Lão Phong Tử lại càng thêm điên cuồng, hoàn
toàn nhập ma, ánh trăng màu đen trên mi tâm của lão càng lúc càng trở nên dọa
người.
Âm thanh của lão càng lúc càng lớn, mái tóc bạc
rối bù bay ngược tứ tung, thân thể lão nhanh chóng biến hóa, đầu tiên là hóa
thành một người trung niên, rồi sau đó lại chuyển thành một thiếu niên.
Ầm!
Cuối cùng, một thiếu niên tầm mười bảy mười
tám tuổi từ trong thân thể lão bước ra, tư thế oai hùng phấn chấn, vô cùng khiếp
người, tràn ngập nhuệ khí.
Phía sau, thân thể già nua kia vẫn không nhúc
nhích, ngơ ngác đứng đó, giống như một bức tượng đất, tràn ngập dáng vẻ già nua
nặng nề.
Đôi mắt của thiếu niên này giống như hai luồng
thiên kiếm, vô cùng sắc bén, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng vào, đây
là một thiếu niên cực kỳ cường thế và đáng sợ.
- Tại sao lại như vậy?
Diệp Phàm ngẩn người.
Đây là một tên điên trẻ tuổi, quay người lại,
há mồm hút một cái, nuốt luôn cả tên điên già nua kia, sau đó thân thể mãnh liệt
chấn động, hoàn toàn sống lại.
Mọi người đều kinh sợ, đây là kỳ công cái thế
gì vậy, Thái Âm lạc ấn hình mặt trăng màu đen hiện lên trên mi tâm hắn, hắn phản
lão hoàn đồng, rồi sau đó một ngụm hấp thu thân thể cũ của mình, hủy diệt tất cả
dấu vết năm tháng, dùng thân thể thiếu niên này hành tẩu nhân gian.
Tuy rằng dung mạo của Lão Phong Tử có thay đổi,
nhưng nét điên cuồng thể hiện qua hành động vừa rồi vẫn chưa giảm, đang ở trong
trạng thái nhập ma, trong đôi mắt phát ra sát ý vô cùng vô tận.
Cuối cùng lão phát ra một tiếng rống to, mặt đất
đã bị san bằng liền lún xuống, xuất hiện một vực sâu không đáy, lão vung tay
lên, thu lại tất cả trận văn.
Sau đó, lão khắc tiếp thứ gì đó trên mặt đất,
một lần nữa bố trí đạo văn, giống như là đang tính toán gì đó, mức độ phức tạp
và thâm ảo đủ để khiến cho các nhân vật cấp Giáo chủ một phương cũng phải hoa mắt,
đầu đau như muốn nứt ra.
- Mấy chục tên Tổ Vương thái cổ, còn có ba Đại
Thánh giả của Thiên Thủ Thần Ma các ngươi, vậy mà lại đến Tử Vi Cổ Tinh Vực,
các ngươi muốn huyết tẩy ức vạn sinh linh sao? Vậy thì ta sẽ giết các ngươi để
chứng đạo!
Âm thanh của Lão Phong Tử thiếu niên vô cùng
ác nghiệt, như một Ma Chủ vô thượng từ tận thế giới cách mấy tầng trời hạ xuống
thế giới này.
- Ta đi giết tất cả Tổ Vương các ngươi!
Lão Phong Tử thiếu niên hét lớn, trên trời dưới
đất xuất hiện một tiếng sấm, giống như lão đang chọc cho trời xanh cũng phải phẫn
nộ.
Lão đứng thẳng trên không trung, mái tóc đen
bay loạn, ánh mắt sắc bén giống như lưỡi đao, cực kỳ dọa người, nhìn chằm chằm
về một phương hướng.
Trong lòng Diệp Phàm chấn động mãnh liệt, Lão
Phong Tử thiếu niên cùng trước kia quả thực giống như là hai người khác nhau,
thật sự quá mạnh mẽ và đáng sợ.
Lão Phong Tử thiếu niên như là một Ma Chủ,
trong mắt tràn ngập vẻ điên cuồng phi thường đáng sợ dọa người, khiến người ta không
dám tới gần.
Trời xanh, chư thần, cũng không ở trong mắt
lão, thần linh đến đây cũng phải giết, đây là một loại khí thế tự tin cao độ,
chỉ có ta vô địch, duy nhất có ta chứng đạo, hết thảy phải nằm phục ở dưới chân
ta.
Trong lòng Diệp Phàm ngưng trọng hẳn lên, hắn
giống như là không biết người này, khí chất của Lão Phong Tử thiếu niên hoàn
toàn không giống với trước kia, vô cùng cường thế, làm như thần đến đây đều giẫm
đạp dưới chân lão.
Lão Phong Tử thiếu niên khắc ấn đạo văn ở trên
hư không, với đại pháp lực vô thượng diễn biến, không ngờ lão lại thật sự suy
tính được mấy chục Tổ Vương thái cổ ở phương nào.
Đây là một loại quyết định điên cuồng, một người
sẽ độc chiến với nhiều Vương của thái cổ như vậy sao, muốn bằng lực của một
mình giết chết toàn bộ, điều này thật sự nghe mà rợn cả người.
Diệp Phàm truyền lại cho lão đạo thần niệm kia
hiện lên chỉ tiết, một chiếc Tử Đồng Chiến Thuyền bị lão lạc ấn vào trong đạo
ngân hư không, tiến hành diễn biến thiên cơ.
- Các ngươi thật sự đến đây rồi! Một trận chiến
này bắt đầu từ đây!
Lão “thiếu niên” nói lãnh liệt như một Thần
Ma, Diệp Phàm hiểu được ý của lão, đây là muốn một người một mình giết tất cả Tổ
Vương thái cổ, trong đó còn có ba vị Đại Thánh.
Đây là loại khí phách cỡ nào, Lão Phong Tử thiếu
niên thật là làm cho người ta vô cùng lo sợ, đồng thời vô cùng hướng tới, thực
lực cùng tư thái như thế có thể nói là khí nuốt núi sông.
- Vị Thánh nhân này khí thế thật khiếp người,
ông ấy muốn đi làm gì?
Xa xa, những người khác đều run rẩy cả người,
dưới khí tức của vị Thánh cổ phát ra, ngay cả nhân vật cấp Giáo chủ đều khiếp sợ.
“Ầm!”
Lão Phong Tử thiếu niên bước ra một bước, trên
mặt đất lập tức phát ra ngàn vạn đạo văn lạc, biến thành một mảnh trận văn truyền
tống.
Lão dùng tay điểm một cái, lập tức xuất hiện một
không gian thông đạo, có thần quang ngũ sắc lấp lóe, con đường này giống như
xuyên qua thiên quốc, đi tới tận cuối vĩnh hằng.
Lão Phong Tử thiếu niên bước một bước đi vào,
cường thế mà ác nghiệt chưa từng có từ trước đến nay. Lão cũng không quay đầu
nhìn lại, biến mất trong cổ đạo trên hư không.
Chiến thuyền cổ đồng đỏ buông xuống Tử Vi Cổ
Tinh Vực, Nhân tộc có đại nạn. ức vạn người thây phơi đầy đất cũng không đủ cho
mấy chục cổ Vương buông xuống cướp đi vô tận sinh mệnh của Nhân tộc, để sống lại
mình.
Có thể nói, đây chính là một tràng cảnh đại nạn
máu chảy thành sông, thây cốt chất thành núi, liên quan tới sinh tử tồn vong của
Nhân tộc.
Mà nay, ai có thể đứng ra xuất chiến?
Lão Phong Tử này là muốn đi giết mười mấy vị Tổ
Vương thái cổ, trong đó còn có ba vị Đại Thánh Thiên Thủ Thần Ma, có thể nói là
trận đại chiến kinh thế, nhưng lại không có nhiều lời.
Lão cường thế mà đi, ngay cả chân mày cũng
không có nhăn một chút, vô cùng ác nghiệt, thực tại quả là có tư thế đại khí
khái oai hùng vô địch.
Trong lòng Diệp Phàm nhảy dựng lên: “Chẳng lẽ
Lão Phong Tử đi ra ngoài tinh không, điều này dường như không có khả năng lắm,
một bước có thể bước ra cổ lộ như vậy sao?”
“Đây... quả đáng sợ! Bản lĩnh của Thánh nhân
không thể đo lường được, một bước đạp xuống liền xuất hiện thần trận có thể đi
xuyên qua tám trăm vạn dặm!”
Một ít người có nghiên cứu về trận văn vọt tới,
quan sát tọa độ, tất cả đều bị kinh sợ trợn mắt há hốc mồm.
"…"
Diệp Phàm trong lòng chợt ngưng lại, chẳng lẽ
nói chiếc Tử Đồng Chiến Thuyền thời thái cổ kia đã thật sự buông xuống Tử Vi Cổ
Tinh Vực rồi sao? Mục tiêu của nó thật sự là nơi này?
Nhưng, nó làm sao tới được? Dựa vào bản thân
nó trôi nổi trên hư không, muốn vượt qua hư không tới đây khẳng định cần mấy
trăm đời.
- Chúng ta cũng đi nhìn xem, Thánh nhân viễn cổ
rốt cuộc phải làm thế nào?
Có người mở miệng, tu bổ trận văn sau đó vượt
qua hư không. Có người đầu tiên liền có người thứ hai, rất nhiều cường giả bắt
đầu xuyên qua không gian.
Diệp Phàm cũng đi theo, hắn không có khả năng
dừng lại, cùng đi theo một ít nhân vật lợi hại, hắn cũng muốn nhìn thấy bản
lĩnh của Lão Phong Tử.
Bản lĩnh của Thánh nhân vô cùng vô tận, một cước
đạp xuống ngàn vạn đạo văn khắc thành một tòa truyền tống trận kinh thế như vậy,
một đám người cùng đuổi theo.
Nhiều màu sắc sặc sỡ lóe ra, sau đó mọi người
đi ra một vùng hoang dã, cổ mộc rậm rạp, núi xanh nguy nga, một cái hồ lớn như
biển, một khe núi rộng rãi, tất cả mang một sắc thái nguyên thủy.
Đây là một chỗ hoang dã không có đầu cuối, nơi
nơi đều là thảm thực vật, nhưng cũng có chút bất đồng, dường như thiếu một chút
sinh cơ.
- Đây là một chỗ hoang dã ở Lô Châu, vô cùng
vô tận, cũng không biết bao nhiêu vạn dặm, rất nhiều người đi tới cả đời đều
không quay về được.
- Đã xảy ra chuyện gì rồi, vùng hoang dã này
sao yên lặng như thế, vì sao không có tiếng dã thú rít gào, không thấy bóng
dáng hung thú lui tới, ngay cả thực vật đều ố vàng, nhất định đã phát sinh gì rồi!
Mọi người đều cảm thấy được có điều bất trắc,
ai nấy lộ ra thần sắc kinh dị, chỉ có sắc mặt Diệp Phàm phát sinh đại biến.
- Ở phía trước! Vị Thánh nhân kia không có che
dấu khí tức, đang tiến vào chỗ sâu trong vùng hoang dã.
Mọi người dọc theo dấu vết của Lão Phong Tử
thiếu niên lưu lại, đuổi theo, bức thiết muốn nhìn xem kết quả cuối cùng.
- Trời ạ! Đây là... một chỗ cây cỏ xanh um
tươi tốt vì sao lại trở nên không khí trầm lặng thế này?
Rất nhanh, mọi người lộ ra thần sắc kinh sợ,
ven đường có rất nhiều thi thể động vật, bao gồm một ít hung thú cực kỳ cường đại;
mà cổ mộc, bụi gai tất cả đều héo rù, không còn chút sinh khí nào.
Đi vào rừng già, đầy trời đều là lá vàng rơi rụng,
một cảnh hiu quạnh mùa thu, tản mát ra một loại rét lạnh và tịch mịch thê
lương.
Sau khi xâm nhập vào hoang dã rất xa, mọi người
hoàn toàn ngây dại, đây còn là vùng lúc trước man thú thái cổ gầm rú hiếm thấy
người ở sao?
Rừng xanh như biển hoàn toàn biến mất, mà nay
nhưng lại biến thành sa mạc màu vàng rộng lớn, tất cả núi rừng sông suối toàn bộ
dập nát, biến thành sa mạc mênh mông.
- Điều này không có khả năng, đây là một chỗ
hoang dã rộng lớn bao la vì sao biến thành sa mạc, đã xảy ra chuyện nghịch
thiên gì đây?
- Một năm trước, ta còn đi tới nơi đây tìm kiếm
cây Dược Vương cổ trong truyền thuyết, sinh cơ vô tận, một mảnh xanh tươi như vậy?
Rất nhiều người cả kinh kêu lên, hoàn toàn
không thể tin hết thảy trước mắt này! Biến hóa quá nhanh, một vùng hoang dã rộng
lớn biến thành sa mạc không có một ngọn cỏ, biến đổi một trời một vực.
- Đây là xương khô của một con Thiên Bằng,
đúng là hung thú đáng sợ cấp Thánh chủ, cường đại như vậy mà lại chết đi táng
thân trong cát bụi.
Mọi người trong lòng đều rúng động, vùng sa mạc
lúc này không hề ít thi thể hài cốt, tất cả đều khô khốc, hết sạch tinh huyết
mà chết, tử trạng thực thảm thiết.
- Tất cả đều chết một cách không bình thường,
như là có một Ma thần hút khô tất cả thọ nguyên của sinh linh. Chính vì vậy,
khu hoang dã này mới trở thành hung địa tuyệt thế!
- Đây là mới bắt đầu, thật đáng sợ!
Đột nhiên, mọi người cảm giác tim đập nhanh một
trận, gần như hít thở không thông. Đi vào phiến địa vực này bọn họ có cảm giác
như bị hung thú hồng hoang nhìn thẳng vào mình, như gai nhọn đâm sau lưng mình.
“Ầm!”
Trong phút chốc, một cỗ dao động đáng sợ như đại
dương mênh mông vọt lên, khí cơ sinh mệnh của Lão Phong Tử cực độ cường thịnh,
thổi quét khắp sa mạc.
Cảm giác tim đập nhanh của mọi người lập tức
biến mất, mọi người đều khôi phục bình thường, ai nấy cả kinh hai mặt nhìn
nhau.
- Vị Thánh nhân phía trước là tới nơi này trừ
hung sao? Đi nhìn xem!
Không ít người đi tới trước, tiến vào chỗ sâu
trong đại mạc, muốn nhìn ra chân tướng.
Trong lòng Diệp Phàm cũng là trầm xuống, Tử Đồng
Chiến Thuyền đã buông xuống địa phương này, tuyệt đối không sai! Nếu không giải
quyết nó, đây chính là một trường hạo kiếp.
- Phạm vi mấy chục vạn dặm đều trở thành sa mạc,
không có một ngọn cây cọng cỏ, tất cả sinh linh đều chết đi, mất đi nguồn sinh
cơ!
Đây là mọi người nhìn thấy kết quả đáng sợ,
khó có thể chấp nhận. Hết thảy rất quỷ dị và khủng khiếp, thế mà tin tức lại
không có truyền ra bên ngoài.
Rốt cục, mọi người đi tới chỗ sâu nhất, gặp được
Lão Phong Tử thiếu niên đứng đó như hóa thạch, dang giằng co cùng một chiếc Tử
Đồng Chiến Thuyền thật lớn.
- Một chiếc thuyền cổ lớn như vậy, cảm giác
như là từ thời thượng cổ xa xưa truyền lại?
Thuyền cổ đồng đỏ loang lổ rỉ sét, tràn ngập
phong cách cổ xưa, như là tồn tại từ thuở thiên địa sơ khai, xuyên qua khắp cổ
sử.
Nhưng cũng khiến tâm thần người ta như muốn nứt
toạt ra, tất cả cảm giác không tốt đều là phát xuất từ nó. Tới lúc này mọi người
không cần nghĩ cũng biết, hình thành vùng sa mạc này hơn phân nửa là do nó dựng
lên.
- Đó là... vì sao linh hồn của ta đang run rẩy,
gần như phải hít thở không thông?
- Ta không chịu nổi, nguyên thần vỡ vụn sắp nứt
vỡ rồi!
Rất nhiều tu sĩ cường đại đều kêu lên sợ hãi,
sau đó nhanh chóng thối lui như chạy trốn mãnh thú hồng hoang. Một chiếc thuyền
cổ như chư thiên vạn cổ hạ xuống, làm cho người ta có cảm giác sắp nổ tung.
Mọi người đều thối lui, bao gồm Diệp Phàm ở
bên trong. Đây là uy thế của Thánh nhân, chỉ một tia khí cơ là có thể xuyên thủng
một Thánh chủ, không thể đối kháng.
“Ầm!”
Một tiếng chấn động mãnh liệt, Lão Phong Tử
thiếu niên tóc đen rậm rạp tung bay giống như thác nước cuồn cuộn chảy xuống,
lão từng bước một đi tới phía trước, bức tới hướng chiến thuyền đồng đỏ.
“Thật sự muốn động thủ!” Trong lòng Diệp Phàm
chợt ngưng trọng.
Khi thối lui đến ngoài một ngàn năm trăm dặm,
mọi người mới dừng lại, bởi vì đó là trận chiến giữa Thánh nhân, có thể sẽ lan
rộng rất xa, không động thì thôi, hễ động là trời sụp đất nứt.
Có một vị lão Giáo chủ tu thành Thiên Nhãn
thông, đứng ở trên bầu trời, từ xa nhìn vào chỗ sâu trong đại mạc, rồi lạc ấn hết
thảy những gì lão thấy ở trên bầu trời.
- Thánh nhân ra tay!
Lão Phong Tử thiếu niên cực độ cường thế, từng
bước một đi tới, giơ bay bày ra một mảnh trận văn kinh thế, bao gồm hai góc đế
văn không trọn vẹn, cùng nhau trấn áp phong tòa chiếc thuyền cổ ở trong đó.
Diệp Phàm chấn động trong lòng, Lão Phong Tử
căn bản không có lưu lại đường lui, không giết hết mười mấy Tổ Vương thái cổ
này, lão sẽ chết ở trong đó.
- Nhân loại, rất cường đại, phi thường cường đại,
cực độ cường đại!
Trong chiếc Tử Đồng Chiến Thuyền truyền ra dao
động khủng bố như vậy, đánh giá Lão Phong Tử.
- Nhưng, ngươi cho là bằng một mình ngươi là
có thể mạo phạm đến chúng ta sao? Biết rố hẳn phải chết, còn muốn đến ngăn cản
chúng ta, thật có dũng khí!
Loại dao động này giống như đại dương mênh
mông lại truyền đi xa hơn ngàn dặm, mọi người ở cuối chân trời đều kinh hãi,
đây là tồn tại cường đại cỡ nào đây, thật sự là nghịch thiên!
Mọi người sởn tóc gáy, cách xa chiến trường
như vậy, cũng không ở trong phạm vi an toàn. Chiến lực của Thánh nhân căn bản
không thể tưởng tượng, chỉ sợ dưới một kích đủ để giết sạch mọi người.
Bất kể ngươi là Giáo chủ cường đại một phương,
hay là Yêu tu nghịch thiên, chỉ cần ở trong vùng hoang dã hóa thành sa mạc này
thì đều nằm trong phạm vi công kích.
“Bản lĩnh của Thánh nhân thật đáng sợ!” Đây là
tiếng lòng của mọi người.
Trong sa mạc, Lão Phong Tử với hình dạng thiếu
niên mười bảy mười tám tuổi kia vẻ mặt ác nghiệt, không một chút đình trệ, bước
chân kiên định chưa từng có từ trước đến nay, như Ma Chủ vượt qua chư thiên
giáng thế.
“Ầm!”
Một con sinh linh cổ giống như phượng hoàng tử
trong Tử Đồng Chiến Thuyền bay ra, toàn thân bao phủ trong thần hòa ngập trời,
như là một con tiên phượng buông xuống phàm trần.
Nó vừa xuất hiện liền nổi lên dao động khủng bố
ngập trời, vùng hoang dã toàn diện sụp đổ, trời sụp đất nứt, rồi lập tức lan
tràn ra ngoài.
- Trời ạ! Chỉ là loại dao động bình thường
này, liền đủ để cho phạm vi mấy vạn dặm trực tiếp hòng mất, đây là một Tổ Vương
thái cổ nha!
- Xong rồi! Tất cả chúng ta đều phải chết! Chỉ
riêng loại khí cơ bình thường này đã đủ để tất cả chúng ta đều vỡ nát!
…
Mọi người gần như tuyệt vọng, uy thế chân
chính của Tổ Vương thái cổ vượt qua tường tượng.
“Ầm!”
Lão Phong Tử thiếu niên vung tay lên, trận văn
mới vừa bày ra toàn bộ sống lại, hào quang xông thẳng lên trời cao, bao phủ cả
vùng thiên địa này, lập tức ngăn cách hết thảy, ngăn chặn Vương thái cổ giống
như con phượng hoàng ở bên trong.
Ở thời viễn cổ, Thánh nhân chiến đấu phải đi Vực
ngoại tiến hành, bằng không có thể sẽ đánh sụp hủy diệt đại địa. Mà trận chiến
đấu hôm nay, Lão Phong Tử lại dùng thần trận bảo vệ đại địa.
- Nhân tộc! Ngươi chỉ có một mình mà nghĩ rằng
có thể cản được mười mấy vị Tổ Vương chúng ta, còn có ba vị Đại Thánh, tưởng
ngươi là cổ Hoàng hay sao?
Cổ vương giống như con phượng hoàng này có được
uy nghiêm vô thượng. Dao động thần niệm mãnh liệt như một đại dương mênh mông,
thiên địa đều chấn động, mọi người ở ngoài một ngàn năm trăm dặm đều bị chấn động
lắc lư không thôi.
- Đều còn sống ư ?
Diệp Phàm cảm thấy đại sự không ổn, hắn nghĩ rằng
chỉ có vị Đại Thánh Thiên Thủ Thần Ma kia còn sống, không nghĩ tới các Cổ Vương
tưởng rằng sớm già cả chết đi rồi cũng có sinh mệnh, sống lại.
Chuyện này thật đúng là đại sự không ổn, còn
đánh làm sao nữa chứ? Lão Phong Tử dù có cường đại mấy đi nữa, cũng phải đổ máu
tại đương trường!
- Các ngươi muốn cho ức vạn sinh linh thây đầy
đất, máu nhuộm đại địa, để làm cho mình sống lại sao?
Lão Phong Tử bình tĩnh hòi.
- Nếu đã hiểu rố, cần gì hòi nhiều!
Tổ Vương thái cổ này lạnh lùng đáp, cảnh tượng
cùng tiên phượng tắm trong biển lửa không có khác nhau, chấn nhiếp khắp thế
gian.
- Một khi đã như vậy, ta sẽ giết tất cả các
ngươi!
Lão Phong Tử thiếu niên ác nghiệt nói, giờ khắc
này lão ra tay.
Mọi người đều không thấy rò, chỉ thấy được
thiên địa trong sa mạc nổ tung, càn khôn chấn động mãnh liệt, hỗn độn bốc lên,
khí tức khai thiên lập địa phun ra nuốt vào, bao phủ hết thảy.
- A...
Cuối cùng, một tiếng kêu to truyền ra, tất cả
hào quang đều biến mất, tại trường chỉ có một mình lão “thiếu niên” đứng đó, cả
người là máu, còn con phượng hoàng bị xé rách thành hai nửa, cầm ở trong tay.
- Đó là...
Mọi người đều ngây dại, đây là chiến lực cường
đại cỡ nào?
Cứ như vậy đánh chết tươi một Tổ Vương thái cổ,
đây chính là một sinh linh cổ giống như con phượng hoàng đấy, đường đường là một
vị Tổ Vương thái cổ.
- A...
Sinh linh cổ bị chém thành hai nửa, toàn thân
đều đang run run, máu tươi tuôn chảy nhiễm đỏ sa mạc, nhưng vẫn như cũ gào
thét.
Nhưng Lão Phong Tử dùng tay điểm một cái, một
luồng hào quang bắn ra, đương trường chấn vỡ nguyên thần của nó, hoàn toàn đánh
chết tươi.
Lão vứt hai nửa thân thể trên mặt đất, như là
ném thi thể gà vịt, không thèm để ý mảy may nào. Cặp mắt thần vô cùng lạnh
lùng, tràn ngập sát ý điên cuồng.
Xa xa, mọi người bị rung động đến gần như si
ngốc, cả người đều là mồ hôi lạnh. Đây là lực công phạt nghịch thiên, dù là thời
viễn cổ cũng chưa từng nhìn thấy.
Cảnh tượng này thật sự rất dọa người, bất kể
là kỳ tài ngút trời, hay là Giáo chủ các phương, tất cả đều phát run sợ từ linh
hồn!
Vừa rồi đó là thủ đoạn loại nào, không ai thấy
rò, hào quang hỗn độn bao phủ, các loại chiêu thức cấm kỵ đều xuất hiện, rất
nhanh đã phân ra thắng bại.
- Tương truyền ở thời viễn cổ, Thánh nhân qụyết
đấu không ra tay thì thôi, một khi đọ sức, thực có thể chỉ trong một hô hấp liền
phân ra sinh tử, thắng chính là thắng, bại chính là bại, khó có thể kéo dài,
không ngờ đó là sự thật!
- Giết một Vương thái cổ, ta không phải nằm mơ
chứ?
…
Lúc này, trong sa mạc một thiếu niên ánh mắt
ác nghiệt chưa từng có từ trước đến nay, bức tới phía chiếc Tử Đồng Chiến Thuyền,
không ngờ thật sự muốn một mình độc chiến với tất cả Tổ Vương thái cổ...
Lão Phong Tử thiếu niên mỗi một bước tiến tới,
chiếc Tử Đồng Chiến Thuyền dao động mãnh liệt thêm một phần, như là một con
hung thú thái cổ xé rách bầu trời sống lại.
Ở ngoài một ngàn năm trăm dặm, phần đông người
đang xem cuộc chiến đều đầy lòng kinh hãi. Lão Phong Tử đã bày ra thần trận vô
thượng, phong tòa khí cơ bên trong, vậy mà vẫn còn uy thế đáng sợ như thế!
Lúc này, nguyên thần bọn họ như muốn nứt ra,
như lưỡi đao khoét trong xương cốt, mỗi một tấc cơ thịt máu huyết như sắp bong
ra từng mảng, đây là một loại đau đớn như chân thân bị phá hủy.
Có thể nghĩ mà biết, nếu không có thần trận cổ
xưa này ngăn cách không biết sẽ thành bộ dáng thế nào nữa. Chỉ sợ trong phạm vi
này cũng không có bao nhiêu dậm thoát khôi bị hủy diệt, mà bọn họ nhất định sẽ
trở thành tro tàn.
Mà hết thảy những này vẻn vẹn chỉ là một loại
dao động, cũng không phải là song phương ra tay. Đây là trận chiến giữa Thánh
nhân viễn cổ và cường giả vô thượng, song phương đều giống như thần linh.
Một tiếng vang trầm trầm phát ra, Tử Đồng Chiến
Thuyền khổng lồ như một dãy núi rơi xuống, khoang thuyền mở rộng ra, một luồng
cuồng phong thổi ra.
Mỗi một đao phong đều là màu đen, cắt nứt toạt
hư không thành một mảng hỗn độn. Giờ khắc này, trên trời dưới đất đều có một loại
khí tức xơ xác tiêu điều.
Sát khí cuồn cuộn tràn ngập như cơn lốc, khí
cơ tử thần lượn lờ giống như một Thần linh phá tan giam cầm Địa Ngục đi tới thế
gian này, muốn thực hiện hành động diệt thế.
“Ầm!”
Một bàn chân bước ra, thiết y màu đen lấp lóe,
ô quang lượn lờ bao bọc bàn chân, người tới phát ra thần năng quá nặng.
“Đông!”
Tử Đồng Chiến Thuyền run lên, rốt cục một nhân
vật cường đại đi ra, dáng người vĩ ngạn, một thân mặc chiến y minh thiết, ô
quang lóng lánh.
Người này thật giống như một Thần linh, cả người
đều vờn quanh hào quang, thánh y màu đen bao phủ toàn thân hắn, thoạt nhìn thực
thần võ.
Hắn rất tuấn mỹ, sắc mặt trắng như tuyết dường
như ngàn vạn năm không bước ra ngoài ánh mặt trời, nhưng cũng có một số nếp
nhăn li ti lưu lại dấu vết của năm tháng.
Một đầu tóc cũng đã hoa râm, mất đi một ít
sáng bóng, chỉ có cặp mắt đen nhánh giống như hai viên bảo thạch, rất là có thần.
Có thể tưởng tượng, khi còn trẻ vị Tổ Vương
thái cổ này oai hùng biết bao, mà nay năm tháng để lại dấu vết trên người hắn
không thể xóa nhòa.
Đây là một vương thực lực cường đại đến không
thể đo lường được, năm xưa chúng sinh quỳ bái, mà nay lại chân thật hiện ra
trong thực tại
- Nhân loại! Ngươi một mình dám tới giết mười
mấy vị cổ Vương chúng ta, thật rất có dũng khí, nhưng cũng chỉ đi tìm chết
thôi!
Nam nhân này trầm giọng nói.
Đối lại câu nói, Lão Phong Tử thiếu niên chỉ
có một động tác, đó chính là dùng hành động thực tế đáp lại hắn, lão phi thường
dứt khoát ra tay xuất kích.
“Rống...”
Lúc này Lão Phong Tử thiếu niên thật sự giống
như bị Nhập Ma, trong mắt sát ý vô tận, đầu đầy từng sợi từng sợi tóc đen bay
múa như rồng, sát khí sôi trào.
Ở ngoài một ngàn năm trăm dặm, mọi người lòng
kinh hãi, đối mặt với cổ Vương như vậy, từ xưa đến nay Nhân tộc đều lựa chọn
lui tránh, thậm chí trong lòng đâm ra sợ hãi khuất nhục quỳ lạy lễ bái, chưa từng
dám chủ động công phạt như vậy.
Thế nhưng lúc này bọn họ dù không có tự mình đối
mặt, cũng không có ra tay, nhưng vẫn có cảm giác nhiệt huyết sôi trào. Tu giả
là như thế, dù đối mặt với một Tổ Vương trong truyền thuyết, cũng sẽ có dũng
khí sát phạt.
“Keng!”
Tổ Vương mặc Ô Kim Thần Y màu đen, trong tay
xuất hiện một cây trường mâu do Hắc Tinh luyện chế thành, đâm tới phía trước. Động
tác cũng không nhanh lắm, nhưng lại phát ra thánh âm thiên đạo.
- Đây là... Đại đạo cộng minh, âm thanh hòa
minh của pháp lực rót vào thiên địa.
Mỗi người đều là cả người lông tơ dựng ngược,
đây là pháp tắc của đạo chém thương sinh linh, là tồn tại cấm kỵ mới có thể bày
ra, xưa nay chỉ xuất hiện trong truyền thuyết, mà nay thật sự nhìn thấy.
Đại đạo hòa minh buông xuống ngàn vạn tia
sáng, có rồng nhảy lên, có phượng hoàng bay múa, thần âm như lưỡi đao muốn chém
sạch chúng sinh.
Nhưng mà, hết thảy điều này cũng chỉ là thánh
âm thiên đạo phối hợp mà thôi, sát chiêu thực sự chính là cây trường mâu đen xì
kia, nó lập tức xuyên thủng vòm trời, trong chớp mắt đâm đến mi tâm của Lão
Phong Tử thiếu niên.
Thật là đáng sợ!
Đây là thần niệm tâm linh rung động của mọi
người, một mâu này phối hợp với vô số tia sợi kia, mỗi một đạo đều là pháp tắc,
mỗi một tia đủ để chém chết một vị giáo tổ.
Ngàn vạn tia ngưng tụ trên mũi mâu màu đen, tập
trung thẳng tới hướng xương trận của Lão Phong Tử, có thể nghĩ mà biết một kích
“vô kiên bất tồi” này đáng sợ đến mức nào.
“Keng!”
Bàn tay của Lão Phong Tử thiếu niên trong suốt
phát sáng như một đoạn tinh ngọc, trong con ngươi vô tận lãnh liệt, lão dùng
hai ngón tay kẹp mũi mâu nhọn.
Một kích đủ để hủy diệt một đại giáo, làm cho
mặt đất lún xuống, đánh rơi sao băng như vậy, nhưng mà nay lại bị hai ngón tay
kẹp lấy.
Một kích kinh thế, mũi cây mâu hắc tinh bị kẹp
lấy, điều này nghe mà rợn cả người, mọi người đều như hóa thạch, không thể nhúc
nhích một chút nào, trong mắt tràn ngập vẻ rung động.