Diệp Phàm mới rời Tây Mạc không lâu, nghe câu
nói của nàng trong lòng lập tức run lên: liên quan đến Đại đế cổ... hết thảy đều
rất thần bí, hắn nghĩ tới chuyện ở Tây Mạc mỗi người đều tụng A Di Đã Phật,
tích tụ niệm lực vô lượng!
Mà pho tượng đá này lại là mạnh mẽ cướp đoạt
toàn bộ của người khác, không riêng gì niệm lực đơn giản như vậy, bao gồm tinh
khí thần cùng máu thịt của họ. Hai mươi mấy vạn năm trước nói vậy loại điện thờ
này trải rộng hơn phân nửa Trung Châu đây.
Hắn dùng lực lắc lắc đầu, Thần triều Vũ Hóa đến
tột cùng là muốn vũ hóa phi thăng, hay là muốn cho vô số sinh linh mọc cánh
thành tiên thành tựu cho một người, càng nghĩ càng làm cho hắn nhức đầu.
Lão mù nói:
- Nơi đây là chỗ cơ mật tối cao của Thần triều
Vũ Hóa, là thánh miếu vô thượng của họ, có lẽ sẽ có rất nhiều bí tân bị vạch trần,
nhưng hơn phân nửa đều tràn ngập nguy cơ. Mặc dù bọn họ bị diệt vong hai mươi mấy
vạn năm, nhất định cũng phải cẩn thận!
Bọn họ xông qua mười tầng Cổ Miếu, chính thức đi
tới tầng thứ mười một, cùng trước kia hoàn toàn không giống nhau, nơi đây biến
thành tiểu thế giới điện thờ chân chính, bắt đầu từ một tầng này điện thờ vô
cùng rộng lớn.
Ở bên ngoài nhìn thấy cũng chỉ là một ngôi đền
mà thôi, nhưng sau khi đi vào chỗ cổ địa này lại dường như không có điểm cuối,
trong bóng đêm có một đôi ánh mắt lấp lóe.
- Đó là cái gì!
Bàng Bác kinh dị kêu lên.
- Cổ thú! Cổ thú thể tích khổng lồ!
Người dã man hàng năm sinh sống trong rừng rậm,
mẫn cảm nhất đối với khí tức của các loại hung thú.
Bên trong tiểu thế giới điện thờ tầng thứ mười
một có cổ mộc, cũng có rừng núi, cũng có cây cỏ, nhưng không có ánh mặt trời,
không biết chúng nó sinh trưởng như thế nào. Diệp Phàm bọn họ gặp được mấy con
hung thú thật lớn, toàn thân đầy vảy như là kỳ lân, lại giống như thần thư (con
vật giống như sói ăn thịt nguời), kỳ hình dị trạng, phi thường dữ tợn.
- Đây là hậu duệ của Thần thú hộ miếu, không
ngờ một thế hệ bọn chúng còn sống, mỗi một con đều rất khủng bố.
Lão mù nói.
Phiến tiểu thế giới điện thờ này vô cùng rộng
rãi, có môi trường thích hợp cho chúng sinh tồn. Trong đó mấy con phát ra tiếng
rống, mang theo một cơn gió tanh ập tới, có lực lượng dời núi lấp sông.
- Hắc Hoàng lên đi! cắn bọn chúng!
Đoạn Đức thuận miệng kêu lên, kết quả trước
“ái da” bị chó cắn.
“Ầm!”
Hầu tử múa động cây đại Thiết Bổng quét ngang
ra ngoài, đương trường đánh cho hai con thành đống máu thịt bầy nhầy, xương cốt
vỡ nát, đây là hai đầu cổ thú ở Tiên Thai tầng thiên thứ hai, rất là cường đại.
- Ngao grào...
Phía trước, trong rừng rậm phát ra tiếng thú rống,
nhưng lại trước sau sáng lên mấy chục ánh mắt, trong đó có mấy đôi đặc biệt rực
rỡ, giống như ngọn đèn Thần chói mắt, tràn ngập khí tức vương giả.
- Ta chọc phải mấy con Thú Vương, Tiên Tam Trảm
Đạo rồi.
Đoạn Đức vừa vung tay thoát khôi miệng Hắc
Hoàng, vừa cuống cuồng bỏ chạy, nói:
- Tốt nhất đừng trêu chọc chúng, nói không chừng
sẽ gặp phải cổ thú còn lợi hại hơn, mau chạy nhanh băng qua đi!
Trong bóng đêm, gió tanh ập vào mũi, mãnh thú
chạy như điên, phiến thế giới điện thờ này truyền đến từng tiếng lại từng tiếng
thú gầm như tiếng sấm, tiếp theo các nơi chấn động, cũng không biết có bao
nhiêu dã thú chạy như điên, hóa thành một dòng thác lũ.
- Phiến thế giới điện thờ này cũng thật rộng lớn,
đây là một lần thú triều, sát khí vô cùng tận, mau mau rời khỏi nơi này!
Đông Phương Dã kêu to, hắn cảm giác được nguy
hiểm, trong rừng rậm cũng không biết có bao nhiêu hung thú vọt ra, đông nghìn
nghịt nhìn không thấy cuối.
- A...
Truyền đến tiếng kêu thét thảm thiết của tu sĩ
nhân loại. Lọt vào giữa đại quân dã thú như lũ lụt hồng thủy này, ngay cả cường
giả đều bị dập nát, nơi này trở thành một mảnh cấm địa, mọi người không thể
không đi đường vòng thông qua tiểu thế giới Cổ Miếu khác.
Diệp Phàm bọn họ băng qua điện thờ tầng thứ mười
một, thật nhanh đóng cửa lại, tất cả đều thở phào một hơi. Nơi đây không giống
như trong tưởng tượng của họ, quỷ binh không thấy, tất cả đều có sinh mệnh.
Tầng thứ mười hai đền thờ vân rất rộng lớn
mênh mông như cũ, nhìn không thấy cuối. Bọn họ đi tới trước không xa lắm, bỗng
nhiên cái đỉnh trên đầu Diệp Phàm chấn động mãnh liệt, rải ra một mảng Cửu sắc
Hỏa Diễm, đốt sụp hư không.
Có người tập kích, Diệp Phàm dùng Vạn Vật Mau
Khí Đỉnh hộ thân, tế ra thần diễm thu được từ trong Hỏa Vực. Đây là một địch
nhân tương đối đáng sợ, khẳng định là một lão Vương giả khủng bố đã trảm đạo rất
nhiều năm, một cái bàn tay to thiếu chút nữa chộp lấy đi thánh đỉnh trên đỉnh đầu
hắn. Nếu không có hỏa diễm uy lực vô cùng, hơn phân nửa Diệp Phàm lâm vào nguy
hiểm rồi, người này rất sở trường về thuật ẩn thân.
Tề La ngay khoảnh khắc liền biến mất, trong
bóng đêm phát ra một mảnh hàn quang, sát ý tràn ngập đến thấu xương, làm cho cả
phiến thế giới điện thờ này đều lành lạnh, từng đạo tia chớp chiếu sáng hư
không u ầm.
“Phốc! Phốc! Phốc!”
Cuối cùng, truyền đến ba tiếng vang nhỏ, ba
cái đầu người máu chảy đầm đìa bị ném xuống đất, mi tâm đều có một lỗ hổng,
nguyên thần bị đâm thủng. Tề La thần sắc không thay đổi, như là làm một chuyện
bé nhỏ không đáng kể.
Không ngờ lại không phải là một kẻ tập kích,
mà là ba sinh linh cổ, tất cả đều là lão Vương trảm đạo đã nhiều năm, đều bị Tề
La rất nhanh chém rơi đầu.
Mấy người Diệp Phàm đều cả kinh, lão đầu lĩnh
sát thủ này quả nhiên bí hiểm, kết quả giết chết ba lão Vương khủng bố này giống
như là thái rau thái đậu.
- Phải rồi! Không chỉ trong tổ miếu có nguy hiểm
thần bí không biết, hiện đủ loại địch nhân đang âm thầm cũng không kiềm chế được
nữa rồi, nhất định phải cẩn thận!
Bọn họ bước vào đền thờ tầng thứ mười ba, nơi
này không hề u tối, ngược lại tràn ngập hào quang sáng ngời, một mảnh thần
thánh tường hòa, như là đi tới một thế giới ánh sánh.
Phía trước có một tượng đá thật lớn, cao tới cả
trăm trượng, tỏa ra hào quang dịu dàng, mặt trên pho tượng có khắc mấy chục cái
phù văn, mỗi một cái đều có thể cộng minh cùng đạo.
Các phiến tiểu thế giới đền thờ đều tương
liên, không ít người đã từ các đường khác trước một bước chạy tới nơi đây, tất
cả đều đang quan sát, âm thầm ghi nhớ những cổ phù này.
- Thiên Hoàng tử!
Hầu tử quát to một tiếng, múa động đại côn đập
tới, Thiết Bổng đen nhánh trong khoảnh khắc tăng vọt đến mấy trăm trượng, chọc
vỡ hư không, ngay lập tức bổ xuống.
Thiên Hoàng tử cười lạnh một tiếng, cũng không
quay đầu lại bỏ đi xa, trong nháy mắt chìm sâu vào tiểu thế giới điện thờ phía
trước, rời khôi tầng thứ mười ba Cổ Miếu.
- Ngay cả con chó này đều dừng chân ở đây, cổ
phù trên pho thần tượng này hẳn là không tầm thường.
Bàng Bác nói.
- Tiểu tử! Chú ý lời nói của ngươi, còn dám
nói loạn, bổn hoàng xử ngươi bây giờ!
Hắc Hoàng ở bên cạnh kêu lên.
- Những phù hiệu này thực đặc biệt, dường như
là Khu Linh Phù, có thể sai khiến các loại kỳ thú.
Tề La lộ ra dị sắc, bắt đầu âm thầm ghi nhớ.
Mấy chục cái phù hiệu, mỗi một cái đều cực kỳ
phức tạp, từ cả ngàn đường văn lạc cấu kết mà thành, có thể trực tiếp cộng minh
cùng đạo trong thiên địa, thần bí khó lường.
Tổ miếu của Thần triều Vũ Hóa thật phi phàm,
có rất nhiều chữ khắc trên vách đá quý báu, Diệp Phàm bọn họ không nghĩ nhiều,
tất cả đều tĩnh tâm lạc ấn một đám ký hiệu vào trong thức hải.
Mấy thân ảnh bay lên tới cái miệng khẽ nhếch của
thần tượng, có một người động huyền cơ, rất nhanh móc ở bên trong, những người
khác tỉnh ngộ, tất cả đều ra tay, khoảnh khắc đã xảy ra đại chiến.
- Trong miệng pho tượng đá có gì đó!
Trong khoảnh khắc bị lấy ra, hào quang tường
hòa dâng tràn, các loại ráng màu rọi chói mắt không mở mắt ra được. Đó là một hộp
bảo vật, vuông vức một thước, chấn khiếp mọi người, nó dĩ nhiên là dùng Ngũ sắc
Thiết Tinh luyện chế thành, là Thần liệu sánh ngang cùng Đại La Ngân Tinh.
- Thật sự xuất hiện bảo bối rồi! Chỉ riêng cái
hộp đã là báu vật hiếm có, khiến Thánh nhân đều phải động tâm ra tay cướp đoạt,
bên trong là gì, hẳn không phải là Vũ Hóa Tiên Kinh chứ?
Mọi người đều điên cuồng, phóng tới phía trước,
đồng loạt ra tay cướp đoạt, người thứ nhất được đến đương trường kêu to, bị người
giết chết, trở thành một băi máu tanh.
“Ông!”
Trong hư không run lên, một cái bảo bình màu
đen xuất hiện, nuốt thiên nạp địa, lập tức thu lấy hộp bảo vật, làm của riêng.
- Hoa Vân Phi, Lý Tiểu Mạn!
Bàng Bác kêu lên, chân mày dựng thẳng đứng. Diệp
Phàm bay lên trời định ra tay. Nhưng mà, đúng lúc này Hoa Vân Phi như tị rắn rết,
rất nhanh ném hộp bảo vật xuống, cực nhanh độn đi, những người khác tranh giành
làm cho cái nắp bung lên.
“Ầm!”
Một màn mưa ánh vàng xuất hiện sáng lạn, rậm rạp,
che kín mỗi một tấc không gian tiểu thế giới điện thờ.
- Cái này... là gì?
Rất nhiều người giật mình cả kinh.
Hắc Hoàng lập tức sởn tóc gáy, lông đen trên
toàn thân nó đều dựng đứng lên, cuống quýt chạy như điên, hét lớn:
- Gâu, Gâu, Gâu! Chạy mau!
Đây là một màn mưa ánh sáng sáng lạn, rất
nhanh rơi vải xuống, vô cùng vô tận, hào quang màu vàng lóe ra rực rỡ, rậm rạp,
như là một đám phù văn, che kín tiểu thế giới tầng thứ mười ba.
Đại hắc cẩu thẳng đuôi mà chạy, Đoạn Đức ôm đầu
chạy theo, đám người Diệp Phàm cũng biến sắc, nhanh chân chạy như bay, bọn họ
biết được đó tuyệt đối là khủng bố.
Ở giờ khắc này, trên bầu trời màn mưa hào
quang vàng càng tăng lên, chúng nó sống lại, mỗi một cái đều giống như một ngọn
đèn thần, sáng lạn loá mắt, phát ra tiếng keng keng, đó là tiếng các điểm sáng
va chạm nhau, như tiếng sắt thép chạm nhau ngân vang.
- A...
Truyền đến tiếng kêu gào thảm thiết, mọi người
phía sau tranh lên phía trước, phóng đi trốn ra bốn phía, mọi người đều cảm
giác tai vạ đến nơi, loại này có thể xuyên thấu qua thần lực, cắn nuốt tinh khí
thần.
Đại đa số mọi người đều không biết, chỉ có số
ít lão già sắp chầu trời lộ vẻ sợ hãi kêu to, nhắc nhở:
- Đây là Thí Thần Trùng! Không thể chạm vào,
mau mau trốn đi!
Thí Thần Trùng, đây là một cái tên thật khủng
bố, phàm là người hiểu biết, chỉ cần đề cập tới ai cũng biến sắc.
- A...
Tiếng kêu thảm thiết nổi lên khắp bốn phía,
chân cương hộ thể căn bản vô dụng, màn mưa ánh sáng màu vàng hạ xuống, bao phủ
nhân thể, tinh hoa trong máu thịt tằm ăn lên sạch sẽ, ngay cả nguyên thần đều
không buông tha.
Mọi người đều sợ run, tế ra các loại pháp khí
công kích, nhưng mà dị trùng vô cùng hung hiểm đáng sợ, khó có thể ngăn cản. Mỗi
một con trùng đều giống như mặc kim giáp, đều dài cỡ ngón tay, vỏ xác ngoài rất
cứng rắn, đại năng đều khó mà chém vỡ.
- Không cần dùng thân thể công kích chúng, loại
này chỉ có thể dùng đạo hạnh và pháp tắc luyện hóa!
Có người kêu lớn.
Nhưng mà, lúc này ai dám dừng lại tĩnh tâm luyện
hóa, một người mặc dù có thể luyện hóa sạch mấy chục con, nhưng nhiều vô cùng
vô tận như màn mưa ánh sáng như vậy, sao có thể kịp đối phó.
Giờ phút này, mọi người đều nhìn thấy được,
cái hộp bảo vật Ngũ sắc Thiết Tinh luyện chế thành kia giống như là một tổ ong,
mặt trên có rất nhiều lổ nhỏ, càng nhiều Thí Thần Trùng còn đang chui ra.
Vả lại, không khó nhìn thấy trong cái hộp này
có trật tự không gian, giống như một cái tiểu thế giới, rộng lớn hơn xa so với
tưởng tượng. Có trời mới biết trong đó có bao nhiêu con dị trùng.
Một lão nhân sắp chầu trời phát ra tiếng rống
giận, lão bị hào quang màu vàng bao phủ, dùng hết khả năng cũng không tránh khỏi
một kiếp, thất khiếu bị xuyên thủng, ngay cả nguyên thần đều bị ăn sạch.
Mà đây chỉ là một màn mà thôi, cũng không biết
có bao nhiêu người chết thảm, ở trong màn mưa ánh sáng màu vàng đầy trời hóa
thành bụi đất, đây là một vùng ma địa khủng bố, tất cả điểm sáng đều là tấm phù
đoạt mệnh.
Những con trùng này đều chỉ lớn bằng ngón cái
như vậy, toàn thân nó đều dầy đặc vảy màu vàng thật nhỏ, giống như một con Tiểu
Giao long, chỉ có điều không có sừng mà thôi.