Già Thiên

Chương 1005: Chương 1005: Thấy tiên địa




Long Mã đạp thiên, ánh lửa toàn thân nhảy lên, những chiếc vảy như Hoàng Huyết Xích Kim nhấp nháy, hào quang bắn ra bốn phía, trên đầu sinh ra hai long giác, cặp mắt giận dừ trừng lên nhìn Diệp Phàm.

Con Long Mã này cao ngạo tới quá phận, mấy chục lần vọt tới, bàn chân lớn như cái chậu đều trực tiếp đạp tới thiên linh cái Diệp Phàm, mỗi lần đều chấn vỡ vòm trời, hơi từ mồm miệng phun ra bật thành hình cầu long, lực long tượng không khô kiệt.

Diệp Phàm lấy làm kỳ lạ, con Long Mã này cường đại vượt qua tưởng tượng người bình thường, có thể giằng co được với hắn thì khẳng định tuyệt đối là dị sổ, là thần mã hãn thế do thiên địa dựng dục ra.

Hắn đánh giá một phen. Con Long Mã này chân có thể đánh tan ánh sáng, lực lượng có thể so với sao bắng đánh lên đại địa, đạp chết loại nhân vật đã trảm đạo như Giáo hoàng đúng là không tốn bao nhiêu sức, dùng hình tượng di sơn đảo hải với nó cùng không còn chính xác.

Long Mã lại hí dài một tiếng, lông mao trên cổ như hỏa diễm nảy lên, toàn thân lóe ra xích quang, thần tuấn vô cùng. Bị Diệp Phàm đánh ra mấy chưởng, khóe miệng nó tràn ra một lũ máu nhưng cùng không đáng ngại.

Tinh lực nó tràn đầy, bốn vó đạp xuống, những ngọn núi trong phạm vi mười dặm bị nó đánh thành bột mịn, hóa thành bụi phấn. Lực lượng bản thân nó vô cùng dọa người!

Nó lại vọt lên, lần này khiến thần quang sôi trào, bao phủ thiên địa. Một đôi long giác trên đầu nó rung động boong boong, bổ ra ngàn vạn lũ kiếm ba màu đỏ, san bằng cả khu vực này.

Tiểu Tùng lưng đeo một sọt dược liệu, tránh trên vai Diệp Phàm, nhìn đối phương trân trối, vô cùng hâm mộ loại lực lượng cường đại này, lầm bà lầm bầm.

Diệp Phàm ra tay càng lúc càng nặng, con Long Mã này hoàn toàn có thể chịu đựng được lực đạo của hắn, chỉ biết nói rằng đây đúng là loài dị chủng hiếm có trên đời, không thẹn là thần thai của thiên địa.

Rống!

Đột nhiên, từ xa xa truyền tới một tiếng tê rống, từ đường chân trời nổi lên một trận huyết khí, có ba đạo chùm sáng bắn về phía bên này, như ba cây cột chống trời, xuyên thấu cửu thiên.

Mâu quang Diệp Phàm hừng hực, có hẳn ba vị trảm đạo tới đây. Tiên mạch Côn Lôn này đúng là kinh người, tổng cộng có tới bốn vị Vương giả, khiến người ta không khỏi kinh ngạc.

Xa xa, cát bay đá chạy, một ít ngọn núi đều bị nhổ tận gốc, bị thổi tới giữa hư không.

Tiểu Tùng hơi sợ hãi, thần sắc khẩn trương, ôm lấy sọt dược liệu, ngoan ngoãn ngồi trên đầu vai Diệp Phàm, dùng một móng vuốt bắt lấy áo hắn thật chặt, không chịu buông ra.

Mặc dù bốn vị trảm đạo đồng thời đánh tới nhưng Diệp Phàm không quan tâm. Trong phiến thiên địa này, người có thể đả thương được hắn còn chưa xuất thế. Nhưng sự tình lại vượt ra ngoài dự kiến của hắn. Ba vị cổ Yêu trảm đạo và Long Mà cùng không phải cùng một phe, thấy nó gặp rủi ro thì đều đánh về phía nó.

Long Mã hí dài, ánh lửa toàn thân càng tăng lên, cả người đỏ thầm như máu, yên hà sôi trào, miệng mùi phun ra từng đạo khí trụ hình rồng.

Diệp Phàm thấy thế liền lui sang một bên, không hề ra tay. Chạm trán bốn đại Vương giả trong tiên mạch Côn Lôn, Diệp Phàm cùng muốn nhìn một chút.

Yêu khí vọt tới, không giống khí thế mà như một mảnh đại sơn ép tới, ngoại trừ những người trảm đạo thì không ai có thể chịu đựng nổi. Sư tử màu hoàng kim và lão giao kia sớm đã chảy mất tăm mất tích.

Hông!

Một tiếng mãng ngưu vang lên, một con trâu lớn như một tòa núi nhỏ, toàn thân óng ánh, trên đầu có hai cái sừng lao tới.

Đây là một con Ngưu Vương, bộ lông lóe sáng, cao tới trăm trượng, cứ thế lao tới, lực lượng rất kinh người, một đôi sừng lớn đâm thẳng về phía Long Mà.

Bên kia có một con hắc viên chân đạp thiên hạ, cả người tràn ngập hắc vụ, cao tới trăm trượng, giống như thiên thần gào rít, trong tay cầm một cây trường đao, ô quang lành lạnh, chém chéo xuống.

Nhân vật thứ ba chính là một đạo nhân, hắn lựa chọn hóa thành hình người, đầu đội mù tử kim, sắc mặt vàng như nến, thoạt nhìn như mang bệnh nhưng lại là một gã đáng sợ vì trong tay có một cây long thương màu đen, tản mát ra khí cơ khủng bố.

Đây là nguyên nhân cơ bản khiến bọn họ có gan tấn công. Đạo nhân cầm thương ở giữa công tới Long Mã khiến nó rất kiêng kị, không thể không tránh né.

Diệp Phàm mờ ra Thiên Mục nhìn về phía cây trường thương màu đen trong tay lão đạo nhân, trong lòng khẽ giật mình. Đây là binh khí gì? Không ngờ khiến cơ thể hắn cùng có chút cảm giác lạnh lẽo.

- Long Mã, cây thương này hôm nay đã kích hoạt, ngươi bại chắc rồi! Đưa Hỏa thần quật ra đi!

Lão đạo nhân quát lớn, một đạo ô quang hình cây thương vọt tới, đâm nát trời cao.

Ba gã Vương trảm đạo kia đều rất mạnh, không phải là hạng người suy yếu. Vì cây long thương này khiến Long Mà lâm vào bị động, mệt mỏi ứng phó, nguy hiểm rình rập.

Diệp Phàm không ra tay, cùng Tiểu Tùng thờ ơ lạnh nhạt. Bốn vị Thú Vương ẩu đả trong tiên mạch Côn Lôn, giết cho nhật nguyệt vô quang, thiên địa ảm đạm, yêu khí tràn ngập ngàn dặm.

Ông!

Đột nhiên, trường thương màu đen run lên, cỗ khí cơ kinh thế kia dập tắt, quy về ảm đạm, ô quang tẫn liễm, biến mất hoàn toàn.

Long Mà hí dài một tiếng, cả người lóe ra ánh lửa, bừng bừng nhảy lên. Nó lập tức khôi phục khí thế cường thịnh, đánh tan yêu khí bát phương, càn khôn tái hiện.

Khi song phương giằng co, trong mắt Long Mà tràn ngập khinh thường, vô cùng ngạo khí nhìn ba con Thú Vương này, nhất là tên đạo nhân với làn da vàng như nến kia.

Ngưu Vương, Viên Vương và đạo nhân kia thoáng nhìn nhau rồi xoay người bước đi. Bọn họ cậy vào cây trường thương mới dám tới nhưng không ngờ lại thất bại trong gang tấc, thần uy không thể kéo dài hơn.

Long Mà phản kích, nhanh như tia chóp, mười phương đều có lôi đình đánh xuống, nơi nơi đều là ánh lửa, còn có đạo đạo thiểm điện bắn xuống. Nó ngự quang mà đi.

Bùng!

Thần mã vô cùng nhanh nhẹn và dữ tợn, nháy mắt đã đánh cho Ngưu Vương đứt gân đoạn cốt. Sau đó, long giác lóe lên, bắn ra một mảnh đạo ngân, khiến Viên Vương kia phun huyết, ngã sấp xuống mặt đất.

Ầm!

Cuối cùng, nó lao về phía lão đạo nhân, hai vó như đại ấn Thiên Đế đạp xuống. Lão đạo nhân dùng cây trường thương đón đánh nhưng lập tức bị chấn văng đi, hộ khẩu nổ tung, toàn thân đầy máu.

Diệp Phàm gật đầu. Không hổ là Long Mà do thiên địa sinh dưỡng, không phải xuất phát từ phàm thai, Vương giả trảm đạo đối kháng cùng bị bẻ gãy nghiền nát, dễ dàng dành được chiến thắng.

Với nó, loại sức chiến đấu này đều là Tiên Tam cảnh, thế gian gần như khó có địch thủ có thể trấn áp được nó. Vừa rồi, nó chỉ là úy kỵ cây trường thương kia mà thôi!

Long Mà vô cùng khinh thường ba gà Thú Vương này, dù có thể nhưng vừa rồi cùng chưa hạ sát thủ đối với đạo nhân kia, quan hệ song phương dường như rất phức tạp.

Keng!

Diệp Phàm vận chuyển bí quyết chữ Binh, nháy mắt thu lấy cây trường thương ở xa xa. Nó toàn thân đen nhánh, trên đó có một con chân long quấn quanh, không biết được luyện thành từ loại kim loại nào, nặng tới mấy vạn cân, mùi thương vô cùng sắc bén nhưng lại ảm đạm vô quang.

Diệp Phàm cầm nó trong tay, nhẹ huơ một vòng, áp bách ra một cỗ dòng khí cường đại, xuyên thấu hư không. Hắn chỉ hơi dùng lực, một ngọn núi cách đó chừng mười dặm lập tức bị xuyên thủng, đổ sập xuống.

Diệp Phàm không cảm giác được loại đạo tắc đặc biệt nào nhưng binh khí này hiển nhiên bất phàm. Hắn dùng lực thử bẻ gãy nhưng cùng không được, vô cùng chắc chắn.

Hiện tại, những binh khí Vương giả cùng khó có thể thương tổn thân thể hắn, phần lớn có thể dễ dàng hủy diệt, không đặt vào mắt.

Ngoại trừ Long Mà, ba vị Thú Vương sợ hãi, thấy Diệp Phàm giơ chân nhấc tay phảng phất như thiên thần, một thương đánh ra khiến một ngọn núi lớn ngoài mười dặm đổ sụp đã biểu hiện ra phong phạm cao thủ tuyệt thế của hắn.

Long Mà dự cảm không ổn, muốn chạy trốn nhưng Diệp Phàm lại động. Hắn thi triển bí quyết chữ Hnàh, sau đó xuất hiện trên người hắn, tản mát ra oai lực lôi đình.

Con thần mă do thiên địa dưỡng dục ra này lập tức bạo nộ. Từ trước tới nay tính khí nó vô cùng cao ngạo, làm sao cho phép ai ngồi lên người mình. Nó lập tức thi triển các loại đạo tắc, thần thông, toàn thân phát ra tiên quang hừng hực, như muốn đốt cháy Diệp Phàm.

Nhưng mà Diệp Phàm ngồi vững trên lưng nó, tay cầm long thương như cắm rễ, không hề nhúc nhích. Các loại bí thuật, pháp tắc không hề có ý nghĩa với hắn.

Long Mà rống giận, chạy tới chạy lui giữa trời khiến bốn phương run rẩy. Nó phẫn nộ công nhận thân khủng bố, đạp toái không biết bao nhiêu núi sông, phát nát vô số long mạch nhưng không thể giày ra được Diệp Phàm trên lưng hắn.

Diệp Phàm hạ quyết tâm phải thu phục Long Mà này. cổ thư có ghi lại rằng thần mă chỉ có Thánh Hoàng thượng cổ mới có thể thu được, rất bất phàm. Trong mơ hồ, đó đại biểu một loại thiên vận, có thể một ngày mă đạp tinh vực.

Hắn vừa rồi từng thử qua, tốc độ của Long Mà gần đạt tới bí quyết chữ Hành, có thể sánh bằng lôi điện, nhanh tới khó tin.

Long Mà không chịu khuất phục, ba con Thú Vương kia lại khiếp sợ vô cùng, hướng về phía hắn biểu đạt thiện ý, nguyện tặng hắn cây long thương này và nói ra lai lịch Long Mà.

Cây thương này rất thần bí, đúng là từ Vực ngoại bay tới, sát nhập vào tiên mạch Côn Lôn cùng một đoàn Hỏa Thần Nguyên. Ai cùng không biết đây là thần vật gì.

Diệp Phàm giật mình. Cây trường thương này quả nhiên có lai lịch không tầm thường, từ Vực ngoại bay tới cho thấy khẳng định có cường giả đại chiến sinh tử trong tinh không, đánh bay binh khí. Đây hơn phân nữa là thần vật cấp Thánh nhân, nhiều năm qua mà không có người tới tìm lại cho thấy chủ nhân chắc rằng đã táng thân.

Ngưu Vương, Viên Vương, đạo nhân và Long Mà vốn nước sông không phạm nước giếng, còn có giao tình nhất định nhưng cuối cùng vì tranh đoạt Hỏa Thần Nguyên cho nên hình thành mâu thuẫn, từ đó về sau thường xuyên phát sinh tranh đấu.

Long thương bị lão nhân thu được, Hỏa Thần Nguyên kết hợp với tiên mạch Côn Lôn, hóa thành một loại năng lượng kỳ dị, hình thành một tòa động phủ, ở bên trong đó tu luyện sẽ thu được ích lợi cực lớn.

Diệp Phàm cưỡi trên Long Mà, dù nó gây sức ép thế nào cùng vô ích, vẫn vững như Thái Sơn, vươn tay dùng sức đánh một trảo. Lòng đất lập tức rung động ù ù, một cỗ ánh lửa vọt lên, một đoàn thần hoa chói mắt lao ra khỏi lòng đất.

- Đây là Hỏa Thần Nguyên?! Rốt cục là gì?

Hắn nhìn chằm chằm đoàn chất lỏng kia, hừng hực và kết dính như dung nhạp, linh khí tiếp xúc liền hóa thành từng đợt ánh sáng, khiền toàn thân thư thái, có thế gia tốc tu luyện.

Diệp Phàm không khách khí chém xuống một nửa, thu vào trong tiểu đỉnh, một nửa khác để lại cho ba vị Thú Vương. Sau đó hắn vỗ vỗ đầu Long Mă nói:

- Ngươi và ba người bọn họ coi như cùng có giao tình, chia nhau một ít không phải là tốt nhất sao?! Một nửa của ngươi ta sẽ giữ cho ngươi, từ nay theo ta đi!

Long Mà nổi giận, không chịu khuất phục. Diệp Phàm cầm long thương chấn động, dùng sức đâm tới, một mảnh núi lớn phía trước lập tức nổ tung rồi biến mất, bị một kích của hắn đánh thành tro tàn.

- Ngươi tuy là thần mã do thiên địa sinh dưỡng nhưng tu vi cùng tư chất bản thân quá yếu! Theo ta, ta sẽ cho ngươi hành đạp tinh vực!

Long Mà vẫn như cũ, không hề đồng ý nhưng người trên lưng hắn lại không làm sao mà giãy ra được. Nhưng thân thể cùng không chịu khống chế, nó liền lao về phía trước, tới mảnh tịnh thổ có hy vọng dựng dục thành tiên kia.

Tiểu Tùng nhảy tới trước Long Mà, từ sọt dược liệu lấy ra một gốc bảo dược cho nó ăn, biểu đạt thiện ý nhưng kết quả thiếu chút nữa bị nó hất văng đi, lập tức lao lại lên người Diệp Phàm.

Hai ngày sau, Diệp Phàm đi tới chỗ sâu nhất, thấy mảnh tịnh thổ có hy vọng dựng dục thành tiên nhưng rốt cục khó có thể tiến thêm một bước vì khuyết thiếu một phần bản đồ thứ chín.

Cảnh tượng phía trước bao la hùng vĩ, vô cùng kinh người, có thể thấy được nơi thật sự dựng tục thành tiên.

Loại địa thế này vượt qua lẽ thường, Diệp Phàm bình sinh ít thấy, tổng cộng có cả ngàn ngọn sơn phong, cả đám tập trung một chỗ, hình thành một sơn cốc, mỗi ngọn núi đều như một đầu rồng.

Miệng mỗi đầu rồng này đều hướng ra bên ngoài, phun ra tinh hoa, tiên khí đầy trời, bốc lên, ngưng tụ trong cốc, vô cùng thần bí khó lường.

Diệp Phàm ngây dại, lúc đầu tưởng là đầu rồng người ta khắc nên, tài nghệ điêu luyện nhưng sau khi nhìn kỹ lại rất rung động. Đây hoàn toàn là tự nhiên hình thành.

Hơn vạn ngọn núi, mỗi ngọn được tinh khí một viên cổ tinh tẩm bổ, thân mình đều đã thông linh, hóa thành chí bảo nhân gian, tự ý chí Thần linh tự chủ.

Có thể nói hơn vạn ngọn núi là thiên địa tự nhiên hình thành, những đầu rồn kia không biết là kết quả dựng dục của bao nhiêu cổ tinh trong bao nhiêu năm tháng.

Có chừng hơn vạn thân rồng dưới địa mạch, chỉ có đầu rồng là vươn lên, phun ra các loại tinh hoa thiên địa, tẩm bổ thành tiên địa tiên thực.

- Không thể tưởng tượng được!

Diệp Phàm kinh thán. Loại địa thế này quả nhiên cực tuyệt, dù không có hy vọng dựng dục thành tiên nhưng hơn vạn điều chân long này như muốn thức tỉnh, đều có ý chí Thần linh.

Đây là hy vọng của rất nhiều cổ tinh sau khi khô kiệt dựng ra. Những con chân long này nếu thức tỉnh, đó chính là vạn long thăng thiên, bao la hùng vĩ.

- Chúng nó cùng nhau phun tinh hoa, hóa thành một mảnh tiên địa, quả thật là thủ đoạn nghịch thiên.

Diệp Phàm tự nhủ nói, sau đó giật mình một cái. Loại thủ đoạn nay dường như vượt qua Nguyên Thiên Sư, sự hiểu biết, nắm rò với thiên địa càng thêm sâu sắc.

Những đầu rồng này tuyệt đối là do tự nhiên dưỡng thành, dạng nhân vật nào mới có thể tạo ra hết thảy?! Nháy mắt, hắn nghĩ tới rất nhiều điều.

Trăm vạn năm trước, chỉ có một thế lực lớn có loại năng lượng này. Đó chính là Thiên Đình.

Truyền thừa của Nguyên Thiên Sư thật thần bí, không biết khởi thủy, chẳng lẽ đã hình thành trước cả thời thái cổ sao?!

Diệp Phàm nghĩ tới một loại khả năng, chín mươi chín long sơn nếu do Thiên Đình khống chế, buông xuống từng viên Sinh Mệnh cổ Tinh, như vậy đến tốt cùng là ai đã cho bọn họ loại phương pháp này.

Chẳng lẽ nói, Thiên Đình cổ có một nhân vật cao siêu vượt xa Nguyên Thiên Sư, cung cấp loại phương pháp siêu tưởng này?!

Diệp Phàm bị dọa cho giật mình, lối suy nghĩ này lập tức chiếm cứ hết đầu óc hắn, suy diễn ra rất nhiều...

Thần triều Vũ Hóa là lực lượng còn sót lại của Thiên Đình năm đó sao?!

Ngay sau đó, Diệp Phàm nghĩ tới tình cảnh của Nguyên Thiên Sư lúc về già, nổi lên mấy vạn âm binh mượn đường, có liên quan với Thiên Đình sao?!

- Đây là nơi dựng tiên, ta không ngờ lại tới được nơi này, đi thật xa so với họ Dung Thành, nếu thối lui thì đúng là không cam lòng.

Ánh mắt Diệp Phàm sáng bừng lên.

Hắn nhìn chằm chằm vạn ngọn núi đầu rồng, cự long xoay quanh, ngàn vạn đại long ngẩng đầu tê minh, tất cả đều là long khí biến thành. Trong trung tâm tiên cốc mờ mịt dâng lên một mảnh thụy khí, đủ loại ánh sáng tràn ra, tiên quang bắn về bốn phía.

Trong đó đến tột cùng như thế nào?! Diệp Phàm vô cùng muốn biết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.