Ám Bồ vẫy tay một cái, một gã người hầu đi trở
về, đặt lên mâm ngọc một chung tiên trà tỏa ra hương thơm ngát, đi tới hướng Diệp
Phàm.
Cơ Tử Nguyệt, Diệp Phàm cùng nhau ngồi trong
lương đình. Nàng chớp chớp đôi mắt to cười thực sáng lạn, tự nhiên nàng biết
đây là ai.
Diệp Phàm đứng dậy, nhìn về phía Ám Bồ, nói:
- Đa tạ ý tốt! Nếu như đưa tới hai chung chúng
ta liền tiếp nhận!
Cách đó không xa, Ám Bồ lắc lắc đầu, nói:
- Đáng tiếc, kẻ thù truyền kiếp khó giải! Nếu
ta không ra tay đều không thể công đạo với trtrởng bối! Chỉ có thể dâng một
chung tiên trà!
- Nói như vậy, ta chỉ có thể tạ ơn thôi! Vạn
nhất chúng ta là kẻ thù truyền kiếp thì làm sao, chẳng phải ngươi sẽ hối hận ư!
Diệp Phàm nói.
- Không sao! Chén trà này là ta mời huynh!
Ám Bồ bình tĩnh nói, nhưng trên gương mặt tái
nhợt lại có một loại cường thế, khác nhau rất lớn với trước đó.
Điều này làm cho mọi người cảm giác kinh sợ một
trận, cảm nhận được một loại khí thế khí nuốt vạn dặm, chỉ có ta độc tôn, hoàn
toàn trái ngược với vẻ bệnh hoạn, khiến người ta hai chân run rẩy, lưng phát lạnh.
Đây là một nhân vật khó lường, không có mảy
may dao động lực lượng, nhìn không ra cảnh giới sâu cạn, chỉ là một loại khí thế
tự nhiên mà thôi, đã làm cho chư hùng run sợ.
- Nước trà còn có ép buộc mời hay sao?
Diệp Phàm lắc đầu.
- Tiên trà bực này, người bình thường muốn uống
đều không được, có thể xưng là một loại tiên duyên, ngài có gì mà do dự chứ!
Gã người hầu lãnh đạm nói.
Diệp Phàm không để ý tới hắn, chỉ lên tiếng
nói với Ám Bồ:
- Trước, ngươi mời ta trà, ta có lòng biết ơn.
Nếu như ép buộc mời thế này, đó chính là kẻ thù!
Tuy là một chung tiên trà, nhưng cường thế, mà
còn có một loại ý tứ ép buộc như vậy, từ khi xuất đạo đến nay còn không có người
nào có thể ép hắn như vậy.
Ám Bồ thần sắc lạnh lùng, không nói gì thêm.
Nhưng tay nâng chung trà của gã người hầu lại càng thêm bức người. Bọn họ đến từ
đâu? Là cấm địa Sinh Mệnh chân chính, hết thảy lực lượng và kế thừa trên thế
gian này đối với bọn họ mà nói đều là một truyện cười!
Từ xưa đến nay, có thế lực nào có thể so với
trtrởng bối bọn họ. Trừ phi xuất hiện Đại đế chân chính, bằng không hết thảy đều
xem như mây bụi, cái gì cũng không bằng.
Diệp Phàm cũng không để ý tới hắn, liền ngồi
xuống. Một gã người hầu mà thôi, dù có cường đại mấy đi nữa cũng chỉ là tôi tớ,
tranh cãi nhiều lời với hắn, bất kể như thế nào đều là tự làm mất thể diện.
- Hết thảy thế gian này đều ở dưới chân chúng
ta. Chủ nhân ta thống trị nhân gian, bao nhiêu vạn năm qua chưa từng có người
nào dám từ chối ý tốt của chúng ta như vậy!
Gã người hầu tăng cao giọng, nói.
Diệp Phàm nhìn thẳng vào Ám Bồ, nói:
- Xem ra dường như ngươi không vừa lòng lắm với
người hầu này, là muốn mượn tay ta chém chết cho ngươi sao?
Hắn nói không cao giọng, nhưng khí thế bức người
lại xông thẳng lên vòm trời, chấn cho tai mỗi người đều kêu “ông ông”. Mọi người
đều nhảy dựng trong lòng, rốt cuộc một số đã biết nhân vật cường đại này là người
nào.
Câu nói vang vọng rung chuyển vòm trời, ẩn chứa
một loại ý chí võ đạo vô địch, làm cho người ta rõ ràng cảm nhận được, nhân vật
như vậy tất nhiên là tuyệt thế trong cùng thế hệ khó có địch thủ.
“Bốp, bốp, bốp...”
Ám Bồ vỗ tay, nói:
- Nhiều năm qua, ngươi là nhân vật đầu tiên cường
thế với ta như vậy, nhớ rõ từ khi ta sinh ra đến giờ cũng không có mấy người
dám nghịch ý!
Hắn bảo gã người hầu lui ra phía sau, mang về
Ngộ Đạo Trà.
- Chủ thượng!
Gã người hầu không cam lòng, lạnh lùng nhìn chằm
chằm vào Diệp Phàm. Hắn thật sự là chịu không nổi loại tư thái này, bởi vì từ đầu
đến cuối Diệp Phàm cũng không hề liếc mắt nhìn qua hắn một lần nào, mặc dù nói
chuyện cũng nói thẳng với Ám Bồ.
Điều này tuy rằng xem như tự trọng, không so
đo cùng tôi tớ, nhưng hắn đến từ đâu chứ? Là từ trong Bất Tử Sơn đi ra! Mặc dù
là một người hầu, năm đó ở giới bên ngoài cũng oai phong một cõi, ai dám khinh
thường. Thái độ của Diệp Phàm như vậy làm cho hắn bốc lên lửa giận mãnh liệt!
Hắn vẫn không quay lại, từng bước tiến tới, từ
trên cao nhìn xuống Diệp Phàm, phóng ra một cổ khí tức cường đại, thổi quét về phía
Diệp Phàm muốn trấn áp.
“Phốc!”
Rất đột ngột, lóe ra một luồng hàn quang lấp
lánh, tiếp theo là máu bắn tung toé, hết thảy liền đã xong.
Diệp Phàm ngay cả mắt cũng không có chớp một
cái, vẫn trấn định tự nhiên như cũ ngồi ở đó, liền trực tiếp giết chết người
này, không có nói nhiều thêm một câu nào.
Mọi người đều khiếp sợ, trong lòng dâng lên
sóng gió ngập trời. Gã người hầu vừa rồi kia rốt cuộc cường đại đến mức nào,
ngay cả bọn họ đều không nói rõ, không nghĩ tới chỉ giây lát bị người bổ thẳng
xuống, trực tiếp nổ tung, hóa thành một bãi máu.
Mọi người thậm chí cũng không thấy rõ đó là
binh khí gì, người kia là làm như thế nào? Quá mức nhanh chóng, một kích giết
chết ngay.
Ám Bồ lập tức sắc mặt lạnh xuống như là một Ma
Thần, cả người bộc phát ra một cổ khí tức ngập trời, trực tiếp chấn vỡ nát bầu
trời.
- Ta kính ngươi là một nhân vật, nhưng người hầu
của ngươi lại không biết tiến thối. Nếu ngươi đổi chỗ của ta, ngươi sẽ làm thế
nào, chẳng lẽ không giết sao?
Diệp Phàm bình tĩnh hỏi.
“Bịch, bịch, bịch...”
Truyền đến tiếng bước chân tiết tấu hữu lực rồi
ngưng bặt, Đại Thánh Cơ gia xuất hiện, trên đầu treo lơ lửng một bảo kính, dừng
chân ở xa xa nhìn lại hướng bên này, nhìn chằm chằm vào Ám Bồ.
Mọi người đều lộ vẻ ngưng trọng, người này rốt
cuộc là lai lịch gì, không ngờ lại đáng giá để một vị Đại Thánh cầm binh khí Đế
dòm chừng, điều này thật đúng là thấy mà rợn cả người.
Ám Bồ thần sắc vô cùng lạnh lùng, qua một hồi
lâu mới chậm rãi bình tĩnh lại, nói:
- Cũng thôi đi! Là hắn tự chọc lấy tai vạ,
không tôn trọng pháp lệnh của ta, nên có kiếp nạn này!
Ai cũng không nghĩ tới, hắn đang trong trạng
thái lợi hại như vậy, cuối cùng lại bình tĩnh ổn định xuống, trở nên điềm tĩnh
như không có gì xảy ra.
- Người này là ai vậy?
Mọi người đều vô cùng kinh ngạc, nhìn chằm chằm
Diệp Phàm nơi đó, nhưng số đông đều đã hiểu rõ, đều biết đây là ai. Thậm chí biết
được gã người hầu kia là chết như thế nào.
Diệp Phàm tung một kiếm hàn quang đánh tới, giết
chết gã người hầu mặc giáp trụ của Bất Tử Sơn, không có khả năng giấu được ánh
mắt của nhóm người Hỏa Lân Nhi, Khương Dật Phi, Nguyệt Linh Công chúa... bọn họ
thấy rõ.
- Thánh thể Nhân tộc Diệp Phàm, nghe tiếng đã
lâu!
Thạch Trung Hiên lên tiếng.
Diệp Phàm cười cười, nâng lên chén rượu, trên
mặt sương mù lượn lờ chỉ khoảnh khắc khôi phục hình dáng thực. Nếu đã bị nhận
ra, cũng không có gì phải giấu giếm. Hắn không muốn nhiều chuyện, nhưng cũng
không sợ chuyện.
Quả nhiên, khi chân thân Diệp Phàm hiện ra tại
đây, lập tức dẫn phát một hồi rối loạn, rất nhiều người cả kinh kêu lên, không
ít người phóng vọt tới gần, tiếng bàn tán sôi trào.
- Nghe nói Diệp huynh xông lên tinh không cổ lộ,
đánh giết địch nhân thập phương đều khiếp sợ, vô địch trên tinh lộ, là thật vậy
chăng?
Có người nóng bỏng hỏi.
- Diệp tiền bối! Trên cổ lộ có gì khó khăn, cần
phải chú ý thứ gì? Ngài xem ta có thể bước trên cổ lộ đó được không?
Có nhân vật hậu bối mới quật khởi ôm đầy hy vọng
hỏi.
Diệp Phàm thật bất đắc dĩ, hắn đã biết trước
chính là cảnh này, nhưng cũng không có cách nào, nhất nhất giải đáp... qua thời
gian rất lâu đám đông người mới tản đi, quả thực làm cho hắn ứng phó mệt mỏi muốn
chết.
Đây còn là kết quả hắn ngấm ngầm nêu lên, nơi
đây có thể sẽ có một trận chiến, chắc chắn sẽ đánh giết tới máu chảy thành
sông... bằng không căn bản không thoát khỏi được đám người này. Ngày nay hắn
danh chấn Bắc Đẩu, một khi xuất hiện tất nhiên là kết quả như vậy khó tránh khỏi.
Đương nhiên cũng không thể thiếu người căm
thù, đứng trong bóng tối lạnh lùng nhìn hắn. Chỉ có điều là Diệp Phàm ngày nay
uy chấn thiên hạ, không còn là tên tiểu tu sĩ ở quá khứ, có mấy người có thể giết
được hắn. Ai dám tùy tiện tranh phong.
Hỏa Lân Nhi mỉm cười đi lại đây, nhẹ giọng
nói:
- Huynh cũng nhìn ra, biết vị kia đến từ
phương nào chứ?
Diệp Phàm gật đầu, nói:
- Ngộ Đạo Trà là mới hái xuống, cũng không phải
bị gió to thổi ra như trước đây, nghĩ đến cũng chỉ có người ở địa phương đó xuất
thể!
- Nếu đã biết, sao huynh còn giết chết người hầu
của hắn, nơi đó so với các
Hoàng tộc ta còn khủng bố hơn, có cường giả cấp
Đế chân chính tọa trấn!
Hỏa Lân Nhi nói.
Đây là một sự thật! Ngày nay cả thiên hạ này
ai có thể bất hủ, ai là kẻ thống trị chân chính, tự nhiên là chí tôn trong bảy
đại cấm địa Sinh Mệnh!
Cơ Tử Nguyệt cười hỉ hỉ giữ chặt tay Hỏa Lân
Nhi, bảo nàng cùng ngồi xuống, tự tay rót một chung nước trà mời nàng.
- Tiểu muội muội muốn hại ta nha! Lôi kéo ta
ngồi như vậy, đến lúc đó vạn nhất Bất Tử Sơn cũng ghi tạc khoản nợ trên đầu ta
thì làm sao?
Hỏa Lân Nhi nói.
- Tỷ tỷ thân là Hoàng tộc, là con gái của Kỳ
Lân Cổ Hoàng, cớ sao phải sợ bọn hắn chứ?
Cơ Tử Nguyệt không hề để ý nói.
- Muội này đúng là có ý xấu! Rõ ràng là muốn
kéo ta lên chung một chiếc chiến xa, còn nói những câu này! Người ta có cao thủ
cấp Đế chân chính, mà chúng ta cũng giống như gia tộc muội, thời đại huy hoàng
đã kết thúc rồi!
Hỏa Lân Nhi kể khổ, nói ở bên kia có Ngộ Đạo
Trà uống, đến bên này lại vô duyên vô cớ gây thù hằn.
- Nhân tình lui tới bình thường mà thôi! Ta
xem tên kia thật ra cũng không phải một người nhỏ nhặt, không có việc gì đâu!
Cơ Tử Nguyệt cười nói.
Khương Dật Phi cũng đi tới chào hỏi Diệp Phàm.
Hai người đã quen biết nhau từ rất lâu, lúc ấy Diệp Phàm còn là một tiểu tu sĩ,
mới vừa hiểu được pháp môn tu luyện.
- Thực thơm!
Long Mã, Cổ Kim Bằng mười một vị thánh giả từ
trong trung tâm Thiên Cung đi ra, ngửi được mùi Ngộ Đạo Trà, sau đó lại nhìn thấy
Diệp Phàm, lập tức mừng rỡ, nói:
- Mau mau nấu một khạp, uống cho thống khoái!
Diệp Phàm sầm mặt xuống, những tên này quá khứ
tên nào cũng từng uống cả khạp lớn, mỗi tên đều là bụng lớn trướng.
Hắn lấy ra một ít lá Ngộ Đạo Trà, dùng Mệnh
Tuyền Thần dịch của Thiên Tôn cổ đun nóng, rồi sau đó bắt đầu pha trà, kinh động
xa xa một đám người đều trợn mắt há hốc mồm.
Khi nào thì lá Ngộ Đạo Trà không đáng một xu
như vậy? Như thế nào bất cứ người nào đều có thể nấu cả một bình, tùy ý mời người
khác như vậy.
Nhất là nhìn thấy Diệp Phàm bỏ vào phiến lá
trà thật đúng là không ít, phỏng chừng phân tán ra, thực có thể pha được một khạp.
Mọi người đều cực kỳ hâm mộ: loại tiên trà tuyệt thế này cơ duyên chỉ gặp không
thể cầu, không ngờ có thể uống như nước lã như vậy, thật khiến người ta không
biết nói gì.
Mọi người sao biết được, năm đó Diệp Phàm dùng
lực đấu với Thiên Hoàng tử, sau một hồi khổ chiến giết chết hắn, rúng động khắp
thiên hạ. Sau đó vét sạch hang ồ của hắn, chiếm được một ngàn tám trăm phiến lá
Ngộ Đạo Trà.
Đó là ai lưu lại chứ? Là Bất Tử Thiên Hoàng!
Ngộ Đạo Trà một năm chỉ mọc ra một trăm lẻ tám
cái lá, chỉ có ở niên đại đặc thù mới có thể mọc ra tới mấy ngàn phiến lá, lại
bị Bất Tử Thiên Hoàng chạy tới chặt đứt cả cây, chủ thể làm quan tài, nhánh khô
để lại cho hậu đại.
về phần lão trà thụ đáng thương, cũng chỉ có
thể sinh trtrởng trở lại.
- Thì ra cũng không lổ, ở bên này có thể uống
nhiều thêm mấy chung trà ngon. Ôi! Quả thật khiến người ta suy nghĩ vô hạn: năm
đó thời điếm phụ thân ta còn sống, ngày ngày đều uống trà này, mỗi ngày hái xuống
xanh tươi... cảnh còn người mất a!
Hỏa Lân Nhi cảm thán.
Mọi người nghe xong, đều có xúc động muốn hộc
máu! Một ngày này chứng kiến và nghe thấy thật sự là khiến người ta chịu không
nổi, một người so với một người lai lịch đều lớn kinh người.
- Diệp Phàm!
Hoài Tôn Thái tử của Kim Ô tộc đứng lên, lớn
tiếng kêu.
- Ngươi có việc gì sao?
Diệp Phàm bình tĩnh nhìn hắn.
Bên cạnh, Thạch Trung Hiên nheo mắt cười cười,
nói:
- Nghe đại danh của Thánh thể Nhân tộc đã lâu,
hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền, huyền công cái thế!
Hắn dùng dư quang khóe mắt nhìn lướt qua Ám Bồ,
nhưng phát hiện hắn rất bình thản, không có một chút phản ứng.
Phong Hoàng người chủ đương thời của Phong tộc
dung mạo tuyệt đẹp, đôi mắt chớp chớp, cũng trông lại hướng bên này, trong lòng
thật không thể bình tĩnh.
Nguyệt Linh Công chúa thì lại hơi chau mày,
nàng biết nếu tiếp tục như vậy sẽ có phiền toái không nhỏ.