- Chẳng lẽ khi bà ta chờ đợi Bắc Cực tiên
quang thật sự tọa hóa?
Diệp Phàm chấn động, bởi vì sau khi hắn lại vận
chuyển Thiên Nhãn Thông, nhìn thấy thân thể bà lão bị các loại đạo văn vờn
quanh, muốn hòa tan vào trong hư không.
Đây là dấu hiệu đặc biệt Thánh nhân viễn cổ
hóa đạo mới có.
- Thật sự hóa đạo rồi?
Diệp Phàm không kìm nổi ngửa mặt thở dài. Lại
một vị Thánh nhân của Nhân tộc rời khỏi thế gian, đương thời còn ai có thể sánh
được Tổ Vương thái cổ tộc.
Mặc hắn muôn vàn kêu gọi, truyền âm thì bà lão
ở phía trước đều không có phản ứng gì, bất động như một pho tượng đá, lạnh băng
không một chút khí tức.
Chỉ có Thanh Kim Tháp treo trên đầu bà ta
buông xuống từng luồng thanh khí, hô ứng cùng với văn lạc hóa đạo, nối liền làm
một thể.
- Tại sao lại như vậy, bà ta lại yên lặng tọa
hóa ở đây...
Diệp Phàm thở dài một tiếng. Thánh nhân vô
danh không hiện thế gian, chết cũng không tiếng động như vậy.
Diệp Phàm cho rằng bà ta hơn phân nửa là chờ đợi
Bắc Cực tiên quang xuất thế, nhưng chung quy không thể chờ được, bằng không sẽ
không là như thế này. Đáng tiếc, đáng tiếc!
Hắn cố gắng bước ra một bước, bước vào cái gọi
là khu vực Thánh nhân mới có thể tiến vào, nhưng trong khoảnh khắc hắn nhìn thấy
cảnh tượng bàn chân nứt nẻ.
Mặc dù hắn là Thánh thể, thân thể vượt xa mọi
thể chất nhưng vẫn không thể sánh ngang cùng Thánh nhân, cách biệt một trời một
vực. Nếu như coi tu sĩ bình thường là phàm nhân, vậy Thánh nhân chính là tiên.
Rắc!
Mặc dù hắn tế Tử Kim Chùy ra cũng vô dụng, mấy
vết rách phía trên đang kêu lên, tiếp tục như vậy nếu miễn cưỡng xông vào sâu
khẳng định sẽ vỡ ra.
Cho dù hắn cầm Thánh binh truyền đời chân
chính cũng không được, bởi vì nơi này cần lực lượng của Thánh nhân duy trì, chỉ
riêng một kiện vũ khí cũng không giải quyết được vấn đề.
Nơi đây không chỉ có liên quan đến đạo văn,
còn có uy áp về mặt tinh thần cùng với khảo nghiệm của căn nguyên. Vì vậy nơi
này mới có bia đá khắc chữ: Dưới Thánh nhân dừng bước!
- Tiền bối, nếu ngài nghe thấy và còn có thể
ra tay, xin cứu thanh niên bị phong trong Thần Băng kia, để hắn thoát vây ra
ngoài.
Diệp Phàm nói, hắn không cách nào đi tới, cuối
cùng chỉ có thể từng bước rời khỏi lốc xoáy đáng sợ. Các loại ánh sáng hỗn độn
bổ chém lên người kêu keng keng.
Vội vàng thoáng nhìn trước đó không lâu, giống
như thật sự nhìn thấy Đồ Phi mà lại không cách nào đi vào. Trên đời này không
riêng Đông Hoang có bảy cấm địa Sinh Mệnh, nơi khác cũng có khu vực bí mật đáng
sợ nhân loại không thể đặt chân.
- Một vị Thánh nhân đã chết...
Trong lòng Diệp Phàm nặng nề.
Đương thời không có một vị Thánh nhân thủ hộ,
Phong lão nhân chết trận Vực ngoại, bà lão này cũng tọa hóa, từ đây biến mất khỏi
thế gian.
Trên Tu Di Sơn Tây Mạc có một vị Đấu Chiến
Thánh Phật, tương truyền bản lĩnh thông thiên triệt địa, nhưng khi Diệp Phàm trở
về nghe nói nghi là đã tọa hóa rời khỏi thế gian.
Tổ Vương các tộc thái cổ xuất thế, ai có thể
ngăn? Diệp Phàm không biết. Sau khi hắn rời khỏi lốc xoáy sặc sỡ khủng bố, cảm
giác áp lực còn lớn hơn. Đây là một thời đại khiến người ta tuyệt vọng.
Nhân tộc lại không có một vị Thánh nhân có thể
uy hiếp thiên hạ ở trên đời, kẻ thì tọa hóa người ngã xuống, toàn bộ điêu linh.
Hơn nữa, cho dù vị Đấu Chiến Thánh Phật tuổi
tác cổ xưa đến dọa người của Tây Mạc kia còn sống, đến tột cùng có vì nhân loại
hay không còn rất khó nói.
Chiến Thần của Man tộc nhìn như không tổn hao
gì nhưng Diệp Phàm từng từ chỗ lão Man Vương biết được bí tân. Đây là một vị
Thánh nhân thượng cổ suýt nữa hóa đạo, ngẫu nhiên được Thần Nguyên dịch phong lại
bản thân, ở vào trạng thái bất sinh bất diệt, không thể thật sự đi ra.
Bằng không, ai lại lựa chọn tự phong vào lúc
như mặt trời ban trưa. Phàm là Thánh giả đều là hạng người có đại nghị lực, tâm
cứng rắn như thép, vĩnh viễn sẽ không lùi bước, chứng đạo là lựa chọn duy nhất
của bọn họ.
Hóa thân mình làm “Nội tình” là bị ép bất đắc
dĩ, là lựa chọn bất đắc dĩ nhất. Chỉ cần Thần Nguyên bị đánh nát, hắn sẽ không
tồn tại được bao lâu.
Diệp Phàm, Lệ Thiên, Yến Nhất Tịch đều than thở,
không nghĩ tới ở nơi mười vạn năm mới sinh ra một sợi tiên quang nhìn thấy một
vị Thánh nhân sắp sửa hóa đạo.
Lúc này, một loại áp lực cực lớn ép xuống khiến
trong lòng mấy người tràn ngập lo lắng. Thế cục hiện nay thật đáng sợ, căn bản
không có một vị Đại Thánh Nhân tộc không việc gì sừng sững.
- Kỳ thật, nếu Thái cổ tộc xuất thế muộn mấy
ngàn năm, hết thảy đều sẽ không như thế này. Thế cục đương thời chính là chư
vương cùng xuất hiện, các loại thể chất đều xuất thế. Nếu những người này trưởng
thành sẽ rất kinh người.
Gió lạnh gào thét, tuyết bay tán loạn. Đây là
một vùng thế giới trắng xóa, lạnh băng tận xương tủy.
- Đồ Phi, ta hy vọng có một ngày có thể nhìn
thấy ngươi cường thế thoát vây, đánh ra ngoài.
Diệp Phàm xoay người.
Hắn không biết lần sau gặp lại cũng không biết
là bao nhiêu năm sau, sớm đã cảnh còn người mấy, cỏ dại héo rũ phồn vinh, bao
nhiêu người hùng đều đã chết già, cát bụi trở về với cát bụi.
Sông lớn thay dòng, hồ lớn khô cạn, nhân thế
chìm nổi, năm tháng biến thiên. Thiên kiêu nhân tộc cuối cùng cũng sẽ có một
ngày già đi.
Nếu là một ngày kia, tất cả cố nhân trên đời,
bao gồm cả địch nhân đều già đi, chôn vùi trong đất vàng, chỉ có một mình hắn
không chết, cho dù chấn nhiếp cổ kim tương lai vậy chỉ sợ cũng là một loại bi
ai, trên đời mờ mịt, không còn một người quen biết.
Diệp Phàm nở nụ cười, trong phút chốc hắn nghĩ
đến những chuyện này, cảm thấy quá xa xôi, không chân thật.
Nhưng, vì sao trong lòng hồi hộp như vậy?
Thánh thể đại thành tối thiếu có thể sống hơn
một vạn năm, khi tuổi già chỉ có thể một mình thở dài. Hoài cựu sao? Hồng nhan
khẳng định sớm trở về cát bụi rất nhiều năm.
Trên đời chung quanh lại không còn một cố
nhân. Nếu ngay cả địch nhân đều chết hết, không có một người cùng thời đại, vậy
thật đúng là đáng sợ.
Khắp thế gian đều là địch rất có thể sẽ biến
thành một loại tình huống khác, đó chính là trên đời tịch mịch. Có lẽ Đại đế cổ
đều trải qua loại bi ai này.
Điều này càng đáng sợ so với là địch khắp
thiên hạ.
Nam Lĩnh, dãy núi trùng điệp, khắp nơi đều là
đại mạch.
Lúc này đã là nửa tháng sau, mấy người Diệp Phàm
trở về tuy nhiên cũng không đi bộ lạc Man tộc, lặng yên không một tiếng dộng, rất
là điệu thấp.
Một khi Diệp Phàm xuất hiện có lẽ sẽ có đại
chiến liên tục, cũng không biết có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn vào, cho dù san
bằng một thế gia thái cổ cũng có một số người hung ác muốn trừ hắn.
Đương nhiên hắn cũng muốn chém rụng những người
đó. Có những ân oán không thể hóa giải, phải có kết thúc triệt để.
Diệp Phàm cũng không biết trong bộ lạc Man tộc
có cố nhân ngày xưa đang đợi hắn. Hắn đi tới Chu Tước Thành là bời vì nghe nói
Tử Thiên Đô đến đây.
Minh Nguyệt Cung là một nơi thiên cung phi thường
thần bí, ẩn tại trên không Chu Tước Thành, không phải bá chủ một phương căn bản
không thể đi vào. Người có thể tới nơi này đều rất có lai lịch.
Nơi này có tịnh thổ thanh tĩnh, cung cấp cho
nhân vật cấp Giáo chủ tụ tập đàm đạo nói thuật. Cũng có nơi phong hoa tuyết
nguyệt, có thể nhìn thấy tuyệt đại mỹ nhân Nam Lĩnh hiến nghệ, nhưng tuyệt đối
không giữ lại qua đêm. Ngoài ra, còn có động phủ cổ do hiền giả thượng cổ để lại
bị dời tới nơi này, có thể làm người đời sau ngộ đạo, khiến cho hóa thạch sống
thường lui tới.
Minh Nguyệt các ở trên không Chu Tước Thành, bề
ngoài xem ra chẳng qua một tòa thiên cung, nhưng vào trong lại có động thiên
khác. Nơi này có mở một tiểu thế giới, phạm vi tới trăm dặm, trường tồn thế
gian rất nhiều vạn năm.
Một khu vườn trong đó, đất rừng sâu thẳm, gần
sát một con sông nhỏ, tiếng đàn tranh cổ trong trẻo, diệu âm động lòng người.
Trước là chậm rãi êm ả rồi sau đó khẩn trương, chồng chất tầng tầng, suy diễn
ra một hình cảnh trăm tàu đua theo dòng, rồng vượt đại dương.
Trước đàn tranh là một thiếu nữ xinh đẹp thân
mặc lụa mỏng, tóc đen như mây trên trời, ngón tay linh động, cả người thần hoa
vờn quanh, cực kỳ mỹ lệ động lòng người.
- Ngô thiên nữ của Nam Linh danh bất hư truyền,
một khúc diệu âm rung động chín tầng trời, rất là hợp cảnh. Đương thời rồng bay
hổ nhảy, là thời đại các loại thể chất đều hiện ra, chư tử cùng ra đều muốn nhảy
vọt hóa thành chân long duy nhất một mình bay liệng trên chín tầng trời.
Một nam nhân thở dài.
Ngô Phỉ là một trong bốn thiên nữ của Nam
Lĩnh, không chỉ dung mạo tuyệt trần, lại dùng âm luật nhập đạo, có trình độ
kinh người.
Trần Nguyên, Liễu Vân Kiệt, Khổng Linh Hoa, Tạ
Tư Viễn là mấy cao thủ trẻ tuổi của Nam Lĩnh, mặc dù không bằng Nam Yêu nhưng
lai lịch cũng rất lớn. Kẻ là Thần từ, kẻ là cháu ruột cổ Yêu, thậm chí có người
kế thừa đạo thống, chính thức trờ thành Giáo chủ trẻ tuổi cực kỳ tôn quý.
Tuy nhiên lúc này bọn họ cũng không phải nhân
vật chính, đang theo cùng thiếu chủ Thần Linh Cốc với lễ tiết long trọng mở tiệc
chiêu đãi Tử Thiên Đô.
Vườn này rất u tĩnh, một con sông nhỏ xuyên
qua, đình đài lầu các điểm xuyết giữa rừng cây, mùi có xen lẫn mùi bùn đất, có
một loại hương vị trở về tự nhiên, phản phác quy chân.
Mấy cao thủ trẻ tuổi không chỉ mời Ngô Phỉ một
trong bốn thiên nữ của Nam
Lĩnh tới, còn có mấy vị minh châu khác của Nam Lĩnh, mọi
người tụ tập cùng một chỗ nói chuyện cổ kim, mọi người lời nói dí dỏm.
Thái cổ tộc xuất thế, mấy vị cao thủ hiển
nhiên muốn qua lại thân thiết với Thần Linh Cốc, kéo gần quan hệ.
Mấy vị minh châu của Nam Lĩnh ngày thường mắt
cao hơn đỉnh, từ trước đến giờ không có sắc mặt tốt đối với sự theo đuổi và nịnh
hót của người cùng lứa tuổi nhưng lúc này khác biệt rất lớn, miệng cười động
lòng người, rất dễ ở chung.
Cũng chỉ có mấy vị tuấn kiệt của Nam Lĩnh mời
họ mới nể mặt, rút thời gian đi tụ hội, huống chi khách mời hôm nay thực không
tầm thường.
- Tử huynh vừa ra, thiên hạ nhìn vào, tu vi
làm chúng ta thán phục, ngày sau xin chi điểm nhiều hơn.
Trần Nguyên lộ rõ muốn kéo gần quan hệ.
- Trần huynh quá khen. Đương kim thiên hạ cường
giả nhiều biết bao, ta tính là gì chứ. Không nói tộc khác, chỉ riêng tuấn kiệt
trong nhân loại đã đủ chấn thế.
Tử Thiên Đô nói.
- Tử huynh hà tất khiêm tốt. Đương kim thiên hạ
có mấy người có thể cùng huynh tranh phong, cho dù Thánh thể đang rất nổi danh
chỉ sợ cũng không bằng.
Khổng Linh Hoa nói.
- Đương kim đại thế tuy rằng chư tử cùng xuất
hiện, trăm tàu đua dòng nhưng Tử huynh quá mức khiêm tốn, là một trong mấy người
mạnh nhất.
Một vị minh châu của Nam Lĩnh cười nói, mắt
sáng răng trắng, thật là quyến rũ.
Một vị minh châu khác của Nam Lĩnh khẽ cười
xinh đẹp nói:
- Thái cổ vạn tộc sắp xuất hiện. Ta từng nghe
nói Nguyên Cổ, Hoàng Hư Đạo, Thiên Hoàng tử, Thần Tàm đạo nhân kinh diễm cổ
kim, là huyết mạch của Cổ Hoàng, chắc rằng cũng là cao thủ cái thế, là mấy người
mạnh nhất đương kim hả?
Có mấy nữ nhân dung mạo tuyệt trần ở đây khiến
bầu không khí rất sinh động, mọi người chuyện trò thật vui vẻ.
- Mấy người kia sâu không lường được, thật là
huyết mạch Cổ Hoàng, thành tựu tương lai khó thể đoán trước.
Tử Thiên Đô nói.
- Mấy người Nguyên Cổ, Hoàng Hư Đạo rất ít xuất
hiện thế gian, không biết có qua một cửa Tiên Tam Trảm Đạo hay không?
Lúc này Ngô Phỉ một trong bốn thiên nữ cũng
lên tiếng, thanh âm dễ nghe nhưng châu ngọc rơi.
Nàng tươi đẹp động lòng người, thần hoa vờn
quanh, ở Nam Lĩnh được xưng là thiên nữ, người theo đuổi không biết có bao
nhiêu. Ngày thường gần như không thể mời được, hôm nay coi như là ngoại lệ.
Bên cạnh mấy vị minh châu của Nam Lĩnh tuy rằng
đều quốc sắc thiên hương, không phải Hoàng nữ của đại giáo đỉnh cấp thì là Công
chúa của Yêu vương triều nhưng cũng đều kém hơn một chút, trong lòng tuy không
phục nhưng lại chênh lệch rõ ràng.
Lúc này, ngay cả người coi tu luyện ở vị trí
thứ nhất như Tử Thiên Đô sau khi nhìn thấy Ngô Phỉ thiên nữ của Nam Lĩnh đều cảm
thấy kinh diễm, rất chú ý, nghe xong liền nói:
- Bọn họ trảm đạo hay không ta không rõ lắm,
tuy nhiên nếu chống lại Thánh thể của Nhân tộc các ngươi căn bản không thành vấn
đề, có thể giết chết đương trường.
- Bọn họ cường đại như vậy, ngay cả Thánh thể
giận dữ san bằng Bắc Nguyên đều có thể chém rụng?
Một vị minh châu của Nam Lĩnh kinh ngạc.
- Tự nhiên. Đó chính là con cháu của Thái Cổ
Hoàng, thậm chí có con ruột của Cổ Hoàng, huyết mạch lực cường đại khó thể tưởng
tượng, Thánh thể của Nhân tộc cũng không bằng.
Tạ Tư Viễn một trong những tuấn kiệt của Nam
Lĩnh nói.
Trần Nguyên nói:
- Ngày sau mong Tử huynh giới thiệu gặp mặt, nếu
có thể để hậu nhân của Cổ Hoàng như Nguyên Cổ, Hoàng Hư Đạo mời đến đàm đạo
thuyết pháp, coi như là một việc vui lớn.
- Được. Lần này ta vì Thánh thể của Nhân tộc
mà đến, nếu giải quyết hắn, sau khi về Đông Hoang sẽ mời mấy người này đếnNam
Lĩnh gặp mặt cùng các vị.
Hiện trường không chỉ có Thần tử và Giáo chủ của
Yêu tộc còn có tuấn kiệt và minh châu của Nhân tộc, nghe vậy thần sắc đều rất
khác thường.
- Các vị yên tâm, ta chỉ cùng Thánh thể của
Nhân tộc là địch, ngày nay vạn tộc xuất thế, sẽ không cùng người trong thiên hạ
chinh chiến, sẽ thân cận với các vị nhiều hơn.
Tử Thiên Đô nói.
Coong... Coong...
Trường kiếm kêu boong boong, có người búng kiếm
hát vang, một đường xông vào trong vườn. Cả khu rừng như sôi trào, sát ý như biển,
huyết khí màu vàng xông lên tận trời.
- Tử Thiên Đô ngươi vì ta mà đến sao, có lý
nào ta không phụng bồi. Hôm nay giết ngươi!