Bá vương đến đây, ngày này rốt cục tới rồi!
Thánh thể sắp quyết đấu với Bá vương, mấy ngày
qua dẫn tới mọi người khắp tinh lộ bàn luận sôi nổi, mọi người đều chú ý, đều
chờ mong một trận chiến này.
Một người đến từ Táng Đế Tinh, nơi đó có quá
nhiều bí mật, là nơi mai táng xương cốt Đại đế cổ, cũng là chỗ sắp mở ra con đường
thành tiên...
Người kia có mẫu tinh của chính mình, huyết mạch
này đã đánh hạ uy danh vô địch hiển hách ở thời đại thần thoại, muôn đời trường
tồn, cho tới hôm nay vẫn như cũ phồn thịnh, ngạo thị hoàn vũ.
Bá vương đứng trên lưng kỳ lân cầm ngang chiến
mâu, như là Thần Ma từ Thiên giới hạ phàm, hắn thân khoác giáp trụ Thần Y kim
khí màu đen bao phủ cả thân thể từ đầu đến chân, thần bí mà tràn ngập cảm giác
áp bức.
Ở trong tay hắn nắm một cây chiến mâu cổ xưa đỏ
tươi như máu, tản ra sát ý ngập trời, như là từng uống qua máu tươi của ức vạn
sinh linh, khí tức lãnh liệt khiến Thánh nhân đều khiếp sợ.
Thành thứ năm mươi Nhân tộc, không ít tu sĩ cường
đại từ cửa thành lao ra, tiến vào vũ trụ u ầm, lập tức cảm nhận được loại cường
đại cùng hàn ý này, toàn thân đều rét run, gần như phải run rẩy.
- Bá vương rốt cuộc mạnh tới mức nào? Chỉ sợ
không có người nào biết được!
Chiến lực của hắn khó có thể đo lường, nhiều
năm qua cho tới bây giờ đều không ai có thể buộc hắn xuất ra toàn lực. Hắn như
một Thần linh không thể chiến thắng, uy danh của hắn đè nặng trong lòng mọi người.
Một người một kỳ lân dựng thân ở nơi đó phát
ra tiếng gào rống, làm cho cả tinh không đều run rẩy. Cả tòa thành thứ năm mươi
Nhân tộc đều phát sáng, pháp trận thủ hộ thành trì đều tự chủ kích hoạt, phòng
ngự.
Các cường giả tiến vào trong vũ trụ, lúc đầu
còn có thể đứng vững, nhưng một hồi sau tất cả đều không tự chủ được rút lui, bởi
vì loại sát ý tuyệt thế đó càng ngày càng cường đại, thổi quét tới làm cho mọi
người đều bóc ra cả lông tơ.
Sát khí vô hạn lạnh giá thấu xương!
Không ít người run rẩy, không tự chủ được rút
lui, quả thực không thể tin được hết thảy chuyện này, cách xa nhau xa như vậy
mà lại không thể chịu đựng được sát ý của Bá vương.
Mỗi người đều tự hỏi trong lòng, đổi lại là bọn
hắn đi quyết chiến, thế này còn làm sao đấu? Chỉ sợ còn không có động thủ, chưa
kịp đến được phụ cận đã bị khí tức của Bá vương đánh rách tả tơi.
“Ầm!”
Từ trong Thành thứ năm mươi Nhân tộc, một luồng
huyết khí màu vàng vọt lên như một cây trụ chống đỡ vòm trời, xuyên thủng qua
vũ trụ tinh không, cuồn cuộn mãnh liệt, chấn cho tinh không thập phương sụp đổ.
Một thân ảnh cường kiện cao lớn xuất hiện, tóc
đen tung bay, con ngươi sâu sắc, rống một tiếng rung động tinh không!
Một con Long Mã toàn thân tòa ra ánh lửa, đạp
bước lên trời cao, mỗi lần vó ngựa hạ xuống như tiếng trống thần lôi động, tiết
tấu đều nhịp, dao động cuồng lực chấn cho tai mọi người muốn nứt ra.
Thân ảnh này ngồi sừng sững trên lưng Long Mã,
phóng lên cao, đi tới tinh không. Ngàn van hào quang rực rỡ văi xuống như thác
nước bạc trút xuống, phụ trợ làm nổi bật hắn giống như một Chí tôn vượt giới đến
chinh chiến.
Một người một ngựa rất nhanh xuất hiện trong
vũ trụ, rời xa Thành thứ năm mươi Nhân tộc. Đúng là Diệp Phàm cùng Long Mã.
Toàn thân hắn máu màu vàng sôi trào, tràn ngập
ra một loại chiến ý tuyệt thế, giờ phút này có một uy thế khí nuốt núi sông,
như cổ Thần sống lại nghênh chiến Bá vương.
- Ngươi đã đến rồi... Tới đây nhận lĩnh cái chết!
Ở đối diện, Bá vương âm u nói, toàn thân hắn đều
bọc trong chiến y kim loại màu đen lạnh như băng, cường đại đến khiến người ta
cảm giác áp lực.
Chỉ có mấy chữ lạnh tanh nhưng lại làm cho người
ta kinh sợ, giống như tiếng gọi hồn từ Địa Ngục truyền đến tuyên án số mạng của
một người. Hắn tự tin mà cường thế.
- Ngươi tưởng ngươi là ai, một cái Bá thể mà
thôi, tính cái gì?
Diệp Phàm lạnh lùng đáp lại, trấn định mà ung
dung, ngồi sừng sững trên Long Mã không nhúc nhích.
“Một cái Bá thể mà thôi...” Loại câu nói này
có ai dám nói ra? Nên biết rằng Hồn Chiến của Thương Thiên Bá Huyết nhất mạch
chính là chí tôn của trẻ tuổi một thế hệ!
Dưới tinh không, rất nhiều tu sĩ chấn động, cảm
nhận được sự tự tin cùng sự lợi hại nội liễm của Diệp Phàm, trong sự trầm tĩnh
bức người giống như một con rồng đang ngủ đông.
Hàng trăm trận chiến không chết trở thành
thánh giả, người nào không phải là anh tài đấu chiến, đều là tồn tại tuyệt đỉnh
ở tinh vực của họ, nhưng ngày nay trên cổ lộ này lại khó có thể tự tin như vậy,
ngay cả người đang xem cuộc chiến đều phải rất thận trọng.
- Ngươi không được! Ta chỉ dùng một bàn tay đủ
để đè ép ngươi!
Bá vương ngồi trên lưng Tử kỳ lân từ tinh
không cách xa trông lại, con ngươi hắn giống như hai luồng ma quang xuyên thấu
qua bóng tối, áp bức linh hồn người ta.
Vả lại ngay giờ khắc này, một cổ khí tức cường
đại như đại dương mênh mông vỡ đê, như tinh hà nứt toạt ra, rất nhanh vọt tới,
tinh không nứt ra, lao thẳng tới phương vị của mọi người.
- Thật mạnh...
Long Mã nói nhỏ, ngay cả loại tính cách ba trợn
cùng với tính tình vô liêm sỉ của nó lúc này đều phải chịu phép lầm bầm trong
miệng, đôi mắt to như chuông đồng trợn trừng rất lớn.
Lỗ chân lông trên thân Diệp Phàm toát ra từng
đợt từng đợt tinh khí màu vàng, tòa ra ngăn cản cổ khí tức kia, làm cho nơi này
quy về bình tĩnh.
Mà rất nhiều tu sĩ ở xa xa nhưng lại không
ngăn cản được, từng người sắc mặt tái nhợt, lảo đảo, hoảng sợ, thần sắc như
nhìn thấy lệ quỷ, liên tiếp rút lui.
Sát khí mênh mông tuyệt thế, tinh không xuất
hiện vết rạn nứt. Đây là một loại chấn nhiếp, Bá vương chỉ phóng ra khí tức đã
khiến cho địch nhân khiếp sợ, nếu thật sự giao thủ nghĩ mà biết sẽ cường đại đến
mức nào?
- Không gì hơn cái này! Nếu là đồng cảnh giới
chiến một trận, ta hái đầu của ngươi như cắt cỏ dại!
Diệp Phàm nói, trong bình tĩnh ẩn chứa một loại
lãnh ý, đối chọi gay gắt.
Mọi người nghe mà nhảy dựng trong lòng, điều
đó không có khả năng! Sự cường đại của Bá vương, phóng mắt nhìn từ cổ đến kim đều
là cực kỳ hiếm thấy: “Cùng giai vô địch, ai cùng tranh phong” là một loại chứng
minh rõ lắm rồi.
Cũng chính là thời hoàng kim thịnh thế này, mới
có thể có kẻ miễn cường địch nổi. Bằng không nhân vật như vậy vừa ra, người cùng
thế hệ khắp thiên hạ đều chỉ có thể sống trong bóng ma của hắn, không thể chống
lại.
- Ha ha...
Bá vương cười to, phóng đãng mà tràn ngập ác
nghiệt, có một loại khí phách cao cao tại thượng: trong thiên hạ ngoài ta ra
còn ai, không xem hết thảy thiên hạ ở trong mắt.
Dưới thân hắn, con kỳ lân màu tím ngẩng đầu rống
dài, niệm lực chấn động vũ trụ, chấn cho đầu người ta muốn nứt ra, quả thực như
sắp nổ tung.
Đây là một đầu hậu duệ kỳ lân huyết thống cao
quý, xưa nay hiếm thấy, người ta hoài nghi nó là ấu tể trưởng thành của một con
tiên lân chân chính đi lạc xuống trần thế.
Thân thể nó sáng óng ánh lóa mắt, toàn thân tản
ra một cổ khí tức chí tôn trong thú, ngẩng cao đầu đi tới phía trước, đạp nứt
vũ trụ vô cùng cuồng bạo.
Chư hùng biến sắc, một ít người trong lòng thầm
cảm khái, đây chỉ là một vật cười mà thôi mà đã thắng hơn bọn họ, căn bản là
không thể địch nổi.
- Đây rõ ràng là trứng của một con tiên lân nở
ra ở nhân gian, sau khi xuất thế trưởng thành tới ngày nay mới có tình trạng
này!
Một số người ngạc nhiên thán phục, trong lòng
vừa rung động vừa vô cùng hâm mộ.
Tử kỳ lân rít gào, toàn thân tử quang đại thịnh,
khí tức chí tôn trong thú làm người ta run rẩy cơ thể lạnh giá, không tự chủ được
thối lui, trong lòng sinh ra ý sợ hãi.
Long Mã hí một tràng dài, sóng âm xé rách vòm
trời, hoàn toàn không giống như ngựa, mà rõ ràng giống như một con rồng đang gầm
rống, kinh động chín tầng trời.
- Cái gì?!
Mọi người đều bị dọa cho hoảng sợ, không nghĩ
tới con ngựa này giờ khắc này cũng tản phát ra một loại khí tức chí tôn trong
thú, tuy rằng cảnh giới không đáng sợ lắm, nhưng lại lộ rõ tiềm lực của nó.
- Đây là... một con Long Mã, là vật cười của Đế
Hoàng trong truyền thuyết!
Chư hùng cả kinh kêu lên thành tiếng, không thể
tin được hết thảy, không thể
tưởng được con ngựa này cùng nghịch thiên như
thế.
Ngày thường, Long Mã cố ý che giấu, không khác
gì một con ngựa trên tinh không, thẳng đến lúc này mới lộ ra là con Long Mã bất
phàm như thế.
Toàn thân nó lóe ra vầng sáng đỏ như là Hoàng
Huyết Xích Kim luyện chế thành, tản phát ra một loại khí tức siêu phàm, dưới
chân hỏa quang bừng bừng, dường như sắp vượt tinh hà phi thăng.
- Sát!
Bá vương rống to một tiếng, khí nuốt núi sông,
tinh không theo đó rung chuyển, một người một lân phóng vọt tới phía trước, như
là một viên ma tinh thật lớn va chạm mà đến, đáng sợ đến mức tận cùng!
Diệp Phàm phát ra một tiếng quát to, toàn thân
phát ra kim hà, bốc hơi lên thành một màn sương mù, huyết khí cuồn cuộn mãnh liệt
quét ngang lục hợp!
Giờ phút này, hắn vận chuyển bí quyết chữ
“Binh” công kích Bá vương, cả thân thể một người một ngựa của hắn kia làm như một
kiện binh khí, khống chế toàn lực kích tới, không để cho đối phương có lối
thoát.
“Keng, keng...”
Va chạm với Thần Y kim khí màu đen trên người
Bá vương vang lên tiếng leng keng rung động, bắn ra đốm lửa tứ phương, như là
có mười vạn thanh thiên kiếm bổ trúng. Hắn gặp phải công kích không gì sánh nổi.
Ở chung quanh hắn vòm trời sụp đổ, vũ trụ hắc ầm
bị nứt toạt ra, nơi đó trở thành một mảnh rách nát tả tơi, sương mù hỗn độn đều
bị đánh bạt đi.
Nhưng, đối mặt với công kích tuyệt thế của Diệp
Phàm như vậy, Bá vương vẫn không việc gì. Hắn cùng với Tử kỳ lân dừng lại trên
hư không không nhúc nhích chút nào, chỉ truyền ra tiếng va chạm kêu vang “keng
keng”.
“Ầm!”
Khối tinh không nổ tung, phát sinh hỏng mất.
Mọi người đều hoảng sợ thất sắc, ngạc nhiên
thán phục cho thủ đoạn giết người trong vô hình của Diệp Phàm; càng khiếp sợ sự
dùng mãnh vô địch của Bá vương, không ngờ hắn lại có thể vững như bàn thạch
không thể lay chuyển.
Đồng tử trong mắt Diệp Phàm co rút lại, đây là
lần đầu tiên bí quyết chữ “Binh” mất đi hiệu lực, không thể lay chuyển chí tôn
trẻ tuổi của Thương Thiên Bá Huyết nhất mạch. Đây đúng là một đại địch đáng sợ
đến mức tận cùng!
- Hắn đạt tới cảnh giới Vương của Thánh nhân,
ngày nay thật sự không có cách...
Long Mã nói nhỏ, trong lòng sợ hãi, đối mặt với
địch thủ như vậy, ai cũng đều phải kiêng dè nói thầm.
Cùng cấp xưng tôn, cảnh giới hơn xa đối thủ,
chính là tới một trận chiến không có trì hoãn, đừng nói là hiện tại, dù tính cả
cùng thế hệ ở thời thượng cổ cùng rất khó tìm được đối thủ.
- Cửu Bí! Không ngờ ngươi cũng có, nhưng nó là
thuộc về ta, cảm ơn ngươi đưa nó tới thanh toàn cho ta!
Bá vương bị cản bước chân, không sợ hãi không
giận dữ, ngược lại lộ ra một loại ngạo nghễ.
Diệp Phàm ánh mắt lãnh liệt, trong lòng sôi sục,
Thương Thiên Bá Huyết nhất mạch là kẻ địch truyền đời của Thánh thể, quả nhiên
có đạo lý, đích xác có vốn để xưng tôn trong cùng cấp.
Xa xa, mọi người đều chấn động trong lòng, Diệp
Phàm có Cửu Bí, mà nghe giọng điệu Bá vương hắn cùng có nắm giữ, bằng không hắn
đâu cần dùng một chữ “cùng”.
Diệp Phàm tóc đen tung bay, ánh mắt sắc bén,
chiến ý ngẩng cao, cùng không có mảy may ý sợ hãi, trong tay cầm cây trường
thương màu đen chỉ mũi thương ra xa xa phía trước.
- Đồng cảnh giới cũng giết chết ngươi như
không, cho ngươi một cơ hội, lại đây chiến một trận, cho ngươi chết có thể diện
một chút!
Trong mắt Bá vương chiếu ra hào quang khiếp
người, ngạo thị quần hùng.
Loại khí phách này, loại kiêu ngạo này, loại
cuồng dã này... cũng chỉ có hắn mới dám như thế, mới nói ra miệng như thế, hồn
nhiên không xem thiên hạ anh hùng ở trong mắt.
- Hái đầu ngươi xuống, đưa ngươi ra đi!
Diệp Phàm nói.
“Ầm!”
Bá vương thần uy ngập trời, có một loại tự phụ
duy ngã độc tôn nhìn xuống anh kiệt trong thiên hạ. Một tay hắn cầm chiến mâu
màu máu, phóng tới chỉ thẳng vào hướng Diệp Phàm.
Tử kỳ lân rít gào, vòm trời bị đạp nứt toát,
rõ ràng là một người một lân mà sát khí cuồn cuộn mãnh liệt giống như mười vạn
Thiên Binh hạ giới!
- Sát!
Diệp Phàm quát to một tiếng, thúc dục Long Mã
bay tới phía trước, thân thể kim quang đại thịnh, như là đang hừng hực thiêu đốt,
trường thương màu đen trong tay bắn ra luồng hào quang dập nát tinh không.
Đây là chinh phạt tuyệt thế, huyết mâu cùng
trường thương trong tay hai người giao kích va chạm, mũi nhọn gặp nhau, “mũi
mâu” đâm trúng “mũi thương”, trong loại quyết chiến cực hạn thế này mà còn đâm
vào nhau như vậy, quả thực có chút khó tin. Nhiều nhất có thể nói là đâm xuyên
qua nhau, máu tươi nhuộm trời cao.
“Ầm ầm!”
Thiên địa run rẩy, giữa hai người thần quang đại
thịnh, sát khí ngập trời, thổi quét lục hợp bát hoang, hỗn độn khí tràn ngập,
chiến ý xuyên qua vũ trụ tinh không.
Đây là một hồi đại tai nạn, chư hùng đều phát
lạnh từ đầu đến chân, từng người đều sởn tóc gáy, cảnh giới này, chiến lực bực
này, biết bao nhiêu vạn năm mới có cơ hội gặp được?
Chí tôn trẻ tuổi như vậy, chỉ có tại thời đại
hoàng kim thịnh thế này mới có thể gặp nhau cùng một chỗ, mặc dù hào quang rực
rỡ, nhưng cùng là một loại bi ai, chỉ có một người có thể sống sót.
“Coong”, “Coong”...
Kim khí chấn động, trường thương màu đen cùng
chiến mâu màu máu chỉ trong nháy mắt va chạm nhau cả ngàn vạn lần, nhưng đều là
mũi mâu chọi mũi thương, nhanh đến mọi người không kịp phản ứng, không theo kịp
loại tốc độ vượt qua lẽ thường này!
Đây là một trận chiến tuyệt đỉnh, là cảnh giới
có khả năng đạt tới cực hạn, trong nháy mắt hào quang chiếu sáng vũ trụ, làm
cho tất cả tinh tú đều ảm đạm xuống.
“Ầm ầm!”
Hai người lần lượt va chạm nhau, vó ngựa, kỳ
lân đều đạp trời cao tự phóng qua một bên. Thế nhưng một thân ảnh chấn động
mãnh liệt, một chuỗi hoa máu rất dài bay lên!