Một con khỉ toàn thân lông vàng óng ánh, mắt
hoả nhăn kim tinh, miệng thiên lôi, tự xưng là Tôn Ngộ Không, phía sau đi theo
một đám Đại Yêu, cảnh tượng này thật khiến người ta kinh ngạc.
Diệp Phàm ngẩn người hồi lâu, đây là chuyện
gì, thật sự rất có tính đảo điên, chẳng lẽ Trung Thổ thực sự có Tôn Ngộ Không từng
đi Tây Thiên thỉnh kinh?
Hắn mở Thiên Nhãn lặng lẽ xem con khỉ này,
thai cốt bất phàm, thể xác khác biệt, loại thể chất này thật hiếm thấy, nếu
không sinh ra ở thời đại mạt pháp, tương lai ắt sẽ có một phen thành tựu lớn.
Ngày nay, hắn ở Hóa Long Bí Cảnh, đương thời
có thể nói là một vị cao thủ tuyệt đỉnh, ở thời đại không có đại thần thông giả
này, hắn xưng tôn ở thế gian không người nào có thể áp chế hắn.
- Ra mắt Diệp huynh!
Con khỉ này tiến lên, một đám Đại Yêu đều mang
theo vẻ kính sợ cùng cúi mình thi lễ.
Diệp Phàm hoàn lễ, trong lòng có rất nhiều
nghi vấn, Tôn Ngộ Không gặp ở nơi đây, cùng hầu tử ở một chỗ tinh không khác giống
nhau như thế, rốt cuộc là chuyện gì?
Vạn Yêu Cốc thực rất bao la hùng vĩ, vách đá bốn
phía cao ngất trong mây, bàng bạc mà nguy nga, cốc lớn bao quanh đủ để chứa vài
toà thành to lớn siêu cấp.
Mới vừa tiến vào trong cốc liền thấy mấy cái thác
nước cao tới cả nghìn trượng, từ trên vách đá đổ xuống một mảnh trắng xoá, phản
chiếu ánh mặt trời muôn màu muôn vẻ, vô cùng tráng lệ.
Thung lũng rất sâu, nơi đây bốn mùa xanh tươi,
cảnh vật dọc theo đường đi vô cùng xinh đẹp, trên đường có rừng đá, có hồ nước
trong xanh, như là tiến vào một tiểu thế giới thiên nhiên.
Trong cốc có từng phiến từng phiến vườn trái
cây màu vàng kim, đầy quả chín muồi đỏ rực, mùi thơm ngát ập vào mũi. Vả lại
còn có từng tòa từng tòa dược điền, trồng đầy các loại Hoàng Tinh, Hà Thủ Ô,
Nhân Sâm rất là xuất thế.
Con khỉ này dường như ý thức được, Diệp Phàm để
ý và kinh ngạc về cái tên thực đặc biệt của mình, ở trên đường hắn cười giải
thích: hắn từng xem qua truyện Tây Du Ký của phàm nhân cảm thấy được có chút ý
tứ, liền tự mình kêu lên một cái tên như vậy.
Diệp Phàm tức cười, không ngờ lại là chuyện
như vậy, nghĩ lại cũng phải như thế, con khỉ này xem ra cũng không phải là một
lão yêu, tu luyện tới nay hẳn là còn chưa vượt qua ba trăm năm.
Bên cạnh, rất nhiều Đại Yêu đều rất kính nể,
nói tam Cốc chủ pháp lực thông thiên, cũng chỉ tu đạo mới hai trăm ba mươi năm
mà thôi, ở đương thời xem như hiếm thấy.
Diệp Phàm gật đầu, tại niên đại này, tu đạo
hơn hai trăm năm có thể đạt tới Hóa Long Bí Cảnh, coi như là trời sinh dị bẩm,
cũng có liên quan với thai cốt bất phàm.
Trong dất Thục nhiều viên hầu, trong ngàn vạn
con khỉ chỉ có một con đắc đạo, có thành tựu như vậy cũng là nhờ tu đạo trong
thánh thổ Yêu tộc của Vạn Yêu Cốc, cũng coi như hợp lý.
Nói chuyện với nhau một hồi, Diệp Phàm biết được:
con khỉ này tự xưng là hậu đại của Đại Thánh Viên tộc, mà còn được đạo chính thống
Thánh Viên, cho nên tu thành hình dáng như vậy.
Dựa theo sách cổ mà nói, phàm là khỉ vượn có
thành tựu lớn, đều sẽ tự động tiến hóa theo hướng Thánh Viên, cuối cùng hình
dáng đều là miệng thiên lôi, mắt hoả nhãn kim tinh.
Diệp Phàm thầm nghĩ, hay là bộ tộc Đấu Chiến
Thánh Viên thái cổ đã tới địa cầu rồi lưu lại hậu đại, chỉ là sau lại huyết mạch
thoái hóa, mà con khỉ này đã xảy ra một ít dấu hiệu phản tổ?
Hắn cũng không nói ra, bằng không chiếu theo
tính tình của con khỉ này nói không chừng sẽ tức giận với hắn. Đoàn người đi tới
chỗ sâu trong Vạn Yêu Cốc, địa thế càng bao la hùng vĩ hơn.
Trong cốc lớn muôn hình vạn trạng, khí tường
hòa bốc hơi, yêu khí hướng lên không trung, xen lẫn cùng một chỗ, quấy đảo
thành gió mây nổi lên khắp nơi nơi, đây quả thật là một địa phương thánh thổ tu
luyện.
Tam Cốc chủ là một con vượn tinh không tầm thường,
hỏa nhăn của nó có thể nhìn thấu hư ảo, mắt thần sáng như điện, khi Diệp Phàm
còn cách thung lũng ngoài mười mấy dặm, nó đứng trên vách đá thấy được hắn,
nhưng lại nhìn không thấu tu vi của hắn, trong lòng chấn động mạnh, vì vậy nó tự
mình đi ra nghênh đón.
Diệp Phàm thực trực tiếp, nói rõ ý đồ đến, hỏi
về lời giải Bàng Bác thiệt hay giả, rất có mùi vị khởi binh vấn tội, bởi vì hắn
đã xác định là Vạn Yêu Cốc gây nên.
Trong cốc có một tòa thành trì phi thường cổ
xưa, đúng là xây dựng thời thượng cổ, chưa nói tới to lớn cỡ nào nhưng lại có
khí thế kinh tâm động phách.
Vách tường màu đen, tất cả đều là dùng Mặc sắc
Tinh Thạch xây thành, chiếm diện tích không tính rộng lắm, nhưng khiếp tâm hồn
người ta, là Yêu Thánh thượng cổ tự tay dựng thành, lưu lại dấu vết của Thánh.
Đoàn người tiến vào thành nội thượng cổ, đi
vào một tòa phủ đệ, sau khi mời Diệp Phàm ngồi xuống, tam Cốc chủ tự mình giải
thích: năm đó bọn họ quả thật có hành động, nhưng vẫn không hại người.
Chín con rồng kéo quan tài hạ xuống đinh Thái
Sơn, sau đó lại rất nhanh khởi hành bay đi, năm đó chấn động thiên hạ, các giáo
đều kinh động, đầu tiên tất cả đều làm cùng một phản ứng.
Vạn Yêu Cốc là Thánh địa Yêu tộc trong thiên hạ,
tự nhiên sẽ không lạc hậu! Ngay tại cùng ngày liền cho điều tra bối cảnh của mọi
người, phản ứng nhanh chóng nhất, bởi vì ba vị Cốc chủ tự mình xuất động.
Về phía gia đình Bàng Bác chính là tam Cốc chủ
tự mình điều tra ra, thấy trong cơ thể tộc họ này có dòng máu mong manh của Yêu
huyết thượng cổ, trong lòng hắn lập tức vừa động, nghĩ đến chín con rồng kéo
quan tài như thế có thể có nhân quả, liền an bài một con yêu linh hóa thành
hình dáng Bàng Bác, xâm nhập tìm hiểu về gia tộc này.
Đáng tiếc, xâm nhập tra xét mười mấy năm cũng
không có thu hoạch gì lớn, thậm chí không biết gia tộc đó là chủng tộc nào ở thời
thượng cổ. Cuối cùng tên yêu linh kia độ kiếp, bị lôi kiếp đánh chết.
Đến tận bây giờ, bọn họ cũng không có tiếp tục
điều tra nữa, bởi vì cảm thấy không cần thiết... Rất nhiều vọng tộc thượng cổ đều
lẫn lộn phai mờ đi trong chúng sinh, quy về bình thường.
- Chúng ta thực ra cũng không có làm lỗi gì với
Bàng gia, ngược lại tên yêu linh kia không có lòng hại người, mà còn thay người
mất tích làm tròn hiếu đạo hết mười mấy năm!
Tam Cốc chủ nói.
Diệp Phàm im lặng, hắn nghĩ tới dò tìm được
trong trí nhớ trong lòng phụ thân Bàng Bác, khi con yêu linh kia uống rượu, từng
nói bọn họ là Yêu tộc thượng cổ, kết quả bị Bàng phụ tát một cái vào miệng đến
tỉnh rượu, nhưng vẫn không trả đòn, mặc dù lúc ấy có tỏ vẻ khác thường nhưng
cũng không có đối xử bất kính.
Hắn chỉ có thể gật gật đầu, cũng không có vấn
tội, từ ý nghĩa nào đó mà nói, hắn hẳn là thở ra một hơi dài, bởi vì chân chính
Bàng Bác còn ở tại Bắc Đẩu, vẫn như cũ còn sống.
Hết thảy điều này hắn đã sớm dự đoán được,
hành trình Vạn Yêu Cốc chỉ là để chứng thực mà thôi, quả nhiên đúng như thế.
Hiểu được đến tột cùng, biết rõ nhân quả, Diệp
Phàm chỉ có thể than nhẹ một tiếng. Hắn đứng trong tòa thành thượng cổ nhìn lên
bầu trời, yên lặng đến xuất thần, rất nhiều cố nhân đều ở một chỗ tinh không
khác. Mọi việc ở địa cầu đã xong, thế nhưng hắn lại không quay lại được, nên đắc
đạo thành tiên là lựa chọn duy nhất của hắn hiện nay.
Tam Cốc chủ thịnh tình tiếp đài, mời hắn ở lại
Vạn Yêu Cốc thời gian dài cùng tham thảo tu luyện, Diệp Phàm từ chối tuy nhiên
cũng không có vội và rời đi, cũng muốn nhìn thử xem chỗ đặc biệt của Thánh địa
Yêu tộc.
Đại Cốc chủ là một con tiên hạc đắc đạo, tu
thành hình người, ngày nay đã có sáu trăm năm tuổi thọ. Nghe nói từng ở Thục
Sơn thu được một bộ phận đạo chính thống Kiếm tiên thượng cổ, thực lực của lão đã
là cảnh giới Hóa Long đại viên mãn vô cùng cường đại.
Lão hạc này, hắn thông qua chưởng môn các giáo
đã biết, có nói thực lực đệ nhất cũng không sai biệt lắm, trừ phi đại thần
thông giả xuất thế, bằng không không người nào có thể trấn áp lão.
Lão thu được một bộ phận đạo chính thống Kiếm
tiên Thục Sơn, hàng năm bế quan không ra ngoài, không phải đại sự có quan hệ đến
sinh tử tồn vong của Vạn Yêu Cốc là lão không hề xuất quan.
Nhị Cốc chủ là một con linh miêu đắc đạo, sinh
có huyết thống của Yêu Thần thượng cổ, hàng năm vân du ở bên ngoài, tìm kiếm di
tích tiên sơn, rất ít quản tới chuyện trong cốc. Nghe nói Cốc chủ đời thứ nhất
trước kia là tổ tiên của hắn, cũng là người khai sáng Vạn Yêu Cốc. Ở thời Chiến
quốc đã rời đi, lưu lại đạo chính thống tam sinh công là do nhị Cốc chủ kế thừa.
Diệp Phàm ở lại chính là hai tháng, bỏ cũ lấy
mới, ôm giả đổi thực, tại địa phương này hắn cảm ứng được dấu vết của tồn tại
vô thượng hóa đạo.
Chỉ có Tiểu Tùng là vui vẻ nhất, điên cuồng
vui đùa cùng một đám tiểu yêu, chạy nhảy khắp núi đồi, tuy nhiên lực tự chủ của
tiểu tử vẫn rất mạnh, mỗi đêm đến đều dựa vào tượng phật đá nhỏ kia phun ra nuốt
vào ánh trăng, còn thật sự chuyên cần tu luyện.
Nếu đã đi vào dất Thục, dĩ nhiên Diệp Phàm phải
truy tìm một chút chuỵện về tiên nhân thượns cổ Xích Tùng Tử. Từ lúc ở tiên địa
hỏa táng kia nhìn thấy bảy thanh phi kiếm, hắn cảm thấy Kiếm tiên Thục Sơn có
thể là xuất từ một mạch khác.
Tam Cốc chủ nở nụ cười, nói cho Diệp Phàm biết
Xích Tùng Tử cũng không phải là người nhà Thục, xem như là người Chiết Giang,
nhưng đã tới Thục Sơn truyền đạo, để lại đạo chính thống.
Diệp Phàm giật mình, ở trong sách cổ khi nhắc
tới Xích Tùng Tử có ghi là đến từ Kim Hoa Sơn, Thiên Thai Sơn các nơi, mà những
địa phương này ở Chiết Giang có, ở Xuyên Thục cũng có.
Đại Cốc chủ thu được đạo chính thống, ghi lại
có hơi mơ hồ, dường như chỉ về hướng tiên nhân thượng cổ Xích Tùng Tử, có thể
là ông ấy truyền xuống nhất mạch Kiếm tu này.
Ông ta là người tu đạo nổi danh nhất ở thời
thượng cổ. Thời điểm Thần Nông chưa đắc đạo, từng được truyền thụ bộ phận pháp
này, mà khi Hoàng Đế chưa thành đạo, cũng từng thỉnh giáo qua ông ta.
Một nhân vật nổi danh như vậy, ở thời thượng cổ
danh chấn người tu đạo thiên hạ, lưu lại đạo chính thống Kiếm tiên cũng không
làm cho người ta kinh ngạc, vì đó là chuyện đương nhiên.
- Ngài có biết Xích Tùng Tử vì sao từ Chiết
Giang đến Thục Sơn tọa quan tu đạo không?
Tam Cốc chủ cười hỏi.
- Còn có bí ẩn gì khác hay sao?
Diệp Phàm kinh ngạc.
- Tự nhiên có một chút bí tân!
Tam Cốc chủ gật đầu, nói lên một số giai thoại
thượng cổ.
Xích Tùng Tử cả đời đều theo đuổi, măi đến khi
tọa hóa, trước khoảnh khắc biến mất trên đời kia, vẫn như cũ còn vương vấn
không quên, lòng có chấp niệm.
- Đều nói Xích Tùng Tử là tiên nhân thượng cổ,
nhưng mấy vị thủy tổ Yêu Thần lại biết rằng, hắn không có khả năng là tiên, mà
là đang truy tìm biện pháp chân chính thành tiên!
Tam Cốc chủ nói.
Tu vi đạt tới cảnh giới đó rồi, còn có gì có
thể hấp dẫn hắn? Duy chỉ có thành tiên! Cũng vì thế hắn vào Xuyên Thục, hao hết
tinh lực cả đời, chỉ vì muốn mọc cánh phi thăng.
- Hắn tìm được không?
Diệp Phàm hỏi.
- Hắn ở Thiên Thai Sơn của Chiết Giang từng
thu được một mảnh tiên cốt, có huyền bí của thành tiên, dựa theo đó hắn tìm vào
đất Thục. Nghe nói trên tiên cốt có một bộ phận tàn đồ chỉ về hướng nơi này. Thế
nhưng hắn ở Thục Địa hao phí mất nửa đời, cuối cùng cũng không có tìm được mật
địa, thất bại trong gang tấc, không thể thành tiên!
Diệp Phàm được nghe lời ấy, trong lòng chấn động
mạnh, có liên quan cùng bản đồ Cơ Hội Thành Tiên chẳng lẽ cuối cùng ở ngay tại
Thục Sơn? Nhưng ngày nay qua nhiều năm như vậy, còn có dấu vết hay sao?
Vạn Yêu Cốc ở ngay trong Xuyên Thục, tự nhiên
sẽ hiểu rất nhiều bí tân thượng cổ. Các đời Cốc chủ cũng từng truy tìm, thậm
chí đuổi theo tới dấu chân của Xích Tùng Tử lưu lại năm đó.
- Cốc chủ các đời đều dò tra, năm đó Xích Tùng
Tử thật sự có thể là truy tìm tiên chân chính, gần như sắp chạm đến mục đích rồi.
Nhất là một vị lão Cốc chủ năm trăm năm trước lại có phát hiện kinh người, đáng
tiếc đã chết đi một cách khó hiểu, không kịp nói ra bí mật!
Tam Cốc chủ thở dài.
Vạn Yêu Cốc tiêu phí vô số nhân lực vật lực
theo đuổi dò tra, trong lúc vô tình ở trong huyền quan thượng cổ có tính đột
phá, rồi sau đó mở ra cũng không biết bao nhiêu cái huyền quan từ đất Thục đến
cổ quan của Vũ Di Sơn.
Bọn họ thu được mấy khối ngọc thư thượng cổ từ
trong huyền quan cổ xưa nhất, nhưng lại mơ hồ chỉ ra một bí mật kinh người: hẳn
đã có một vị Địa Tiên!
Trong sách cổ có ghi lại, vả lại không chỉ một
chỗ. Vạn Yêu Cốc cũng từng suy đoán cẩn thận, cho rằng thực có thể có một vị Địa
Tiên chân chính, mà không phải bị nhân loại thần thánh hóa.
“Nơi ở của Địa Tiên? Cả nửa sườn núi có mấy
ngàn huyền quan!”
“Hay là nơi táng cốt tiên nhân?”
Bọn họ và Xích Tùng Tử muốn tìm có thể chính
là vị Địa Tiên kia.