Diệp Phàm bọn họ cũng chỉ có thể bỏ chạy bán mạng,
tại địa phương này không tiện vận dụng Thánh binh truyền lại đời sau, bởi vì
khi tiến vào các giáo sớm có ước định, lúc này người rất nhiều, nếu truyền ra
ngoài ngày sau có thể sẽ có phiền toái.
Diệp Phàm không phải lần đầu tiên nhìn thấy loại
dị trùng này, năm đó cùng Đoạn Đức, Đông Phương Dã ở trong Tiên Phủ thế giới
Trung Châu đã từng gặp qua, tuy nhiên khi đó rất ít, chỉ có mấy chục con mà
thôi. Ngày nay cuồn cuộn mãnh liệt, nơi nơi đều có, ai cũng không chống lại được,
chỉ có chạy trốn.
Đang lẩn trốn trong đại quân từ vong, Hoa Vân
Phi là người thứ nhất vọt vào tiểu thế giới điện thờ tầng thứ mười bốn, Thí Thần
Trùng chính là hắn phát giác trước hết.
Diệp Phàm bọn họ là nhóm thứ hai, mắt thấy
cách cửa đá cũng không xa, Đoạn Đức đột nhiên ngừng lại, nói:
- Đây chính là thần trùng trong truyền thuyết,
giá trị cũng không kém bao nhiêu so với một bộ cổ kinh, bồi dưỡng mấy ngàn năm,
nói không chừng có thể đản sinh ra một con Thí Thần Trùng thuần huyết!
Ở giờ khắc này, Đoạn Đức ra tay thực đê tiện,
làm ra một cái quyết định khiến cho những người khác vô cùng thống hận, hắn lấy
ra một kiện thần vật, dĩ nhiên là một cái Tụ Bảo Bồn, quay đầu thu lấy cái hộp
bảo vật Ngũ sắc Thiết Tinh kia.
- Đoạn mập mạp ngươi làm gì vậy?
- Những thần trùng này đều rời tổ, trong hộp bảo
vật hơn phân nửa có trứng thần vô giá, nếu muốn phục tùng loại này chỉ có thể bắt
đầu từ trứng!
Thí Thần Trùng thuần huyết, tương truyền ngaỵ
cả Thần linh đều có thể gặm nuốt sạch, đều có thể cắn nát, đều có thể giết chết,
gần như không có gì có thể ngăn cản chúng.
DỊ trùng màu vàng trước mắt tuy rằng rất cường
đại, nhưng đều không phải là thần trùng chân chính, tổ huyết loãng, ngày nay,
còn xa không thể so sánh với thủy tổ của chúng ở vào trạng thái nguyên thủy.
Tương truyền, ở thời thượng cổ có một vị Thánh
nhân thành công nuôi dưỡng ra mấy con bán thần trùng, đều không phải là tổ
trùng chân chính, đã cùng hắn cùng nhau giết một Vương thái cổ sắp thức tỉnh đến
giải thể mà chết.
“Ông!”
Hộp Ngũ Sắc Thiết Tinh bị thu đi, Đoạn Đức đắc
ý cái mũi nở ra, chỉ riêng loại bảo bối này đã đủ để cho Thánh nhân động tâm,
đây là Thần liệu cùng một cấp với Đại La Ngân Tinh, mà trứng thần trùng bên
trong thì lại vô giá, thật nếu dưỡng ra tổ trùng thuần huyết, đừng nói là thiên
hạ vô địch cũng không sai biệt lắm.
Bọn họ nhảy vào tiểu thế giới điện thờ tầng thứ
mười bốn, nhưng mà nguy cơ không có biến mất, màn mưa ánh sáng đầy trời đều đuổi
theo sau, tất cả tập trung theo hướng Diệp Phàm bọn họ nơi này, bỏ qua những
người khác.
- Đoạn mập mạp! Ngươi ra tay rất đê tiện!
- Con bà nó! Kẻ trộm mộ nhà ngươi cũng không sợ
tay bị mục nát sao?
Một đám người đều muốn bóp chết hắn, tên này
thật đúng là chủ động hấp dẫn hòa lực, vừa rồi Thí Thần Trùng là phân tán, bây
giờ toàn bộ tập trung tới một mục tiêu, hóa thành một dòng thác nước lớn màu vàng
buông xuống.
Nhiều thần trùng như vậy ai có thể ngăn chống?
Đây là trí mạng, rất nhanh sắp bao trùm lấy bọn họ.
- Người tốt a, nhưng lại cứu chúng ta như vậy!
- Mấy người kia là ai, có phải Thánh tăng tới
từ Tây Mạc hay không? Thật đúng là xả thân vào Địa Ngục, đã cứu chúng ta!
Diệp Phàm cùng đám người Hắc Hoàng nghe được
những câu nói xa xa kia đều muốn hộc máu, càng muốn bóp chết tươi Đoạn Đức, tên
hỗn đản này ra tay thật thiếu đạo đức, dẫn tới đại họa.
- Ta chết mất! Những con trùng này cũng quá
thù dai đi! Đuổi theo chúng ta không buông bỏ!
Đoạn Đức nhe răng nhếch miệng, mông cùng với đầu
vai cùng với ngực đều bị xuyên thủng, máu tươi chảy dài.
- Là ngươi ra tay đê tiện, mau mau ném cái hộp
kia đi!
Lão mù nói, ngay cả lão cũng bị thương, máu chảy
đầm đìa, tình huống thực nguy cấp.
- Sao có thể ném xuống, đây có thể so với cổ
kinh của Đại đế! Đạo gia ta không lâu trước đây ở trong một cổ mộ đào ra một mảnh
cổ văn, trong đó có ghi lại liên quan về thần trùng, chỉ cần nuôi dưỡng với
phương pháp đặc thù chừng một vạn năm, có thể dựng dục sinh ra tổ trùng chân
chính, lấy cổ kinh của Đại đế đến ta cũng không đổi!
Đoạn Đức ôm chặt cái hộp không buông tay. Kết
quả, ngón tay đều bị xuyên thủng, trong tổ lại còn có Thí Thần Trùng.
Tề La cũng không tha nói:
- Ta cảm thấy con trùng này đích xác có giá trị
vô lượng, tuy rằng chúng ta không thể sống tới một vạn năm, nhưng có thể dưỡng
nuôi lưu lại cho hậu nhân, tương lai Thiên Đình chúng ta đứng trên thiên hạ
tình hình đặc biệt lúc ấy nhiều thêm một loại uy hiếp vô thượng.
- Vậy vận dụng Thánh binh truyền lại đời sau
đi!
Đông Phương Dã định ném ra cây lang nha đại bổng.
- Hay là để cho ta đi!
Diệp Phàm ra tay, thúc động Cửu sắc Hỏa Diễm
trong Vạn Vật Mau Khí Đỉnh, đốt giết màn mưa sáng màu vàng, từng mảng từng mảng
rơi xuống, nhưng loại này quá nhiều, không lâu liền áp tới, bắt đầu vây khốn bọn
họ.
Diệp Phàm thúc giục:
- Đoạn mập mạp! Ngươi mau lấy ra thần trứng rồi
ném xuống hộp Ngũ sắc Thiết Tinh, bằng không đàn trùng này quá nhiều không giết
hết được!
Đoạn Đức bằng mọi giá không tình nguyện, Ngũ sắc
Thiết Tinh kia cũng là Thần liệu, nhưng không chịu nổi Thí Thần Trùng quá nhiều,
hắn giống như heo bị giết kêu gào thảm thiết, lấy ra một đống thần trứng màu
vàng, lại bị thương không nhẹ, cuối cùng không tình nguyện ném hộp bảo vật xuống
đất.
Mà tới lúc này, bọn họ đã chạy trốn tới tiểu
thế giới điện thờ tầng thứ mười sáu, Đoạn mập mạp một đôi tay thật giống như bị
chó gặm, hắn nhe răng nhếch miệng kêu gào.
Tới nơi này rồi, bọn họ rốt cục thoát khôi Thí
Thần Trùng, thở phào một hơi, một đám người cùng nhau quở trách hắn đê tiện.
- Vốn tưởng rằng loại này sớm đã tuyệt chủng,
cũng chỉ còn có mấy chục con ở Tiên Phủ thế giới, không nghĩ tới trong tổ miếu
lại có một ổ khủng bố như vậy. Năm đó Thần triều Vũ Hóa quả nhiên khủng bố, khẳng
định dưỡng ra chân chính tổ trùng thuần huyết!
Bọn họ bắt đầu chia của, sợ ở trong tổ miếu có
sơ xuất, mỗi người đều cẩn thận thu hồi, mang theo ở trên người một ít trứng thần
trùng trong suốt.
- Thiên Hoàng tử, Hoa Vân Phi, Lý Tiểu Mạn
đâu?
Bọn họ quay đầu lại còn muốn tìm ba người này
tính sổ, nhưng sớm đã không còn thấy bóng dáng, tất cả đều thừa dịp loạn bỏ chạy.
- Nếu bọn họ đã vào đây, sớm muộn gì cũng sẽ gặp.
Nói ra mới nói bọn họ hẳn không phải cũng là vì Ngũ sắc Tế Đàn chứ?
Bàng Bác kinh nghi không chừng.
- Mau đi nhanh đi!
Mọi người biến sắc.
Nơi đây là tổ miếu của Thần triều Vũ Hóa, là địa
phương thần thánh tối cao, không chỉ có cảm ngộ của Thánh hiền cổ, mà còn có
ghi lại hết thảy cơ mật, hơn phân nửa có thể tìm ra Vũ Hóa cổ kinh.
Mà Diệp Phàm lo lắng nhất chính là những người
khác nhanh chân đến trước, ở trong Thần Miếu tìm được Ngũ sắc Tế Đàn đủ loại
văn tự khắc đồ, nếu bởi vậy mà thành công vượt qua tinh vực, dẫn theo chiến hòa
tới địa cầu thì đó chính là một hồi tai họa khủng khiếp.
Bọn họ liên tiếp vượt qua cửa tầng, né qua các
loại phiền toái, đi tới tầng thứ hai mươi mốt trong cổ Miếu, tổng cộng có ba
mươi sáu tầng, về phần từng tòa từng tòa cổ điện, cùng với một đám tiểu thế giới,
nhiều đếm không hết.
- Có điểm không thích hợp!
Đoạn Đức thì thầm, trước đây hắn chuẩn bị rất
nhiều tài liệu, cho rằng sau khi đi vào nhất định sẽ gặp phải quỷ vật, nhưng mà
chứng kiến tới giờ đều chỉ có sinh vật còn sống.
Bọn họ không ngừng đi qua, rất nhanh liền đi tới
tầng thứ hai mươi bảy, càng ngày càng cảm thấy có điều không thích hợp, dĩ
nhiên là một đường bằng phẳng thông suốt, không có nguy hiểm gì.
Khi bọn hắn bước vào tiểu thế giới điện thờ tầng
thứ hai mười tám, hư không không một tiếng động kia bị phá vỡ, một thanh thần
kiếm màu vàng bổ thẳng xuống dưới, chỉ thẳng vào mi tâm Diệp Phàm, nhanh đến cực
điểm, uy thế kinh thế, trời sụp đất nứt.
Là Thánh binh truyền lại đời sau!
Có người kiềm chế không được, vận dụng binh
khí khủng bố bực này để tập kích, mà trước đó không hề có mảy may dao động, gần
như tránh khôi linh giác của mọi người.
“Ầm!”
Địa Ngục Trấn Hồn Tháp vọt lên, nó trắng tinh
như tuyết, đó là năm vị Sát Thánh tọa hóa lưu lại năm khối tinh hoa đạo cốt luyện
chế thành, uy lực vô cùng, đương trường chặn đứng thần kiếm màu vàng.
Cùng lúc đó, Tề La nghịch thiên dựng lên, biến
mất trong hư không, truy đuổi sát theo, truyền đến một tràng tiếng “leng keng”
không dứt.
Không bao lâu, lão quay lại, không mang về đầu
lâu nhuộm máu như lần trước, địch thủ chạy mất.
- Trong thần kiếm màu vàng đó có một đạo
nguyên thần của Sát Thánh!
Mọi người đều cả kinh, Thánh nhân không hiện
hóa, lại đem một đạo nguyên thần nhập chủ trong Thánh binh màu vàng, truyền cho
thủ hạ Vương giả, đây cũng là sát phạt sắc bén lợi hại.
Mọi người đối với Tề La càng ngày càng nhìn
không thấu, chỉ sợ lão bất cứ lúc nào đều có thể thành Thánh, tuy nhiên đây là
chuyện tốt, làm cho bọn họ càng thêm nắm chắc.
Không lâu sau, bọn họ cẩn thận đi tới tiểu thế
giới điện thờ tầng thứ ba mươi. Nơi đây có một ít dấu vết để lại, sau khi thảo
luận cẩn thận đều nhất trí cho rằng, tứ đại Thần triều cùng Diêu Quang Thánh Địa
hơn phân nửa đã sớm tiến vào đây.
- Thần Miếu hẳn không phải bị bọn họ dọn sạch
rồi chứ?
- Không thể nào! Bọn họ dường như dừng lại ở
đây, không có xâm nhập vào trong.
Đoạn Đức lấy ra tấm thần kính lấy được từ một
ngôi mộ xưa, do xương trán của Đại Thánh Nhân tộc mài mà thành, có thể soi trở
lại một ít cảnh tượng xảy ra trước đó.
Xuyên thấu qua cốt kính, có thể nhìn thấy một
ít bóng người mơ hồ quanh quẩn ở chỗ này một lúc lâu sau, rồi sau đó cuối cùng
rời đi.
- Nói như vậy, chân chính nguy hiểm ở trong
sáu tầng cổ Miếu cuối cùng này, ngay cả bọn họ đều không dám coi thường vọng động,
muốn mượn người trong thiên hạ dò đường!
Cửa đá đi thông vào tầng thứ ba mươi mốt chỉ
khép hờ, bên trong dường như có mành thú hồng hoang, lại giống như nối thông tới
cõi u minh, xuyên thấu ra từng đợt từng đợt khí tức quỷ dị.
- Không thích hợp đối đầu!
Bọn họ cân nhắc thật lâu sau, sau đó thối lui
rất xa, dùng một thanh thần chùy đánh mở cửa đá, nhìn vào trong.
Phía trước một màn u tối, lại có tiếng mưa rơi
truyền đến, như là một thế giới rộng lớn chân thật, trong đêm mưa có từng đạo từng
đạo bóng dáng mơ hồ đang đi lại.
- Có còn sống, đó là gì?
Bên trong thực quỷ dị, Thiên Nhãn Thông đều bị
khắc chế, hình như có thần liên trật tự dầy đặc trong hư không.
“Ầm!”
Mưa to tầm tã, vài đạo tia chớp màu máu đan
chéo trong bầu trời đêm, chiếu sáng hết thảy bên trong, làm cho bọn họ tất cả đều
biến sắc, “bịch bịch bịch” thối lui, rất nhanh khép kín cửa đá.
- Đây là chuyện gì xảy ra?
Tia chớp màu máu chiếu sáng lên trong đêm mưa,
đường đi lầy lội, bọn họ nhìn thấy mấy đội binh sĩ mặc giáp trụ màu đen cổ xưa
cầm trong tay thiết qua, chiến mâu các loại đang tuần tra.
- Đó là... Thiên Binh giáp trụ của Thần triều
Vũ Hóa hai mươi mấy vạn năm trước, bọn họ là cái gọi là Thiên Binh!
Cơ Tử Nguyệt nói, đôi mắt đẹp chớp chớp đầy vẻ
khó tin. Trước khi tới đây nàng ở Tàng Kinh Các Cơ gia tìm đọc các loại tư liệu
và điển tịch, từng nhìn thấy qua loại giáp trụ này.
Mọi người đều ngây dại.
- Các ngươi có thấy không, sau khi chúng ta tiến
vào nhìn thấy đều là vật còn sống, chẳng lẽ nói những binh sĩ kia cũng là...
- Không thích hợp, thực không thích hợp!
Đoạn Đức lắc đầu, đi tới đi lui, rồi nói:
- Ta ở trong một tòa đại mộ viễn cổ thấy ghi lại
một đoạn quỷ dị, nói năm đó Thần triều Vũ Hóa là đã kết thúc thống trị, không
phải bị người khác diệt vong, mà muốn âm thầm tiến hành một đại sự nghịch
thiên, chẳng lẽ là sự thật?