Thiên Lân tộc trưởng Bá Nhân thỉnh cầu Diệp
Phàm phong sơn, nói bọn đạo hạnh không đủ e rằng phong không vững chắc, sợ có địch
nhân đột kích xông vào núi đánh giết bọn hắn.
Diệp Phàm gật gật đầu. biết Thiên Lân tộc đang
biểu lộ quyết tâm, đây là một hình thức cam đoan với hắn, trong vòng năm trăm
tuyệt đối sẽ không bước ra khỏi Trường Bạch Sơn nửa bước.
Hắn không có nhiều lời, tiến vào Nguyên Thủy
Long Động, tiên quang rực rỡ tươi đẹp, khí tường hào dày đặc như sương mù, cổ động
rất sâu lưu lại dấu vết loang lỗ năm tháng.
Đầu tiên hắn nhìn thấy hai cái bồ đoàn, lập tức
lộ ra dị sắc, bởi vì mặt trên có đạo ngân dao động, hiển nhiên có cao thủ hàng
năm ngồi trên đó.
- Hai người kia đâu?
Thiên Lân nhất tộc không ít người khẩn trương,
sợ phát sinh chuyện ngoài ý, lão Thiên Xà bước lên phía trước giải thích:
- Là người hộ đạo của Nguyên Thủy Long Động, đều
đã có trăm năm chưa trở về!
Lão không dám giấu giếm, bởi vì tới cảnh giới
của Diệp Phàm bực này, thần thức cưỡng đại vừa ra không người nào có thể ngăn
chặn, không có bí mật nào có thể che giấu.
Trường Bạch Sơn bị dân tộc Nữ Chân tộc coi là
tổ ịa Long Hưng, ở thời cổ đại hàng năm đều sẽ đến thăm viếng, hai vị hộ đạo là
tổ tiên của dân tộc Nữ Chân, ngày nay nếu còn sống hẳn có hơn một ngàn tuổi.
- Người của Kin Triều….
Diệp Phàm tự nói.
Năm đó dân tộc Nữ Chân vượt quan ải diệt Bắc Tống,
trước thời kì đó hai người này đã nhận lời vào trong động, sau lại tu đạo thành
công, trở thành người hổ đạo của Thiên Lân tộc.
"Người ngàn năm tuổi!” Diệp Phàm trầm tư,
hai người này đạo hạnh không thấp, cần phải chú ý nhiều hơn.
Mãn Thanh cũng xem Trường Bạch Sơn là tổ địa,
bởi vì bọn họ chính là hậu nhân của dân tộc Nữ Chân. Không lâu trước đây Diệp
Phàm giết chết hai người cổ tức là người nhà Thanh, được gọi người hộ pháp đạo.
Hiển nhiên, căn bản không thể so sánh cùng người
hộ đạo. Hai người Kim triều cổ này tới cả ngàn tuổi, từ xưa tới nay vẫn còn sống,
đạo hạnh rất cao thâm.
- Rời đi hơn trăm năm cũng không nhất định đã
tọa hóa!
Diệp Phàm khẽ nói, không có nhiều lời.
Trong cổ động này rất sâu, tương truyền có
Thánh Hoàng thượng cổ lên phía bắc đã từng tọa quan tại đây, một lần bế quan
chính là mấy trăm năm, bởi vậy còn có danh xưng là Nguyên Thủy Long Động.
Ở chỗ sâu nhất trong cổ động có một nhà đá khô
ráo sạch sẽ, cũng không có bài trí gì, ngay cả khí tường hòa kia cũng không tới
gần, có thể dùng từ đơn sơ để hình dung.
Thế nhưng Diệp Phàm vừa liếc mắt một cái liền
nhìn thẳng vào nơi này, bỏ qua các chỗ khác, đi nhanh đi vào, hỏi:
- Chỗ này là chỗ nào?
Bá Nhân tộc trưởng Thiên Xà đáp lời: đây là
nơi tọa quan của Yêu Thần thủy tổ bọn hắn, thường xuyên ngồi xuống chính là cả
trăm năm, không người nào dám tới gần.
- Thủy tổ Thiên Xà đi đâu rồi?
Diệp Phàm lại hỏi.
Bá Nhân than nhẹ:
- Thiên địa tinh khí khô cạn, Thiên Xà lão tổ
sớm ở thời thượng cổ đã tính toán ra, đời sau không có lợi cho tu luyện, khó có
thể chứng đạo, ở thời kì Chiến quốc liền biến mất khỏi nhân gian.
Diệp Phàm tiến vào nhà đá, nhắm mắt lẳng lặng
cảm ứng, cảm thấy có chút không đúng, nhà đá này rất đặc biệt cũng không có yêu
khí, mà lại công chính ôn hòa không dính bụi trần.
- Nghe nói ở thời thượng cổ một vị Thánh Hoàng
từng đến đây bế quan, hắn rời đi cả ngàn năm sau, thủy tổ tộc của ta mới tìm tới
ở đây!
Lão Thiên Xà nói.
- Vậy là đúng rồi!
Diệp Phàm cho bọn họ rời đi, tự mình ngồi xếp
bằng trong này.
Hắn ngồi xuống chính là nửa tháng, không hề di
chuyển một bước, trong thời gian này chỉ là truyền cho Quách Chân một bộ đạo
thư, cho hắn mấy khối Nguyên cùng hai cây linh dược.
Về phần Tiểu Tùng thì thực không yên một chỗ
được. Sau khi gặm hết một cây linh dược ở trong nhà đá trèo lên đi ra ngoài,
cùng một con khỉ nhỏ dường như không lúc nào chịu ngồi yên.
"Ở trong vách đá có một bức Thạch Đồ ba
trượng!”
Diệp Phàm kinh dị! Sau nửa tháng mở mắt, đây
là người phương nào lưu lại, ở trong vách đá có một bức đồ, ngay cả Nguyên
Thiên Nhãn đều rất khó nhìn thấy được.
Điều này vượt qua lẽ thường, Thiên Nhãn của hắn
có thể nhìn xuyên mọi vật, có thể nhìn thấu vách đá núi sông thế mà hôm nay tại
đây phải ngộ đạo ước chừng nửa tháng mới nhìn thấy mờ mờ.
Hắn định vung tay phá vách tường, nhưng bỗng
nhiên ngừng lại, nhớ tới một lời đồn, đại thần thông cổ xưa dùng ý niệm khắc đồ
lạc ấn trong đá, nếu như cố mạnh mẽ phá vỡ hết thảy sẽ bị tiêu hủy, đều không
chiếm được.
Diệp Phàm không có vọng động, cuối cùng ngồi xuống
đối mặt với vách đá, vẫn không nhúc nhích, lẳng lặng nhìn xem và tìm hiểu. Điều
này làm cho cả Thiên Xà bộ tộc trong lòng bất an, hẳn một ngày không rời đi, bọn
họ một ngày thấp thỏm lo âu.
“Nguyên Thiên bí thuật phá pháp!”
Đương thời cũng chỉ có Diệp Phàm có thể quan
sát đồ vật trong đá như vậy, bằng không mặc dù đến đây một vị Bán Thánh cũng
khó có thể thấy rõ có Đạo Đồ ở chỗ sâu trong vách đá dày tới ba trượng.
Hắn lại phí mất nửa tháng, hai mắt khô khốc,
Thiên Nhãn đều gần như trợn trừng sắp nứt ra, lúc này mới thấy rõ toàn bộ, rồi
tự vẽ ra một bức họa trên đá.
Khoảnh khắc khi thấy rõ, Diệp Phàm lập tức biết
là cái gì, trong lòng chấn động, rất nhanh lấy ra trong lòng một cây cốt phiền,
lại lấy bản vẽ Địa Cung Sơn Hà Đồ chứng kiến ở Lư Sơn.
"Cùng một thể, đây là một bộ phận của bản
đồ tách ra!”
Trong lòng hắn thật rung động, ghi nhớ kỹ
trong đầu, rồi sau đó nhẹ nhàng quá phá hủy dấu vết bản vẽ.
Cơ Hội Thành Tiên!
Hắn không nghĩ tới ở Nguyên Thủy Long Động lại
gặp được loại này, thật đúng là ra ngoài ý liệu. Có thể đoán chắc rằng không phải
thủy tổ Thiên Xà khắc ra, mà chính là Thánh Hoàng thượng cổ đã lưu lại.
Mặc kệ nói như thế nào tối thiểu cũng là một vị
Đại Thánh!
Cổ nhân bị phân thây ở Long Sơn Địa Cung, Xích
Tùng hỏa tang ở Tử Bả Lĩnh Sơn, người nào không phải Đại Thánh? Tinh tế nghĩ đến
thật sự rất rúng động lòng người! Đồ vật của Đại Thánh Nhân tộc phân biệt cất
chứa, tất nhiên vô cùng nghịch thiên.
Nói thật, thời điểm thu được bản khắc đá đầu
tiên và miếng cốt phiến thứ hai, Diệp Phàm cũng không có suy nghĩ gì nhiều,
nhưng hôm nay taị thu được tấm bản đồ thứ ba, điều này làm cho trong lòng hắn
chấn động lớn, lại muốn thu lấy toàn bộ để xem đến tột cùng là thứ gì!
Cha mẹ đã qua đời, ở trên địa cầu hắn đã không
còn lưu luyên, đắc đạo thành tiên là mục tiêu duy nhất của hắn, vì thế bức
Thành Tiên Đồ này rất trọng yếu với hắn.
Diệp Phàm rời khỏi Trường Bạch Sơn, cũng không
có tự mình ra tay, nói cho bọn họ tự phong ấn năm trăm năm là được. Rồi mang
theo Quách Chân cùng Tiểu Tùng biến mất ở ngoài Tuyết Sơn.
Bên ngoài đã đến mùa xuân, mùa bằng tuyết hòa
tan, mầm chồi chui từ dưới đất lên có mùi bùn đất nhàn nhạt.
Diệp Phàm tặng cho Quách Chân một ít đạo thư,
một ít khối Nguyên, cùng với linh dược, rồi từ đó chia tay. Một hồi quen biết dẫn
tới một hồi cơ duyên, nhưng không có khả năng luôn đi cùng nhau, mỗi người đều
có con đường đạo của riêng mình.
Hắn cùng với Tiểu Tùng về với thành thị B,
trong thời gian này Hứa Quỳnh thấy thời gian lâu như vậy không có tin tức gì,
nghĩ rằng hắn đã xảy ra chuyện.
Diệp Phàm mời cả nhà Hứa Quỳnh đi tới tiệm ăn
dùng cơm, Tiểu Tùng thực tự giác thành thành thật thật ở lại nhà, không dám đi
theo, sợ nha đầu điên Hứa Diệp kia tra tấn nó.
Hắn chỉ nghĩ ngơi và hồi phục hai ngày, sau đó
lại một đường đi xuống phía nam, chuẩn bị đi Vạn Yêu Cốc. Dựa theo tin tức từ
Thiên Lân tộc nơi đó, Bàng Bác chưa biết thiệt giả có liên quan cùng nhất mạch
này.
Kỳ thật, đi hay không đi hắn cũng đã đoán được
đại khái, mà nay chỉ là để chứng thực mà thôi.
Vị trí Vạn Yêu Cốc ở trong Ba Sơn. Thời thượng
cổ cũng không biết có bao nhiêu Đại Yêu ở nơi này lưu lại đạo chính thống, sớm
trở thành Thánh địa nhân gian của Yêu tộc.
Hệ thống xe buýt đường núi chỉ đi qua tỉnh Tứ
Xuyên, tỉnh Thiềm Tây, tỉnh Cam Túc và tỉnh Hồ Bắc gọi chung là vùng biên cảnh
núi. Diệp Phàm tính toán đi Thần Nông Giá của Hồ Bắc, từ đoạn cuối phía đông tiến
vào.
Bởi vì, tự thế kỷ trước vẫn luôn nghe đồn Thần
Nông Giá có dã nhân, ngày nay, hắn cũng muốn tìm hiểu rõ ràng, nhìn thử xem cái
gọi là dã nhân rổt cuộc có tồn tại hay không.
Diệp Phàm mang theo Tiểu Tùng tiến vào Thần
Nông Giá, đi rất chậm né qua các điểm biên cảnh, đi vào khu khôn người ở, cổ thụ
đều đã nảy mầm. nước suối róc rách, rất là tối tăm tĩnh lặng.
Ở khu vực nguyên thủy rất nhiều bụi cây, cây cối
dầy đặc, hắn không có nóng lòng chạy đi, cuối cùng ngưng lại trong một hẽm núi
mấy ngày, cảm ngộ sự thanh tú của núi sông thiên địa.
- Dã nhân! Rốt cục phát hiện rồi, mau đuổi
theo, nhất định phải bắt được để phô trương thành tích!
Có người la lên.
Diệp Phàm nhìn tháy một đám người rượt đuổi ở
trong dãy núi xa xa, hắn mang theo Tiểu Tùng nhẹ nhàng nhảy vọt lên, không một
tiếng động, rất nhanh ở ngoài mười dặm gặp được một quái nhân cả người lông rậm
rạp.
- Thượng tiên tha mạng, ta cũng không có hại
người, chỉ là không may bị nhân loại phát hiện mà thôi.
Dã nhân này nhìn thấy Diệp Phàm ngự không mà đến,
vong hồn đều phát lạnh, quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Diệp Phàm yên lặng cười, rốt cục biết được cái
gọi là dã nhân chỉ là một con tiểu yêu, hóa hình không hoàn toàn, cả người là
lông rậm khi trốn đi chạy thẳng thân mình, thoạt nhìn thực giống như dã nhân.
- Ngươi tu luyện ở trong núi nào?
- Ta là một tiểu yêu của Vạn Yêu Cốc, thường
cùng đồng bọn đùa giỡn, ngẫu nhiên sẽ dọc theo phía đông Ba Sơn tiến vào Thần
Nông Giá!
Tiểu yêu đáp.
Kỳ thật nó cũng không tính là nhỏ, đứng thẳng
dậy nó rất cao tới chừng hai thước, nó là một con vượn rừng thành tinh hóa hình
mà thành, còn thật sự so với các con dã nhân khác đúng là không lớn.
Diệp Phàm lập tức lộ vẻ tươi cười, hắn đang muốn
đi Vạn Yêu Cốc, không nghĩ tới gặp một con tiểu yêu của cốc này, thật tránh khỏi
một phen phiền toái. Hắn cũng không làm khó gì con vượn tinh này, bởi vì nhìn
thấy nó không tự kìm hãm được lại nghĩ đến hầu tử ở Bắc Đẩu.
Ba Sơn dài đến cả ngàn cây số, giáp giới cùng
mấy tinh, tiểu yêu của Vạn Yêu Cốc thỉnh thoảng lén lút chạy ra, dọc theo dãy
núi đi xuống đùa giỡn.
Diệp Phàm không biết nên khóc hay cười, dã
nhân bí ẩn của Thần Nông Giá vốn là từ Vạn Yêu Cốc? sau khi biết được chân tướng,
hán thật đúng là không còn gì để nói, chỉ có thể lắc đầu.
Con vượn rừng này cước trình rất nhanh, dẫn
theo Diệp Phàm đi thẳng vào cảnh nội Tứ Xuyên, đi vào Ba Sơn, ở trên một ít khu
vực vách đá không người gặp được rất nhiều huyền quan, tràn ngập sắc thái thần
bí.
Trên dưới vách đá quan tài loang tổ, trải qua
ngàn năm mà bất hủ, đây không thể không nói là một loại khí cơ.
- Các ngươi không có mở ra xem qua sao?
Diệp Phàm hỏi.
Con dã vượn co rụt cổ lại, nói:
- Không dám mở ra, mọi người đều nói, năm trăm
năm trước một vị lão Cốc chủ muốn truy tìm một vị Địa Tiên, mở ra rất nhiều huyền
quan, cuối cùng bị chết một cách khó hiểu, về sau ít có người dám động tới.
Diệp Phàm mỉm cười nói:
-loại người tu đạo chúng ta còn sợ những thứ
này sao?
- nói không chừng, tam Cốc chủ đường nhiệm
cũng từng nói qua có liên quan cùng một vị Địa Tiên thượng cổ, muốn chúng ta chớ
nên loạn động, nếu như nhìn thấy huyền quan kỳ dị lập tức phải báo cho hắn biết.
Diệp Phàm nghe vậy trong lòng vừa động, hắn
nghĩ tới một đoạn ghi lại chỗ ở của Địa Tiên trong sách cổ Thái Bình Ngư Lãm,
mà trên nửa sườn núi này có treo mấy ngàn huyền quan!
Sau đó không lâu, bọn họ tiến vào chỗ sâu nhất
của Ba Sơn, hiếm thấy vết chân người, quẹo trái, quẹo phải, đột nhiên biến mất
tỏng dãy núi, tiến vào một khu vực mênh mông hơn.
Sườn núi cổ san sát cổ thụ che trời, vượn hú hổ
gầm là một vùng đất cực kỳ, nguyên thủy, như là đã mấy ngàn năm qua không có
nhân loại tiến vào.
- Quả thế!
Diệp Phàm gật đầu, Vạn Yêu Cốc ở trong một khu
vực rộng lớn không người, cũng bị thượng cổ đại trận vây quanh, ngăn cách cùng
thế gian.
Thời thượng cổ có một vị Yêu Thần ở đây tu luyện,
sau đó lại có một số Đại Yêu nổi danh đến tìm nơi nương tựa, bởi vậy dần dần trở
thành một chỗ Thánh địa của Yêu tộc.
Có tên là Vạn Yêu Cốc, bởi vì trong cốc không
chỉ một loại yêu mà có đủ mọi tộc loại đều có. Qua các thời đại đều đã đề cử ra
ba vị Cốc chủ, đều là hạng người pháp lực thông thiên.
Vạn Yêu Cốc nhân tài đông đúc, Yêu tộc thật
nhiều, nếu thực dựa theo thế lực mà nói, trên thực tế là kế thừa thịnh vượng và
cường đại hơn so với ba đại yêu Thần khác.
Cách từ rất xa Diệp Phàm đã nhìn thấy một
thung lũng thật lớn, nơi đó yêu khí xông lên tận nơi, sương mù vờn quanh, như
là một Yêu Ma tuyệt thế ngủ đông.
“Thật sự là một chỗ Thánh địa tu Yêu.” Hắn
quan sát sơn xuyên địa thế, đây là địa phương xuất ra Yêu. Dựa theo ghi chép
trong Nguyên Thiên Thư, có thể có Yêu Hoàng thượng cổ hóa đạo tại đây, mới
thành tựu kết cấu địa thế như vậy.
Rất nhiều tiểu yêu xuất hiện trong thung lũng
nhảy lên nhảy xuống rất nào nhiệt. Diệp Phàm thàm cân nhắc, địa phương này hưng
thịnh như thế, nói không chừng thật sự có cả vạn con yêu.
Một cây đại kỳ màu đen cắm ở trong cốc bay phất
phới, phía trên viết ba chữ “Vạn Yêu Cốc”, mỗi lần phấp phới giống như đều có
thể dời núi lấp biển, phát ra từng tràng tiếng sấm, khí thế phi phàm.
Bỗng nhiên, trong Vạn Yêu Cốc cổ nhạc đồng loạt
reo vang, một đám Đại Yêu đi ra tiếp đón, yêu khí ngập trời, khí thế kinh thiên
như là tiếng gào thét của thiên địa.
- Khách quý tới cửa, xin thứ cho không thể
nghênh đón từ xa!
ở giữa là một con khỉ, miệng như thiên lôi, mắt
chớp động hóa nhãn kim tinh, bộ lông toàn thân ánh vàng, trông không khác gì một
con Đấu Chiến Thánh Viên.
Diệp Phàm ngẩn ngơ, thiếu chút nữa hắn kêu ra
tiếng, thật quả giống hầu tử ở Bắc Đẩu kia. Bên cạnh con vượng tinh nhỏ giọng
nói:
- Đây là tam Cốc chủ của bọn hắn.
- Xin lỗi tên của tam Cốc chủ là gì?
Hầu Vương miệng thiên lôi, mắt hỏa nhãn kim
tinh, lỗ tai thực thính, trả lời thẳng:
- Tôn Ngộ Không!
Diệp Phàm sợ run, đương trường hóa đá.