Diệp Phàm lập tức nghĩ tới Độc Nhân, ngoài
nàng ra thì còn ai? Nừ tử kinh diễm nhất xưa nay, ngạo nghễ cổ kim, không sống
vì thành tiên.
Hắn từng tranh hùng với Hoa Vân Phi, không chỉ
một lần đôi mặt với bảo bình đại đạo, biết rò thứ này huyền ảo vô thượng, là Độc
Nhân tài ba sáng tạo, dùng phàm thể chứng đạo thành đế.
Ngay cả Tiểu Tùng cùng nghe mê mẩn, một gốc Bất
Tử Dược chủ động hiến thân tùy tùng, tiên tử kia lại không để ý, đúng là huyền
bí, làm sao những đại nhân vật chấn động cổ kim chịu nổi.
Độc Nhân cả đời cao ngạo, trên trời dưới đất
mình ta độc tôn, Thần chủ các vực cúi đầu, ngạo thị cổ kim tương lai, những lúc
này mặt đầy nước mắt đau thương.
Diệp Phàm xuất thần, cảnh tượng này cùng chỉ
có Hà Thủ Ô thấy được, trên đời còn ai thấy qua? Người đời chỉ thấy một cô gái
vô địch, tự xưng Độc Nhân, khó tin là còn có một mặt yếu đuối như thế.
Nàng có thể chém sao hái trăng, đánh khắp nhân
gian, độc tôn trên đời, là cô gái không thể đánh giá nhất xưa nay, một chừ Độc
chấn động vạn cổ.
Hà Thủ Ô tự nhiên không thấy được phong thái sắc
bén vang dội cổ kim của Độc Nhân, nó chỉ cảm thấy cô gái kia rất đẹp, gần như
không đúng thực, mặt đầy nước mắt làm người ta đau lòng, đương nhiên thần thông
càng là nghịch thiên.
- Chính là nơi này.
Hà Thủ Ô dẫn đường cho bọn họ, đến trước sườn
núi, Diệp Phàm liền ngây dại, Tiểu Tùng cùng đặt mông xuống đất.
Dòng thác cao vạn trượng đổ xuống che nửa sườn
núi này, không phải nước, mà là con sông dài hỗn độn từ trên vách núi đổ xuống,
một mảnh mơ hồ.
Hà Thủ Ô nói đây là thần tích vị tiên tử năm
đó để lại, hai mươi mấy vạn năm trước chấn động Côn Lôn rung lên, thiếu chút sụp
đổ.
Ngày xưa, Độc Nhân đau lòng muốn chết, ở nơi
này ngửa đầu than thở một tiếng, bầu trời chín vầng trăng rơi xuống tám, mái
tóc đen xòa tung, mặt treo nước mắt, làm cho thiên địa sụp đổ.
Trong lòng Diệp Phàm rung động, Đại đế cổ quá
mạnh mẽ, nhấc tay cùng hái trăng sao, hủy diệt càn khôn, khiến tâm thần người
ta lay động.
- Ta từng chính mắt thấy, nàng nhấc tay chém
xuống một ngôi sao, luyện ra một khối bia.
Hà Thủ Ô run giọng nói.
Trên sườn núi kia có một mảnh áo dính máu, lúc
này vẫn còn nhìn rổ, bị hỗn độn bảo vệ, hai mươi mấy vạn năm vẫn bất hủ, lơ lửng
trên vách núi, bên cạnh có một tấm bia sáng chói.
Diệp Phàm mở Thiên Mục, cẩn thận nhìn, mơ hồ
thấy trên áo có một hàng chữ ngắn gọn vội vãng: Ta sắp chết... làm sao đây?
Trong lòng Diệp Phàm run lên, khó trách Độc
Nhân đến đây, tới chỗ này lại đau lòng, nhìn chữ trên tấm áo máu làm sao bình
tĩnh được? Mạnh mẽ như nàng muốn cao thấp với trời, nhưng cùng không thể sống lại
một bộ thi cốt đã chết nhiều năm.
Tấm bia đá dùng một ngôi sao trời luyện thành,
lóe lên ánh bạc chiếu rọi tới nay, bên trên khắc đạo ngân của Độc Nhân, quấn
quanh hỗn độn mờ mịt bảo vệ nơi này.
Tuyệt đối là một chí bảo, nếu có người thúc đẩy
được thì nhất định sẽ quét ngang một mảnh tinh vực, nhưng xem chừng không có ai
dám tới gần, dám động tới bia đá do Độc Nhân lập ra thì hắn chắc chắn phải chết.
- Ngài cùng thấy đó, dòng thác hỗn độn kia chảy
ra từ bia đá, hai mươi mấy vạn năm cùng không khô cạn, là một chỗ thần tích vô
thượng ở Côn Lôn.
Hà Thủ Ô nói.
Hai mươi mấy vạn năm qua, phàm là sinh linh
hùng mạnh luyện binh đều lựa chọn nơi này, chỉ cần dẫn ra một tia hỗn độn khí
làm lửa rèn luyện Pháp bảo, liền có thể làm phẩm chất tăng lên một mảng lớn.
Hà Thủ Ô hảo ý nói cho nơi này, bọn họ có thể
dùng đúc lại binh khí, dùng hỗn độn làm ngọn lửa rèn luyện, chắc chắn thành bảo
binh.
Đinh của Diệp Phàm tự nhiên không cần phải
làm, ngày sau độ kiếp là được, hắn lấy mấy món phụ tùng nhỏ của Tiểu Tùng tế
luyện một lần, như là gùi thuốc nhỏ của nó, cùng với chiếc chuông rèn bằng Đại
La Ngân Tinh.
- Phía trước có nguy hiểm, có Thần linh ở đó,
ta không dám đi tới, sợ bị bắt lấy.
Hà Thủ Ô cảnh cáo phía trước nó cùng chưa đi,
không dựng dục thành tiên địa.
Diệp Phàm gật đầu, để cho nó rời đi, sau đó dẫn
Tiểu Tùng tiếp tục lên đường.
- Năm đó Thần triều Vũ Hóa hộ tống hy vọng
thành tiên đến nơi này tiến hành chữa trị, xem ra ca ca của Độc Nhân là một
thành viên trong đó, có lẽ bất hạnh nằm lại ở đây.
Rống....
Tiếng rống như sấm rền truyền ra, một con sư tử
ba đầu toàn thân sáng chói, khuấy động bầu trời, há miệng hút một cái cắn nuốt
sạch sẽ tinh khí trong phạm vi mấy chục dặm.
- Thật là dị thú khá mạnh, cùng chỉ có Côn Lôn
tiên mạch mới có thể tẩm bổ được mãnh thú cỡ này.
Diệp Phàm nói.
Thiên địa tinh khí khô cạn, Côn Lôn là ngoại lệ,
bời vì tinh khí sinh mệnh toàn bộ cổ tinh hội tụ về đây, tự nhiên có thể sinh
ra thú thần.
Con sư tử hoàng kim này rất mạnh, còn có thực
lực cấp Giáo chủ, hẳn là tồn tại cấp đỉnh ở Côn Lôn, rít gào một tiếng chấn động
phong vân, núi non run rẩy.
Con mắt sư tử hoàng kim như đuốc sáng, liếc
nhìn Diệp Phàm, há mồm muốn nuốt luôn vào miệng.
Diệp Phàm phóng ra khí cơ mạnh mẽ, sư tử hoàng
kim run lên, lộ ra thần sắc không thể tưởng tượng, tiếp đó quay đầu bỏ chạy vào
trong núi non.
Nửa canh giờ sau, Diệp Phàm lướt qua dăy núi
tiến vào vùng đất trống trải, phía trước chỉ còn mấy ngọn núi lớn, không nối liền
một chỗ, địa thế thật kỳ lạ.
"Ồ, chẳng lẽ có thần thú hay sao, khí cơ
nơi này không bình thường, hình như có tồn tại rất mạnh mẽ."
Trong lòng Diệp Phàm vừa động.
Tiểu Tùng kêu lên, đeo gùi thuốc chạy lên đỉnh
đồi, vui vẻ đào một gốc bảo dược tràn đầy ánh sáng.
Mấy ngày qua nó thu hoạch rất nhiều, hái lấy rất
nhiều cổ dược, lấy được ba gốc dược vương nhỏ khoảng năm sáu vạn năm, đều hiếu
kính cho Diệp Phàm, trong lòng vui vẻ.
Một tiếng rống to truyền đến, dao động kịch liệt
thiếu chút nữa lật nhào Tiểu Tùng, con sư tử hoàng kim bảo hộ nơi này, vừa sợ vừa
e ngại nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
Hơn nữa một lão giao long bay tới, toàn thân
ngập lửa như chui ra từ trong núi lửa, sóng nhiệt ngập trời thiêu hủy một mảng
đất lớn.
"Hai con dị thú cấp Giáo chủ giữ cửa, xem
ra nơi này có tồn tại mạnh mẽ, chẳng lẽ trảm đạo hay sao?"
Trên người Diệp Phàm phóng ra khí cơ mạnh mẽ,
liền dọa lão giao long cùng sư tử hoàng kim hoảng sợ, không ngừng run run lui
ra.
Phía trước, trên đỉnh núi cao chìm trong mây
có một gốc cây tùng lửa cắm rễ trong khe đá. Đây là loài dị chủng, giống như cổ
tùng bình thường, nhưng thích lửa, sinh trưởng trong dung nham, rất phi phàm.
Ở chân núi có một cái hang lửa, phun ra khói lửa,
một tiếng rống truyền ra, núi non rung động, rất nhiều núi non ầm ầm rơi đá xuống.
Sư tử hoàng kim cùng lão giao đều lộ ra thần sắc
e ngại, nằm sấp xuống, hiển nhiên bị loại thần uy kia chấn nhiếp, đó là chủ
nhân dường như trách tội chúng nó.
- Vương giả trảm đạo!
Trong mắt Diệp Phàm lóe lên thần quang, tuy rằng
Côn Lôn tiên mạch bất phàm, nào ngờ quả thật gặp tồn tại siêu cấp, chẳng qua hắn
cùng rất vui vẻ, khao khát gặp được địch thủ.
Ầm!
Mây lửa ngập trời bay lên, như có vạn rồng nhảy
lên đủ loại hình dạng, một tiếng thét dài như rồng ngâm hổ gầm chấn động mảnh
núi non, một đạo ánh sáng đỏ rực bay lên, một con dị thú thần tuấn chạy tới.
Quá nhanh, nhanh đến nổi sư tử hoàng kim cùng
giao long còn chưa phản ứng đã bị đá bay, ngay cả Diệp Phàm cùng lắp bắp kinh
hãi.
Nó đạp mây lửa chạy tới, tốc độ nhanh đến cực
hạn cảnh giới, ngoài Diệp Phàm có bí quyết chừ Hành ra, gần như không có gì
sánh bằng nó.
Đây là một con Long Mà, chân đạp lửa đỏ, toàn
thân đỏ rực, cao ngạo như thần, nhấc chân đá bay lão giao long cùng sư tử hoàng
kim, rất bất măn với chúng, phong thái ngạo nghễ thiên hạ.
Nó thét dài một tiếng, không phải ngựa hí, mà
đinh tai nhức óc như rồng ngâm, đám mây trên trời cùng tan mất, phóng về phía
Diệp Phàm, đạp bầu trời, bàn chân to hơn miệng chén đạp về phía ngực Diệp Phàm.
Cái này đâu phải ngựa, nhảy lên giống như rồng,
khí tức khủng bố. Sau khi Diệp Phàm trảm đạo, còn chưa gặp sinh linh nào dám miệt
thị hắn như thế.
Đúng là ngựa đạp Thánh thể Nhân tộc, bầu trời
cùng bị đạp nát, khó trách sư tử hoàng kim cùng lão giao long kia kinh sợ.
Diệp Phàm không tránh né, lấy tay vươn ra chộp
lấy vó ngựa, Long Mă rống to một tiếng, cả người chấn động mạnh, lộ ra thần sắc
khó tin, nhảy dựng lên.
Ầm ầm ầm!
Long Mă đạp mây lui ra mấy chục dặm, chỉ vì nó
quá nhanh, đạp sụp mấy chục ngọn núi phía trước, không lâu sau mới truyền ra âm
thanh.
Cảnh tượng này thật khủng bố, thần uy của con
ngựa này ngoài tưởng tượng, phóng đi đạp sụp trời nứt đất, trên đời khó có ai
trấn áp được nó.
Ngay cả Diệp Phàm cùng phải chấn động, dù là
có giữ lại, nhưng chỉ có một chút mà thôi, còn xa mới dùng toàn lực, nhưng trảm
đạo thông thường cùng không thể chịu được, nếu đổi thành vương giả khác thì chắc
đã thành thịt nát rồi.
Mà con Long Mà này không ngã xuống, hơn nữa
cùng không bị thương, nhảy ra đáng xa mạnh khủng bố, tuyệt đối là dòng rồng hiếm
thấy.
Hắn không khỏi đánh giá cẩn thận, toàn thân
con ngựa đỏ rực, giống như thân rồng, bốn chân rực lửa, trên người có long lân
sáng chóinhư Hoàng Huyết Xích Kim. Đồng thời cùng có bờm ngựa bình thường đỏ rực,
chói hơn tơ lụa, không có một sợi lông tạp.
Trong sách cổ có ghi Long Mà là tinh hoa thiên
địa, nhìn giống ngựa có vảy rồng, gọi là Long Mà. Cao tám thước năm tấc...
Diệp Phàm càng nhìn càng giật mình, giống y
như sách cổ có ghi, đó không phải phàm thai, mà là thiên địa tinh hoa dựng dục
thành.
Đây là một loại dị thú, xưa nay chỉ gặp mấy lần,
đại biểu điềm lành, trong sách cổ có ghi Phục Hy nắm giữ thiên hạ, Long Mà bước
ra từ dòng sông hỗ trợ.
- Khó trách chịu được ta đánh mà không chết,
đúng là một con Long Mà!
Diệp Phàm lẩm bẩm, hiện thời không có mấy
vương giả trảm đạo có thể thừa nhận một chiêu của hắn mà không chết. Cùng không
phải hắn tự phụ, mà là tình hình thật sự, hắn chém ngược đại đạo thành công, thực
lực tăng lên bước khiến người ta sợ hãi.
Long Mà rít gào một tiếng, rồng ngâm chấn động
tầng trời, toàn thân đỏ rực đạp lửa lao tới.
Lần này Diệp Phàm xòe tay, năm ngón tay vươn
ra đè xuống Long Mà, con ngựa này vô cùng cao ngạo, mạnh mẽ nhảy lên cao mấy chục
trượng, đạp vào bàn tay vàng của hắn.
Ầm!
Thân thể Long Mà chấn động, bốn vó đạp nát bầu
trời, lao thẳng ra xa, khóe miệng tràn máu, nhưng vẫn không chết, khí huyết mạnh
mẽ, chỉ bị chút thương nhẹ.
Lần này Diệp Phàm động dung, vương giả trảm đạo
trong thiên hạ có lẽ không mấy người áp chế được con ngựa này, tay hắn tuyệt đối
đè nát núi non, mà con ngựa này lại chịu đựng được.
- Đây là Thần linh mà Hà Thủ Ô đã nói.
Diệp Phàm từng bước lên trời cao, lại vươn tay
đè xuống, đã dùng sức rất lớn, Long Mà lợi hại nhảy lên không, đạp nát một mảnh
núi cao đứng trên cao nhìn hắn.
Loài ngựa do thiên địa sinh ra này chỉ có
Thánh Hoàng trong truyền thuyết thượng cổ mới có được, tâm thần Diệp Phàm vừa động.
Nếu đánh bại nó thu làm thú cưỡi, ngày sau trở về Bắc Đẩu, tuyệt đối có thể ngựa
đạp vạn địch.