Côn Lôn bao la mờ mịt không thấy bờ bến.
Nơi này hoang sơ nguyên thủy, căn bản không thấy
tận cùng, Côn Luân sơn mạch ở ngoài chỉ là một góc, là tận cùng của chủ mạch
này, chân chính tiến vào đây sẽ làm người ta thấy bản thân nhỏ bé.
Giống như nhìn lên bầu trời bao la, nhìn những
ngọn núi cao dọa người, mây mù quấn quanh, tràn ngập không khí như thiên địa bắt
đầu.
Nếu bay lên cao nhìn xuống, có thể thấy được
là một con rồng khổng lồ đang ngủ say, núi non không đếm hết là cột sống của
nó, nằm ngang nằm dọc đủ hình dạng.
- Đúng là một nơi đằng long tịnh thổ!
Diệp Phàm tinh thông Nguyên Thuật, tự nhiên
nhìn ra thế nơi này phi phàm, tổ vạn mạch căn vạn núi, địa thế đạt tới cực hạn
của thiên địa.
Ầm... Ầm...
Mặt đất rung lên, ở xa xa truyền đến tiếng bước
chân nặng nề, những quái vật to lớn cao chục trượng, mỗi một bước khiến mặt đất
chấn động.
- Đó là quái vật gì?
Diệp Phàm kinh ngạc, loại sinh vật này như khỉ
khổng lồ, nhưng giữa mi tâm lại có sừng hình xoắn ốc, cả người màu đỏ, lông thật
dày, ánh mắt nhấp nháy như ngọn lửa.
Côn Lôn có nhiều thú cổ, tuy rằng phía trước
là vùng cấm, nhưng cũng chia thành rất nhiều khu tương đối an toàn có thể cho
các sinh vật tồn tại.
Bọn chúng nhìn thẳng vào Diệp Phàm, cái sừng
trên trán lóe tia sét bổ ra sấm sét màu xanh, tước một đoạn đỉnh núi.
Cả người Diệp Phàm chìm trong ánh sáng đứng giữa
sừng sững không trung, hôm nay ở tinh không này đã không có ai tổn thương được
hắn.
- Không hổ là Côn Lôn cổ địa, loài thú này đã
có thể sánh với những chưởng môn hôm nay.
Hắn lật tay, một mảnh ánh sáng bắn ra liền tước
mất một nửa đạo hạnh của chúng, sau đó phát ra thần uy tràn tới.
Mấy con thú to liền run rẩy, quỳ xuống hoảng sợ
không dám làm bậy, không dám có chút động đậy nhỏ nhất như kính sợ thần linh.
Diệp Phàm quét thức hải của chúng tìm được một
ít trí nhớ, trong mảnh Côn Lôn cổ mạch này còn có những sinh linh mạnh mẽ, bị bọn
nó ghi vào cấm kỵ, không dám đặt chân vào.
Đồng thời, đó cũng là một vùng bí ẩn, có thể
sinh ra những thần vật không biết được, là chí bảo hiếm có.
Diệp Phàm bỏ qua cho chúng, dẫn Tiểu Tùng tiếp
tục đi tới, đối chiếu bản đồ địa hình trong tay tránh đi vào khu nguy hiểm, đi
không quá nhanh.
Trên đường cổ thụ cứng cỏi, rất nhiều cây đã
sinh trưởng không biết bao nhiêu năm, cao ngất trong mây, có mấy cây ghép lại
che phủ nhiều dặm, trên cả núi cao.
Cũng có rất nhiều dây mây cổ vắt ngang qua mấy
ngọn núi lớn, vách núi bị đè sụp vào, màu xanh mạnh mẽ.
- Cỏ có khi khô héo có khi mạnh mẽ, nhưng khó
có mấy gốc có thể độ kiếp hóa hình.
Giống như con người biết bao, có mấy ai chân
chính đi lên con đường tu hành?
Trong Côn Luân Sơn cỏ cây sum xuê, bởi vì
chúng nó cắm rễ trên long mạch, được địa khí tẩm bổ, sức sống mạnh mẽ khác thường,
trong thảm thực vật trên núi không thiếu sinh ra ý chí thần linh.
Trừ một số dị chủng, cỏ cây thông thường chỉ
có thể cống hiến sinh mệnh tinh hoa cho kẻ khác.
Tiểu Tùng nhảy tới nhảy lui, đào ra rất nhiều
cổ dược, năm sinh trưởng rất lâu, ẩn chứa đầy linh khí.
Diệp Phàm kinh hãi, bởi vì giữa núi non phập
phồng, hắn thấy được long động thiên nhiên, có thể dựng ra tiên thực, nhưng lại
không thể cho ra thánh thai.
Mảnh núi non này xanh mát, do rất nhiều núi
non chồng chất lên, hình thành địa thế long bàn hổ cứ, ở giữa là một sơn cốc
hình thành long động tự nhiên.
Có hào quang dâng lên, mây màu phun ra, nhưng
Diệp Phàm đi vào lại không thấy có thần thai, chi đào ra được thạch nhân chết
đi, còn chưa hóa thành hình người chân chính đã bị thế núi tước mất sức sống.
- Thật là đáng thương, Thánh linh có thể đoạt
tinh hoa thiên địa, thần hoa địa thế núi non đều bị nó lấy mới phải, hôm nay
ngược lại, bị khắc chế ở chỗ này.
Địa thế Côn Lôn sinh tiên mà thành, tinh khí
thần hoa khắp nơi đều thông qua long mạch tụ tập ở cấm địa trung tâm, Thánh
linh thai không tranh giành nổi.
Diệp Phàm đi nửa ngày, đã coi như tiến vào sâu
trong Côn Luân sơn mạch, gặp được một ít linh vật hiếm có, Tiểu Tùng lại đào ra
một gốc tiểu dược vương.
Rất khó gặp một gốc dị chủng như thế này, linh
dược vượt qua năm vạn năm, nằm trên tiếp điểm long mạch, được địa khí nồng đậm
tẩm bổ, toàn thân trong suốt, tràn ngập mùi hương làm Tiểu Tùng say mê khoa
chân múa tay.
Bởi vì nó mới lần đầu ngắt được linh vật cỡ
này, thích thú ôm lấy cao hơn nó một đoạn, khoe khoang đưa cho Diệp Phàm.
Bình thường Diệp Phàm luôn cho nó linh quả, cuối
cùng hôm nay ngược lại, Tiểu Tùng lấy linh dược xung quanh vui vẻ nhảy tới hiếu
kính sư phụ.
Rống...
Một tiếng rống to truyền tới, sóng nhiệt tràn
ra, phía trước vạn dặm đất cằn cỗi, không có một ngọn cỏ, đúng là dị cảnh ở Côn
Lôn.
- Hạn Bạt!
Diệp Phàm kinh ngạc, hắn thấy quái vật hình
người cao hai thước, nơi đi qua núi đá nóng đỏ, cỏ cây thành tro, hóa thành đất
cằn sỏi đá.
Mây đỏ lóe lên, Hạn Bạt hóa thành ánh lửa kéo
theo ly hỏa ngập trời, kết quả bị Diệp Phàm nháy mắt đánh bay, lật tay dời một
ngọn núi lớn trấn áp nó.
- Sao có loại này, truyền thuyết là do thi biến
tạo thành, chẳng lẽ có người dám chôn cất trong Côn Lôn hay sao?
Duyệt Vi Thảo Đường bút ký, cuốn thứ bảy có
ghi Hạn Bạt là cương thi, mộ ở nơi nóng bức, thường gây khô hạn.
Diệp Phàm nhìn về phía xa, đánh giá cảnh tượng
xung quanh, Côn Lôn là chủ long mạch, dựng dục hy vọng thành tiên, ai dám chôn
quan tài ở chỗ này.
Bọn họ đi qua khu vực này, tiến vào trong vùng
sức sống bừng bừng, Tiểu Tùng không để ý vui vẻ cõng gùi thuốc đi xung quanh
hái thuốc.
Gùi thuốc nhỏ chỉ bằng nắm tay, nhưng là bảo bối
do Diệp Phàm luyện hóa cho nó, có thể chứa cả một ngọn núi, bình thường là nơi
cất giữ linh quả.
Không lâu sau, nó kêu vui vẻ lấy ra một gốc dược
vương khoảng năm sáu vạn năm, dược lực mạnh mẽ, như bảo thạch đúc thành, mùi
thơm tràn lan.
Đúng là kinh người, dù là ở Bắc Đẩu cũng khó
đi vào núi non tìm được bao nhiêu gốc dược vương nhỏ, chủ yếu là Côn Lôn này
không có ai vào, không mang theo bản đồ thì tiến vào phải chết.
Tích lũy xa xưa, nơi này sắp thành bảo địa,
đáng tiếc Diệp Phàm cũng chỉ có thể đi vào những địa thế đặc thù, không thể xâm
nhập sâu hơn, bằng không sẽ có sát khí cực lớn.
Phốc!
Đột nhiên Tiểu Tùng rơi vào hầm mộ, nhanh
chóng vọt ra, vỗ vỗ ngực, rõ ràng bị dọa nhảy dựng.
- Hả, là chỗ này, có người chôn cất ở đây.
Diệp Phàm nhìn đống quan tài trong lòng đất,
phần lớn đều bằng đá, vì vậy không bị hủy hoại, tồn tại thẳng tới giờ.
- Đây là những người nào, nhiều năm qua đều
hóa thành Hạn Bạt.
Ầm!
Đột nhiên, một chiếc quan tài đá bị đẩy ra,
trong đó nhảy ra một con quái vật lông đỏ rực, ánh mắt khiếp người, nhảy tới.
Nó há miệng phun ra màu đen ngập trời, giống
như ác thần địa ngục, có thần thông cấp Giáo chủ thượng cổ làm cho Tiểu Tùng hoảng
sợ chạy ra.
Xẹt!
Giừa mi tâm Diệp Phàm sáng lên, bắn ra một tia
ánh sáng liền tan rã ánh sáng đen, cố định nó tại chỗ, chém mất một thân đạo hạnh.
Những quan tài đá khác rung động, nhảy ra mấy
cổ thi thú, kết quả đều bị trấn áp tại chỗ, thiếu đốt thành tro tàn.
Diệp Phàm nhìn chằm chằm những cổ tự trên quan
tài, ánh mắt lộ dị sắc, đó là chữ Bắc Đẩu, lại gặp phải ở ở trên Địa cầu.
- Thì ra là thế, là người Thần triều Vũ Hóa.
Năm đó có một nhóm người hộ tống "hy vọng"
thành tiên đến chữa trị trong Côn Lôn tiên mạch, lui ra gặp cường giả, bản đồ bị
mất mát, có một phần bị vây khốn ở đây.
- Đây là con cháu của bọn họ, huyết mạch kéo
dài thật lâu, cuối cùng đều chết ở đây.
Côn Lôn là tiên mạch, lòng đất dựng dục long
khí tẩm bổ thi thể, có mấy cổ đến nay cũng không hư thối, hóa thành yêu ma như
Hạn Bạt.
Diệp Phàm dựa theo bản đồ đi tới, không gặp phải
nguy hiểm gì, con đường ngoằn nghèo, những nơi khác đều có thần trận thượng cổ,
nếu bước vào sẽ hình thần hủy diệt.
Hai ngày sau, hắn cảm ứng được từng trận tiên
khí tràn tới từ phía trước, nói rõ nơi này sắp tới gần nơi thành tiên, làm cho
hắn rất kích động.
Vù!
Một đạo ánh sáng xanh hiện lên, tràn ra mùi
hương, Tiểu Tùng thiếu chút bay lên, khịt khịt cái mũi nhỏ đáng yêu vô cùng say
mê, chớp chớp mắt to.
Là một loại bảo dược!
Một gốc cổ dược có thể mượn địa mạch mà di động,
giống như thành tinh, màu xanh nhấp nháy, mùi hương say lòng người, ngay cả Diệp
Phàm cũng bị kinh động tự mình đuổi theo.
- Chẳng lẽ là một gốc Bất Tử Thần Dược?
Năm đó họ Dung Thành chiếm được một gốc Bất Tử
Dược ở trong Côn Lôn tiên mạch, nếu có thêm một gốc thì cũng không lạ, bởi vì
nơi này là nơi dựng tiên.
Màu xanh lóe lên từ cành lá, gốc thần dược tốc
độ cực nhanh, rễ cây như lão già vẻ mặt hoảng sợ chạy vội vàng.
- Là Hà Thủ Ô!
Tương truyền, một khi Hà Thủ Ô hóa thành hình
người, ăn nó có thể bất tử, nhưng thế gian chưa bao giờ thấy được rễ cây hình
người, rễ Thủ Ô đa số có hình khối.
Hôm nay ở trong này lại thấy được một gốc Hà
Thủ Ô hình người, đúng là chuyện kỳ dị, Diệp Phàm thật kinh ngạc dẫn Tiểu Tùng
đuổi theo sau.
Gốc Hà Thủ Ô này lá xanh biếc, gốc vàng óng, bộ
mặt già nua, vẻ mặt hoảng sợ, chìm vào trong địa mạch thuận thế chạy trốn đến
bên bờ vùng đánh dấu nguy hiểm trên bản đồ.
Sau đó nó ngừng chân, liên tục chắp tay cầu
xin Diệp Phàm tha cho hắn một mạng.
Đây là một gốc bán Thần dược, cùng cấp bậc với
Tổ Tham Trường Bạch Sơn, nếu có bốn gốc như vậy hợp lại thì cũng gần sánh với một
gốc Bất Tử Dược rồi.
Đây là tổ của Hà Thủ Ô, sinh trưởng không biết
bao nhiêu năm, là thần thảo do thiên địa dựng dục ra, phun nuốt tinh hoa nhật
nguyệt, tràn đầy tinh khí.
Hắn không thể vượt qua không gian như Bất Tử
Dược, nhưng đi qua địa mạch như Tổ Tham Trường Bạch Sơn, chỉ có Nguyên Thiên Sư
như Diệp Phàm mới bắt nó được.
Lão Thủ Ô lá cây không xanh biếc lắm, cao khoảng
nửa thước, toàn thể vàng óng, tràn ngập mùi hương, quỳ ở đó run run.
Tiểu Tùng lòng lương thiện khẩn trương ngẩng đầu,
mi dài chớp chớp đôi mắt to như bảo thạch, cầu tình với Diệp Phàm, nó cảm thấy
Hà Thủ Ô rất đáng thương.
Lão Hà Thủ Ô khóc cầu xin, quỳ bái Tiểu Tùng,
truyền ra ý thức mơ hồ xin Diệp Phàm tha cho hắn đường sống.
Loại thần thảo này khác với Bất Tử Dược, rất
khó sinh ra thần thức mạnh mẽ, thân dược có thể trường sinh bất tử, nhưng không
có đạo hạnh thông thiên, không thể tự bảo vệ mình.
Diệp Phàm gật đầu, hắn cũng không tuyệt đường,
hái lấy lão dược như thế, dù sao Hà Thủ Ô không thể so với Bất Tử Dược, rời
khôi tịnh thổ quá lâu sẽ khô héo mà chết, tinh khí chậm rãi tan mất, trừ khi lập
tức ăn ngay.
Hôm nay hắn không cần ăn Bất Tử Dược, làm như
vậy chỉ là lãng phí.
Lão thủ ô ngàn ân vạn tạ, truyền ra một đạo ý
thức mơ hồ, nếu Diệp Phàm hoặc Tiểu Tùng cạn sinh mệnh có thể tới tìm nó, chỉ cần
gọi là nó sẽ hiện thân, rút lấy tinh huyết thủ ô cho bọn họ, có thể khởi tử hồi
sinh.
Diệp Phàm buồn cười, không ngờ lại kết được
thiện duyên như vậy, dù là không ngắt lấy Hà Thủ Ô hình người, nhưng nếu tương
lai có cố nhân đe dọa sinh mệnh, vẫn có thể tới đây tìm cứu vớt.
Sau đó, hắn hỏi lão thủ ô chuyện Côn Luân Sơn,
bất ngờ biết được nơi này có Thần linh.
Cuối cùng là dạng Thần linh gì, Hà Thủ Ô không
thể nói rõ, thần thức của nó nhỏ yếu, biểu đạt không rõ, thậm chí không biết Thần
linh kia có bộ dạng gì.
Cuối cùng, Hà Thủ Ô dẫn đường cho Diệp Phàm đến
một chỗ mật địa, nói nơi đó có cổ tiên lưu lại thần tích, năm đó chính mắt hắn
nhìn thấy một tiên tử, thần thông vô song, mạnh hơn bất cứ ai tới đây.
Hà Thủ Ô sông đã rất xa xưa, trời ban cho nó
thân thể bất tử, nhưng không cho nó tư chất tu hành, giống như những thần dược
khác, đây là khuyết điểm chí mạng.
Trong năm tháng vô tận, nó ở nơi này chứng kiến
được rất nhiều chuyện bí mật, nhưng thần thức có hạn, thậm chí chính mắt thấy
được nhiều thần nhân trong truyền thuyết.
Diệp Phàm ngẩn ra, trao đối với Hà Thủ Ô, kkhi
nói tới họ Dung Thành, nó miêu tả chi tiết, lại nói lấy được Bất Tử Dược ở chỗ
nào.
Hà Thủ Ô lập tức nhớ tới chuyện xưa đó, nó nói
gốc thần dược kia tự nguyện rời đi cùng họ Dung Thành, muốn thoát khôi nơi này.
- Vì sao?
Diệp Phàm khó hiểu.
Hà Thủ Ô nói Bất Tử Dược thông linh, có thần
tính tránh né tai họa, dự cảm được nơi này có thể gặp đại kiếp nạn, sớm rời đi
trước.
Còn Hà Thủ Ô còn chưa tới trình tự đó, chưa từng
sinh ra cảm ứng, lường trước còn rất lâu nữa, điều này làm Diệp Phàm hết biết
nói gì.
Hà Thủ Ô từng gặp họ Dung Thành, nhìn thấy
pháp lực ngập trời, dù sao là một chuẩn đế, xưng bá trên đời, xưa này ít người
sánh bằng.
Nhưng mà Hà Thủ Ô lại nói hắn cũng không phải
lợi hại nhất, cũng có người giống như thế đi tới đây, hơn nữa mọi người so ra
còn không bằng một phần vạn tiên tử kia, có thể nói ngạo nghễ cổ kim.
Năm đó, ngay cả Nhân Sâm Quả thụ cũng muốn chủ
động đi theo vị tiên tử kia, nhưng nàng không để ý, mặt đầy nước mắt không hề nhìn
tới.
Diệp Phàm nghẹn họng trân trối, điều này thật
là huyền bí, thần dược chủ động hiến thân đi theo, vậy mà có người không cần.
Rất nhanh, hắn thở dài một hơi, Đại đế cổ làm
sao cũng có một gốc Bất Tử Dược, là lựa chọn lẫn nhau, một là vì trường sinh, một
là vì tìm kiếm che chở.
- Hình dạng của nàng ra sao, có để lại gì
không?
Hà Thủ Ô dẫn hắn đi, nói cho hắn biết trên đầu
cổ tiên tử kia có tro một cái bảo bình đại đạo, nơi đi qua vạn vật lùi bước, vạn
pháp hủy hoại, thiên địa chỉ có một mình nàng.
- Là nàng...