Chu Tước Thành khá nổi danh tại Nam Lĩnh, tòa
thành trì dùng tên của một Yêu tộc cực kỳ mạnh mẽ này có rất nhiều truyền thuyết
bất hủ, được đứng trong hàng ngũ mười đại cổ thành.
Đại đinh mang phong cách cổ xưa lơ lửng trên đầu
Diệp Phàm, buông xuống Vạn Vật Mầu Khí, ngàn vạn luồng khí này bảo hộ hắn ở bên
trong, Diệp Phàm đứng thẳng tại đó, trong tay cầm một thanh trường kiếm, trên
lưỡi kiếm còn có các giọt máu nhỏ xuống, lúc này hắn giống như là một vị sát thần.
Phía xa, không ai dám đáp lại, khắp vòm trời đều
vô cùng im ắng, cũng không biết có bao nhiêu tu sĩ ở trong thành đang chăm chú
nhìn, nhưng lại không có một người nào mở miệng, tới cả đánh rắm cũng không
dám, chỉ đành nhịn lại.
Diệp Phàm còn có vẻ chuyên nghiệp hơn cả một
sát thủ, trận tàn sát trong nháy mắt vừa rồi khiến cho người ta phải kinh tâm đảm
chiến, mười mấy tên sát thủ, bao gồm cả các nhân vật già đời đến từ Thần triều
viễn cổ, vậy mà lại bị hắn dùng một kiếm đóng đinh, không nhúc nhích được.
- Nếu các ngươi đã muốn ta đến đây, tại sao lại
không ai dám ra đánh một trận?
Đây là khí thế một minh đối địch với cả thiên
hạ, Diệp Phàm đứng trên trời cao
thân ảnh sừng sừng không chút nhúc nhích.
- Giết a...!
Đúng lúc này, từ khoảng không phía xa truyền đến
tiếng vó ngựa đập rộn ràng, giống như một cơn lũ màu đen bất ngờ mãnh liệt lao
đến.
- Kẻ nào dám đụng đến Diệp tiểu ca của bọn ta,
bọn tiểu tử, giết cho ta!
Đại quân Man tộc xuất hiện, thông qua vực môn
mà tới, cuồn cuộn mãnh liệt, người hò hét, tọa ky gầm rống, cả đại quân hiện
ra, che phủ cả bầu trời.
Ai nấy đều kinh sợ trong lòng, lông tóc dựng đứng,
hiện nay Man tộc tại Nam Lĩnh đã danh chấn thiên hạ, từng san bằng cả thế gia
thái cổ tại Bắc Nguyên, trở thành một cỗ lực lượng mà không một ai muốn trêu chọc
tới.
Đại kỳ tung bay phần phật, dị thú gầm rống
tung hoành, cũng có một chiếc- chiến xa cổ xuất hiện, phát ra âm thanh ù ù rung
động, đây là chiến lợi phẩm cướp được từ Vương gia tại Bắc Nguyên.
Một cỗ đại quân mạnh mẽ như vậy xuất hiện, ai
mà không kinh hoảng? Chỉ cần một lời không hợp thì sẽ dẫn đến đại họa diệt
giáo, mọi người đều co đầu rụt cổ, tránh được xa bao nhiêu thì tránh.
Tới lúc này, mọi người rốt cuộc cũng hiểu ra,
Man tộc trở thành hậu thuẫn cường đại của Diệp Phàm, tại vùng đất Nam Lĩnh mênh
mông này mà ai còn dám chọc vào hắn thì không khác gì tự đi tìm đường chết cả.
- Ngao rống...!
Một tiếng rống to trầm thấp, kinh động khắp cả
mặt đất, một con quái vật to lớn dựng ngang trời, thân thể to như ngọn núi, hai
cánh xòe ra rộng như hai đám mây, che phủ cả bầu trời, để lại trên mặt đất một
cái bóng cực lớn.
Thương Long, Thần thủ hộ của Man tộc, đã đích
thân tới đây.
Diệp Phàm trong lòng nóng lên, Man tộc làm như
thế này chính là đang muốn thể hiện ra một loại thái độ, đó là tại vùng đất Nam
Lĩnh này, không có bất cứ kẻ nào được phép thương tổn tới Thánh thể, nếu không
thì làm sao hôm nay họ mời vị Cổ Vương giả này ra tận đây làm gì.
- Đi thôi!
Thần tử và Thần nữ của hai đại Sát Thủ Thần
Triều viễn cổ nhìn thấy một cảnh này, lập tức biến mất không chút tiếng động, mất
dạng tại phía chân trời xa xa.
Thân thể Nguyên Cổ cực kỳ khôi vĩ, đang đứng
thẳng giữa không trung, nhưng lại không thể nhìn rõ, giống như quanh hắn là một
mảnh mông lung mờ ảo, chỉ có một loại khí tức cường đại đang tràn ngập nơi đây.
Trên bầu trời, Thương Long chuyển động thân thể
khổng lồ, hướng phía này quay đầu nhìn lại, Nguyên Cổ mặt không chút thay đổi,
cuối cùng lựa chọn rút lui, hắn mặc dù có tự tin hơn nữa thì cũng không dám chọc
tới vị Vương giả đại thành này.
- Thật sự đúng là có chỗ dựa thật lớn a!
Lệ Thiên và Yến Nhất Tịch cũng phải líu lưỡi.
Hôm nay Diệp Phàm khó có thể được vung tay đấu
một trận chiến rồi, những người đó hơn phân nửa đều đã sợ quá mà chạy mất,
không có người nào dám đối kháng cùng Thương Long, dám quyết đấu cùng nhiều thiết
kỵ như vậy.
- A…!
Phía xa, trên một chiếc chiến xa cổ màu vàng,
Vương Đằng tóc tai bù xù, gần như điên cuồng, ngửa mặt lên trời gào rống, giống
như một con dã thú bị thương vậy.
Chính những đại quân Man tộc này đã tiêu diệt
toàn bộ gia tộc của hắn, khiến cho Vương gia trở thành mây khói tan đi, đây là
đại hận diệt tộc, nhất là khi phải tận mắt nhìn thấy những chiến xa vốn thuộc sở
hữu của gia tộc hắn kia, khiến cho ánh mắt hắn đỏ ngầu lên.
Xoát!
Diệp Phàm là người đầu tiên cảm ứng được khí tức
của hắn, chân đạp bí quyết chữ Hành, nhằm thẳng về phía chân trời, tốc độ nhanh
tới mức tận cùng, như một tia chớp xé rách hư không.
Ầm… ầm… ầm…!
Một đường hầm màu vàng xuất hiện trên bầu trời,
chiếc chiến xa cổ màu vàng chở Vương Đằng chìm sâu vào trong đó, tuy rằng hắn tức
giận tới mức phát điên, ngửa mặt lên trời gào rống bi thảm, nhưng cuối cùng vẫn
không mất đi lý trí, vẫn biết phải rút lui.
- Vương Đằng! Ngươi chạy đi đâu?
Diệp Phàm dùng một quyền đập nát hư không,
nhưng rốt cuộc thì vẫn chậm một bước, không ngăn cản được hắn.
Chu Tước Thành trở thành một mảnh ồn ào, Vương
Đằng không ai bì nổi kia cũng phải chạy trốn, điều này được coi như là một chuyện
kỳ lạ, thể hiện sự cường thế vô cùng của Diệp Phàm.
- Vương Đằng bỏ chạy, không dám nghênh chiến,
thật sự là điều hiếm thấy!
- Thời đại của Vương gia đã chấm dứt rồi, cái
gọi là Bắc Đế cũng khó mà xoay chuyển được, hiện giờ là thời kỳ Thánh thể của
Nhân tộc cường thế quật khởi, khó có thể cản trở được!
Mọi người bàn luận, Vương Đằng vốn luôn cường
thế từ trước đến nay cũng lựa chọn lui lại không dám chiến, có thể thấy được
lúc này Diệp Phàm cường đại tới mức nào, trong lòng mọi người đều run lên.
Diệp Phàm đứng thẳng ở khoảng không phía xa,
ánh mắt quét qua bốn phía, sắc mặt đột nhiên cứng lại, đồng tử nhanh chóng co rụt
lại, ngay phía cuối chân trời có một mỳ nhân áo trắng lóe lên một cái, chuẩn bị
biến mất.
- Lý Tiểu Mạn!
Diệp Phàm baỵ lên trời, đuổi theo, Lục Đạo
Luân Hồi Quyền bị hắn thi triển tới cực hạn, một quyền được hắn đánh thẳng ra
ngoài.
- Răng rắc!
Khắp cả vòm trời đều sụp đổ, phía trước trở
thành một mảnh rách nát, hư không vỡ vụn, lan ra rất xa, khiến nơi đây trở
thành một mảnh thời không loạn lưu.
Trong mắt Diệp Phàm bắn ra một chùm sáng khiếp
người, toàn thân nhanh như điện chớp, vọt tới nơi chân trời kia, chỉ kịp nhìn
thấy một cái hắc động đang biến mất, một mỳ nhân áo trắng đi vào đó, không còn
thấy bóng dáng nữa.
- Tới cả Bàng Bác mà ngươi cũng giết, còn có
điều gì mà không dám làm nữa, nếu có một ngày mà ngươi hiện ra trước mắt ta...!
Giọng hắn cực kỳ lạnh lùng, đứng tại đó rất
lâu.
Đại quân Man tộc tới đây, khiến cho tất cả địch
nhân đều kinh sợ thối lui, không ai dám dừng lại, một hồi đại chiến sắp sửa nổ
ra lại bị cắt ngang như vậy.
- Đi thôi, quay về bộ lạc ăn thịt uống rượu
đi!
Một lão nhân Man tộc bước lên, vỗ vỗ vào vai
Diệp Phàm.
- Một số người quen cũ của ngươi tới sơn lĩnh
của chúng ta làm khách, hiện tại nhận được tin tức, chắc là sắp sửa chạy tới rồi.
Một lão nhân khác cười ha ha nói.
Những người này đều vô cùng dũng cảm, lại rất
trực tính, nghĩ gì nói đấy, dẫn theo Diệp Phàm, Lệ Thiên, Yến Nhất Tịch bước
vào vực môn.
Không lâu sau, thiên địa biến hóa, bọn họ hiện
ra tại chỗ sâu trong một mảnh núi lớn. đây là một cảnh tượng từ thời tiền sử,
các loại cổ thú hoành hành, tiếng gầm rú rung trời.
Khi tiến vào Man tộc bộ lạc, quả nhiên có một
đám người leo lên trên trận thai, đang muốn vượt qua hư không, Diệp Phàm lập tức
thấy được hai thân ảnh quen thuộc.
Thần thể Cơ Hạo Nguyệt, nhiều năm không gặp lại
càng có một loại uy thế, đứng tại nơi đó rất trầm ổn, mái tóc đen rậm rạp, thân
hình đồ sộ như một ngọn núi, có một cỗ khí thế khiếp người, đã gần gom góp đủ
tư chất của một vị Thần Vương vô địch.
Bên cạnh hắn có một thiếu nữ áo tím, vô cùng
xinh đẹp động lòng người, đôi mắt sáng lung linh, hàm răng trắng bóc, vẻ tú lệ
trời sinh, như một đóa hoa nở rộ, phát ra linh khí vô cùng vô tận.
- Tiểu Diệp Tử, ngươi...!
Cơ Tử Nguyệt ngẩn ra, rồi sau đó chậm rãi bước
tới.
- Những năm gần đây, ngươi ở vùng tinh không
kia, có khỏe không?
Nàng mặc dù đang cười, nhưng trong mắt lại ngập
tràn ánh nước.
- Mười hai năm rồi, các ngôi sao trên bầu trời
cũng thật là nhiều, ta vẫn còn chưa đếm được bao nhiêu đâu, mà đôi mắt cũng đã
mỏi hết rồi!
Nàng cười cười, nước mắt liền lãn xuống dưới.
Diệp Phàm bước lên, nhẹ nhàng lau nhưng giọt
nước mắt trên mặt nàng, chậm rài kể lại những chuyện đã trải qua tại Vực ngoại.
Cơ Hạo Nguyệt vẫn nhìn Diệp Phàm không vừa mắt,
sắc mặt không có chút tươi tinh nào cả, trong mười mấy năm này, đêm nào hắn
cũng một minh đứng trên bạch ngọc thần thai, ngước lên tinh không suy nghĩ xuất
thần, thì thào tự nói, hắn lúc nào cũng muốn bắt lấy Diệp Phàm, đập cho tên này
một trận.
Mười mấy năm qua, Cơ Tử Nguyệt cũng không có
nhiều thay đổi, khi cao hứng thì đôi mắt to sẽ híp lại thành hình trăng lưỡi liềm,
trên mặt nổi nên má lúm đồng tiền nhỏ.
Khi nàng nhíu mày, nhăn cái mũi ngọc sẽ lại,
chiếc răng khểnh trắng tinh trong miệng kia lóe lên, nhẹ nhàng cười khè, khiến
người ta vừa nhìn đã bị ảnh hưởng theo, toàn thân như được thả lỏng.
Diệp Phàm và Cơ Tử Nguyệt chậm rãi bước đi bên
ngoài bộ lạc, kể lại những gì đã trải qua trong nhiều năm như vậy, có lúc bình
tĩnh, có lúc lo âu, có khi cười vui, có khi ngập tràn nước mắt, bóng dáng hai
người được ánh nắng chiều kéo ra rất dài.
Lệ Thiên đứng trên một cái bàn đá trong bộ lạc,
nhìn về một đôi bóng người dưới ánh nắng chiều, lập tức khẽ chọc chọc Thần
Vương thể Cơ Hạo Nguyệt, nói:
- Ngươi còn có muội muội nào nữa hay không? Mỳ
nhân xinh đẹp bẩm sinh, tràn ngập vẻ tinh linh tươi trẻ như vậy, đây là lần đầu
tiên ta gặp đấy!
Khi hắn mới vừa nói xong câu đó, toàn thân đã
bay lên trời, bị Cơ Hạo Nguyệt trực tiếp ném thẳng vào một ngọn núi.
- Ta ngất, nếu thực sự còn có thì ngàn vạn lần
đừng nên giống ngươi đó!
Lệ Thiên vẫn rất dẻo mỏ.
- Ngươi đi hỏi hắn xem, nếu chỉ vẻn vẹn muốn
làm hàng xóm với ta thì mau bảo hắn lập tức cút đi cho ta, về sau vĩnh viễn đừng
có mà xuất hiện nữa, Tử Nguyệt có một ca ca như ta là đủ rồi, không cần hắn đến
cho đủ số đâu!
Cuối cùng, Cơ Hạo Nguyệt vẫn chủ động bắt chuyện
với Lệ Thiên, tuy nhiên thái độ cũng không phải là tốt lắm, tên này chỉ muốn
khiến cho Diệp Phàm nhỏ máu mà thôi.
Có thể thấy được, hắn cực kỳ yêu thương Cơ Tử
Nguyệt, cũng rất bất màn Diệp Phàm trong suốt nhiều năm như vậy trôi qua.
- Đừng nha, Diệp tiểu tử là một tên hỗn đản khốn
kiếp, nhưng không phải là còn có ta sao, lát nữa để ta bảo hắn cút đi là được!
Lệ Thiên nói xong, liền lôi kéo làm quen với
Cơ Hạo Nguyệt.
Buổi chiều, lửa trại bùng lên, giao long, đại
bàng và các loại đồ ăn trân quý khác phát ra mùi thom nồng đậm, dưới ánh lửa,
chúng bị nướng thành màu vàng óng, khiến người ta không kìm nổi phải nuốt nước
miếng.
Từng đống lửa được đốt lên, khắp bộ lạc đều rất
náo nhiệt, lúc này sắc mặt Diệp Phàm ngưng trọng, ngồi khoanh chân trên một tòa
thần thai, dùng huyết khí màu vàng tràn ngập sinh cơ để mở ra một khối Huyền
Băng.
- Tiểu Diệp Tử, không ngờ chúng ta còn có một
ngày gặp lại, nhưng ta lại không sống được lâu nữa...!
Khí tức của Lý Hắc Thủy rất suy nhược, thân thể
tràn đầy vết thương, tại đó lóe ra ô quang, thứ này đang ăn mòn sinh cơ của hắn,
khiến cho các miệne vết thươna này căn bản khó có thể khép lại được.