mây xanh, cánh tay
vung Thiên Đế Kiếm của Vương Đằng bị chém rớt, máu tươi chảy xuống.
Một kích kinh thế qua đi lại có kết quả như vậy.
Bắc Đế được xưng là vô địch tuổi trẻ cùng thế hệ giờ lại rơi vào kết cục này,
chịu rất nhiều thiệt thòi.
Hiện trường lặng ngắt như tờ. Mọi người đều
kinh sợ. Không ai có thể ngờ nổi kết quả lại như vậy. cổ đế chuyển thế khó gặp
đối thủ Vương Đằng lại bị đánh cụt tay?
Ngoài Vương Thành Khôn đau lòng ra thì không
ai nói gì hết, yên lặng chăm chú nhìn tất cả. Mọi chuyện quá đột ngột, vượt
ngoài dự đoán của mọi người.
Thánh thể mạnh mẽ tới mức khiến mọi người đều
rung động. Đây là một cái tát thẳng vào mặt Vương gia. Con cháu mà họ vẫn lấy
làm cao ngạo giờ đổ máu giữa trời cao, quá mức thảm thiết.
Trước đây Vương gia cả vú lấp miệng em, ra vẻ
cao cao tại thượng, cho rằng Diệp Phàm chỉ là một đống xương khô trên đường
thành đế, là đối tượng bị giết.
Nhưng cảnh tượng vừa xảy ra, Bắc Đế mà bọn họ
vẫn nói là vô địch chịu thiệt thòi khiến mặt người của Vương gia đỏ bừng, trong
lòng vô cùng sầu lo.
Một trận chiến này cuối cùng ai thắng ai thua
đã không thể phỏng đoán được nữa. Không ai dự đoán được công kích của Diệp Phàm
lại sắc bén tới vậy.
Rắc rắc rắc.
Huyết nhục trên cánh tay trái của Vương Đằng
chuyển động, xương cốt phát ra tiếng giòn vang, không ngừng sinh trưởng. Tinh
khí bốn phương giống như nước trút xuống, khiến cánh tay cụt tái sinh, gần như
trong nháy mắt đã hoàn hảo trở lại.
- Đằng nhi.
Vương Thành Khôn hô lên phía sau. Nếu không phải
trước mặt công chúng đã nói mạnh miệng thì lúc này hắn sẽ phá vỡ luật mà dẫn
người vây sát Diệp Phàm rồi.
Bắc Đế từ lúc xuất đạo tới nay chưa từng chịu
thiệt thòi như vậy, thần sắc lạnh tới mức có thể kết thành băng. Lúc đại chiến
với hầu tử, Thiên Nhãn Võ đạo của hắn cũng chưa bị phá, thế mà hôm nay lại gặp
phải chuyện này.
Coong.
Tiếng kiếm reo động trời
cao. Vương Đằng cầm Thiên Đế Kiếm trong tay, khống chế cổ
chiến xa màu vàng đánh tới một lần nữa, mái tóc đen dài hoàn toàn dựng ngược,
đôi mắt sắc bén như đao.
Hoàng Kim Thánh Kiếm lớn như một ngọn núi,
chém thẳng từ vòm trời, ép xuống như một ngọn núi lớn, tạo thành âm thanh điếc
tai, sóng xung kích tràn ra như hải dương, khiến người người kinh sợ.
Diệp Phàm cầm Đồng Quan bổ về phía trước, giống
như vung cả một vũ trụ cổ xưa, muôn đời chư thiên đánh tới. Huyền Không Đảo lúc
này không chịu nổi dao động nữa.
Bắc Đế thu kiếm rất nhanh nhưng lại chém xuống
tiếp. Hắn đang thử xem chiến lực của Diệp Phàm mạnh tới mức nào, giống như một
con Thần Hoàng bay múa, dừng lại ở phía xa xa.
Diệp Phàm ngừng tay, Đồng Quan đập vào hư
không. Lập tức nơi đó xuất hiện một cái vực sâu đáng sợ, bên trong có ánh sáng
lấp lánh, giống như là một vùng tinh vực vậy.
Phụt!
Hai mắt Vương Đằng bắn ra thần quang hừng hực,
tỏa ra hai luồng sáng. Thiên Nhãn Võ đạo lại xuất hiện, một lần nữa bổ về phía
Diệp Phàm, không chỉ nhìn thấu căn nguyên mà còn giống như một thanh thần kiếm
sắc bén đâm tới.
Diệp Phàm rất trấn định, dùng Đồng Quan hộ thể.
Thân thể nhỏ màu vàng ngồi xếp bằng trong mi tâm ôm hồ lô nhỏ màu đen, dùng sức
lay động. Một đạo thần quang bay ra, giống như một thanh phi đao trảm tiên vậy.
Ánh mắt Bắc Đế cô đọng như kiếm, đánh lên đó
phát ra tiếng leng keng, cuối cùng bị đánh tán loạn trong hư không.
Mà chùm sáng từ mi tâm của Diệp Phàm vẫn chưa
giảm tốc độ, xuyên thấu qua không gian đánh tới hướng Vương Đằng, không thể đón
đỡ.
Lần này Bắc Đế sớm đã có chuẩn bị, vẫn chỉ
đang đánh giá chiến lực của Diệp Phàm, dưới chân phát sáng, bước từng bước đạo
ngân, khống chế cổ chiến xa nhanh chóng rút lui.
Một luồng thần quang lóe lên, đánh thủng một lỗ
trên cùng điện phía xa xa, khiến nó trong nháy mắt trở thành tro bụi, ngay cả đạo
văn trên đó cũng không cản trở nổi.
Thánh thể cường đại như vậy sao? Con mắt dựng
đứng của hắn rốt cục ẩn chứa lực lượng thế nào? Đây là nghi vấn của mọi người,
căn bản không thể hiểu nổi.
Vương Đằng liên tục thử nghiệm, không ngừng ra
tay nhưng lại chưa chém giết chính diện. Mà Diệp Phàm đã nổi sát tâm, chuẩn bị
một kích tiêu diệt đối thủ, đang huy động ngọn lửa bảy màu trong hồ lô màu đen.
- Vạn linh hóa đạo, hằng hà sa số.
Bắc Đế đột nhiên hét lớn một tiếng. Các loại lực
lượng trong thế gian đều hóa thành quy tắc của đạo. Tinh khí cỏ cây, ánh sáng
tinh tú, căn nguyên vũ trụ, tất cả đều rút xuống.
Quan sát rất lâu rồi hắn rốt cục cũng vận dụng
một loại đại thuật công phạt. Đây là một trong những bí thuật của đế kinh, có
thần năng khiếp người, không có cách nào lường nổi.
Phàm là linh thể trong thiên địa, phàm là lực
lượng đều hóa thành dấu vết của đạo, trở thành một hoa văn xoẹt qua không
trung.
Đây là một loại thần thuật phi thường đáng sợ,
khiến người ta như lâm vào trong ác mộng, khó có thể đối kháng. Trên đời này có
biết bao linh vật, đều bị triệu hoán tới hóa đạo thì sẽ là vô tận, hằng hà sa số.
Trong càn khôn nơi nơi dày đặc những tấm lưới,
có màu bạc, màu tím...vạn linh hóa đạo, hằng hà sa số trở thành một tấm lưới lớn
của đại đạo, chụp xuống phía dưới.
Phía sau, ngay cả Nam Yêu và Tử Thiên Đô cũng
biến sắc. Giáo chủ các nơi đều trở nên nghiêm nghị. Loại bí thuật này cực kỳ dị
thường, hóa vạn vật trong thiên địa thành quy tắc của đạo, mượn lực lượng này để
sử dụng.
Trong yên lặng, một tấm lưới lớn cứ như vậy
trùm xuống, ngăn cách ngoại giới, tự thành một tiểu thế giới, vận chuyển quy tắc
của vạn đạo, dung hóa tất cả địch thủ.
- Phá cho ta.
Diệp Phàm hét lớn, thần diễm trên mi tâm lóe
lên. Một gốc cây Phù Tang bay ra, hiện lên trước người hắn, phiến lá như kim
tinh rung động leng keng. Chín con Kim Ô đậu trên đó giống như chín vầng mặt trời
bay ra.