- Điều này sao có thể, hắn sao lại đi tới nơi
này?
Diệp Phàm dùng sức nhéo một cái, xác định có
phải đang mơ hay không.
- Thật sự là hắn!
Trong lòng hắn ngập tràn rung động, cô độc mà
đi tận bảy năm ở trong vũ trụ cô quạnh, hắn chưa từng nghĩ tới chuyện vừa tới Tử
Vi Cổ Tinh Vực thì lại gặp được một vị cố nhân, điều này quá mức khó tin.
Thiên Nguyên là một thành trì cổ xưa, lịch sử
lâu đời, tồn tại trong suốt những năm tháng dài đằng đẵng, không ai có thể biết
được nó bắt đầu khi nào, được lập ra trong thời đại cổ xưa nào cả.
Tại một mảnh đất khô cằn sỏi đá nằm ở ngoài
thành, có những bí mật vô tận vô tận, truyền mãi muôn đời mà không ai tìm được
chân tướng, tương truyền rằng Thái Âm Cổ Hoàng tửng thường xuyên ở trong tòa
thành này, để lại vô số truyền thuyết.
Núi đá đứng sừng sững, không có một ngọn cỏ
nào, chỉ là một mảnh đất vô cùng hoang vu, giống như vừa phải hứng chịu một luồng
Thái Dương Chân Hỏa cực mạnh quét qua, đất đai tại đây đều đã nóng chảy, cô đọng
thành những viên thũy tinh trong suốt lấp lánh.
- Không phải tương truyền là Thái Âm cổ Hoàng
đã từng bế quan ở trong này sao, hắn tu luyện Thái Âm chân kinh thuộc loại chí
nhu chí âm, tại sao lại tạo thành cảnh tượng như thế này?
Có người thấp giọng hỏi.
- Ngươi cũng biết đấy, khi Thái Âm đạt đến mức
độ cực điểm thì có khả năng sinh ra dương, cái gì đạt đến cực độ thì sẽ phát
sinh biến hóa, nếu không thì làm sao tạo thành được đạo quả vô thượng của cổ
Hoàng được, đây là biểu hiện của việc đại viên màn đến cực điểm!
Có người khác nói.
Diệp Phàm rất muốn xông lên phía trước, nhưng
là Lão Phong Tử đã biến mất, động tác của hắn quá nhanh, chỉ đi vài bước thì đã
biến mất, tiến vào chỗ sâu trong vùng cổ địa này.
- Đừng có xông lên làm gì, không thấy hắn đi về
hướng nào sao, đây chính là một Thánh nhân viễn cổ bằng xương bằng thịt a. chẳng
lè các ngươi muốn làm hắn tức giận sao, đừng có đến gần cấm địa của hắn!
- Vị cổ thánh này có tính cách rất quái lạ,
không cho phép người khác quấy rầy, cho tới tận bây giờ vẫn không chấp nhận người
tác tới triều bái, tốt nhất là đừng có mà đi lên đầu tiên làm gì cả!
Có một số người nhắc nhở, theo lời bọn họ thì
đã nhiều ngày qua có Giáo chủ tiến đến hành lễ, đều bị hắn hờ hững đáp lại, căn
bản không có chút động tâm nào, giống như không chút hòa hợp với toàn bộ thế giới
này vậy.
- Tiền bối!
Rốt cục, Diệp Phàm lại gặp được Lão Phong Tử,
nhìn thấy hắn đi từ trong một tòa địa quật ra, bước lên đứng thẳng trên một đỉnh
núi cao.
- Lão Phong Tử đại ca!
Hắn lại la to một lần nữa.
Những người bên cạnh hắn đều nhìn hắn như là
đang nhìn quỷ vậy, đây là kẻ nào mà lại dám xưng hô như vậy đối với một vị
Thánh nhân? Thật sự là làm cho người ta không nói được lời nào, người kia chính
là một cổ nhân không biết đã sống từ tận thời kỳ nào a.
- Hắn là ai vậy, dám kêu lớn như vậy, chán sống
rồi sao? Ngay cả mấy vị giáo tổ đều phải hành đại lễ của vàn bối, tại sao hắn lại
dám nói như vậy?
- Ngươi là ai, tại sao lại dám không tôn trọng
đối với một vị Thánh nhân như vậy?
Nhưng mà, điều khiến cho người khác phải cứng
họng chính là quái nhân tóc tai bù xù ở phía xa kia lại lập tức quay đầu lại
nhìn, ánh mắt xuyên thấu qua mái tóc rối tung, nhìn thẳng vào Diệp Phàm.
Gần như trong nháy mắt, Diệp Phàm liền bay
lên, không tự chủ được, xuất hiện trên ngọn núi đá kia, điều này khiến cho rất
nhiều người giật minh, trợn mắt há hốc mồm nhìn.
- Ra mắt tiền bối!
Diệp Phàm cực kỳ kích động, cho dù như thế nào
thì hắn cũng không bao giờ nghĩ tới việc ở Tử Vi Cổ Tinh Vực lại được nhìn thấy
Lão Phong Tử, đây là thủ đoạn của Thánh nhân sao, có thể vượt qua vũ trụ hắc ám
mênh mông kia.
- Tại sao ngươi lại ở đây?
Lão Phong Tử phát ra âm thanh trầm thấp, đây
là lần đầu tiên hắn chủ động hỏi Diệp Phàm một câu.
Trong lòng Diệp Phàm khó có thể bình tĩnh lại
được, liền phát ra một luồng thần niệm, truyền ra tất cả những gì đã trải qua,
xin Lão Phong Tử giúp đỡ, đưa hắn cùng vượt qua tinh vực.
- Cấm địa Thái cổ!
Trong mắt Lão Phong Tử bắn ra hai luồng ánh
sáng làm cho người ta khiếp sợ, vô cùng rực rỡ, giống như hai ngọn thần đãng,
chiếu thùng cả vòm trời.
Khoảng nửa khắc sau, hắn vẫn không chút nhúc
nhích, nhìn về phía Bắc Đẩu phía xa xăm, trong lòng cảm xúc kịch liệt dâng
trào, khó có thể bình tĩnh trở lại.
Diệp Phàm biết, ở nơi đó hắn có một đoạn chuyện
cũ rất thương tâm, toàn bộ đồng môn bị chết hết, hiện tại chỉ còn lại có một
minh hắn cô đơn hiu quạnh, nửa điên nửa dại.
Khi Diệp Phàm phát ra một luồng thần niệm, hiện
ra cảnh ra gặp được chiếc Tử Đồng Chiến Thuyền trong vũ trụ tối đen, vẻ mặt Lão
Phong Tử lập tức chấn động, thần quang trong mắt bừng sáng lên, nói:
- Một chiếc thuyền của Tổ Vương thái cổ sao?
Diệp Phàm trong lòng nghiêm lại, đây là lần đầu
tiên hắn cảm nhận được uy áp vô thượng của Thánh nhân, một cỗ chiến ý mành liệt
phóng lên cao, muốn xé rách càn khôn, xông thẳng vào trong vũ trụ mênh mông vô
cùng vô tận.
Hắn thật sự có một loại ảo giác, Lão Phong Tử
dường như đã trở thành một vị thần minh, muốn một minh tiến vào trong tinh
không, đi đánh chết những Tổ Vương thái cổ kia.
- Những người này mà không chết thì Nhân tộc
chúng tất sẽ gặp phải đại nạn, bọn họ cần sinh mệnh căn nguyên vô cùng vô tận để
sống lại, cho dù ức vạn thi thể của con người trải đầy đất cũng không đù cho
chúng!
Lão Phong Tử nói ra những câu này, giọng nói cực
kỳ lành liệt và lạnh lẽo.
- Cái gì?
Diệp Phàm cả kinh, muốn hỏi cho rõ, nhưng Lão
Phong Tử lại không hề quan tâm đến hắn nữa, không nói thêm chút gì, giống như một
khúc gỗ mục đứng yên lặng tại chỗ.
Cuối cùng, hắn cắn răng nói ra một cái tên, là
một địa phương trên trái đất xa xôi bên
kia tinh không bỉ ngạn, Lão Phong Tử có thể đi lại trong vũ trụ, nếu như có thể
dẫn hắn về nhà thì... Chỉ nghĩ tới điều này, hắn cảm thấy máu trong người như
đã muốn sôi trào lên rồi.
Lão Phong Tử thật lâu vẫn không nói gì, rất
lâu sau mới nói:
- Khó, khó, khó, không có vũ trụ tọa độ thì
căn bản không có biện pháp đi tới địa phương mà ngươi nói, nếu mà cố sức đi thì
sẽ bị lạc ở trong vũ trụ hiu quạnh này, lang thang cho tới khi chết!
Diệp Phàm được nghe câu này, giống như bị một
bát nước lạnh hất vào đầu, cho dù là Huỳnh Hoặc hay là trái đất thì cũng có vị
trí cụ thể, nhưng hắn cũng hiểu rằng mình khẳng định không thể xác định được
cái gọi là tọa độ đó.
Đột nhiên, ánh mắt Lão Phong Tử vụt sáng, bắn
ra hai luồng thần quang chói mắt, lập tức xuyên qua không gian, tiến vào trong
tinh không, nhìn về phía Bắc Đẩu, rồi sau đó thân thể dần hạ xuống.
- Ngươi đi đi...! Ta gặp phải biến cố phát
sinh rồi!
Hắn trầm giọng nói ra một câu này.
Diệp Phàm trong lòng nhảy dựng, Lão Phong Tử
phát sinh biến cố, chẳng lẽ trạng thái hắn không tốt sao, vậy là lại có chuyện
phát sinh.
Chỉ trong nháy mắt, hắn bay vụt vào giữa đám
người, chạy ra ngoài, rời khỏi vùng đất khô cằn sỏi đá này, lẫn vào trong đám
người, rời đi phía xa.
Lão Phong Tử khè vung tay, cũng không biết có
bao nhiêu trận văn đột nhiên xuất hiện, trong nháy mắt đã bao phủ nơi này, phát
ra một quầng sáng mênh mông vô tận, bao phủ lấy vùng đất chết này.
Đây là một tòa cổ trận phức tạp, huyền ảo tới
cực điểm, sát khí từng bước dâng cao, hoàn toàn phong ấn cả vùng đất này lại.
Trong lúc mơ hồ, Diệp Phàm dường như nhận ra,
đó là một góc sát trận của Vô Thủy Đại đế mà Hắc Hoàng tửng lấy ra, còn có một
góc thần văn của Hư Không Đại đế, hai cái cùng kết hợp với nhau, ngoài ra còn
có những trận văn khác vô cùng phúc tạp và thâm ảo, được bố trí rậm rạp chằng
chịt lẫn nhau.
Cổ trận này phong ấn cả trời đất, trấn áp
chính bản thân hắn, khiến hắn không thể thoát ra được, kinh sợ tất cả mọi người.
- Hắn làm gì vậy, kia chính là Đế văn a, chẳng
lẽ muốn trấn áp đến chết sao?
- Vị Thánh nhân này rốt cuộc là muốn làm gì vậy?
Mọi người đều khó hiểu, tất cả đều mang nét mặt
khó tin, nhìn về phía sâu bên trong.
- Rống...!
Đúng lúc này, Lão Phong Tử rống to một tiếng,
mái tóc đen dài rối tung trong nháy mắt đã hóa thành trắng toát như tuyết, giống
như một đám cỏ đang lay động trước gió, chỉ trong nháy mắt hắn dường như đã già
đi mấy ngàn tuổi.
Vốn hắn cao lớn hùng vĩ, có hình dáng của một
người trung niên, nhung lúc này lại vô cùng già nua, dường như đã trải qua những
năm tháng vô cùng vô tận, già yếu tới mức không đứng vững.
Nhưng đúng lúc này, trông hắn rất đáng sợ, cái
đầu khô héo ngẩng lên nhìn trời, ánh mắt lạnh lẽo khiếp người, giống như đang
nhập ma, phát ra một tiếng rống to thứ hai, khiến cho cả vùng cổ địa này cũng
hoàn toàn sụp đổ xuống.
- Trời ạ, đây là nơi mà khi xưa Thái Âm cổ
Hoàng tu luyện, vạn kiếp bất hũ, vậy mà hôm nay lại bị hắn rống một tiếng mà sụp
đổ!
Mọi người đều kinh sợ, lông tóc dựng đứng,
toàn thân lạnh lẻo.
Lão Phong Tử rống to một tiếng, tất cả núi đá
đều sụp đổ, đá vụn đổ xuống, bắn ra bốn phía, trong phạm vi không biết bao
nhiêu dặm, mấy trăm đến hơn một ngàn ngọn núi lớn đã bị chìm sâu vào trong lớp
bụi mù, vĩnh viễn bị san phẳng.
Phốc!
Có người há mồm phun ra một ngụm máu, ngay tại
chỗ gục xuống trong vũng máu, mặc dù còn cách hai loại Đế văn không trọn vẹn và
một cái cổ trận lớn thâm ảo không lường được, nhung âm thanh vẫn truyền ra
ngoài, khiến cho mọi người không chịu nổi.
- Truyền thuyết quả nhiên là thật, chỉ một sợi
tóc của Thánh nhân viễn cổ thì cũng đã giết chết được thiên quân vạn mã, một giọt
tinh huyết thì có thể đánh chết tươi một vị Thánh chù, lời này cũng không phải
là khoác lác!
Nếu không có trận văn của Đại đế không hoàn
chinh này thì những người bên ngoài đều đã chết hết rồi, bị tiếng rống này đánh
cho vỡ tan ra, biến thành huyết vụ, ngay cả chút cặn bã cũng không tồn tại được
nữa.
Trong lòng mọi người cực kỳ rung động, chỉ một
tiếng rống của Thánh nhân lại - khủng bố tới nhường này, nếu mà hắn muốn giết
người thì làm sao có ai ngăn cản được? Người thường không thể vượt qua lạch trời
này, hắn đứng cao cao tại thượng, đù tư cách nhìn xuống chúng sinh, tất cả đều
chỉ là kiến cỏ trong mắt hắn.
- Rống...!
Lão Phong Tử lại phát ra một tiếng rống to,
mái tóc bạc trắng rối tung, hắn bị lạc mất bản thân, không còn kiểm soát được nữa,
sát khí tràn ngập bốn phía, cho dù có đại trận ngăn cản nhung vẫn khiến cho
thân thể người khác như muốn vỡ ra, có thể thấy được bên trong trận văn có tình
cảnh khủng bố tới mức nào.
Vùng đất tu luyện của Thái Âm cổ Hoàng đã hoàn
toàn bị đập nát, không còn gì sót lại nữa, chỉ có trận văn đang lóe ra, ngăn cản
khí tức của vị Thần Ma cái thế này lọt ra ngoài.
- Đây là chuyện gì vậy, tại sao lại trở thành
thế này, tình huống thân thể của Lão Phong Tử ra sao rồi?
Diệp Phàm kinh hãi, vô cùng lo lắng.
về việc chứng đạo của Thái Âm cổ Hoàng ở thời
thái cổ thì cũng có thần văn ghi lại trong sách cổ, thực lực cường đại khiến
người ta không thể lý giải, có thể hái sao lấy trăng trên trời, giết chết thần
linh, đù loại thù đoạn nghịch thiên.
Hắn đã chết lâu như vậy rồi, nhung mọi người vẫn
tràn ngập vẻ kính sợ, đưa hắn trở thành một vị thần linh để cúng bái, mà hiện tại
nơi tu luyện của hắn lại hứng chịu một vị Thánh nhân tàn phá.
Ầm!
Một tiếng chấn động mạnh phát ra, nơi tọa hóa
của Thái Âm cổ Hoàng trở nên mành liệt cuồng bạo, mi tâm của Lão Phong Tử xuất
hiện một ánh trăng màu đen, đáng sợ vô cùng.
- Đó là Thái Âm thánh lực!
- VỊ Thánh nhân này thật cường đại, ngưng tụ
ra Thái Âm lạc ấn, chẳng lè hắn đã từng tu luyện qua Thái Âm chân kinh sao?
- Đây chẳng phải là đang đi con đường trở
thành Đại đế cổ, đang tìm hiểu các loại Cổ kinh Thái Âm và Thái Dương ư ?
…
Mọi người khiếp sợ, đều thấp giọng bàn luận.