Cuối cùng, Diệp Phàm nhích người, đi về phía
sâu trong nơi thành tiên, Tiểu Tùng tất nhiên là đi theo, vô cùng cao hứng, sau
lưng là sọt dược liệu, chuẩn bị ngắt lấy Dược vương cổ.
Miệng mũi Long Mã phun ra bạch khí, nội tâm giãy dụa. Diệp Phàm đã
nói rõ nó có thể rời đi, cũng không làm khó xử nó.
Nó lúc này mới biết người trước mặt này có
tiên đồ, có thể xâm nhập vào trong vạn tòa Long Thủ Phong, có thể đạt được bí mật
thành tiên.
Có thể nói đây là hấp dẫn mà không kẻ nào có
thể kháng cực được. Long Mà cũng không kìm nổi, cuối cùng cắn răng đi theo vào.
Cả người nó nổi lên ánh lửa, đỏ thẫm như máu, long lân nhấp nháy, thân thể cường
kiện, như một trận gió lướt tới gần.
Diệp Phàm cười lớn, trực tiếp nhảy lên, cưỡi
lên Long Mà thần tuấn này. Nó như được luyện chế thành từ thần kim vô cùng cường
đại hữu lực.
Trong mắt Long Mà phun hỏa, thiếu chút nữa đã
tung chân đá hắn xuống nhưng rốt cục vẫn nhịn xuống. Hự một tiếng, nó cắn một nửa
cây cổ dược mà Tiểu Tùng đang đùa nghịch, có nén phẫn nộ.
- Đó là của ta...
Tiểu Tùng sợ hãi lẩm bẩm, trân trối nhìn nó ăn
mất luôn gốc bảo thảo đã chừng sáu vạn năm tuổi.
Nơi thành tiên này vô cùng không tầm thường,
có thể nói là siêu thoát phàm tục, không nên tồn tại, mặt đất không phải là đất
đá cùng bụi bặm mà là ngọc thủy lấp lánh.
Địa phương này không có một gốc cỏ dại nào, những
loài cây tầm thường không thể sinh trưởng. Đây chính là ngọc điền thượng cổ, chỉ
có bảo dược mới có thể sinh trưởng, tầng bậc rất cao.
Tới nơi này rồi, miệng Long Mà không còn rảnh
rỗi, nó thường xuyên gặm nhấm các loại lão dược có khắp nơi như cỏ dại, tinh
khí tràn ngập bốn phía, tràn ngập màu sắc.
Tiểu Tùng rất hưng phấn, liên tiếp tìm kiếm bảo
bối xung quanh. Tới lúc này, sọt dược liệu của nó không chứa những linh quả tầm
thường nữa, nếu cổ dược không có hỏa hậu vạn năm thì không được đặt vào đó.
Nó cầm sọt dược liệu, đôi mắt to nhìn lên trên
những ngọn Long Thủ Phong, đã sớm nhận ra mấy gốc Dược vương chân chính, chuẩn
bị lao lên hái vài cọng.
Diệp Phàm lại rất cẩn thận. Địa phương này nếu
đi sai một bước, nháy mắt lập tức lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục, sát trận Đại
đế nếu mở ra, dù là Chuẩn đế tới cũng chết không toàn thây.
Hắn càng đi vào trung tâm, trong lòng càng
kính sợ. Không thể không nói Đế trận đã vượt xa sự giải thích của hắn đối với
Nguyên Thuật, chắc chắn có thần nhân Nguyên Thuật bày ra, ẩn chứa tuyệt sát.
Dù ngươi đột phá sát trận Đại đế cổ nhưng còn
có cấm trận Nguyên Thiên, hai thứ giao hòa, hình thành một bức Trảm tiên đồ, có
vào mà không có ra.
Hắn cầm cổ quyển trên tay, chăm chú đối chiếu.
Bởi vì nếu hắn lầm một bước thì cả đời cũng không thể xoay người rời đi, chỉ có
một con đường để đi nhưng vô cùng khúc chiết, rất ngoằn ngoèo.
Đột nhiên, thần sắc hắn ngưng trọng, ở trong một
mảnh rừng đá, hắn thấy được một người đang ngồi xếp bằng trên một khối Thanh Ngọc,
bảo tướng trang nghiêm, lượn lờ tiên khí.
Trên người hắn có từng đợt từng đợt khí cơ khủng
bố tản mát ra, vô cùng khiếp người, mỗi một lũ đều trầm trọng như vạn quân, như
một mảnh ma sơn áp bách tới.
Long Mã khẽ hí, bốn vó lóe ra ánh lửa chói sáng, toàn
thân bắn ra một mảnh xích hà, long khí cuồn cuồn, bờm ngựa tạc lên, long lân
rung chuyển.
Tiểu Tùng lại hơi sợ hãi, nép vào bên người Diệp
Phàm, không dám nói gì. Loại khí cơ này khiến nó khó có thể chống cự.
Diệp Phàm tế tiểu đỉnh ra, buông xuống mẫu khí
vạn trọng buông xuống, bảo hộ bọn họ vào trong. Trong lòng Diệp Phàm rất rung động,
nơi thành tiên này không ngờ có nhân vật cái thế bực này, tuyệt đối không thể địch
lại.
Người này mặc đạo bào cổ xưa, trên mái tóc xám
có cắm một cây mộc trâm, vẫn ngồi im không nhúc nhích, bị vụ khí nơi này vờn
quanh, khí tượng kinh người!
Đại Thánh!
Đây là một gã chí cường giả Nhân tộc, Diệp
Phàm lập tức có phán đoán, Đây khẳng định là một vị Đại Thánh, loại khí cơ này
hắn từng cảm ứng được trên người Hồn Thác Đại Thánh ở Vương tộc thái cổ.
Nơi thành tiên chính là một chỗ cấm địa sinh mệnh
đáng sợ bậc nhất, không ai có thể xông qua, sao lại có người thủ hộ trong này?!
Diệp Phàm không thể giải đáp được câu hỏi này.
- Tiền bối!
Hắn nhẹ giọng kêu lên, bỗng nhiên nhìn thấy một
nhân vật như vậy khiến hắn có chút chột dạ.
Người ngồi phía trước không có chút phản ứng
nào! Người này ngồi xếp bằng trên một khối ngọc thạch màu xanh cao mấy trượng,
như một bức thạch điêu, chỉ có tiên quang phun ra nuốt vào.
- Không đúng! Mặc dù có sinh cơ cường đại
nhưng không có dao động thần thức. Người này hẳn là chết rồi!
Diệp Phàm rất nhanh làm ra phán đoán, lập tức
biến sắc, mở Thiên Mục, trong lòng tràn ngập kinh hãi. Đây chính là một vị Đại
Thánh Nhân tộc, chẳng lẽ cứ vậy chết đi nơi này?!
Hắn quan sát cẩn thận, thân thể người này hoàn
hảo không tổn hao gì, cơ thể vẫn còn sáng bóng, tiên khí theo lỗ chân lông vào
ra, dường như đang thổ nạp nhưng hai mắt nhắm nghiền, nguyên thần thành khoảng
không.
- Này...
Diệp Phàm sợ run, người này hẳn là đã chết, dù
thân thể không sứt mẻ nhưng lại không có linh hồn, không thể nói là hắn còn sống!
Đây không phải là tọa hóa một cách tự nhiên, nếu
không hắn hắn đã hóa đạo. Đây là một vị Đại Thánh thượng cổ bị đánh chết tươi,
huyết nhục không khô, vẫn được bảo tồn.
- Thật quỷ dị, trông rất sống động, không khác
gì người còn sống! Thật đáng tiếc! Nhân vật bực này mà vẫn chết trong pháp trận!
Diệp Phàm thấy vậy lại càng cẩn thận, không dám đi bừa.
Hắn mở ra Thiên Mục, trong cơ thể Đại Thánh có
một cây thần đăng, vẫn sáng bất diệt cho tới ngày hôm nay, tràn ngập sinh cơ.
Chính là nó phun ra nuốt vào tiên quang, khiến thi thể như vẫn có sinh mệnh.
- Chí bảo của Đại Thánh!
Diệp Phàm giật mình. Đây tuyệt đối là bảo bối,
chỉ cách hắn có mấy trượng nhưng cũng đành thất vọng, căn bản không thể thu lấy
được.
Nơi này, chỉ có con đường nhỏ ngoằn ngoèo là
an toàn, chỉ cần bước nhầm sẽ hẳn phải chết. Người Đại Thánh này chính là bằng
chứng và giáo huấn rõ ràng nhất, bị diệt sát ngay ở nơi này.
Diệp Phàm thử vận chuyển bí quyết chữ binh,
không dám lỗ măng chỉ thử áp dụng với một hạt bụi ở ngoài con đường này. Kết quả,
phút chốc thiên địa thất sắc, có lực lượng đủ trảm tiên đan vào giữa hư không,
hạt bụi kia lập tức bị đánh nát, lũ thần niệm kia cũng hiện ra một trận đau nhức.
Hắn nhanh chóng chặt đứt nhân quả, trong lòng
hoảng sợ. Địa phương này quả nhiên phi phàm, không thể vọng động, nếu không sẽ
phải hối hận.
Bọn họ tiếp tục đi tới, quẹo trái rẽ phải, tiến
vào một mảnh núi đồi/ Diệp Phàm cảm ứng được từng trận huyết sát khí, như có thể
chém nát da thịt, phá toái xương cốt.
Đi thêm một đoạn nữa, hắn lại gặp một mảnh màu
đỏ chói mắt, huyết khí bốc lên, dù cách rất xa con đường nhỏ này nhưng cũng khiến
người ta rất sợ hãi.
- Lại có một vị Đại Thánh chết ở nơi này.
Diệp Phàm mở Thiên Mục, ở trước một ngọn núi
có một cỗ thi thể nhưng thảm thiết hơn nhiều so với cỗ thi thể lúc nãy. Người
này máu thịt bầy nhầy, bị đủ loại hỏa tinh thiêu đốt.
Đương nhiên, hắn đã chết đi, không thể cảm
giác được những cơn đau như vậy nhưng thực tế lại rất thê thảm, nửa trên thân
mình bị đốt cho khô héo, huyết khí bừng bừng bốc lên.
Trong lòng Diệp Phàm chấn động. Đây không phải
là do sát trận Đại đế mà không ngờ lại là Nguyên Thiên cấm thuật, vượt qua hết
thảy sở học của hắn, mượn dùng lực lượng vạn tòa Long Thủ Phong, đan thành một
mồi lửa tạo hóa, có thể diệt sát hết thảy sinh cơ.
- Chả nhẽ trên thế gian từng có một vị Thánh
Hoàng dùng Nguyên Thuật chứng đạo, từng thuộc Thiên Đình cổ sao?!
Trong lòng Diệp Phàm nghi hoặc vì bất kể xem
như thế nào, pháp trận cấm kỵ của Nguyên Thuật ở nơi này không hề thua kém sát
trận Đại đế cổ, bằng không cũng không tạo thành hai tầng phòng ngự như vậy!
Hơn nữa, vạn tòa Long Thủ Phong nơi này hơn
phân nửa chính là do người này bố cục.
Diệp Phàm đi thêm một khoảng rất xa, dọc đường
tổng cộng thấy có ba vị Đại Thánh bỏ mạng nơi này, người thứ ba chỉ còn lại một
ít xương cốt và từng vết máu nhỏ.
- Trong thời thượng cổ, thánh hiền chạy hết ra
Vực ngoại, không biết ba người này là từ Cổ Tinh nào tới, thi thể hài cốt cũng
không cách nào được mai táng.
Diệp Phàm thở dài, hắn cũng không thể có cách
nào tiến lên. Hơn nữa, những binh khí họ lưu lại cũng đủ khiến người ta lâm vào
điên cuồng.
Rốt cục, bọn họ sắp đi tới tiên cốc do vạn tòa
Long Thủ Phong tạo thành, mà cũng đúng lúc này, Diệp Phàm cảm nhận được một cô
sát khí thấu xương, dù có Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh hộ thân nhưng đều cảm giác lạnh thấm tim gan.
Long Mã không hề đi tiếp bởi vì trên cơ thể nó
đột nhiên nổi hết gân xanh, như sắp phải băng khai, cả người co rút.
Tiểu Tùng tránh trên vai Diệp Phàm cũng không
chịu nổi.
May mắn, Diệp Phàm vẫn chú ý tới sự an nguy của
nó, đã trước dùng đại bộ phận mẫu khí bao lấy nó, mới không phát sinh bất ngờ.
Ầm!
Diệp Phàm khởi động một mảnh quầng sáng, toàn
thân tràn ngập huyết khí, bảo hộ Long Mã và Tiểu Tùng vào trong. Dù là thân thể
hắn lúc này cũng khó có thể kháng cự được sát khí này.
Đồng thời, hắn thúc dục Vạn Vật Mau Khí Đỉnh,
khiến nó thức tỉnh. Mau khí căn nguyên lập tức buông xuống như thác, ngăn cách
với ngoại giới, ngăn chặn sát khí.
Long Mã thở phào một cái, tiếp tục đi tới. Mà
Tiểu Tùng cũng kêu mấy tiếng, tránh trên đầu vai hắn, bộ dáng vô cùng sợ hãi.
Đột nhiên, thần sắc Diệp Phàm ngưng trọng, ở một
sườn núi, hắn thấy được một khối thi thể băng toái, sát khí mãnh liệt chính là
từ huyết nhục và bạch cốt của người này phát ra.
- Một vị Chuẩn đế!
Tâm thần Diệp Phàm chấn động mãnh liệt, máu
huyết trong cơ thể sôi trào, tim đập nhanh hơn hẳn, như lôi động cửu thiên,
trong lòng trở nên nghiêm nghị.
Hơn trăm khối toái cốt trắng nõn và máu huyết
đỏ tươi chói mắt đang lấp lánh, người này bị sát trận Đại đế cổ đánh nát.
Chuẩn đế thủ đoạn thông thiên, có thể tranh đoạt
tạo hóa thiên địa, cổ kim được mấy người?! Có thể nói bọn họ là những nhân vật
vang dội cổ kim, không ngờ chết thảm nơi này.
Dù cách xa cả một dặm nhưng loại sát khí này vẫn
khiến người ta khó có thể chịu đựng. Nếu là người trảm đạo khác thì chỉ sớm
thân thể đã nứt nẻ rồi. Chỉ có Thánh thể của Diệp Phàm mới có thể chống đỡ loại
huyết mạch lực khủng bố bực này.
- Chết đi chừng một hai vạn năm mà còn có uy
thế bực này, thật là khó tin!
Diệp Phàm kinh thán, không biết người này tới
từ viên Cổ Tinh nào mà cuối cùng phơi thân như vậy!
Mặc dù không bị sát trận thái cổ ngăn cản, hắn
cũng không có cách nào tới gần. Thi thể người này văng tung tóe, khí cơ cuồn cuộn
mãnh liệt, nếu đi tới cạnh sẽ lập tức hóa thành huyết nê.
Rết trăm chân chết không sợ ngã, thân là Chuẩn
đế còn đáng sợ hơn, dù đã chết nhưng người bình thường cũng khó có thể bằng được!
- Nơi thành tiên này thật sự khó tin, ba vị Đại
Thánh và một vị Chuẩn đế chết nơi này...
Diệp Phàm cũng chỉ biết cảm thán.
Nhìn thấy huyết mạch lực của Chuẩn đế khủng bố
như vậy, hắn không kìm được phải nghĩ tới một ít chuyện cũ. Năm đó, trái tim
Yêu đế nếu có sát khí sẽ cường đại bực nào!? Quả thật không thể tưởng tượng được.
Nếu không có Thanh Đế hóa giải sát khí trong
máu, năm đó khi tâm tạng từ trong âm phần hiện ra, cả thiên địa cũng phải sụp đổ.
Lúc ấy, hắn mới đi trên con đường tu luyện,
cũng không hiểu biết nhiều chuyện này, không hiểu được sự khủng bố chân chính
là như thế nào. Sau hắn nghe được Nhan Như Ngọc và Xích Long đạo nhân nói chuyện,
hắn mới cảm thấy vô cùng kinh sợ.
Đó là bảo dược đế huyết mà Thanh Đế lưu lại
cho hậu nhân, sớm hóa giải sát khí, bằng không một khi xuất thế, không ai có thể
tới gần, sẽ dẫn phát một hồi sát kiếp không gì sánh nổi.
Cũng như thần huyết mà Thần ky sĩ Phạm Đế
Cương đoạt được, đó chính là tinh huyết của một vị Thánh Hoàng thượng cổ lưu lại
thế gian, trải qua tế luyện của các đời tiền bối mới hóa giải sát khí trong đó.
Nếu hấp thu vào cơ thể, thân thể chắc chắn không hoại, cường đại tới cực hạn.
Đột nhiên, Tiểu Tùng bỏ đi sọt dược liệu, kinh
ngạc nhìn phía trước, sắt mặt lộ ra dị sắc, nhẹ nhàng lay lay Diệp Phàm, khiến
hắn xoay người nhìn lại.
Diệp Phàm đầu tiên là ngẩn ra, sau đó rung động
tới tột cùng, không dám tin vào mắt mình.
- Này... Là sự thật chăng?!
Mà Long Mã dưới chân hắn cũng nhìn ra, thiếu
chút nữa trở nên điên cuồng, bốn vó đạp tới, gần như ném văng Diệp Phàm, muốn
trực tiếp lao tới báu vật khiến Đại đế cổ cũng phải chấn động này.