Diệp Phàm vác kiếm đi nhanh tới, dùng tay búng
thân kiếm kêu boong boong, kiếm khí thiên huyễn, lạnh lẽo tận xương, kiếm quang
xung thiên, chiếu sáng khắp vườn.
Lối vào vườn có mười mấy sinh linh cổ, trên đầu
mỗi tên có sừng nai, thân phủ vảy bạc trắng, diện mạo quái dị dữ tợn chắn đường
đi của hắn.
Đám này không một kẻ yếu, đều là nhân vật
ngoan độc từ trong đống người chết thái cổ đi ra, bằng không sao có thể làm hộ
vệ đi theo bên cạnh thiếu chủ Thần Linh Cốc.
Không một câu dư thừa. Có sinh linh thái cổ mở
Thần Nhăn, bắn ra đạo nguyên, vừa lên là một kích trí mạng. Có tên há mồm phun
thần châu, vừa tới nơi liền nổ tung, tự hủy bí bảo, vẻ mặt ác liệt.
Đây là một đám sinh vật cổ trưởng thành từ
trong đống hài cốt, tất cả đều có khí thế chưa từng có từ trước đến nay, ôm quyết
tâm một mất một còn cùng địch nhân xông lên.
Phốc!
Diệp Phàm chém ra một kiếm, chém đứt thời
không, chém rách Thần Nhãn đạo nguyên, chọc lên phía trước, nhãn cầu nổ tung,
máu tươi bắn ra rất xa, đương trường chấm dứt tính mạng.
Rồi sau đó hắn thuận thế đâm tới, viên thần
châu nổ tung kia trở thành tro bụi, tất cả thần lực dập tắt, kiếm thể đưa lên
phía trước, cắm vào trong mi tâm, máu tươi ồ ồ, thi thể bắn ngược.
Mười mấy sinh vật cổ lạnh như hầm băng, không
hề có ý sợ hãi nhào tới phía trước, hung hăn không sợ chết. Kẻ vươn cự trảo, kẻ
phun đạo binh cùng đối kháng đại địch.
Diệp Phàm búng kiếm, hàn quang ập vào mặt, như
một dải thiên hà bao phủ nơi đây. Hắn mười bước giết một người, ra tay vô tình.
Phốc!
Một sinh vật thái cổ bị chém xéo đứt vai, nửa
người bay lên mang theo một tảng hoa máu thật lớn.
Cách!
Một kiếm đâm ra, ngực của một sinh vật thái cổ
đầu tiên là lõm xuống rồi sau đó toàn thân xương cốt nổ tung, mảnh xương trắng
cùng máu thịt bay tán loạn.
Ầm!
Thiết kiếm đảo qua, hào quang mãnh liệt chặt
ngang lưng bảy tám sinh vật thái cổ, máu tươi tung tóe như mưa, nhuộm đỏ cỏ
cây, sương máu bừng bừng.
Ba!
Diệp Phàm lật tay khều, hất bay thiên linh cái
của một sinh vật thái cổ ở phía sau, một nhúm óc trắng dính tơ máu vọt lên, tử
thi thẳng tắp ngã xuống.
- A...
Một sinh linh cổ có thể so với Giáo chủ, tuổi
tác không nhỏ, vừa lên là một kích mạnh nhất nhưng lại vẫn không thể ngăn được
mũi nhọn tuyệt thế của Diệp Phàm.
Một kiếm mất mạng!
Thiết kiếm chém đứt cổ binh của hắn, hủy diệt
đạo cơ, đầu lâu bị chém rụng mang theo vòi máu thật dài rơi vào trong vườn, lăn
đến gần những người kia.
Trần Nguyên, Liễu Vân Kiệt, Khổng Linh Hoa, Tạ
Tư Viễn đều biến sắc, mấy vị minh châu của Nam Lĩnh đều nụ cười đọng lại. Nam
nhân này quả thật như Ma Thần, một mình một kiếm chém giết, không ai có thể
ngăn hắn nửa bước.
Trong đó không thiếu sinh linh cổ cường đại ở
Tiên Thai tầng thiên thứ hai, trải qua thử thách máu lửa, nhưng vẫn giống như
gà con bị chém mất mạng, máu chảy đầm đìa.
Hiện tại không cần giới thiệu, bất cứ người
nào cũng biết là Thánh thể Nhân tộc đánh tới. Tuấn kiệt cùng minh châu của Nam
Linh bất kể thân là Yêu tộc hay là Nhân tộc thì thần sắc đều đọng lại.
Mặc dù nhân vật ở đây đều là mắt cao hơn đỉnh
vẫn tràn ngập kính sợ đối với vị sát thần này, gần đây đều chú ý truyền thuyết
về hắn.
Vừa rồi còn nghị luận không e dè, thậm chí có
người khinh thị và đả kích Diệp Phàm nhưng chính thức nhìn thấy lại không ai
dám bất kính, thân thể đều cứng đờ.
Diệp Phàm giận dữ dẫn theo mấy vạn thiết kỵ
san bằng thế gia thái cổ, đại sự kinh thiên động địa bậc này có ai không biết,
người nào không hiểu. Mọi người ở đây đều có gia tộc lại đều ở Nam Lĩnh, ai
không chột dạ?
Ngô Phỉ một trong bốn thiên nữ của Nam Lĩnh
coi như bình tĩnh, trong con ngươi tuy có hào quang lưu động, nhưng thủy chung
bình tĩnh tự nhiên mà không hoảng loạn.
Tạ Tư Viễn, Trần Nguyên thì không trấn tĩnh
như vậy, vừa rồi đả kích Thánh thể Nhân tộc, lúc này cả người không được tự
nhiên, trong lòng chột dạ.
Mấy vị minh châu của Nam Lĩnh đều ổn định cảm
xúc, lộ ra nụ cười xinh đẹp nhìn về phía trước, cố gắng giữ vẻ ưu nhã mê người.
Chỉ có Tử Thiên Đô lù lù bất động, không tỏ vẻ
gì, ngồi xếp bằng sau bàn ngọc trên mặt cỏ, toàn thân có tử quang lóng lánh,
ánh mắt sắc lạnh giống như lưỡi đao.
Phốc!
Khi mấy tên sinh linh thái cổ cường đại cuối
cùng xông lên, Diệp Phàm đưa ngang thiết kiếm ép về phía trước, giống như Thái
Sơn sụp đổ, mấy người đó đều kêu lớn. Thiết kiếm sáng hừng hực, cắt ngang thiên
địa, cắt đứt toàn bộ bọn họ.
Diệp Phàm búng thân kiếm boong boong, tiếng
sát phạt điếc tai, áo không dính máu đi vào trong vườn không còn ai dám cản lại.
Hiện trường lặng ngắt như tờ, lúc trước mọi
người đều bàn luận Thánh thể Nhân tộc như thế nào, chỉ khi chính thức đối mặt mới
có thể cảm nhận được loại áp lực này.
Mấy vị tuấn kiệt Nam Lĩnh đều không lên tiếng,
không có tự thế hăng hái chỉ điểm giang sơn vừa rồi. Người nam nhân trẻ tuổi
phía trước cầm trong tay thiết kiếm máu tươi đầm đìa làm cho bọn họ cảm giác được
áp lực cực lớn.
Diệp Phàm cầm thiết kiếm, thân thể thon dài
tráng kiện, một thân áo xanh phất phới, sắc mặt bình thản nhưng lại có khí thế
khiếp tâm hồn người. Thoạt nhìn hắn rất thanh tú nhưng lại như bá chủ quân lâm
thiên hạ, khiến người ta muốn nghẹt thở.
Diệp Phàm đứng ở trong vườn khiến bầu không
khí vừa rồi còn rất nhiệt liệt lập tức hạ xuống độ âm, mọi người đều có áp lực.
Vút!
Diệp Phàm run tay, đem thiết kiếm ném xuống đất,
cắm vào trên một khối bàn thạch, run lên một hồi, máu tươi vảy xuống nhìn ghê
người.
- Tử Thiên Đô ngươi không phải vì ta mà đến
sao, thật sự là vất vả cho ngươi rồi. Nếu không ta còn phải đi Đông Hoang giết
ngươi đó!
Lời nói bình tĩnh mà tự nhiên lại khiến nhiệt
độ trong vườn giảm mạnh. Diệp Phàm nói rất tùy ý nhưng lại lộ ra tự tin cường đại.
- Ngươi cho là có thể trấn áp giết ta...
Tử Thiên Đô đứng dậy, huyết mạch di truyền từ
Vương tộc thái cổ khiến hắn cao lớn hùng vĩ, oai hùng vô cùng, giống như một vị
Thiên Vương vậy.
- Nếu ngay cả ngươi đều không giết được, làm
sao có cái ngày đương thời vô địch!
Diệp Phàm chắp tay sau lưng, đối mặt với một vị
thiếu chủ trong Vương tộc thái cổ căn bản không có bộ dạng như gặp đại địch.
Phíạ sau bất kể là Ngô Phỉ thiên nữ Nam Lĩnh
hay là mấy vị minh châu khác đều thần sắc khác thường, có thần hoa lưu chuyển.
Thần sắc Trần Nguyên, Liễu Vân Kiệt, Khổng
Linh Hoa, Tạ Tư Viễn đều chấn động, càng cảm giác được cỗ áp lực nghẹt thở kia.
Bọn họ dường như nhìn thấy một bức hình ảnh: Mấy trăm năm, hơn ngàn năm sau
Thánh thể Nhân tộc đại thành, quân lâm thiên hạ, ép trên thế hệ bọn họ, ép mọi
người ngũ vực câm như hến, khắp thiên hạ đều mất thanh âm.
Hừ!
Một tiếng hừ lạnh xuất hiện, hai sinh linh cổ
tuổi già đột ngột xuất hiện, toàn thân đều phủ đầy vảy tía, vô cùng dữ tợn khiến
mọi người sợ hãi.
- Nói khoác không biết ngượng, cho dù huyết mạch
Cổ Hoàng cũng không dám nói vậy, một tên Thánh thể Nhân tộc ngươi tính là gì!
- Tộc ta ngủ say quá lâu, bị người quên lăng rồi.
Dù ngươi cường đại mấy đi nữa cũng chỉ là một loại thể chất trong Nhân tộc mà
thôi, chẳng qua là gà đất chó ngói!
Hai sinh linh cổ tuổi già cùng bổ nhào về phía
trước, đây là muốn lập tức ra oai phủ đầu, đánh tan tất cả tin tưởng và tín niệm
của Diệp Phàm.
Thân thể bọn họ tăng vọt, giống như hai con rồng
có sừng tiền sử dữ tợn đáng sợ, lân giáp dày đặc, dùng thân thể xuyên thấu hư
không.
- Cút!
Diệp Phàm chắp một tay sau lưng, chỉ vung ra hữu
quyền. Lập tức huyết khí màu vàng ngập trời, tràn ngập khu vườn, đánh sập thiên
địa.
Lục Đạo Luân Hồi Quyền dũng mành khôn cùng,
trước nay chưa từng có. Chỉ một đấm này xuất ra, Pháp bảo, tín niệm, chiến khí
đều dập nát.
Hai sinh linh cổ rất cường đại, nếu chiến đấu
bình thường Diệp Phàm cũng phải tốn công sức một phen, nhưng lúc này một kích mạnh
nhất tập trung tịnh khí thần, đánh ra, hiệu quả hoàn toàn bất đồng.
Phốc!
Hai sinh linh cổ tuổi
già bị đánh thành mấy mảnh, xương cốt cùng mảnh vụn cơ thể bắn ra bốn phía, hóa
thành sương máu tiêu tan trong trời đất.
Không nói đến những người khác, ngay cả Tử
Thiên Đô đều co rụt đồng tử, mái tóc tung bay, cả người tràn đầy tử mang.
Mọi người hít sâu một ngụm khí lạnh. Đây chính
là hai sinh linh cổ sâu không lường được nhưng ở trước mặt Thánh thể lại không
là gì cả, ngay cả một quyền cũng không thể ngăn, bị dập nát trong hư không.
Lúc này hoàng kim chiến khí tràn ngập, lực lượng
của Thánh thể cuộn trào bao phủ cả khu vườn, Diệp Phàm ép tới từng bước một.
Lúc này Lệ Thiên xuất hiện, đứng ở lối ra khu
vườn chặn đường mọi người, mặt cười xấu xa.
Mà Yến Nhất Tịch thì lại là một loại khí chất
khác, áo trắng như tuyết phiêu dật xuất trần, đứng ở cửa sau vườn ngăn trở đường
đi.
- Thánh thể Nhân tộc, ta đang muốn tìm ngươi lại
đưa tới tận cửa. Không có gì để
nói. Sátttttttttttttttttt!!!
Tử Thiên Đô rốt cục ra tay.
Trên đinh đầu hắn một tòa cổ tháp màu tím lơ lửng,
tiếng sấm động trời, ngàn vạn đạo tử khí thô to buông xuống bảo vệ hắn ở trong.
Ầm!
Hắn rất tự phụ, thần sắc ác nghiệt, chính diện
xung kích trực tiếp đánh ra một quyền.
Tiếng quyền như biển gầm, một đợt nối một đợt,
như sóng cuốn chín tầng trời, nổ vang không dứt, kêu “ông ông” bên tai.
Đây là một cỗ quyền lực thật lớn, có
in dấu vết của đạo, đan xen dày đặc, phát ra dao động như sấm rền chớp giật, tử
khí ngập trời như sông lớn chảy chồm, kinh động cả tiểu thế giới.
Bên những khu vườn khác, rất nhiều cao thủ đều
vẻ mặt sợ hãi, cùng nhau nhìn lại phía này, tâm thần chấn động.
Diệp Phàm bảo tướng trang nghiêm, trong lòng
hiểu rõ đạo, tay kết ấn trong phút chốc có phong thái của quân chủ Nhân tộc,
quân lâm thiên hạ bễ nghễ vạn tộc, đại đạo mênh mang duy ngã độc tôn.
Nhân Vương Ấn!
Giờ khắc này hắn thi triển pháp ấn này ra tự
nhiên có ý nghĩa cực kỳ đặc biệt. Quyết đấu hậu nhân của Vương tộc thái cổ dùng
loại Bảo ấn thượng cổ thất truyền nhiều năm này để nói rõ quyết tâm.
Tay phải Diệp Phàm hóa thành một khối Bảo ấn
thiên địa, có khắc thánh huy bất hủ của Nhân tộc, một kích hạ xuống chấn động
chín tầng trời mười tầng đất.
Chưa từng có khi nào hắn lý giải thấu triệt loại
Bảo ấn này như thế, tinh thần thăng hoa, ý chí như thép toàn bộ rót vào trong
Nhân Vương Ấn.
Vào giờ khắc này thiên địa giao thái, đại đạo
mờ mịt nổ vang ù ù, một vùng hào quang bất hủ từ bên ngoài thân Diệp Phàm lưu động
ra khiến hắn thần thánh không thể xâm phạm, trang nghiêm hùng vĩ.
Mấy vị tuấn kiệt Nam Lĩnh ở đây đều tim đập
thình thịch, lại có một loại xúc động không kìm nổi muốn cúi đầu, quỳ xuống bái
lạy.
Ngô Phỉ một trong bốn vị thiên nữ cùng với mấy
vị minh châu của Nam Lĩnh cũng đều thần sắc khác thường, toàn lực chống cự loại
uy áp này.
Ầm!
Nhân Vương Ấn vừa ra, cả vùng thiên địa này đều
có một loại đạo quang không hiểu truyền khắp bốn phương tám hướng, phàm là Nhân
tộc đều trong lòng không yên, huyết mạch sôi trào.
Đây là lần đầu tiên va chạm giữa Diệp Phàm và
Tử Thiên Đô.
Tử khí cuồn cuộn xuyên qua chín tầng trời. Tử
Thiên Đô rống to, mái tóc dựng đứng, ở phía sau lưng hiện ra một vị cổ Vương.
Mà phía sau Diệp Phàm đồng dạng có một vị quân
chủ Nhân tộc hóa ra, giống như muốn ép sập chư thiên muôn đời, khủng bố tuyệt
luân.
Ù... Ù... Ù...
Va chạm kịch liệt, Nhân Vương Ắn ép xuống. Vị
quân chủ Nhân tộc giống y hệt hắn ở phía sau lưng hơi thắng một bậc, đem vị cổ
Vương kia giẫm nát ở dưới chân.
- A...
Tử Thiên Đô rống to, một quyền càng hung ác
điên cuồng đánh ra.
Diệp Phàm cũng rống lớn, tóc đen như thác nước
xõa tung hết ra, đại khai đại hợp trấn áp về phía trước.