Ầm!
Chín con thần điểu tỏa ra hỏa diễm ngập trời,
đốt hủy vạn vật, cắt đứt mỗi sợi tơ pháp tắc, khiến quy tắc trên đó tan biến.
- Thái Dương Chân Kinh.
Có người sợ hãi kêu lên, nhận ra loại thủ đoạn
này. Đây rất giống với thần năng của Thái Dương Chân Kinh ghi trong truyền thuyết.
- Thảo nào. Thánh thể chiếm được Thái Dương
Chân Kinh, tu ra Thái Dương Chân Hỏa rồi.
Một người khác cũng bừng tỉnh hiểu ra.
Đồng thời rất nhiều người khác đều lộ vẻ sợ
hãi. Đây là bộ cổ kính đáng sợ nhất, nếu một người có thể tu luyện hết thì có
thể đạt tới trình độ như thời thái cổ.
Vào thời thái cổ, Nhân tộc tổng cộng có hai đại
cổ kinh là Thái Âm và Thái Dương, bí hiểm vô cùng, mang theo trí tuệ vô tận của
cổ nhân, nghe nói tới từ một tinh vực khác.
Sau đó nhân tộc mạnh lên, mấy vị Đại đế viễn cổ
đều từng tìm hiểm hai bộ cổ kinh, có được dẫn dắt vô hạn, lúc đó mới khai sáng
ra tâm pháp mới.
Vì vậy hai bộ cổ kinh Thái Âm và Thái Dương được
gọi là Mau Kinh, có ý nghĩa cực kỳ đặc biệt. Đáng tiếc là chúng thất truyền đã
quá lâu rồi, không thể tìm được nữa.
Diệp Phàm nắm trong tay Bồ Đề Tử, vận chuyển
huyền pháp cả Thái Dương Chân Kinh, khống chết tia lửa chín màu tỏa ra lực lượng
không thể hiểu nổi.
Phù Tang Thần Thụ đứng vững, đột nhiên mọc lên
từ mặt đất, lớn lên um tùm. dù là thân cây hay phiến lá đều là màu vàng, có lửa
lớn thiêu đốt. Chín còn Kim Ô bay quanh đó, phá hủy lực lượng hóa đạo.
Ầm!
Tất cả mọi thứ đều biến mất, đạo ngân bị diệt
trừ, không còn tồn tại nữa. Trong thiên địa chỉ còn lại một vùng thánh diễm
thiêu đốt. Chín con Kim Ô cùng nhau nhằm về hướng Bắc Đế.
- Thái Dương Chân Kinh lại cường đại tới vậy
sao?
Mọi người vô cùng kinh ngạc. Mà sắc mặt của
người Vương gia lại càng khó coi hơn. Thánh thể đã vượt ngoài dự đoán của bọn họ.
- Tinh vực giao nhau chữ thập.
Vương Đằng quát khẽ một tiếng, hai tay vung
lên. Bầu trời xuất hiện một vết rách chữ thập, khiến hư không xuất hiện một cái
khe nứt lớn kéo dài.
Như mộng như huyễn, một vùng tinh vực xuất hiện,
giống như hàng loạt tinh tú giao nhau, treo trong một hư không khác.
Ầm!
Đây là lực lượng va chạm kinh người. Lửa của tầng
thứ chín Hỏa Vực có thể thiêu hủy chư thiên, va chạm với chữ thập này, tỏa ra
tro tàn vô tận.
Rực rỡ.
Hừng hực.
Bạo ngược.
Một sức mạnh to lớn như một phần của đạo tấn
công, như sóng thần ầm ầm vỗ bờ, giống như ngân hà tấn công Cổ Tinh, trở thành
cả một không gian tuyệt vọng.
Khi tất cả biến mất, tinh vực chữ thập bị đánh
tan không còn. Phù Tang cổ thụ và Kim Ô cũng đều biến mất, hỏa diễm vụt tắt.
- Thì ra là thế. Thái Dương Chân Kinh còn có lực
lượng ngoại đạo khác nữa.
Vương Đằng tự nhủ. Hắn giống như đang thăm dò
hư thực, trầm giọng nói:
- Thánh thể, ta muốn cho ngươi biết, chênh lệch
là chênh lệch, người ta không có khả năng một bước tới trời.
Diệp Phàm đang tính toán muốn cuốn cả người của
Vương gia vào. Hắn muốn đánh một trận công thành, theo toàn bộ bộ tộc của đại địch
tiêu diệt, lúc này quan sát địa thế.
Bắc Đế rời khỏi cổ chiến xa, ngồi trên hư
không, hai tay vung lên, quát to một tiếng:
- Trục xuất vĩnh hằng, Loạn Thiên Bí Thuật.
Hư không vặn vẹo, mười phương đều im bặt.
Trong thiên địa cũng hiện ra rất nhiều vực sâu, kéo dài tới một vị diện bất đồng.
Đây là một vùng thời không hỗn loạn.
- Loạn Cổ Đại Đế... Loạn Thiên Bí Thuật.
Có người kinh ngạc kêu lên. Có thể xác định được
Vương Đằng đã có được chân truyền, nắm giữ một loại bí thuật phi thường đáng sợ,
có thể trục xuất người ta tới một thời không không biết.
Nói chính xác thì đó chính là mạnh mẽ nhốt kẻ
địch vào không gian thứ nguyên, loạn thiên động địa, khóa chết ở đó tới vĩnh hằng,
từ nay biến mất khỏi thiên địa.
Diệp Phàm chống lại, tế ra Đồng Quan, thúc dục
hồ lô màu đen, dùng thánh diễm ngập trời đánh tan. Nhưng loại bí thuật này rất
kỳ dị, một khi phát động thì vực sâu hư không trùng điệp không đếm nổi, thiêu hủy
đi một vùng lại có một vùng khác, vô cùng vô tận.
Vút.
Một âm thanh trầm thấp vang lên. Vực sâu hư
không nuốt gọn Diệp Phàm, sau đó lại bị một vùng vực sâu khác bao vây. Diệp
Phàm bị đánh vào trong loạn lưu vô tận.
- Loạn Thiên Bí Thuật, trục xuất vĩnh hằng.
Bắc Đế hét lớn một tiếng, mở bừng đôi mắt, đứng
dậy đáp xuống cổ chiến xa màu vàng.
Ở phía trước, hư không trùng điệp vô tận đã biến
mất toàn bộ, khép lại vĩnh viễn. Diệp Phàm bị đánh nhốt mà một không gian thứ
nguyên không ai biết tới, biến mất từ đó.
- ?.
- Thế cũng quá đáng sợ đi!
Chư hùng đều sợ hãi, lạnh từ đầu tới chân. Loại
bí thuật đáng sợ này của Loạn Cổ Đại đế gần như đã tới mức yêu tà, bất kể gặp địch
thủ cường đại thế nào cũng có thể trục xuất ra ngoài.
Một khi tiến vào không gian thứ nguyên vô ngân
thì gần như khó có đường lui, cho tới khi tuổi thọ hao hết mà chết, căn bản
không có khả năng tìm được đường về.
Đây là một loại bí thuật vô địch được Loạn cổ
Đại đế sáng tạo ra, là Cực Đạo đế thuật lấy yếu chống mạnh. Dù ngươi có thần
thông tới đâu, một khi bị bắn trúng cũng sẽ bị trục xuất vĩnh viễn.
- Không, Tiểu Diệp Tử.
Cơ Tử Nguyệt kêu lên sợ hãi, nước mắt chảy xuống
nhỏ trên áo tím.
- Diệp tử.
Bàng Bác cũng rống to.
- Tiểu Diệp Tử, sao lại thế?
Lý Hắc Thủy, Ngô Trung Thiên cũng hô to, căm tức
nhìn Vương Đằng ở hư không xa xa, vô cùng đau đớn.
- Ha ha...
Vương Thành Khôn cười to, vô cùng vui sướng.
Uy lực của Bắc Đế không ai có thể kháng cự nổi. Lúc này hắn vô cùng thống
khoái.
Những người khác đều biến sắc. Bắc Đế chỉ dựa
vào một thức này do Loạn cổ Đại đế lưu lại thì cao thủ nào có thể đối phó nổi
chứ? Ngay cả những nhân vật cao tuổi tiền bối cũng có thể bị trục xuất.
Loại bí thuật này gần như khó có thể hóa giải,
là bí thuật do tâm huyết suốt đời của Đại đế viễn cổ nghiên cứu thành, đánh ra
là vô địch, lấy yếu chống mạnh.
- Bắc Đế danh bất hư truyền, dùng dao mổ trâu
đi cắt tiết gà còn có uy thế kinh thiên như vậy, thiên hạ ngày nay ai dám kháng
cự chứ?
- Quả nhiên là tư chất ngút trời. Tuổi trẻ thế
này đã xưng hùng thiên hạ, khiến lớp người cao tuổi phải cảm thấy bất đắc dĩ,
không hổ được xưng là cổ đế chuyển thế.
- Thiên tài một thế hệ, quả nhiên là bước qua
hài cốt của Thánh thể, con đường đi nhuốm máu, tương lai tất chứng đạo.
Rất nhiều người tiến lên, không ngừng khen ngợi
Vương gia, liên tục tán thưởng.
Trên thực tế những người khác cũng đều ngầm thừa
nhận, Bắc Đế như vậy thật khó mà ngăn cản nổi, ngay cả vị đại cường đạo xa xa
cũng phải nhíu mày, kiêng kị không thôi.
Bên trong không gian vô ngần, bóng tối vĩnh hằng
và giá lạnh như băng, dường như vĩnh viễn không có điểm cuối, Diệp Phàm đang
không ngừng phiêu du, cảm thụ thời gian như không trôi qua. Giống như đã trải
qua trăm ngàn vạn năm, hoặc cũng chỉ trong nháy mắt. Hắn vẫn đang suy nghĩ khổ
sở.
Yên tĩnh, giá lạnh như băng, bóng tối, không
chút hy vọng. Hắn ngồi một mình trên Đồng Quan cổ, vĩnh viễn tiến về một phía.
Hắn giống như lạc vào một vùng vũ trụ cổ xưa,
mài vẫn không tìm thấy đường về, khô tọa trên Đồng Quan. Hắn suy xét cẩn thận,
hỏi trái tim mình để định vị đường về.
- Đường ta đi, đạo ta trải qua, pháp tắc ta cảm
thụ...
Trong lòng hắn tự nhủ, không ngừng tính toán,
dần dần yên tĩnh lại.
Cuối cùng hắn lại tự hỏi trái tím, quỹ tích của
đạo lượn lờ quanh thân thể. Căn nguyên tại tâm tòa sáng rực rỡ, đồng thời reo
vang, tạo thành tiếng đạo âm trong bóng đêm vĩnh hằng.
Cả người hắn trong suốt, trong lòng dâng lên một
ngọn đèn, ấn chứa hư vô, chỉ dẫn phương hướng. Diệp Phàm phá vỡ không gian thứ
nguyên, bắt đầu đi tới điểm cuối của con đường.
Hư vô vĩnh viễn không có điểm cuối nhưng lại bị
hắn phá vỡ ra, lại gặp hư vô, chưa tìm được đường về.
Tuy nhiên hắn cũng không bỏ cuộc, ngồi xếp bằng
trên Đồng Quan, tụng bộ cổ kinh thứ nhất. Ngắn ngủi chỉ mấy trăm chữ lại thâm ảo
giống như một bộ thiên thư, không thể lường nổi.
Đây đúng là kinh văn vốn có trên bộ Đồng Quan
kia, những năm gần đây hắn vẫn luôn nghiên cứu, mài vẫn không hiểu rao, giống
như không phải pháp môn tu luyện, căn bản không thể lý giải, nhưng lại có thể
tĩnh tâm ngưng thần.
Từng chữ bay ra ghi dấu trong lòng, giống như
những dòng chảy nhỏ, phi thường dịu dàng, tiếp tế cho tinh nguyên của thân thể
này.
Minh tâm, minh đạo, minh ngã. Ngọn đèn trong
lòng hắn càng sáng, rơi vào diệu cảnh đạo và ta hợp nhất, chỉ dẫn cho hắn đi tới.
Đây là bản ngã hợp đạo, ngày thường không thể thực hiện được.
Nhưng lúc này hắn lại làm được. Không thể
không nói Diệp Phàm rất có thiên phú tu luyện. Mười năm ma luyện đã có thực lực
như hiện tại, điều đó đã thuyết minh tất cả.
Ngọn đèn trong lòng càng sáng tỏ, bản ngã là đạo,
chỉ dẫn đường về, phá vỡ sương mù, đi qua hư vô, bước trở lại.
- Đã nói từ sớm là Thánh thể chẳng là gì cả,
sao có thể so sánh được với Đằng như của tộc ta mà.
Người của Vương gia cười lớn.
Vương Thành Khôn vô cùng đắc ý, sống chết như
thế. Hắn tất nhiên phải kiêu ngạo, đứng trước chiến xa màu vàng cổ nhìn về những
cố nhân của Diệp Phàm, tràn ngập vẻ khinh miệt.
- Thánh thể không xong rồi, còn kém Đằng nhi của
ta xa!
Ầm!
Hắn vừa dứt lời thì hư không vỡ nát. Một khối
Đồng Quan lao ra, đánh lên lưng hắn, đập nát bét nửa người ngay tại chỗ.
- Tiểu Diệp Tử.
Cơ Tử Nguyệt rơi lệ, kêu lên ngạc nhiên, mở to
đôi mắt đẹp.
- Diệp từ.
Những người khác cũng cả kinh tiến lại.
Ầm!
Giờ khắc này hắc hồ lô trong mi tâm của Diệp
Phàm tràn ra, thần hỏa ngập trời, bao phủ hoàn toàn cổ chiến xa màu vàng.
- A...
Thân thúc thúc của Vương Đằng là Vương Thành
Vân đứng mũi chịu sào, trở thành người lửa ngay tại chỗ.
Bắc Đế cũng kêu thảm thiết, nửa người bị lửa
thiêu đốt, rống to thê lương.
Cảnh tượng này làm tất cả mọi người chấn động.