Hắc Hoàng chạy như bay thẳng tới hướng Bắc Vực,
gần như điên cuồng, thần sắc vô cùng kích động, cặp mắt to rơi xuống nước mắt,
chưa từng thấy loại chân tình đến phát điên này của nó.
Diệp Phàm, Thánh Hoàng tử, Cơ Tử đều hai mặt
nhìn nhau, nhưng không có lập tức đi theo, để cho nó có đủ thời gian điều tiết,
nhưng trong lòng bọn họ cũng thực khiếp sợ, nhìn chằm chằm lên Thánh Nhai nói
không ra lời.
Ngọn núi lớn nguy nga khí thế hùng vĩ, cả vật
thể có màu đen, một tòa lại một tòa cao lớn hùng vĩ đều là Vương trong núi, là
Hoàng trong nhạc, nhìn thấy liền khiến cho lòng người sinh kính sợ.
Đây là Thánh thể đại thành khi còn sống bình hắc
ám náo động, thiên hạ luận anh hùng, từ trên Bất Tử Sơn cường mãnh cắt đứt ra một
đỉnh ngọn núi màu đen, hình thành địa thế độc đáo này.
Trên Thánh Nhai, Thánh thể đại thành còn lưu lại
một phần máu huyết tới nay còn chưa khô cạn, giờ phút này đang phát sáng, như
thác nước màu đỏ bao la hùng vĩ mà đỏ tươi, nhìn thấy mà khiếp sợ.
Phong Thần Bảng vì sao lại buông lỏng, chẳng lẽ
còn có người đang khống chế, thần thức của Vô Thủy Đại đế lạc ấn còn sống hay
sao? Điều này làm cho mấy người không sao hiểu được.
Truyền đến từng tiếng gào rống, vốn phát ra từ
bên trong Thánh Nhai, rất là trầm trọng, như là một con hung thú hoang dã sắp sửa
thoát cũi đi ra, làm cho trong lòng mấy người sinh ý sợ hãi. Đó là Bất Tử đạo
nhân đang tuyệt vọng gào rống.
Vì sao lại như vậy? Phong Thần Bảng của Vô Thủy
Đại đế nới lỏng, thực có nghĩa hắn còn sống hay sao? Diệp Phàm bọn họ quan sát
thật lâu sau cũng không có nhìn ra huyền cơ gì.
- Không đúng nha! Nếu bảng này thật sự nới lỏng
thì Bất Tử đạo nhân hẳn là cao hứng mới đúng, vì sao lại có biếu hiện bực này?
Bọn họ rất khó hiểu.
Hắc Hoàng tửng nói qua, Vô Thủy Đại đế trấn áp
Bất Tử đạo nhân, không có lập tức giết chết là cần dùng đến hắn, chẳng lẽ nói
là dùng hắn ở thời điếm này hay sao?
- Đi thôi! Chúng ta vẫn là không cần đi vào là
tốt nhất, Bất Tử đạo nhân cũng không phải là hạng người dễ chọc, đừng để bị hắn
áp chế!
Diệp Phàm nói.
Thánh thể đại thành lúc tuổi già khí huyết khô
bại, vì thế bị Bất Tử đạo nhân sát hại, người này tuyệt đối là một nhân vật cực
kỳ khủng bố, là chí tôn một thế hệ cổ đại.
Thậm chí có truyền thuyết nói là, Bất Tử đạo
nhân này có thể có quan hệ gì đó với Bất Tử Thiên Hoàng!
Bắc Vực, càng thêm hoang vắng. Con đường thành
tiên sắp sửa mở ra, ở khu vực nam bộ Đông Hoang xuất hiện cái khe lớn Tiên lộ,
các tộc đều xuất động, nơi đó chắc chắn sẽ trở thành nơi xuất phát một trận chiến
chung cực. Mà Bắc Vực vốn đã hoang vắng lại càng thêm tĩnh mịch. Gần cả trăm vạn
dặm không thấy người ở, nơi nơi là vùng đất khô cằn sỏi đá.
- Ô ngao...
Trong cảnh vắng lặng này đột nhiên truyền đến
tiếng gào khóc. Cuối đường chân trời trên ngọn Tử Sơn cao ngất lấp trên vòm trời
là không tầm thường như thế, khí thế rầm rộ. Hắc Hoàng ở trong này khóc lớn, nó
cũng không có cảm ứng được khí tức của Vô Thủy Đại đế, mà Vô Thủy Chung cũng
không có động tĩnh gì. Bầu không khí vẫn như cũ trầm lặng, không có mảy may dao
động.
Diệp Phàm bọn họ tới nơi, ngày nay khi đi vào
lại Tử Sơn không còn cửu tử nhất sinh như trước, nhưng nếu muốn di chuyển hết
thảy ở bên trong chỉ sợ như trước sẽ rất gian nan, Vô Thủy Chung chính là treo ở
trong này, ngày nay là một vật vô chủ, nhưng cũng không ai có thể lấy đi.
Nhiều năm trôi qua như vậy, đại chung như trước,
mà kinh thư càng thần bí hơn kia cũng không một chút sứt mẻ, không ai có thể mở
ra vật Đế táng ở nơi này.
Các bộ tộc Thái cổ, bất kể là Cổ Hoàng tộc hay
là các Đại vương tộc tất cả đều ở gần nơi này, nhưng tới nay cũng không người
nào có thể di chuyển một ngọn cây cọng cỏ ở trong này, không làm gì được.
- Đại đế cũng không có xuất hiện, Người không
có trở về...
Đại hắc cẩu thất hồn lạc phách. Bất kể nó vô
liêm sỉ cỡ nào, nhưng giờ phút này đều là thương cảm, biếu lộ chân tình, trung
thành với Vô Thủy.
- Đi vào nhìn thử xem, có thể mang đi được cây
Bất Tử Hoàng Dược kia không? Bằng không chỉ tôn trong vùng cấm hiện thế, ta
nghĩ địa phương này sẽ bị bình định mất!
Thánh Hoàng tử đề nghị.
Đại hắc cẩu trầm giọng nói:
- Nó sẽ không đi. Tự nguyện ở lại chỗ này, cả
đời sẽ không rời đi, muốn làm bạn cùng đạo đài cuối cùng của Vô Thủy Đại đế lưu
lại, không chịu rời đi!
Mà Hắc Hoàng cũng tin tưởng, cho dù hắc ám náo
động bùng nổ đáng sợ nhất, Vô Thủy Chung cũng có thể thủ hộ được hết thảy ở nơi
này, không ai có thể đủ sức công phá.
Tám vạn năm trước, Vô Thủy Đại đế đến tột cùng
là tọa hóa hay thật sự đã phi tiên, đến nay đều không nói rõ lắm.
Chỉ có Hắc Hoàng tin tưởng vững chắc, Vô Thủy
Đại đế xưa nay đệ nhất, trong thiên địa này không có gì có thể ngăn cản bước
chân Đại đế, mặc dù là Tiên vực cũng không được, Đại đế nhất định có thể cường
thế đánh vào, mà sẽ không tọa hóa ảm đạm.
Trên thực tế, Vô Thủy Đại đế đích thật là oai
hùng cái thế, chỉ có ta độc tôn, nhắc tới Đại đế khác, mọi người có lẽ sẽ phát
hiện bọn họ từng trải qua huyết chiến, từng có đại địch, sinh mệnh cũng đã từng
bị uy hiếp.
Duy có một Vô Thủy, bất kể là ai là địch cùng
hắn, cho tới bây giờ cũng không có người nào sẽ lo lắng vì hắn, quá khứ nghe
nói về hắn, từng nhìn thấy hắn, đúng thật là bẻ gãy nghiền nát, quét ngang hết
thảy, một đường cường thế đến tột cùng!
Bất kể gặp được ai, Vô Thủy Đại đế đối với tất
cả đều là chiến một trận bình định, căn bản là không có một chút trì hoãn, trấn
áp đến cùng.
Tới cuối cùng, nhắc tới Vô Thủỵ chính là một
cái tên khác: Vô Địch, độc tôn trên trời dưới đất, quét ngang chín tầng trời mười
tầng đất, ở niên đại hắn còn sống không có người nào dám tranh phong, ngay cả
là chí tôn trong cấm địa Sinh Mệnh, cũng đều trầm mặc tọa quan trong cấm địa bốn
phận canh giữ của mìnhỂ
Đây là Vô Thủy, một Đại đế Nhân tộc vô thượng
hùng thị cổ kim, leo lên tới tuyệt đỉnh, khí nuốt lục hợp bát hoang, bễ nghễ
muôn đời mà độc tôn!
- Đại đế nhất định là còn sống đánh vào trong
Tiên vực, mà ta tin tưởng kiếp này chung quy là Người sẽ xuất hiện, sẽ từ Tiên
vực trở về nhìn xem một lần, vì vậy thế gian cần tới Người!
Hắc Hoàng tuôn rơi nước mắt “lộp độp”, lớn tiếng
rít gào.
Nhưng mà, Diệp Phàm lại trầm mặc, hắn từng
cùng Đoạn Đức, lão mù đi vào bên trong Tử Sơn, leo lên tới tòa đạo đài to lớn
kia, từng hái lấy Dược Vương, thực sự hiểu biết rõ nơi đó.
Ở trung ương nhất đạo đài đó, từng có một nam
nhân cái thế đưa lưng về phía bọn họ, đi tới gần lại phát hiện, nơi đó chỉ còn
lại có một nhúm tro tàn.
Kết quả này, tuy rằng thực bi thương, nhưng là
chân thật nhất, đến gần chân tướng nhất, hóa đạo chỉ còn lại tro tàn, có lẽ đây
là kết thúc cuối cùng.
- Bản kinh thư đó cũng không mang ra được sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Không nhúc nhích, đánh không ra, ngoại trừ cần
tụ tập đầy đủ đế ngọc, còn phải có người cùng huyết mạch giống như Người tưới
máu xuống mới có thể mở ra!
Hắc Hoàng lắc đầu, nói ra chân tướng. Trong cặp
mắt to như chuông đồng có một loại ảm đạm, trong miệng nó khăng khăng Vô Thủy Đại
đế còn sống, nhưng trong lòng cũng là một loại sợ hãi khác thường, mơ hồ nó cảm
thấy được sự thật có thể là một chuyện khác, hơn phân nửa là một hồi bi thương.
Phong Thần Bảng vẫn như cũ đang nới lỏng, phát
ra hào quang vô cùng tận, cuối cùng dường như làm cho Tử Sơn có cảm ứng, đột
nhiên vang lên một tiếng kêu, Vô Thủy Chung từ từ kêu lên, chấn động khắp Bắc Vực!
Quá đột ngột, chấn nhiếp các tộc thái cổ đều
run rẩy, làm cho chí tôn trong các đại cấm địa Sinh Mệnh cũng đều nhảy rộn
trong lòng, mọi người đều cảm thấy thật khó tin!
Hắc Hoàng vừa rồi còn bi thương gào rống lập tức
mở to hai mắt, lập tức nhảy vào, hét lớn:
- Vào núi!
Giờ khắc này, đừng nói là nó, chính là khắp
Đông Hoang đều hỗn loạn một trận, các đại giáo tổ, chí cường giả các vực, cùng
với tồn tại vô thượng trong cấm địa Sinh Mệnh đều tâm tình không yên.
Rất quỷ dị, Vô Thủy Đại đế biến mất đã tám vạn
năm, hắn tọa hóa là nhận thức chung của cấm địa Sinh Mệnh, đều cho rằng đó là sự
thật, đều không phải là giả. Mà lúc này lại có sóng âm tiếng chuông truyền ra,
cuồn cuộn vang khắp thiên hạ, chấn cho Đông Hoang đều rung chuyển... Đây rõ
ràng là dao động cấp Đế.
- Như thế nào có thể, hắn còn sống ư?!
- Đã trôi qua tám vạn năm, hắn thành tiên rồi
sao, như thế nào còn có thể tái hiện thế gian? Nhất định là có người đang gõ
chuông, cố ý làm ra loại biếu hiện giả dối này!
…
Thiên hạ khiếp sợ, khắp nơi đều lộ ra ánh mắt
khó tin, gần như không thể tin được, vượt qua dự liệu của mọi người.
Diệp Phàm một tay giữ chặt Hắc Hoàng, nói:
- Cứ như vậy đi vào hẳn phải chết không thể
nghi ngờ, chờ thêm một đoạn thời gian đi!
Vô Thủy Chung vang vọng, sóng âm tiếng chuông
tuy rằng dịu dàng, cũng không có sát phạt khí, nhưng đó là ở bên ngoài mà thôi,
còn ở bên trong Tử Sơn dù có dịu dàng mấy đi nữa cũng không phải người bình thường
có thể chịu đựng được.
- Được! Chờ một lát đi!
Đại hắc cẩu cố kiềm chế xúc động.
Tiếng chuông vang vang, mỗi một lần chấn động
đều cùng hô ứng với Phong Thần Bảng trên Thánh Nhai, cùng chung phát sáng. Một
ngày này trên ngọn núi cao nhất từng làm cho Thánh thể đại thành huy hoàng và
bi thương kia tiên quang rực rỡ!
Mà tiếng kêu tuyệt vọng của Bất Tử đạo nhân lại
chấn động khắp Trung Vực, làm cho khắp nơi đều kinh hoàng.
Cũng không biết qua bao lâu, sóng âm tiếng
chuông ngừng lại, khắp nơi yên tĩnh, Hắc Hoàng là người thứ nhất chạy đi ra
ngoài, tìm mật lộ đi vào Tử Sơn, một lần nữa mở ra một cổ đạo bị phong ấn.
Ngày nay, nó có năng lực như vậy, bởi vì nó
quen thuộc hết thảy nơi này, hơn nữa trình độ pháp trận của nó đạt tới hỏa hầu
hiếm có mới có thể đi xuyên vào.
Ở chỗ sâu nhất trên Tử Sơn, một tòa đạo đài thật
lớn đang phát sáng, một cái lại một cái đại đạo ký hiệu lóng lánh, lạc ấn trong
hư không, như là từng vầng mặt trời sáng chói.
Mà ở trên đạo đài kia có một đầu lâu trắng
tinh được những đạo văn này vờn quanh. Một quả điếu trụy đeo trên đầu lâu dường
như giao cảm với những pháp tắc này.
Đây là đầu lâu mà Diệp Phàm từ trong tinh
không mang về tới, đưa đến nơi này, ngày nay truyền ra một tia ấn ký tinh thần
mỏng manh, làm cho tâm thần mấy người đều run lên, đó là một loại ôm ấp tỉnh cảm
như thế nào? Chân thật truyền vào trong lòng người.
Dùng mối chân tình đi truy tìm, nữ thánh một
mình trên đường, chỉ vì muốn tìm cho được dấu chân của Vô Thủy, không ngừng tìm
kiếm đi vào con đường hắn từng đi qua, dùng cả cuộc đời tìm kiếm.
Đây tất nhiên là một Thần nữ thiên kiêu của thế
hệ, cũng từng được bao phủ trong vầng hào quang, cũng từng được vạn chúng chú mục,
cũng từng ngạo thị thiên hạ. Nhưng lại lựa chọn bỏ qua hết thảy, một mình một người
ra đi, đối mặt với vũ trụ tối đen và lạnh như băng chỉ để truy tìm, để hướng tới.
Chỉ vì để tìm được người kia, không ngừng tìm
kiếm ở phía sau con đường Đế của hắn.
Qua năm tháng dài dòng, là nữ thánh một người
cô độc trên đường, cuối cùng phấn hồng hóa thành bộ xương khô, tọa hóa ở trong
một góc vũ trụ cô quạnh. Cứ như vậy tuổi già cô đơn cả đời, không có người nào
biết được nỗi lòng cuối cùng của nàng.
Điều này thật khiến người ta cảm khái!
Hắc Hoàng không kiềm nổi khóc rống.
Duy nhất một tia an ủi là cuối cùng đầu lâu của
nàng được Diệp Phàm đưa đến nơi này, táng ở trên đạo đài của Vô Thủy.
- Đế Lệ Ti!
Bỗng nhiên truyền đến một giọng nam trong trẻo,
chấn cho cả tòa Tử Sơn đều lay động một trận, làm cho đạo đài gần như sắp sụp đổ,
dấu ấn đại đạo càng thêm rực rỡ.
- Đại đế!
Hắc Hoàng kêu to, kích động đến lệ nóng doanh
tròng, nó có thể khẳng định đây là thanh âm của Vô Thủy Đại đế.
- Đế Lệ Ti...
vẫn như cũ là thanh âm này, nhưng nhẹ nhàng
hơn rất nhiều, mang theo một loại từ tính, thanh âm của nam nhân này làm cho
trong đầu mấy người không tự chủ được nghĩ đến hình tượng một anh hùng cái thế.
- Đại đế... Đại đế người ở đâu?
Hắc Hoàng điên cuồng kêu to.
Trên đạo đài xuất hiện một thân ảnh vĩ ngạn,
được bao bọc trong hỗn độn lượn lờ. Thân ảnh oai hùng cái thế, tóc đen như thác
nước, đáng tiếc không nhìn rõ.
Hắn đi tới gần đầu lâu trắng kia, nâng nàng
lên, nhẹ giọng kêu:
- Đế Lệ Ti!
Đây dĩ nhiên là tên của nữ thánh. Thân ảnh Vô
Thủy Đại đế xuất hiện, hắn đang kêu gọi, trong giọng nói mang theo đầy thương cảm,
hắn vuốt ve khuôn mặt đầu lâu trong suốt kia.
Chinh chiến cả đời, chưa từng có từ trước đến
nay, quét ngang chín tầng trời mười tầng đất, đánh vỡ thần thoại muôn đời, đứng
sừng sững ở trên tuyệt đỉnh nhân đạo, cả thế gian cùng tôn sùng! Thế nhưng Đại
đế cường thế như vậy cũng có một mặt mềm mại thế kia, loại thương cảm này cùng
với cường thế của hắn hoàn toàn khác biệt.
Cảnh tượng trước mắt làm cho mấy người vừa khiếp
sợ mà vừa cảm động.
Cuối Tiên lộ ai là đỉnh phong, vừa thấy Vô Thủy
đạo đã thành không!
Thần bảng buông lỏng trấn áp Thánh Nhai, Vô Thủy
Chung kêu vang, vị Đại đế này bởi vậy mà xuất hiện, quả thật làm cho mọi người
rúng động và vô cùng khó hiểu.