Toàn thân Tử Thiên Đô đều tràn ngập tử quang,
mỗi một sợi tóc đều đang phát sáng, tử khí xông lên vạn trượng trời cao, rống
to một tiếng cả tiểu thế giới đều rung chuyển.
Một quyền này bá tuyệt thiên địa, mang theo
khí thế trước nay chưa từng có của thiếu chủ Thần Linh Cốc, khí quán trường hồng,
áo tím phần phật, chiến khí hắn để lộ ra mãnh liệt như biển.
Diệp Phàm dũng mãnh biết bao, tới cảnh giới
này hắn không sợ bất kỳ nhân vật Tiên Thai tầng thiên thứ hai, căn bản không có
khả năng tránh lui.
Một kích này kinh thiên động địa, hai người ca
chạm cùng một chỗ phát ra một vùng hào quang như tinh không sụp đổ. Nơi này trở
thành trung tâm gió lốc, nhanh chóng lan tràn khắp nơi.
Một tảng lớn mưa máu vẩy ra, Tử Thiên Đô tóc
tai bù xù, cả cánh tay máu tươi đầm đìa, hữu quyền lại càng biến hình, co rút
không chịu khống chế, bay ngang ra ngoài.
Một kích này hạ xuống, hết thảy đã có kết quả.
Thân thể hắn ở hạ phong tuyệt đối, nắm tay gần như vỡ nát, đau nhức khiến ngũ
quan vặn vẹo, để lại một tảng vết máu thật lớn.
Luôn có người nói Thánh thể cao cường như thế
nào, thân thể vô song như thế nào nhưng hắn thân là người kế thừa của Vương tộc
thái cổ, cho tới bây giờ đều tự phụ, lại chưa từng gặp qua loại thể chất này,
căn bản không có người có thể sánh vai cùng Vương tộc. Lúc này rốt cục hắn trả
một cái giá thảm thiết, lĩnh hội loại cứng rắn này.
Thân thể Vương tộc thái cổ cũng không ngăn được
thân thể của Thánh thể Nhân tộc, đây là nhận biết trực quan nhất của mọi người,
trong tiềm thức chợt nghiêm lại. Huyết mạch của Thái Cổ Hoàng có thể ngăn được
hay không?
Diệp Phàm thừa thế công mạnh, sau khi thi triển
bí chữ Hành vọt tới gần như một tia chớp, vẫn là Nhân Vương Ắn như cũ, như một
ngọn núi màu vàng đập xuống.
Một tràng tiếng trống vang lên, nặng nề như
thiên lôi. Ở trong tay Tử Thiên Đô xuất hiện một cái trống lớn da rồng, mỗi một
lần lôi động đều lao ra một mảnh đạo quang.
Ầm!
Đến cuối cùng, giống như dời sông lấp biển,
khí thế ngất trời, cuồn cuộn mãnh liệt cuốn về phía trước. Vô tận sóng biển màu
tím tấn công, chặn đứng con đường phía trước Diệp Phàm.
Đây là một loại thiên âm cổ đạo, Tử Thiên Đô với
pháp lực, với lý giải về đạo ngăn cản Diệp Phàm. Thân thể va chạm một lần là được,
hắn đã chịu thiệt lớn, không muốn để đối phương lại tới gần người.
Crắc! Crắc!
Xương cốt hắn kêu lách cách, hữu quyền vặn vẹo
khớp xương lệch vị trí rất nhanh sinh trưởng thành bộ dáng cũ, lại khôi phục tới
trạng thái đỉnh phong.
Thùng... Thùng...
Thiên cổ chấn động, như thiên quân vạn mã chạy
chồm, từng đạo sóng dữ màu tím nhằm phía Diệp Phàm, tiếng trống rung trời, mỗi
một đợt đều có thể chém chết một vị cao thủ.
Âm ba màu tím như có ý chí muốn dập nát thiên
địa, chấn cho Diệp Phàm đầu váng mắt hoa. Đây là một kiện bí bảo đáng sợ, lực
sát thương kinh người.
Trống da rồng, đó là nguyên hình binh khí của
một vị Tổ Vương thái cổ, bắt chước luyện thành binh khí, uy lực lớn vô cùng, có
lúc đột nhiên một kích có thể trực tiếp phá tan nguyên thần đối thủ, miểu sát.
Trong khoảng cách gần vậy, nếu không phải là
Diệp Phàm mà đổi là những người khác đối mặt với loại tiếng trống này chỉ sợ
ngã xuống đương trường.
- Mở cho ta!
Diệp Phàm tay phải Nhân Vương Ấn, tay trái
Phiên Thiên Ắn đánh gãy tất cả đạo ngân, đập về phía cái trống lớn da rồng, muốn
đánh thủng nó.
Thùng!
Tiếng trống nặng nề, Tử Thiên Đô lệ khí phóng
ra ngoài, hai mắt lạnh lùng như điện, dùng sức chấn vang trống lớn, đánh ra
ngàn vạn đạo sóng âm chôn vùi phía trước mặt.
Mà trên đầu hắn, cổ tháp màu tím câu động chín
tầng trời, tiếng sấm từng đợt buông xuống tử khí thô to, như ngàn vạn đại kiếm
màu tím bổ tới Diệp Phàm.
Ầm!
Trước mặt Diệp Phàm bị chặn, tâm thần không
yên, nguyên thần không ổn định, suýt nữa bị hai kiện bí bảo thái cổ đánh bay ra
ngoài, thân hình lắc lư một hồi.
Bên cạnh, đám người Trần Nguyên, Liễu Vân Kiệt,
Khổng Linh Hoa, Tạ Tư Viễn một trận hết hồn, tất cả đều bay ngược ra ngoài,
trong lòng ít nhiều có chút chờ mong Tử Thiên Đô đại thắng. Dù sao vừa rồi bọn
họ từng sau lưng đả kích Diệp Phàm, sợ hắn nghe được.
Tiếng trống rung trời, trực tiếp dập nát hư
không chung quanh Diệp Phàm, sóng âm màu tím nổ vang, như thiên quân vạn mã đạp
bước tới, khủng bố vô cùng.
- Úm!
Diệp Phàm hét lớn một tiếng, dùng chân ngôn đối
kháng tiếng trống. Một tiếng hét này khiến linh hồn của tất cả tu sĩ trong tiểu
thế giới này đều căng thẳng, giống như bị người đánh một quyền nặng.
Từ đó có thể nghĩ mà biết quyết đấu trong sân
đáng sợ biết bao nhiêu. Sau lưng Diệp Phàm có một Ma Thần giống y hệt hắn hiện
lên, Pháp Tướng ép thiên địa, rống nát cả khu vườn.
Chân ngôn của Phật giáo vừa ra, giống như là
khai thiên lập địa. Nơi này địa hòa phong thủy liên tục thay đổi, chia năm xẻ bảy,
một chùm ánh sáng đáng sợ vọt vào trong tử khí đánh lên trống lớn da rồng.
Thùng!
Tiếng vang kinh thiên, lần này tiếng trống
không phải là Tử Thiên Đô đánh ra mà là bị Diệp Phàm đánh ra, thần năng như đại
dương mênh mông dâng lên.
Tử Thiên Đô kêu to một tiếng, toàn thân run rẩy,
trống lớn da rồng bị đục thủng dưới tiếng “Úm” này. Đây là một kiện bí bảo, có
uy lực mạnh mẽ tuyệt đối, hóa thạch sống, Thánh chủ tuyệt đỉnh đều không thể hủy
diệt.
Nhưng, hôm nay nó lại bị một tiếng rống của Diệp
Phàm liền bị chấn rách, kiện bí bảo này trở thành lịch sử, da trống rủ xuống
hào quang Ầm đạm, càng đáng sợ là vẫn đang dập nát.
Chân ngôn chữ “úm” được Diệp Phàm dùng bí chữ
Đấu hóa ra, trở thành Đấu Chiến Thánh Âm thích hợp cho hắn vận chuyển, lúc này
uy lực có thể thấy được rõ ràng. Dư uy còn chưa tan, thân hình Tử Thiên Đô còn
đang chấn động mãnh liệt, xuất hiện những vết rách.
- Cái gì?
Xa xa, mọi người vô cùng kinh ngạc. Thánh thể
Nhân tộc lại khiến người ta cảm thấy kinh khủng, chi vẻn vẹn một tiếng rống to
khiến cho đại địch bị thương nặng.
Phốc!
Tử Thiên Đô há mồm hộc ra một búng máu to, cổ
tháp trên đầu hắn lay động, buông xuống vạn đạo tử khí, rốt cục cắt đứt dư ba của
chữ “úm”.
- Ngay cả trống da rồng của ta đều bị đánh
tan...
Tử Thiên Đô bay ngược, ngơ ngát nhìn cái trống
nát đã dập nát chỉ còn lại một góc da rồng.
Lúc trước hắn thử mọi cách, dùng các loại binh
khí oanh kích cũng không tổn thương kiện binh khí này mảy may, ngày nay lại bị
người ta rống một tiếng đánh rách tả tơi, như vậy đáng sợ biết bao nhiêu?
Ngô Phỉ thiên nữ Nam Lĩnh không kìm được vuốt
ve đàn tranh. Nàng với âm luật nhập đạo, biết rõ quyết đấu thần âm vừa rồi đáng
sợ cỡ nào, kinh ngạc rung động bời tiếng rống của Diệp Phàm.
Đám người Trần Nguyên, Tạ Tư Viễn cũng đều tái
mặt, bọn họ không khôi nghĩ đến nếu thân ở trong chiến trường sẽ là kết quả như
thế nào...
Ầm!
Diệp Phàm giống như một lò lửa thiêu đốt ra
hào quang đầy trời, khí tức cường đại dâng lên khiến người ta không thể hô hấp,
bất kể đứng bao xa đều không nhịn được tim đập nhanh.
Mấy vị minh châu của Nam Lĩnh mặt hoa biến sắc,
họ không phải không biết Diệp Phàm cường đại nhưng lúc này tự mình xem cuộc chiến
càng cảm thấy sợ hãi.
Không ai không rút lui, cho dù phần đông người
sau này tới xem cuộc chiến đều sợ hãi, mỗi người đều rút lui đến phía chân trời.
- Đây là Thánh thể?
- Là hắn, một mình đánh tới nơi này, muốn lấy
mạng thiếu chủ Thần Linh Cốc.
…
Mọi người rung động. Vương tộc thái cổ cường đại
biết bao, hiện giờ có ai nguyện ý trêu chọc? Tử Thiên Đô mặc dù không bằng
Hoàng Hư Đạo, Nguyên Cổ, Thiên Hoàng tử, cũng không phải huyết mạch Cổ Hoàng
nhưng cũng đủ uy hiếp thế gian này. Mười mấy năm qua hắn từng ra tay mấy lần,
không lần nào là không long trời lở đất. Có người đoán, hắn đã sắp trảm đạo rồi.
Nhưng Diệp Phàm lại dám một mình tới giết hắn,
cường thế như vậy khiến mọi người đều thật khiếp sợ.
Thiên địa nổ vang.
Diệp Phàm một tay xé trời, vẫn không hề dùng đến
binh khí, chỉ dựa vào một nắm tay đánh tới Tử Thiên Đô. Hoàng kim chiến khí bao
phủ nơi đây, trở thành một vùng biển sôi trào.
Tử Thiên Đô cảm giác áp lực thật lớn. Người
trước mắt thật là đáng sợ, chẳng lẽ thật sự có thể sánh ngang cùng đám người
Hoàng Hư Đạo, có huyết mạch lực cùng cấp hay sao?
Trong lòng hắn một trận kinh sợ, lần đầu tiên
hiểu được Thánh thể của Nhân tộc đáng sợ hơn xa so với tưởng tượng của hắn.
Ầm!
Tử Thiên Đô lực chiến Diệp Phàm, cổ tháp trên
đầu lay động, tử khí đầy trời như dòng sông đánh ra tám hướng, hư không như một
bức tranh rách nát, không thể ngăn cản.
Đương!
Diệp Phàm dùng nắm tay cứng đối cứng với tử
tháp của hắn, với thân thể cứng đối cứng với pháp lực đại đạo của hắn, mỗi một
quyền đều mang theo hoàng kim chiến khí ngập trời.
Đây là một trận quyết đấu kinh thế, trong nháy
mắt hai người đại chiến hơn trăm hiệp, vườn sớm đã bị hủy, kinh động tất cả mọi
người.
Trong tiểu thế giới này, tất cả đều là người rất
có lai lịch, nhân vật cấp Giáo chủ rất nhiều, tuấn kiệt trẻ tuổi cùng mỹ nhân
Nam Lĩnh cũng không ít, đều là nhân vật có uy tín danh dự. Tất cả đều kinh ngạc
rung động.
Đương!
Khi đại chiến đến năm trăm hiệp, Diệp Phàm
đánh ra Lục Đạo Luân Hồi Quyền, dập nát chân không, tầng cao nhất của tử tháp nứt
nẻ rồi sau đó “Bùm” một tiếng nổ tung.
- Cái gì?
Tử Thiên Đô rung động, cổ tháp năm tầng bị hủy
một tầng, chấn động quá lớn đối với hắn.
Kiện binh khí này là một lão nhân trong tộc
luyện hóa cho hắn, không phải Vương giả chân chính không thể lay chuyển mảy
may, lực phòng ngự kinh người. Người của Tiên Thai tầng thiên thứ hai dù chạm đến
lĩnh vực Thất cấm căn bản không thể hủy diệt.
Nhưng, sự thật khiến người ta giật mình. Diệp
Phàm không hề dùng binh khí, chi dựa vào đôi nắm tay liền đánh nát.
Hoàng kim chiến khí như biển lại một lần bao
phủ xuống, Tử Thiên Đô kêu to một tiếng, mồm hộc ra máu, mang theo cổ tháp bốn
tầng bay ngược.
- Vương tộc thái cổ cũng chẳng qua như thế!
Diệp Phàm nói, như một vị hoàng kim Chiến Thần
đi tới, thân ở trong thánh quang vô lượng, toàn thân nở rộ thần mang bất hủ, thần
thánh mà trang nghiêm khiến người ta không kìm nổi phải nhìn lên.
Một kích này đối với Tử Thiên Đô mà nói đả
kích rất lớn, gần như phá hủy tín niệm tất thắng của hắn. Thánh thể Nhân tộc chỉ
bằng vào một đôi nắm tay dập nát cổ tháp của hắn, khiến hắn kinh sợ.
- Sát…!!!
Tử Thiên Đô phát điên. Đánh tới nông nỗi này,
sớm đã không có đường lui, muốn chạy trốn cũng không thể.
Ầm!
Diệp Phàm đánh ra một quyền, thân trong thánh
quang vô lượng gần như là thần minh, từ trên trời giáng xuống, khí thế bẻ gãy
nghiền nát, một quyền đem tử tháp bốn tầng cuối cùng chấn thành bột mịn.
- A...
Tử Thiên Đô hét thảm một tiếng, thân hình bay
xéo ra ngoài, từng vòi máu loãng từ miệng hắn trào ra. Lần này tuyệt đối là trọng
thương. Lực lượng của. Thánh thể cường đại biết bao, một ngọn núi lớn đều có thể
dễ dàng san bằng. Hắn không có cổ tháp phòng ngự, lực đánh vào vừa rồi siêu lớn.
Diệp Phàm mau như tia chớp, không chút dừng lại
vọt theo, một quyền lại một quyền đánh ra, thánh quang vô cùng nhét đầy mỗi một
tấc không gian thiên địa.
Tử Thiên Đô dùng hai tay đón đỡ, đương trường
dập nát, ngay cả ngực đều suýt nữa nổ tung, thân thể văng ngang, vết rách che
kín đếm không xuể, phun máu ra ngoài.
- Ngươi có còn nhớ một thanh niên Nhân tộc tên
là Đông Phương Dã, chém tận giết tuyệt bọn họ, có từng nghĩ đến hôm nay?
Diệp Phàm nói.
- Đương nhiên nhớ rõ, không phải là tên dã
nhân chưa được khai hóa sao, rất là khó giết nhưng chung quy bị vây chặt ở Trụy
Ưng Nhai, máu nhuộm vách đá.
Tử Thiên Đô tàn nhẫn cười. Tới lúc này hắn
không có gì phải sợ, lại há mồm phun ra một ngụm máu lớn.
Trụy Ưng Nhai, ngay cả ưng dừng ở phía trên đều
phải rơi xuống. Đó là một nơi không lành, từng xảy ra rất nhiều việc quỷ dị,
ngay cả Thái cổ tộc cũng không muốn đến gần.
- Một tên dã nhân chưa được khai hóa, đây là
đánh giá của ngươi sao?
Diệp Phàm nghiến răng, toàn thân chiến huyết
sôi trào, quần áo trên người rách tan, toàn lực ra tay.
Tử Thiên Đô tànnhẫn cười nói:
- Một tên dã nhân mà thôi, ta giết thì đã sao?
Hôm nay hắn hơn phân nửa sẽ không có kết cục tốt,
hoàn toàn là không đếm xia.
Tới lúc này, Diệp Phàm vung quyền, với lực lực
vô địch đánh tan mọi ngăn cản, đem người này giẫm đạp dưới chân mới có thể tẩy oán
cho cố nhân.
Trên bầu trời các loại binh khí không ngừng
tan vỡ, Diệp Phàm giết đến phát điên, tìm được cơ hội đem song chưởng được tái
sinh của Tử Thiên Đô mạnh mẽ xé xuống, máu tươi chảy đầm đìa.
Ầm!
- A...
Ngay sau đó, một cước của Diệp Phàm từ trên trời
giáng xuống, với chiến lực áp đảo đạp ra một cước, giẫm trên ngực Tử Thiên Đô,
rơi thẳng xuống dưới.
Phốc!
Đây là một hình ảnh máu chảy đầm đìa, Diệp
Phàm đạp Tử Thiên Đô xuống dưới, một cước giẫm ngực của Tử Thiên Đô chia năm xẻ
bảy, đạp xuyên qua giẫm lên mặt đất.
- Vương tộc thái cổ chẳng qua như thế!
Diệp Phàm chắp tay sau lưng, từ trên nhìn xuống,
phá hủy tất cả tự tin và tôn nghiêm của Tử Thiên Đô.
Chương 783 - Thần Linh
Thuật (*)
(*) 2 chương 783 do t/g đánh số, nhóm dịch giữ
nguyên.
Máu tươi đầm đìa, nhìn mà ghê người!
Cảnh tượng này kinh sợ mọi người. Khu vườn này
không biết có bao nhiêu Giáo chủ, càng không thiếu nhân tài mới xuất hiện của
Nam Lĩnh, minh châu đại giáo vương triều đều thất sắc.
Phong cách máu tanh, hình ảnh đổ máu có sức
thuyết phục so với mọi ngôn ngữ. Đường đường thiếu chủ Thần Linh cốc, một người
kế thừa Vương tộc thái cổ cứ như vậy bị Thánh thể Nhân tộc chiến bại.
Diệp Phàm cũng không có một chút mánh khóe,
ngay cả binh khí cũng không lấy ra, thuần túy là bạo lực, bẻ gãy nghiền nát, với
một đôi nắm tay màu vàng phá tan hết thảy.
Đương thời vô địch! Trong lòng mọi người đều cảm
nhận được trong lòng hắn đang có một cỗ tín niệm như vậy.
Lời nói và hành động quyết đoán của Diệp Phàm
khiến mọi người cảm nhận được một loại ý chí sắc bén, phá tan hết mọi chướng ngại,
phàm là chắn ở phía trước một quyền đánh nát.
Trần Nguyên, Liễu Vân Kiệt, Khổng Linh Hoa, Tạ
Tư Viễn đều sắc mặt tái nhợt, ở xa xa sợ hết hồn, trong lòng phi thường bất an.
Ngô Phỉ một trong bốn thiên nữ còn đỡ, mấy vị
minh châu đều mặt mày không yên, nghĩ lại vừa rồi nói cười với thiếu chủ Thần
Linh Cốc có từng đả kích Thánh thể Nhân tộc hay không.
Mọi người đều rung động, đứng ở xa xa nhìn
không dám tới gần.
Mặt đất màu đỏ tươi, Diệp Phàm cứ như vậy đứng
ở đó, thân thể Tử Thiên Đô chia năm xẻ bảy. Lúc này một bàn tay màu vàng ấn xuống,
đây là muốn hoàn toàn chấm dứt tính mạng hắn.
Tử Thiên Đô kêu to một tiếng vô cùng thê
lương, thân thể hắn hoàn toàn sụp đổ hóa thành một vùng hào quang. Nhưng là mọi
người vô cùng kinh hầi, đây là do hắn chủ động làm ra.
Một vùng ánh sáng hừng hực hiện lên, một Tử
Thiên Đô khác dựng thân hư không, từ dưới chân Diệp Phàm thoát vây, dùng nguyên
thần hợp một đánh tới phía trước.
Khắp thiên địa đều là một trận nổ vang, các loại
đại đạo văn lạc hiện ra, bất hủ vĩnh hằng muôn đời đều như phải tan biến.
Một vị Thần linh!
Mọi người đều cảm nhận được khí tức như vậy. Tử
Thiên Đô ánh sáng chất hóa này cùng nguyên thần hợp một càng them khủng bố, lập
tức cố định hư không, dường như khiến vạn vật đọng lại trong khoảnh khắc ngắn
ngủi.
- Ngươi cho là Thần Linh Cốc ta thật sự là gọi
suông sao?
Tử Thiên Đô âm trầm nói.
Thân thể Diệp Phàm khó thể nhúc nhích, bị trói
buộc trong hư không, thân thể ánh sáng chất hóa ở phía trước giống như thần
minh kia bắn ra những chùm tia sáng khủng bố.
- Chúng ta chủ tu chính là Thần linh, thân thể
chỉ là một cái dịch trạm.
Tử Thiên Đô hét lớn, đánh vào nguyên thần Diệp
Phàm, muốn đem hắn phá hủy trong Tiên Thai.
Thần Linh Cốc, cuối cùng là phải tu ra nguyên
thần, luyện ra Thần linh. Khi đạt tới cảnh giới cao nhất sẽ vứt bỏ thân thể.
Tử Thiên Đô còn xa chưa tới cảnh giới cao nhất,
nếu không phải bị buộc tới loại tuyệt cảnh này căn bản không dám thi triển, bởi
vì động một cái là sẽ thần diệt.
Nhưng hôm nay hắn thành công, cũng không phát
sinh nguy hiểm.
Đông!
Thân thể diệp phàm như bị sét đánh, ở mi tâm
xuất hiện một vết rạn, có một vòi máu tràn ra nhưng thân thể vẫn sừng sững
không ngã như cũ.
- Khí lực thật cường đại, nếu bị phá hủy quá
đáng tiếc, để lại cho talàm dịch trạm đi, trở thành chân thân sau này.
Tử Thiên Đô cười to, hết sức tàn nhẫn.
Thân thể hắn phát ra một luồng sáng càng khủng
bố bắn về mi tâm Diệp Phàm, một tiếng “Đông” nhỏ vang lên, lại có thêm một vết
rách, máu tươi chảy xuống.
- Công phá Tiên Thai của ngươi, đoạt thân thể
ngươi, Thánh thể Nhân tộc sau này sẽ thành thân thể của ta.
Hắn điên cuồng kêu to, vọt tới phía trước.
Xa xa, mọi người kinh hãi, ai cũng không nghĩ
tới Tử Thiên Đô có thủ đoạn đáng sợ bực này, thân thể cũng không trọng yếu,
chân chính tu ra Thần linh mới là đáng sợ nhất.
- Ngươi có thể đi chết, đem xác thịt cường đại
này tặng cho ta đi!
Tử Thiên Đô hét lớn, thần sắc dữ tợn, muốn hóa
thành một luồng sáng hừng hực xuyên thủng Tiên Thai của Diệp Phàm.
Ầm!
Đột nhiên một bàn tay màu vàng thò ra bắt lấy
hắn nắm ở trong lòng bàn tay, Diệp Phàm lạnh giọng nói:
- Thần linh cũng chẳng qua như thế à!
- Cái gì? Ngươi có thể công phá giam cầm vĩnh
hằng? Tiên Thai tầng thiên thứ hai không ai có thể thoát khỏi loại trói buộc
này.
Tử Thiên Đô kêu to, cho tới giờ phút này hắn mới
thấy kinh sợ.
- Thần Linh Cốc có loại bí thuật này quả thật
khiến ta có chút bất ngờ. Nhưng là muốn dựa vào nó để giết ta còn kém một chút.
Bên ngoài cơ thể Diệp Phàm, hoàng kim chiến khí
không ngừng bốc hơi, khí tức hừng hực cuồn cuộn mãnh liệt, thánh quang vô lượng
bao phủ nơi đây.
Trói buộc, giam cầm, vĩnh hằng đều bị phá tan.
- A...
Tử Thiên Đô kêu to, giãy giụa kịch liệt nhưgn
căn bản vô dụng. Bàn tay Diệp Phàm đang khép lại, quang thể của hắn đang chậm
rãi mờ đi.
Dựa vào cố gắng từ Địa Ngục từng bước đi lên
Thiên Đường, xoay chuyển hết thảy sẽ tràn ngập cảm giác thành tựu, tinh thần
sung sướng vô cùng. Nhưng nếu vừa mới bỏ lên, đã bị người ta một cước đạp xuống,
còn bi ai hơn so với ở mười tám tầng Địa Ngục luân hồi.
- Không!
Tử Thiên Đô mất hết hy vọng, cho rằng vào thời
khắc mấu chốt xoay chuyển chiến cuộc, hung hăng giẫm nát đại địch cái thế dưới
chân, lại không nghĩ tới vẫn là công dã tràng.
Mọi người đều toàn thân phát lạnh từng hồi, bọn
họ để tay lên ngực tự hỏi đổi là bọn họ chỉ sợ không ai có thể thoát được một
kiếp này, loại bí thuật này của Thần Linh Cốc bất ngờ mà đáng sợ.
Tuyệt địa phản sát danh phó kỳ thực lại bị Diệp
Phàm lực mạnh trấn áp, vẫn không giành được hiệu quả nên có.
- Ta không muốn chết. Tổ Vương chân ngôn, cấm
kỵ thần thuật, mượn thiên lực, mượn đạo ánh sáng, đốt cháy cho ta!
Tử Thiên Đô không cam lòng rống to, thần sắc dữ
tợn.
Ở trên người hắn có một cổ tự nở rộ hào quang
quỷ dị mà khủng bố. Trên thần hồn hắn lại có khắc một chữ, tản ra một luồng uy
áp Thánh nhân đáng sợ.
- Khí tức của Tổ Vương thái cổ.
Diệp Phàm quát to một tiếng không ổn. Đó là
bút tích của nhân vật cấp bậc Thánh nhân thái cổ. Tử Thiên Đô là người thừa kế
Thần Linh cốc, quả nhiên được che chở và cưng chiều.
Ông!
Tiên Thai hắn rực rỡ lóa mắt, một người tí hon
màu vàng giống hắn như đúc ôm một cái đỉnh nhỏ bay ra, hợp với đại đạo thiên địa.
Giờ khắc này giống như ngưng lại, hư không đọng
lại, cường đại hơn vĩnh hằng giam cầm của Tử Thiên Đô không biết bao nhiêu lần.
Thái Cực là thần hình của Diệp Phàm, nghịch
hóa mà về, nguyên thần hợp đạo, trở thành một điểm không thể nắm lấy, lao ra
thân thể vòm trời nguyên lai, hóa thành một biến số.
Như một tia ánh sáng Thái Sơ đều không thể
ngăn cản, nguyên thần ôm đỉnh từ trên trời trấn áp xuống, “Phịch” một tiếng
đánh dập nát thần hồn của Tử Thiên Đô.
Hết thảy đều yên lặng, chỉ có Thái cực nghịch
chuyển mà thành một điểm Vô Cực là động. Đó chính là nguyên thần và tiểu đỉnh của
Diệp Phàm.
Xa xa mọi người đang xem cuộc chiến cũng ngưng
lại bất động, dường như đọng lại trong một bức tranh cuốn.
Ầm!
Thẳng đến khi thần hồn Tử Thiên Đô nổ tung,
nguyên thần Diệp Phàm ôm đỉnh mà về, hết thảy mới như lại hoạt động trở lại.
Diệp Phàm khoảnh khắc chạy xa, rời khỏi đương
trường. Tử Thiên Đô hình thần đều diệt, ngay cả một tiếng kêu thảm cũng không
thể liền trở thành bụi bặm.
- Là ai, giết con cháu ta không để lại một
chút đường sống?
Một thanh âm uy nghiêm hét lớn, trong hư không
một chữ cổ nở rộ thần quang thông thiên.
- Là ta!
Diệp Phàm đứng ở không trung xa xa, hồn nhiên
không sợ hãi.
Ông!
Chữ cổ kia sáng rực lên, hóa thành một cái
móng vuốt lớn màu tím, che phủ, trời đất ép xuống. Đây là muốn một kích thành
tro, phá hủy hết thảy.
Thiên địa đều run rẩy.
Diệp Phàm quyết đoán ra tay, hoàng kim chiến
khí sôi trào bao phủ thiên địa, nghịch loạn thiên cơ, hỗn loạn tầm mắt mọi người.
Hắn ở trên hư không vẽ ra mười tám chữ cổ,
chín chữ ghi lại trong Đạo Kinh, chín chữ khác là trong Thái Dương Chân Kinh viết
ra, sáng lập ra một lồng giam tiểu thế giới, che giấu mọi khí tức, hoàn toàn
ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Vào giờ khắc này, Lệ Thiên, Yến Nhất Tịch
không chút chần chờ, quyết đoán ra tay, trực tiếp tế ra Thần Nữ Lô. Lô toàn
thân trong suốt phát ra hào quang nóng cháy đập vào.
Tiếng nổ vang trời.
Hết thảy ngôn ngừ đều không thể hình dung.
Đinh tai nhức có, như là có từng cái nhật nguyệt tinh tú rơi xuống.
Nhưng người bên ngoài đều không thể cảm giác bọn
họ đang vận dụng binh khí của Đại Thánh Nhân tộc giết chết chữ viết của một vị
Tổ Vương.
Mười tám chữ cổ che giấu khí tức của nó.
Diệp Phàm cùng Lệ Thiên, Yến Nhất Tịch cường
thế mà quyết đoán, to gan lớn mất trực tiếp xóa đi dấu ấn của một vị Tổ Vương
thái cổ.
Tử Thiên Đô đã chết!
Tin tức này rất nhanh truyền ra ngoài khiến
cho vùng Nam Lĩnh một mảnh ồn ào, rất nhiều người trợn mắt há hốc mồm, trong
lòng chấn động.
Các tộc Thái cổ sắp xuất thế, loại áp lực cựclớn
này khiến cho Thần triều bất hủ đều cảm thấy khó thở. Những năm gần đây Nhân tộc
như gặp đại địch, rất nhiều người đều nỗi lòng không yên.
Hiện nay có người khai đao với Vương tộc thái
cổ, đánh chết người kế thừa Thần Linh Cốc, quả thật là một hồi đại biến cố. Lần
đầu tiên có người dám làm chuyện như vậy, đây là một cơn sóng lớn ngập trời.
Giết chết Tử Thiên Đô xong, Diệp Phàm cũng
không rời đi, ở trong một khu vườn ngắm cảnh khiến cho một số người rất bất an.
Nhất là đám người Trần Nguyên, Liễu Vân Kiệt, Tạ Tư Viễn nơm nớp lo âu.
Diệp Phàm thản nhiên liếc mắt nhìn bọn họ một
cái nói:
- Thân là tuấn kiệt Nam Lĩnh, phải có cốt khí.
Tổ tiên các ngươi đều là thiên kiêu danh lưu sử sách.
Những lời này vừa ra, tức thì khiến trên mặt mấy
người nóng rát, chắp tay chậm rãi lui ra. Đối phương không trở mặt động thủ,
làm cho bọn họ cuối cùng thở ra một hơi.
Tiếng đàn kêu lên, đầu tiên là như suối chảy
róc rách rồi sau đó chậm rãi kịch liệt, dần dần cao vút, tư thế hào hùng, kiếm
ngân boong boong, sát phạt xông lên tận trời.
Một khúc này kết thúc, Ngô Phỉ một trong bốn
thiên nữ Nam Lĩnh than nhẹ nói:
- Chẳng lẽ các vị cũng cho rằng ta a dua Vương
tộc thái cổ sao?
- Tự nhiên không phải.
Lệ Thiên cười tùm tim, vẻ mặt trước lạ sau
quen, nhiệt tình tiến lên tự giới thiệu.
Bốn thiên nữ Nam Lĩnh tươi đẹp động thiên hạ,
đều là tuyệt đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, trên đời khó có người so
sánh. Tề Họa Thủy xếp thứ nhất, Ngô Phỉ chỉ xếp thứ ba.
- Mấy vị còn ở lâu nơi này sao? Không sợ đại địch
tới cửa?
Ngô Phỉ nói.
- Ta tĩnh tọa ở đây chờ bọn họ lần lượt tới!
Diệp Phàm sừng sừng trong đỉnh, lời nói leng
keng nhìn ra phương xa.
Không cần nghĩ cũng biết bên ngoài nhất định
đã sôi trào, cũng không biết có bao nhiêu người đang đàm luận trận chiến hôm
nay.
Diệp Phàm dường như đã nhìn thấy Vương Đằng,
Hoa Vân Phi, Nguyên Cổ, người của Sát Thủ Thần Triều tới.
- Ngươi muốn chờ bọn họ đến?
Yến Nhất Tịch truyền âm hỏi.
- Tự nhiên không thể làm bia cho bọn họ đến
đánh. Chờ khi người sắp tới, chúng ta đi lần lượt chặn giết!
Diệp Phàm trầm giọng nói.
Gió dần nổi lên, một đóa lại một đóa hoa trong
suốt điêu linh, bay lả tả xuống dưới.
- Tổ Vương thái cổ muốn xuất thế, áp lực cực lớn
a...
Diệp Phàm lẩm bẩm, muốn chấn nhiếp đám cổ
Vương kia nói dễ làm khó.