- Đúng thật là Vô Thủy Đại đế sao?
Ngay cả Diệp Phàm đều cả kinh kêu lên. Nam
nhân cường đại này chẳng lẽ còn sống, điều này không khỏi quá mức kinh thế hãi
tục.
Tám vạn năm qua đi, đây là một đoạn năm tháng
rất dài lâu, ở tình huống bình thường mà nói, Đại đế chân chính không sống được
lâu dài như vậy, lại càng đừng nói khi đó Vô Thủy Đại đế đã đi vào lúc tuổi già
cuối cùng, huyết khí khô bại, tuổi xế chiều như vậy sao còn có thể sống tiếp được.
- Đại đế! Ta chờ ngài rất nhiều năm rồi, rốt cục
đã trở lại rồi sao?
Hắc Hoàng đau thương gào khóc, chứa đầy tình cảm,
vô cùng bi thương, bộ dáng cùng với ngày thường khác xa một trời một vực.
- Tiểu Hắc!
Một tiếng than nhẹ, sau đó, thân ảnh vĩ ngạn
lượn lờ hỗn độn kia xoay người lại, nhìn về phía Hắc Hoàng, chỉ nói ra hai chữ
này.
Cái tên gọi này cũng không dễ nghe chút nào,
nhưng Diệp Phàm, Thánh Hoàng tử và Cơ Tử nhưng không có một chút ý cười, tất cả
đều bị chấn khiếp thân thể run rẩy, giật mình nhìn lên đài cao.
Nam nhân này thật sự có ý thức hay sao, mà lại
có thể cảm nhận hết thảy, có thể đối thoại với Hắc Hoàng!
- Đại đế dẫn ta đi đi! Bất kể là đi sát tiên,
hay là xông vào Tiên vực, đều phải mang theo ta! Tiểu Hắc có lẽ không thể giúp,
nhưng lại có thể nói chuyện giải buồn cho ngài!
Hắc Hoàng hết sức kinh hãi, chân thành kêu
khóc, không còn có cuồng ngạo rầm rĩ như ngày xưa, ngược lại rất lo sợ không
yên, sợ đây là một hồi mộng ảo.
Thân ảnh tóc đen dày rậm được bao bọc trong hỗn
độn kia, chỉ riêng từ thân hình nhìn không ra mảy may già lão. Tuy nhiên không
thể nhận rõ nguyên hình. Thân ảnh nâng trên tay viên đầu lâu trong suốt kia, từng
bước một đi vào chỗ sâu trong đài cao.
- Đại đế, chờ ta một chút!
Hắc Hoàng kêu to, định phóng lên nhưng lại bị
Diệp Phàm, Thánh Hoàng tử áp sát đè lại. Nơi đó có phù hiệu đại đạo dầy đặc tuyệt
đối không thể xông vào, mặc dù là Hắc Hoàng cũng không được.
Bọn họ nhìn ra xa, cuối cùng phát hiện thân ảnh
cao ngất kia ôm đầu lâu, đi vào chỗ sâu nhất trên đạo đài, sau đó đột nhiên hóa
thành một màn mưa ánh sáng, vô cùng sáng lạn chói mắt.
Rồi sau đó, màn áng sáng chậm rãi tan đi.
Nơi đó chỉ còn có một cái đầu lâu lẳng lặng lơ
lửng, sau đó chậm rãi hạ xuống rơi trên mặt đất, “cộp” một tiếng vang nhỏ, cùng
với một quả điếu trụy (một loại trang sức đeo cổ, cầu bình an) trong sáng lấp
lánh.
- Đại đế!
Hắc Hoàng nổi điên lớn tiếng kêu khóc, nó khó
có thể chấp nhận kết quả này.
Hết thảy dường như đã sáng tỏ, nhưng riêng nó
khó có thể chấp nhận.
Kết quả này thực tàn khốc, chân thật khiến người
ta khó có thể đối mặt, Hắc Hoàng nhất định không thể chấp nhận, nó bi thương
gào rống rung trời.
Chuyện này không có cách nào, Đại đế cũng có
lúc tuổi già, khí huyết suy bại, nam nhân dù có cường đại mấy đi nữa cũng có một
ngày ngọn lửa sinh mệnh sẽ tắt đi. Tuy rằng Vô Thủy Đại đế cường đại cái thế,
nhưng cũng không thể tránh được.
Một Đại đế đưa lưng về phía chúng sinh, có nhiều
lắm chuyện cũ và thần bí...
Nhưng cũng chính vì vậy, nam nhân cường đại
này mới có thể càng ngày càng khiến người ta cảm nhận được bi thương, dù có chấn
thế mấy đi nữa chung quy cũng phải đi vào tuổi xế chiều, cuối cùng lại lựa chọn
một người một mình cô đơn rời the.
- Ở thời đại thế muôn đời ít thấy này, nếu
không thể nhìn thấy Vô Thủy Đại đế, không thấy hắn đối mặt với chí tôn cổ đại của
bảy đại cấm địa Sinh Mệnh, vậy thật đúng là rất tiếc nuối!
Diệp Phàm khẽ nói cảm thán. Coi như là một loại
an ủi Hắc Hoàng.
- Phải vậy! Đại đế nhất định sẽ xuất hiện! Ta
tin tưởng Người còn sống ở trong Tiên vực, vừa rồi là Người ở cách thời không đối
thoại với ta!
Đại hắc cẩu như là bắt được cọng rơm cứu mạng,
dùng sức gào thét.
“Ông” một tiếng vang nhỏ, xa xa có thứ gì đó
đang rung chuyển, phát ra một vầng hào quang tường hòa, không hề nghi ngờ đó là
đế khí, từng tia từng tia nở rộ.
- Đó là cái gì?
Thánh Hoàng tử ngạc nhiên hỏi.
- Là đế kinh!
Diệp Phàm đã tới không chỉ một lần, tự nhiên
biết ở khu vực đó có cất giấu thứ gì.
- Đi thôi!
Bọn họ kéo Hắc Hoàng đang bi thương gào khóc
đi về phía trước, rời chỗ Thần địa khiến mọi người vừa kính mà vừa cảm thán
này.
Một quyển kinh thư thật lớn nằm ngang ở phía
trước, phía sau nó dây mây khắp nơi xanh um tươi tốt, là thực vật mọc ra từ
trong quặng mỏ trong Tử Sơn, tản phát ra một loại lực lượng ma tính.
Thạch thư thật dày đang phát ra hào quang dịu
dàng. Phủi đi bụi bậm lưu lại bao năm tháng, ở trên nó nhìn thấy ba chữ lớn: Vô
Thủy Kinh!
Thạch kinh dài đến hơn mười thước, dày cũng có
hơn hai thước. Một kinh thư như vậy thế gian chưa từng thấy, rất là đặc biệt.
Hắc Hoàng cũng ngây ngẩn cả người: không có
mang đế ngọc đến, cũng không có tưới máu của Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai, bản
kinh thư này vì sao phát ra khí tường hòa, phát ra hào quang làm cho người ta
thân cận như vậy.
“Rắc rắc!”
Truyền đến một tiếng rung chuyển, như là cánh
cửa phủ đầy bụi bị người đẩy ra, kinh thư thật lớn kia lay động, kêu lên “ông
ông”, phân ra hai bên từng tia Đế khí.
Không ngờ bản kinh thư này lại tự động mở ra,
chậm rãi di chuyển, vạn tia sáng tường hòa, trong sáng lạn mang theo hơi sương
mù, kinh văn chân chính lộ ra bên trong nó!
- Đây là...
Mọi người đều bị kinh sợ, vì sao như vậy,
không phải nói đạt đủ điều kiện mới có thể mở ra hay sao? Nhưng ngày nay lại tự
động lật qua trang, quả thật làm cho mấy người nghi hoặc.
Ngay cả Hắc Hoàng đều trố mắt nhìn trân trối,
không có người nào biết rõ hết thảy nơi này hơn so với nó, bởi vì nó từng sống ở
đây rất nhiều năm, nhưng hiện tại nó cũng không hiểu được.
Hôm nay phát sinh mọi chuyện đều rất quỷ dị, đầu
tiên là Phong Thần Bảng buông lỏng, tiếp theo là Đế chung kêu vang, lúc này
kinh thư cũng mở ra, lượn lờ hào quang tường hòa đầy trời.
Một tờ lại một tờ kinh văn lật lên, không phải
là tiếng vang “rầm rầm”, mà là một loại âm rung gào thét áp thiên đạo, một loại
tiếng vang to tụng kinh.
So với thanh âm cùng niệm kinh của ba ngàn đại
phật, tám vạn thần ma càng thêm vang dội, nó vang dội khắp núi sông, làm như một
kinh thư trở thành của vô kinh thiên hạ, một cái lại một cái phù hiệu bay ra.
Vô Thủy đế kinh đang được đọc, đinh tai nhức
óc, làm cho mọi người líu lưỡi miệng khô, thật sự là khó có thể tin hết thảy
chuyện này.
Cứ như vậy chiếm được Vô Thủy Kinh? Từ xưa đến
nay biết bao nhiêu người mơ ước, lại không ai có thể thực hiện, mà ngay lúc này
trở thành sự thật, xảy ra trước mắt, đợi mấy người cùng nhau tìm hiểu pháp.
Mấy người Diệp Phàm, Cơ Tử cùng tiến lên xem bộ
thạch thư thật lớn này, bên trong lạc ấn chính là một cái lại một cái đạo phù,
phức tạp khó lường.
Kinh văn cũng không phải toàn bộ là văn tự, mà
là đạo văn, cần chính mình tìm hiểu và lĩnh ngộ. Điều này rất gian nan cũng rất
phức tạp, người ngộ tính bất đồng thu hoạch cũng khẳng định có khác nhau nhất định.
- Không phải trang thứ nhất!
Thánh Hoàng tử nói, muốn dùng tay để lật kinh
thư, nhưng lại không nhúc nhích chút nào, trang thư bằng đá nặng như ức vạn
quân, không phải lực lượng của thế gian có khả năng lay chuyển.
Đây là một đoạn chương, trước sau không ăn khớp,
chỉ có một đoạn, không ngờ là nói về đại đạo thời gian, quá mức rung động lòng người,
chỉ một trang này mà thôi đã chế trụ lòng người.
Liên quan đến lĩnh vực thời gian này đủ để khiến
cả thế gian điên cuồng!
Đáng tiếc, lật lên chỉ một trang như vậy, quá
mức không trọn vẹn, chỉ xem được một đoạn như vậy, trước sau không thể nối liền,
không có khả năng hiểu thấu, gượng ép tìm hiểu và lĩnh hội tuyệt đối xảy ra vấn
đề lớn.
- Sao lại thế này, nó tự mình mở ra. Vì sao là
một trang như thế này?
Hắc Hoàng dùng sức lắc đầu, cảm thấy được rất
không chân thật, nó vươn ra móng vuốt cực lớn thử lật trang thư, vẫn như cũ khó
có thể lay chuyển.
Cơ Tử tiến lên vận dụng pháp tắc của Hư Không
Đại đế thử lật lên, kết quả giống nhau không có mảy may biến hóa.
Nên biết rằng bọn họ đã là Đại Thánh, hơn nữa
là con của Đế, đây là cường đại cỡ nào, nhưng ngay cả một tờ kinh văn đều không
lật lên được. Nếu nói ra ngoài hẳn không có người nào tin là thật.
- Không đúng mà! Vô Thủy Kinh nếu đã mở ra,
quyết không phải không có nguyên nhân, không có khả năng chỉ là một trang không
hiểu gì như thế này?
Thánh Hoàng tử nói.
Hiện trường chỉ còn lại một mình Diệp Phàm còn
chưa động tới, nhìn thấy bọn họ trông lại, hắn trực tiếp lật lên kinh văn. “Ầm”
một tiếng, hắn mới vừa chạm vào, kinh thư này lập tức giống như là bốc cháy
lên, quang hoa rực rỡ. Đế khí vọt lên, phân ra hai bên. May mà không có nhằm về
phía bọn họ, bằng không hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
Tiếng “vù vù” lại vang lên, kinh thư lại một lần
nữa lay động, lật ra một trang mới, rồi sau đó ngừng lại nơi đó, hào quang thu
vào trong, kinh văn “ù ù” vang động như tiếng trống thần vang trời.
Mọi người đều lộ ra dị sắc, Diệp Phàm không ngờ
lại lật được qua trang!
- Thử lại đi, xem có thể lật lại trang thứ nhất
hay không!
Mọi người đều tràn ngập chờ mong. Đây chính là
Cổ Kinh thần bí nhất, hôm nay rốt cục sắp xuất thế, làm cho mấy người đều kích
động.
Diệp Phàm nghe vậy, lại đi lật lại kinh văn,
nhưng mà lần này không có tác dụng gì, nó vừng chắc không thể phá, lưu động
sáng bóng cố định ở nơi đó.
- Đừng gượng ép, chỉ có thể như thế!
Hắc Hoàng nói.
- Đây là... một loại bí thuật cấm kỵ!
Cơ Tử nói, rất giật mình kinh sợ.
Mấy người tiến tới gần, quan sát phù văn, tìm hiểu
đại đạo, tâm thần bị hấp dẫn vào trong đó. Diệp Phàm đột nhiên ngẩng đầu nhìn về
phía Hắc Hoàng, loại thuật này rất quen thuộc.
Bởi vì, trước kia khi hắn quyết chiến với
Nguyên cổ, đại hắc cẩu đã từng dạy hắn, nó nói thuật này tên là “Vô Thủy”, khủng
bố nhất, hết thảy đều có thể đánh trở lại nguyên điếm.
- Các ngươi thật sự là may mắn, dĩ nhiên là loại
kinh văn này, mau mau tìm hiểu, có thể được bao nhiêu htrởng bấy nhiêu!
Hắc Hoàng nói, năm đó nó xem Vô Thủy Đại đế
thi triển, nó lại ngộ đạo theo lối khác, dạy cho Diệp Phàm không tính là chính
tông.
Đây là một hồi may mắn lớn, ba người tự nhiên
đều tĩnh tâm ngưng thần, tận hết mọi khả năng lĩnh ngộ pháp, mà Hắc Hoàng cũng
một lần nữa mài giũa, luyện lại kinh này.
Cũng không biết qua thời gian bao lâu, tất cả
bọn họ đều mở mắt, đều lộ ra vẻ mặt kinh sợ, thật sự rất khó, không ngờ lại đi
lạc lối, tự mình đều biết lĩnh ngộ ra không coi là chính tông.
- Biết vì sao rồi chứ? Đây là pháp của Tiên
Thiên Thánh Thể Đạo Thai, nên muốn tu luyện yêu cầu rất cao, phải phù hợp các
loại điều kiện mới được!
Hắc Hoàng nói.
Đầu tiên, chính là muốn tu thành này bộ kinh
văn trước phải xây dựng phương pháp của đạo cơ sở nhất, đáng tiếc mọi người
không lật lại được những chương kinh văn kia.
Hơn nữa, mặc dù có thể mở ra, kinh văn giai đoạn
đầu tu luyện cũng tất nhiên rất phiền toái, bởi vì đây là chuẩn bị cho Tiên
Thiên Thánh Thể Đạo Thai.
Tương đối mà nói, Diệp Phàm vẫn là có điều
thành tựu, nắm bắt được điếm mấu chốt gì đó, bởi vì hắn dính hai chữ Thánh thể,
miễn cưỡng có điếm phù hợp.
- Không có xây dựng thiên cơ sở đạo của Vô Thủy
Kinh cũng không phải không thể tu luyện, loại bí thuật cấm kỵ này cần các ngươi
đạt tới lĩnh vực Chuẩn đế, hơn nữa ở cảnh giới thời gian cũng đủ sâu xa, có thể
chậm rãi luyện thành!
Hắc Hoàng bổ sung.
Đây cũng là nguyên nhân căn bản năm đó nó
không dụng tâm tìm hiểu, mà ngộ ra đạo chính thống của Yêu tộc. Điều này cũng
làm cho ngay cả sinh linh duy nhất từng đi theo bên cạnh Vô Thủy Đại đế cũng
không có thể học được kinh văn này.
- Hãy ghi nhớ một bí thuật này, lạc ấn vào
trong đầu, tương lai tất có trọng dụng!
Lạc ấn vào trong đầu óc, thì không thể quên
đi, mà cùng lúc đó Vô Thủy Kinh “Ầm” một tiếng khép lại, đế khí nội liễm, cũng
không thể mở ra được nữa!
“Coong...”
Vô Thủy Chung vang lên, rung động lòng người,
không biết vì sao nó có tiếng kêu.
Cùng lúc đó, từng đợt từng đợt đạo văn đan
vào, lan tràn lại đây, nhưng không có một tia sát phạt khí nào. Trong nháy mắt
này mấy người lại có một loại cảm giác như được rót xuống ơn lành, như là lập tức
nhìn thấu căn nguyên nơi này.
Vừa rồi chướng ngại khi ngộ đạo bị sóng âm tiếng
chuông dập nát, sóng âm tiếng chuông mạnh mẽ đả thông loại gông cùm xiềng xích
này, làm cho bọn họ nhìn thấy hào quang sáng ngời. Nhất là Diệp Phàm, gần như
trong nháy mắt liền từ lạc lối quay về.
Đây là vì sao? Bọn họ vô cùng kinh ngạc.
- Đây là di tặng của Đại đế, tiến vào cảnh giới
Chuẩn đế các ngươi mặc dù không có xây dựng đạo thiên, cũng có thể thuận lợi tu
thành thuật này!
Hắc Hoàng phỏng đoán, hẳn nguyên nhân là vì Diệp
Phàm đưa tới viên đầu lâu kia, nên hôm nay khi Thần bảng buông lỏng, Đế chung
kêu lên, hết thảy đều bị cảm giác, xúc động cái gì đó.
- Đều sai rồi!
Đột nhiên, một thanh âm thần bí ở trong Tử Sơn
vang lên, chỉ có ba chữ này, chấn cho tâm thần mấy người phát run, quả thực
không thể tin được hết thảy.
Nhất là Diệp Phàm, hắn cũng không phải lần đầu
tiên nghe nói tới ba chữ này. Năm đó khi ở cấm địa Thái cổ, thân ảnh thon dài đứng
phía trên vực sâu kia, cũng từng phát ra tiếng thở dài, nói qua lời nói cùng loại.
Sau nhiều năm qua, tại địa phương này hắn lại
nghe được ba chữ như vậy, đây là muốn phủ định muôn đời hay sao?!
Tới giờ khắc này, không riêng gì Hắc Hoàng,
chính là Diệp Phàm, Cơ Tử, Thánh Hoàng tử cũng đều hoài nghi, trong Tử Sơn còn
thật sự có Đại đế còn sống hay không? Bằng không sao có thể có thanh âm này
cùng với đủ loại chuyện dị thường vừa rồi!