Ngay trong ngày Tân hôn đó, Tiên lộ nổ tung,
sáng sớm hôm sau Diệp Phàm tự nhiên cũng đến đây. Đã xảy ra đại sự như vậy, bất
kể là ai đều không ngồi yên được, không có một thế lực lớn nào có thể bình
tĩnh.
Hiện tại liếc mắt nhìn lại một cái, chùm tia
sáng ở mấy đại cấm địa Sinh Mệnh xông lên tận trời, nối thông chín tầng trời chấn
động lòng người.
Đó dường như là tiên quang bắn ra từ trong
thiên linh cái của một vị lại một vị chí tôn cổ đại, đại biếu dấu hiệu công
khai Tiên Thai của họ đến nay bất hủ, khiến mọi người chỉ nhìn thấy đều sợ run.
“Con đường tương lai rất khó đi!” Diệp Phàm
nghĩ tới lời nói khi cáo biệt của Bạch Y Thần Vương. Giờ phút này trong lòng hắn
tràn đầy đồng cảm, sinh ra trong thời đại thế này, nói là hoàng kim rầm rộ,
nhưng cũng có đủ loại chuyện thật đáng buồn.
Một vị lại một vị chí tôn cổ đại thức tỉnh, trực
tiếp liền áp lực khiến người đương thế phải hít thở không thông. Nếu thật sự có
xung đột, giết ngang ba ngàn giới, đánh rách tả tơi chín tầng trời, không là vấn
đề!
Bắt đầu từ hôm nay, tiên quang xông thẳng lên
trời cao, chỉ cần liếc mắt một cái nhìn vế hướng cấm địa Sinh Mệnh liền đủ để
thế nhân kinh sợ úy kỵ, đồng thời phải thở dài.
Diệp Phàm nhìn thấy cái khe lúc này càng thêm
dài lớn, trong lòng sóng dậy bốn bề, thật không thể bình tĩnh, Tiên lộ chung
quy là sắp mở ra, nhưng thời cơ cũng không phải như mong chờ của mọi người như
vậy.
Đoạn thời gian mở ra này, hắn cùng với Thánh Hoàng
tử, Cơ Tử mặc dù có nghịch thiên mấy đi nữa lại như thế nào, khẳng định không
tranh giành được với Chuẩn đế chân chính, cùng với các chí tôn cổ đại!
Nếu như vậy, thật muốn thành tiên, chỉ có thể
là va chạm đầu rơi máu chảy, hình thần câu diệt, căn bản là không có một mảy
may hy vọng.
- Trừ phi cả thế gian đều thành tiên, cánh cửa
Tiên vực mở rộng ra, không có bất kỳ hạn chế gì, mọi người đều có thể bước đi
vào, bằng không quá khó khăn!
Hắc Hoàng cũng cảm thán nói.
- Chiến Tiên a... Chiến Tiên!
Thánh Hoàng tử lẩm bẩm tự nói, ánh mắt vô cùng
hừng hực, nhìn chằm chằm vào cái khe thật lớn kia, muốn noi theo phụ thân hắn tạm
gác lại tương lai, nghịch thế hóa thành một Chiến Tiên, bằng thực lực đánh đi
vào.
- Tạm gác lại chờ tương lai, ngày nay tham dự vào
chỉ có thể uổng mạng!
Cơ Tử cũng gật đầu, trong lòng rất biết rõ sự
thật này.
- Phụ thân là như thế này sao?
Cơ Thành Đạo ngửa đầu hỏi.
Cơ Hạo Nguyệt mang theo đứa nhỏ sáu tuổi đến
đây. Chỉ là để nó tăng thêm kiến thức, đối với tương lai hắn ôm hy vọng rất lớn,
còn thật sự nghiêm túc giải thích cho nó.
“Rắc!”
Ai ai cũng có thể nghe được rõ ràng, cái khe
thật lớn này đang lan rộng, càng ngày càng lớn. Thực làm cho người ta hoài nghi
một ngày nào đó nó có thể xé toạt Bắc Đẩu, thậm chí làm cho vũ trụ nứt ra thành
hai nửa hay không?
Truyền đến tiếng nước chảy ồ ồ, trên đỉnh ngọn
núi nguy nga truyền đến tiếng kinh hô, tất cả chư thánh đều tới tấp rút lui,
như né tránh ôn dịch, dẫn phát một màn hỗn loạn.
Trong khe lớn Tiên lộ kia lại có thứ gì đó chảy
xuống, người nhìn thấy tận mắt lập tức kinh hãi, đó lại là máu đỏ tươi lưu động
ra Đế uy đáng sợ.
Mất đi thân thể nguyên vẹn, trong thân thể vỡ
nát tinh khí xói mòn không còn nhiều lắm, nhưng loại máu huyết này cũng không
phải người bình thường có thể chịu đựng, Đại Thánh đều có thể bị đả thương.
Diệp Phàm, Thánh Hoàng tử, Cơ Tử tiến lên, ba người
bọn họ sóng vai mà đi. Những người khác đều kính sợ tránh ra chtra một con đường.
Chuyện phát sinh ở Cơ gia tự nhiên sớm đã truyền lan: bức lui con của Đế ở cấm
địa Sinh Mệnh. Ép cho Đại Thánh của Đế chủ Thần Đình phái tới phải quỳ xuống,
sao không khiến cho mọi người sợ hãi?
Cái khe thật lớn như là một mảng hư không vũ
trụ tối đen, vô cùng sâu thẳm, mà ngẫu nhiên lóe lên quang tắc như tinh hà vũ
trụ, sáng lạn mà xinh đẹp, nơi đó có vẻ vô cùng thần bí, kỳ bí luôn làm cho mọi
người mong chờ mà lại sợ hãi.
Những giọt máu rơi xuống, từng giọt rơi xuống
bị hỗn độn bao bọc, rơi xuống trên ngọn núi. Nhìn thấy mà ghê người.
- Khí tức quen thuộc!
Diệp Phàm lộ ra vẻ mặt kinh hãi, không kiềm được
lẩm bẩm nói.
- Là ai, ngươi gặp ở đâu?
Hắc Hoàng khẩn cấp hỏi tới.
Cơ Tử, Thánh Hoàng tử cũng đều kinh ngạc quay
nhìn hắn. Đây là chí tôn cổ đại ngày xưa ngã xuống trên con đường thành tiên,
Diệp Phàm khi nào thì tiếp xúc qua, chẳng lẽ thông qua binh khí Đế để lại hay
sao?
- Nhân Hoàng!
Diệp Phàm lộ ra vẻ mặt ngưng trọng nói.
Khi hắn ở trên cổ lộ Nhân tộc đại chiến với Bá
vương, đã từng nhìn thấy Thần Chi Niệm của Nhân Hoàng, chính là loại khí cơ
này, tuyệt đối không thể sai lầm. Đáng tiếc Nhân Hoàng một thế hệ cũng kém một
bước như vậy.
- Đúng vậy! Thế gian có ghi lại: Nhân Hoàng gần
như sắp thành công, ở trên con đường thành tiên đã xảy ra ngoài ý muốn, kết quả
thất bại trong gang tấc!
Cơ Tử nói.
Điều này cũng giống như Diệp Phàm nghe được ở
trên cổ lộ Nhân tộc, thật sự rất đáng tiếc, không biết đó là một chuyện ngoài ý
muốn như thế nào, thật đáng buồn cho Nhân Hoàng!
Quân lâm chín tầng trời mười tầng đất, cả đời
chí cường, nhìn thấy ánh rạng đông, lại ở thời khắc cuối cùng chết thảm, chỉ
lưu lại tiếc hận muôn đời.
“Ầm!”
Một tiếng chấn động mãnh liệt, một khe lớn lan
tràn, trực tiếp lại nổ tung một mảng lớn, không phải biến thành dài thêm, mà là
vô cùng rộng lớn, giống như một cái hắc động.
Ở trong động đó hỗn độn khí vờn quanh, hào
quang hừng hực, lại có thứ gì đó rơi xuống!
- Nhân Hoàng!
Trong lòng Diệp Phàm run lên, loại cảm giác
này càng rõ ràng thêm nữa, đó là nửa thân thể, tuy rằng nhìn không rõ, nhưng có
thể cảm nhận được loại oai hùng vĩ ngạn, cao lớn cao ngất đó.
Như là một vị Đại đế nhìn xuống chúng sinh phía
dưới, mặc dù chết đi, mặc dù qua đi cả trăm vạn năm, vẫn như cũ còn có loại uy
thế khí nuốt núi sông này.
Vô thanh vô tức, cũng không có tiếng sấm sét
bùng nổ, nhưng cổ thi thể này lại hóa đạo, từng mảng lớn tiên hỏa đột nhiên
bùng cháy bao phủ nửa thân thể, không ngừng hừng hực thiêu đốt.
Cuối cùng ở trong ánh lửa lộ ra một gương mặt
anh tuấn, khiến lòng người rung động! Đây là Nhân Hoàng một thế hệ, thoạt nhìn
giống như người trẻ tuổi bình thường, chỉ có mái tóc hoa râm.
Vừa thấy liền khiến cho mọi người cảm nhận được
đây là một đại anh hùng cái thế, khi nghĩ tới cảnh tượng Thần niệm của Nhân
Hoàng sống lại trên cổ lộ Nhân tộc, càng thêm cảm thấy Nhân Hoàng là vĩ ngạn
như vậy.
- Đáng tiếc! Trời ganh với anh kiệt!
Diệp Phàm thở dài, hắn bi ai thay cho Nhân
Hoàng.
Cuối cùng tiên hỏa chợt lóe sáng rồi tắt, lưu
lại một nhúm tro tàn. Hóa đạo vẫn như cũ không hề lan đến vùng đất hoang dã
cùng với các lộ chư hùng, Diệp Phàm tiến lên, dùng cái lọ thu hồi những hạt bụi
này, muốn chọn một địa phương non xanh nước biếc an táng.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Cơ Tử lẩm bẩm, ngày xưa sau khi Nhân Hoàng
phát sinh chuyện ngoài ý muốn, có một bộ phận thân thể rơi xuống nhân gian giới,
đã được mai táng, mà một bộ phận khác thì lại là không thể đi ra.
Trên con đường thành tiên thật thần bí, nhất
là đối với những người cá biệt kia thiếu chút nữa rảo bước tiến vào, càng khó
lường hơn!
- Ca ca, ca ca... vị tỷ tỷ kia lại nhìn ta đấy!
Cô bé cũng đến đây, ngồi ở trên lưng đại hắc cẩu,
ở bên cạnh kéo góc áo Diệp Phàm, nhìn về hướng chỗ sâu trong cấm địa Thái cổ,
trong đôi mắt to tràn ngập tia sáng kỳ dị.
Hoang, lại là Hoang!
Trong lòng Diệp Phàm chấn động, đám Thánh
Hoàng tử, Cơ Hạo Nguyệt... cũng đều lộ vẻ mặt ngưng trọng, tất cả đều nhìn ra
hướng xa xa kia. Dáng tiếc cường đại như Hoả Nhàn Kim Tinh của Thánh Hoàng tử
cũng nhìn không thấu.
- Đi thôi! Trước rời đi nơi này!
Đại hắc cẩu có phần luống cuống, khác xa một
trời một vực với bộ dáng ngày thường của nó, không hề còn hình tượng uy phong lẫm
lẫm và ltra gạt người khác.
Địa phương này thật sự không thể ở lâu, Diệp
Phàm bọn họ đều có thể cảm giác được phía trên vực sâu ở cấm địa Thái cổ đứng
thẳng một thân ảnh thon dài, xuyên qua màn sương mù có một đôi ánh mắt trong suốt
nhìn lại đây.
Bọn họ tự nhiên có rất nhiều suy đoán có thể tới
gần chân tướng sự thật, nhưng cũng không dám trì hoãn, sợ ở lâu sẽ phá vỡ sự
yên lặng, sẽ có phát sinh biến cố gì khác.
- Đi thôi! Trước rời khỏi Bắc Đẩu!
Hắc Hoàng đề nghị, thần sắc trịnh trọng.
Con đường thành tiên đích xác sắp mở ra, ai ai
cũng có thể ý thức được. Nhưng vậy thì tính sao chứ, phải còn có cái mạng mới
tranh được! Ở Bắc Đẩu Tinh Vực ngày nay chỉ có Chuẩn đế trở lên mới có tư cách
tranh giành!
Mọi người làm ra quyết định. Diệp Phàm, Thánh
Hoàng tử, Hắc Hoàng, Tề La, Hoa Hoa, Khải Đức... toàn bộ quay về Vực ngoại, trở
về Thiên Chi Thôn, mà còn phải dời đi xa hơn.
Một ngày này, không chỉ có là bọn họ có quyết
định như vậy, sau khi xâm nhập hiểu biết, rất nhiều thế lực lớn ở Bắc Đẩu đều hạ
quyết tâm tạm thời rời đi!
Mà giống như Cơ gia từ nhiều năm trước cũng đã
bắt đầu rút lui cũng không ở số ít. Ngày nay hình thành một loại nhận thức
chung, chư hùng thật sự bị cái khe lớn đáng sợ cùng với tiên quang từ bảy đại cấm
địa Sinh Mệnh xông thẳng lên trời cao kia chấn khiếp!
Bắt đầu từ một ngày này, Đại Hạ hoàng triều, Cửu
Lê Thần triều, Phong tộc, Khương gia... tất cả đều bắt đầu chiến lược di dời đại
quy mô, tìm đường ra rời khỏi phiến tinh vực này.
Giống loại kế thừa này đều có gốc rễ càng sâu,
nội tình vô cùng, tới ngày nay rốt cục cũng không hề che giấu, có thánh hiền cổ
đại xuất thế, mang theo bản tộc đi ra Vực ngoại, một số thậm chí còn có tổ tinh
của mình vẫn như cũ nhớ rõ ở nơi đó.
Cuối cùng, ngay cả Dao Trì cũng dọn đi, mang
theo khối Thần thai đá kia, từ đó đi xa.
Đây là một hồi rút lui đại quy mô, mọi người đều
ý thức rõ ràng mối nguy cơ, cái gọi là thời thịnh thế hoàng kim, cái gọi là
tình thế hỗn loạn lớn nhất muôn đời, cũng không phải thịnh yến của họ, lưu lại
ngay cả máu và xương đều không còn thừa lại.
Nhưng rút lui còn có ích sao? Cũng không hẳn
như vậy!
Chư thánh Vực ngoại đến đây rất nhiều, mấy
ngày nay, người của Bắc Đẩu Tinh Vực khiếp sợ biết được ở trên một số cổ tinh
huy hoàng cũng từng phát sinh hắc ám náo động, đến từ cái gọi là “thiênngoại”.
Hiểu biết càng nhiều càng làm cho lòng người
ngưng trọng.
Con đường thành tiên mở ra, chí tôn cổ đại xuất
thế, không chỉ là tiên chiến kịch liệt nhất, mà cũng có thể sẽ là hắc ám náo động
đáng sợ nhất trên lịch sử.
Nhưng mặc kệ nói như thế nào, trước rời đi là
quan trọng hơn cả. Đi không lưu luyến chút nào, các đại kế thừa dứt khoát mà
kiên quyết lựa chọn: lao ra Vực ngoại.
Đương nhiên, cũng có rất nhiều người lưu lại,
thậm chí không ở số ít: là kế thừa bình thường không có lựa chọn, mặt khác là
các thánh giả thọ nguyên sắp hết đều không quan tâm tới sinh tử, cho dù là
không có hy vọng cũng muốn đọ sức một phen.
Trên thực tế, “nội tình” hộ tống các đại kế thừa
rời đi, cuối cùng gần như toàn bộ đều quay về. Trong số bọn họ rất nhiều người
đều sớm phát ra khí tức mục nát, thời gian không còn nhiều.
Sắp tọa hóa, tính mạng không còn bao lâu, còn
có chuyện gì có thể xui xẻo hơn nữa chứ? Ở lại Bắc Đẩu thì có sao, dù có ác liệt
mấy cũng chỉ là cái chết mà thôi.
Trừ bọn họ ra, phần nhiều là chư thánh đến từ
Vực ngoại, rất nhiều người đã đến!
- Ta giao muội muội cho ngươi!
Trước lúc sắp chia tay, Cơ Hạo Nguyệt trịnh trọng
nói với Diệp Phàm.
- Chỉ cần ta còn sống, sẽ không để nàng chịu ủy
khuất!
Diệp Phàm gật đầu nói.
Cơ Tử Nguyệt bất mãn, liếc một cái trắng mắt
hai người thân cận nhất, cần gì phải nói như vậy, cũng không phải là sinh ly tử
biệt.
- Tử Nguyệt nàng về trước Thiên Chi Thôn, ta
phải xác định một ít cố nhân có bình an rời đi hay chưa!
Diệp Phàm bảo đám người Cơ Tử Nguyệt, cô bé,
Hoa Hoa đi trước, hắn phải đi sau.
- Ta muốn ở cùng một chỗ với huynh, rồi cùng
nhau rời đi!
Cơ Tử Nguyệt kiên trì.
- Không! Muội nhất định phải rời đi trước! Ta,
Thánh Hoàng tử, Cơ Tử, Hắc Hoàng chỉ liếc mắt nhìn xem một cái, đi một vài địa
phương, rồi sẽ lập tức cùng đi theo!
Diệp Phàm không đồng ý, thế giới này thật sự
không còn an toàn, nhất là người của Bất Tử Sơn sắp xuất thế, đối với người của
Cơ gia mà nói là uy hiếp lớn nhất, có thể là ngập đầu tai ương.
Tiên lộ bất cứ lúc nào sẽ mở ra, thế giới này
có thể sẽ trong nháy mắt vỡ nát, hắn một khắc cũng không muốn đám người Cơ Tử
Nguyệt, cô bé trì hoãn, phải lập tức rời đi.
Cơ Tử Nguyệt tuy rằng kháng nghị, mọi cách
không muốn nhưng vẫn là bị khuyên nên phải rời đi.
Diệp Phàm đi rất nhiều địa phương. Man tộc Nam
Lĩnh nhất mạch Đông Phương Dã bọn họ kia rốt cục cũng rút lui, người sống sót của
mười ba đại cường đạo Bắc Vực cũng khởi hành.
Ở vùng Cực Bắc, Đồ Phi và lão ẩu cũng không thấy.
Mà Thái Huyền Chuyết Phong ở Nam Vực, Lý Nhược Ngu rốt cục đã trở về và mang đi
Trương Văn Xương, vả lại đại giáo này gần như là cả giáo cũng di dời.
- Vô Thủy! Ngươi thật lòng dạ độc ác, thật sự
không nghĩ buông tha ta sao?!
Một ngày này, khi Diệp Phàm bọn họ đi ngang
qua Trung Vực, cách gần Thánh Nhai, liền nhìn thấy bên trong tỏa hào quang rực
rỡ.
Phong Thần Bảng của Vô Thủy Đại đế lưu lại
đang buông lỏng, nhưng phát ra hào quang rực rỡ nhất, xé rách bầu trời, vô cùng
khủng bố.
Phong Thần Bảng ở trên Thánh Nhai rõ ràng đã nới
lỏng, nhưng cơ thể Bất Tử đạo nhân ở trong núi lại phát ra tiếng gào thét tuyệt
vọng, như là dự cảm được ngày tận thế sắp phủ xuống mình.
Diệp Phàm, Thánh Hoàng tử, Cơ Tử đều hai mặt
nhìn nhau, phi thường khiếp sợ!
Mà Hắc Hoàng thì kích động tới mức tột đỉnh,
nó run giọng kêu lên:
- Đại đế, Người còn sống không?
Rồi sau đó, nó như là điên lên rồi, nhắm phía
Tử Sơn Bắc Vực chạy như điên tới.