Diệp Phàm chào đáp lễ, dù ra tay đánh người hắn
cũng không mất đi vẻ mặt tươi cười. Vả lại, từ ý nghĩa nào đó mà nói, Hỏa Lân Động
vô cùng khủng bố, lưu lại có hai người con dòng chính của cổ Hoàng, thật khiến
cho người ta sợ hãi.
Tuy nhiên Hỏa Kỳ Tử cũng rất hờ hững, dường
như không có cảm tình với bọn họ. Bọn họ tới đây là nhận được bẩm báo nơi đây
có Diêm La Thổ, đáng tiếc Diệp Phàm đã lấy được trước.
- Ái chà! Kỳ thật chúng ta là minh hữu, cuối
cùng đồng thời đi lên một tòa Tế Đàn!
Hỏa Lân Nhi cười thực sáng lạn, cho biết khi một
vị Tổ Vương cường đại trong tộc tọa hóa, từng thấy được một góc tương lai, bọn
họ là cùng sóng vai chiến đấu.
Trong lòng Diệp Phàm chợt nghiêm lại, bỗng
dưng nghĩ tới một loại khả năng, lần này chẳng lẽ có người cùng nhau vượt qua
tinh vực, cùng hắn rời đi thế giới này sao? Không được! Dù là địch hay là bạn,
quyết không thể dẫn chiến loạn tới bờ đối diện bên kia!
- Kỳ thật, chúng ta tới nơi này không có ý gì
khác. Nếu thật đi vào, nếu gặp nhau, chúng ta không cần tự giết lẫn nhau!
Hỏa Lân Nhi nói, rồi không hề đề cập tới Diêm
La Thổ, cùng với huynh trưởng cùng nhau rời đi.
Thoáng cái đã qua ba ngày, tổ mạch Trung Châu
mở ra, các lộ hùng chủ đều xuất hiện.
Cuối cùng đám người Lệ Thiên, Yến Nhất Tịch,
Lý Hắc Thủy, Ngô Trung Thiên, Khương Hoài Nhân lựa chọn lưu lại bên ngoài, đâỵ
là lão sát thủ Tề La cảnh báo, cũng là mệnh lệnh của mười ba đại cường đạo, hiển
nhiên bọn họ đều ý thức được: tốt nhất là không đi vào, không cần mạo hiểm!
Bởi vì, chi riêng chiến đấu tranh giành tư
cách đã có một số đại năng ngã xuống. Mọi người có đi vào khẳng định đều là dữ
nhiều lành ít, vả lại trong Cổ Miếu âm khí dày đặc, thật dọa người.
Đám người Diệp Phàm, Bàng Bác, hầu tử, Đoạn Đức,
Hắc Hoàng, lão mù, Tề La cùng đi vào, ngay cả Đồ Thiên cũng không có tiến vào,
Thần Nữ Lô, Địa Ngục Trấn Hồn Tháp tự nhiên đều được mang theo trên người.
- Chờ một chút! Còn ta nữa!
Người dã man xuất hiện, từ Nam Lĩnh tới hội hợp
cùng bọn họ. Bí mật báo cho biết: hắn xách đến đây cây lang nha đại bổng đã là
Thánh binh không sứt mẻ truyền lại đời sau!
Binh khí Cực Đạo cộng thêm mấy kiện Thánh binh
truyền lại đời sau làm cho đội ngũ lập tức dũng khí chuyển mình tăng lên, không
chỗ nào sợ hãi.
Thời điểm cuối cùng, Cơ Tử Nguyệt xuất hiện cố
ý gia nhập trong đội ngũ. Nàng nhẹ giọng nói với Diệp Phàm:
- Muội muốn tiễn đưa huynh!
Tổ miếu cổ xưa phủ đầy bụi hai mươi mấy vạn
năm, ngày nay rốt cục có người bước vào, ngoại trừ cửa chính còn có rất nhiều cửa
nhỏ, đồng loạt mở ra đều có thể đi vào.
Mọi người tranh tiên xâm nhập, nhóm đầu tiên
bước vào có tới mấy trăm người, tất cả đều là cao thủ, nhưng đúng lúc này, đã xảy
ra một chuyện cực kỳ đáng sợ, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp truyền ra ngoài.
Trong tổ miếu âm u sáng lên một đôi mắt, người
đi vào đã chết hơn phân nửa, tất cả đều thân thể khô quắt, trở thành một tấm da
người, ngay cả xương cốt đều bị ăn sạch.
- Hòng bét!
Sắc mặt Đoạn mập mạp lập tức chìm xuống.
Tổ miếu Vũ Hóa u ầm lúc này càng thêm u tối,
giơ tay ta không thấy năm ngón, tiếng kêu thảm thiết qua đi rồi rơi vào cảnh
tĩnh mịch, mọi người đều ngừng bước chân, cả người rét run.
- Lơ lửng... bay ra!
Rốt cục, có người run lẩy bẩy chỉ tới phía trước,
đầy vẻ hoảng sợ.
Đó là tấm da người từ trong cửa điện lơ lửng
bay ra, giống như lá khô rơi rụng, nhẹ như một tờ giấy không có một chút phân
lượng, rơi xuống dưới chân bọn họ. Da người dường như là bị nén ép chết không
nhắm mắt, ngũ quan biến hình, tràn ngập vẻ dữ tợn.
- Chuyện gì xảy ra?
Mọi người đều ngây dại, vừa mới tiến vào cửa
miếu đã có một đám người đồng thời ngộ hại, Cổ Miếu này hung tà hơn xa so với mọi
người tưởng tượng.
Máu thịt đâu, xương cốt đâu, đều không thấy?
Chỉ còn lại một tấm da người thoạt nhìn không tổn hao gì! Rốt cuộc đã xảy ra
chuyện gì, đến tột cùng có hung linh sao?
Xuyên qua cửa miếu có thể nhìn thấy trong bóng
đêm có một đôi mắt, giống như ngọn đèn xanh lập lòe không chừng, rồi sau đó dần
dần ảm đạm, biến mất ở chỗ sâu trong điện thờ. Điều này làm cho mọi người đều sợ
hãi, Cổ Miếu thực quỷ dị, khó có thể nhìn thấy rõ đó là thứ gì.
Rất nhiều người kinh sợ, đây mới chi là cửa miếu
thôi, đã u ầm như vậy, ở trong chỗ sâu còn như thế nào nữa? Hai mươi mấy vạn năm
ở trong trạng thái ma vụ lượn lờ, ai cũng không biết đã xảy ra biến cố như thế
nào?
- Ta buông bỏ, không đi vào nữa!
Không ít người quyết đoán làm ra quyết định,
thần trân cố nhiên đáng quý, nhưng nếu ngay cả cái mạng cũng không có, vậy thì
thật không đáng! Có một số người rất dứt khoát rời khỏi đội ngũ, đi trở về,
không có người nào cười nhạo. Ai nấy hiểu rằng lấy hay bỏ chuyện này cũng là một
loại cảnh giới, là một loại trí tuệ.
- Trong số người chết đi có cả nhân vật Tiên
Thai tầng thiên thứ hai!
Có người thở dài, phía sau còn nhiều người
đang quan sát, tất cả đều nhíu mày.
Một ít lão già ngồi chồm hổm trên mặt đất quan
sát tấm da người, nhưng không nhìn ra chút sơ hở nào, ngay cả miệng vết thương
cũng không có, những người này như là đã phát sinh một lần lột xác, trống rỗng
lột cởi ra một lớp da, còn chân thân biến mất.
- Khẳng định là chết sạch! Loại dao động thần
thức vừa rồi là lần giãy giụa cuối cùng của nguyên thần trước khi chết.
Có người khẳng định nói.
Tuy rằng phát sinh chuyện quỷ dị, nhưng mọi
người không có khả năng từ đó dừng lại, một ít người lộ thần sắc lạnh lùng, đều
tự tế ra pháp khí, treo phía trên đinh đầu, chiếu rọi ra một mảng hào quang
sáng ngời, kiên định đi vào trong Cổ Miếu.
Binh khí lóe ra thần quang, ở trên đỉnh đầu bọn
họ buông xuống từng đạo hào quang rực rỡ, chiếu sáng con đường phía trước, cũng
chiếu sáng hết thảy trong cửa miếu, tất cả trống rỗng không có gì tồn tại.
- Các tu giả theo ta! Nếu muốn thành công thì
dũng cảm tiến tới, chỉ là một Cổ Miếu mà thôi, sao có thể chắn đường chúng ta!
Một lão già trầm giọng nói.
Lão cùng với một đám người rất nhanh biến mất ở
bên trong, lần này rất im ắng, cũng không có tiếng kêu gào thảm thiết, bọn họ rất
nhanh vượt qua một tầng viện, biến mất trong bóng đêm.
Cổ Miếu thật sự rất kỳ quái, tầng thứ hai dường
như che chắn hết thảy, người bên ngoài không nghe được thanh âm gì, nhìn không
thấy, dường như hai bên đã hoàn toàn ngăn cách.
Rất nhiều người đều đang quan sát, muốn nhìn
ra cát hung để làm ra lựa chọn, nhưng lúc này lại vô vọng, chờ đợi hoàn toàn
không phải là biện pháp. Bởi vì, những người đó nếu thành công, nhất định sẽ
càn quét sạch sẽ tất cả trân liệu hiếm có, bọn họ có theo vào cũng không chiếm
được gì.
- Đi thôi! Đã tới nơi này, chỉ có đi vào một
phen, bằng không sẽ rất tiếc nuối đấy!
Càng nhiều người lựa chọn đi tới, không cam
lòng tụt hậu phía sau, bởi vì đây là tổ miếu của đệ nhất Thần triều thái cổ,
bên trong không chỉ có pháp khí, tất nhiên còn có Thần khí cả thế gian đều kinh
sợ.
Diệp Phàm, Bàng Bác, hầu từ bọn họ cũng bước
vào cửa miếu. Hắc Hoàng trước xác định bên trong cửa miếu không có sát trận,
sau đó để cho Đoạn Đức đi trước nhất, có thể nói đây là lĩnh vực của hắn, người
khác không thể sánh bằng.
- Đây là một điện thờ thế giới, rộng lớn khôn
cùng!
Sau khi tiến vào, sắc mặt Đoạn Đức lập tức biến
đổi không ngừng.
Ở bên ngoài nhìn thấy chi là một Cổ Miếu,
nhưng sau khi đi vào mới biết đây là một quần thể tiểu thế giới đáng sợ, mỗi một
tầng viện đều là một thế giới, nối tiếp nhau cùng một chỗ, rộng rãi hoành tráng
đến cực hạn.
Danh tác của Thần triều Vũ Hóa không thể không
khiến người ta ngạc nhiên thán phục, năm đó nhất định có nhân vật pháp lực cái
thế không tiếc hao tổn căn nguyên, mới diễn biến ra nhiều tiểu thế giới như vậy.
Cái gọi là tổ miếu quả thực sâu không lường được.
- Mặc dù cùng lâm viện cách nhau một bức tường,
nhưng nếu không đi vào, chúng ta cũng không biết chuyện gì xảy ra ở tầng Cổ Miếu
khác, bởi vì thực tế là cách xa nhau một cái tiểu thế giới!
Đoạn Đức tiếp tục nói.
Mọi người, căn bản không có khả năng phi hành,
càng không thể vượt tường mà qua, có kết giới không gian, trừ phi mạnh mẽ phá vỡ
chân không. Nhưng mà ở loại địa phương này không ai dám lỗ mãng, năm đó Thần
triều Vũ Hóa thống trị phân nửa Trung Châu, phá hủy địa phương thần thánh nhất
của bọn họ, tất nhiên sẽ phát sinh biến cố kinh người.
- Cổ Miếu bực này nếu là một mảnh mê cung rộng
lớn thành phiến như thế, tiểu thế giới từng mảnh tương liên, đi đến cuối cùng rất
có thể sẽ bị mất phương hướng.
Đại hắc cẩu trịnh trọng nhắc nhở mọi người.
Phía trước là một vùng tối đen, sân viện âm u
không một tiếng động, không có người nào, tất cả đều nín thở ngưng thần, từng
bước một đi đến tầng thứ hai Cổ Miếu.
Trên mặt đất lại có từng tấm từng tấm da người
rải rác từng mảng lớn, hiển nhiên nhóm người thứ nhất gần như chết hết, tất cả
đều giống như bức tranh nanh ác hung mãnh trải ra trên mặt đất.
Lão mù nói:
- Thần triều Vũ Hóa thực thần bí! Trong truyền
thuyết địch thủ của họ rất nhiều người khi chết đi trực tiếp mọc cánh thành tiên,
bốc hơi biến mất ở nhân gian, ngẫu nhiên sẽ lưu lại râu tóc các thứ!
Mọi người đều hít một hơi khí lạnh, chỉ còn lại
một tấm da, máu thịt xương cốt đều biến mất, cũng không sai biệt nhiều lắm, quả
thực giống như mọc cánh thành tiên ở trong Cổ Miếu quỷ dị. Thật khiến người ta
sinh úy kỵ.
“Xoát!”
Trên người Đoạn Đức một gốc cây Tuyết Lan sáng
lên, từ trắng nõn không tì vết trở nên đỏ thẫm như máu, trong bóng đêm phát ra
tia sáng yêu dị, lúc này bọn họ đã đến trước cửa tầng thứ hai trong Cổ Miếu.
- Nhóm thứ hai đi vào hơn phân nửa cũng đều đã
chết, máu tanh mới có thể làm cho Tuyết Lan đổi sắc!
Đoạn Đức trầm giọng nói, hắn ngồi xổm xuống cẩn
thận kiếm tra, vài dòng máu trong khe cửa tràn ra.
Mọi người đều sợ hãi, vừa rồi đi vào đều là
cao thủ có cả đại năng tuyệt đỉnh, chẳng lẽ tất cả đều chết hết sao?
“Két!...”
Cách một khoảng cách, Đoạn Đức dùng thần lực đẩy
ra cánh cửa tầng thứ hai, trong phút chốc mùi máu tươi gay mũi ập tới, bên
trong một mảng tối đen, toàn bộ yên tĩnh như cảnh chết.
Bọn họ hít một hơi khí lạnh, ngoại trừ da người
đầy trên mặt đất, còn có rất nhiều mảnh xương cốt trắng hếu, nhuộm tơ máu, có rất
nhiều mảnh khác bị xé thành máu thịt bầy nhầy, còn có không ít ruột gan phèo phổi
rải đầy trên đất, cảnh tượng vô cùng dẫm máu, vô cùng thê thảm.
- Những người vừa mới đi vào tất cả đều chết rồi!
Mọi người dường như đều trở thành tấm da người.
Những người đó đều là cường giả lớp người già thực lực cường đại, trải qua giãy
giụa và chiến đấu, nhưng tất cả đều bị xé nát.
Đoạn Đức cầm trên tay một cây hoa tối đen, như
là mọc ra từ trong Minh giới, nhưng lại dẫn động hồn phách người ta, không tự
chủ được muốn bay vào. Đây chính là Tử Linh Hoa, là ở trong hố chôn vạn người
xuất ra, âm khí dày đặc.
Hắn vung tay lên ném cây Tử Linh Hoa này vào trong,
đóa hoa tối đen rơi trong sân viện, không có biến cố gì, vẫn không nhúc nhích,
đợi một lúc lâu đều như thế.
- Không phải tử linh và quỷ vật, nơi này có
sinh vật còn sống!
Đoạn Đức trầm giọng nói.
Trong Cổ Miếu phủ đầy bụi hai mươi mấy vạn năm
có sinh vật còn sống? Tin tức này mang tính bùng nổ khiến người ta khiếp sợ, tất
cả mấy người Diệp Phàm đều thần sắc chấn động.
- Đi!
Diệp Phàm đi đầu, Vạn Vật Mau Khí Đỉnh treo lơ
lửng trên đầu, buông xuống từng đạo mẫu khí, bảo hộ chặt chẽ hắn ở bên trong.
Cơ Tử Nguyệt mắt lóe sáng, theo sát bên cạnh, hầu tử cầm trong tay thiết côn
đen nhánh cũng tiến lên, cũng bước vào tầng viện này.
Vẫn như cũ im ắng, trong viện hoàn toàn tĩnh lặng
như bầu không khí chết, chỉ có những mảnh xương thịt vụn cùng máu tươi nhìn thấy
ghê người kia, chờ tất cả mấy người bọn hắn đều tiến vào cũng chỉ nghe có tiếng
hít thở của mọi người.
- A...
Đột nhiên, một tiếng kêu thảm thiết thê lương
phá vỡ sự yên lặng, trên đỉnh đầu bọn họ phát ra khí tức vô cùng khiếp người,
băng ngang qua thiên linh cái bọn họ mà đi.
Biến cố này quá đột ngột, mới vừa rồi không ngờ
cũng không có người nào cảm ứng được. Nguy hiểm đáng sợ là có tồn tại còn sống
đột ngột xuất hiện làm khó dễ.
Khoảnh khắc bọn họ ngẩng đầu nhìn lên, tất cả
đều da đầu run lên, trên tường viện cao lớn, cùng với ở dưới mái hiên tối đen,
lộ ra từng cỗ từng cỗ thi thể, tóc tai bù xù, lúc này tất cả đều mở mắt giống
như ngọn đèn xanh, tất cả bọn họ đều đầu dưới chân trên.
- Con bà nó! Tên trộm mộ ngươi không phải nói
không có lệ quỷ sao, đây là gì?
Đại hắc cẩu sủa tiếng chó, da lông toàn thân đều
dựng thẳng đứng, bởi vì nó hành động chậm chạp, như là lưng đeo một ngọn ma
sơn, lại giống như bị quỷ đè xuống thân mình, khó có thể nhúc nhích.
Những người khác cũng như thế, động tác rất
trì trệ, tất cả đều khó có thể di chuyển nhanh được, mà những con quỷ giống như
tồn tại treo ngược đáng sợ kia lại lao nhanh xuống dưới, chụp vào thiên linh
cái bọn họ.
- Quỷ sống! Đều đi chết đi cho ta!
Bàng Bác thực hung mãnh, mượn Thần Nữ Lô của Yến
Nhất Tịch trực tiếp xách ra, giở lên cái nắp lô bắn một luồng thần hỏa thiêu đốt
lên.
- Ạ...
Tiếng kêu thê lương thảm thiết vang vọng khắp
sân viện, phát ra mùi cháy khét lẹt.
Treo ngược ở trên mái hiên một đám sinh vật
tóc tai bù xù, ánh mắt dữ tợn khiếp người, nhưng lại đều duỗi thân ra giống như
ác ma có cánh, nhằm về phía trời cao, mang theo hỏa diễm lượn quanh kêu la thảm
thiết, vô cùng dọa người.
Tiếng kêu gào của chúng càng thê lương, mọi
người hành động càng chậm chạp, lão mù nói:
- Chặn đứt sóng âm của chúng, đừng cho nó vào
cơ thể!
Mọi người đều bừng tỉnh, tất cả đều nghe theo,
lập tức hành động như thường, không hề có một chút trì trệ nào. Bàng Bác kêu
lên:
- Ta quản các ngươi là gì? Con bà nó! Hôm nay ta
đốt tất cả bọn ngươi rơi xuống!
Hắn dùng Thần Nữ Lô như pháo cao xạ, đánh ra hết
đợt này tới đợt khác hỏa quang khủng bố. Đây là Thánh binh truyền lại đời sau,
hỏa diễm ẩn chứa bên trong đương nhiên uy lực cực kỳ cường đại, đốt chết rơi xuống
dưới mấy chục tên cháy sém, gần như không còn hình dáng.
- Đây rốt cuộc là thứ gì?
Mọi người cùng nhau nhìn Đoạn Đức hỏi.
- Đừng trách ta! Các ngươi cũng thấy đó bọn
chúng có sinh mệnh, là vật còn sống, đều không phải là âm quỷ!
Đoạn Đức ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát, rồi
sau đó đi đến dưới mái hiên, nhìn vào trong cổ điện tối đen. Hắn cả kinh thối
lui lại, bởi vì bên trong không hề ít loại này.
- Ta biết rồi! Đây là hậu nhân của Âm Thần! Ở
chỗ sâu trong điện thờ nhất định có đại hung tuyệt thế!
Đoạn Đức lộ sắc mặt trắng bệch, thần sắc còn
khó coi hơn so với khi nhìn thấy Thần Chi Niệm.
- Hậu nhân của Âm Thần là cái gì?
Mọi người khó hiểu.
Khi còn sống thực lực vô cùng cường đại, sau
khi chết thể xác không mục nát, trùng hợp bị táng trên Âm Nhăn Địa Mạch, trải
qua vô tận năm tháng, một ngày kia khối thi thể này sẽ “sống lại”. Đương nhiên
cũng không có một chút quan hệ gì với khi còn sống, đây là một cái sinh mệnh thể
mới, là một bắt đầu hoàn toàn mới, cũng có thể hiểu là một lần thi biến ở tầng
cao nhất, đây là tận cùng của cái chết dựng dục hóa sinh ra sinh mệnh, có thể
nói là kỳ tích nghịch thiên, nếu như học được tu luyện, sẽ dần dần trở thành vô
địch.
Loại tồn tại này là sinh mệnh thể mới tinh,
cũng có thể giao phối đản sinh ra hậu đại, trước mắt đàn này có tồn tại sinh mệnh,
là thuộc về hậu đại của Âm Thần, đương nhiên huyết mạch đã rất loãng.
Bọn chúng nhìn thấy người hoặc sinh linh khác,
có thể trực tiếp giam cầm hành động, miệng đối miệng hút một cái hút ra toàn
thân tinh huyết cốt nhục của đối phương. Là sinh vật hung hiểm đáng sợ nhất!
- Đây là nói, chỗ sâu nhất trong Cổ Miếu này tối
thiếu có hai Âm Thần một thư một hùng không gì so sánh nổi?
Mọi người đều toàn thân phát lạnh.
- Ngoại trừ Bất Tử Thần Dược, bất cứ sinh mệnh
gì đều có một ngày phải hủ diệt, những sinh linh này huyết mạch lực loăng tới mức
này, khẳng định đã trải qua vô tận năm tháng, hai Âm Thần kia hẳn là một lần nữa
về với hoàng thổ!
Đoạn Đức cẩn thận quan sát sau đó đưa ra phán
đoán như vậy.
- Chi hy vọng như thế!
Trong lòng mọi người thủy chung có bóng ma, cảm
thấy không phải như vậy mới yên tâm.
Cổ Miếu có rất nhiều cửa ra vào, vả lại các tiểu
thế giới bên trong phần lớn cũng thông với nhau. Bọn họ có một số người thành
công xông vào tầng ba tầng bốn chỗ sâu trong điện thờ, người khác không khỏi bước
chân nhanh hơn.
Khi đẩy ra cánh cửa tầng thứ năm, phía trước
là một mảng rực rỡ cùng hào quang sáng ngời, có người nghi chân ở đây, trong đền
thờ nơi này có một số chữ khắc vào vách đá cổ xưa, tự chủ phát sáng.
- Có thể là cổ kinh cùng cảm ngộ của Thánh hiền
cổ, là bảo bối vô giá, chúng ta cũng đi nhìn thử xem!
Ở trong đại điện, những đồ họa khắc chữ đều nở
rộ hào quang, có mấy vị nhân vật cường đại đứng ở nơi đó như si như ngốc, thể
xác và tinh thần buông lỏng, cả người tản phát ra khí tức đại đạo.
- Là cổ kinh quán thế, chẳng lẽ là Đại đế Nhân
tộc khắc ra? Những người này đều cùng đạo cùng hợp cùng nhau, thật sự là thần
diệu khó lường, khiến người ta kính sợ!
Diệp Phàm, Đoạn Đức bọn họ kinh dị, rất nhanh
đi tới gần.
Nhưng mà, bước chân phát ra làn gió nhẹ lại
làm cho phía trước đã xảy ra biến cố, mấy người kia giống như pháo hoa tản ra,
toàn thân biến thành mảnh nhỏ ánh sáng, hóa thành một mảng hào quang cực kỳ
sáng lạn xinh đẹp.
- Cái này... phát sinh chuyện gì?
Bọn họ rất nhanh ngừng bước chân, tất cả đều
ngây dại, lạnh giá từ đầu đến chân.
- Vũ Hóa Phi Tiên sao?
Mấy người suy nghĩ xuất thần, cả người lạnh
như băng, tổ miếu này thật quỷ dị.
Đại điện vô cùng trống trải, những cổ tự cùng
phù văn kia phát sáng rạng rỡ, nở rộ ra từng đợt từng đợt thần quang, làm cho
nơi này tràn ngập khí tức thần thánh, nhưng kết quả lại quỷ dị như thế.
Mấy vị hùng chủ cứ như vậy tiêu tán, chết
không minh bạch, ở trong hào quang sáng lạn trở về cát bụi, thậm chí có đạo âm
đang ngân vang, quả thật giống như là mọc cánh thành tiên.
Nơi này tĩnh lặng tới cực điểm, không có người
nào lên tiếng, không có người nào tiến lại, những chữ khắc trên vách đá sáng lạn
kia dường như là có một loại ma tính, làm cho bọn họ cả người rét run.
“Két!”
Cánh cửa tầng này bị đẩy ra, lại có người đi
vào. Bọn họ cả kinh kêu lên, vừa thấy mấy bức khắc đồ, có mấy lão nhân tất cả đều
vọt lại.
Năm người là đến từ hai đại giáo, Giáo chủ bọn
họ đều không tới, dành danh ngạch lại cho mấy vị Thái thượng trưởng lão không
còn sống bao lâu ở nhân thế, những người này cũng không phải là kẻ tầm thường.
Bọn họ rất nhanh vọt tới, không hề để ý tới
đám người Diệp Phàm, đứng ở trước vách tường đại điện huyền ảo khó lường, quan
sát những cảm ngộ của các bậc tiền bối kia, trong nháy mắt nhưng lại đều si ngốc,
như đắm chìm trong đó.
Tiếp theo, từng đạo gợn sóng tràn ra, mỗi người
đều có cùng đạo cùng hợp, nhanh chóng tiến vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất,
quanh thân nở rộ ra từng sợi từng sợi thần liên màu máu giống như linh vũ của
tiên phượng.
Nơi đây, tường hòa mà yên tĩnh tới cực điểm,
không có một chút sát khí, vạn vật cùng tồn tại, thụy khí dâng lên, thế nhưng
Diệp Phàm bọn họ lại cảm thấy được quá mức thần thánh, mấy người này không khỏi
rất có thiên phú, lập tức liền nhập đạo.
- Xong rồi! Bọn họ đều tiêu rồi! Cũng sắp trở
thành một mảng mưa đạo!
Lão mù thở dài.
Quả nhiên, đại hắc cẩu mở ra cái miệng rộng thổi
một hơi về phía trước, năm lão già kia tất cả đều tản ra, hóa thành nhiều điểm
sáng, rất là sáng lạn, có một loại thần vận làm cho nơi đây càng ngày càng
thánh khiết.
Bọn họ nhìn thấy từ đầu tới cuối hết thảy, còn
rúng động hơn lúc này. Chỉ là một mảng chữ khắc trên vách đá, mà lại trực tiếp
làm cho người ta biến thành một đám điểm sáng, bốc hơi biến mất khỏi thế gian.
Nghe nói không đã rợn cả người.
- Đây là tổ miếu thần thánh ư, ta cảm thấy như
là một tòa Ma Điện?
Bàng Bác vô cùng kinh ngạc, trong tay nâng lên
Thần Nữ Lô, rất muốn oanh kích thiêu đốt.
Đại điện rực rỡ quỷ dị như vậy, mặt vách tường
kia thật kinh sợ, bọn họ cũng không dám nhìn vào. Chỉ có Đoạn Đức là treo Thôn
Thiên Ma Cái ở trên đỉnh đầu, nghiêng đầu từ rất xa nhìn vài lần, rồi sau đó hắn
rất nhanh khắc lại vài cái ký hiệu trên mặt đất, đều là rập khuôn trên vách đá.
- Đây là... một loại đại đạo phù văn!
Hắc Hoàng kiến thức rộng rãi, liếc mắt một cái
nhận ra, rồi sau đó dựng đứng hai cái lổ tai lớn đen sì, nói:
- Tuy nhiên rất quái lạ, dường như không là thứ
tốt!
Chi khoảng nửa khắc như vậy, lại có mấy người
xông vào, đồng dạng là danh túc các đại giáo, thực lực mạnh mẽ, lập tức ào tới
trước chữ khắc trên vách đá.
- Nguy hiểm đó!
Lần này mấy người Diệp Phàm lớn tiếng nhắc nhở,
nhưng đám người kia chỉ là quay đầu lại nhìn thoáng qua bọn họ, cũng không có rời
đi.
- A, không!
Chỉ có một lão nhân cuối cùng phát ra một tiếng
kêu to, nhưng cũng đã chậm, nửa người hóa thành tia sáng, nguyên thần biến mất,
bốc hơi sạch sẽ.
- Các ngươi có chú ý không, tia sáng đó đều
chìm vào trong vách đá, nó dường như đang hấp thu đạo hạnh của bọn họ.
Hầu tử đột nhiên lên tiếng.
Diệp Phàm gật đầu, nói:
- Không sai! Vách tường có những cái lỗ, tia
sáng dọc theo văn lạc chạy vào, chìm sâu vào trung tâm điện thờ!
Trung tâm Đại điện cung phụng một cái pho tượng
đá, chỉ cao nửa thước đặt ngồi ở chỗ đó, như là một tượng Phật, lại giống như
là một lão nông, rất sần sùi, khó có thể phân biệt chân dung của nó.
- Địa phương này thực tà môn, pho tượng đá này
hẳn sẽ không sống lại chứ?
Ngay cả đại hắc cẩu đều lẩm bẩm nói nhỏ, nó đã
sống qua năm tháng vô cùng
lâu, nhưng cũng không có tận mắt thấy chuyện
quỷ dị như vậy.
Cái này căn bản không có khả năng là cảm ngộ của
các bậc tiền bối, tuy rằng thực tường hòa, nhưng càng cân nhắc càng cảm thấy
đây không phải là đất lành. Bọn họ không có dừng lại, ngay trước mắt trên mặt đất
để lại hai chữ: “Nguy hiểm!” Sau đó tiếp tục đi tới trước.
Thế nhưng, từ đó về sau trong mỗi tầng đều có
một tòa điện thờ phát sáng, cung phụng có một tượng đá cao nửa thước, điêu khắc
vô cùng thô ráp, đều là cùng một thần tượng, cũng có không ít người ngà xuống ở
chỗ này.
- Hòng rồi! Lần này không biết có bao nhiêu
người sẽ chết ở bên trong, đều bị trong điện thờ hấp thu.
Bọn họ có điểm sợ hãi, chẳng lẽ thực sự còn có
Thần linh hay sao? Thật quá mức quỷ dị!
- Không có việc gì, sau khi chết một nhóm người,
người tới sau sớm muộn gì cũng biết được, không thể thành tai họa!
Lão mù nói, người có thể vào đây không ai là
người tầm thường, ngược lại rất nhiều người đều tinh ranh hơn quỷ.
- Ta có điểm bất an, trước không nói Âm Thần
còn tồn tại hay không, chính là pho tượng đá trong điện thờ này khiến cho người
ta không được tự nhiên, các ngươi nói xem: đến lúc đó nó có thể sống lại hay
không?
Bàng Bác lên tiếng.
Cơ Tử Nguyệt hai má trắng sáng như ngọc, đôi
lông mi thật dài rung động, trong mắt chớp ra tia sáng sáng ngời, nói:
- Ta ở trong sách cổ gia tộc từng xem qua một
ít ghi lại, pho tượng đá hình như là thủy tổ của Thần triều Vũ Hóa, rất có thể
là một vị Đại đế Nhân tộc, nhưng tồn thế đã rất lâu, đến tột cùng có xuất hiện
hay không khó có thể nói rõ!