Kỳ Thiên Thành, trong một dãy núi lớn hùng vĩ.
Trên tường thành dày đặc những vết tên, cũng có vết móng vuốt do hung thú thái
cổ lưu lại, giống như một bộ lịch sử sống, kể lại đủ loại chuyện đã qua.
Khắp nơi vượn hú hổ gầm, trân thú măng hoang
thường đi lại. Từng dãy núi như lão long này ngủ, cổ thụ mọc thành rừng.
Cả dãy núi và Kỳ Thiên Thành cũng không phải nằm
trên một hành tinh mà là một khối đại lục trôi nổi trong không trung, sinh cơ bừng
bừng, ánh sáng lấp lánh khiến nó thoạt nhìn thần bí mà tang thương, giống như
đã trải qua muôn đời vậy.
Một tiếng thét dài vang lên. Mây mù mười
phương di chuyển. Rất nhiều ngọn núi cao đều bị chận sụp xuống. Một thân ảnh xé
mở hắn không, phóng về phía Kỳ Thiên Thành, thân thể khôi vĩ giống như thép chế
thành, mạnh mẽ có lực, lại có câm giác như kim khí vậy.
Những nơi hắn đi qua, hư không vặn vẹo, núi
non sụp đổ, cổ mộc dập nát, loạn thạch bay tung tóe, giống như một vị thần phá
hoại không có gì không giết, không có gì có thể ngăn cản bước đi.
- Bá vương tới rồi!
Trong Kỳ Thiên Thành có người cả kinh nói. Loại
dao động đáng sợ, cuồn cuộn mãnh liệt này giống như hải dương mênh mông đánh tới,
khiến cả cổ thành đều lay động kịch liệt.
- Đúng thật là Bá vương, thật sự quá nhanh!
Trong thành có một số người thân thể lạnh
rung, bị một luồng khí tức cường đại áp bức tới, không kìm nổi mà co người lại.
Đột nhiên trong Kỳ Thiên Thành, ở trong một
tòa cổ sơn có yêu khí xông lên tận trời, thần quang chiếu rọi khắp trời cao. Một
tòa Yêu Hoàng Điện cổ xưa hiện ra, giống như Thiên Đình cổ, nguy nga to lớn.
Một pháp tướng hiển hóa ra, trên đứng chín tầng
trời, dưới chấn nhiếp Cửu U, đứng sừng sững trên thế gian. Mái tóc hắn đen như
nước, trong mắt có nhật nguyệt chìm nổi, có tinh hà tiêu tan, giống như Yêu Thần
giáng trần.
- Ngươi chính là Nam Yêu sao? Kẻ dám chắn đường
ta phải chết!
Ngoài cổ thành, giọng nói uy nghiêm truyền tới,
tràn ngập cảm giác áp bách. Đây là một lời nói mạnh mẽ, bá đạo tuyệt luân, ai
cũng không thể đối nghịch.
Bá vương tới rồi, từ sâu trong tinh không đánh
tới, trở về Thành thứ năm mươi Nhân tộc quyết chiến với Thánh thể Nhân tộc, tất
nhiên phải đi qua nơi này. Mà muốn đi qua đây thì phải giết chết Nam Yêu.
Trong thành, trên một ngọn núi có một kiến
trúc cổ, một nữ nhân xinh đẹp lộ vẻ khẩn trương, nhìn về phía huynh trưởng của
mình nói:
- Thực muốn đánh một trận với hắn sao?
Đây đúng là huynh muội Nam Yêu muốn khiêu
khích Bá vương.
Nam Yêu giống như thần linh thời đại thần thoại,
mái tóc tung bay, da thịt như màu đồng cổ, thân thể mạnh mẽ như rồng, con ngươi
bắn ra hào quang khiến người ta sợ hãi, nhìn chằm chằm về ngoài thành.
- Không phải đi ra ngoài.
Đúng lúc này thì một giọng nói già nua truyền
tới. Trong một tòa cổ điện có một lão già mái tóc trắng như tuyết, cơ thể suy bại,
nếp nhăn chồng chất mờ mắt, giống như hai đạo thiểm điện xẹt qua, con ngươi như
đèn sáng kinh người. Tuy trông đã già nhưng tinh thần hắn rất quắc thước, tinh
khí đầy đủ mười phần.
Lời hắn vừa thốt lên, toàn bộ cổ sơn lập tức
tràn ngập một dao động cường đại, có yêu khí tòa ra, che kín cả ngọn núi. Pháp
tướng của Yêu Thần đứng trấn nhiếp chín tầng trời, mười tầng đất cùng bị thu hồi.
Đây là một cổ Yêu thực lực không thể đo lường
được, cường đại siêu cấp, sâu không lường được. Đúng là hắn tới cổ lộ nghị sự với
Nhân tộc, vô tình phát hiện ra huynh muội Nam Yêu mới đứa bọn họ đi.
Nam Yêu trầm mặc, nhìn chằm chằm về phía cuối
chân trời. Nơi đó có Bá vương tuyệt đại, tỏa ra hung uy ngập trời, thổi quét tới
Kỳ Thiên Thành.
- Hiện tại cảnh giới của ngươi không đủ, không
thể quyết đấu với hắn.
Cổ Yêu ngồi xếp bằng trong điện nhắm mắt lại,
nói vậy, không cho phép hắn ra khỏi thành.
- Ta chỉ muốn phát động một kích.
Nam Yêu nói.
Cổ Yêu này vẫn lắc đầu như cũ, tuy rằng không ở
cùng một điện phủ nhưng lại có thể hiểu rõ tất cả, thậm chí là tâm linh của người
khác, nói:
- Trong cơ thể người này có Thương Thiên Bá
Huyết, không dễ đối phó như vậy. Năm đó đồng cảnh giới mà Yêu tộc nhất mạch
cũng có Chuẩn đế từng mất mạng.
- Ta muốn đánh ra một đòn hóa thiên cổ thuật.
Nam Yêu nói.
Cổ Yêu nghe vậy liền trầm mặc, dường như đang
suy nghĩ, rất lâu không nói gì thêm.
Đột nhiên một trận dao động kỳ dị truyền tới cổ
thành. Hai thân ảnh xông lên tận trời, bay ra ngoài thành, tiến vào trong hoang
sơn dã lĩnh, muốn cứng rắn đối chọi với Bá vương.
Đây Ịà cường giả Yêu tộc tới từ dị vực, cùng
cùng cổ Yêu tới cổ lộ của Nhân tộc, chiến lực đáng kinh sợ, mấy ngày này có địch
ý với Nam Yêu. Bởi vì cổ Yêu coi trọng hắn. Hai người là tuyệt thế thiên tài
trên cổ lộ của Yêu tộc, cảnh giới cao thâm hơn Nam Yêu, hộ tống cự phách của tộc
mình tới Nhân tộc nhưng lại không được coi trọng như Nam Yêu. Bọn họ muốn chứng
minh chính mình, quyết đấu và giết chết Bá vương của Nhân tộc.
Đều là cảnh giới Thánh nhân, bọn họ có tự tin
tuyệt đối, rất hiếm khi thất bại. Từ khi tiến lên tinh không cổ lộ, bọn họ đánh
đâu thắng đó, không gì cản nổi.
- Trở về!
Cổ Yêu quát khẽ, không muốn để hai người hành
động.
Đáng tiếc là hai người bọn họ không trở về. Bọn
họ tin tưởng vững chắc rằng mình rất mạnh, là thiên tài mà cự phách của Yêu tộc
chọn lựa, phải chứng minh bản thân trên cổ lộ của Nhân tộc.
Trên thực tế mà nói thì hai người này tuyệt đối
là thiên tài của Yêu tộc, hiếm thấy trong rất nhiều tinh vực, bằng không cũng
không thể chiến thắng nhiều như vậy.
Trong đó có một người há mồm kêu to một tiếng
liền phóng ra thiên hà trắng xóa, cảnh tượng khiến người ta sợ hãi. Hắn luyện
hóa rất nhiều Tinh hà thần sa,
hóa thành một món chí bảo. Loại thần liệu này
khiến cả Đại Thánh cũng phải hâm mộ.
Không nói thứ khác, chỉ riêng thần liệu kinh
thế này đã đủ để thuyết minh vấn đê rồi.
Hơn nữa sát quang đại thịnh đích xác là rất
đáng sợ. Thiên hà ngang trời, thông suốt Vực ngoại, mượn đấu lực của chư thiên
tinh, trở thành một vùng hào quang vĩnh hằng.
- Ánh sáng bằng hạt gạo mà cũng dám so sáng với
trăng?!
Bá vương cười lạnh. Hắn giống như một ngọn núi
ma, cao lớn hùng vĩ, sừng sững không nhúc nhích, đợi cho tinh hà tấn công mới rống
lên một tiếng.
Đây đúng là một tai nạn khôn cùng, thổi quét
qua đại địa. Núi cao tan vỡ, quần tinh dường như rung chuyển, tinh hà đầy trời
tán loạn, bị Bá vương rống tan. Khí trời sáng mờ, từng tia từng đợt tản vào hư
không.
- A...
Cùng lúc đó, thiên tài của Yêu tộc kia hét lên
một tiếng, thân thể rách nát, toàn thân đều là máu, suýt nữa là trực tiếp vỡ
nát.
Ầm.
Một thiên tài Yêu tộc khác cũng ra tay, gần
như phát sinh đồng thời. Một cái hồ lô ngọc bích hóa thành núi cao, miệng hồ lô
giống như hố đen, muốn nuốt Bá vương vào.
Toàn bộ hồ lô ngọc bích trong suốt lấp lánh,
quả thật là bảo khí hiếm thấy, ánh sáng tỏa ra vạn trượng.
Hồn Chiến hừ lạnh một tiếng, căn bản là không
coi pháp khí của Thánh Vương vào đâu, lao thẳng vào miệng hồ lô, cánh tay duỗi
ra. vung bá quyền, phóng ra ánh sáng bất hủ.
Miệng hồ lô giống như một cơn lốc xoáy thật lớn,
cắn nuốt Bá vương nhưng nắm tay hắn lại rất cứng rắn, nện lên vách hồ lô, phát
ra những tiếng răng rắc giòn vang.
Đây là Bích Lạc Thần Ngọc trong Cửu Thiên Thần
Ngọc, tạo thành hồ lô bất hủ cấp Thánh Vương, vậy mà giờ lại bị đánh vỡ tan
tành, không thể ngăn nổi thân thể hắn, dũng mảnh phi thường.
Phụt!
Thân thể chủ nhân hồ lô vỡ ra, tràn ngập máu
tươi. Thân thể hắn lay động, suýt nữa là bị chém dứt, bay tung ra ngoài.
- Chỉ bằng đám dư nghiệt Yêu tộc của các ngươi
mà cũng muốn ngăn cản ta sao? Không chịu nổi một kích. Dám xuất hiện trước mặt
ta thì ta sẽ giết sạch.
Bá vương lạnh căm căm nói.
Sự tình phát sinh rất đột ngột. Hai gạ thiên
tài hiếm thấy lại bị một người đánh cho trọng thương, căn bản không thể chống cự
chút nào, thật sự là kinh người.
Ầm ầm!
Bá vương ra tay, trời sụp đất nứt, quả thực là
cách hai người như trời với đất. Thân thể hai người bị bá quyền hạ xuống, bay
đi cực nhanh nhưng vẫn bị đánh tới như cũ.
Phụt phụt hai tiếng, thân thể bọn họ bị đánh
nát một nửa, khó mà đối kháng nổi với Bá vương, trực tiếp bị phế, máu tươi nhuốm
đỏ trời cao.
- Đủ rồi.
Trong Kỳ Thiên Thành, cự phách của Yêu tộc hừ
lạnh một tiếng, vươn bàn tay khổng lồ ra chụp về phía trước, muốn cản trở Bá
vương, không cho hắn làm tổn thương tới hai người kia.
- Đạo hữu, nơi này là cổ lộ của Nhân tộc.
Sâu trong tinh không đột nhiên truyền ra giọng
nói lạnh lùng mà trong trẻo, giống như hơi bất mãn. Một cái đỉnh khổng lồ hiện
ra, đánh xuyên qua vũ trụ. đón chặn bàn tay kia.
Ầm ầm một tiếng, giống như thiên địa va chạm,
âm dương loạn chuyển, sương mù hỗn độn tỏa ra bốn phía. Lần quyết đấu này khủng
bố ngập trời, là giao chiến cấp Đại Thánh.
- Cái gì? Sau lưng Bá vương có Hộ đạo giả của
Nhân tộc chống đỡ. Thảo nào hắn lại có thể né mặt những vị Hộ đạo giả khác, đi
tới tận nơi này.
Không ít người trong thành kinh hãi.
Đây là một tín hiệu phi thường rõ ràng. Hộ đạo
giả Nhân tộc có người đứng về phía Bá vương, trong lòng thiên vị, không ngăn chặn
hắn đánh chết Thánh thể, hậu quả thực nghiêm trọng.
Bá vương cực kỳ mạnh mẽ, căn bản không hề sợ
hãi, dù là đối mặt với cự phách Yêu tộc cũng không lùi bước, há một hút một
cái. Hai đại cường giả của Yêu tộc lập tức thu nhỏ lại, bị hắn hút vào trong miệng.
Máu loãng bắn ra. Đây là một hình ảnh thực tàn
nhẫn. Hắn lập tức cắn nuốt hai thiên tài của Yêu tộc, chẳng để lại thứ gì.
Kỳ Thiên Thành lặng ngắt như tờ!
- Ta vô tình giúp đỡ Thương Thiên Bá Huyết
nhưng cũng không thể dễ dàng tha thứ cho cự phách của Yêu tộc ra tay trên cổ lộ
của ta.
Hộ đạo giả Nhân tộc truyền âm từ trong tinh
không nói.
Nhưng ai có thể tin được lời hắn chứ? Hắn tuyệt
đối là che chở cho Bá vương, nói lời như vậy để duy trì Bá vương đi đánh chết
Thánh thể.
- Thật là đáng sợ. Thực lực người này cường đại
tới mức nào chứ, lại cắn nuốt cả hai vị Thánh nhân, nghe nói chính là hai vị
thiên tài Yêu tộc đó.
Mọi người rung động, người được hộ tổng cự
phách Yêu tộc tới đây tất nhiên là bất phàm nhưng lại bị Bá vương cắn nuốt,
khóe miệng còn chảy xuống một dòng máu tươi khiếp người.
Ầm!
Cổ Yêu liền xông ra ngoài, chìm sâu vào trong
tinh không. Đại đỉnh run lên, cũng rời đi. Hai vị Hộ đạo giả chống lại nhau.
Hơn nữa ngay vào giờ khắc này, Nam Yêu phóng
lên, tóc đen tung bay, cơ thể mạnh mẽ như rồng, lóe ra ánh sáng thần thánh màu
đồng cổ, có khí tức giống như Yêu Thần.
- Ca ca!
“Ầm!”
Mọi người đều hoảng sợ thất sắc, ngạc nhiên
thán phục cho thủ đoạn giết người trong vô hình của Diệp Phàm; càng khiếp sợ sự
dùng mãnh vô địch của Bá vương, không ngờ hắn lại có thể vững như bàn thạch
không thể lay chuyển.
Đồng tử trong mắt Diệp Phàm co rút lại, đây là
lần đầu tiên bí quyết chữ “Binh” mất đi hiệu lực, không thể lay chuyển chí tôn
trẻ tuổi của Thương Thiên Bá Huyết nhất mạch. Đây đúng là một đại địch đáng sợ
đến mức tận cùng!
- Hắn đạt tới cảnh giới Vương của Thánh nhân,
ngày nay thật sự không có cách...
Long Mã nói nhỏ, trong lòng sợ hãi, đối mặt với
địch thủ như vậy, ai cũng đều phải kiêng dè nói thầm.
Cùng cấp xưng tôn, cảnh giới hơn xa đối thủ,
chính là tới một trận chiến không có trì hoãn, đừng nói là hiện tại, dù tính cả
cùng thế hệ ở thời thượng cổ cùng rất khó tìm được đối thủ.
- Cửu Bí! Không ngờ ngươi cũng có, nhưng nó là
thuộc về ta, cảm ơn ngươi đưa nó tới thanh toàn cho ta!
Bá vương bị cản bước chân, không sợ hãi không
giận dữ, ngược lại lộ ra một loại ngạo nghễ.
Diệp Phàm ánh mắt lãnh liệt, trong lòng sôi sục,
Thương Thiên Bá Huyết nhất mạch là kẻ địch truyền đời của Thánh thể, quả nhiên
có đạo lý, đích xác có vốn để xưng tôn trong cùng cấp.
Xa xa, mọi người đều chấn động trong lòng, Diệp
Phàm có Cửu Bí, mà nghe giọng điệu Bá vương hắn cùng có nắm giữ, bằng không hắn
đâu cần dùng một chữ “cùng”.
Diệp Phàm tóc đen tung bay, ánh mắt sắc bén,
chiến ý ngẩng cao, cùng không có mảy may ý sợ hãi, trong tay cầm cây trường
thương màu đen chỉ mũi thương ra xa xa phía trước.
- Đồng cảnh giới cũng giết chết ngươi như
không, cho ngươi một cơ hội, lại đây chiến một trận, cho ngươi chết có thể diện
một chút!
Trong mắt Bá vương chiếu ra hào quang khiếp
người, ngạo thị quần hùng.
Loại khí phách này, loại kiêu ngạo này, loại
cuồng dã này... cũng chỉ có hắn mới dám như thế, mới nói ra miệng như thế, hồn
nhiên không xem thiên hạ anh hùng ở trong mắt.
- Hái đầu ngươi xuống, đưa ngươi ra đi!
Diệp Phàm nói.
“Ầm!”
Bá vương thần uy ngập trời, có một loại tự phụ
duy ngã độc tôn nhìn xuống anh kiệt trong thiên hạ. Một tay hắn cầm chiến mâu
màu máu, phóng tới chỉ thẳng vào hướng Diệp Phàm.
Tử kỳ lân rít gào, vòm trời bị đạp nứt toát,
rõ ràng là một người một lân mà sát khí cuồn cuộn mãnh liệt giống như mười vạn
Thiên Binh hạ giới!
- Sát!
Diệp Phàm quát to một tiếng, thúc dục Long Mã
bay tới phía trước, thân thể kim quang đại thịnh, như là đang hừng hực thiêu đốt,
trường thương màu đen trong tay bắn ra luồng hào quang dập nát tinh không.
Đây là chinh phạt tuyệt thế, huyết mâu cùng
trường thương trong tay hai người giao kích va chạm, mũi nhọn gặp nhau, “mũi
mâu” đâm trúng “mũi thương”, trong loại quyết chiến cực hạn thế này mà còn đâm vào nhau
như vậy, quả thực có chút khó tin. Nhiều nhất có thể nói là đâm xuyên qua nhau,
máu tươi nhuộm trời cao.
“Ầm ầm!”
Thiên địa run rẩy, giữa hai người thần quang đại
thịnh, sát khí ngập trời, thổi quét lục hợp bát hoang, hỗn độn khí tràn ngập,
chiến ý xuyên qua vũ trụ tinh không.
Đây là một hồi đại tai nạn, chư hùng đều phát
lạnh từ đầu đến chân, từng người đều sởn tóc gáy, cảnh giới này, chiến lực bực
này, biết bao nhiêu vạn năm mới có cơ hội gặp được?
Chí tôn trẻ tuổi như vậy, chỉ có tại thời đại
hoàng kim thịnh thế này mới có thể gặp nhau cùng một chỗ, mặc dù hào quang rực
rỡ, nhưng cùng là một loại bi ai, chỉ có một người có thể sống sót.
“Coong”, “Coong”...
Kim khí chấn động, trường thương màu đen cùng
chiến mâu màu máu chỉ trong nháy mắt va chạm nhau cả ngàn vạn lần, nhưng đều là
mũi mâu chọi mũi thương, nhanh đến mọi người không kịp phản ứng, không theo kịp
loại tốc độ vượt qua lẽ thường này!
Đây là một trận chiến tuyệt đỉnh, là cảnh giới
có khả năng đạt tới cực hạn, trong nháy mắt hào quang chiếu sáng vũ trụ, làm
cho tất cả tinh tú đều ảm đạm xuống.
“Ầm ầm!”
Hai người lần lượt va chạm nhau, vó ngựa, kỳ
lân đều đạp trời cao tự phóng qua một bên. Thế nhưng một thân ảnh chấn động
mãnh liệt, một chuỗi hoa máu rất dài bay lên!