Thiên Đình tản đi, các tướng sĩ cỡi giáp quy
điền, phóng ngựa tản đi khắp nơi, một kế thừa to lớn cứ như vậy trở thành quá
khứ. Tin tức vừa ra, mọi người đều không tin, cảm thấy được thực giả dối.
Nhưng trên đời này không có gì không có khả
năng, thời gian chứng minh hết thảy, chân tướng không có khả năng che siấu.
Thiên Đình thật sự tan rã, một triều đình tan hết.
Những cường giả kia, những Thiên Tướng kia từng
người mà đạp tinh không rời đi, nhằm phía bốn phương tám hướng. Có người chìm
sâu vào núi rừng, có người chạy tới biên hoang vũ trụ, có người tiến vào cổ chiến
trường.
Một Thiên Đình lớn như vậy cử như thế tan rã
khiến người ta khó có thể tin. Mọi người đều cảm thấy khó tin, đây là vì cái
gì, đã xảy ra biến cố như thế nào?
Diệp Phàm cường đại cả thế gian đều biết, được
xưng là cao thủ tuyệt thế, như thần tiên hạ phàm, chí một ý niệm là có thể giết
các đại giáo tổ, nhưng lại làm ra một quyết định như vậy, thật quá mức hoang đường.
- Hắn điên rồi sao, lại giải tán Thiên Đình?
Luyện công tẩu hỏa nhập ma, tâm thần xảy ra vấn đề rồi chăng?
Toàn vũ trụ đều bàn tán, đây là một hồi phong
ba thật lớn, ảnh hướng quá nhiều, Thiên Đình tự phế võ công, chưa từng có một
thế lực lớn nào làm như vậy.
Không có bức tường nào ngãn được sió, sau khi
chân tướng truyền ra, có người vui mừng có người âu lo, đều tự biếu hiện bất đồng.
Không hề nghi ngờ, Thiên Đình trở thành đề tài câu chuyện lớn nhất trong vũ trụ.
Mà có số thế lực lớn lại nhanh chóng hành động,
mời chào nhân mã của Thiên Đình. Tất cả đều biết những bộ chúng này là tinh nhuệ
mạnh nhất, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, những năm gần đây không thời khắc
nào là không chỉến đấu.
Thiên địa vạn vực rơi vào cảnh hỗn loạn, các
nơi đều là tiếng bàn tán ồn ào.
- Huynh phải bảo trọng!
Cơ Tử Nguyệt tiễn đưa, trong mắt lệ nóng doanh
tròng. Nàng biết, lần này Diệp Phàm ra đi nếu nói cừu tử nhất sinh là sai rồi,
thấy thế nào đều là chết chắc mười phần.
- Ta sẽ không chết!
Diệp Phàm dịu dàng lau nước mắt cho nàng, càng
chua xót lòng người. Mọi người biết rằng đây là hắn dùng sinh mệnh đi liều mạng
huyết chiến, con đường phía trước vô cùng ảm đạm, khó có thể nhìn thấy hy vọng.
Cách đó không xa, những người khác đến tiễn
đưa.
- Diệp tử! Bảo trọng! Không cần miễn cường
nha!
Bàng Bác mất hổ ẩn ẩn có nước mắt, bọn họ sợ lần
này sẽ mất đi một huynh đệ tốt. Có lẽ đây là một lần gặp mặt cuối cùng.
- Đại kỳ Thiên Đình còn có ngày phải dựng lên,
một ngày đó ta sẽ gặp lại các ngươi. Sớm muộn gì sẽ có một ngày, chúng ta cùng
nhau bước vào Tiên vực!
Diệp Phàm nắm chặt nắm tay, dùng sức vung lên,
lời nói vang vang.
- Kỳ thật, chúng ta chỉ là hy vọng ngươi có thể
sống sót!
Lý Hắc Thủy mắt đỏ naầu, thanh âm trầm thấp,
những người khác cũng đều như thế, cực độ mất mát.
- Sư phụ!
Diệp Đồng, Tiểu Tùng, Hoa Hoa, Dương Hi...
toàn bộ tiến lên, lưu luyến không rời, sinh ly tử biệt, đau lòng khôn xiết.
- Các ngươi cùng phải bảo trọng, một khi ta độ
kiếp, các ngươi sẽ có nguy hiểm. Hãy bảo vệ tốt chính mình!
Diệp Phàm dặn dò.
Hắc Hoàng tiến lên, có điểm trầm trọng, nói:
- Yên tâm đi! Có bổn hoàng, bọn họ đều không
có vấn đề. Khi Thiên trận văn đã đại viên mãn, nhiều năm qua như vậy tìm kiếm,
Thần liệu chân chính đều đã gom đủ có thể né qua họa của chí tôn!
Diệp Phàm dứt khoát xoay người, bước trên con
đường của mình.
- Diệp Phàm! Huynh nhất định phải trở về nha!
Cơ TừNguyệt kêu gọi.
- Nhất định! Đây là ước định, ta sẽ còn sống
trở về gặp muội!
Diệp Phàm còn có một số việc phải đi làm. Đám
đứa nhỏ kia cùng bị tiễn bước, bọn họ là hy vọng của Thiên Đình, đại biếu cho
tương lai, hắn không muốn tất cả đều ký thác vào trận văn của Hắc Hoàng.
Mặc dù xảy ra bất trắc, hắn cũng muốn đám đứa
nhỏ này đều sống sót.
Tinh không lấp lánh, xinh đẹp mà sáng lạn. Diệp
Phàm đạp thiên lộ mà đi, xuyên qua trong cổ vực vô tận, không có người nào biết
đường đi của hắn, điều này không thể tiết lộ.
- Phụ thân! Tiểu Tử nhớ ngài, cùng nhớ mụ mụ!
Đây là lời nói cuối cùng của bé, từ đó rơi vào
ngủ say. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn vương nước mắt, cuộn mình ở trong lòng Diệp
Phàm, có vẻ thực đáng thương!
Cảnh tượng này khiến Diệp Phàm lòng chua xót,
thiếu chút nữa nước mắt chảy xuống. Hắn đưa Tiểu Tử vào một viên tinh tú không
người, đây là một nguyên mạch lớn, đoạt thiên địa tạo hóa, có thể bảo đảm cho
bé một trăm năm không việc gì.
Nguyên vãn ngang dọc phong ấn toàn bộ nơi đây.
- Con gái! Không nên trách phụ thân, trăm năm
sau nếu ta chết đi, trận văn sẽ vỡ ra, bọn họ sẽ tìm được con, đón con về nhà!
Diệp Phàm xoay người rời đi.
Hắn chạy xuống một khu vực phía dưới, sử dụng
Nguyên Thuật đoạt thiên địa tạo hóa của mình, tìm kiếm địa phương nghịch thiên,
để phong ấn bọn nhỏ của Thiên Đình.
Tới ngày nay, Nguyên Thuật của hắn sớm đã vang
dội cổ kim, không người nào có thể địch nổi, vượt qua tổ sư Nguyên Thiên các đời
trước, đăng
phong tạo cực. Hôm nay tái diễn thuật pháp lĩnh vực này.
Ngày nay, Thiên Đình có một bộ Nguyên Thiên
kinh, là của riêng hắn lưu lại cho hậu nhân tham khảo và tu luyện.
Diệp Phàm một đường đi tiếp, các đứa nhỏ trong
cái đỉnh càng ngày càng ít, toàn bộ bị hắn phong ấn. Những địa phương hắn tìm
được đều rất nghịch thiên, thậm chí tìm được non nửa viên Tạo Hóa Nguyên Nhàn.
Năm đó, Bất Tử Thiên Hoàng lưu cho Thiên Hoàng
tử một cái Tạo Hóa Nguyên Nhàn, chấn kinh khắp thế gian.
Nhiều năm qua. Diệp Phàm cũng chí tìm được nửa
viên này. Sở dĩ nói là nửa viên, bởi vì còn không tính là Tạo Hóa Nguyên Nhàn
chân chính, chỉ là có loại đặc tính này mà thôi.
- Đại thúc! Chừng nào thì ngài tới đón chúng
ta?
- Hu hu... Ta nhớ nương!
- Thúc thúc! Ta không muốn ngủ, ta muốn về
nhà!
Đứa nhỏ hơi lớn kiên cường, các tiểu nha đầu
vài tuổi thì đều khóc nhè... làm cho Diệp Phàm cũng theo đó trầm mặc một hồi
lâu, có chút không đành lòng và chua xót, nhưng lại chỉ có thể nhẫn tâm phong ấn.
Những nơi nghịch thiên này đối với Ìihừng đứa
nhỏ có chỗ tốt thật lớn lao. Cho dù không lo lắng từ góc độ an toàn cũng đáng để
làm như vậy.
- Nhiều năm tích lũy như vậy, Thần Nguyên dịch
của Thiên Đình cũng không nhiều!
Diệp Phàm khẽ nói.
Mặc dù hắn có Nguyên Thuật thông thiên, tìm khắp
nơi, ở thời đại này cũng khó mà thu được nhiều Thần Nguyên dịch. Chỉ có một
chút, miễn cường đủ dùng mà thôi. Đều là từ tiểu thế giới hoặc là trong động phủ
phong ấn thời cổ đại tìm được chút ít.
Rốt cục xong việc này rồi, Diệp Phàm tự mình
đi lên một con đường cô độc.
Bắt đầu từ một ngày này, rất nhiều nhân vật trọng
yếu của Thiên Đình đều lần lượt biến mất, chìm sâu vào vũ trụ mờ mịt, đương
nhiên cũng có nhân vật sinh động, như trước đang tranh phong.
- Không thể tưởng được Thánh thể cùng có một
ngày như vậy! Ta thực không xem trọng hắn! Bá thể đại thành như trước còn sống,
chỉ cần hắn độ kiếp, tất nhiên sẽ bị phát hiện!
- Đệ nhất thần tướng Thiên Đình cổ kia bảo vệ
hắn nhất thời, không bảo vệ được cả đời a!
Người dạng gì đều có, có người đứng ở phía
Thiên Đình, cũng có người căm thù. Hơn nữa còn sót lại thế lực bị Diệp Phàm
đánh bại năm đó, từng người đều vô cùng hưng phấn.
- Các ngươi biết cái gì, kiếp này Thánh thể nhất
định nghịch thiên, đánh vỡ ma chú không thể thành Đế, khai sáng một thời đại
huy hoàng nhất muôn đời!
- Tốt! Chúng ta chờ, để xem cho rõ ràng, nhìn
xem hắn làm thế nào đối mặt với chí tôn làm khó dễ!
Trong vũ trụ ồn ào huyên náo, trong một đoạn
năm tháng kế tiếp, mọi người đều bàn luận về Diệp Phàm. Chú ý tới mọi hướng đi
của hắn, chờ đợi kết quả.
Thế nhưng, hắn như là biến mất, từ sau một
ngày đó không còn có xuất hiện, hoàn toàn bặt tin.
Đề tài không thể luôn bảo trì nhiệt độ, vài
năm qua đi, mọi người bắt đầu chú ý tới các sự cố khác, đương nhiên ở sâu trong
nội tâm vẫn còn rất chờ mong để ý.
Thời gian vội vàng trôi qua, nhoáng lên một
cái chính là ba mươi năm! Một đoạn thời gian dài lâu như vậy, Diệp Phàm thủy
chung chưa từng xuất hiện, như trâu đất xuống biến, rồi lại không ai nhìn thấy
hắn.
Mọi người thậm chí hoài nghi, hắn đã gặp nạn,
bị Bá thể đại thành hoặc là chí tôn Địa phủ đánh chết trước thời hạn.
Cũng có người cho rằng hắn sắp tới đột phá, bởi
vì chỉ có kỳ hạn trăm năm.
Không nói một trọng cuối cùng thành Đế kiếp,
chính là hai trọng trước cũng vô cùng khủng bố, phải dùng máu và xương để lấp bằng
con đường kia, phi thường gian nan. Ba mươi năm trôi qua, bất kể như thế nào, đệ
nhất trọng kiếp cũng nên vượt qua. Bằng không hắn như thế nào có thời gian để
hy vọng trong vòng một trăm năm vượt qua hai kiếp kia.
- Ta xem ra hắn làm không được rồi! Trên lịch
sử có nhiều thiên kiêu xuất chúng như vậy, không phải đều được cho rằng độc nhất
vô nhị sao, nhưng cuối cùng đều là thất bại trong gang tấc, khiến người ta thở
dài luyến tiếc. Ta nghĩ lại thêm một màn bi kịch rồi đây!
Lại là mười năm trôi qua, trong vũ trụ như trước
không có chút dấu hiệu đại kiếp nạn đáng sợ.
Đến lúc này, rất nhiều người đều ý thức được,
hơn phân nửa đã xảy ra vấn đề lớn, theo lý mà nói: Diệp Phàm hẳn nên độ kiếp, bằng
không hắn thật sự không có cơ hội.
Yên tĩnh đáng sợ, không có xuất hiện kiếp phạt
gì trên thế gian.
Nên biết rằng, thiên phạt của Thánh thể Diệp
Phàm tới mấy cửa quan cuối cùng, một khi xuất hiện hoàn toàn không che giấu được
khí cơ, quá mức mênh mông và khủng bố, tất nhiên phải chấn động thế gian.
Càng ngày càng nhiều người tin rằng: hơn phân
nửa hắn đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Trong nháy mắt, bốn mươi lăm năm trôi qua, đây
là một đoạn năm tháng không tính nạấn, trong vũ trụ biến đổi, có lão cao thủ tọa
hóa, cũng có tân thiên kiêu sinh ra.
Một ngày này, trên Bắc Hải ở Tử Vi Tinh vực,
chợt xuất hiện một mảng gợn SÓNG lớn, chấn động lên, có người ở nơi đó gặp được
Diệp Phàm. Tin tức này như một cơn sấm sét nổ vang ở các nơi vũ trụ. Rất nhiều
người chứng thực, lập tức có người tự mình tới nơi, muốn xem rõ ràng đến tột
cùng.
Bởi vì bao nhiêu năm qua, mặc dù mọi người
ngoài miệng không nói, nhưng đều đang chờ đợi kết cục, muốn xem đến cùng một
người sắp nghịch thiên kia đã đi tới từng bước nào rồi?
Đáng tiếc, mọi người tới chậm rồi, chỉ có một
số người ở Tử Vi Tinh vực gặp được Diệp Phàm, hắn rất nhanh từ nơi đó biến mất.
- Là thật vậy chăng? Hẳn không phải có người
giả mạo chứ?
- Chính xác một trăm phần trăm, không có nhìn
làm, hắn đi tới nơi mai táng của Thái Dương Thánh Hoàng!
- Ngày nay hắn ra sao?
- Cảm giác... Không được tốt lắm, đầu tóc bạc
tung bay, hiển lộ ra hết vẻ già nua!
Tin tức như vậy vừa ra, cả thế gian ồ lên,
Thánh thể Diệp Phàm huyết khí tràn đầy như hải dương, hiện thế có mấy người có
thể so sánh với hắn, tu vi tới cảnh giới bực này tối thiểu có thể sống gần vạn
năm, như thế nào lại già đi?
- Bốn mươi lăm năm, ngay cả một lần độ kiếp
cũng không có, còn già khọm đi rồi, nhất định là luyện công xảy ra vấn đề!
- Đúng vậy! Dục tốc bất đạt mà! Đáng tiếc cho
anh kiệt một thế hệ! Hắn đi tiếp như vậy, sẽ tự hủy diệt chính mình!
Rất nhiều người thở dài.
Trải qua chửng thực, mọi người tin tưởng, người
xuất hiện ở Bắc Hải Tử Vi Tinh vực chính là Diệp Phàm, không phải giả mạo. Kết
quả như vậy làm cho mọi người đều có chút cảm khái.
Tu đạo là một quá trình tiến hành theo chất lượng,
không thể cưỡng cầu, phải tìm 2 bước một đi tới, chú ý chính là đạo pháp tự
nhiên, không thể tấn công mãnh liệt, bằng không sẽ có kiếp nạn thân vong.
Mấy độ xuân thu, trời chiều nhuộm đỏ màu máu.
Ở một tòa biên quan vũ trụ, một ngườì đang cô
độc đi tới trước.
Đây đã là năm thứ năm mươi, trôi qua một nửa của
trăm năm, Diệp Phàm như trước chưa từng độ kiếp, lại bị người phát hiện.
- Thánh thể Diệp Phàm lại xuất hiện, ở trên cổ
đạo Thái Âm Nhân Hoàng tửng đi qua. Thân thể hắn thật sự không được rồi, càng lộ
rõ vẻ già lão!
- Thánh thể một khi huyết khí khô bại, vậy còn
có thể xưng là Thánh thể sao? Loại thể chất này, một khi đi lên tuổi già, sẽ mất
đi vinh quang vô địch a!
- Đã xảy ra chuyện gì, vì sao khiến hắn mất đi
nhiều thọ nguyên như vậy?
Mọi người tràn ngập nghi vấn trong lòng.
Nhưng vẫn như lần trước, khi có nhiều tu sĩ chạy
tới nơi, Diệp Phàm mất đi bóng dáng, một người lại ra đi, cô độc đi tới trước.
Rất nhiều người thất vọng, cứ tiếp tục như vậy
thì đâu cần chí tôn cổ đại ra tay chứ? Diệp Phàm bước trên một con đường cuối
cùng đáng sợ, đi trên chặng đường bán hủy.