Con đường thành tiên mở ra!
Diệp Phàm ngơ ngác sững sờ, sau khi trở về
nhưng lại nghe được tin tức kinh sợ thế nhân như vậy!
Trong vũ trụ điếm điếm sáng bạc rực rỡ, tinh
không thực sáng lạn, chư thánh kẻ đến người đi, ngang dọc bốn phương, ngày nay
Bắc Đẩu hoàn toàn sôi trào, tu sĩ vô cùng điên cuồng.
- Tình thế hỗn loạn lớn nhất từ muôn đời đến
nay sắp mở ra rồi, một cái kỷ nguyên mới sắp đến đây!
Mọi người trong lòng hừng hực sôi sục, đây là
khát vọng của mỗi người, chờ đợi cũng không biết đã bao nhiêu năm, đây là tiên
cơ lớn nhất muôn đời đến nay, sắp sửa bởi vậy mà sinh ra nhiều loại biến cố.
Tiên lộ ở nơi nào? Diệp Phàm hạ xuống mặt đất,
căn bản là không cần đi tìm hiểu, liền từ quỹ tích của đông đúc tu sĩ đi phía
trước làm ra phán đoán, biết được phương vị.
Thật sự có liên quan với cấm địa Thái cổ, ngay
trong núi hoang ngoài mấy trăm dặm!
Trên trời dưới đất nơi nơi đều là bóng người,
không đếm được Thánh giả tới đây, rồi sau đó lại rất nhanh rút đi, đi ra Vực
ngoại, đi bẩm báo với giáo tổ các tộc.
Diệp Phàm đến đây, từ rất xa đã cảm nhận được
một loại tiên cơ, một loại khí tức đặc biệt ập vào mặt làm cho toàn thân hắn vô
cùng thư thái.
- Đại ca ca! Thật sự có người muốn thành tiên
sao?
Cô bé ngửa đầu hỏi, đôi mắt to thật tinh thuần
đen trắng rõ ràng.
- Có lẽ vậy! Một hồi náo động đáng sợ nhất sắp
bắt đầu rồi!
Diệp Phàm khẽ nói.
Khu dãy núi này đối với Diệp Phàm cũng không
xa lạ, năm đó khi hắn còn là một tiểu tu sĩ đã đến đây. Nhìn từ xa cấm địa Thái
cổ nơi đó mây mù lượn lờ, so với trước kia thần bí hơn rất nhiều lần, nhưng lại
không thể nhìn thấy rõ.
Bên ngoài vùng cấm, cổ thụ che trời, núi lớn vắt
ngang, ngày thường vượn hú hổ gầm, có các loại man thú thần bí thường lui tới,
cũng có rất nhiều thần cầm giương cánh bay lượn... Ngày nay tất cả hoang thú đều
bị người thay thế, nơi nơi đều là cường giả, nơi nơi đều là tu sĩ, chỉ vì để
nhìn thấy ánh sáng của Tiên vực kia.
Phía trên một ngọn núi cao nguy nga, xuất hiện
một cái khe lớn đáng sợ, thỉnh thoảng có từng đợt từng đợt tiên khí tràn ra,
khiến người ta kinh sợ không hiểu!
Khe hở vô cùng hừng hực, như là một dòng chảy
dung nham trong đêm đen, giống như một tia chớp xẹt qua giữa bầu trời đêm, bắt
mắt và chói mắt một cách khác thường.
Khe hở của Tiên vực!
Đây là một khe hở kinh thế, dài đến mấy chục
trượng, rực rỡ khiếp người, mọi người phỏng đoán Tiên vực chân chính phải từ đó
mở ra!
- Là thật vậy chăng, ai có thể nghiệm chứng? Hẳn
không phải là một đại nhân vật nào đó thiết cục ra chứ? Ta còn nhớ rất nhiều
năm trước từng phát sinh chuyện giống như vậy, giết chết hai vị Thánh Vương đi
vào trong đó!
- Là thật sự! Đã được nghiệm chứng, nơi đó có
khí tức không tầm thường, vừa rồi có tiên quang bay ra, có người thu được đương
trường đột phá bình cảnh, bước vào một lĩnh vực cao hơn!
Diệp Phàm vừa tới đây liền nghe được mọi người
bàn luận.
Hắn nắm tay cô bé đứng trên một tảng đá, nhìn
ra xa phía trước, chân mày nhíu sát. Hắn thấy được rõ ràng hết thảy, dường như
không phải giả.
- Lại một đạo tiên quang bay ra kia!
Đúng lúc này có người cả kinh kêu lên, trong
cái khe lớn thần bí có một chùm tia sáng vọt lên, phi thường đặc biệt. Trong chốc
lát hóa thành chân long, trong chốc lát lại hóa thành chu tước, vả lại kèm theo
có từng đợt từng đợt hỗn độn khí.
- Tiên quang lại xuất hiện một cái!
Mọi người điên cuồng tranh đoạt, tất cả đều
phóng tới phía trước, lập tức bạo phát xung đột đổ máu, mọi người vì thế đánh
nhau vỡ đầu sứt trán tranh giành, vô cùng kịch liệt và tàn khốc.
Diệp Phàm chấn động mãnh liệt trong lòng, đó
là Bắc Cực tiên quang. Lúc trước hắn đi tìm Đồ Phi, từng ở dưới vết nứt phế địa
của con đường thành tiên nhìn thấy qua loại này.
Hiện tại ở đây lại nhìn thấy, làm cho hắn ngẩn
ra, mà trong lòng thì xuất hiện ngập trời gợn sóng: con đường thành tiên sắp mở
ra cũng không phải là giả, mà đã trở thành sự thật.
Sau một hồi huyết chiến, tiên quang bị một vị
cường giả thần bí cướp đi, biến mất ở cuối chân trời mờ mịt, đi bế quan tìm hiểu.
Đây là một cơ duyên khó lường.
“Vì sao không có người đi vào?” Đây là nghi hoặc
của Diệp Phàm, nếu đã nứt ra một cái khe hở, mọi người như thế nào lại không
xông vào vậy?
Cũng có không ít người có nghi vấn giống như hắn,
cũng là mới vừa tới nơi, lúc này hỏi cho rõ, lập tức có người cười lạnh không
thôi.
- Đại đế cổ đều thất bại, ngươi cho rằng chúng
ta có thể đánh đi vào sao? Mặc dù là xuất hiện một cái khe, lực lượng của nhân
gian cũng không chống đỡ được.
Những lời này còn không có nói xong, rất nhanh
đã có người không kiềm chế được, tế ra Thánh binh đánh tới phía trước, định xé
vỡ mở lớn khe hở hơn nữa, nhảy vào trong Tiên vực.
“Ầm!”
Cái này tương đương với lửa cháy đổ thêm dầu,
trong cái khe lớn hừng hực phun ra một quầng sáng đáng sợ, cuồn cuộn mãnh liệt
thổi quét lục hợp bát hoang.
- A...
Người ra tay kia kêu lên thảm thiết, Thánh
binh nứt toạt ra đứt từng tấc, mà bản thân hắn cũng hóa thành mưa máu, ở trong
hào quang rừng rực bị hủy diệt nát tan thành bụi, trở thành bụi bậm.
- Hừ! Một Thánh nhân mà thôi, cũng muốn xông
vào! Mấy ngày gần đây đã chết bốn vị Đại Thánh, tất cả đều là không có một chút
trì hoãn hóa thành tro tàn ở trong cái khe!
Sự thực tàn khốc xảy ra ngay trước mắt, trong
lòng mọi người đều sợ hãi, người khác nói có lẽ không tin, chính mắt nhìn thấy,
tự mình trải qua, mới chân thật nhất, cảm thấy càng đáng sợ hơn.
Con đường thành tiên thực tàn khốc!
Đây mới chỉ là bắt đầu, xuất hiện một cái khe
mà thôi, đã dẫn phát một hồi huyết kiếp! Hiển nhiên đây chưa phải là chấm dứt,
tai họa vừa mới bắt đầu mà thôi.
Trên thực tế đúng như thế, Diệp Phàm dừng chân
tại đây nửa ngày, phát hiện trước sau một số người tới sau không tin là thực,
dùng các loại phương pháp thử thăm dò, tất cả đều đại bại, mảnh xương trắng
dính tơ máu, bay tứ tán ra chung quanh.
Mọi người hít một hơi khí lạnh, chỉ qua hơn nửa
ngày, không nói những Thánh nhân kia, lại có một vị Đại Thánh ngã xuống, Lượng
Thiên Xích trong tay bị gãy làm tám khúc, cả người gặp phải tiên quang phản phệ
biến thành tro tàn.
Đây rốt cuộc là địa phương nào? Tiên vực vì
sao đáng sợ như thế, ngay cả Đại Thánh đều yếu ớt như người bù nhìn, chỉ cần
xông vào, tất nhiên phải bị thiêu đốt máu huyết khô cạn, xương cốt cũng không
còn.
Diệp Phàm nhìn thấy mà chân mày dựng thẳng đứng,
nơi này quá mức đáng sợ, căn bản không ai có khả năng xông vào, cho dù là vận dụng
Đế binh Cực Đạo cũng không nhất định có thể thành công, có thể sẽ có phiền toái
lớn.
- Các đại cấm địa Sinh Mệnh có động tác gì
không?
Hắn hỏi người bên cạnh, bởi vì đây mới là điều
căn bản: tồn tại vô thượng trong cấm địa vì thành tiên, vì sống sót, đã trả cái
giá thảm trọng, không có người nào bức thiết hơn so với họ.
Những người này nếu như không ra mặt, thì địa
phương này không có ý nghĩa gì!
- Bảy đại cấm địa Sinh Mệnh đều có chùm tia
sáng xé trời xông lên tận trời, Cổ Quáng Thái Sơ, Bất Tử Sơn lại còn có sương
mù đáng sợ lan tràn tới đây!
Có người run giọng nói, như là nhìn thấy chuyện
gì kinh sợ nhất.
Diệp Phàm xoay người bước đi, không có ở lại địa
phương đó, cho dù là ở lại thêm một phút đồng hồ: vì trên người hắn có cái đỉnh
đồng xanh, loại đồ vật này hơn phân nửa sẽ dẫn tới hứng thú của chí tôn cổ đại.
Rời xa dãy núi kia, Diệp Phàm dừng chân trên đỉnh
một ngọn núi, yên lặng tìm hiểu, cẩn thận suy tư.
Con đường thành tiên mở ra thật sự quá đột ngột,
tuy rằng mới chỉ là một cái khe nứt, còn chưa phải là tiên môn chân chính,
nhưng cũng làm cho người ta cảm thấy không đúng thực.
Không có dấu hiệu báo trước, không có dị tượng,
chỉ trong một đêm đột nhiên nứt ra, xuất hiện ở thế giới này!
- Lại tới nữa kia! Một luồng tiên vụ mênh mông
cuồn cuộn kéo tới!
Xa xa có người hoảng sợ kêu to.
Diệp Phàm thoắt ngẩng đầu, từ phía bắc một mảng
sương mù thần bí cuốn tới,
có thể nói là tốc đô của vận tốc ánh sáng, vô
cùng to lớn như là một đại dương mênh mông bay ngang không trung, chiếm cứ đầy
thiên địa, buông xuống chỗ cái khe Tiên vực kia.
Trắng xoá mù mịt, vắt ngang thiên địa, giống
như dải ngân hà chân thật rơi xuống, quá mức khủng bố khiến Đại Thánh đều phải
sợ run không thôi.
Đây là đến từ hướng Thần Khư, sương mù trắng
xoá uy áp lục hợp bát hoang, thổi quét vòm trời, khiến lòng người chấn động mạnh.
Cũng không phải bóng người, mà chính là một loại
khí cơ, một đạo thần niệm cường đại thức tỉnh, dò xét về phía nơi đây, để cảm
nhận đến tột cùng cái khe này là thực hay giả.
Đây là chí tôn thái cổ, mỗi người đều pháp lực
quán thế, chỉ là thần thức mới thức tỉnh đã có thanh thế lớn như vậy, mọi người
đều rúng động kinh sợ.
Sương mù mờ mịt quanh quẩn một chỗ ở nơi này
thật lâu, mọi người đều không dám thở mạnh. Trước đây từng có kinh nghiệm, Cổ
Quáng Thái Sơ cũng có dị tượng sinh ra to lớn như vậy, kính sợ và không nhúc
nhích là lựa chọn tốt nhất.
- Ta nghe táng ca của chính mình, trên bước đường
cùng rốt cục thấy được hy vọng...
Chỉ lưu lại một câu như vậy, rồi sau đó mọi âm
thanh đều im lặng.
Nửa khắc sau, sương mù hỗn độn mờ mịt kia như
thủy triều rút đi, áp lực không khí lập tức tiêu tan, mọi người đều thở phào một
hơi thật dài.
- Là thật sự! Con đường thành tiên xuất hiện,
Tiên vực sẽ hoàn toàn mở ra!
Hiện tại mọi người rốt cục xác định, cái khe nứt
này là thật sự, cũng không phải là bẫy rập gì đó, người nào dám ltra tồn tại
trong vùng cấm? Đó là chán sống!
Một ngày này, thiên hạ ồ lên, thế gian đều khiếp
sợ, không ai không run rẩy, đây là giấc mộng của tu sĩ từ muôn đời tới nay, sắp
xuất hiện trọn vẹn ở kiếp này.
Bao nhiêu anh kiệt chinh chiến trên Tiên lộ,
vùi xương nơi đất khách quê người ! Đế Tôn một thế hệ cũng không thể thành tiên,
sau khi chết đi Thiên Đình sụp đổ, chư vực hỗn loạn, ngày nay lại xuất hiện một
thiên duyên như vậy.
Tương truyền, kiếp này cánh cửa Tiên vực mở rộng,
sẽ có người có thể chân chính thành tiên.
Kết quả này cũng không phải là suy tính của một
người, mà Hoàng của thái cổ, Đại đế của Nhân tộc đều từng tiến hành thôi diễn,
cùng cho rằng ở kiếp này sẽ sinh ra tỉnh thế hỗn loạn to lớn chưa từng thấy!
- Ca ca cũng muốn thành tiên sao? Sẽ rời khỏi
bé sao?
Trên ngọn núi, cô bé ngửa đầu, đôi mắt trông
mong nhìn hắn, dường như rất hồi hộp lo âu.
Diệp Phàm nở nụ cười, ngồi xổm xuống vuốt ve
khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng của bé, nói:
- Ta nếu thành tiên, cũng sẽ mang theo bé cùng
nhau tiến vào Tiên vực!
Tiểu tử kia lập tức vui vẻ nở nụ cười, một câu
nói thực dễ dàng làm cho cô bé thỏa mãn.
Diệp Phàm còn thật sự suy nghĩ thật lâu: chuyện
này thật sự quá đột ngột, làm cho hắn đến bây giờ tâm thần còn chưa ổn định!
Như thế nào vốn không có một chút khúc nhạc dạo đầu nào, cứ như vậy trực tiếp
xuất hiện một vết rạn nứt.
- Chúng ta khi nào thì thành tiên vậy?
Cô bé khờ dại hỏi, rất là tự nhiên, không có mảy
may cố kỵ.
Diệp Phàm có điếm nhức đầu, điều này thật sự
quá khó khăn. Ngày nay ngay cả chí tôn trong bảy đại cấm địa Sinh Mệnh cũng
không có động tĩnh, không ra tay, hiển nhiên chưa tới thời cơ.
Tồn tại cấp Đại đế đã chờ đợi muôn đời, sẽ
không tùy tiện ra tay, nhất định là đang ngồi ở đó chờ đợi thời điếm chính xác
liền đánh tới, trong nháy mắt đánh vào trong Tiên vực đây!
Lúc này, không có người nào tùy tiện ra tay,
nhưng nghĩ đến một kích long trời lở đất kia sẽ không còn bao lâu!
- Chuyện đáng sợ nhất từ thời viễn cổ đến nay
sắp xảy ra...
Diệp Phàm tự nói, thế gian chưa bao giờ chứng
kiến trận chiến đấu cấp số này, ngày nay lại sắp thay đổi. Tới ngày này, hết thảy
quy luật đều phải bị phá vỡ.
Thời đại thần thoại sắp xuất hiện, trên con đường
thành tiên luận anh hùng cùng thành bại!
Ai có thể thành tiên, đều phải trồi lên mặt nước
trong một hồi đại kiếp nạn thổi quét khắp vũ trụ...