Nơi thành tiên chính là một địa phương vô cùng
bí ẩn, từ xưa tới nay cùng không biết bao nhiêu nhân kiệt muốn vào xem tột cùng
là gì nhưng tất cả đều phải nuốt hận mà chết.
Hơn vạn tòa sơn phong cùng tồn tại, vây quanh
tạo thành một thung lũng. Mỗi tòa đều là Long Thủ Phong, đều mở ra miệng rộng,
phun ra vạn đạo thác nước như tiên quang, hội tụ vào Tiên Trì ở trung tâm.
- Trong ao là… ?
Diệp Phàm nhìn không rõ, trong Tiên Trì với ức
lũ thần quang kia sáng lạn chói mắt, dù mở ra Thiên Nhãn cùng không thể nhìn thấu.
Long Mã lúc này cảm xúc cùng dao động mãnh liệt,
bốn vó đạp xuống, khó có thể bình tĩnh, hận không thể lao lên. Nó sinh ra ở Côn
Lôn tự nhiên biết được nơi thành tiên này, nhưng cùng chưa từng có cơ hội tiến
vào.
Thần sắc Diệp Phàm phấn chấn, một tay cầm cổ
quyển, một tay lại bấm đốt tính toán, rốt cục đi tới, mở ra muôn đời chi mê.
Lúc này, bình tĩnh nhất chính là Tiểu Tùng, nó
không nhiều tâm tự như vậy, Tiên Trì rộng hơn trượng kia chỉ khiến khó tò mò mà thôi, cũng rất động tâm với thứ
còn hơn cả Dược vương kia.
Đây là
tâm cảnh rất khó có được, cùng là nguyên nhân khiến đạo hạnh của nó có thể
nhanh chóng tinh tiến.
- Đi!
Diệp Phàm nhảy xuống Long Mã, tự mình dẫn đường
phía trước. Nơi đây vô cùng trọng yếu, liên quan tới việc sau này có thể thành
tiên hay không.
Tới nơi này rồi sát khí càng mạnh hơn, dù
không phát động nhưng cùng khiến người ta tim đập nhanh. Đây vẫn là dưới hoàn cảnh
tiên vụ tràn ngập khiến sát khí tiêu tan phân nửa.
Có thể nhìn rõ giữa hư không có một văn lộ,
tinh mịn, phức tạp khó hiểu đan vào thành một mảnh quỹ tích tinh vực, trải rộng
khắp mọi ngõ ngách. Có thể tưởng tượng được một khi phát động tất nhiên sẽ lâm
vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Trong phiến thành tiên này căn bản không thể
phi hành, chỉ có tiên thảo là sinh trưởng được trên mặt đất. Đây chính là thủ
đoạn của Nguyên Đế, dù sát trận dày được nhưng lại có thể khiến thần dược sinh
tồn.
- Rễ cây bọn chúng giao hòa với pháp tắc nơi
này, được tán thành nên mới sinh tồn được!
Diệp Phàm tự nhủ.
Ngay sau đó hắn liền rùng mình một cái. Địa
phương này, pháp tắc và sát trận cường đại tới bực này, khẳng định đã sinh ra
“Thần linh trong trận” như lời của Hắc Hoàng.
- Không sai, nhất định là như vậy!
Đồng tử
hắn co rụt lại, cẩn thận quan sát, càng thêm tin tưởng phán đoán của mình. Năm
đó, người bày trận đạo hạnh thông thiên khiến pháp trận diễn biến ra ý chí Thần
linh, hóa thành một sinh linh do đạo ngân đan vào nhau.
Chỉ có cầm cổ quyển này mới tiến vào trận này.
Nó không chỉ là bản đồ chỉ ra con đường an toàn mà còn là tín vật. Bằng không,
dù hiểu được vận chuyển pháp trận và bố cục thì hơn phân nửa cùng phải nuốt hận.
Đại đế cổ có thủ đoạn không thể thăm dò, hóa phát trận làm hoạt linh, trận thể
có thể tự do diễn biến.
Hắc Hoàng nói qua đây là cảnh giới cao nhất của
đạo văn và pháp trận, trong đó dựng dục một thần linh, là biểu hiện nghịch
thiên của Đại đế cổ, giống như sinh mệnh của bọn họ kéo dài vậy.
Địa thế
trong cốc không bình thường, không có một hạt bụi, nơi nơi đều là dược điền ngọc
chất. Người năm đó sớm dự đoán được, nơi đây nhất định có thể đản sinh bảo dược,
thậm chí là Bất Tử Thần Dược, xúc tiến cho Tiên Trì càng thêm thánh khiết.
Ở chỗ này, Diệp Phàm nhìn thấy có không biết
bao nhiêu gốc Dược vương, trong lòng chấn động mãnh liệt. Chúng tụ một chỗ thì
còn quý giá hơn cả thần dược.
Đáng tiếc,
hắn cùng chỉ biết đỏ mắt mà thôi vì ngoại trừ những gốc gặp được trên đường nhỏ,
những chỗ khác dù gần trong gang tấc cùng không thể vọng động, bằng không tất dẫn
tới họa sát thân.
Long Mã phun ra nuốt vào tiên quang, ánh mắt
trừng lên, mà Tiểu Tùng lại không hề nhúc nhích, thi thoảng có Dược vương xuất
hiện thì nó thò tay ra ngắt mà thôi.
Những yêu quả như từ mã não mài thành, trong
suốt ướt Tử Sơn, mùi thơm nức mùi. Những tiên lan như ngọc bích khắc thành,
xanh biếc tươi mới, toàn thân phát sáng. Những dây leo tản mát ánh sáng nhiều
màu, tràn ngập vụ khí, mùi hương thấm lòng người...
Các loại cổ dược nơi này nhiều không đếm xuể,
phẩm chất khác nhau, chủng loại cực nhiều như xông vào một dược phố của tiên
nhân, khắp nơi đều có báu vật!
Mỗi một gốc cổ dược đều tràn ngập lưu quang,
sáng lóa chói mắt, cùng có rất nhiều Dược vương đã khô héo, mất đi ánh sáng,
ngã xuống mặt đất, tinh khí phóng ra lại tẩm bổ đất đai nơi này.
Bởi vì thời gian quá lâu rồi, Dược vương lại
không phải là Bất Tử Thần Dược, trưởng thành được khoảng tám chín vạn năm sẽ dần
héo đi, rồi chết.
Nơi này có không biết bao nhiêu tiên đằng thần
lan, đa số đám Dược vương này đều là từ những gốc Dược vương đã chết nảy mầm
sinh trưởng thành, hưng suy thay đổi muôn đời, héo rũ rồi lại phồn vinh.
Mấy người Diệp Phàm đi tới, chỉ di chuyển
trong con đường nhỏ rất an toàn này, Tiểu Tùng trước sau thu được thêm mười gốc
Dược vương. Đây đúng là một hồi đại thu hoạch, truyền ra ngoài nhất định khiến
người ta trân trối.
Rốt cục tới gần, sắp tới Tiên Trì. Lúc này Diệp
Phàm cùng thấy được một mộ phần, vô cùng quái dị, tọa lạc bên đường, chặt đứt
pháp trận trong tiên cốc.
Hắn không thể không giật mình. Người này phải
có đạo hạnh bực nào mới dám không kiêng nể gì, phá hỏng sát trận Đại đế đã đản
sinh ý chí Thần linh, tạo ra một phần mộ, thủ đoạn thật nghịch thiên.
Diệp Phàm mở ra Thiên Mục, nhìn vào trong phần
mộ này, chỉ thấy mấy chục mảnh nhỏ, hình thành một mặt nạ quỷ, bên cạnh một mảnh
quần áo dính đầy màu khiến thần sắc hắn chấn động.
Mặt nạ quỷ này tràn ngập vết rách, tựa như
khóc, tựa như cười, cười trong ưu thương, trong ưu thương có mim cười, giống y
đúc dấu vết trên Thôn Thiên Ma Quán.
- Là hắn, hắn chết ở nơi này!
Nhất định là thiêu niên kia, sau khi từ biệt Độc
Nhân Đại đế thì không còn gặp lại, sinh tử mờ mịt phơi thây nơi thành tiên này,
không thể thoát khỏi vận mệnh.
- Ta chỉ là không yên lòng...
Trong phần mộ kia, trên chiếc mặt nạ quỷ đã vỡ
lại truyền ra một đạo thanh âm mỏng manh, mang theo vẻ tiếc nuối, không cam
lòng, mang theo cầu xin, như vượt qua cả thiên cổ.
Tấm mặt nạ này mặc dù chỉ là bằng đồng bình
thường, cùng thi công thô ráp nhưng có một loại thần vận khó hiểu, khiến người
ta thật rung động.
Diệp Phàm thở dài, Độc Nhân Đại đế dùng thần
thuật cấm kỵ nghịch thiên, tái hiện một ít tình cảnh lúc trước nàng muốn biết,
khiến một câu nói cuối cùng trước khi chết của thiếu niên kia vẫn không tiêu
tan.
- Không vì thành tiên, chỉ vì nơi hồng trần
này có huynh!
Một thanh âm nữ nhân như từ chín tầng trời
truyền tới khiến chư thần không kìm nổi phải run rẩy, trời đất cùng run rẩy.
Diệp Phàm, Tiểu Tùng, Long Mã giật mình một
cái. Một vị ngạo thị muôn đời, quan khán hiện tại, tương lai, một câu nói trường
tồn muôn đời.
Trước phần mộ này cùng không có văn bi, cùng
không có đạo ngân đan vào nhưng lại vắt ngang pháp trận, trường tồn bất hủ,
đúng là một loại thần tích.
Chỉ trong khoảnh khắc, Diệp Phàm nhìn thấy một
cô bé, tuy chỉ hai ba tuổi, thân ảnh rất mơ hồ, khôn mặt không rõ ràng, chỉ có
đôi mắt là tinh thuần, ẩn ẩn lệ quang đang thương khóc, quần áo đầy mảnh vá,
đôi dày rách lộ cả ngón chân, bàn tay bất lực cố gắng muốn bắt cái gì đó.
Hắn lắc mạnh đầu, phần mộ này vẫn là phần mộ,
chôn cất quần áo dính máu và mảnh vỡ mặt nạ quỷ, không có thứ gì khác.
Diệp Phàm nghỉ chân một lúc rồi xoay người rời
đi, trong lòng cảm khái. Độc Nhân Đại đế danh chấn muôn đời, tài tình bậc nhất,
sáng chế các loại công pháp khoáng thế, mà có một nỗi bất hạnh như vậy, dù sừng
sững chín tầng trời, khiến chúng thần sợ hãi nhưng cùng khó có thể thay đổi quá
khứ.
Mặc dù tính tình Long Mà dừ dằn nhưng tại nơi
này cùng rất ngoan ngoăn, không dám thở mạnh, theo sát Diệp Phàm.
Cổ quyển mở ra, Diệp Phàm đối chiếu địa hình
nơi này, xuyên qua khu vực mà cổ kim không mấy ai tới được, đến gần Tiên Trì ở
trung tâm nhất, từng đạo hà quang bắn ra, khiến bọn họ sáng bừng.
Đây là
một nơi khiến người ta say mê, tường quang dâng lên, thụy khí vạn đạo, trên đời
khó có thể tìm được một hơi thứ hai thế này. Nếu là có thể tu luyện nơi này lâu
dài thì tất có được đại thu hoạch.
Nhưng không có ai dám ở nơi này ngộ pháp lâu,
vạn nhất dẫn động đại đạo, dung họp vào phiến sát trận này, tạo ra từng đạo sát
tắc thì đúng là không chịu nổi hậu quả.
Vù!
Một gốc cổ dược trong dược điền nhoáng lên,
lưu lại mùi hương thơm ngát khiến xương cốt người ta cùng như say mê, quang vụ
nhập thể. Diệp Phàm và Long Mã, Tiểu Tùng phảng phất như cử hà phi thăng, toàn
thân thư thái, xương khớp rung động.
- Bất Tử Thần Dược!
Trong tiên cốc có một loại thần dược có thể tự
hành chạy trốn, Thần linh sinh ra từ pháp trận cùng không thương tổn nó, chạy về
phía xa xa.
- Không hổ là tiên địa, đúng là có một gốc Bất
Tử Thần Dược!
Diệp Phàm kinh thán. Họ Dung Thành đã chiếm được
một gốc, mà nơi này còn có một gốc khác. Tuy nhiên, ở một nơi thế này, sinh ra
loại thần dược này cùng chẳng có gì là lạ.
Hắn nhớ tới lời nói của Hà Thủ Ô liền dừng
thân, hướng về phía xa xa truyền âm nói rằng tương lai nơi này sẽ có một hồi đại
kiếp nạn, hỏi Bất Tử Thần Dược có nguyện ý đi với hắn hay không?
Long Mã ở một bên trợn mắt há mồm, làm ngươi
sao có thể vô sỉ như vậy?! Nếu muốn thu lấy Bất Tử Thần Dược mà rất đường
hoàng, làm bộ dáng như là rất tối với nó vậy.
Nhưng mà vượt ra ngoài dự đoán Long Mã, thần
dược thật sự đáp lại, cùng dùng thần thức không quá cường đại truyền âm, nói Diệp
Phàm nếu có thể thu đi hy vọng thành tiên, đại kiếp nạn nơi này cùng tự hóa giải
mà nếu hắn khó có thể thủ đi thì nó sẽ theo hắn rời đi.
Ánh sáng lưu động, tràn ngaoạ quang vụ. Diệp
Phàm không biết nói gì, cùng không nhìn thấy chân thân gốc thần dược kia, rõ
ràng đang quyết định một trong hai. Hắn thật đúng không biết làm thế nào với Bất
Tử Thần Dược.
Diệp Phàm chỉ có thể lựa chọn rời đi, Bất Tử
Thần Dược tuy rằng trên đời khó cầu, một viên cổ Tinh không nhất thiết có thể
sinh ra một cậy nhưng không phải tuyệt đối không gặp được, mà nơi thành tiên
này lại là duy nhất trong cổ kim.
Đoạn đường
tiếp theo thật thuận lợi, bọn họ vẫn đi tới cạnh Tiên Trì, dọc đường này, Tiểu
Tùng lại thu thêm mười bảy gốc Dược vương, truyền ra bất cứ tinh vực nào cùng
khiến người ta sợ hãi không dám tin. Đây đúng là kỳ tích.
- Đây là Tiên Trì - hy vọng dựng dục thành
tiên ?
Thanh âm Diệp Phàm run rẩy, rốt cục đi tới bên
cạnh, khó có thể áp chế sự kích động trong lòng. Muôn đời chi mê này rốt cục hiện
thế.
Toàn thân Long Mã nổi lên ánh lửa, hận không
thể trực tiếp nhảy vào trong đó. Chỉ có Tiểu Tùng là rất im lặng, lưng đeo sọt
dược liệu, đứng bên cạnh Diệp Phàm, từ mò đánh giá.
- Cái này...
Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc. Hắn cẩn thận quan
sát, nơi thành tiên này như một cái cuống rốn, bị người ta một chường đánh nát,
biến thành một cái ao.
- Ai làm như vậy!?
Diệp Phàm lập tức biến sắc. Chẳng lè nơi thành
tiên này bị người ta lấy đi rồi, hoặc là đã hủy diệt?! Nhưng cùng không đúng! Vừa
rồi thần dược đã nói hy vọng thành tiên vẫn ở nơi này.
- Là Độc Nhân Đại đế làm!
Diệp Phàm lập tức nghĩ tới kết quả này, không
kìm nổi hiện lên vẻ sợ hãi. Vị Đại đế này thật sự phi phàm nhưng cùng đúng như
lời nàng nói, không thể thành tiên.
Hắn há mồm phun ra một ngụm tiên thiên tinh
khí, muốn đánh bay đi vạn lũ ánh sáng do Tiên Trì bắn ra vì nơi này quá rực rỡ,
khiến người ta khó có thể mờ mắt.
Tiên quang bị xé mở, hắn dùng Thiên Nhãn nhìn
thẳng vào trong, tâm thần lập tức chấn động mãnh liệt. Hắn thấy được một vật dụng
chuyên dùng để cúng tế, hy vọng thành tiên vẫn còn, trầm dưới đáy ao.