Một bước giết mười người!
Diệp Phàm giống như một sát thần, sắc mặt lạnh
lùng, không tỏ vẻ gì cả, hề người nào cản đường đi của hắn thì đều bị một búng
tay giết chết, không ai có thể địch được.
- Dừng tay, chuyện gì cũng từ từ nói!
Một vị Đại Yêu hô.
Phốc…!
Diệp Phàm không thèm quan tâm, tay trái chém
nghiêng, ngay tại chỗ chếm bay đầu một tên, thi thể văng ra ngoài mấy chục trượng,
máu tươi vảy lên trên người Bá Dật, khiến cho sắc mặt hắn trắng bệch ra.
- Diệp huynh…ngươi trước hết dừng tay đã, có lời
nào thì sẽ từ từ thương lượng sao!
Hắn gian nan lên tiếng, trong lòng chua xót,
toàn thân rét run, hắn không ngờ được kết quả lại như thế này.
- Các ngươi không phải là thích ỷ mạnh hiếp yếu
hay sao? Có gì mà thương lượng, ta vỗn cũng không dùng thế ép người, muốn dùng
lễ nghĩa đối xử với nhau… Nhưng bây giờ thì ta cũng chẳng muốn nhiều lời với
ngươi nữa!
Diệp Phàm nói rất bình tĩnh.
Từ sau khi trở về, bất kể gặp phải tu sĩ nhỏ yếu
cỡ nào, hắn cũng đều đối đãi giống như ngang hàng, không muốn dùng thế ép người.
Tuy nhiên, nếu quả thật có kẻ muốn chọc vào hắn, hắn cũng sẽ không ngại giết
chóc một trận. Gặp yếu không khi dễ, gặp mạnh không sợ hãi, tất cả được hắn đối
xử rất bình đẳng.
- Diệp huynh…Xin dừng tay..chờ chút đã!
Bá Dật hối hận đến nẫu cả ruột.
- Trong miệng các ngươi hô to ta dừng tay,
nhưng sát ý trong lòng lại kéo lên tới mức tận cùng, dùng thần thức của ta có
thể cảm ứng được tất cả!
Khóe miệng Diệp Phàm lộ ra một tia cười lạnh.
Hán từng bước giết một người, tư thế đang lững
thững đi dạo trong sân nhà, tuy nhiên tiên huyết vẫn không ngừng bắn ra, liên tục
có thi thể nằm xuống dưới chân hắn.
- Phốc…!
Diệp Phàm khẽ búng tay, một tên Đại Yêu Tứ Cực
Bí Cảnh đột nhiên vỡ toác đầu, ngửa ra sau rồi ngã xuống trên mặt đất.
Xoát…!
Cánh tay hắn vung lên, như một luồng sáng vĩnh
hằng bay ra, một vị huynh trưởng của Bá Dật ngay lập tức bị lập chém thành hai
nửa, tiên huyết văng ra tung tóe.
- Muốn giữ mạng sống thì đừng có để ta phát hiện
ra các ngươi có địch ý đối với ta!
Diệp Phàm nói rất bình tĩnh, thong thả trấn định
bước về phía trước, gió lạnh thổi tới, mái tóc đen của hán bay ra, lúc này hắn
giống như là một Tu La, con đường dưới chân ngập đầy thi thể.
Phốc…!
Hắn lại búng một ngón tay, vẫn còn cách tận mấy
chục trượng, đầu của một tên Đại Yêu Tứ Cực Bí Cảnh bị đánh nát, máu tươi và óc
trăng bắn vọt lên cao mấy thước, chết rất oan uổng.
Tay phải của hắn co lại, sau đó chém ngang ra
ngoài, một luồng sáng chết chóc như sét đánh bắn ra, chấn động khiến cho tất cả
các ngọn núi tuyết tại đây đều suýt nữa vỡ vụn.
Máu tươi liên tục bắn lên!
Tất cả bảy, tám lên Đại Yêu đang đứng cùng Bá
Dật thì đều vỡ tan thân thể, hóa thành một mảnh sương máu, hình thần câu diệt.
Đây là những cùng thế hệ với hắn, là chiến lực
trung kiên của Thiên Lân nhất tộc, vậy mà lại giống như những con kiến bị người
ta đạp chết, dễ dàng tiêu diệt, khiến cho tim hắn như đang rỉ máu.
- A … Ngươi rốt cuộc là ai?
Hắn rống to lên một tiếng thê lương, ánh mắt đỏ
gạch, tế ra mấy chục kiện Pháp bảo, giết về phía trước.
- Chúa tể Thiên Bình, Diệp Phàm!
Sắc mặt Diệp Phàm vẫn rất bình thản, chường
đao quét ngang, tất cả binh khí đầy trời đều biến thành bột mịn, còn nửa cái đầu
của Bá Dật thì bay ra ngoài, tiên huyết rơi xuống, thi thể đập mạnh lên trên mặt
đất.
Mọi người đều rung động, tất cả đều ngây dại,
điều này quả thực giống như thần thoại, mặc dù Bá Dật mới bước vào Hóa Long Bí
Cảnh, nhưng tại thời kỳ này lại có thể được xưng là cường giả tuyệt đỉnh, ấy vậy
mà ngay lập tức đã bị người ta đánh nát đi nửa cái đầu.
- Chúa tể Thiên Đình,…!
Mọi người đều thì thào, sợ hãi tới mức cực điểm.
Ngay cả Quách Chân cũng sợ run người, dùng ta
che mắt của Tiểu Tùng, không dám cho nó xem cảnh này, vậy thì càng không nói đến
những người của Thiên Lân nhất tộc, tất cả đều kinh hãi gần chết, đây là một thần
thoại dùng thi thể của cưỡng giả tuyệt đỉnh để soạn lên.
- Con người của ta cũng rất dễ hòa đồng, đối xử
rất công bằng, người kính ta một thước, ta kính người một trượng. Điều kiện đầu
tiên là ngươi đừng có tự cao, cho rằng mình là hơn người mà đến gây chuyện với
ta!
Lời nói của Diệp Phàm rất bình tĩnh, không có
một tia gợn sóng nào. Hắn bước nhanh về phía Nguyên Thủy Long Động, muốn nhìn
xem trong cái động trào ra long khí này rốt cuộc có gì, bởi vì Linh Bảo chưởng
giáo đã từng nói qua, nơi này rất có thể là cổ động mà thượng cổ Thánh Hoàng đã
từng ở lại.
Đồng thời, núi tuyết đứng sừng sững, khí thế
nguy nga, bên dưới chân ngọn núi cao nhất là Nguyên Thủy Long Động đang tràn ngập
các luồng khí đẹp rực rỡ, vài cây cổ tùng cắm rẽ bên cạnh, địa phương này rất
thần bí và yên tĩnh.
Diệp Phàm từng bước một đi về phía trước, bắt
đầu tiến vào Thánh địa của Thiên Lân nhất tộc, ở phía sau hắn là một mảnh thi
thể văng đầy trên mặt đất, tiên huyết chảy như suối, khiến cả mặt đất cũng bị
nhuộm thành máu đỏ tươi.
Bá Dật đã chết, thân là Đại Yêu Hóa Long Bí Cảnh,
là cao thủ tuyệt đỉnh đương thời, kết quả lại bị người ta ngay lập tức chém bay
nửa cái đầu, điều này cực kỳ khó tin.
Dòng máu đỏ tươi nhìn thấy mà ghê người, thi
thể yêu tộc nằm ngang dọc, gần như đều là một kích mất mạng, các yêu binh, Yêu
Tướng may mắn còn tồn tại này đều nơm nớp lo sợ, không có một người nào còn dám
tiến lên phía trước nữa.
Diệp Phàm đi tới phía trước Nguyên Thủy Long Động,
sắp nhấc chân đi vào, bỗng có một tiếng kêu vang vọng khắp dãy núi tuyết, phía
xa có người đang rống lớn, hóa thành mấy luồng sáng nhanh như tia chớp vọt tới.
- Là kẻ nào dám đến Trường Bạch tổ địa của
chúng ta giương oai?
Hai tên nam nhân tử chỗ sâu trong núi tuyết
đang lao vọt tới, trên người mang một loại dã tính, tinh quang trong đôi mắt bắn
ra bốn phía. Trang phục trên người bọn họ rất đặc biệt, là trường bảo cũ kỹ
khoác ngoài, trên đầu tết một cái đuôi sam rất dài.
Diệp Phàm ngẩn ra, đây chẳng phải trang phục của
người nhà Thanh hay sao, hắn không ngờ rằng vào thời đại này mà vẫn còn có thể
gặp được kiều ăn mặc này, thoạt nhìn rất cổ xưa. Tuy nhiên, tu vi hai người này
cũng rất không tầm thường, tối thiểu thì cũng rất ít gặp trong thời đại này, được
cho cao thủ hiếm thấy.
- Các ngươi là ai?
- Ngươi hộ pháp tại Trường Bạch Sơn tổ địa
này!
Hai người này bảo rằng nơi đây chính là tổ địa
của bộ tộc Long Hưng bọn họ, năm đó bởi vì qua đây mà có thể vào trong quan ải,
bễ nghễ thiên hạ, bất luận kẻ nào cũng không được tới đây khinh nhờn, nét mặt bọn
họ cực kỳ kích động khi nói về nơi này.
Diệp Phàm ngẩn ra, hai người này cũng dã có tuổi
rồi, cũng coi như là các tiền bối, vẫn giữ lại thói quen cuộc sống thời cổ xưa.
Hai người tràn ngập dã tính này nhìn lướt qua
thi thể trên mặt đất, giống như bị kích thích, lớn tiếng quát hỏi, nói rằng nơi
này là xuất xứ của bộ tộc bọn họ.
- Kẻ ra muốn giết là Thiên Lân tộc, sẽ không
phá hỏng nơi đây, mời các vị mau mau lui lại!
Diệp Phàm nói.
- Yêu Thần tộc và tộc của chúng ra có cùng
chung huyết mạch, người tới tổ địa của tộc ta giết người, đó chính là tạo mối
thù không đội trời chung với chúng ta!
Hai người này vồ về phía trước.
Diệp Phàm thở dài một tiếng, không nói thêm gì
nữa, liên tiếp búng hai ngón tay, hai tiếng “phốc, phốc” vang lên, hoa máu nở rộ,
trán của hai người đều nổ tung ra, tất cả ngã xuống mặt huyết, thân tử đạo
tiêu.
Các yêu tinh, Yêu Tướng xung quanh đến cả thở
mạnh cũng không dám, bọn họ biết rõ hai người này rất cường đại, đã khổ tu hai,
ba trăm năm ở Trường Bạch Sơn, rất nhiều Đại Yêu cũng không phải là đối thủ của
họ,vậy mà lại vẫn như cũ bị giết.
Lúc này một lão yêu ở trong Nguyên Thủy Long Động
hiện ra, hắn gầy trơ xương, chống một Thiên Xà quái trượng, thở dài một hơi,
nói:
- Đạo hữu hãy lưu tình!
Đây là một con Thiên Xà rất già, tuổi tác lớn
tới mức dọa người, tuy rằng đạo hạnh cũng không phải là rất cao, nhưng bối phận
lại cực kỳ lớn, Thiên Lân tộc từ cao tới thập đều rất kính trọng hắn.
Mọi người thấy hắn ra mặt, tất cả đều tiến
lên, miệng hô to" Lão tổ”, bao bọc hắn lại trong đám người, tu luyện tới mức
này đã là bất ngờ rồi!
Diệp Phàm tự nói.
- Ta mong đạo hữu xuống tay lưu tình, thả cho
Thiên Lân tộc một con đường sống!
Lão Thiên Xà lên tiếng, khom người hành đại lễ,
vẻ mặt đau khổ cầu xin.
- Ta cũng không muốn giết chóc nhiều như vậy,
thấy ngươi như vậy, quả thật không đành lòng nữa, nhưng ta cũng lại càng không
nguyện ý bị một đám địch nhân lúc nào cũng mong nhớ, ngươi bảo ta phải làm như
thế nào đây?
Sắc mặt Diệp Phàm lạnh lùng.
- Bọn họ không có địch ý, ta dám cam đoan,
không có người nào dám sinh ra ác ý nữa!
Lão Thiên Xà cam đoan.
- Cũng không phải là ta không tin người, mà là
không tin bọn họ, thần niệm của ta có thể rõ ràng cảm ứng được vài người có sát
ý đối với ta, hơn nữa cón được nâng lên cao tới mức tận cùng!
Diệp Phàm bình thản nói.
Hắn lại một lần nữa rat ay, tiếng “phốc, phốc”
không dứt bên tai, hễ người nào có sát dày đặc đều bị hắn đánh vỡ đầu. máu và
óc cùng bắn ra, rơi xuống đất, từng khối thi thể ngửa mặt lên trởi rồi ngã xuống
mặt đất.
- Đi tìm Thiên Yêu và Giao Tổ bảo vệ động!
Có người điên cuồng hô to, ánh mắt đều đỏ bừng,
bởi vì một số tộc nhân quan trọng đã chết, trước cửa Nguyên Thủy Long Động ngập
tràn một màu đỏ tươi, thi thể vương vãi khắp nơi.
- Không!
Lão Thiên Xà nghe được câu này, lập tức kêu
to, lộ ra vẻ kinh hãi.
- Lão tổ, chẳng lẽ Thiên Yêu nhập chủ trong cơ
thể của Giao Tổ vẫn không đối phó được với hắn hay sao? Hắn đã giết chết nhiều
tộc nhân như vậy, phải vì bọn họ mà báo thù~
Một tên Đại Yêu điên cuồng rống giận.
Diệp Phàm dừng lại trước cửa động, tiếp tục ra
tay nữa, bởi vì hơn mười vị Đại Yêu đều đã chết hết, chỉ còn lại vài tên tiểu
yêu đang run rẩy, hễ những người có địch ý đều bị hắn giết hết.
- Ngao rống….
Đột nhiên, phía xa truyền đến một tiếng rống
to, như tiếng rồng ngâm chấn động cả chín tầng trời, một con giao long vọt tới,
bay qua rất nhiều ngọn núi tuyết, nó giống như một ngọn núi to lớn, vung cá
đuôi khổng lồ, đập về phía Diệp Phàm.
Ánh mắt Quách Chân thiếu chút nữa đã nứt ra, vội
vàng ôm lấy Tiểu Tùng lùi lại, đây thật sự là một con ngân giao khổng lồ, cực kỳ
giống Chân Long, hai con mắt không khác gì một cặp đèn lồng cả.
Thần giao vẫy đuôi, đập nứt một ngọn núi tuyết,
đá vụn bắn ra khắp nơi, tuyết lở như sóng thần, đâu đâu cũng chỉ làm một màu trắng
mờ mịt, cuồn cuộn lao xuống, nơi này gần nưhu sắp vỡ tan ra.
Con đại giao siêu lớn này căn bản không phải
là thời đại này có khả năng sinh ra, nhưng mà vẫn đang sống sờ sờ, xuất hiện
trước mắt mọi người, có một luồng uy thế mạnh mẽ, ép cho tất cả các thành viên
Yêu tộc đều run rẩy, muốn quỳ xuống lạy.
Diệp Phàm hít một hơi lạnh, đã tới thời kỳ này
rồi mà còn có thể nhìn thấy con giao long lớn như vậy, vừa nhìn đã biết nó tuyệt
đối đã sớm trảm đạo rồi.
- Ồ, không đúng!
Có điều khác thường,giao long tuy rằng cường địa,
nhưng thân thể nó lại lạnh như băng, tuy trong cơ thẻ có pháp lực cường đại
mãnh liệt, nhưng rất không hòa hợp với nhau.
- Thì ra chỉ là một cỗ thi thể mà thôi, bị người
khác khống chế!
Diệp Phàm lắc đầu.
Đây là Giao Tổ của Thiên Lân tộc, năm đó có đạo
hạnh nghịch thiên, đáng tiếc khi tu luyện một bí pháp thì xảy ra bất trắc,
nguyên thần chết đi, chỉ còn thân thể được lưu lại.
Nhưng nó cũng trở thành trấn giáo chỉ bảo của
Thiên Lân nhất tộc, có cao thủ dùng nguyên thần nhập chủ thi thể này, có thể
phát huy ra chiến lực cực kỳ khủng bố, có thể xé nát cả đại thần thông giả.
Người này chính là sự kiêu ngạo của bộ tộc bọn
họ, Thiên Yêu thể, hắn điều khiển giao long đi ra, muốn đại chiến với Diệp
Phàm, quát lạnh:
- Tới tộc của ta giết chóc, ngươi phải trả thật
nhiều, nạp mạng lại đây!
- Nguyên thần của ngươi không mạnh, đạo hạnh
không đủ, chỉ dựa vào một cái pháp thân của vương giả đã trảm đạo thì như thế
nào, có lẽ còn có thể đối phó với những người khác, nhưng mà đối với ta thì thật
sự một chút tác dụng cũng không có!
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
- Rống…!
Thân thể giao long khổng lồ mạnh mẽ lao xuống,
tấn công về phía Diệp Phàm có lực lượng dời núi lấp biển, trong thời địa này
thì tuyệt đối là một vương giả cái thế.
Tất cả thành viên Thiên Lân tộc đều cực kỳ khẩn
trương quan sát, ai nấy đều nắm chặt tay, một kích kinh thế như vậy, bọn họ cho
rằng có là đại thần thông giả thì cũng không ngăn được, trong thời kỳ này không
có người nào so được với thân thể của Vương già trảm đạo cả.
Ngoại trừ tiếng rống ngâm, trong trời đất đã
không còn âm thanh nào khác, chỉ có một con giao long khổng lồ, nó trở thành thứ
duy nhất trong thiên địa này.
Nhưng mà, nằm ngoài dự đoán của mọi người,
giao long trảm đạo lại không thể đập nát được Diệp Phàm, ngược lại còn bị hắn
dùng một quyền đập nát đầu giao, máu văn tung tóe, than thể nó bay ngược lại,
quay cuồng giữa không trung.
- Giao long trảm đạo, chỉ là một khối thi thể
mà thôi, ngay cả Vương giả trảm đạo còn sống mà ta cũng đều đã từng giết rồi!
Diệp Phàm nhẹ nhàng lẩm bẩm, đứng thẳng tại
đó, nhìn lên ngân giao trên bầu trời, sắc mặt bình thản, căn bản không có một
tía sợ hãi nào.
Mọi người đều ngây dại, không ít người nghe được
lời của hắn, bị dọa tới mức toàn thân lạnh lùng như băng, đây là ai vậy, từng
giết cả trảm đạo giả còn sống hay sao?
- Lân nhi, đi mau?
Lào Thiên Xà đứng trước của Nguyên Thủy Long Động
rống to.
- Lão tổ đừng lo, xem ta lấy tính mạng của hắn
đây, dám đến Nguyên Thủy Động của ta để giương oai, chắc chắn phải văng máu năm
trượng!
Ngân giao hét lớn, hắn cũng không nghe được
câu lẩm bẩm vừa rồi của Diệp Phàm.
Hắn há mồm phun ra một luồng điện màu tím, đây
là một tấm Tử Kim Bảo Kính, là binh khí mà năm đó Vương giả trảm đạo tế luyện
thành, tử quang phát ra có thể khiến cho vạn vật cũng phải tan rã, nhân vật cấp
Giáo chủ mà bị nó chiếu vào thì cũng phải bị thương nặng.
Nhưng Diệp Phàm căn bản không có ý định tránh
né, ngược lại còn lao lên, đánh thẳng tới hắn, nắm tay màu vàng phát ra cương
khí ngập trời, trực tiếp đánh xuyên qua thiên địa.
- Răng rắc..!
Chuyện khiến người ta hoảng sợ đã xảy ra, bảo
kính màu tím này bị vỡ thành mấy chục mảnh, giống như mưa sao băng rơi xuống,
nó bị Diệp Phàm dùng một quyền đập nát.
- Trời ạ, điều này sao có thể xảy ra được, hắn
dùng nắm tay hủy diệt binh khí của Vương giả trảm đạo ư!
Rất nhiều người của Thiên Lân nhất tộc bị dọa
tới mức toát mồ hôi hột, không ít người toàn thân run rẩy, loại uy thế này thì
ngày nay làm sao bọn chúng ta có thể nhìn thấy được, chỉ có thể xuất hiện trong
truyền thuyết thời thượng cổ mà thôi.
- Giao Long Vương trảm đạo…!
Trên bầu trời truyền đến tiếng nói nhẹ nhàng của
Diệp Phàm, sau đó hắn vung hai tay, phát ra các luồng sáng màu vàng ngập trời,
đánh về phía trước.
Băng…băng…!
Tiếng vang đáng sợ truyền đến, con ngân giao
khổng lò ki bị hai bàn tay màu vàng lớn như hai ngọn núi cao cầm lấy, ra sức kéo
một nhát, bị đứt thành mười mấy đoạn, máu tươi và xương giao rơi lả tả xuống mặt
đất.
Một ngọn núi tuyểt phía dưới bị nó rơi trúng,
thi thể giao long đập xuống, khiến cho cả mặt đất cũng run rẩy.
Một con Thiên Xà màu trắng từ trong giao thi
lao ra, nhanh như một tia chớp, muốn bỏ chạy, đây chính là Thiên Yêu thể của bộ
tộc này.
Xích!
Diêp Phàm búng một ngón tay, tên này lập tức
rơi xuống trên mặt đất, hóa thành một người trẻ tuổi, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt
hung ác, đang nghiến răng nghiền lợi.
- Thiên Yêu thể ta cũng không phải chưa từng
thấy, người mà ta gặp kia, hẳn là sắp trảm đạo rồi!
Diệp Phàm lẩm bẩm, hắn nhớ tới Bắc Đẩu Tinh Vực,
hơi thất thần.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Thiên Yêu thể quát hỏi, hai mắt trở thành máu
đỏ, dường như rất muốn ăn thịt người, cực kỳ dữ tợn.
- Đã nói vài lần rồi, ta là chúa tể Thiên
Đình, Diệp Phàm!
Lời của Diệp Phàm rất nhẹ nhàng, tuy rằng
không phải lần đầu tiên bị mọi người ở đây nghe được, nhưng vẫn khiến cho tất cả
mọi người rung động trong lòng.
- Thực ra ra cũng không định giết chóc tại
đây, nhưng mà sát ý của ngươi đối với ra lại nồng nặc như vậy, không còn cách
nào khác, chỉ có thể bóp chết một thiên tài như ngươi mà thôi!
- Không….!
Đám nguời phía sau kêu to.
Diệp Phàm không để ý đến chúng, nhẹ nhàng vung
tay, Thiên Yêu thể hét to một tiếng, mi tâm bị xuyên thủng, ngửa mặt lên trời rồi
ngã xuống mặt tuyết, đã không còn một tia sính khí nào nữa.
Diệp Phàm không có chút vui mừng, cũng chẳng
có chút sầu lo nào, lại một lần nữa đi tới trước cửa Nguyên Thủy Long Động,
trong lòng đám người này đã sợ hãi tới mực cực điểm, không ngừng lui lại.
- Là do chúng ta không đúng, không nên mang
tham niệm muốn giết ngươi. Nhưng ngươi đã giết ba mươi chín người của tộc ta, gần
như đều là Đại Yêu, cho dù tộc của ta không bị diệt, trong vòng năm trăm năm
cũng bị đại thượng nguyên khí, không dám rời núi, chỉ có thể tự phong bế bên
trong Trường Bạch Sơn, ngươi có thể buông tha cho chúng ra được không?
Lão Thiên Xà cầu xin.
Diệp Phàm thở dài trong lòng, hắn thật sự
không muốn hạ thủ, nếu đối phương là hạng cùng hung cực ác, không muốn chết lao
lên, thì hắn sẽ không lưu tình chút nào,căn bản sẽ không thấy áy náy.
- Kẻ kia muốn đi vào trong lớp da của Thiên Xà
thủy tổ sao, chỉ là cho dù dùng cái voe rắn kia thì cũng vô dụng mà thôi!
Hắn quay đầu lại, nhìn về phía một tòa cổ động
khác.
Bá Nhân, tộc trưởng Thiên Lân tộc, mặt xám như
tro tàn, từ từ đi ra, mặc dù hắn có cảnh giới Hóa Long Bí Cảnh, được xưng là
cao thủ tuyệt đinh đương thời, nhưng trong tình hình trước mắt thì hắn căn bản
là không thấm vào đâu cả.
- Dùng thực lực bản thân, một mình đánh bại cả
bộ tộc của ta, chúng ta bại cũng phục, mặc cho ngươi muốn giết thì giết!
Bá Nhân lên tiếng, nâng lão Thiên Xà lên,
Thiên Lân nhất tộc có hai đại cao thủ Hóa Long Bí Cảnh, Bá Dật đã chết, chỉ còn
lại Bá Nhân, một mình không làm được gì, có giãy giụa thì cũng vô dụng.
- Ta cũng không muốn giết nhiều người, các
ngươi phong bế sơn môn năm trăm năm, trong thời gian này không được phép đi ra
ngoài!
Diệp Phàm bình tình nói.
- Đa tạ ơn không giết của đạo hữu!
Lão Thiên Xà run giọng nói. Những người khác
cũng thầm thở ra một hơi, không ít người học theo lão Thiên Xà này, yên lặng
thi lễ.