Chiến xa cũ nát, càng xe đều sắp gãy, không biết
là bằng gỗ gì mà đen nhánh, thấu phát ra một chút sáng bóng của kim khí. Bánh
xe dùng đá mài mà thành, màu xám nâu, có vẻ xú xì cũng không nhẵn bóng gì lắm.
Những thứ này cũng không tính là gì, duy nhất
khiến lòng người kinh sợ chính là kéo xe lại là một con Thạch hổ, tuy rằng thiếu
một cái lổ tai, vả lại một chân bị đứt nửa khúc, chỉ có ba chân cà thọt, nhưng
loại uy thế đó vẫn khiến mọi người kinh sợ.
Đây là một con Thánh Linh, lại chỉ dùng để kéo
xe, sao không khiến người ta rúng động?
Chiếc xe cổ xưa này vừa mới tiến vào trên bầu
trời đại lục cổ, liền dẫn phát một tràng tiếng huyên náo vang động, không ít người
đều tập trung ánh mắt nhìn lại, rồi bàn tán rầm rĩ.
- Đây là người nào, có lai lịch gì mà lại dùng
Thánh Linh là thú kéo xe?
- Thạch hổ này tối thiểu cũng ở cảnh giới
Thánh nhân mà còn đạt tới đỉnh phong, không ngờ lại tình nguyện làm thú nô bộc
cho người. Người trong xe thật đáng sợ!
Chiếc xe tồi tàn chậm rãi chạy đến, cũng không
nhanh lắm, người trong xe nhìn ngắm phong cảnh ven đường, nhìn mặt đất dưới đám
mây, khẽ thở dài:
- Ven đường chứng kiến núi sông tráng lệ, thật
sắc sảo! Loại cảnh sắc này đã bao nhiêu năm chưa từng được thtrởng thức!
Ở bên cạnh xe đi theo ba gã tùy tùng, mỗi người
đều bao phủ trong giáp trụ màu đen, ngay cả diện mạo đều che khuất không thấy
rõ hình dáng, không biết chất liệu gì, Thiên Nhãn Thông đều không thể nhìn thấu.
Chiếc xe cổ xưa thỉnh thoảng chạy ra ngoài đại
lục cổ, xem phong cảnh ven đường trên mặt đất, so với đại lục cổ mà nói, lực hấp
dẫn của núi sông trên mặt đất mênh mông đối với bọn họ lớn hơn nhiều.
- Hắc Ám Thành tồn tại lâu dài như vậy, là một
chỗ làm cho người ta nếm biết bao ngọt bùi cay đắng và là nơi chứa nỗi bi hoan
buồn ly biệt, kiếp này sứ mạng của nó cũng chung quy sắp hết rồi đây!
Người trong xe khẽ nói.
- Vị huynh đài này xin mời! Có thể xuống xe
đàm đạo không?
Thạch Trung Hiên đứng dậy, hướng về phía chiếc
xe cổ đi ngang qua cách đó không xa lên tiếng, hắn nhìn chằm chằm con Thạch hổ
kia, tia sáng trong mắt chớp lóe không chừng.
Một gã tôi tớ vén rèm lên, một chân từ bên
trong bước ra, không có dao động cường đại gì, cũng không có khí cơ khiếp người.
Đây là một nam nhân thoạt nhìn coi như trẻ tuổi,
con ngươi rất sâu sắc, tuấn lãng phi thường, tuy nhiên sắc mặt lại tái nhợt lạ
thường, dường như hàng năm không thấy ánh mặt trời, có một loại dịu dàng của người
bệnh hoạn.
Không nói tới anh khí, nhưng vô cùng tuấn tú,
mới nhìn như là bệnh nặng mới khỏi, nhưng nếu nhìn kỹ đều không phải như vậy,
đây là phong thái của hắn vốn đã như thế.
- Chào các vị!
Hắn ôm quyền nói, âm tiết đầy nhịp điệu, có
chút dáng vẻ đặc biệt.
Lúc này ngay cả Khương Dật Phi đều đứng lên,
rõ ràng cảm giác được người này bất phàm, có một loại khí chất đặc biệt. Mặc dù
biếu hiện thực bình thường, nhưng lại làm cho người ta không thể xem thường.
Nguyệt Linh Công chúa, Hoài Tôn Thái tử, Phong
Hoàng... mỗi người đều lộ ra dị sắc: người này tất nhiên là một cái cao thủ tuyệt
đỉnh, hoàn toàn là một loại trực giác bản năng của họ.
- Xin hỏi đại danh đạo huynh, đến từ phương
nào?
Thạch Trung Hiên hỏi.
- Ta tên Ám Bồ, cũng ngụ ở Trung Vực!
Nam nhân trẻ tuổi nói.
Mọi người kinh ngạc. Một nhân vật cường đại
như vậy, sao quá khứ chưa bao giờ nghe nói qua, hôm nay như thế nào đột nhiên
toát ra đến đây, Trung Vực có người này sao?
Xa xa, Diệp Phàm nhíu mày lại, người này tuyệt
đối không đơn giản, khiến tâm thần hắn đều nhảy dựng lên, nhưng quá khứ chưa
bao giờ gặp mặt, đúng thật là cường giả của Bắc Đẩu sao?
- Thâm sơn tàng hổ báo, điền dã ẩn kỳ lân. vốn
tưởng rằng anh hùng Bắc Đẩu đều ở nơi này, không nghĩ tới còn có nhân vật không
xuất thế như huynh đài!
Thạch Trung Hiên nói.
Bên cạnh, rất nhiều người phụ họa theo, đều cảm
nhận được người này phi phàm, hơn phân nửa là một cường giả lánh đời.
- Huynh đài nhà ở địa phương nào?
Khương Dật Phi lên tiếng.
- Cách Hắc Ám Thành không xa!
Ám Bồ nói, thật sâu nhìn thoáng qua Khương Dật
Phi.
Mọi người đều vô cùng kinh ngạc, trong lòng thầm
than Hắc Ám Thành này quả nhiên phi phàm, phụ cận rốt cục lại cất giấu nhân vật
tuyệt thế như vậy, quá khứ ngay cả một chút tên tuổi cũng không nghe thấy.
Mọi người cũng chỉ có thể an ủi mình: Thiên hạ
này quá lớn, nhất định phải có một số cường giả không muốn người ta biết, thậm
chí tới chết cũng không bị thế nhân phát giác.
- Chư vị Đại Thánh đều đang nói về chuyện con
đường thành tiên mở ra sau này, sao chư vị không đi nghe, tại hạ muốn đi nhìn
thử xem!
Ám Bồ nói, chắp tay chào mọi người, rồi đi bộ
tới phía trước.
Mọi người nhìn theo bóng lưng hắn, lộ ra vẻ
suy tư: Người này xuất hiện quá đột ngột, không biết lai lịch, dù sao mọi người
cũng cảm thấy có chút đặc biệt.
Trước đại điện người đông nghẹt, nơi nơi đều
là tu sĩ cường đại, Ám Bồ đi tới đây, sau đó lẳng lặng lắng nghe thời gian rất
lâu.
Thẳng đến khi Đại Thánh Cơ gia đi ra, hắn mới
lộ vẻ chấn động, mà cùng lúc đó, Hư Không cổ Kính trong cơ thể lão Thánh nhân
Cơ gia khẽ nhích động rất nhỏ, phát ra một tiếng “coong”.
Lão Thánh nhân quay phắt đầu lại nhìn về phía
bên này, ánh mắt vô cùng hừng hực, trông thấy nam nhân trẻ tuổi dáng vẻ bệnh hoạn
này, liền nhìn chằm chằm vào hắn một hồi lâu.
- Có khí cơ của bọn họ!
Lão nhìn người này thật lâu, lẩm bẩm một câu
như vậy, nhưng cũng không có ra tay, tự rời đi.
- Đúng là còn tồn tại như cảm ứng của trtrởng
bối: Thần kính còn rất thật!
Ám Bồ khẽ nói. Hắn đứng lại chỗ này trong chốc
lát, rồi theo đường cũ quay lại. Khi đi tới chỗ nhóm anh kiệt tụ hội, được mọi người
mời mọc, liền ngồi xuống.
- Anh kiệt như huynh đài vậy mà trước đây
không hiển lộ thanh danh gì, quả thật khiến người ta kinh ngạc!
Có người nói bóng nói gió, muốn hỏi lai lịch
chân thật của hắn.
- Quá khứ trtrởng bối quản thúc nghiêm ngặt,
không có cách nào đi ra ngoài. Gần đây cuối cùng mới có cơ hội được ra ngoài
nhìn ngắm phong cảnh đó đây!
Ám Bồ bình thản nói. Hắn từ đầu đến cuối đều rất
bình tĩnh, dường như bất cứ chuyện gì đều khó có thể làm cho hắn sinh ra dao động
trong lòng.
Mọi người ngồi xuống, nói về một ít cổ sự,
cũng rất vui vẻ. Mà Ám Bồ người này thật ra kiến thức rất uyên bác, thông hiểu
không ít bí tân cổ đại. Khi hắn nói ra dẫn tới tu sĩ bốn phía đều chú ý lắng
nghe.
- Con đường thành tiên sắp mở ra, nhân vật của
bảy đại cấm địa Sinh Mệnh hơn phân nửa sẽ có động tác lớn rồi đây?
Có người nói ra đề tài này.
- Bất Tử Sơn cách nơi này rất gần, không biết
chí tôn trong đó sau này xuất thế sẽ có thái độ như thế nào?
Có người lộ vẻ lo lắng.
- Nói tới, Ngộ Đạo Tiên Trà trong Bất Tử Sơn lại
sắp thành thục, đáng tiếc năm nay hơn phân nửa không ai dám đi tới ngoài núi nhặt
lấy, trước kia đều có thể thu được một ít phiến lá!
Có người cảm thán tiếc nuối sâu sắc.
Ám Bồ cười cười, nói:
- Tiểu đệ cơ duyên xảo hợp, may mắn lấy được
vài lá, hôm nay trò chuyện tâm đầu ý hợp, mời các vị uống trà!
Nói xong, hắn vung tay một cái, trên bàn đá liền
nhiều thêm một bộ đồ trà lóng lánh trong suốt, mấy cái lá bay ra chìm sâu vào
trong bình. Những lá trà này tất cả đều thần dị phi phàm, hình dạng mỗi lá mỗi
khác.
Trong đó một phiến lá có dạng như cái đỉnh nhỏ,
ba chân hai tai, lóng lánh sáng bóng, có đạo văn đan vào.
Một phiến lá khác ráng mây đỏ lấp lánh, giống
như một cái hỏa lò đang chìm nổi, dâng lên từng đợt ngọn lửa, từng tia từng tia
thần văn cấu trúc thành hình dạng phiến lá này.
Đây là kiệt tác của trời xanh, lá trà ngộ đạo
trời sinh đạo đồ. Mỗi một phiến lá đều có một loại pháp tắc bất đồng, đại biếu
chí lý không thay đổi nào đó trong thiên địa.
Trong đó tương đối đặc biệt còn có một phiến
lá hình người, giống như một hình người nhỏ ngồi xếp bằng, sáng lóng lánh,
chung quanh lượn lờ từng tia sương mù, giống như tiên nhân hạ phàm.
Mọi người đều vô cùng kinh ngạc, đây là hạng người
nào, chỉ vì trò chuyện với nhau tâm đầu ý hợp, liền lấy ra lá Ngộ Đạo Trà để
chiêu đãi?!
Ở quá khứ, bất kể là ai thu được, đều thật cẩn
thận cất giữ. Trừ phi là khách nhân tôn quý nhất tới, mới có thể lấy ra để
chiêu đãi.
Người này ra tay thật hào phóng, lập tức mỗi người
đều sinh ra cảm tình với hắn.
Nhất là tu sĩ Vực ngoại. Ngộ Đạo Trà đối với bọn
họ mà nói là vật trong truyền thuyết, xa không thể với tới. Không nghĩ tới hôm
nay lại có thể uống được tiên trà này, làm cho bọn họ ai cũng kinh ngạc hâm mộ,
sau đó vô cùng mừng rỡ.
Nước suối mát lạnh như cam lộ, bản thân nó đã
có mùi thơm nhàn nhạt, khiến mọi người thật kinh ngạc. Sau khi đun sôi chậm rãi
rót vào bình, lập tức tỏa ra một mùi thơm, làm cho phụ cận mọi người giật mình
kinh ngạc.
Hương trà này rất đặc biệt, chỉ là vừa ngửi
vào mũi đều cảm thấy trong lòng thanh minh.
Gã người hầu mặc giáp trụ màu đen dâng trà. Mười
mấy người trẻ tuổi ngồi bên cạnh bàn đá đều trân trọng đưa chén trà lên, đầu
tiên là ngửi mùi hương, sau đó hoàn toàn ngạc nhiên thán phục.
Hỏa Lân Nhi khẽ liếc mắt một cái, cúi đầu uống
trà, cũng không nói gì, bộ dáng như có điều suy nghĩ. Trên thực tế, nàng đã sớm
chú ý tới Ám Bồ luôn chau mày.
Mọi người uống trà, sau đó đều thần thanh khí
sảng, có một loại cảm giác như sắp ngộ đạo. Ai nấy đều yên lặng thể ngộ thời
gian rất lâu, toàn cảnh trở nên im lặng.
Qua thật lâu sau, từng người mới chậm rãi phục
hồi tinh thần lại, đều hướng về Ám Bồ tỏ vẻ cảm tạ. Người trẻ tuổi hơi bệnh hoạn
này tuy rằng nhìn như lãnh đạm, nhưng cũng thực khiêm tốn, lắc lắc đầu cũng
không thèm để ý.
Bọn họ bàn chuyện xưa nói chuyện nay, tự nhiên
không tránh khỏi nhắc tới Bất Tử Sơn, nói tới Hư Không Đại đế, lại bàn luận về
Thánh thể đại thành, bởi vì hai người này đều từng công phạt nơi đó.
Đúng lúc này, một thiếu nữ áo tím xuất hiện,
thướt tha tú lệ, trên gương mặt xinh đẹp trắng mịn có má lúm đồng tiền nho nhỏ,
đôi mắt sáng ôn hòa, thoạt nhìn linh động vui tươi.
- Đây là viên minh châu của Cơ gia Đông Hoang,
một thiên chi kiêu nữ thiên phú kinh người, đã thành công từ trên tinh không cổ
lộ đánh giết trở về!
Có người nói ra.
- Nghe đồn, nàng tu luyện cũng không chuyên cần
gì lắm, nhưng lại hết sức cường đại, là một kỳ tài ngút trời!
Có người đứng lên, lên tiếng chào hỏi. Nàng là
hậu nhân của Hư Không Đại đế, mà lại kinh diễm như vậy, tự nhiên đáng để mời mọc.
Nhưng mà, Ám Bồ lại than nhẹ một tiếng, nói:
- Nói như vậy, ta cùng với nàng là kẻ thù truyền
kiếp, tuy là ân oán giữa trtrởng bối, nhưng ta cũng không thể không ra tay!
Mọi người đều cả kinh, không nghĩ tới nam nhân
vẫn thực bình tĩnh này lại nói ra một câu như vậy, muốn ra tay với Cơ Tử Nguyệt!
- Huynh đài làm như vậy không tốt lắm!
Khương Dật Phi lắc lắc đầu nói.
- Nghe nói nàng rất thân thiết với Thánh thể
Nhân tộc!
Thạch Trung Hiên nhắc nhở.
- Thì sao?
Ám Bồ nhẹ nhàng nở nụ cười, đúng là rất sáng lạn,
sau đó lại khôi phục bộ dáng bệnh hoạn, nói:
- Đều là kẻ thù truyền kiếp!
Ở bên cạnh, ba gã người hầu mặc giáp trụ màu
đen lập tức đi tới phía trước, đi tới hướng Cơ Tử Nguyệt, mọi người đều lộ vẻ mặt
ngưng trọng, không nghĩ tới hắn nói động thủ liền thật sự ra tay.
Cơ Tử Nguyệt đã tới gần, nghe được lời nói của
họ, nhưng thần sắc không thay đổi, thẳng đến ba gã người hầu tới gần, nàng cũng
đứng lại cười thật tươi.
“Xoát!”
Đột nhiên, một luồng sáng như ngân hà bay vọt
tới sáng lạn lóa mắt, trực tiếp ngăn cách đường đi của ba gã người hầu.
Diệp Phàm hất chén rượu trong bát ra ngoài,
không ngờ lại giống như một dải ngân hà rực rỡ loá mắt, có một loại cảm giác mờ
mịt khôn cùng.
Rõ ràng chỉ là một chén rượu mà thôi, lại đạt
tới hiệu quả kinh người bực này, làm cho ba gã người hầu mặc giáp trụ màu đen đều
lập tức dừng chân lại. đồng thời làm cho nhóm anh kiệt đều kinh hãi.
Trong dải ngân hà này, bọn họ cảm nhận được một
loại ý chí vô địch hùng vĩ mênh mông!
Diệp Phàm vẫy vẫy mời Cơ Tử Nguyệt tới.
Ám Bồ khẽ thở dài:
- Nơi đây đúng là ngọa hổ tàng long, ngay trước
mắt đã có một vị cao thủ, lại không có mấy người có thể phát giác. Người như vậy
đáng để mời kính một chung Ngộ Đạo Trà!