Vị Tổ Vương thái cổ này cũng giật mình kinh sợ,
một kích toàn lực lại bị đối thủ hóa giải như thế, chỉ hai ngón tay lại làm cho
thần binh của hắn khó có thể tiến thêm chút nào!
Cách cái trán kia cũng chỉ bằng một lóng tay,
pháp tắc thiên đạo phun ra nuốt vào, vô tận tia sợi quấn quanh, chỉ cần đánh tới
một chút xíu nữa, thì dù ngươi là anh hùng ngàn đời cũng phải hóa thành tro bụi.
Nhưng mà, tất cả lực lượng pháp tắc đều bị áp
chế, khó có tiến thêm, vả lại một cỗ khí tức đánh ngược như dòng nước lũ khiến
hắn hít thở không thông.
Trong con ngươi đen nhánh của Vương thái cổ vọt
ra sát khí như rồng, hắn toàn lực chấn một cái, rút mâu vạch xuống phía dưới
như lưỡi đao bổ xuống.
“Keng!”
Lão Phong Tử lấy tay chặn lại, chấn ra một chuôi đốm lửa, tan biến một mảng lớn không gian, xuất hiện từng vết từng vết nứt trên không trung.
“Răng rắc!”
Tiếp theo, lão dùng lực vặn bẻ, mũi mâu do thần
tinh màu đen luyện chế thành lập tức bị gày đoạn, ở trong tay lão bị nghiền
thành mảnh vụn màu đen trong suốt sáng lấp lóe.
Hết thảy đều phát sinh chỉ trong nháy mắt, vượt
qua tốc độ phản ứng của mọi người, binh khí của Vương thái cổ cứ như vậy bị hủy
diệt.
Lão Phong Tử quá nhanh, nắm giữ bí quyết chữ
“Hành”, một bước giống như một tia sáng bước ra nghìn trượng xa, mặc dù Tổ
Vương thái cổ di chuyển mau như tia chớp, nhưng cũng không cách nào né tránh.
“Phốc!”
Lão Phong Tử vung một bàn tay, trực tiếp đâm
vào trong ngực Tổ Vương rồi xé toạt, máu tươi tuôn trào xen lẫn các cơ quan nội
tạng.
Vương của thái cổ rống to, các loại pháp tắc
thánh đạo đều xuất hiện, nhưng cũng không thể ngăn cản thương thế, thái cổ huyết
vẫn phun trào, không ngừng lại được.
- A...
Hắn kịch liệt giày giụa, pháp lực ngập trời, lộ
ra trật tự cổ Vương như một sợi thần liên đan vào ra, nhưng mà cũng không thể đả
thương được địch thủ.
Giờ khắc này, hắn quyết đoán vứt bỏ thân thể,
trong thiên linh cái thần quang vọt lên trời, nguyên thần muốn thoát ra chạy trốn.
Nhưng mà, Lão Phong Tử thiếu niên lại nhanh
hơn và quyết đoán hơn, phóng vèo đoạn mâu đoạt được, “phốc” một tiếng cắm vào
trong thiên linh cái của hắn, trực tiếp quán thể mà vào.
Toàn cảnh bực này trải qua trăm ngàn đời cũng
khó có thể nhìn thấy, có ai có thể giết một vị Vương thái cổ dứt khoát và linh
hoạt sắc bén như thế!
Máu tươi vọt lên, còn có óc màu trắng bắn tung
ra. Cây mâu bằng thần tinh màu đen luyện chế thành đâm vào hoàn toàn đánh nát
nguyên thần.
Cũng qua không bao lâu, mọi người mới giựt
mình kinh tỉnh, hết thảy cảnh tượng này thực tanh máu, khiến người ta cực độ
rung động, đây chính là một vị Vương của thái cổ, thế mà cứ như vậy bị đâm chết.
Lão Phong Tử cầm trong tay đoạn mâu, hất khối
thi thể có thể chấn nhiếp muôn đời này lên, rồi sau đó xoay tay ném xuống đất.
Lão tiếp tục đi bộ tiến tới phía trước.
Bao nhiêu năm qua cổ kim chưa từng có một người
Nhân tộc nào, dám giết Vương thái cổ như vậy?
“Đây là người có thể chứng đạo sao?” Đây là tiếng
lòng của mọi người, nghĩ đến vấn đề này, mọi người không kim nổi run rẩy.
Diệp Phàm tự nhiên cũng rất rúng động, đây là
uy lực của Thánh nhân sao? Lại có thể đáng sợ như thế, ngẫm lại con đường hắn
phải đi còn rất dài...
Trong đại sa mạc màu vàng, duy chỉ có một thiếu
niên tóc đen bay tung, trong ánh mắt sát ý điên cuồng, bước chân kiên định, từng
bước một đi tới chiếc thuyền cổ đồng đỏ.
Đây là một bức hình ảnh đầy chấn động, một người
thật sự dám độc chiến với nhiều Cổ Vương như vậy, Lão Phong Tử thiếu niên vô
cùng kiên định, không có một chút do dự.
- Là bọn họ... không ngờ lại là bọn họ!
Ở ngoài một ngàn năm trăm dặm, một vị chưởng
giáo kế thừa bất hủ thất thanh nói, mắt nhìn chằm chằm chiếc thuyền cổ rốt cục
nhớ tới chuyện xưa.
- Chẳng lẽ là những kẻ hủy diệt vô tận năm
tháng kia?
Một vị giáo tổ khác mở miệng, vô cùng kinh ngạc.
- Không sai là bọn họ! Trục xuất vĩnh hằng
cũng không thể ma diệt bọn họ, kết quả vẫn còn quay lại!
Một vị lỗi thời run giọng nói.
Diệp Phàm kinh hãi, hắn cẩn thận lắng nghe, hiểu
rố được một chân tướng đáng sợ.
Tại thời đại hoang dã xa xôi kia, có một đám
Thánh nhân Vực ngoại khống chế thuyền cổ mà đến, trước thời hạn bị người Tử Vi
Cổ Tinh Vực cảm ứng được, cẩn thận cảm giác khó có thể chống lại, bởi vì nhóm
người kia quá cường đại.
Tương truyền, những sinh linh cổ này là ba
Vương của ba đại cổ địa tụ lại cùng một chỗ hình thành một chiến lực vô thượng.
Lúc đó Tử Vi Cổ Tinh Vực đang ở vào thời đại Đại
đế mất đi, cuối cùng các Thánh nhân của thời đại hoang dã kia hao hết thần
nguyên, liên thủ thi triển ra bí thuật cấm kỵ kinh thiên động địa, trục xuất Tử
Đồng Chiến Thuyền của Vực ngoại tới một cổ vực không biết tên ở chỗ sâu trong
vũ trụ cô quạnh.
- Tươi sống hao chết Thánh nhân của thời đại
hoang dã mới tống chiếc thuyền cổ chuyển qua thời không không biết, sau bao năm
tháng lâu như vậy, không ngờ bọn họ còn quay lại!
Sau khi bí tân năm đó được vạch trần, mọi người
đều phát lạnh từ đầu đến chân, vậy còn làm sao đối kháng? Đối với Nhân tộc mà
nói đây là một hồi đại họa tày trời.
Mọi người đều cầu nguyện, hy vọng Lão Phong Tử
thiếu niên sát ý sôi trào chém tất cả Cổ Vương, bằng không trên địa vực tất
nhiên sẽ máu chảy thành sông, thi thể hài cốt quá ức.
- Cho dù là Thánh nhân viễn cổ có hy vọng chứng
đạo, cũng không có cách nào một mình chống lại nhiều người như vậy!
Mọi người vô cùng sầu lo.
- Những Tổ Vương thái cổ này thần thông vượt
qua tưởng tượng! Một vị Thánh nhân có thể độc chiến một hai người đã rất khó,
Thánh nhân của tộc ta đối mặt chính là kết cục hẳn phải chết!
- Không có một người nào có thể độc chiến nhiều
cổ Vương như vậy, trừ phi là Đại đế cổ sống lại.
Khi hiểu được hết thảy, trong lòng mọi người
tràn ngập mối bi quan. Mặc dù Lão Phong Tử thiếu niên chém chết hai Vương thái
cổ, trong lòng mọi người vẫn là khó có thể thả lòng.
Không hề nghi ngờ, vừa rồi hai cổ Vương đều ở
vào trạng thái cực độ mệt mòi, nếu ở thời kỳ toàn thịnh chính là thiên hạ vô địch.
Bình thường mà nói, một vị Thánh nhân viễn cổ
có thể đối kháng với mấy người cùng đẳng cấp đã là rất cường đại rồi, nếu muốn
một mình giết mười mấy người, đó thật sự là nghịch thiên.
- Bọn họ làm hao hết tinh khí của phạm vi mấy
chục vạn dặm, cỏ cây cùng sinh vật đều chết hết, chỉ sợ có Tổ Vương đã hoàn
toàn khôi phục.
- Bọn họ không có đồng loạt xuất hiện, lúc này
nhất định là đang tập trung tinh khí cấp cho mấy người trong đó, cho bọn họ đạt
tới trạng thái đỉnh phong mới đi ra. Lúc này... mặc dù Lão Phong Tử có tư chất
chứng đạo cũng không thể đối địch!
“Ầm!”
Lão Phong Tử thiếu niên cực độ cường thế, một
cái tát đánh ra, đánh cho Tử Đồng Chiến Thuyền thật lớn có thể so với một dãy
núi bị sụp đổ xuống một khối lớn, xuất hiện một cái động lớn.
Trong mắt lão là sát ý điên cuồng, vô cùng ác
nghiệt, đối mặt với tử cục như vậy lão cũng không hề e sợ.
“Ầm!”
Đột nhiên, một cỗ khí tức đáng sợ lao ra, mênh
mông cuồn cuộn như là có thể xò xuyên qua cổ, kim, tương lai, vạn giới chư
thiên. Rốt cục đi ra một nhân vật vô thượng đã chuẩn bị sung túc.
Toàn thân hắn đen nhánh, mỗi một tấc da thịt
lóe ra ô quang như tinh thạch màu đen luyện chế thành, lại có hơn một ngàn cánh
tay giống như một Thiên Thủ Phật Đã
Đây là một nhân vật chí tôn, hắn đi rất chậm,
mỗi một bước hạ xuống, vạn giới chư thiên đều dường như đập theo nhịp bước của
hắn. Hắn giống như Ô Kim luyện chế thành, như là một Thần minh bất hủ!
- Nhân loại! Tuy rằng ngươi rất cường đại,
nhưng dám đến nơi đây chính là tự tìm đường chết, không còn một tia hy vọng sống
sót. Ta ngay cả thủ đoạn của lão Thánh Hoàng Đấu Chiến đềụ kiến thức qua!
Trong chiến thuyền cổ đồng đỏ, cộng có tất cả
ba vị Đại Thánh, mà nay Thiên Thủ Thần Ma rốt cục xuất thế rồi!
“Từng gặp phụ thân của hầu tử?” Trong lòng Diệp
Phàm nhảy dựng lên, lai lịch của Thiên Thủ Thần Ma thật dọa người, khó có thể
đo lường được.
Lão Thánh Hoàng Đấu Chiến là người thế nào chứ?
Đây là một chủng tộc với đấu chiến xưng danh ở thế gian, một khi thành Hoàng đều
là vô địch, nhìn xuyên qua cổ kim, nhìn xuống chư thiên.
Đây là một Đại Thánh thực lực vượt qua tưởng
tượng, sinh ở thời thái cổ từng nhìn thấy Đấu Chiến Thánh Hoàng ra tay, tất
nhiên có lai lịch cực lớn.
Nhưng mà, Lão Phong Tử thiếu niên cũng rất ác
nghiệt, hoàn toàn không thèm để ý, cho dù là vị Đại Thánh vô thượng này thân phận
hiển hách, lão đều dững dưng không thèm để ý.
Mà hôm nay lão trở lại tư chất của thiếu niên,
tóc đen rậm, giống như một Ma Chủ lộ rố tài năng, nhuệ khí kinh người.
Tuy rằng thân hãm trong tử cục, nhưng trong
lòng lão hoàn toàn không quan tâm tới chuyện sinh tử, có chăng chỉ là chiến ý
sôi trào cùng sát ý điên cuồng. Trời xanh, Đại Thánh, hết thảy đều phải ngã vào
ở dưới chân lão, thần linh đến đây cũng phải chết!
Đây là trạng thái của Lão Phong Tử lúc này,
không thể ngăn cản, chưa từng có từ trước đến nay.
Thiên Thủ Thần Ma đi ra, thế giới đều cùng nhịp
đập với bước chân hắn, lên trời xuống đất duy ngã độc tôn, đây là khí phách của
hắn, đây là thể hiện tư chất của vô địch.
Mọi người đều biết rằng, trận đại chiến sinh tử
chính thức bắt đầu, vị Đại Thánh giống như Thiên Thủ Phật Đã này thật sự quá mức
cường đại, đây mới là tử địch của Lão Phong Tử.
Hắn nhấc tay giơ chân đều có thể tan vỡ thiên
địa, dường như khắp đại thế giới đều không thể cất chứa hắn, hết thảy đều phải
hủy diệt.
Toàn thân hắn như Ô Kim luyện chế thành, là ma
thể khiếp người đáng sợ như thế. Diệp Phàm hoài nghi nghiêm trọng, tộc của họ
đã từng thấy qua pháp quyết tối cao của Phật Đã, mới sáng chế ra phật thân
thiên thủ.
“Đông!”
Lão Phong Tử thiếu niên ra tay, đơn giản mà trực
tiếp, đánh ra một quyền mang theo hoàng đạo khí, đại khai đại hợp, phong ba thổi
quét mà ra, bốn phương đều hủy diệt.
Ô quang nhoáng lên một cái, Thiên Thủ Thần Ma
xuất kích. Hắn cũng không tránh né, cũng rất cường thế, ngàn cánh tay cùng vung
lên như một ngọn núi đè ép tới.
Lão Phong Tử quyết đấu với Đại Thánh thái cổ
trời sụp đất nứt, mọi người chỉ thấy được trên bầu trời buông xuống khí tường
hòa, trên mặt đất nở muôn đóa sen vàng, lộ ra đủ các loại dị tượng.
Loại đẳng cấp này chiến đấu, ngay cả đại đạo đều
có cảm ứng, sinh ra đủ loại cảnh tượng kỳ dị, hai người quyết đấu hết sức kịch
liệt.
Va chạm thiên địa tan vỡ! Thiên Thủ Thần Ma ô
quang che lấp mặt trời, Lão Phong Tử cũng thúc dục thánh lực, giao kích cùng
hơn một ngàn bàn tay to màu đen, toàn thân nhanh như tia sáng.
“Ầm!”
Đột nhiên, trong tay Thiên Thủ Thần Ma xuất hiện
hơn một ngàn thanh thần binh, đồng loạt vung lên đánh tới phía trước, mỗi cái đều
có thể đánh nát bầu trời.
Cũng không biết có bao nhiêu vực sâu hư không
xuất hiện, vô tận hắc ám nối tiếp với không gian Thứ Nguyên, phân biệt giao hòa
binh khí cùng thiên địa, cùng nhau phủ chụp xuống, trấn áp Lão Phong Tử.
Đây là một loại đại thế, mượn lực lượng của
không gian Thứ Nguyên chư thiên, muốn phong ấn vĩnh viễn hủy diệt một Thánh
nhân viễn cổ.
“Xoạt!”
Xuất hiện một tấm Thái Âm Thần phù màu đen,
đây không phải binh khí của Lão Phong Tử thiếu niên, mà là lão dùng thánh lực
Thái Âm ngưng tụ ra, cố định hư không, chém về phía hơn một ngàn cái bàn tay to
màu đen.
Không hề nghi ngờ, đây là một hồi long tranh hổ
đấu, là một trận chiến có thể phá huỷ địa vực Tử Vi, nếu không có những cổ trận
kia thủ hộ chỉ sợ vùng hoang dã này đã sớm bị tan vỡ rồi.
“Ầm!”
Lại là một tiếng vang lớn, Lão Phong Tử dùng
Thái Âm Thần phù quét ngang ra một màn hào quang chói mắt, thánh lực Thái Âm
toàn diện bùng nổ, lực chí nhu chí âm làm dập nát rất nhiều binh khí của Thiên
Thủ Thần Ma.
Cùng một lúc, trong miệng Đại Thánh sinh linh
thái cổ cũng thét dài một tiếng, hơn một ngàn đạo ô quang bay ra, vạch ở trên
ngực Lão Phong Tử thiếu niên từng vết từng vết máu, gần như lộ ra cả xương trắng
hếu.