Cái đỉnh đồng xanh phát sáng, nguyên thần khiếp
người, Tiên kiếm tăng vọt, mặt trên máu chảy đầm đỉa, đồ văn sát tiên chấn nhiếp
thiên hạ.
Diệp Phàm chỉ kiếm vào Đại Thánh, truy vấn
tung tích của họ Dung Thành.
Đại Thánh đến từ Vực ngoại này là một vị đệ tử
chân chính của chí tôn, điều này làm cho mọi người hoảng sợ, người cấp số Đại
Thánh đã là tổ tông ở một vực, ngày nay lại còn có sư tôn ở trên đời, ai có thể
không sợ hãi.
Ở trước mặt sinh tử, không ai có thể bình
tĩnh, chỉ có điều có người có thể kiên trì tín niệm, mà có người thì sẽ trực tiếp
hỏng mất.
- Ta không biết!
Đại Thánh thoạt nhìn coi như trẻ tuổi giọng điệu
thực kiên quyết, không muốn lộ ra thứ gì nhiều.
- Sư phụ của ngươi là ai, ngày nay ở nơi nào?
Diệp Phàm lại ép hỏi tiếp.
- Chí tôn vô danh, tinh vực trung tâm nhất, chỉ
đợi chung cực lột xác, bay thẳng lên trời!
Đại Thánh ngạo nghễ, cũng thật kiên cường.
Diệp Phàm nhíu mày, xem ra người gọi là chí
tôn này thật đúng là khủng bố tới cực điểm, nếu như bước qua cửa quan kia,
chung cực thành Đế, cái tên Thần Đỉnh có lẽ sẽ thật sự gọi là Thiên Đình!
Ngày nay, đệ tử của chí tôn hắn cũng đã xuất động,
muốn thống trị một tinh vực, bắt đầu bố cục, hiển nhiên đối với hắn tràn ngập
tin tưởng, cho rằng hắn nhất định phải thành công.
Tuy nhiên, Diệp Phàm tới ngày nay cũng không sợ
ai, trên đầu có thêm một con rận cũng sẽ không sợ bị cắn, nhiều thêm một chí
tôn không nhiều lắm, ít đi một chí tôn không giảm bao nhiêu, không phải chỉ có
nhân quả này đáng sợ.
“Vù!”
Một đạo kiếm quang lấp lánh, sát kiếm tăng vọt,
kiếm khí dài đến gần cả trăm dặm, lập tức cắt xé không gian phía dưới Đại
Thánh, dư ba chấn thân thể hắn chao đảo, thần thức không ổn định.
Tiếp theo, Diệp Phàm đeo lại Tiên kiếm trên
lưng, cầm trong tay trường thương màu đen phóng vọt tới, vì sợ binh khí Đế trực
tiếp hủy diệt nguyên thần của Đại Thánh, từ đó không thể dò được bí mật.
Đây là một hồi va chạm mạnh kịch liệt, dưới một
kích ngũ hành điên đảo, càn khôn như là lật úp, địa hỏa phong thủy chuyển động
giống như đang khai thiên lập địa.
Chân chính cứng chọi cứng, cái đỉnh đồng xanh
cũng được Diệp Phàm thu hồi. Hiện tại hắn không phải lo lắng không đủ mạnh, mà
là sợ quá mạnh mẽ, không lưu lại cái gì còn sống, nên chỉ cầm một cây thương sứt
mẻ, vận dụng căn nguyên lực của mình tiến hành chiến một trận.
“Phốc!”
Nguyên thần Đại Thánh vừa rồi đã không ổn định,
mà lúc này lại gặp phải công kích như vậy, thân thể hai người đều gần như chạm
vào nhau cận chiến, tự nhiên hắn bị thua thiệt.
Khóe miệng hắn trào ra đầy máu tươi, bị cây
thương đen quét trúng cánh tay, lập tức như là bị Thiên Đao chém trúng, một cái
cánh tay bị cắt đứt, máu đổ như trút.
“Ầm!”
Diệp Phàm cận chiến cùng hắn, tay toái cầm
thương, tay phải Thiên Đế Quyền, cùng công kích mãnh liệt, đều là khí thế vô
kiên bất tồi.
“Phốc!”
Đại Thánh bay tung, thân thể vỡ nát, cây
thương sứt mẻ này nhưng lại ở thời khắc mấu chốt sống lại, bộc phát ra từng đợt
từng đợt Chuẩn đế uy. Đây là một loại không cam lòng và phẫn uất.
Cây thương này cùng nhất mạch của hắn dường
như có nhân quả lớn, ngày nay tàn thức nổi giận, tiến hành gặm nhắm cắn nuốt.
Nửa thân dưới của Đại Thánh nổ tung, sau đó từng
tấc từng tấc gãy cụp lên trên, rồi hóa thành từng đợt từng đợt màn sương máu, sắp
chết thảm.
Diệp Phàm nhức đầu, chưa từng có một ngày nào
quái dị giống như hôm nay, hắn muốn làm cho binh khí trong tay uy lực nhỏ một
chút, không để cho địch thủ chết đi, nhưng cũng không như ý muốn của hắn.
Đại Thánh cũng không muốn chết, nguyên thần
xông thẳng lên tận trời, nhưng vẫn như cũ có Chuẩn đế khí lan tràn tới, nguyên
thần hắn sắp bị hủy diệt, xuất hiện từng vết rạn nứt.
- A... ta không muốn chết!
Đại Thánh kêu thảm, nhưng khó có thể thay đổi
được kết quả.
Hơn phân nửa nguyên thần vỡ nát, chỉ có một phần
nhỏ thoát khỏi khí cơ Chuẩn đế, bị Diệp Phàm chặn ngang kéo lại đây, cầm trong
lòng bàn tay. Hắn mở Thiên Nhãn nhìn vào thức hải của Đại Thánh.
Diệp Phàm nhìn thấy một tổ lại một tổ hình ảnh
hỗn loạn, có quá nhiều tin tức, trong đó có mấy bộ hình ảnh đáng sợ làm cho hắn
khắc sâu ấn tượng: một cây chiến mâu màu xanh giao phong với cây trường thương
màu đen, hai thân ảnh hùng vĩ đại chiến kịch liệt.
Đó là Chuẩn để chiến xảy ra ở thời xa xưa, như
là đang diệt thế!
Đồng thời, ở trong tàn thức này hắn phát hiện
một ít trí nhớ, sau trận đại chiến kết quả sư tôn của Đại Thánh và họ Dung
Thành lưỡng bại câu thương, chiến mâu và cây thương đều gần như bị đánh nát.
Tuy nhiên, chiến mâu màu xanh được mang đi,
còn cây thần thương màu đen lại xuyên thủng vũ trụ, biến mất ở trong hư không, hiển
nhiên cuối cùng rơi xuống trên địa cầu.
- Đó là một viên đại tinh, có dao động sinh mệnh
cường đại...
Diệp Phàm nhìn chằm chằm vào thân ảnh lờ mờ của
hai đại cường giả, ở sau lưng bọn họ có sinh khí thịnh vượng của cổ vực sinh mệnh.
Hắn nghĩ tới một người, là kẻ địch truyền đời
của Thánh thể, là Bá vương trên cổ lộ Nhân tộc không ai bỉ nổi. Người này uy thế
ngập trời, thân có chín đại Thần hình, nếu Diệp Phàm không có thần cấm mà quyết
đấu với hắn, tất nhiên là một hồi khổ chiến.
Bá vương là sinh ra ở dưới tàng cây Nhân Sâm
Quả, có lai lịch không tầm thường.
Mà Nhân Sâm Quả xuất xứ từ địa cầu từng thuộc
về họ Dung Thành, trước sau xâu chuỗi những chuyện này lại người ta có thể sinh
ra rất nhiều phỏng đoán.
Chẳng lẽ trận quyết chiến kinh thế giữa hai vị
Chuẩn đế là bùng nổ ở trong tinh vực thuộc Bá thể. Kết quả họ Dung Thành sinh tử
không biết, Thần Thụ Bất Tử này bị thất lạc ở nơi đó.
về phần chí tôn từng chiến một trận với họ
Dung Thành, có lẽ đến từ nơi đó, hoặc là đi ngang qua nơi đó, hay là chiếm được
cây Nhân Sâm Quả, hay là một Bá thể thời thượng cổ phá Thần Nguyên mà ra, hay
là...
Có quá nhiều khả năng làm cho người ta khó có
thể xác định.
Đáng tiếc, vị Đại Thánh này đã chết, mảnh nhỏ
nguyên thần còn sót lại có hạn, không thể dò tra biết hết được.
Trận chiến đấu này tối thiểu là một hai ngàn
năm trước, họ Dung Thành sinh tử không biết, nhưng vị chí tôn kia thì lại cường
đại hơn và xây dựng Thần Đình, quả thực khiến hắn bất an.
“Trên thế gian này, Chuẩn để cũng không phải
chỉ có Cái Cửu U và vị Kim Ô tộc kia, ngày nay lại thêm một người, nhất định
tương lai sẽ rất đáng sợ!”
Loại cảm giác này rất không tốt, cây Nhân Sâm
Quả thất lạc ở trên tinh vực của Bá thể, một vị chí tôn cường đại thần bí không
hiểu đánh bị thương họ Dung Thành, làm cho Diệp Phàm chau mày không thôi.
Đại Thánh của Thần Đình đã chết, một trận chiến
này không có khả năng tiếp tụ. Thiên quân vạn mã Thần Đình trong nháy mắt hỏng
mất, như một dòng thác lũ phóng đi bốn phương tám hướng, tất cả đều bỏ chạy thục
mạng.
Ai có thể chống lại Đế kiếm?
Trong một ngày này, đô thành Thần Đình rơi vào
tĩnh mịch, gần như mọi người đều bỏ chạy, còn lại một số người cá biệt lưu thủ
thì như lâm đại địch, rất sợ hãi Diệp Phàm đến đây.
Cuối cùng, Diệp Phàm đi tới nhưng cũng không
vào thành, Thần Đỉnh đại thế đã mất, không cần hắn ra tay.
Mười ngày sau, Diệp Đồng trở về không thể như
nguyện, cũng không có lấy được binh khí của Thái Dương Thánh Hoàng, vẫn như cũ
còn chìm trong Bắc Hải Nhãn.
Xong chuyện ở Tử Vi Tinh, nhưng Diệp Phàm vẫn
chưa từ đó bước trên đường về, ngược lại tìm một chỗ vách núi bế quan, nghiền
ngẫm đạo cùng pháp của chính mình, tiến tới điếm mấu chốt trong đời.
Hai tháng sau, Diệp Đồng lãnh nhận chăm sóc cô
bé như là một phụ huynh. Lại qua mấy ngày, Diệp Phàm một mình lên trời ra Vực
ngoại Tử Vi. Lệ Thiên, Yến Nhất Tịch cùng tiễn đưa.
Diệp Phàm phải độ kiếp, tấn công cửa ải Đại
Thánh! Hắn chờ mong một ngày này đã rất lâu. Tích lũy và chờ đợi, cuối cùng một
ngày này cũng đã tới.
Nơi đây được gọi là Đế tinh, có rất nhiều bí mật
bị sương mù bao phủ, rất nhiều Đại đế đều tới đây, để lại dấu ấn bất hủ, rất
thích hợp cho hắn đột phá cửa ải.
Đương nhiên, địa phương này cũng chú định trở
thành một vùng đất nhuộm máu, muốn vượt qua thật không dễ, là đoạn đường cực kỳ
gian nan khốn khổ.
Đại Thánh kiếp!
Diệp Phàm sẽ đối mặt với rất nhiều Đại đế vây
công, tuy rằng những người đó cùng một cảnh giới với hắn, nhưng tất cả đều là người
mạnh nhất xưa nay, động một cái là có thể làm cho hắn đi đời.
- Đại ca ca phải cẩn thận nha!
Cô bé vẫy vẫy tay, nhìn theo hắn đi xa, chìm
sâu vào vòm trời.
Đây tự nhiên là một đại sự, liên quan đến quá
nhiều, sẽ là nguy cơ lớn nhất từ lúc chào đời tới nay mà Diệp Phàm phải đối mặt.
Từ trảm đạo đến thành Thánh, tiếp đến hóa thành Vương của Thánh nhân, càng ngày
càng gian nan.
Mặc dù cường đại như Diệp Phàm, cũng phải mạo
hiếm nguy hiểm tới tính mạng, càng về sau càng nguy hiểm, chỉ cần hơi có sơ suất,
hắn có thể sẽ hoàn toàn biến thành không, hóa thành khói bụi.
Tích lũy đến ngày hôm nay, hắn nghĩ rằng đã
làm tốt mọi chuẩn bị, có thể bước ra một bước kia, tuy vậy Diệp Đồng, Lệ Thiên
cũng đều rất khẩn trương, theo dõi sát sao.
Khắp Tử Vi Tinh Vực đều cảm giác được một cổ
khí tức áp lực, làm cho tâm thần mọi người đều ngưng trọng. Mọi người đều nhìn
lên phía trời cao, nhưng quá xa không thể nhìn thấy gì.
- Có liên quan với Thánh thể hay sao, có người
nhìn thấy hắn rời khỏi chỗ bế quan, đi ra Vực ngoại!
- Hắn định rời đi sao? Ôn thần này rốt cục
cũng đi rồi!
- Ôi, đáng tiếc! Tử Vi Tinh Vực ta binh khí Đế
đều thất lạc, Đại Thánh viễn cổ cũng đã đi xa, bằng không đâu đến nỗi là kết quả
này!
“Ầm!”
Đột nhiên, một luồng sấm sét giáng xuống chấn
khiếp thế gian, Vực ngoại sấm rền chớp giật, mặt trời đều bị che đi, cảnh tượng
khủng bố như diệt thế, mọi người đều sợ run.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Đây là nghi vấn của mọi người, trong lòng đều
sợ hãi, cảm giác như là tới ngày tận thế, bị ép hít thở không thông.
Giờ khắc này, hào quang bắn ra bốn phía, ở Vực
ngoại pháp tắc vô cùng tận đan vào nhau, lôi điện như biến mênh mông mãnh liệt,
cũng có tiếng gào rống, như Đại đế cổ sống lại.
- Thần Ma thượng cổ sống lại ư? Trong thiên địa
này làm sao vậy, các nơi đều có chùm tia sáng vọt lên, Đại đế cổ lưu lại pháp
trận đều đang sống lại, là gì vậy?
Tử Vi Tinh Vực, một ngày này phát sinh các loại
dị tượng, tất cả đều như sóng to gió lớn chấn nhiếp lòng người.
Diệp Phàm đang độ kiếp, lôi quang tràn ngập vũ
trụ tối đen lạnh như băng, hoàn toàn biến đổi, hắn rời đi Sinh mệnh cổ tinh
cũng đủ xa, nhưng sấm chớp vẫn phủ kín bầu trời Tử Vi.
Còn ở Vực ngoại, các loại vẫn thạch hóa thành
bụi bậm, một ít sao nhỏ ở phụ cận thì trực tiếp vỡ tan, ở trong lôi điện cuồng
bạo này cái gì cũng không còn tồn tại.
Thái Âm, Thái Dương, Hằng Vũ, Hư Không, A Di
Đà Phật, Tuyết Nguyệt Thanh...
Một vị lại một vị Đại đế hiển hóa, một vị lại
một vị chí tôn cổ đại hiện lên, hóa thành một thân Đại Thánh, hiển lộ ra hết lạc
ấn cảnh giới của họ năm xưa, đánh giết lại đây.
Diệp Phàm gần như bị đánh chết, mặc dù có thệ
ngã, đạo ngã chia sẻ, chân thân ở thời khắc mấu chốt dựa vào đó né thoát, nhưng
trước sau đối mặt với nhiều Đại đế như vậy, vẫn là gần như hình thần câu diệt.
Lần này so với Thánh Vương kiếp lần trước càng
nguy hiểm hơn bội phần. Quả thực chính là một con đường chết!
Một trận chiến này, người ngoài rất khó tưởng
tượng Diệp Phàm làm thế nào kiên trì được! Thân thể hắn đã sớm bị đập nát, thời
điếm nguy hiểm nhất xương cốt vỡ nát hết sạch, máu thịt bị chưng khô, cuối cùng
chỉ còn lại một giọt máu rơi xuống.
Mà nguyên thần thì mấy lần sắp tắt, như một ngọn
nến giữa cuồng phong bão táp, bất cứ lúc nào sẽ rơi vào trong bóng tối vĩnh viễn.
Ngọn lửa sinh mệnh của hắn sắp khô cạn, sinh mệnh
đi tới chung điếm! Ở trước mặt đại kiếp nạn có một không hai này, cái gì đều vô
dụng, tất cả ý chí, tín niệm có thể giúp hắn sống sót đều gần như bị tan rã.
Quá mức thảm thiết, Diệp Phàm gần như sắp vong
mạng! Gian nan vận chuyển bí quyết chữ “Giả”, từ một giọt máu kia mà sinh ra, từ
một giọt máu đó triệu hoán các mảnh xương vụn, tiến hành trọng tổ.
Chạy tới bên bờ cái chết để chống lại các vị Đại
đế, rồi sau đó lại xông vào từng tòa từng tòa Đế cung, đánh giết đến mức hắn
như điên cuồng, mọi người đều phải tan đi.
Cả đời này Diệp Phàm đã trải qua chiến đấu nhiều
lắm, chưa từng có một lần nào nguy hiểm giống như hôm nay, nói là cửu tử nhất
sinh cũng còn quá nhẹ nhàng thoải mái, thật sự là ở trong muôn lần chết cầu được
một đường sinh cơ.
Cái đỉnh vỡ nát vừa trọng tổ, dưới lạc ấn phù
văn hỗn độn, tràn ngập pháp tắc và thần liên trật tự của chính mình.
Cái đỉnh này cũng không biết bị đánh vỡ nát
bao nhiêu lần, thần linh bên trong nó cũng giống như Diệp Phàm thiếu chút nữa
liền vạn kiếp bất phục, vĩnh viễn chìm trong bóng đêm.
Một ngày này, Tử Vi Tinh Vực quỷ khóc thần
gào, thần ma chư thiên đều hiện lên, đó là trật tự pháp tắc trước thái cổ, là
tàn niệm dấu ấn của phần đông cường giả lưu lại.
Cả thế gian đều khiếp sợ!
Tới sau lại, chư thánh nhảy vọt lên trời cao,
nhìn thấy cảnh tượng đọ sức cuối cùng của Diệp Phàm, tất cả đều rúng động.
“Ầm!”
Tinh hà ảm đạm, biến lôi điện nổ tung, hết thảy
đều biến mất, tại trường chỉ còn lại có một bãi máu...