Long Mã phun ra hai đạo bạch khí hình rồng, nó
tâm tồn kính sợ với địa phương này, không dám giương oai, trở nên bình tĩnh lại,
không giằng co với Diệp Phàm nữa.
Diệp Phàm đi vòng qua địa phương này, không
dám có hành động thiếu suy nghĩ. Hơn vạn tòa Long Thủ Phong bức ra sát khí,
không có phần bản đồ cuối cùng, hắn không thể tiến vào.
Tiểu Tùng đã sớm khó có thể yên chân! Nó nhìn
thấy phiền phiền dược liệu trong tiên địa kia, dược hương thơm ngát tràn ra khiến
hai mắt phát sáng.
Năm tháng dài lâu, có mấy ai có thể xâm nhập
vào địa phương này. Có long khí và tiên quang tẩm bổ, nơi này đã sớm thông
linh, mỗi gốc dược thảo nơi này đều là vô giá.
Hơn vạn ngọn núi đều có hình đầu rồng, từng
tòa đều rất sống động, long uy khiếp người, đều là tự nhiên hóa thành, không ai
có thể điêu khắc ra được.
Mỗi một ngọn Long Thủ Phong đều có bảo dược,
như tạo thành từ trân châu và san hô, sáng lóa. Không chỉ nói Tiểu Tùng, dù là
Long Mã, ánh mắt cũng sáng bừng, liên tiếp nuốt nước miếng.
Hơn vạn tòa Long Thủ Phong đều là chí bảo,
thân núi có thể là thần liệu chế tạo binh khí, mà dược vật sinh trưởng trên đó
lại càng không cần phải nói.
Diệp Phàm không kìm nổi thở dài, rất nhiều
Sinh Mệnh Cổ Tinh khô kiệt đản sinh ra một chỗ tiên địa thế này quả nhiên là đoạt
thiên địa tạo hóa, khiến lòng người vô cùng rung động.
Chỉ khoảng nửa khắc, Diệp Phàm đã nhìn thấy gần trăm gốc Dược vương, tiên
khí lượn lờ, toàn thân lóng lánh bảo quang, hấp dẫn vô cùng.
Dược vương rất khó bồi dưỡng, cần không ngừng
dùng linh nhũ đại địa dựng dục, sinh trưởng cũng phải trên tám vạn năm mới được
xưng là Dược vương.
Mấy ai có thể chờ được lâu như vậy?! Tám chín
vạn năm, dù là Đại đế cổ thì thọ mệnh cũng đã cạn, vô cùng khó đào tạo được.
Cũng chỉ có thiên địa bực này, hấp thu tinh
khí sinh mệnh cổ tinh, dựng dục vô số năm tháng mới có thể đản sinh ra được.
Diệp Phàm cẩn thận quan sát, loại địa thế này
vô cùng phi phàm, quả thật không có thiên lý. Hắn dùng Nguyên Thuật thăm dò
nhưng không nhìn ra được một chút dấu vết can thiệp nào của con người.
Nhưng là hắn có một loại dự cảm, có một trực
giác bản năng của Nguyên Thiên Sư.
Trong mơ hồ, hắn cảm thấy có người dùng thủ đoạn
nghịch thiên dưỡng dục ra hết thảy, qua trăm vạn năm mới biến thành tự nhiên,
không khác gì do thiên địa tự thành.
Hắn đã tìm ra nhược điểm. Không có phần bản đồ
thứ chín, không thể đi vào khiến hắn rất không cam lòng, muốn thông qua Nguyên
Thuật phá giải.
Tiểu Tùng đeo sọt dược liệu nhỏ trên lưng,
lòng vòng quanh Long Thủ Phong, rất không yên lòng. Tiểu tử này hận không thể lập
tức lao vào, cướp đoạt đám cổ dược kia.
Long Mã cũng phun ra long khí, tạm thời không
so đo với Diệp Phàm, hai mắt mở lớn, không ngừng lóe sáng. Nó đang lặng lẽ tính
toán, xem có cách gì thu được những “thức ăn” này không.
Khi đi tới một bên, Diệp Phàm ngẩn ra, hắn thấy
được một chỗ “thần tích”, cách đó không xa là một mảnh mảnh nhỏ tinh vực, sáng
lóa.
Chỗ thần tích này vẫn ở trong phiến khu vực an
toàn, trên một núi đá lớn có mấy chục tinh tú lớn bằng nắm tay khảm vào đó,
sinh ra quang huy dịu dàng.
Diệp Phàm biết đây chân chính là tinh tú, bị
người ta luyện hóa thu nhỏ lại, vì hắn cảm ứng được một loại khí tức bàng bạc
khiến người ta hít thở không thông.
Đây là loại thủ đoạn nghịch thiên bậc nào?!
Trong lòng Diệp Phàm sợ hãi, luyện hóa mấy chục
tinh tú để làm đẹp nơi này, bảo vệ núi đá, khiến người ta sợ hãi.
Mấy người Diệp Phàm hơi tới gần, mấy chục tinh
tú này sáng lên, diễn biến một mảnh nhỏ tinh vực, tinh quang sáng lạn, khối núi
đá kia lập tức trở nên xa xôi vô tận, như ở một phiến vũ trụ khác.
Đây là thủ đoạn thông thiên triệt địa, khiến
người ta kinh thán, buộc bọn họ phải lui về phía sau, không muốn tạo ra phiền
toái gì, ở xa xa nghiên cứu những cổ tự trên thạch bích.
- Ta phải chết, ai... có thể giúp ta chiếu cố...
Người khắc những dòng chữ này dường như sinh mệnh
lực khô kiệt, vết khắc có chút thô ráp, có chỗ rất mơ hồ, thể hiện ra tâm tình
tuyệt vọng và có tâm nguyên chưa hoàn thành.
- Ca ca của Độc Nhân... Hắn thật sự từng đi tới
nơi này...
Diệp Phàm tự nhủ.
Tinh tú thay đổi liên tục, một loạt hình ảnh
xuất hiện, như lịch sử đang được chiếu lên, bị tinh tú lực tái hiện trên thế
gian.
Một đạo thân ảnh mơ hồ xuất hiện. Hắn thì thào
tự nhủ, dường như không bỏ xuống được tinh không bên kia, trên đó có một tấm mặt
nạ quỷ, vô cùng mất mát.
- Thần huyết, yêu huyết, phật huyết đều vương
trên người nó, lập tức sẽ tới phiên ta! Tử không đáng sợ nhưng ai có thể giúp
ta chăm sóc nó. Nó còn quá nhỏ, ta không yên lòng.
Đạo thân ảnh mơ hồ này hướng về người bên cạnh
cầu xin, nếu có thể trở lại phiến tinh không khác kia, mong bọn họ nhất định
không được quên, giúp hắn bồi dưỡng.
Diệp Phàm trầm mặc. Đây nhất định là nơi mà
sau khi Độc Nhân chứng đạo đã tìm được, dùng đại thần thông trở lại, biết được
một màn năm đó, tình cảnh này khẳng định khiến nàng đứt từng khúc ruột.
Cuối cùng, nàng hái trăng sao trên trời, luyện
hóa một mảnh tinh vực, thủ hộ những hình ảnh cuối cùng này, khiến khối cự thạch
được lưu giữ vĩnh viễn, giữ thế đồng tồn.
Vượt qua nơi này, Diệp Phàm đi một vòng quanh
tiên địa này, cẩn thận suy nghĩ, bắt đầu dùng Nguyên Thuật tính toán, vẽ chằng
chịt trên mặt đất.
Không lâu sau, hắn đổ mồ hôi đầy đầu, trong
lòng lạnh lẽo. Sự kỳ diệu của nơi này vượt xa so với trình độ Nguyên Thuật của
hắn. Đây là một mảnh diệu lý do tự nhiên hình thành, mỗi khối địa thế đều có mục
đích, dường như do Thượng Thiên bố cục thành.
Nhưng mà, sát khí là do có người hóa nhập!
Địa thế hình thành tình thế nguy hiểm! Điều
khiến hắn đau đầu chính là đây là sát trận Đại đế. Địa phương này tuyệt đối là
một Đế trận không chút sứt mẻ, chỉ cần phát động tuyệt đối diệt sát, đương thời
không ai có thể thoát được.
Diệp Phàm cân nhắc hồi lâu, không thể đặt chân
tiến vào. Nguyên Thuật của hắn có thể thôi diễn một chút nhưng đây chính là sát
trận Đại đế, không thể phá giải! Đi tới nơi này mà phải quay về khiến người ta
thật uể oải. Hắn loanh quanh hồi lâu nhưng cuối cùng vẫn không có cách này.
Nửa tháng sau đó, hắn đều suy nghĩ tính toán,
dùng toàn lực nhưng không thể có cách phá trận.
Cuối cùng, Diệp Phàm nhìn thẳng một thứ, trong
lòng Diệp Phàm khẽ động. Đó chính là thứ Độc Nhân lưu lại, cũng từng được Đấu
Chiến Thánh Hoàng nắm giữ, là bảo bối vô giá.
Tiên Trân Đồ!
Diệp Phàm từ sau khi đạt được thứ này vẫn
không tìm ra công dụng của nó, sau đó thỉnh giáo Thánh nhân, phỏng đoán ra đây
là một bức tinh vực đồ vì nếu dùng đại pháp lực thúc dục thì trên đó có nhiều
điểm tinh tú.
Diệp Phàm đoán không ra, cũng không biết đã
nghiên cứu tấm bản đồ này bao nhiêu đêm nhưng vẫn không có thu hoạch.
Nhưng mà, đúng lúc này bức bản đồ sinh ra biến
hóa kỳ diệu. Ở nơi này nó tản mát ra từng đợt tiên quang, bao phủ cả người hắn.
- Ồ, đây là...
Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc. Tiên Trân Đồ vốn
cũng rất quá sáng chói, như do tinh quang luyện thành, lúc này nó càng thêm phi
phàm. Mặt trước của nó không có biến hóa gì, dù vận chuyển đại pháp lực cũng chỉ
như những tinh tú trên trời đêm nhưng mặt sau nó lại có biến hóa.
Đôi mắt Tiểu Tùng chớp chớp, cũng đi tới, tò
mò nhìn ngó, thiếu chút nữa còn rúc đầu vào.
Diệp Phàm nhanh chóng lật nó lại, trái tim nảy
lên mãnh liệt bởi vì hắn thấy được một bức bản đồ đầy đủ.
Bức bản đồ này trùng hợp với bức tiên đồ mà cốt
phiến hợp lại, điều duy nhất chính là nó nhiều hơn một góc, hoàn hảo không sứt
mẻ.
Tâm thần Diệp Phàm kích động, dùng sức cầm
Tiên Trân Đồ này, như sợ nó bay đi mất vậy, máu huyết trong cơ thể như sôi
trào.
Ở thượng cổ, Chuẩn đế, Đại Thánh tranh nhau
máu chảy đầu rơi nhưng vẫn chi là một bức tàn đồ, không đầy đủ.
- Không ngờ lại là một bí mật kinh thiên như vậy,
ẩn chứa trong cuốn cổ quyển trường tồn muôn đời này, thật sự vượt xa dự đoán của
mọi người!
Diệp Phàm suy nghĩ, trong khoảnh khắc này hắn
liên tưởng rất nhiều. Nếu hắn tính không sai thì chín chiếc cốt phiến kia là từ
cổ quyển này lạc ấn lại. Đây mới chân chính là nguyên bản.
- Hóa ra bí đồ đầy đủ không sứt mẻ lại luôn
bên người ta!
Diệp Phàm cảm khái.
Mấy năm qua, hắn vận dụng hết thảy lực lượng,
cầu sự giúp đỡ của Đạo môn Trung Thổ, tới tận Ấn Độ hỏi tìm Phật giáo, đi tới
đàn tràng cổ xưa ở Ai Cập, thu thập cốt phiến, kết quả vẫn không hợp thành bức
bản đồ hoàn chỉnh.
Mà lúc này lại có sự biến chuyển bất ngờ này
khiến hắn không biết nghĩ thế nào cho phải.
Đồng thời, Diệp Phàm cũng mẫn duệ chú ý tới một
thực tế. Ở mặt trái cổ quyển này, bản đồ chỉ mới chiếm một phần ba diện tích,
dường như còn một phần cổ đồ trọng yếu khác chưa hiện ra.
- Phía sau còn hai phần khác, chẳng lẽ còn
quan trọng hơn cả nơi thành tiên này sao?!
Hắn không khỏi kinh dị.
Hắn cẩn thận quan khán, phía trái có ba chỗ,
đã xác định rõ ràng. Mà hai khu bên phải lại không quan hệ với phiến bản đồ
này.
- Thứ này thật quý giá!
Diệp Phàm cảm giác nặng như đang nâng cả một
tinh cầu vậy!
Phía mặt trái còn có ba khu vực, trong đó một
cái hôm nay đã có đáp án! Còn có nơi nào quan trọng hơn là nơi thành tiên?!
Như vậy thì thứ ở mặt trước có giá trị như thế
nào?! Thật sự là không thể tưởng tượng nổi!
- Đúng rồi...
Diệp Phàm nghĩ tới rất nhiều.
Đây tuyệt đối là Thiên Đình cổ lưu lại, truyền
thừa không biết bao nhiêu năm tháng, một ít cổ hoàng cũng từng thu được, cũng
nghiên cứu rất lâu.
Hầu tử từng nói qua rằng ở cuối thời kỳ thái cổ,
bức bản đồ này thuộc về phụ thân hắn. Đấu Chiến Thánh Hoàng thường đêm đêm quan
sát bản đồ này, nhìn lên tinh không.
Sau đó, trải qua năm tháng xa xôi, bức cổ đồ
này được cho là rơi vào tay Thần triều Vũ Hóa, bọn họ dựa theo cổ đồ này khắc
lên cốt phiến.
Sau đó, trong một đêm Thần triều Hóa Vũ hóa
thành tro tàn, tấm bản đồ này rơi vào tay Độc Nhân Đại đế cho nên mới có cảnh
tượng hỗn độn chìm nổi trong Vạn Long Sào.
Hết thảy những điều này liên kết lại với nhau,
tinh thần Diệp Phàm trở nên sáng rõ. Trên dòng sông lịch sử, còn có những Thánh
Hoàng, Đại đế khác thu được cổ quyển này, chi là không muốn người khác biết mà
thôi!
- Không chừng Bất Tử Thiên Hoàng cũng từng
nghiên cứu bức bản đồ này!
Thiên Hoàng tử từng nói, phụ thân hắn năm đó
cũng có ý muốn lập Thiên Đình nhưng không hiểu sao cuối cùng lại không thể tiến
hành.
Tới hiện tại, Diệp Phàm đã có thể tin tưởng
đây tuyệt đối là Tiên Trân mà vì nó, Thiên Đình đã bị tấn công, là báu vật có
giá trị không thể ước lượng.
- Thật may mắn! Nếu giờ có nhân vật cấp Đại đế
cổ xuất hiện, bức bản đồ này hiển nhiên không thể giữ được. Chỉ có nhân vật bực
đó mới có thể biết được hết giá trị của nó.
Diệp Phàm cẩn thận quan sát, cẩn thận đối chiếu,
tìm ra một sinh lộ phức tạp để tiến sâu vào trong nơi thành tiên này.