- A...!
Doãn Thiên Chí phát ra một tiếng kêu to cuối
cùng, giống như một con Thần Hoàng đang tắm trong biển lửa, toàn thân trở thành
một áng mây đỏ lao ra, thúc dục luồng thần niệm cuối cùng để khống chế bảo
trác.
Ầm!
Một loại khí tức cực kỳ khủng bố phát ra, như
Sâm La Địa Ngục buông xuống, khiến người ta cảm giác giống như bị hon vạn luồng
cương châm đâm vào thân thể, đau nhức cùng lạnh lẽo, toàn thân nổi da gà, lông
tóc dựng đứng lên.
Kim Cương Trác rơi xuống, hóa thành một cái bảo
trác lớn bằng cối xay, khí thế khai thiên liệt địa, hủy diệt tất cả, cho dù Diệp
Phàm là Thánh thể thì cũng không nguyện ý mạo hiểm đi chính diện chống đỡ nó.
Ầm!
Phạm vi dãy núi này cũng không được bao nhiêu
dặm, vô số ngọn núi đều như những lâu đài bằng cát trên bờ biển, khi sóng biển
đánh tới thì sẽ bị hủy hoại chỉ trong giây lát.
Mấy chục tới hon trăm ngọn núi vô cùng vô tận,
không ngừng đổ sụp xuống, mỗi một ngọn núi đều vỡ vụn ra từng tấc, trở thành
bùn cát.
- Thật cường đại!
Diệp Phàm kinh sợ, cái cổ trác này có uy lực
quá lớn, nếu nó được một thế hệ vương giả xuất ra thì ai có thể chống lại được?
Hắn dùng cái đinh bảo vệ thân thể, lần đầu
tiên đánh ra Thái Âm lực, hóa thành thánh lực thái cực chí âm chí nhu, như nước
nhỏ xuống đá, lấy nhu thắng cương.
Bí quyết chữ “Binh” cũng đồng thời được thi
triển ra, vận chuyển như ý, có quan hệ cùng với đạo, nhanh chóng quấy nhiễu cái
bảo trác này, muốn đoạt lấy nó, không cho thứ này phát ra thần uy khủng bố nữa.
- Mở ra cho ta!
Doãn Thiên Chí kêu to, hắn hẳn phải chết không
thể nghi ngờ, căn bản không có hy vọng sống sót, màn sương chín màu đã đục thủng
cả nguyên thần của hắn, nên hắn muốn chết chung với Diệp Phàm.
Kim Cương Trác lớn bằng cái cối xay, bên trong
cái vòng này có một hắc động được hiện ra, muốn nuốt lấy tất cả, mấy chục đến
hon trăm ngọn núi bị nổ tung, đất đá vụn và bùn đất các loại như Trường Giang
và Hoàng Hà, mành liệt mênh mông lao tới, tất cả đều bị nó hút một cái vào
trong.
Diệp Phàm gần như không đứng thẳng được, cũng
sắp bị nó hút vào, đây là một loại cảnh tượng phi thường khủng bố, cái bảo trác
này dường như không có gì mà không hút vào được, nó giống như một cái hắc động
trong vũ trụ.
Trước kia, hắn đã từng lấy được từ một tên đệ
tử Diêu Quang một kiện Kim Cương Trác có pháp tắc đan xen vào, hiển nhiên là phỏng
chế phẩm, cũng từng bày ra loại năng lực này, nhưng cùng thứ này so sánh với nhau
thì thật sự là tiểu vu gập đại vu, kém xa vạn dặm.
Diệp Phàm lui lại, thi triển ra các loại dị
thuật, ngay cả hắc hồ lô cũng đều bị hắn lấy ra, chuẩn bị đánh rơi Kim Cương
Trác xuống, không cho nó tiếp tục thi triển ra hắc động, nếu không thì căn bản không
thể ngăn cản được, rất có thể hắn sẽ bị nuốt vào trong.
Nhưng mà, đúng lúc này Doãn Thiên Chí kêu to một
tiếng, rốt cục trở thành nhúm tro tàn, nguyên thần bị đốt sạch sẽ, chết thảm
ngay tại chỗ.
Thần năng của Kim Cương Trác lập tức giảm xuống,
ảm đạm đi không ít, không còn đáng sợ và dọa người như vậy nữa. Diệp Phàm quyết
đoán ra tay, thi triển ra bí quyết chữ “Binh”, thúc dục Vạn Vật Mẫu Khí đỉnh, một
tiếng leng keng phát ra, bảo trác đã bị bắt vào trong.
Bên trong đinh có một bảo trác trắng như tuyết
đang quay tròn, như một viên tinh cầu to lớn vĩnh hằng, phát ra một cỗ khí tức
khiếp sợ tâm hồn con người.
- Đây là một kiện thần vật!
Trong lòng Diệp Phàm nhảy rộn lên, chất liệu
này cực kỳ hiếm thấy, là cửu thiên bạch ngọc bích, tương truyền là thần ngọc do
một luồng tinh hoa của trời xanh sinh ra, vô cùng cứng rắn, vĩnh hằng bất hủ.
- Tuy rằng là thần binh Vương giả, nhưng tuyệt
đối có thể được dùng làm Thánh binh truyền lại đời sau, chỉ riêng loại chất liệu
này cũng đã vô giá, trên đời khó cầu rồi!
Diệp Phàm phán đoán rất chính xác, đây là một
kiện thần binh Vương giả vô địch, tuy rằng rất cường đại, nhưng cuộc cũng không
phải là Kim Cương Trác của Lão Tử, chỉ là một kiện phỏng chế phẩm mà thôi.
Nhưng mà, việc tế luyện một kiện phỏng chế phẩm
đến mức đáng sợ như vậy thì cũng cực kỳ dọa người rồi, Lão Tử nhất mạch tất
nhiên đã sinh ra tuyệt đại vương giả, thực lực kinh hãi thế tục.
- Đại huynh sẽ thay ta báo thù, cho dù ngươi
có lên trời xuống đất thì cũng đều khó thoát khỏi cái chết, cho dù ngươi có trốn
vào trong Cổ Tinh vực thì huynh trường cũng có thể đuổi theo chém chết ngươi!
Đây là một luồng tàn niệm cuối cùng mà Doãn
Thiên Chí phát ra trước khi chết, tràn ngập không cam lòng cùng oán độc.
Thái Thanh Thánh Cảnh vẫn đóng kín, bên trong
Bát Cảnh Cung có khí tường hòa bao phủ, là một mảnh mông lung, căn bản nhìn
không thấu, hình như có một cổ vương đang ngồi khoanh chân trong đó.
Diệp Phàm ngẩn người ra, một người tên là Doãn
Thiên Đức đang bế tử quan trong đó, trở thành chủ nhân Bát Cảnh Cung, chiếm được
truyền thừa của Lão Tử, cực kỳ cường đại.
Doàn Thiên Chí chỉ chiếm được một bộ phận truyền
thừa từ chỗ huynh trưởng mà thôi, vậy mà cũng đã có thể so được với Giáo chủ một
phương, có Thần Hoàng huyết tẩy rửa thân thể, vậy thì huynh trưởng của hắn sẽ
đáng sợ tới cỡ nào?
Trong lòng Diệp Phàm trầm xuống, người này chắc
chắn là một địch thủ không thể tưởng tượng được, cực kỳ khủng bố và cường đại,
có thể vượt qua tất cả mọi người khi xưa.
Thái Thanh Thánh Cảnh đóng kín, căn bản không
thể mở ra được, không có cách nào tấn công vào trong, Diệp Phàm có muốn sử dụng
sương mù chín màu cũng không được.
- Muốn tìm Vạn Vật Mầu Khí, tế luyện thành một
Thiên Địa Huyền Hoàng Linh Lung Tháp, dà tâm của hắn thật sự quá lớn!
Diệp Phàm rời đi, hắn không muốn ở lâu tại
đây, hiện tại hắn rất cần hiểu biết về thế giới này, khiến cho bản thân càng
ngày càng cường đại lên mới được.
Kim Cương Trác đã thu được vào tay, ôn nhuận
trong suốt, phi thường thần diệu, đây là một kiện thần vật, nếu không phải Doãn
Thiên Chí đã chết thì gần như rất khó đối phó được với nó.
Diệp Phàm càng nhìn càng cảm thấy được thứ này
khủng bố, đây là tuyệt phẩm trong số các thần binh Vương giả, có thể nói vua
trong vua, tương lai tất nhiên có thể tiến hóa thành thánh vật vô thượng
Tử Vi Cổ Tinh Vực là một thế giới vô cùng lớn,
cũng không biết nó kéo dài bao nhiêu vạn dặm, Diệp Phàm rời khỏi Bát Cảnh Cung
Huyền Đô Động, phi hành một tháng, không ngờ vẫn còn đang ở trong vùng núi xinh
đẹp tú lệ này, không nhìn thấy người nào cả.
Cuối cùng, hắn nhìn thấy một tòa tế đàn cổ xưa
ở trên một ngọn núi lớn không có một ngọn cỏ ngọn nào, cẩn thận quan sát thì
phát hiện ra, đây là một cái truyền tống trận thời thượng cổ.
- Nó đi thông tới đâu vậy?
Diệp Phàm thật sự chịu đủ rồi, rất muốn tiến
vào một vùng đất có người, hỏi người khác một chút nhằm hiểu biết tất cả về
viên Cổ Tinh này, không chút do dự đi lên tòa cổ thai này.
Ngay cả vũ trụ cô quạnh mà hắn cũng dám vượt
qua, trải qua bảy năm cô độc ở trong tinh vực tối đen không có chút tiếng động,
hiện tại đang ở trên một viên Cổ Tinh, tự nhiên không có chút sợ hãi nào rồi,
cho dù là tòa cổ trận này truyền tống hắn đến tận cùng Thiên Nhai thì cũng chẳng
sao, dù thế nào thì cũng khẳng định là không rời khỏi vùng cổ vực này được.
Trận thai rất cổ xưa, ít nhất cũng có hon vạn
năm rồi, sau khi được nhét vào một khối Nguyên thạch, nó lập tức lóe ra hào
quang, trong nháy mắt bốc lên hừng hực, hình thành một thông đạo, đâm xuyên về
phía xa.
Diệp Phàm nhoáng lên một cái, nhanh chóng biến
mất, tiến vào trong hư vô yên tĩnh, đã không còn chút tung tích gì nữa.
Qua khoảng nửa khắc sau, rốt cục hắn cũng đi
ra, trước mắt xuất hiện ánh sáng, điều này làm cho trong lòng hắn chấn động, vậy
mà truyền đi lâu như vậy, tuyệt đối vượt qua tám trăm vạn dặm trở lên, đó là một
cái cổ trận cự ly siêu xa.
- Thế giới này cũng thật là lớn, tùy tiện một
tòa cổ trận bị vứt bỏ mà cũng đi được tám trăm vạn dặm, thật đúng là một cái thế
giới mênh mông rộng lớn!
Hắn cảm thấy được nơi này có lẽ còn muốn rộng
lớn khôn cùng hon so với Bắc Đẩu Tinh Vực, thật sự là có chút dọa người, rất
khó tưởng tượng tại sao lại tồn tại một tinh cầu lớn tới mức này.
Tại thế giới này thì ngay cả yêu quái cũng đều
có, hắn đã sớm không thể dùng các pháp tắc vật lý từ cố hương để cân nhắc sự việc
nữa rồi, hắn âm thầm phỏng đoán, có lẽ có pháp tắc sáng lập ra thế giới này tác
dụng lên viên Cổ Tinh này, bên trong vực còn có vực nữa, có lành thổ quốc gia
vô cùng vô tận.
Rốt cục, hắn lại phi hành mấy vạn dặm, rời khỏi
vùng đất hoang vu này, gặp được một tòa thành lớn ở trên đường chân trời phía
trước.
Đây là một tòa cổ thành màu đen siêu lớn, tất
cả mọi thứ tại đây đều dùng tinh thạch màu đen luyện chế thành, ô quang lóe ra,
như một tòa Thiên Thành to lớn đáp xuống thế gian.
- Thật là bao la hùng vĩ!
Ngay cả Diệp Phàm cũng không thể không ngạc
nhiên thán phục, tường thành cao hon trăm thước, dầy đặc trận vãn, vừa nhìn đã
biết rằng đây là một khu vực rất trọng yếu.
- Các ngươi có biết chuyện gì không, Bát Cảnh
Cung đã xảy ra đại sự rồi, đệ đệ của Doãn Thiên Đức lại bị người ta giết chết!
- Là ai vậy, dám làm như thế, ngay cả chủ nhân
của Bát Cảnh Cung mà cũng dám chọc tới sao?
- Mười năm trước Doãn Thiên Đức đã đánh bại
các Giáo chủ khắp nơi, hiện tại đã cường đại đến cảnh giới nào rồi? Hắn còn
dùng Bất Tử Thần Hoàng huyết để thanh tẩy thân thể cho vị đệ đệ này, có thể thấy
được hắn sâu không lường được tới mức nào.
- Tên Doãn Thiên Chí chết đi kia thì cũng là một
cường giả siêu cấp a. khiến cho các Giáo chủ khắp nơi đều vô cùng kiêng kị, thực
lực cực kỳ khủng bố, đến tột cùng là ai giết được hắn?
Bên trong cổ thành màu đen giống như thiên đô
này, một số tu sĩ đang bàn luận rất sôi nổi, khi đó có Yêu tộc do linh cầm hóa
thành nhìn thấy trận chiến này, để lộ ra tin tức.
- Đầu tiên không cần nói tới những điều này,
chúng ta tốt nhất vẫn là nên nhanh chóng chạy đến gặp vị Thánh nhân viễn cổ kia
đi, thật sự là không ngờ được, trong Thiên Nguyên Thành chúng ta lại xuất hiện
một vị cổ thánh như vậy!
- Đó là một vị quái nhân, căn bản không thèm để
ý tới mọi người cúng bái, ngược lại dường như đang tìm kiếm gì đó, đã nấn ná ở
đây được mấy ngày rồi!
…
Diệp Phàm nghe được điều này, trong lòng chấn
động mành liệt, thế giới này thật sự là đáng sợ, vừa mới tiến vào trong một tòa
cổ thành, vậy mà lại có thể gặp được một vị Thánh nhân viễn cổ.
Hắn cũng đi theo mọi người, có rất nhiều tu sĩ
đang đi về phía bên ngoài thành, tiến vào một vùng đất chết không có một nhánh
cỏ nào cả, giống như vừa mới bị dung nham núi lửa tràn qua vậy.
Nơi này có các ngọn núi đá đứng sừng sững,
quái thạch cũng lãn lóc khắp nơi, không có một cây cỏ nào, từ rất xa có một số
tu sĩ cường đại thường xuyên lui tới, nhưng cũng không dám đến gần.
Bỗng dưng, Diệp Phàm ngẩn người ra, quả thực
không dám tin vào mắt minh, hắn thấy một thân ảnh cao lớn, tóc tai bù xù, đứng
thẳng trên núi đá.
Đây là một người rất khôi vĩ, cao hon thường
nhân tận hai đến ba cái đầu, oai hùng vĩ ngạn, giống như một vị cổ Thần, làn da
màu cổ đồng, mái tóc màu đen rối tung bay loạn, che đi khuôn mặt của hắn.
Diệp Phàm không thấy được khuôn mặt của hắn,
nhưng lại rất quen thuộc đối với thân hình này, bời vì hắn đã từng đi cùng người
này lên tận Thánh Nhai, mở ra cổ quan của Thánh thể đại thành, đúng vậy, người
này chính là Lão Phong Tử.