Cây hoa đào mọc khắp núi rừng, cả khu vực màu
hồng nhạt rực rỡ, lão thụ như rồng, nhánh khô cứng cáp, thoạt nhìn thật sự
chính là một chốn đào viên vực ngoại.
Một thân ảnh già nua đang một mình đi trên đường,
thỉnh thoảng có dừng lại, xem ánh náng chiều phương xa, xem hoa đào ở bên cạnh,
trên đầu hắn tóc bạc tung bay, trên mặt khắc đầy dấu vết của năm tháng.
Hắn là Diệp Phàm, đi tới một thế giới không
thuộc về tu sĩ, thấy nơi nơi đều là phàm nhân, ít có người biết nơi này ẩn dấu
bí mặt không muốn người biết.
Đây là địa phương Tuyết Nguyệt Thanh ưa thích
nhất, từng ở nơi này gặp một cô gái, từng có một đoạn chuyên cũ ấm áp nhất,
cũng chính nơi này để lại ký ức sâu sắc nhất cả đời của Yêu Hoàng một thế hệ.
Qua đi năm tháng dài lâu, nơi này đào viên vẫn
như trước, gió xuân quất vào mặt.
Một tấm bia đá dựng trong rừng đào, mặt trên
có ba cổ tự, là dùng yêu văn khắc thành: Bàn Đào Viên.
Diệp Phàm yên lặng đi lại, gần cả trăm vạn năm
trôi qua, cảnh vật nơi đây cùng với ghi lại trong sách cổ hắn đoạt được không
có gì thay đổi quá lớn.
Tuyết Nguyệt Thanh Yêu Hoàng một thế hệ với chủng
tộc nhỏ yếu một đường hát vang, nghịch hướng đi lên Tiên lộ, rốt cục thành Đế,
hóa thành mảnh nhân cường đai nhất một thế hệ trong vũ tru.
Nhưng, Yêu Hoàng lại có nhiều thăng trầm như vậy,
nhiều bất đắc dĩ như vậy, cường thịnh đến mức tận cùng, đến cuối cùng ngay cả nữ
nhân yêu dấu nhất cũng không còn nhìn thấy mặt.
Nữ nhân kia hóa đạo, thi thể hài cốt không
còn, lưu lại cho Yêu Hoàng chỉ có một bó hoa héo rũ, cuối cùng trở thành vật hắn
trân quý nhất, cho tới chết đều mang theo trên người, ở trong phần mộ.
- Yêu Hoàng tửng thu được Bàn Đào tiên thụ, chẳng
lẽ là phát hiện từ nơi này ư?
Diệp Phàm quanh quẩn một chỗ mười mấy ngày, bắt
giữ được dấu ấn người thường không thể cảm nhận được, lại ở trong này thấy được
dấu chân của Tây Hoàng Mau, nàng cũng từng đến đây truy tìm.
- Năm mươi năm, như là già đi năm ngàn năm a...
Diệp Phàm khẽ nói, tóc bạc bay múa theo gió,
thả bước chậm ở trong đào viên, không hề dùng lực, không hề thi triển pháp thuật.
Con đường này, hắn như trước đi lại, không hề
bỏ qua, trong ánh mắt thủy chung có một đám lửa, đó là tia sáng bất khuất quật
khởi!
Con đường của tiền nhân, đạo của tiền nhân, hắn
đã nhìn thấy rất nhiều, những người đó đều là Đế và Hoàng!
Những năm gần đây, hẳn vẫn truy tìm dấu chân
cuộc đời của họ, nhưng chung quy không thuộc loại hắn. Tuy nhiên cũng bắt giữ
được một ít tình cảm ôm ấp và nỗi lòng của những người đó năm xưa, xúc động tới
linh quang của hắn.
Chỉ chớp mắt, lại là hai mươi năm, năm tháng xẹt
qua từ đầu ngón tay mọi người, như thế nào cũng không giữ lại được.
Năm tháng bảy mươi năm, thế gian gần như đã mất
đi người đồng lứa, sinh mệnh tiếp tục thay đổi, nhưng mọi người lại khó cỏ thể
nghe được tin tức gì về Diệp Phàm.
Đúng vậy, từ sau năm thứ năm mươi không còn có
tin tức của hắn, mọi người cho rằng tỉnh trạng của hắn càng ngày càng không tốt.
Thậm chí có người phỏng đoán, hắn một năm
ngang với trăm năm, hao phí đi tuổi trẻ của chính mình, ngày nay thật sự bước
vào tuổi già, bị chí tôn cổ đại bức tới tuyệt cảnh, hình thành ác tính tuần
hoàn.
Mấy chục năm nay, trong thiên địa phong vân biến
hóa, đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhất là vài năm gần đây, một ít cấm địa Sinh Mệnh
có dị động.
Địa phủ, khắp Âm phủ rộng lớn đều bị bao phủ
trong một màn sương mù, nhìn không rõ, cường đại như Chuẩn đế ánh mắt cũng
không thể nhìn thấu, nơi đó đã xảy ra dị biến đáng sợ.
Nơi đó truyền ra một cổ dao động cường đại,
như là tiếng hít thở, như có một quái vật lớn đang phun ra nuốt vào tinh hoa
thiên địa, sắp thức tính mà ra.
Đoạn năm tháng này, một thiếu niên thủy chung
luôn ngồi xếp bằng ở trong tinh không, nhắm con ngươi, đối mặt với Âm phủ u ám. Mái tóc trên đầu hắn
toàn trắng như chân chính già đi bảy ngàn nám!
Nhưng, hắn cũng không hề rời đi cho dù là một
khắc, luôn luôn một mình đối diện Âm phủ.
Có một số người nhìn thấy hắn, đều rung động
và khâm phục, một người một mình đối diện Địa phủ, trấn thủ chỗ này, đây phải
là khí phách lớn cỡ nào, thường nhân ai dám?
về phần tổ tinh của Bá thể đại thành, mấy ngày
nay cùng không yên lặng, mọi người nghe được tiếng gầm đáng sợ, phi thường nặng
nề, chấn động đại đạo vũ trụ.
Mọi người ở tinh tú đó đều sợ run, mà có người
tận mắt nhìn thấy, trong tổ động của Thương Thiên Bá Huyết nhất mạch có thứ gì
đó quanh quẩn một chỗ, cuối cùng, nó đi ra.
Đó là một con hung thú, toàn thân đều mọc vảy
màu đen, ô quang dày đặc, lượn lờ sương mù, như một đầU Ma Thần khủng bố muốn
diệt thể.
Nó như sài lang hổ báo săn thức ăn, có một cổ
khí thế hung tàn, đương nhiên càng cường đại và đáng sợ hơn. Lân giáp làm cho
nó thực dữ tợn, nhất là trên lưng mọc lên gần cả trăm cây sai thật lớn như mũi
mâu, nghiêng xéo lên trời, ô quang dày đặc khủng bố mà dọa người. Cộng thêm miệng
đầy răng nanh trắng như tuyết, phun ra nuốt vào tinh hà, quả thực giống như là
thú chủ tai nạn của niên đại khai thiên lập địa.
Đây là hung thú Thí Thiên nuôi bằng máu huyết
vạn linh bồi dưỡng lên. Trên viên tổ tinh này nó có lai lịch lớn kinh người, bởi
vì nó từng đi theo một vị Bá thể đại thành chinh chiến thiên hạ, con đường nó
đi qua phủ đầy máu và xương trắng.
Nó là Thú thủ hộ đáng sợ của Thương Thiên Bá
Huyết nhất mạch, chỉ cần nó vừa xuất hiện, là có ý nghĩa chiến tranh đến đây.
Tọa kỵ của bá chủ một thế hệ xuất thế, làm cho
cả viên tinh tú đều chấn động mạnh, mọi người đều đứng ngồi không yên. Chuyện
này quá lớn, chẳng lẽ Thương Thiên Bá Huyết sắp trở lại nhân gian, nắm quyền
làm chủ vũ trụ chìm nổi sao?
- Chủ nhân không ra, thực mất hứng! Chủ nhân
chỉ thị cho mọi người các ngươi đều xuất động, tìm cho bằng được tung tích của
Thánh thể Diệp Phàm!
Con hung thú đáng sợ này dựng thân trên không
trung, phun ra nuốt vào tinh hà, mây mù lượn lờ, nhìn xuống cả viên đại tinh,
phát ra lời nói như vậy. Huyết khí của nó thổi quét mặt đất, khiến tim của mỗi
người đều đập nhanh, cảm giác từng trận khó chịu, rất nhiều người quỳ sụp xuống.
- Tuân pháp chi của Thương Thiên Bá Huyết!
Lập tức liền có người rống to, tỏ vẻ nhất định
tận khả năng đi tìm tung tích của Diệp Phàm. Những người khác đều phụ họa theo,
Bá thể đại thành là thánh tổ trong tộc bọn họ, không người nào dám nghịch ý.
Hơn nữa, từ bản tâm mà nói, bọn họ cũng rất
tôn sùng, toàn bộ đều nhận mệnh dụ vô điều kiện.
Hung thú Thí Thiên gật đầu, ánh mắt đỏ thẫm,
lân giáp lấp lánh ô quang lành lạnh khiếp người, xoay người chìm sâu vào trong
tinh không vũ trụ, nó cùng tự mình xuất động.
Nhiều năm trôi qua như vậy, Diệp Phàm vẫn
không hề có động tĩnh, tuy rằng hy vọng càng ngày càng xa vời, nhưng cũng làm
cho người của Thương Thiên Bá Huyết nhất mạch lo lắng.
Bọn họ không thể quên, năm đó một Bá thể đại
thành gần như lập tức sắp thành Đe, lại bị cổ tổ của đối phương mạnh mẽ đánh aục
mà kết quả ảm đạm kết thúc.
Bọn họ đối với Thánh thể nhất mạch này ôm lòng
cảnh giác thật sâu, đó là đại địch bọn họ coi trọng nhất!
Mặc dù mấy vạn năm nay, bọn họ giành được ưu
thế trên tinh không cổ lộ, người thẳng chiếm đa số, ĩihưng điều đó không đại biếu
được cái gi. Song phương chinh phạt khởi đầu từ thời đại thần thoại, nếu luận về
tất cả chiến tích từ xưa đến nay, mấy trận thắng lợi đó rất bé nhỏ không đáng kể.
Bắc Đẩu, đây là một địa phương khiến người ta
hướng tới, mà lại làm cho người ta sợ hãi.
Nơi này là Táng Đế Tinh trong truyền thuyết,
chôn xuống nhiều lắm bí mặt, từng huy hoàng cực độ, có rất nhiều Đại Đế và Cổ
Hoàng lưu lại dấu chân. Tới hiện tại như trước có bảy đại cấm địa Sinh Mệnh,
không gì sánh nổi, có thể xưng là địa phương cường đại nhất thiên hạ!
Cổ Quáng Thái Sơ, truyền ra tiếng sáo du dương,
như một dòng suối mát chảy ồ ồ, chảy vào sa mạc làm dịu vạn vật thiên địa, làm
cho người ta cảm nhận được một loại sung sướng và tuyệt đẹp.
Mọi người các tộc Bắc Vực đều khiếp sợ, thời
gian đã cách mấy trăm năm, lại nghe được loại tiếng sáo này, từ thời điểm Diệp
Phàm bộc lộ tài năng, đã có người từng nghe được.
- Trời ạ, ráng màu đầy trời, có nhân vật nghịch
thiên xuất thế, như Lăng Ba tiên tử đạp trời mà đi!
Một ngày này, rất nhiều người ở Bấc Vực rung động,
tu sĩ cường đại thấy được một bức hình ảnh khó tin, trong vùng cấm Thái Sơ có
ráng màu dâng lên, vạn đạo thụy quang, rồi một mỹ nhân tuyệt đại bay ngang qua
không trung, thổi sáo mà đi, tiến vào tinh không.
Rất nhiều người đều như hóa đá, đây là làm sao
vậy, cũng không phải thời đại hẳc ầm, như thế nào lại có nhân vật cường đại xuất
thế?
- Các ngươi biết không, hiện tại trong vũ trụ
luôn có lời đồn, có người sắp thành Đế, dẫn tới chú ý của các đại vùng cấm!
- Là nghe nói, nhưng không nhất định mỗi một
vùng cấm đều phải ra tay đâu! Quá khứ cũng từng có chuyện như vậy, ta cảm thấy
thờ ở lạnh nhạt mới là lựa chọn của đa số vùng cấm!
- Loại sự tình này, ai có thể nói chính xác được!
Bắc Vực ồ lên, Đông Hoang sợ hãi, mọi người sợ
nhất chính là hắc ám náo động tiến đến.
- Xem ra, không nhất định là muốn động thủ với
người thành Đe! Hẳn là chỉ hiểu biết tình huống. xem một chút người thành đạo
kiếp này ôm thái độ gì đối với bọn họ. Vừa rồi người xuất thể hẳn còn không phải
là chí tôn chân chính, nhưng cũng không quá xa!
“Ầm!”
Đông Hoang có một chỗ cấm địa bùng phát ra một
luồng ma vân, trực tiếp nhàm về phía Vực ngoại, đó là một đám mây đáng sợ “Là
Tiên Lăng Mộ cũng có người xuất thế!”
Tương truyền, nơi đó là vùng đất táng tiên, có
bãi tha ma cổ xưa nhất được xưng là Tiên Lăng Mộ. Cũng có người nói nơi đó là
vùng cấm của thời đại thần thoại sau lại di dời tới.
Sau đó không lâu Luân Hồi Hải rung chuyển, một
vầng nhật nguyệt huyết quang biến thành cầu vồng, biến mất ở Vực ngoại, kinh động
nhân gian.
Các đại vùng cấm trước sau có động tác khác thường,
điều này làm cho mọi người bất an, trong lòng kinh sợ, kiếp này thật sự sẽ có
người thành đạo sao? Dan phát chú ý của các đại vùng cấm.
Người trong cấm địa Sinh Mệnh đều cho rằng kiếp
này bất phàm, người thành đạo sắp hiện ra hay sao? Đây là đang cân nhắc có xung
đột với họ hay không chãng? Chẳng lẽ đúng thật là Diệp Phàm.
Nhưng, từ bảy mươi năm qua nghe đồn, tình trạng
của hắn thực không xong, ngay cả một lần độ kiếp cũng không thấy vượt qua đâu.
Cây Ngộ Đạo Trà lay động rào rào, phiến lá lấp
lánh, trong Bất Tử Sơn có một sinh linh cường đại xuất thế, bước ra một bước,
thiên địa rung chuyển, cũng xông thẳng lên trời cao mà đi.
- Đây là làm sao vậy, bất kể thấy thế nào đều
giống như có người thật sự sắp thành đạo a, bọn họ có thể xác định như vậy sao?
Một ngày này, trong vũ trụ dẫn phát lên sóng
to gió lớn, khắp nơi cùng không yên lặng, cấm địa Sinh Mệnh xuất hiện dị thường,
khiến mọi người sợ run.
Cuối cùng, truyền ra một tin tức trọng yếu, mọi
người mới giật mình, có người phát hiện Hỗn Độn thể, hơn nữa đã đạt tới cảnh giới
Chuẩn đế, nên dẫn tới chú ý của vùng cấm.
Có người dùng Ánh Thiên Thần Tinh shi lại đoạn
hình ảnh ở trong vũ trụ, tái hiện hình ánh chân thực, được con cháu của vùng cấm
đi lại bên ngoài mang về, mới dẫn phát chấn động như vậy.
Ánh Thiên tinh thạch có thể ghi lại trí nhớ
chân thực của lịch sử, có người khắc theo nét về, phục chế làm cho người bình
thường cũng
thấy được cảnh tượng đó.
Ở một mảnh vỏm trời hắc ám, có một người áo trắng
ngồi xếp bằng, đưa lưng về phía mọi người, trong thiên linh cái hỗn độn khí cuồn
cuộn bay ngược lên trời, vô cùng khủng bố. Chung quanh tinh tú mất sáng, tất cả
tinh khí đều bị hắn nuốt nạp, cuối cùng hóa thành tiên tinh hỗn độn.
Hỗn Độn thể thật sự xuất thế rồi sao, là hắn sắp
thành Để hay sao? Dần tới chú ý của vùng cấm, thật sự là một đại thế đáng sợ.
Ra ngoài mọi người đoán trước, khách đến từ
vùng cấm có một số người đang truy tìm Hỗn Độn thể, cũng có một số khác lại
đang tìm kiếm tung tích của Diệp Phàm.
Kết quả này lại khiến thế nhân vô cùng kinh ngạc!
Vũ trụ này sắp loạn rồi! Mọi người dự cảm đây
là sự yên lặng trước một hồi bào tố, có người sắp thành Đe!