Ngọn núi rất cao, Diệp Phàm dõi mắt trông về phía
xa, thấy xa xa cấm địa Thái Cổ nơi đó sương mù lượn lờ, phía trên vực sâu dường
như có một thân ảnh, cũng giống như có một đôi mắt đang chăm chú nhìn bên này.
Diệp Phàm trong lòng run lên, là Hoang sao?
- Tỷ tỷ kia thật xinh đẹp nha!
Cô bé nói, chớp chớp đôi mắt to, tò mò nhìn về
phía cấm địa Thái cổ.
Diệp Phàm chấn động trong lòng, hắn cũng không
thể nhìn xuyên qua sương mù, mà tiểu tử kia lại có thể nhìn được, thật sự làm
cho hắn giật mình. Rất nhanh hắn lại thoải mái, năm đó ở Bất Tử Sơn cũng như thế,
cô bé có thể nhìn thấu Đế văn, chỉ ra một con đường sống cho mọi người.
- Tỷ tỷ kia, vì sao lại dùng dây sắt trói chặt
chính mình?
Cô bé lộ ra vẻ khó hiểu, nghiêng đầu nhìn xa
xa, đôi mắt to đen bóng lóng lánh sáng rọi.
Diệp Phàm có chút nhức đầu. Đó tất nhiên là mấy
dây xiềng xích tiên kim, phân biệt là Long Văn Hắc Kim, Hoàng Huyết Xích Kim,
Tiên Lệ Lục Kim luyện chế thành, khiến người ta rúng động và không thể hiểu được.
- Đi thôi, đừng nhìn nữa!
Diệp Phàm nắm tay cô bé, xoay người rất nhanh
phóng vọt về phía chân trời. Nếu bọn họ có thể thấy được Hoang, nghĩ đến đối
phương cũng có thể nhìn thấu trong người hắn, quả thực làm cho hắn bất an,
không muốn ở lại đó.
Thần quang thai nhoáng lên một cái, xé rách hư
không, một lát sau bọn họ xuất hiện ở Vực ngoại, đi tới một quần tinh sáng lạn.
Nơi này có một thế giới nhỏ tên là Thiên Chi
Thôn.
Bên ngoài thôn, sóng lúa màu vàng chập chùng,
đúng là một mùa thu hoạch trong năm. Trong thôn gà kêu chó sủa, cảnh tượng một
phái xuất thế.
Không nhìn kỹ, thật đúng là nghĩ rằng đi tới một
sơn thôn, bởi vì nơi này cách tuyệt với thế gian, có chăng chỉ là bình hòa và
sung túc.
- Thần tử đã trở lại kia!
Tiểu Tước nhi vui mừng kêu lên, phá vỡ cảnh
yên lặng trong thôn.
Thiên Chi Thôn đang yên ắng lập tức náo nhiệt
cả lên, một đám người xuất hiện, già trẻ đều có, tất cả đều ùa tới, Diệp Phàm rời
đi thời gian cũng không lâu, nhưng vẫn dẫn động mọi người.
- Đứa nhỏ này là ai, bộ dạng thật giống như
búp bê gốm sứ!
Phần lớn người Thiên Chi Thôn đều không biết
cô bé, tranh nhau nói ầm ĩ cả lên.
- Sư phụ! Đây là cô bé muội muội ta chưa từng
gặp mặt đó phải không?
Hoa Hoa cười đùa đi tới. Thời gian mới cách biệt
cũng không lâu, nhìn thấy Diệp Phàm thật ra hắn cũng không có nỗi lòng bốn bề
sóng dậy chút nào.
Diệp Phàm gõ đầu hắn một cái, nói:
- Nếu nói về bối phận, bé phải gọi ngươi là
cháu lớn!
Cô bé giương đôi mắt to nhìn tên đầu trọc bóng
ltrởng sáng loáng trước mắt, có chút sợ hãi nói:
- Cháu lớn...
Nổi lên tiếng cười rộ ầm ầm, Hoa Hoa kêu lên kỳ
quái.
- Đây là cô bé à?
Sát Thánh Tề La một con mắt sáng rực, con mắt
kia tối om, lại đều lộ ra vẻ khiếp sợ, cẩn thận nhìn chằm chằm vào cô bé.
Mọi người tự nhiên đoán ra được, nhưng đều
không kiềm nổi giật mình, Diệp Phàm rời đi chính là để tìm kiếm cô bé, không
nghĩ tới thật sự thành công.
Nhưng rất nhiều người đều kinh ngạc, nhiều năm
trôi qua như vậy, cô bé không ngờ cũng không có lớn lên, vẫn y như miêu tả trước
đây, thực sự làm cho mọi người cảm thấy khó tin.
- Ta là bé!
Tiểu tử kia nhỏ giọng khẽ nói.
- Bé ở đâu, bé ở đâu?
Xa xa có người kêu lớn, Lý Hắc Thủy chạy tới,
hắn lần trước đi vào Thiên Chi Thôn vẫn còn ở lại chưa có trở về.
Song Hoàng máu bạc theo ở phía sau, cùng chạy
tới.
- Huynh là... Hắc Thủy ca ca!
Cô bé trong đôi mắt to có điếm mơ hồ, nhưng lại
không tự chủ được nói ra chính xác tên của Lý Hắc Thủy, đây là trí nhớ trong tiềm
thức.
- Thật tốt quá! Tiểu công chúa nhà chúng ta rốt
cục bình an trở về rồi!
Lý Hắc Thủy kêu to, phi thường kích động.
Toàn bộ trong thôn đều bị kinh động, bất kể là
bể quan hay là uống trà chơi cờ, tất cả đều xuất hiện ở đầu thôn, vây quanh nơi
này chật như nêm cối.
- Thượng để ơi! Đây là tiểu Thiên sứ ở đâu tới.
Ta mà có một con gái như vậy thì tốt rồi!
Khải Đức kêu lên kinh ngạc, hô to gặp được
Thiên sứ.
- Trên cổ lộ có Thiên sứ, ta từng gặp một ít
chủng tộc!
Diệp Phàm cười nói.
- Diệp tử! Ngươi từng nhìn thấy thượng đế sao?
Ta quên chưa hỏi ngươi: Ở trên cổ lộ nếu gặp mặt hắn, ngươi hỏi hắn một chút, đến
tột cùng ta đâu có chọc hắn, ta căm hận hắn!
Khải Đức nói phẫn uất không thôi.
- Cái này khó đây! về sau tự ngươi chất vấn hắn
đi!
Thiên Chi Thôn tràn ngập vui mừng, bầu không
khí vui vẻ hạnh phúc khắp nơi, cô bé đến đây làm cho các đứa trẻ trong thôn cũng
đều rất ngạc nhiên, vây quanh líu ríu, như là một đám chim sẽ nhỏ nhảy nhót vui
đùa.
Diệp Phàm thở phào một cái, tiểu tử kia ở
trong này sẽ không bao giờ tịch mịch nữa! Có nhiều đứa nhỏ như vậy làm bạn, sau
này hẳn là sẽ rất vui vẻ.
Sau đó không lâu, bắt đầu một bữa tiệc tối
phong phú, mọi người ngồi vây quanh bên lửa trại, ngồi xuống đất lộ thiên, đổi
chén cụng ly, mỗi người đều rất hào sảng.
Mọi người tự nhiên nhắc tới chuyện con đường
thành tiên, Tề La nói ra, lão đã ra lệnh, ai cũng không được đi tham dự, bằng
không thuần túy là chịu chết!
Sự thật đúng như thế, ngay cả Đại Thánh đều chết
đi mấy vị, nhóm người bọn họ này lấy cái gì đi tranh giành, chỉ có thể uổng mạng.
Hai ngày sau, Diệp Phàm mời đến một ít bạn cũ
Cơ Tử Nguyệt, Đông Phương Dã... tiếp đó Thiên Chi Thôn tự nhiên lại tiếp một
phen náo nhiệt.
- Tiểu tử này, còn nhận ra ta không?
Cơ Tử Nguyệt ôm lấy cô bé, cười hì hì hỏi.
Dĩ nhiên đây là làm khó tiểu tử kia, không muốn
nói dối, lại có chút ngượng ngùng, cuối cùng ngoan ngoãn lắc đầu, nói chính
mình bị bệnh quên rất nhiều người và sự việc.
Cơ gia cũng không có động tác lớn, sau khi
nhìn thấy cái khe nứt Tiên vực liền như lâm đại địch, trong nội bộ đang tranh
luận tìm phương pháp ứng phó.
- Nếu không có gì bất ngờ, nhà của ta có thể sẽ
rút lui khỏi Bắc Đẩu!
Cơ Tử Nguyệt nói, sẽ lưu lại một bộ phận chờ đợi
ở đây, nhưng cơ sở cùng tương lai gia tộc sẽ gửi ra ngoài dị vực.
Mọi người nghe nói thế đều là ngẩn ngơ, không
ngờ Cơ gia lại làm ra lựa chọn như vậy.
- Một vị lão tổ tông từ trong Thần Nguyên phá
ra, tự mình ra lệnh như vậỵ!
Nàng cũng không nói gì về lai lịch của vị lão
tổ tông này, nhưng nghĩ đến thân
phận lớn dọa người, bằng không không có khả
năng cả tộc từ trên xuống dưới đều nghe theo.
Kế tiếp, Diệp Phàm, Cơ Tử Nguyệt, Đông Phương
Dã, Lý Hắc Thủy đã từng trước sau mấy chục lần đi thăm dò cái khe nứt thần bí
kia, nhưng thủy chung cũng không có kết quả.
Sau lại, có người phỏng đoán, đây là cái khe nứt
giai đoạn đầu, tấm chắn giữa Tiên vực và nhất giới này rất chắc chắn, vẫn khó
có thể thông qua, có thể sợ rằng pháp tắc sẽ phá hủy hết thảy.
Nói chính xác, còn chưa có nối thông vào Tiên
vực, đó chỉ là một vết thương hư không, là biếu hiện trạng thái nứt nẻ trước
khi cánh cửa con đường thành tiên mở ra.
Nhưng rất nhiều người vẫn chưa từ bỏ ý định, người
trước ngã xuống người sau tiếp lên, vận dụng các loại cấm khí đi tấn công, hy vọng
xuất hiện một kỳ tích.
Thực đáng tiếc, cuối cùng tổ khí của mấy tộc
đánh vào đều biến mất, khiến mọi người tuyệt vọng.
- Hơn phân nửa không phải Tiên lộ, đây chính
là một đạo khe hở nối thông tới thời không dị vực!
Tới sau lại, thậm chí có không ít người dao động,
sinh ra nghi vấn như vậy.
Chớp mắt một cái, mấy tháng trôi qua, cái khe
lớn này cắn nuốt rất nhiều sinh mệnh, khắp Bắc Đẩu đều náo động phong vân rung
chuyển.
Mà ngay tại một ngày này, Vực ngoại xuất hiện
một cơn phong ba mênh mông khó lường, trấn áp vòm trời, như là một Đại đế xuất
thế thổi quét xuống.
Rất nhiều Đại Thánh đều nhảy dựng trong lòng,
dự cảm được điều gì, cùng nhau nhìn về phía ngoài bầu trời.
- Chuẩn để lâm thế, là người nào vậy!
Đây là mọi người làm ra phán đoán. Trong lòng
mỗi người dâng lên sóng gió ngập trời.
Mọi người da đầu run lên, Chuẩn đế trong truyền
thuyết rốt cục bắt đầu đến Bắc Đẩu, là tới vì con đường thành tiên, một hồi đại
chiến khiếp sợ muôn đời sắp sửa mở màn.
Mọi người tin tưởng, kiếp này tuyệt không chỉ
có một Chuẩn đế, chư đế cùng hiện cùng thời chiến một trận. Tuy rằng đều là một
chữ “Chuẩn”, nhưng kèm theo một chữ “Đế”, làm rung động vũ trụ.
“Hừ!”
Một tiếng hừ lạnh vang lên, vang vọng nhân
gian giới, chấn động Đông Hoang... là truyền ra từ Tiên Lăng Mộ một trong bảy đại
vùng cấm kia, làm cho mặt trời trăng sao đều gần như trong phút chốc thất sắc.
Trong nháy mắt này, uy áp bàng bạc ngoài vòm
trời lập tức biến mất, quay về bình tĩnh, giống như chưa từng có phát sinh điều
gì.
Mọi người càng thêm khiếp sợ, càng là tu sĩ cường
đại càng cảm thấy giá lạnh, khắp thiên địa đều tĩnh lặng, một thời gian lâu đều
mất tiếng.
Cùng một ngày này, dưới cây cổ thụ Bàn Đào
trong Dao Trì hào quang tường hòa bay múa bắn ra bốn phía màu sắc rực rỡ. Cửu
khiếu thần thạch kia nhẹ nhàng rung động, mặt ngoài xuất hiện từng vết rạn nứt,
hấp thu thiên địa tinh khí càng nhanh hơn.
Trong phiến thiên địa này, mỗi một ngày đều
phát sinh chuyện khác thường. Vực ngoại buông xuống cao thủ càng ngày càng nhiều,
cũng càng ngày càng sâu không lường được. Tới ngày nay đều không biết đến đây
là những nhân vật nào.
Diệp Phàm than nhẹ:
- Chuẩn đế đến đây rồi! Con đường thành tiên này
không phải giả, tất có một trận đại quyết chiến trời sụp đất nứt!
Ngày xưa, luôn chờ đợi, ngày nay kỳ hạn tới rồi
trước mắt, lại làm cho lòng người nặng trĩu, ai dám nói đã làm tốt chuẩn bị?
Ở trong những ngày kế tiếp gần như là một ngày
một biến đổi, cái khe lớn dài mấy chục trượng kia Đà Lan dài tới hơn trăm trượng,
nơi đó trở thành một vùng đất nhuộm máu.
Chỉ riêng thánh cốt đã chất đống trên mặt đất,
cũng không biết đã chết bao nhiêu người. Chúng cường tranh đoạt tiên quang bay
ra đó, mỗi cách một đoạn thời gian sẽ có tiên duyên đến trái đất, đồng thời
thêm nhiều xương cốt.
Đương nhiên, cũng có không ít người cường hãn
không sợ chết, bởi vì bọn họ thọ nguyên tới nơi rồi, muốn đi vào một lần cuối
cùng đọ sức.
Chưa từng có một chỗ nào lại thảm thiết giống
như dãy núi ngoài cấm địa Thái Cổ này, mỗi ngày đều có rất nhiều lão tu sĩ như
thiêu thân lao đầu vào lửa chết đi!
Đây là mị lực của thành tiên, không chống lại
được, chỉ vì tham dò một chữ “Tiên”!
Người của vạn vực chư thiên tới nhiều lắm, mỗi
một vực đều có người sinh mệnh đi đến cuối như vậy, liều mạng nếu vượt qua được
chính là tiên, không vượt được thì chỉ là một đống xương trắng trên đường.
Ai cũng không nghĩ tới, ở chỗ này kéo dài suốt
tám năm, máu và xương vẩy ra vẫn còn tiếp diễn. Với thời gian kéo dài, rất nhiều
người đều hoài nghi, cái khe nứt này là thực sự hay không.
Tiên quang không giả, trợ giúp rất nhiều người
đột phá bình cảnh, có biếu hiện lột xác kinh người.
Mà thời gian tám năm qua, cũng là thời gian
khe hở Tiên vực này kéo dài tới hai trăm trượng. Tuy rằng tốc độ hơi chậm,
nhưng loại xu thế này thủy chung không thay đổi, là diễn thử cuối cùng trước
khi Tiên môn mở ra.
Tám năm nay, Diệp Phàm từ đầu đến cuối luôn ngộ
đạo và tu luyện, đi lại giữa núi rừng sông suối ao hồ, hiểu được vạn pháp, diễn
biến bí thuật của chính mình, nhân thể lại khai sáng ra kinh văn bước đầu của một
bí cảnh khác.
- Tiểu tổ nhà ta đã trở về rồi!
Cơ Tử Nguyệt mang đến một tin tức, làm cho Diệp
Phàm ngẩn ra, xưng hô như thế nào kỳ quái như vậy chứ.
- Là tiểu tổ tông Cơ Tử!
Cơ Tử Nguyệt mỉm cười nói.
- Cái gì?
Diệp Phàm mừng rỡ.
Cơ Tử đã trở lại, lại gặp lại, hắn cũng là Đại
Thánh, tốc độ tu luyện thực dọa người, mà hắn cũng càng thêm trầm mặc, ít nói.
Gần như cùng trong một ngày, lại truyền đến tin
tức, Thánh Hoàng tử trở về, xuất hiện ở Đông Hoang.
- Cơ huynh! Chúng ta cùng đi đón Thánh Hoàng tử!
Diệp Phàm cười nói.
- Được!
Cơ Tử chỉ nói có một chữ, nhưng trong mắt cũng
có một loại thần thái kinh người.
Năm đó, ba người bọn họ liên thủ, đại chiến với
bát bộ thần tướng, giết chết Thiên Hoàng tử, phong vân mênh mông cuồn cuộn, khí
nuốt vạn dặm, dường như mới xảy ra ngày hôm qua.
Ngày nay, có lẽ ba người bọn họ lại cần tiếp tục
liên thủ!