Một gã đại yêu đi vào khu vườn này khom người
thi lễ, mặt lộ vẻ cung kính. Một ít Giáo chủ cùng hóa thạch sống nơi đây chuẩn
bị một bàn tiệc rượu mời mấy người Diệp Phàm đến.
Tới lúc này, thiên hạ Giáo chủ cũng đều khách
khí với Diệp Phàm, chỉ sợ chọc giận vị sát thần này. Ngay cả Vương tộc thái cổ
đều dám chém, còn có gì làm không được?
Ngô Phi cũng được mời đi tấu một cổ khúc. Nàng
là tiên hoa trong trường hợp này, có thể nói sẽ làm tiệc rượu rạng rỡ không ít.
Về phần đám người Trần Nguyên, Liễu Vân Kiệt,
Khổng Linh Hoa, Tạ Tư Viễn thì vô duyên, mấy vị minh châu khác của Nam Lĩnh
cũng khó có được vinh quang bậc này mà vào.
Đây là một khu vườn đông tuyết, tuyết lớn bằng
lông ngỗng bay tán loạn. Ở Nam Lĩnh bốn mùa như xuân có thể nhìn thấy cảnh tượng
như này tự nhiên là do sức người.
Không khí lạnh lẽo ập thẳng vào mặt, trong vài
tòa đình đài đều có bàn ngọc, bày đầy sơn hào hải vị.
Có thể ngồi ở nơi này đều là cự yêu của Nam
Lĩnh hoặc là nhân vật cấp Giáo chủ của Nhân tộc, bằng không căn bản không có chỗ
ngồi.
Mười mấy năm sau, địa vị của Diệp Phàm khác
nhau rất lớn. Nơi này có người năm đó từng ra mắt trên Dao Trì Bàn Đào Hội, xuất
hiện với thân phận Nam Lĩnh Yêu chủ, khi đó hắn chỉ có thể nhìn từ xa hiện nay
cũng đã địa vị ngang nhau khiến hắn cảm khái một hồi. Năm đó không ít người đuổi
giết hắn, hiện tại ai cũng tránh xa, ít người dám chính diện ra tay với hắn.
- Thân trong loạn thế, có thể thấy Thánh thể
Nhân tộc trưởng thành coi như là một may mắn. Nghĩ lại viễn cổ xa xôi, mỗi khi
có Thánh thể đại thành tất sẽ bình động loạn, yên thiên hạ, bảo càn khôn khiến
lớp người chúng ta kính ngưỡng, trong lòng cảm khái và kính nể.
- Đúng vậy. Viễn cổ đại địa mấy lần bùng nổ hắc
ám biến động, Thánh thể đại thành Nhân tộc mỗi lần đều giáng sinh trong loạn thế,
ngăn cơn sóng dữ trả lại thiên hạ thái bình. Không một ai không chiến đến thánh
huyết chảy hết, da ngựa bọc thây, anh hùng cái thế.
Có người than thở, như là phát ra từ chân tâm,
giọng nói thương cảm.
Nói đến chinh chiến thời viễn cổ, mọi người đều
không thể không cảm thấy trong lòng sợ hãi. Mỗi trận chiến tất là máu chảy
thành sông, thây chất thành núi, ngay cả Thánh thể đại thành đều có thể chết trận,
có thể nghĩ mà biết thảm thiết cỡ nào.
Trong lòng Diệp Phàm im lặng. Thời đại đó, cấm
địa Sinh Mệnh náo động, Thần linh Vực ngoại xâm nhập, được xưng là nhiều tai nạn.
Cũng chính thời điểm đó mới có thể có Đại đế sinh ra chứng đạo trên nhân thế,
bình định hết thảy tai họa.
Hiện nay lại càng là một đại thế ngàn đời chưa
từng có, thái cổ vạn tộc ngủ say đều sắp thức tỉnh, nếu là lại gặp phải nhân vật
trong mấy cấm địa Sinh Mệnh, chỉ nghĩ không thôi đã khiến da đầu run lên.
Diệp Phàm sẽ không quên, Thánh thể đại thành
máu nhuộm vách núi, lúc tuổi già bị giêt chết trên Thánh Nhai, máu tươi nhuộm đỏ
cả một ngọn núi lớn.
Cái loại thảm thiết này, đại địch này, đại chiến
này thật sự không thể tưởng tượng. Thánh thể đại thành Nhân tộc đều chỉ có thể Ầm
đạm rồi biến mất, bọc thây xuống mồ, chôn vùi thê lương một đời vô địch lại cuối
cùng bại vong.
Viễn cổ đại chiến thảm thiết kinh thiên, không
ít sách cổ đều có ghi lại. cố nhân, thân hữu của Thánh thể đại thành đều từng
chết trận, ngay cả hắn cũng không thể bảo hộ họ chu toàn, chỉ có thể dùng oai của
thánh huyết trợ giúp kéo dài mạng sống.
- Lại tới niên đại như vậy sao?
Diệp Phàm lẩm bẩm. Hiện nay vùng cấm không
bình yên, Thần linh xuất hiện, có lẽ sẽ phức tạp hơn rất nhiều lần.
Hắn không biết tương lai cũng sẽ phát sinh đại
chiến thảm thiết như vậy hay không, hắn có thể thủ hộ người bên cạnh hay không?
- Đây là đại thế muôn đời ít thấy. Một khi
thái cổ chư vương đều xuất hiện, còn có không gian cho chúng ta sinh tồn sao?
Có người bi quan.
Từ xưa tới nay, thế gian chinh phạt không ngừng,
ở trong một thời kỳ rất lâu dài Nhân tộc vẫn bị ở vào thế yếu.
Nghiêm túc mà nói, chỉ sợ cũng chỉ có tới thời
đại Vô Thủy Nhân tộc mới chính thức trờ nên cường đại không sợ, trấn áp bốn
phương về chân chính ý nghĩa, trở thành chủ nhân trong thiên hạ.
Ở cuối tiên lộ ai là đỉnh, vừa thấy Vô Thủy trở
thành không. Đây cũng không phải tùy tiện nói ra, mà là bời vì hắn quét ngang hết
thảy, hắc ám náo động, nhân vật vô thượng, người dám can đảm xuất thế, toàn bộ
trấn giết.
Đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Không một
chút trì hoãn, khiến chư thiên đều run lên, hết thảy ngọn nguồn tai họa đều ẩn
núp. Vào thời đại của hắn, không có họa lớn xuất thế.
Đại đế cổ đều đã qua đời, trở về với đất. Ngày
nay lại tới một loạn thế đáng sợ, mọi người ai cũng lo sợ trong lòng.
Những vị Giáo chủ cùng hóa thạch sống nhớ lại
thời thánh hiền, Đại đế xa xôi. Nếu là còn có một vị còn trên đời, cũng không cần
lo âu. Nhưng đương thời lại không giống.
Ngô Phỉ ở bên cạnh đạn tấu đàn tranh, âm luật
hơi mang thương cảm, hồi ức viễn cổ chư hiền, cuốn hút nỗi lòng người thật sâu.
Mọi người thường tuyết xem mai đối Ầm chuyện
trò, bất kể là thật tâm hay giả ý giống như tất cả đều có chút cảm xúc.
- Đa tạ tiệc rượu của chư vị, đáng tiếc có người
không cho ta uống sảng khoái, không thể tiếp tục.
Diệp Phàm uống xong một chén, đặt chén ngọc
lên bàn.
- Diệp tiểu hữu sao nói lời ấy?
Một vị lão Giáo chủ hỏi. Tới hôm nay, cho dù
nhân vật hơn hai ngàn tuổi cũng bằng vai phải lứa với hắn.
- Được rồi, chư vị tiếp tục uống rượu, ta đến
múa kiếm trợ hứng, chớ để hòng bầu không khí.
Diệp Phàm đứng dậy.
- Có người đến sao?
Yến Nhất Tịch ngầm hỏi.
- Đúng, tới rất nhanh, còn không có thời gian
cho ta ra ngoài chặn giết, có người của Sát Thủ Thần Triều viễn cổ cũng tới rồi.
Diệp Phàm truyền âm, để hắn cùng Lệ Thiên cầm
Thần Nữ Lô tự bảo vệ.
- Ai cho mượn kiếm dùng một chút?
Diệp Phàm đứng lên, đi tới trong vườn tuyết lớn
bay bay, đứng giữa hoa mai.
- Có thể xem Thánh thể Nhân tộc múa kiếm, thật
sự là rất vinh hạnh. Lão hủ có một thanh chiến kiếm.
Một vị Cổ Yêu đưa ra một thanh trường kiếm.
Keng!
Trong phút chốc trường kiếm ra khỏi vỏ một đạo
thần hồng hiện ra, “Phốc” một tiếng huyết hoa bắn ra, bổ ra một nơi hư không xa
xa. Một cái đầu nam nhân bay lên, máu tươi chảy dài.
- Đây là...
Mọi người đều vô cùng kinh ngạc. Để người đến
gần thân như vậy cũng không phát hiện, đây thật đúng là một chuyện khủng bố.
Đây là một nam nhân trung niên, tuyệt đối có
thực lực Tiên Thai tầng thiên thứ hai, đáng sợ nhất chính là Ân Nặc Thuật của hắn,
có thể nói là kinh người.
Xích!
Một dải tơ ngang trời, Diệp Phàm lại bổ ra một
kiếm, một kiếm đâm vào hư không. "Phốc" một tiếng huyết hoa vọt ra, xuyên thủng xương trán một người, sống sờ
sờ bị đóng đinh, khêu đi ra.
- Tại sao lại như vậy?
Tất cả mọi người sợ hãi. Trong khoảng cách gần
gũi mấy chục trượng có người ẩn nấp, đây là tín hiệu nguy hiểm tuyệt đối.
Xích!
Đúng lúc này, trước sau có hai luồng hào quang
chói mắt hơn cả sao chổi ngang trời xuất hiện chém về phía Diệp Phàm, lại là
hai bóng người lao ra.
Diệp Phàm hồn nhiên không sợ, giống như sớm
đoán trước, phát sau mà đến trước. Tả quyền đánh ra, đương trường đem một vị
lão sát thủ cả người cùng kiếm chấn thành mảnh vụn, tay phải trường kiếm khẽ
khêu, lại bổ thẳng người còn lại thành hai nửa.
- Các vị không có gì đáng sợ, chẳng qua là tiểu
đạo. Chỉ cần hiểu rõ đạo, bọn họ không thể trốn tránh vào đâu được.
Diệp Phàm nói, lập tức niệm ra một loại bí thuật,
nguyên từ cổ thuật của Thiên Đình.
- Rút!
Trong hư không truyền đến một thanh âm, trong
phút chốc có tới hai mươi mấy người lao ra khỏi vườn, trốn đi bốn phương tám hướng.
Nhiều sát thủ như vậy tới đây khiến người ta phát lạnh.
- Thánh tử của Sát Thủ Thần Triều viễn cổ,
không phải được xưng có thể giết khắp chư vương sao? Ta vẫn luôn chờ, vì sao
không dám xuất hiện?
Diệp Phàm mang theo thần kiếm dính máu đuổi giết
phía sau. Tốc độ hắn quá nhanh, gần như mười bước giết một người, máu chảy đầm
đìa.
Tiểu thế giới này lại một lần đại loạn, mọi
người đều ngây dại. Thánh thể Nhân tộc quả thật rất dũng mãnh, cho tới bây giờ
đều nghe nói người của Sát Thủ Thần Triều viễn cổ ám sát người khác, ngay nay hắn
đuổi giết ngược lại, một đường nhuôm máu.
- Thánh tử của các ngươi không hiện ra, hôm
nay một tên cũng đừng mơ chạy.
Diệp Phàm quát lớn.
Hắn một đường đuổi giết, khi đi tới lối ra tiểu
thế giới, hai mươi mấy người chỉ còn lại có hai người, nhưng mặc dù trốn ra
cũng vô dụng. Ở trên không Chu Tước Thành, Diệp Phàm chặt ngang hông bọn họ,
không một ai trốn thoát.
Ông!
Hư không đột nhiên run lên. Ngay trên không
Chu Tước Thành, chín thanh sát kiếm đồng thời xuất hiện, đâm vào một điểm trung
tâm, đồng thời bày ra một tòa sát trận viễn cổ, muốn luyện hóa Diệp Phàm ở
trong.
Đây là chín lão già, tất cả đều tràn ngập dữ tợn,
sát khí lành lạnh, tuyệt đối là từ trong đống người chết đi ra, cũng từng giết
không ít người.
Chín vị lão sát thủ đáng sợ cùng ra.
- Thần tử của các ngươi quá kém, không phải muốn
giết ta sao, nhưng lại không dám xuất hiện. Với sát chứng đạo, ta thấy chẳng
qua là với ẩn nấp chứng đạo hả.
Diệp Phàm chế nhạo, nhưng ánh mắt lại rất lạnh,
há mồm phun ra. Thần binh vương giả Kim Cương Trác bay ra, Huyền Từ Sơn cũng từ
sau đầu vọt lên.
Hắn chân đạp bí chữ Hành, lập tức chạy ra khỏi
sát trận. Hiện nay rất ít có trận pháp có thể vây khốn hắn.
Ông!
Kim Cương Trác là Thần binh vương giả, có thể
mở núi xé trời, bị đánh trúng đều sẽ tan vỡ. Diệp Phàm vừa tế ra loại Pháp bảo
này lập tức khiến một lão sát thủ nuốt hận.
- Đi. Rất nhiều bí thuật của chúng ta đều vô dụng
với hắn, có thể bị hắn xem thấu thiên cơ.
Một người hét lớn.
- Chậm rồi, hôm nay một tên cũng đừng mong
thoát.
Diệp Phàm đuổi giết.
Người của Sát Thủ Thần Triều viễn cổ sợ hãi. Mọi
bí thuật đã học đều vô dụng, căn bản không thể trốn tránh, đây còn gì là ám
sát, rõ ràng là quyết đấu ngoài sáng.
Chu Tước Thành, tu sĩ nhiều không đếm xuể ngẩng
đầu quan sát, chỉ thấy Diệp Phàm thúc giục các loại binh khí Kim Cương Trác,
Huyền Từ Sơn, Đả Thần Tiên, chiến xa Vương giả màu đen, đỉnh Vạn Vật Mẫu Khí đồng
thời phát ra hào quang, chém giết bốn phương.
Đây làmột trận giết hại, hắn một mình chém giết
bốn phương, chiến kiếm trong tay nhỏ máu. Đỉnh Vạn Vật Mẫu Khí đập một cái là cả
một vùng, đánh sập hư không.
Sát thủ rất nhiều, quả thật đều ẩn nấp khắp
nơi, người ngoài khó thể phát hiện nhưng ở trước mặt Diệp Phàm lại không thể trốn
tránh vào đâu. Mọi người không ngừng nhìn thấy hắn từ trong hư vô giết ra một
vùng huyết hoa.
- Hắn hiểu biết bí thuật của Sát Thủ Thần Triều
chúng ta.
- Phải ra tay sao?
- Hai người phía sau hắn, trên người có lẽ có
Thánh binh viễn cổ, ta có một cảm ứng kinh sợ.
- Xem ra lần này không thể ra tay.
Khoảng không xa xa, một nam một nữ đang nhẹ giọng
đối thoại, hòa hợp cùng thiên địa, không ai có thể nhìn thấy, chỉ có một tia
khí tức khiến hoạt hóa thạch cũng kinh sợ đang tràn ngập, như là sát thần bất hủ
chuyển thế. Chính là Thánh tử cùng Thần nữ của Sát Thủ Thần Triều viễn
cổ.
Bên kia, một chiếc chiến xa cổ màu vàng ngang
trời mà đến, từ xa xa sau khi nhìn thấy Diệp Phàm chém giết mười phương, xe này
lập tức ngừng lại.
Vương Đằng xõa tóc, toàn thân hào quang vạn
trượng, đứng bất động trên hoàng kim chiến xa, không tiến thêm một bước nào.
Phương bắc, Hoa Vân Phi Thôn Thiên Ma Công đại
thành, áo lam bay bay giống như Trích tiên lâm thế, phiêu dật xuất trần nói
không nên lời.
Cách đó không xa, Lý Tiểu Mạn một thân y phục
tuyết trắng ngồi xếp bằng trong hư không, trong 365 lốc xoáy màu vàng trênngười
đều có một vị thần minh ngồi xếp bằng.
Nàng mở bừng cặp mắt, nói:
- Thần linh cộng sinh có cảm ứng, tất có khí tức
Đại Thánh Nhân tộc ở bên cạnh.
Ở một hư không xa hơn có một bóng người cao lớn
mơ hồ nói:
- Thánh thể Nhân tộc, ta chuyên vì người từ Bắc
Vực chạy tới, có thể giết chết Tử Thiên Đô, đáng giá ta ra tay.
Cùng lcú đó, Diệp Phàm như tâm sinh cảm ứng,
nhìn quét bốn phương nói:
- Nếu đều đã đến, vì sao không dám ra đây chiến
một trận?
Trời cao tịch mịch, không ai trả lời, rất nhiều
đại địch đều đứng trong hư vô, không ai tới gần.