Trên con đường phía trước có một kiện đồ vật
hình tháp, cao nửa thước lẳng lặng đứng đó, như rơi từ trời cao xuống, tang
thương mà đại khí, lưu động khí cơ không hiểu.
Long Mã biết nhìn hàng, lao mạnh về phía trước.
Nó xem qua cổ quyển trong tay Diệp Phàm, biết được vẫn đang ở trên tuyến đường
an toàn, không có nguy hiểm.
Diệp Phàm cảm thấy không được chân thật, một khối
tiên liệu lớn như vậy thật quá mức hư ảo, giống như đang mơ khiến người ta
không dám tin.
- Đây là... Thần Ngân Tử Kim...
Thanh âm hắn run rẩy.
Diệp Phàm đã từng thấy Hoàng Huyết Xích Kim,
Long Văn Hắc Kim, Tiên Lệ Lục Kim nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy loại
tiên trân này, toàn thân trong suốt, phát ra ánh sáng mộng ảo, được xưng là Thần
Ngân Tử Kim.
Long Mã chạy như điên, trong miệng phun ra
long khí, nhanh như tia chớp, còn cách khá xa đã muốn há mồm hút một cái, muốn
chiếm làm của riêng.
Nhưng giờ khắc này nó đột nhiên cảm giác được
một loại sát khí lành lạnh, nguyên thần cũng muốn tan biến khiến cả người co
rút, rất nhanh dừng bước.
Lúc này, dường như chỉ có Tiểu Tùng là coi như
bình tĩnh. Nó chớp chớp đôi mắt, có chút mơ hồ, tuy cảm thấy thứ này rất bất
phàm nhưng cũng không nhận ra.
- Đừng vọng động!
Diệp Phàm quát bảo Long Mã ngưng lại.
Một khối tiên liệu cỡ chừng nửa thước, không
có chút tạp chất nào quả thật quá mức rung động, giá trị không thể đong đo, dù
là Đại đế cổ cũng phải tim đập mạnh.
- Một khối Hoàng Huyết Xích Kim lớn bằng nắm
tay cũng đủ khiến thiên hạ rung động, lâm vào điên cuồng, mà khối này lớn như vậy...
Thần Ngân Tử Kim bị luyện chế thành một tòa
tháp cho thấy chủ nhân của nó nhất định pháp lực nghịch thiên. Loại binh khí
này tuyệt đối cực kỳ nguy hiểm, nếu lỗ mãng chỉ có dẫn tới đại họa sát thân mà thôi!
- Là một kiện Đế binh Cực Đạo sao?!
Trái tim Diệp Phàm đập bình bịch, hắn cũng
không thể xác định được bởi vì nơi thành tiên này có các loại sát trận pháp tắc,
che dấu hết thảy các loại khí cơ, khó có thể phán đoán chính xác.
Một khối tiên liệu như vậy không ngờ được đặt
nơi này?! Dù đại nhân vật lai lịch như thế nào đi nữa cũng sợ không chấp nhân
được, ứng với không tồn tại, khiến người thường sợ hãi.
Rốt cục, bọn họ đi tới cạnh nó, một cỗ sát khí
kinh thiên tràn ra, công kích nguyên thần, Long Mã không thể tới gần hơn.
Diệp Phàm xuống ngựa, từng bước tiến tới, rốt
cục thấy rõ được chỗ nguy hiểm. Trên thân tháp này có lây dính một vết máu, đỏ
tươi chói mắt, sát khí hừng hực.
Hắn không khỏi ngẩn ra, không dám coi thường vọng động, nhìn về
phía thi thể hài cốt Chuẩn đế kia, tiên huyết chói sáng, khí tức giọt máu này
tương tự khí tức kia.
- Là thần huyết Chuẩn đế, tòa tháp này là của
hắn!
Ánh mắt Diệp Phàm nhấp nháy. Tạo hóa phải tới
bực nào mới có thể thu được một khối tiên liệu lớn như vậy, còn thành công tạo
ra khí phôi, thật đúng là kinh người!
- Tiên liệu mà dù là Đại đế cổ cũng khó tìm được
vậy nhưng hắn lại có được một khối lớn bực này, con đường phía trước phải sáng
lạn, huy hoàng, đạt tới đỉnh phong mới đúng...
Diệp Phàm tự nhủ.
Tạo hóa người này đúng là nghịch thiên, có thể
nói là nhân vật chính của một thời đại nhưng cuối cùng lại vượt ra ngoài dự
đoán mọi người, số mệnh đạt tới Chuẩn đế rồi chết thảm nơi này.
- Thiên Tâm khó dò, một người có tiền đồ vô lượng
không ngờ bị chết nơi này!
Diệp Phàm có lý do tin tưởng người này là một
nhân vật nghịch thiên ở một Cổ Tinh nào đó, nếu không gặp bất trắc thì đã có thể
chứng đạo thành Đế, nhưng mà tiên lộ đầy gập ghềnh, bất cứ nhân kiệt bậc nhất
nào cũng có thể phải hóa thành xương trắng.
Điều này cũng chứng minh rằng “Thành tiên địa”
này thật đáng sợ, một vị Chuẩn đế có tạo hóa như vậy mà cũng gặp đại nạn, ở đây
không thể nghịch thiên, dù là thiên vận cũng có thể bị tước sạch sẽ.
Điều này khiến trong lòng hắn càng thêm nghiêm
nghị, càng không dám sơ suất, môi bước đều vô cùng cẩn thận.
Diệp Phàm lui về phía sau, khoảng cách đủ xa rồi
vận chuyển bí quyết chữ Binh, khiến mấy giọt máu Chuẩn đế kia bong ra, tạm thời
đặt sang một bên rồi thu lấy tử tháp kia.
- Thật là đại tạo hóa, đây chính là nguyên
phôi Cực Đạo!
Hắn quan sát lúc lâu rồi kết luận đây đúng là
phôi thô của binh khí, còn chưa khắc đạo ngân pháp tắc, chứng minh Chuẩn đế này
năm đó vừa thu được không lâu.
Tử tháp cao nửa thước tản mát ra khí cơ tang
thương muôn đời, như một mảnh trời xanh trầm trụy nơi này, các loại tiên quang
lượn lờ.
Trong nơi thành tiên này không thiếu tiên khí
tẩm bổ, khối phôi thô này không tổn hại chút nào, càng lúc càng thông linh!
Thân tháp rất dày, tấc tấc lóng lánh, lóe ra tử
quang, trên đó có rất nhiều văn lạc, như thần linh khắc lên. Đây gọi là thần
ngân, cũng được xưng là thể hiện hữu hình của đạo, là nguyên nhân nó có cái tên
đó.
Tiểu Tùng chớp mắt to, tò mò đánh giá, cảm
giác là lạ. Bởi vì khối Thần Ngân Tử Kim này toàn thân lóe ra tử mang rất xinh
đẹp, thậm chí còn rất có linh tính.
Long Mã lại không khách khí, há mồm lớn muốn
nuốt lấy. Phàm là sinh vật có linh tính đều muốn thu được loại nghịch thiên
này, dùng là binh khí chứng đạo.
Diệp Phàm giật nó đi, vừa lay vừa nói:
- Đây là của Tiêu Tùng.
Hắn cẩn thận kiếm tra kim loại này, nhận thấy
nó không có nguy hiểm, thật sự không khắc đạo ngân, là một phôi thô vô chủ, mới
yên lòng.
Tiểu Tùng tới bên cạnh, ngửa đầu nhìn lên cái
đỉnh còn cao hơn nó rất nhiều, tử quang rực rỡ.
Nó dùng sức nâng cái tháp lên nhưng đầu đổ đầy
mồ hôi, không nâng nổi mà ngồi phịch xuống đất, sắc mặt lúng túng, căn bản
không khiến cái tháp nhúc nhích được chút nào.
Long Mã khinh thường, định nhân lúc cháy nhà
hôi của, thu làm của riêng nhưng kết quả lại vô cùng kinh ngạc. Tòa tháp này nặng
tới đáng sợ, chừng hơn mấy trăm vạn cân.
Đây là một tiên liệu vô thượng, dù là phôi thô
cũng đủ kinh thế. Dưới sự giúp đỡ của Diệp Phàm, Tiểu Tùng gian nan nhấc tử
tháp lên nhưng lại bị chụp lên người, rốt cục không ra được.
Diệp Phàm mỉm cười, nhấc tòa tháp để chấn động
khắp tinh vực này lên, thả Tiểu Tùng ra ngoài nói:
- Ta giúp ngươi thu nó vào trong chuông bạc,
ngươi hàng ngày dùng tâm thần tế luyện, ngày sau khi đã cường đại có thể tự do
vận chuyển!
Hắn lấy chiếc chuông từ chỗ tiểu thạch phật
kia ra, cẩn thận khắc một mảnh pháp trận không gian khó hiểu, thu Thần Ngân Tử
Kim Tháp vào trong rồi giao cho Tiêu Tùng.
- Có lẽ có một ngày ta sẽ rời khỏi viên cổ tinh này, đi tới
một phiến tinh vực khác. Nơi đó tràn ngập huyết tinh, quá mức gian nan và nguy
hiểm. Ta định lưu ngươi lại tiềm tu nơi này, nó chính là binh khí chứng đạo của
ngươi!
Tiểu Tùng nghe được những lời này lập tức sợ
hãi, trong mắt đầy nước mắt, giao phôi thô này vào tay Diệp Phàm, cầu xin hắn đừng
rời đi, nếu đi cũng phải mang nó theo, không nên bỏ nó lại.
- Nói những lời này còn quá sớm, ta cũng chưa
biết nên thế nào!
Diệp Phàm cưng chiều xoa xoa đầu nó rồi nhìn
lên bầu trời. Ở một tinh vực khác, tương lai tất có đại chiến, an bình ngắn ngủi,
không duy trì được bao lâu.
Tất cả chủng tộc đều sắp mở ra con đường thành
tiên, vì tranh đoạt cơ hội đã chờ đợi muôn đời này, các đại nhân vật sẽ phải có
một hồi huyết chiến kinh thiên.
Long Mã tuy rằng không phục nhưng cũng không
có cách nào. Thần Ngân Tử Kim Tháp là của Tiểu Tùng, do Diệp Phàm thu lấy, nó
không có lý do gì để chiếm làm của riêng.
- Địa cầu không phải là nơi tầm thường, tương
lai nếu ngươi có thể chứng đạo, biết đâu có được đạo quả không thể tưởng tượng!
Diệp Phàm giúp nó thu lấy chiếc chuông, cũng
báo cho nó tốt nhất không nên dùng tới tiểu thạch phật, sau này chỉ cần khiến
tâm thần tiến nhập tử tháp mà thôi.
Hắn đã có Vạn Vật Mau Khí Đỉnh, tháp này tuy rằng
là thần trân nhưng đối với hắn cũng không có quá nhiều ý nghĩa.
Diệp Phàm thi triển thủ đoạn thông thiên triệt
địa, thu lấy mấy giọt tiên huyết Chuẩn đế vào trong đỉnh. Từ ý nghĩa nào đó mà
nói thì đây là thần huyết, có thể luyện thành thánh dược, rất có trọng dụng.
Bọn họ tiếp tục đi tới, Diệp Phàm chỉ cho Tiểu
Tùng cách tế luyện chứng đạo khí, trước khi rời đi còn cần truyền thụ nó thật
nhiều kinh nghiệm.
Điều khiến hắn không biết nói gì là hắn thấy
được áo nghĩa Nhất Khí Phá Vạn Pháp trong suy nghĩ của Tiểu Tùng, nó chuẩn bị
đúc lại tử tháp này thành một cái “Tùng Tháp”!
Cây tùng kết xuất ra quả rất giống hình tháp
cho nên mới gọi là Tùng Tháp, tiểu tử này cảm thấy nếu muốn tạo thành tháp thì
nhất định phải có chút hình tượng, Tùng Tháp mà thiên nhiên sinh trưởng ra là
thích hợp nhất.
- Ngươi có phải cảm thấy hạt cây tùng là loại
thức ăn tốt nhất?
Diệp Phàm hỏi nó.
- Đúng thế!
Nó theo bản năng trả lời, sau đó lập tức đại
quẫn.
- Được rồi, Tùng Tháp thì Tùng Tháp, bất kể là
tên gọi hay hình dạng thì đều rất xứng đôi vơi ngươi!
Diệp Phàm cũng chỉ biết nói vậy.
Bọn họ lại lên đường, Diệp Phàm lẩm bẩm nói:
- Trên thế gian có mấy loại thần kim, Hoàng
Huyết Xích Kim, Tiên Lệ Lục Kim... Tương truyền nếu rèn các loại này cùng một
chỗ có thể tạo ra một loại chất liệu vô thượng! Đáng tiếc xưa nay không ai có
thể thành công.
Tiểu Tùng lập tức lên tiếng, nổi lên tính trẻ
con nói:
- Tương lai sẽ vì sư phụ tìm thêm mấy loại thần
kim nữa, hòa với nhau tiến vào Vạn Vật Mau Khí Đỉnh, rèn luyện thành binh khí đệ
nhất trên thế gian.
Diệp Phàm xoa xoa đầu nó không nói gì. Đối với
hắn, có Vạn Vật Mau Khí căn nguyên đã đủ rồi, những thứ kia đúng là quá mức hư
miểu, truyền thuyết cũng không nhất định là thật.
Rốt cục, bọn họ đi tới giữa Long Thủ Phong, đi
lên một sơn đạo, hơn vạn toàn Long Thủ Phong cùng tồn tại, vây kín thành một
tòa tiên cốc, linh khí nồng đậm, ánh sáng nhiều màu khiến nơi này đặc biệt thần
thánh.
Bọn họ chân chính tiến nhập vào nơi thành
tiên. Đây là một diệu thổ độc nhất vô nhị, có huyền cơ đoạt thiên địa tạo hóa cổ
kim, có thể dựng dục thành tiên.
Ở mỗi ngọn núi đều có vạn đạo tiên quang, chí
thần chí thánh, trên mặt đất cũng sinh trường những bảo dược tối thiếu là hai vạn
năm, mùi thơm nức mũi.
Diệp Phàm dọc theo sơn đạo đi lên, Tiểu Tùng rất
vui vẻ, ngắt lấy hai gốc Dược vương bên đường, đều là những linh dược trên chín
vạn năm, được nó cẩn thận đào ra.
Cổ dược cao tới một thước, đối với nó cũng giống
như bảo thụ, nhấp nháy sinh hà khiến Tiểu Tùng vô cùng cao hứng, mang một gốc tới
kính biếu Diệp Phàm, sau đó đầy thiện ý cho Long Mã một gốc.
Loại này có thể kéo dài thọ nguyên, dù là Bắc
Đẩu Cổ Tinh cũng là kỳ trân vô giá, khiến Thánh nhân cũng phải cúi người, thần
mã tự nhiên không khách khí thu lấy. Tuy nhiên không lập tức nuốt vào, nó biết
sự quý hiếm của Dược vương, tạm để lại ngày sau chậm rãi luyện hóa.
Con đường nhỏ này rất gập ghềnh, đi sai một bước
chính là tử môn, vạn kiếp bất phục. Bọn người Diệp Phàm đi vòng qua, loanh
quanh nhiều tòa Long Thủ Phong rồi mới tiến vào trong cốc.
Trong quá trình này, Tiểu Tùng là vui vẻ nhất,
tổng cộng thu được tám gốc Dược vương cổ, đều sinh trưởng trên đường an toàn.
- Ngươi lưu lại, không cần đưa ta!
Diệp Phàm nói.
Mỗi lúc đào được gốc nào, nó đều hiếu kính
dâng cho sư phụ nhưng đều bị Diệp Phàm dùng đại pháp lực lặng lẽ cho vào trung
Tùng Tháp của nó. Sau này, hắn sẽ rời đi, Tiểu Tùng ở lại tu luyện một mình nơi
này, khẳng định cần tới chúng.
Cuối cùng, bọn họ tiến nhập lòng núi, ở sâu
trong thung lũng, rốt cục cũng gặp được một cảnh tượng tráng lệ.
Vạn tòa Long Thủ Phong buông xuống tiên quang
như những thác nước đổ xuống, nồng đậm như thực chất hóa, tụ về phía trung tâm
thung lũng. Nơi đó có một đại Tiên Trì rộng một trượng, tiên khí bốc lên, quang
hà ức vạn lũ, rực rỡ chói mắt, bao phủ hơn phân nửa thung lũng.
- Hy vọng thành tiên liền dựng dục trong Tiên
Trì này!
Hai mắt Diệp Phàm bắn ra thần quang.
Trong thung lũng trời quang mây tạnh, chưa từng
có địa phương nào có thể sánh bằng, khắp nơi là bảo dược khiến người ta lâm vào
điên cuồng, nếu thu được thì đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Đồng thời, một loại hương thơm đặc biệt ập tới,
không giống bình thường, siêu trần thoát phàm khiến Diệp Phàm chấn động. Nơi
này tuyệt đối có một gốc Bất Tử Thần Dược!