Già Thiên

Chương 1568: Chương 1568: Hố phân năm ấy




- Vô Thủy Đại đế còn sống không?

Diệp Phàm lẩm bẩm nói, sắc mặt ngưng trọng. Nếu là thực, sẽ phủ định rất nhiều lẽ thường ở quá khứ, tất nhiên sẽ chấn khiếp nhân gian giới.

Hắc Hoàng cũng sớm rung động, kích động đến lo được lo mất, tràn ngập lo lắng. Nếu lại là vui mừng uổng công nó sẽ khó có thể chịu đựng! Hy vọng lần lượt tan biến thật sự đả kích lòng người.

- Có lẽ thật sự có thủ đoạn nghịch thiên!

Vẫn luôn ít lời, Cơ Tử nói, trong ánh mắt toát ra một loại tia sáng kỳ dị.

- Đại đế! Van cầu ngài đi ra gặp ta cho ta thấy đi!

Đại hắc cẩu kêu khóc, chấn động rất nhiều quặng mỏ bên trong Tử Sơn phát ra tiếng vọng “ù ù”, thanh âm “ô ô” điếc tai.

Thánh Hoàng tử trong đôi con ngươi vàng bắn ra từng tia sáng, nhìn quét khắp nơi, muốn nhìn ra đến tột cùng là chuyện gì! Hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, đều khiến mấy người không thể hiểu, phi thường quỷ dị.

- Đại đế! Xin ngài xuất hiện gặp Tiểu Hắc đi...

Hắc Hoàng lớn tiếng kêu gào, bắt đầu chạy vòng quanh từng cổ động trong Tử Sơn, muốn tìm ra kết quả.

Nhưng mà cũng không có ai đáp lại nó, trong Tử Sơn trống trải nơi nơi đều là tiếng vang của nó, như là sấm sét quanh quẩn, cũng không có tiếng động gì khác.

- Đại đế! Van cầu ngài! Tiểu Hắc thật sự rất muốn nhìn thấy ngài!

Hắc Hoàng đau thương gào khóc.

Nó như là điên lên rồi, chạy chung quanh tìm kiếm, dấu chân lần tới khắp mọi ngõ ngách. Trong quá trình này nó phát hiện Bát bộ thần tướng thiết lập một tòa tế đàn, thờ phụng Thần minh vị tối cao của Bất Tử Thiên Hoàng.

Phi thường quỷ dị, trên bài vị kia viết hai chữ Thành Tiên!

Nhưng, lại bị người đánh một chưởng bể nát tả tơi. Dấu bàn tay kia là rõ ràng như thế, mặc dù trôi qua muôn đời vẫn còn như trước.

- Là Đại đế làm, năm đó dùng lực lượng cấp Đế phá hủy!

Hắc Hoàng nói.

Diệp Phàm, Cơ Tử đều khiếp sợ, đó là bài vị của Bất Tử Thiên Hoàng lưu lại, muốn làm cái gì? Ở niên đại xa xôi đó, nơi này là Cổ Hoàng Sơn, là nơi mai táng Bất Tử Thiên Hoàng, là địa phương thần thánh nhất mà thái cổ vạn tộc đều phải lễ kính. Sau lại mới bị Vô Thủy Đại đế nhập chủ, thế nhân sớm quên cái tên từ trước của nơi này, đối với các bộ tộc thái cổ mà nói là một chỗ gần với địa phương Thần minh, tương liên với trời, Có thể nói là nối thông với tiên!

Đại hắc cẩu toàn thân không còn sức, nằm phục ở nơi đó, không ngừng gầm nhẹ, không chịu đứng lên.

- Không cần tìm nữa!

Lại truyền đến thanh âm kia, vang vọng Tử Sơn.

Mấy người đều là chấn động thân mình, đại hắc cẩu lại thoắt ngẩng đầu, nhìn Đế chung to lớn ở xa xa kia. Ngày nay Vô Thủy Chung đã hóa đá, cả vật thế giai là nham thạch, nhìn không ra hình thể trước kia. Nó treo ở trên không trung Tử Sơn, như là một tòa điện cực lớn bao phủ nơi đó.

“Coong...”

Một tiếng sóng âm tiếng chuông khuếch tán, tuyên truyền giác ngộ, mát lạnh mà tường hòa, cũng không có một chút sát phạt khí của binh khí Đế, cũng không có cảm giác áp bức, ngược lại như rót xuống mưa lành, làm cho mấy người trong khoảnh khắc giác ngộ.

Nhưng mà, đại hắc cẩu lại giống là bị người rút ra xương cột sống, toàn thân nó vô lực, nằm xụi lơ trên mặt đất. Nó cũng giống như Diệp Phàm bọn họ, biết rõ ràng thanh âm là đến từ đâu, nó hoàn toàn tuyệt vọng.

Là thần linh của Vô Thủy Chung dựng dục ra, đều không phải là Vô Thủy Đại đế trở về!

- Ô ô ô ngao...

Đại hắc cẩu rống to xé nát tim gan, toàn thân run run, trong lòng vô cùng đau thương, phun ra mấy mồm to máu tươi, nhiễm đỏ lớp đá lót trên mặt đất.

Đế chung bị Phong Thần Bảng kinh động tỉnh lại, là nó đang thống trị hết thảy sao, hết thảy đều là nó gây nên hay sao?

Theo sóng âm tiếng chuông tiếp tục, một mặt vách đá phía trước bị chấn nứt nẻ, có lớp lớp đá ngoài rơi xuống, lộ ra một mặt “vách tường”, hiển nhiên có người thường nghỉ chân ở trong này.

“Sai rồi!”

Trên vách tường trống trải, có khắc hai chữ to như vậy, khí thế bàng bạc, giống như có thể ép sụp thiên địa, nổ tung vũ trụ, có từng đợt từng đợt khí cơ Đại đế nội liễm, như ẩn như hiện.

- Là Đại đế khắc ra!

Hắc Hoàng rốt cuộc không rời ánh mắt, hơn nữa cũng càng thêm không còn chút sức lực.

Sóng âm tiếng chuông ngừng lại, hết thảy đều im lặng, hơn nữa cái gì cũng không có, vách tường bị long đi, hai chữ phía trên bị bụi bậm năm tháng che khuất, cuối cùng không nhìn thấy nữa.

Việc đã đến nước này, có ở lại cũng không có ý nghĩa gì.

Diệp Phàm, Cơ Tử, Thánh Hoàng tử đồng loạt ra tay, kéo theo Hắc Hoàng, cưỡng ép lôi nó rời Tử Sơn. Từ đó rời khỏi đạo thổ của Đại đế Nhân tộc vô thượng ẩn cư lúc tuổi già.

- Ngao ô...

Trên vùng đất này truyền đến từng tràng tiếng gào rú thê lương, giống như một con sói cô độc tru gọi dưới ánh trăng, nghe thấy khiến người ta vô cùng xúc động.

Suốt nửa tháng cả Bắc Vực đều không yên tĩnh, thường xuyên nghe loại thanh âm như tiếng sói tru thê lương như thế, làm cho lòng người kinh sợ. Cũng từng có tu sĩ đi tìm hiểu, phát hiện một con chó đen lớn không ngừng quanh quẩn một chỗ ở bên ngoài Tử Sơn, mang theo bi thương khôn cùng.

- Nghĩ thoáng một chút đi!

Diệp Phàm khuyên giải an ủi, nói:

- Tương lai có lẽ sẽ có thần tích phát sinh!

- Vô Thủy Đại đế dù sao cũng là người phi thường, sống hay chết không nhất thiết có thể đưa ra phán định đâu, có lẽ còn có... một chút hy vọng!

Nói tới đây, Thánh Hoàng tử lắc lắc đầu không nói được nữa.

Không thể không nói, năng lực điều tiết của Hắc Hoàng vẫn là rất mạnh, vô cùng đau thương nửa tháng, cuối cùng tỏ thái độ khác thường, thu liễm tất cả bi thương, nói:

- Ta tin tưởng vững chắc Đại đế đã đánh vào Tiên vực. Nếu không phải như thế, ta sẽ dọc theo con đường của Người, kế thừa di chí của Người, đi tiếp ở kiếp này hoàn thành tâm nguyện của Người, thăm dò trên Tiên lộ để thấy kết quả cuối cùng!

Có mục tiêu mới có động lực mới, người còn sống mới có sức lực, tinh thần của đại hắc cẩu tốt hơn rất nhiều. Diệp Phàm tin tưởng, bằng vào thần kinh của con chó vô liêm sỉ này, chỉ cần nghĩ thông suốt, tiếp qua hai tháng tất nhiên sẽ sinh long hoạt hổ trở lại.

Trên thực tế, ba người đều xem nhẹ nó, chỉ qua hai mươi mấy ngày mà thôi, nó liền khôi phục như xưa. Khi biết được ở Bắc Vực xuất hiện một tấm Tiên Táng Đồ, lập tức nó như long tinh hổ mãnh!

- Một tấm Thần đồ, có thể là di vật của thời đại thần thoại, không ngờ lại xuất hiện ở kiếp này, cái này có ý nghĩa gì? Tất nhiên sẽ là một hồi tiên duyên lớn lao, Thiên Tôn cổ không cam lòng, mới ký thác hy vọng cho hậu nhân đây mà!

- Mấy khối cổ ngọc thông thiên nối cùng một chỗ, chính là một bức Tiên đạo đồ. Cái này thật sự là kinh người, nghe nói chỉ còn thiếu một góc cuối cùng!

Những ngày gần đây, có một lời đồn xuất hiện ở Bắc Vực, mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, rất nhiều người đều đang tìm kiếm, hy vọng có thể nhìn thấy địa phương tàng kinh của Thiên Tôn cổ.

Nhìn thấy vẻ mặt phấn chấn, bộ dáng tràn đầy tinh thần của đại hắc cẩu, Diệp Phàm có điếm hết chỗ nói rồi. An ủi nói với nó lúc trước thật là phí công vô ích, thật đúng là không cần quan tâm nhiều tới nó.

Một tháng qua, cái khe Tiên lộ tăng lớn lên, chùm tia sáng nối trời ở các đại cấm địa Sinh Mệnh khí thế càng tăng lên. Mà tiếng gào của Bất Tử đạo nhân ở Thánh Nhai mỏng manh xuống, không biết kết quả như thế nào, không người nào dám đến gần.

- Bổn hoàng rốt cục đã thăm dò rõ ràng, bức đồ kia sắp được một vị cường giả Vực ngoại tập trung hoàn chỉnh, còn lại một góc rơi vào trong tay một vị cường giả Cổ tộc Bắc Vực. Ngay trong mấy ngày tới sẽ có động tác lớn!

Trong con ngươi của Hắc Hoàng bắn ra tia sáng bốn phía, thật đúng là giống như cuộc đời thứ hai toả sáng.

- Ngươi hẳn là đi khóc đi, không nên hưng phấn như vậy!

Diệp Phàm nhắc nhở.

- Con bà nó! Sao lại nói vậy chứ!

Hắc Hoàng khó chịu.

- Đi khóc một chút đi!

Thánh Hoàng tử cũng rất không phúc hậu nói.

- Hầu tử chớ chọc ta!

Đại hắc cẩu uy hiếp nói ra: nếu cứ tiếp tục trêu chọc nó như vậy, tiên táng mở ra sẽ không dẫn bọn hắn cùng đi.

Trên thực tế, mấy người thật đúng là không có tâm tư đó, con đường thành tiên đều sắp mở ra, bọn họ không muốn sinh chuyện, ngày nay chỉ muốn tĩnh lặng chờ xem hết thảy thế giới này.

Bất kể là binh khí Đế, Cổ Kinh hay là Tiên Trân... đối với bọn họ mà nói cũng không có hấp dẫn bằng con đường thành tiên.

Một ngày này, đại hắc cẩu vô cùng hưng phấn, trịnh trọng đến mời bọn họ cùng đi thăm dò tiên táng của Thiên Tôn cổ, kết quả ba người đều lắc đầu cự tuyệt. Bởi vì Cổ Quáng Thái Sơ, Bất Tử Sơn đều có người đi ra, bọn họ đang chú ý theo dõi, muốn nhìn xem đến tột cùng là chí tôn cổ đại, hay là nhân vật con của cấp Đe!

- Các ngươi cũng đừng hối hận!

Đại hắc cẩu nói xong chạy như điên mà đi.

Nhưng mà, nó đi mau, trở về cũng mau, không đến hai canh giờ nó đã hùng hùng hổ hổ hiện ra lại trước mặt ba người, trên cái đầu cực lớn của nó hiển lộ ra hết vẻ căm hận.

- Làm sao vậy, bị người đảnh nên trở lại muốn chúng ta động thủ đi trợ giúp ngươi à?

Diệp Phàm kinh ngạc hỏi.

Vừa nghe lời này, sắc mặt Hắc Hoàng càng thêm khó coi, trên cái mặt đen to lớn tràn ngập oán niệm. Nó nhe răng nhếch miệng, lộ ra một miệng răng nanh sắc bén, dày đặc trông phát lạnh, hận không thể một ngụm cắn lại đây.

Mấy người đều lộ ra dị sắc, khẳng định là đã phát sinh chuyện gì, Diệp Phàm, Thánh Hoàng tử đều gạn hỏi, chẳng lẽ con chó này lại đi chọc phải tai họa lớn gì chăng?

Nhiều lần truy hỏi, đại hắc cẩu mới cúi cái đầu to, vẻ mặt xụi lơ nói:

- Con bà nó! Bảo tàng này là ta chôn!

Ba người hai mặt nhìn nhau, rồi sau đó đều không kiềm nổi cười to: bảo tàng của chính nó bị người khác trộm, khó trách sắc mặt nó như vậy.

- Không phải như các ngươi nghĩ đâu...

Đại hắc cẩu nghẹn uất cái mặt bự đều sắp căng phồng máu, mí mắt giật giật kịch liệt, nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, nói:

- Là ngươi với ta cùng nhau chôn!

Diệp Phàm kinh ngạc, đầy vẻ khó hiểu, trách mắng:

- Chúng ta khi nào thì chôn qua bảo tàng? Con chó chết ngươi hẳn không phải ở sau lưng ta cất giấu thứ tốt gì đó chứ? Hay là thanh Đế kiếm ngươi không trả lại ta bị người lấy rồi?!

Vừa nghe lời này. Đại hắc cẩu càng thêm phẫn uất, lại có một tia xấu hổ và giận dữ, cuối cùng trên toán gân xanh nổi vồng, muốn cổ quái bao nhiêu có cổ quái bấy nhiêu.

- Rốt cuộc đã đánh mất cái gì?

Thánh Hoàng tử hỏi.

- Không đánh mất cái gì, đào trúng một cái hố phân!

Đại hắc cẩu nghiến răng nghiến lợi, cố chịu đựng nói ra tình hình thực tế này, rồi sau đó càng thêm buồn bực, căm hận không thôi.

Lần này, ba người đều bật cười ầm lên, cười ngửa tới ngửa lui. Đại hắc cẩu này đã sớm đi ra ngoài, hưng phấn không thôi, náo loạn hồi lâu rồi lại đào trúng một cái hố như vậy, thật sự là muốn người ta cười đến rụng răng mà.

Diệp Phàm rốt cục nhớ tới cái gì, nói:

- Là... Khương Dật Thần à?!

- Đúng vậy, chính là hắn!

Đại hắc cẩu hắc nhe răng nhếch miệng, nếp nhăn đầy mặt, hận tới cực điểm, nói:

- Mụ nội nó! Cái ngọc phiến đó chính là ta làm trước kia đấy, nhưng lại đã ltra gạt người Vực ngoại. Kết quả, con bà nó! Cuối cùng lại làm cho chính ta cũng đi theo vô giúp vui!

Năm đó, Khương Dật Thần đệ đệ của Khương Dật Phi ngang ngược kiêu ngạo ương ngạnh, làm việc không chỗ nào kiêng kị, vài lần muốn đẩy Diệp Phàm vào chỗ chết, cuối cùng bị hắn cùng với hắc cẩu đợi khi tìm được cơ hội mới trấn áp được, phân biệt chôn vùi hắn cùng với đại bá vào hầm cầu, phong ấn trong đó.

Chuyện cách đây ước chừng đã hai trăm năm, hắn đều sớm quên đi rồi, không nghĩ tới hôm nay “bảo tàng” này bị người đào ra, việc vui này thật đúng là lớn.

Nhất là đại hắc cẩu không ngờ tự mình hưng phấn bừng bừng đi đạp bãi mìn. Chuyện này thật đúng là khiến người ta cười đến không ngậm miệng lại được!

Sau khi hiểu biết sự việc trước sau, Cơ Tử người thành thật này cũng vỗ đầu vai Hắc Hoàng, không biết nói cái gì cho phải, Thánh Hoàng tử thì càng không cần phải nói, phi thường không phúc hậu không ngừng cười to, làm cho Hắc Hoàng càng thêm tim sôi sục, muốn cào móng vuốt cho mặt hắn nở hoa.

Đương nhiên, Hắc Hoàng thật ra cũng không có tự mình đào “táng động”, bởi vì mới vừa đến gần khu vực đó nó đã có điếm nhìn quen mắt, sau lại không có phí chút khí lực liền mở ra phong ấn, khai quật một sinh vật chỉ còn da bọc xương. Sau đó nó lập tức liền nhớ lại.

Một ngày này, chư cường Vực ngoại chửi mắng không ngừng, nguyền rủa người Bắc Đẩu lại làm ra mấy thứ này, ngay cả bảo đồ tiên táng đều làm từ trước, tạo đồ giả, làm ra như vậy thật sự là thiếu đạo đức.

Trường khôi hài này làm cho rất nhiều người cười nghiêng cười ngã, trở thành chuyện cười lúc trà dư tửu hậu.

Sau đó không lâu, Khương Dật Thần sớm bị trấn áp đến hồ đồ, phát mộng rốt cục thì tỉnh lại, không ngừng rống to thề quyết phải quyết chiến với Diệp Phàm, giết cả nhà hắn.

Bị người trấn áp hai trăm năm trong hầm phân, thật sự là một loại vô cùng nhục nhã, nếu không nhờ trong linh hồn hắn có pháp khí bảo mệnh, năm đó không có bị sưu ra ngoài, bằng không khẳng định là dữ nhiều lành ít.

Sau đó không lâu, đại bá của hắn cũng bị người đào ra, lại một cái hầm cầu lộ ra ánh sáng, làm cho chư cường Vực ngoại và người của Cổ tộc phẫn nộ đến không còn để ý tới hình tượng mắng to: một cái cũng thôi đi, không ngờ có tới hai cái hố phân!

Ở thời điếm trước khi đại chiến trên con đường thành tiên mở màn, phát sinh chuyện như vậy làm cho mọi người dở khóc dở cười, thật sự là khiến người trong thiên hạ đều một trận không biết nói gì, trên mặt trở thành vẻ cười vui.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.