- Vừa rồi có người độ kiếp, không ngờ là lôi đỉnh
lớn như vậy, chẳng lẽ có người sắp thành đạo hay sao? Quả thực không thể tưởng
tượng!
- Đáng tiếc thất bại, lưu lại đại hận muôn đời!
Từ xưa đến nay, không biết có bao nhiêu anh kiệt
kinh diễm, đều chết trong một cửa ải mấu chốt cuối cùng của đời người, chỉ kém
nửa bước chính là khác nhau giữa Địa ngục và Thiên giới.
Trong thiên địa, chỉ còn lại có một bãi máu,
cái đỉnh cũng vỡ nát, trở thành tàn phiến, rơi rụng khắp nơi.
- Sư phụ!
Diệp Đồng kêu to một tiếng tan nát tim gan.
Lệ Thiên, Yến Nhất Tịch cũng đều trong lòng chấn
động mãnh liệt, bãi máu kia không giống như là có Thần tính, ảm đạm không ánh
sáng, dường như linh tính bị diệt hết.
- Ca ca...
Cô bé hai mắt đẫm lệ.
- Xong rồi?
Cũng duy nhất chỉ có đứa nhỏ còn có thể không
quan tâm, nhỏ giọng lẩm bẩm một tiếng, kết quả bị một cái tát thật mạnh, mặc dù
cách lớp tiên nguyên, cũng thiếu chút mông nó nở hoa.
- Ca ca không có việc gì!
Cô bé tuy rằng trong mắt đầy nước mắt, nhưng
thì thào nói.
Bãi máu đột nhiên nhích động, sau đó bắt đầu
chậm rãi phát sáng, nhất là trong những mảnh vỡ của cái đỉnh lại xuất hiện một
giọt máu đỏ tươi ướt át, rực rỡ loá mắt, tản phát ra tinh khí như đại dương
mênh mông.
- Sát!
Đột nhiên một đạo thần niệm khủng bố đánh úp lại!
Có người tế ra binh khí Đại Thánh, chém về phía giọt máu của Diệp Phàm kia, định
lợi dụng lúc hắn gặp rủi ro tiến hành diệt sát.
“Ầm!”
May mà, Lệ Thiên và Yến Nhất Tịch luôn luôn đề
phòng, mặc dù vừa rồi trong lòng hiện lên dự cảm bất tường, nghĩ rằng Diệp Phàm
đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng cũng không có thả lỏng cảnh giác.
Thần Nữ Lô đánh ra, chặn lại kiện binh khí
kia, phát ra một mảng mưa bụi sáng lạn, huỷ diệt nó ngay tức khắc.
Một giọt máu đỏ tươi rơi vào trong bãi máu màu
vàng, bắt đầu hòa tan, xây dựng xương cốt, trọng tổ chân thân, một hình người rất
nhanh xuất hiện, Diệp Phàm biến mất lại tái hiện trên đời.
Cùng lúc đó, mảnh vỡ cái đỉnh ngân vang, hóa
thành một màn hào quang sáng lạn như mưa rơi vọt tới cùng nhau, vang lên tiếng
“loảng xoảng” như tiếng trống thần thượng cổ chấn động mãnh liệt, vang vọng khắp
tinh không.
Cái đỉnh cũng trọng tổ, từng đợt từng đợt mẫu
khí tràn ngập, từng đạo từng đạo thần tắc như chất lỏng chảy xuôi. Trải qua
muôn ngàn mài giũa Vạn Vật Mẩu Đỉnh thành hình, hiện ra phong thái vô thượng.
Sau đó, nó đang sáng lạn cực độ ngay khoảnh khắc
lại khôi phục phong cách cổ xưa, treo ở trên đầu Diệp Phàm, trở thành binh khí
Đại Thánh chân chính.
Ở trên vách đỉnh, phù văn càng phức tạp hơn,
đó là văn lạc sinh ra trong hỗn độn, thiên nhiên tự thành, có cảm giác có một
loại đạo sắp viên mãn.
Chân thân của Diệp Phàm rốt cục hoàn toàn
ngưng thực. Chỉ là sắc mặt hắn tái nhợt, thân thể run run, thiếu chút nữa ngã
quỵ xuống.
- Ca ca!
Cô bé dang đôi tay nhỏ bé, muốn phóng tới phía
trước, Diệp Đồng vội vàng mang theo cô bé đi tới, mấy người Lệ Thiên cũng rất
nhanh vọt lại đây.
- Ta không sao, không cần lo lắng!
Diệp Phàm vuốt vuốt đầu cô bé, lau nước mắt
trên mặt bé, lại nhìn về phía mấy người Diệp Đồng lộ ra vẻ tươi cười cho bọn họ
an tâm.
Ngay sau đó, hắn đột nhiên vươn ra một bàn tay
to bao phủ vòm trời, lập tức chụp vào hư không. “Phù” một tiếng làm cho mấy
thân ảnh hóa thành bụi bậm, uy áp Đại Thánh hiển lộ ra hết không thể nghi ngờ.
Người đánh lén hắn vừa rồi chỉ bị Thần Nữ Lô
đánh chết một người, mấy người này ở trong bóng tối cũng cùng thúc động kiện
binh khí Đại Thánh kia, bị Diệp Phàm cảm giác được, lúc này trong nháy mắt nổ
tung.
- Hắn... đã thành Đại Thánh!
Tất cả người của Tử Vi Tinh Vực đều ngẩn người,
từng người gần như đều lạnh từ đầu đến chân. Còn ở cảnh giới Thánh Vương đã khủng
bố như vậy, ngày nay đạt tới trình độ này, ai còn có thể địch nổi?
Diệp Phàm ngồi giữa tinh không bắt đầu điều tức,
lần này bị thương quá nặng, thân thể đều bị đập nát, thiếu chút nữa hoàn toàn
chết đi, hết thảy đều phải trọng tổ.
Toàn bộ tinh khí bốn phương tám hướng bị tiếp
dẫn tới, Diệp Đồng vội vàng nắm tay cô bé thối lui ra xa, Lệ Thiên, Yến Nhất Tịch
cũng như thế, không thể đứng gần địa phương này.
Cuối cùng, trên vầng mặt trời hóa ra một chùm
tia sáng thật lớn, chiếu thẳng vào trên người Diệp Phàm, các loại tinh khí căn
nguyên vũ trụ bát hoang dâng trào.
Một vị Đại Thánh bổ sung nguyên khí, chuyện đó
phi thường khủng bố, nhất là loại thể chất đặc biệt của Diệp Phàm, lại càng giống
như một cái động không đáy, thiên địa “ầm ầm” vang động, tinh khí mênh mông rót
vào thân thể, làm cho hắn bắt đầu phát sáng, dần dần giống như một vầng mặt trời
treo lơ lửng giữa vòm trời.
Diệp Phàm bảo tướng trang nghiêm, không nhúc
nhích, ở trong này trọng tố thân thể, thanh tẩy tạng phủ xương cốt, giống như một
Thần linh.
Tiếng vang của máu lưu động như tiếng dòng
sông lớn chảy cuồn cuộn đinh tai nhức óc, có thể nhìn thấy trong máu màu vàng lại
bắt đầu một lần nữa xuất hiện màu đỏ tươi, phát ra tia sáng lóng lánh!
Người có Thiên Nhãn Thông có thể thấy rõ biến
hóa máu thịt trong cơ thể Diệp Phàm, từng người đều ngẩn người, máu thịt xương
cốt mỗi một lần nhích động đều giống như một kiện đạo binh đang ngân nhẹ.
Đây phải là thể chất cường đại cỡ nào mới đáng
sợ như vậy. Có lẽ chỉ cần một giọt máu bắn ra đủ để hủy diệt một kiện Thánh
binh, một quyền giáng xuống bất cứ binh khí Đại Thánh nào đều khó có thể giữ lại
được!
Suốt thời gian bảy ngày bảy đêm, Diệp Phàm
cũng không nhúc nhích mảy may nào, hắn đang lột xác, chữa trị thương thể, đắp nặn
thân thể Đại Thánh, trong cơ thể “ù ù” vang động, đó là lôi kiếp còn thừa lại
đang tôi luyện khí lực cùng kinh mạch các nơi trong cơ thể hắn.
Mà nguyên thần hắn cũng bay ra, ôm cái đỉnh nhỏ,
đồng dạng cũng ngân vang “ù ù”, càng ngày càng kết hợp, đạo tắc hừng hực.
Cuối cùng, hết thảy đều kết thúc, Diệp Phàm vượt
qua Đại Thánh kiếp, ngày nay hắn đã là một nhân vật cấp giáo tổ chân chính, có
thể nhìn xuống một mảnh tinh vực.
- Diệp Đại Thánh!
Lệ Thiên kêu lên.
Một Đại Thánh chỉ mới hơn hai trăm tuổi, bất kể
ở niên đại nào đều xem như còn rất trẻ tuổi, so với thọ nguyên bảy tám ngàn tuổi
của các Đại Thánh khác mà nói, hiện tại đúng là đang ở giai đoạn trẻ con, mới vừa
bắt đầu sinh ra!
Cộng thêm huyết khí phi phàm của bản thân
Thánh thể Nhân tộc, đời sống sẽ càng thêm lâu dài, càng thêm hiển lộ con đường
rực rỡ phía trước.
Một con đường này chú định có một hồi phong
vân lớn, Diệp Phàm nội liễm huyết khí, khôi phục bình tĩnh, nhưng mỗi một cái
giơ tay nhấc chân lại có một loại đạo vận làm cho vạn linh kính sợ.
Chỉ cần đạt tới cảnh giới này, tự nhiên sẽ có
từng tia uy áp, đương nhiên dùng nhiều chút tâm tư, có lòng che giấu, cũng
không phải không thể hoàn toàn hóa thành phàm tục, để người ta nhìn không ra.
- Thật sự nên rời đi rồi!
Diệp Phàm khẽ nói, điều này cũng có ý nghĩa ly
biệt.
Một ngày này, bọn họ uống vào cũng không biết
bao nhiêu rượu, hũ rượu chất thành ngọn núi nhỏ, cô bé chống cằm, nhu thuận ngồi
bên cạnh, nhìn bọn họ uống thả cửa.
- Huynh đệ tốt cả đời!
- Tinh không cách biệt không cắt đoạn được
tình huynh đệ ngươi và ta, còn có một ngày sẽ tụ hội, chúng ta sẽ gặp lại, sẽ kề
vai chiến đấu!
Lệ Thiên, Yến Nhất Tịch, Diệp Phàm uống đến
mùi rượu ngập trời, nhưng chính là không say được, thời khắc ly biệt rốt cục đã
đến.
Diệp Phàm ra đi, mang theo Diệp Đồng, cô bé,
cùng với đứa nhỏ, cuối cùng nhìn lại một lần rồi phóng ra Vực ngoại.
- Bé, chúng ta là bạn tốt, cả đời là bằng hữu,
nhớ đến thăm ta! Chờ ta lớn lên, cũng sẽ đi tìm tới ngươi!
Tiểu Thảo khóc nói.
- Tiểu tỷ tỷ! Ta sẽ nhớ tỷ, vĩnh viễn sẽ không
quên! Sẽ tìm đến thăm tỷ...
Từ trên cao truyền xuống thanh âm non nớt của
cô bé, rồi dần dần đi xa, biến mất.
Y Khinh Vũ không có ở Tử Vi Tinh Vực, đã bước
trên tinh không cổ lộ, nhưng dù như thế, Lệ Thiên, Yến Nhất Tịch vẫn có thể tìm
đến quan hệ, đưa Tiểu Thảo vào trong giáo của nàng.
Tới Vực ngoại, thân thể Diệp Phàm run lên,
khóe miệng tràn ra một vệt máu, trong máu màu vàng mang theo màu đỏ tươi, làm
cho Diệp Đồng lập tức cả kinh, thất thanh kêu lên:
- Sư phụ ngài làm sao vậy?
Cô bé lại sớm khẩn trương nắm góc áo Diệp
Phàm, vẻ mặt đầy sợ hãi.
- Không có việc gì, một chút đạo thương mà
thôi, không nghĩ tới giống như thuốc cao chó bôi trên da, từ cảnh giới Vương của
Thánh nhân đi theo ta tới cảnh giới Đại Thánh, nhưng cũng không có ảnh htrởng
nhiều tới chiến lực của ta!
Diệp Phàm bình tĩnh nói.
- Thật vậy chăng?
Cô bé lo lắng, nghiêng đầu hỏi.
Diệp Phàm vuốt sóng mũi đáng yêu của bé, nói:
- Đương nhiên là thật! Yên tâm đi!
- Sư phụ ngài có biện pháp gì không?
Diệp Đồng hỏi, có chút đau buồn âm thầm.
- Ngươi cứ yên tâm, ta sẽ hoàn toàn trị tận gốc!
Diệp Phàm nói lời thoải mái.
- Ca ca không có việc gì, bé sẽ chữa khỏi đạo
thương của đại ca ca!
Tiểu tử kia còn thật sự nói.
Ở trong tinh không, Diệp Đồng có chút do dự,
Diệp Phàm thấy thế, hỏi:
- Làm sao vậy?
- Sư phụ! Ta muốn bước trên cổ lộ thí luyện người
mạnh nhất, đi tôi luyện chính mình!
Diệp Đồng nói.
Diệp Phàm gật đầu:
- Ngươi có ý này tốt lắm!
Hắn dĩ nhiên ủng hộ quyết định của đệ tử: tuy
rằng đó là một con đường gian nguy, nhưng đích xác là nơi tôi luyện.
Ở Bắc Đẩu đã trải qua rất nhiều rồi, cũng nên
để cho Diệp Đồng đi thử một số con đường không giống người thường.
- Ta đưa ngươi đi!
Diệp Phàm nói.
Dọc theo đường đi này, Diệp Phàm từng hỏi cô
bé làm thế nào đi tới Tử Vi Tinh Vực, đáng tiếc tiểu tử kia thực mê mang, suy
nghĩ một hồi lâu cũng không thể nhớ lại được.
- Cẩu cẩu thiếu chút nữa chết đi, bé thực
thương tâm, sau lại bé giống như bay lên, càng ngày càng xa, sau đó thì không
nhớ rõ...
Tiểu tử kia nhỏ giọng nói, lời nói nhỏ nhẹ.
Việc này Diệp Phàm đã nghe đại hắc cẩu nói
qua, khi đó cô bé giống như là mọc cánh thành tiên, cử hà bay lên, khó có thể
truy tìm.
Trước cửa quan Nhân tộc thứ nhất, có rất nhiều
gương mặt mới đang chờ đợi, tràn ngập hướng tới con đường phía trước, mỗi người
đều tinh thần phấn chấn, tràn đầy tự tin.
Giống như nhóm người Diệp Phàm bọn họ ngày
xưa, có khát khao, có chí hướng, có khí phách, cũng có sát ý, nhưng cũng không
biết có mấy người có thể sống sót.
- Cứ ở chỗ này đi!
Diệp Phàm đưa đệ tử tới đây, cũng không trợ
giúp thêm gì, con đường sau này phải tự chính hắn đi tới.
Diệp Đồng chào một đại lễ, cáo biệt sư tôn,
nói:
- Ta muốn mượn cổ lộ Nhân tộc, đi tới một vùng
chiến trường khác!
Hắn không nghĩ lặp lại con đường của Diệp
Phàm, mà là muốn đánh đến các cổ lộ khác, sáng lập thiên địa thuộc về chính
mình, tạo ra đạo của bản thân.
Diệp Phàm tự nhiên sẽ không can thiệp, bảo hắn
cứ việc theo ý mình, sồ ưng cần phải có dũng khí vẫy vùng, như thế mới có thể vỗ
cánh bay thẳng tới trời cao.
- Ồ! Người kia là ai? Như thế nào nắm tay một
cô bé đến đây, rồi sau đó lại đi mất!
Có người nói nhỏ.
Mà trước cửa thành, một ít binh sĩ thì lộ ra vẻ
nghi hoặc, nói:
- Có điếm nhìn quen mặt!
- Là hắn... Thánh thể!
- Cái gì?!
Địa phương này lập tức vang lên tiếng rỉ rầm,
Thánh thể Nhân tộc danh chấn cổ lộ, đánh giết thập phương đều run rẩy. Hắn đã để
lại quá nhiều truyền thuyết, tự nhiên sẽ dẫn phát chú ý.
Đáng tiếc, hào quang nhoáng lên một cái, Diệp
Phàm liền biến mất, đứng ở trên Thần quang thai, mang theo cô bé vượt qua tinh
không mà đi, lưu lại một bóng dáng thần bí.
- Ca ca! Chúng ta đi đâu vậy?
Cô bé hỏi.
- Trước quay về Thiên Chi Thôn, rất nhiều người
đều rất tưởng niệm bé đấy!
Diệp Phàm mỉm cười.
- Bé bị bệnh, có một số người không nhớ rõ,
chính là trong lòng có rất nhiều thứ không bỏ được, hẳn là vì tưởng niệm bọn họ!
Tiểu tử kia nhỏ giọng nói.
Diệp Phàm ra tay trị liệu cho cô bé, điếm ở mi
tâm làm cho nơi đó sáng rọi đẹp mắt, cả thân thể cô bé sáng lấp lánh, giống như
một búp bê bằng ngọc.
Sau đó không lâu, bọn họ về tới Bắc Đẩu Tinh Vực,
mới vừa tới gần liền nghe được tin tức chấn động.
- Con đường thành tiên mở ra rồi!
- Chờ đợi muôn đời, một ngày này rốt cục tới rồi,
xuất hiện Tiên lộ!
Mọi người đều điên cuồng!